TruyenHHH.com

Phat Giay Dan Long Gyujin

" Lúc trưa em gọi anh có chuyện gì à? "

" Vâng "

" Lúc đó anh đang đi ăn trưa với đồng nghiệp, bọn anh lại đang nói chuyện dở nên anh định ăn xong mới gọi lại cho em, kết quả lại quên mất "

" Vâng "

" Em gọi cho anh định nói chuyện gì vậy? "

" Cũng không có gì quan trọng đâu, em mang cơm đến công ty cho anh nhưng thấy anh đi ăn với đồng nghiệp rồi nên thôi "

Gyuvin ngạc nhiên dừng đũa, cậu đến gọi anh không được cũng không nhắn tin nào vậy?

" Sao em lại không nói với anh là em mang cơm trưa đến chứ? Anh đã nói là không cần mang đến mà, nếu em mà không gọi được cho anh thì phải nhắn tin cho anh biết. Anh mà biết em đến anh đã không đi ăn với đồng nghiệp rồi "

" Ồ, vậy ra là lỗi của em à? Xin lỗi nhé, tại em thấy anh đi ăn với đồng nghiệp có vẻ vội quá, nhìn cuộc gọi nhỡ của em cũng không quan trọng bằng cuộc trò chuyện đang dang dở với đồng nghiệp của anh nên thôi, em còn nhắn để làm gì chứ, như anh nói đó, một bữa ăn thôi mà"

" Yujinie em biết anh không có ý đó mà "

Gyuvin sáng nay dậy thấy người yêu ngủ ngồi bên cạnh giường còn bản thân đã được thay bộ đồ ngủ chăn ấm nệm êm ngủ một giấc say khướt từ tối đến sáng cảm thấy xót Yujin vô cùng, anh chỉ nhớ tối qua mình đi tiếp khách, uống rất nhiều, sau đó còn phải nhờ trợ lý của bố đưa về, sau đó thế nào anh cũng không nhớ. Yujin chắc đã chăm sóc anh cả đêm rồi mới mệt lả ngủ quên thế này. Hôm qua là ngày nhận lương đầu tiên của anh, đã hứa với Yujin sẽ về sớm cùng đi chợ nấu cơm, kết quả anh phải thay bố đi tiếp khách hàng lâu năm ghé tập đoàn đột xuất mới thất hứa, anh quay cuồng cả ngày hôm qua không nhớ đến chuyện phải nhắn cho Yujin báo bận để cậu không cần đợi anh về.

Yujin chắc giận anh lắm, anh đã để cậu chờ cả đêm mà. Cũng vì như vậy nên Gyuvin mới không muốn hôm nay Yujin phải vất vả chuẩn bị cơm trưa mang tới cho mình. Nhưng xem ra Yujin không hiểu chuyện này giống như anh hiểu.

" Vâng, dù sao cũng là em cố chấp quá, anh đã nói không cần rồi mà, là em tự mình nấu cơm tự mình mang đến cho anh thôi "

Chuyện hôm qua chưa xong, mấy lời dỗ dành xin lỗi anh cũng không thể nói trực tiếp, cậu nhiệt tình hỏi anh có muốn ăn cơm không thì anh gấp gáp từ chối, cậu mang cơm đến tận nơi thì thấy anh không đoái hoài gì tới cuộc gọi nhỡ của mình như mọi khi. Yujin chưa trách cứ anh câu nào cả, tất cả đều do cậu kì vọng ở anh quá nhiều thôi, rằng anh sẽ luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu, đặt cậu lên ưu tiên hàng đầu. Cậu quên mất dạo này anh rất bận, bận đến nỗi cậu được xếp sau tất cả mớ bận tâm trong công việc của anh.

" Anh không nghĩ là em sẽ đến nên anh không gọi lại cho em ngay được "

" Nếu anh xem em là ưu tiên thì mọi chuyện đã khác rồi, em bây giờ phải xếp sau công việc của anh, cứ vậy đi, em tập quen dần là được, sau này anh có thời gian rảnh thì quan tâm đến em cũng không sao, công việc của anh quan trọng hơn "

" Em nghe anh nói đã "

" Em ăn xong rồi, hôm nay em hơi mệt, nói sau nhé "

Yujin nói xong cầm bát đũa của mình đi rửa, rồi mở tủ lạnh tìm loại kem mình thích mang về phòng đóng cửa ngỏ ý không muốn giao tiếp với Gyuvin. Anh cũng không nuốt nổi cơm nữa, vẫn còn một đống công việc phải làm giúp bố.

Chuyện bữa cơm trưa hôm đó cứ vậy không được giải quyết ngay từ khi mới xảy ra, chỉ là một lỗi nhỏ xíu, nếu Han Yujin chọn cách khác để bày tỏ và Kim Gyuvin chọn cách dỗ dành thay vì mặc kệ đối phương mà cả đêm ngồi trong phòng làm việc thì có lẽ đã không có vết rạn nứt đầu tiên.

Tháng thứ hai Kim Gyuvin làm việc ở Kim thị, việc anh phải phụ trách ở công ty nhiều hơn, việc ở tổ chức hiện tại đã bàn giao lại hết cho Hanbin, chỉ những việc trọng tâm Hanbin chưa có kinh nghiệm giải quyết mới phải gọi Gyuvin đến.

So với công việc ở tổ chức, công việc kinh doanh còn đau đầu và áp lực hơn so với tất cả những gì trước đó Kim Gyuvin từng dự tính, nhất là chuyện đi tiếp khách, gần như là chuyện cơm bữa, tuần ít thì một hai lần, tuần nhiều thì ba bốn lần. Gyuvin dù đã cố từ chối rồi nhưng cũng không thể trở về nhà trong bộ dạng tỉnh táo được, rất nhiều chuyện trong kinh doanh đạt được thỏa thuận trên bàn tiệc rượu, lần nào anh về đến nhà cũng say khướt, người nồng nặc mùi rượu, Yujin không nhớ lần cuối cùng cả hai còn được ngồi ăn cơm với nhau tử tế gần nhất là khi nào, anh luôn bận kể cả ngày chủ nhật, anh luôn say kể cả ngày chủ nhật. Yujin vì chuyện anh say xỉn không nhớ mình đã cãi nhau lần này là lần thứ bao nhiêu trong tháng, lần nào anh cũng hứa là lần sau anh sẽ chú ý điều chỉnh. Kim Gyuvin ban đầu cùng rất kiên nhẫn im lặng để Han Yujin muốn mắng muốn trút giận lên mình thế nào cũng được. Nhưng lâu dần trong lòng anh dĩ nhiên có bất mãn.

Sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt ra ngày nghỉ muốn ở nhà hâm nóng tình cảm dỗ dành người yêu, kết quả lại bị cậu ném cái áo sơ mi vào mặt hỏi tối qua anh đi uống rượu ở đâu với ai mà trên người lại có mùi nước hoa của phụ nữ, cổ áo thì có vệt son môi còn cổ anh thì có dấu hôn đỏ ửng. Kim Gyuvin cuối cùng cũng bùng phát rồi

" Em phát tiết đủ chưa? Cả một tuần anh chỉ có một ngày nghỉ thôi em đừng có sáng sớm ra đã đành hanh đủ chuyện có được không? Anh đi tiếp khách mấy chuyện này làm sao mà tránh được? "

" Sao mà tránh được? Anh nói hay nhỉ? Ôm ấp gái để gái hôn hít anh là chuyện anh không tránh được? Vậy thì em là cái gì của anh? Em là người yêu của anh, em khó chịu vì mấy chuyện này là sai hả Kim Gyuvin? "

" Đúng, em nói cái gì cũng đúng hết, còn anh nói cái gì cũng là sai, anh xin lỗi em, được chưa? "

" Anh xin lỗi kiểu chó má đó thì lần sau không cần xin lỗi nữa "

" Em coi lại cách ăn nói của mình bây giờ xem thành cái loại gì rồi, em đừng ghen linh tinh nữa được không, anh xin lỗi em cũng không chịu, giải thích thì em không nghe, em luôn cho là em đúng, em ầm ĩ lên như vậy chắc là đúng đó. Anh cố gắng như vậy là vì cái gì chứ? Em tưởng anh thích uống rượu thích ngồi gần mấy cô tiếp viên ngoài kia lắm à? Anh cũng biết mệt mà, anh cũng có căng thẳng của riêng anh áp lực của riêng anh mà? Ở công ty phải nhìn thái độ của bố về nhà lại phải xem thái độ của em, anh sắp phát điên rồi "

Gyuvin bực mình nói xong khoác áo đi ra ngoài, lúc xe rời khỏi nhà Gyuvin còn nghe thấy tiếng Yujin mắng trong nhà, anh có giỏi thì đi luôn đi càng làm Gyuvin bực mình hơn. Muốn anh đi thì anh đi cho mà biết, sao cậu lại không chịu hiểu chứ. Gyuvin bực mình đánh bôm bốp vào vô lăng đến đỏ cả tay.

" Có phải tao chưa từng nói với mày đâu, yêu đương với người có địa vị xã hội càng cao những chuyện mày phải đối diện thế này ngày càng nhiều "

Gunwook thở dài sau khi bạn thân gọi mình đến nhà rồi ôm mình khóc tu tu vì ấm ức do cãi nhau với người yêu, lần này chịu hết nổi rồi mới vỡ òa lên khóc chứ bình thường mặt mũi buồn sưng buồn xỉa lên cũng không thèm kể đã xảy ra chuyện gì.

" Tao biết tao ghen như vậy cũng không đúng, tao thừa biết anh ấy sẽ không có gì với người ta đâu nhưng mà ....mỗi lần nhìn thấy như vậy tao lại không chịu được muốn cãi nhau muốn làm ầm ĩ lên với anh ấy "

" Yêu vào ai chả vậy "

Gunwook lẩm bẩm

" Nhưng cãi nhau mãi cũng không phải là cách mà mày? Mày thấy rồi đó, ông chú cũng bắt đầu phản ứng lại với mày thay vì im lặng chịu mọi sự trút giận của mày rồi. Cái gì quá cũng không tốt "

" Thế bây giờ tao nên làm gì? "

" Nói chuyện đi, ý tao là nói chuyện giải quyết vấn đề chứ không phải nói chuyện để có chuyện cãi nhau tiếp, hiểu không? "

" Tao không "

Yujin thành thật, Gunwook liền thở dài

" Tao thấy chỉ có ông chú đó mới kiên nhẫn được với mày thôi chứ mày yêu người khác tao không biết người ta lấy đâu ra kiên nhẫn dạy mày từng chút một thế này nữa "

Park Gunwook bày cho Han Yujin cách lạt mềm buộc chặt, lùi một bước tiến hai bước. Đầu tiên phải nấu một bữa thật ngon vì cả hai lâu rồi chưa ngồi ăn với nhau bữa nào tử tế, sau đó làm cho bản thân xinh đẹp lên, đổi kiểu tóc, mua thêm quần áo, đổi màu tóc, hoặc đổi mùi nước hoa mới khiến đối phương phải chú ý đến mình.

" Trong bữa cơm thì tránh nhắc đến chuyện mâu thuẫn như tra hỏi mà phải hỏi han quan tâm như là anh có mệt không, hôm nay của anh thế nào, công việc có gì vui không anh, anh đang có chuyện gì buồn không kể em nghe đi, không sao mà có em ở đây rồi, anh có muốn ôm em không, hôn em không, muốn em massage giúp anh thoải mái thư giãn không, mai anh muốn ăn gì, mày ngọt như mật ong nào mà không chết, ai mà không nhanh nhanh làm cho xong việc về nhà với mày. Chứ mày ngày nào cũng cau có cáu gắt ai mà muốn làm nhanh cho xong việc để về với mày chứ. Bình thường chú ấy cưng chiều mày quen rồi, bây giờ mày chịu khó hạ mình dỗ dành người yêu chút đi, có thiệt quái gì đâu "

" Sẽ có công dụng à? "

" Mày thử đi, xong phải tìm cách nói chuyện với chú ấy, kiểu góp ý xây dựng vì mày muốn tốt cho đối phương chứ không phải là bắt ép chú ấy phải theo ý mày. Tao ví dụ nhé, mày nói mày không thích chú ấy uống rượu thì mày định nói thế nào với chú ấy? "

" Thì...Em không thích anh uống rượu, em càng không thích mùi rượu, anh lần sau đừng uống nhiều nữa "

Gunwook giống như cuối cùng cũng biết sóng gió bắt đầu từ đâu thở dài một hơi

" Bạn ạ, bạn nói thế này thì đến tôi cũng thấy khó chịu chứ đừng nói là người yêu bạn "

" Tao có nói gì sai đâu, tao đang nói ra suy nghĩ của mình thôi "

" Nói chuyện sao cho người yêu vì yêu mình mà điều chỉnh bản thân mới là nói, nói như bạn là dội cho người ta một xô nước đá bạn ạ "

Gunwook chỉ ngón trỏ vào trán Yujin mắng yêu

" Mày phải nói sao cho đối phương thấy là mày đang lo lắng cho người ta mày mới góp ý như vậy, thái độ góp ý lo lắng yêu thương chứ không phải thái độ kiểu em không thích thì anh không được làm, hiểu chưa? "

Yujin mơ hồ nhìn Gunwook

" Em biết công việc của anh đi tiếp khách uống rượu là chuyện thường tình khó mà tránh được, nhưng em thật sự rất lo cho anh khi ngày nào anh cũng trở về trong bộ dạng say khướt thế này, em ngửi thấy mùi rượu thì rất khó chịu nhưng em không thể để anh cứ vậy về nhà vào phòng ngủ rồi mai lại đi làm được, em thật sự lo cho sức khỏe của anh lắm, nên anh có thể vì em mỗi lần đi uống bớt đi vài ly được không? Đấy, nghe xem, lọt tai hơn hẳn không? "

" Ờ "

" Ờ rồi thì làm lành với ông chú của mày nhanh đi "

Yujin lấy điện thoại ra định nhắn tin, Gunwook giật lấy trực tiếp giúp bạn thân gọi luôn khiến Yujin bối rối vô cùng

" Sao vậy? "

Thấy Gyuvin hôm nay không giống như mọi khi " Anh nghe đây bé " thì Yujin suýt lại bắt bẽ ngay câu đầu, may mà Gunwook cả kịp ra hiệu tập trung chuyên môn

" Gyuvinie "

Gyuvin bên kia đầu dây nhíu mài, mới cãi nhau ba tiếng trước mà cậu đổi thái độ nhanh vậy, gọi anh thâm tình như vậy, anh bực kiểu gì cũng hết nhanh như gió thổi mây bay

" Anh đây, làm sao vậy? "

" Hôm nay ngày nghỉ mà, anh...về sớm với em có được không? Chúng ta lâu rồi không ăn cơm với nhau "

" Chỉ ăn cơm thôi à? "

" Em không muốn cãi nhau nữa, em nghĩ rồi, chúng ta cần nói chuyện với nhau "

" Ừm, anh đang ở cửa hàng bánh ngọt em thích, lát nữa mang về cho em bánh mới ra lò "

" Dạ "

Mặc dù Gyuvin hơi hoài nghi thái độ của Yujin nhưng anh vẫn ngoan ngoãn trở về nhà đúng giờ cơm trưa. Yujin đang nấu ăn trong bếp, thấy anh về cũng cố nặn ra một nụ cười đỡ công nghiệp nhất dù trong lòng cậu có rất nhiều khó chịu.

" Có cần anh phụ gì không? "

" Em nấu ăn có hơi mệt một chút "

Yujin nói xong chỉ chỉ lên má mình ngại đỏ đến cả tai, cái này là dạy cậu vậy? Ngại nhưng vẫn làm, Gyuvin thấy người kia chủ động cầu hòa đến vậy rồi cũng thả lỏng một chút, hôn má Yujin một cái

" Uống nước ép nhé, anh ép thơm với táo cho em "

" Dạ "

Bữa cơm trưa diễn ra vô cùng bình yên, giống như không có trận cãi nhau nào sáng nay. Ăn xong vẫn như mọi khi Gyuvin rửa bát Yujin gọt trái cây tráng miệng. Cậu còn chủ động đút cho anh mấy miếng trái cây trong lúc anh bận rửa bát. Gyuvin thấy người kia đã chủ động cầu hòa đến vậy rồi có phải anh cũng nên thể hiện chút thành ý của mình không.

" Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện được chưa? "

Yujin gật đầu sau đó đưa ra hai tờ giấy cậu đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào cho Gyuvin, anh nhìn cậu rồi lại nhìn tờ giấy, nói chuyện gì mà cần giấy tờ thế này?

" Em muốn anh ghi ra tất cả những điều mà anh cảm thấy khó chịu trong lòng, anh muốn em thay đổi, anh muốn tốt cho mối quan hệ của chúng ta. Em cũng sẽ làm điều tương tự "

" Không cần đâu "

Gyuvin trả tờ giấy lại cho Yujin thản nhiên nói, Yujin có chút hụt hẫng, anh nói vậy là anh không muốn hay là anh không thích? Hay là anh cảm thấy mối quan hệ này bây giờ không cứu vãn được nữa rồi?

Trong lúc Yujin mãi trôi theo suy nghĩ Gyuvin đã chủ động tiến tới trước một bước, hôn lấy khuôn miệng nhỏ kia, cho đến lúc cậu cảm nhận được vị ngọt của miếng táo chín mọng mới ý thức được mình đang bị người kia chiếm tiện nghi, tay anh không để cho cậu phản ứng, giữ lấy eo Yujin gọn trong vòng tay mình. Bao lâu rồi cả hai mới gần nhau đến mức này nhỉ? Hình như dạo này chỉ toàn hằn hộc cãi nhau thôi

" Ban nãy anh về nhà nói chuyện với bố, từ tuần sau anh sẽ không cần đi tiếp khách nữa, ngày nào cũng sẽ về ăn cơm với em, không để em thấy khó chịu vì mùi rượu rồi ngày nào cũng phải chăm anh đến nửa đêm nữa "

" Gyuvinie "

" Anh không có gì không hài lòng ở em hết, anh yêu em "

" Lúc sáng anh nổi giận đáng sợ lắm "

" Anh xin lỗi, cũng xin lỗi em vì thời gian qua làm em thấy buồn phiền, anh yêu em, nhưng anh phải thú nhận với em là anh không biết làm sao để cân bằng giữa việc phải làm hai công việc cùng một lúc và chuyện yêu đương của tụi mình "

" Dạ "

" Thế còn em thì sao, ban nãy em muốn viết gì trên giấy "

Nghe Gyuvin hỏi vậy Yujin có chút ngại ngùng, thật ra cậu chỉ định viết là " em yêu anh " rồi sau đó thổ lộ chút tâm tình thôi, cậu chưa kịp làm anh đã xử lí xong cả rồi. Lần nào cũng là Yujin nhún nhường trước một bước nhưng người đưa ra giải pháp hoặc giải quyết xong vấn đề luôn là Gyuvin.

" Không có gì "

" Không có gì mà đắn đo suy nghĩ đỏ mặt vậy "

" Em muốn nói là em nhớ anh thôi "

" Ngày nào anh cũng về nhà mà "

" Nhưng ngày nào anh cũng say khướt "

Yujin vừa nói chưa dứt câu bĩu môi hờn dỗi liền bị hôn thêm cái nữa

" Còn em ngày nào cũng cho anh nghe kinh sám hối, vì hôm trước đã uống say "

" Ý anh là người ta chửi anh như đọc kinh kệ đó hả? "

" Từ mai không cho em cơ hội đó nữa "

Gyuvin véo cằm người yêu cưng chiều nói

" Nhưng anh làm sao xin phép bố từ mai không đi tiếp khách nữa vậy ạ "

Khóe môi Gyuvin giật giật, à lên một tiếng, cái này cần chút tâm cơ là xong ấy mà

" Anh nhờ anh Matthew làm giả giấy siêu âm nội soi dạ dày bị loét, dùng hình siêu âm của bệnh nhân khác trong bệnh viện đưa ra kết luận cấm dùng đồ có cồn có chất kích thích trong 1 năm để điều trị "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com