TruyenHHH.com

Phat Chau Huyen

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm xem cung đấu của ta, một khi cất lời phải xem xét đến đại cục. Muốn khuyên một người, cần phải đứng ở vị thế của đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, vì hắn mà suy nghĩ, lời nói cần phải đánh trúng trọng điểm mà hắn quan tâm nhất.

Điều mà Thụy Vương phi quan tâm nhất chính là Thụy Vương. Nàng ta tất nhiên không muốn giữa nàng ta và Thụy Vương xảy ra bất hòa.

Tiểu tướng quân rất quan tâm đến tỷ tỷ, cư nhiên sẽ không làm ra chuyện khiến nàng khó xử.

Về phần nữ chính, nghe những lời phân trần trên đây cũng hiểu được ta đang bênh vực nàng. Chẳng qua chỉ là nhắc nhở mọi người chú ý đến những đạo lý cơ bản, bảo vệ được thể diện cho đôi bên. Những gì ta đã nói... Không có khiếm khuyết nào chứ?

Cốt truyện tiếp theo.. liệu có thay đổi không?

Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.

"Tư Tư..."

Người đến là Thụy Vương.

----------------------

Trái tim của ta thoáng chốc run rẩy. Những ngón tay bấu chặt vào đất... Hắn thế mà vẫn đến. Cho dù ta mạo hiểm liều mình đến nước này, cốt truyện vẫn cứ mảy may không hề thay đổi?

Ta không tin.

Ngay lập tức, ta ôm chầm lấy chân của Thụy Vương, nỗ lực trì hoãn bước chân của hắn: "Vương gia, chẳng qua chỉ là chút xích mích trên bàn tiệc. Hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết. Vương phi và tướng quân không phải cố ý, kính mong Vương gia đừng truy cứu chuyện này."

Chỉ cần Thụy Vương không mở miệng, diễn biến tiếp theo sẽ đi theo chiều hướng khác.

Biết đâu hắn nhìn thấy nhân vật chính của sự tình đã trở thành ta, sẽ không phát cáu.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp bắt gặp ánh mắt Thụy Vương đang nhìn về phía ta. Đôi mắt của hắn quả thật rất đẹp, phảng phất thông qua đó có thể nhìn thấy nội tâm của chủ nhân. Hắn chăm chăm nhìn ta, trong mắt lộ ra vài phần mê hoặc... còn có chút đau lòng?

Ta chợt nhớ tới, hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này, một giọt nước từ trên trán theo khóe mắt cứ thế mà chảy xuống, ta lẩm bẩm tự hỏi liệu hắn có phải đang khóc hay không?

Hắn vốn định đỡ lấy Tần Tư Tư, hiện giờ trông thấy ta, sắc mặt chợt thay đổi, bước đến dìu ta đứng dậy.

Người thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, trong ánh mắt lộ ra nét kiên nghị hiếm thấy. Hắn chắn trước người ta, đối mặt với đôi mắt đã ửng đỏ của Thụy Vương phi.

"Thượng khách của Vương phủ ta, tại sao lại không quay về bẩm báo với bổn Cương?"

"Để Vương phi và Viễn tướng quân ngang ngược như thế!"

"Trắc phi và thị thiếp của bổn Vương, không đáng chịu ủy khuất như vậy, cũng không đến lượt kẻ khác quản giáo."

Tiểu tướng quân vừa trông thấy hắn, nổi giận bừng bừng: " Vương phi của ngươi cũng chịu uất ức, ngươi không trông thấy sao?"

Thụy Vương phi bên cạnh đôi mắt đỏ hoe, nét mặt vô cùng buồn bã.

Nhưng mà còn có cách nào nữa đâu, cái ả Thụy Vương phi này thật là, ta đã dạy nàng rồi, thế mà ngay cả việc giả bộ ân cần độ lượng nàng cũng làm không tới thì làm sao có thể trông đợi đến chuyện Thụy Vương muốn gần gũi với nàng đây?

Tiểu tướng quân hừ lạnh.

"Trong Thụy Vương phủ của ngươi, một Trắc phi cỏn con mà dám trèo lên đầu chủ tử." Hắn chỉ Tần Tư Tư, sau đó ngón tay chuyển hướng trỏ về phía ta: "Ngay cả tên thị thiếp có tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ."

Thụy Vương kéo ta lùi về phía sau lưng hắn. Cái mũ trùm màu xanh nhạt của chiếc áo choàng lông viền trắng như tuyết vừa hay lướt nhẹ qua lông mày ta.

Ta muốn ngăn cản Thụy Vương, nhưng thực sự không thể ngăn nổi.

"Tướng quân thật không biết đạo lý." Thụy Vương nén giận nói.

"Vương gia!" Ta bất thình lình chợt nghĩ đến điều gì, vẫn còn ý muốn cứu vãn tình hình.

Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra đã bị tên đầu sỏ này cướp lời: "Chẳng lẽ một tên "ngoại nhân" cũng có thể xen vào chuyện của Thụy Vương phủ?"

Tiểu tướng quân nhìn hắn, cười lạnh.

Những lời này vừa nói ra, đã thật sự chạm đến cái vảy mọc ngược của nhà ngoại Vương phi.

Từ lúc trông thấy hắn, ta sớm đã muốn bịt miệng hắn lại. Trách ta bé cổ thấp họng, dù có ngăn thế nào cũng không có tác dụng, trái làm còn khiến cuộc tranh cãi diễn ra gay gắt hơn, tỷ đệ đều tức giận không vui. Cho nên, ta một chút cũng không dám cử động.

Hiện giờ nghe vậy, ta liền biết nội dung tình tiết vẫn cứ chạy theo mạch truyện đã định rõ trước đó.

Trong nguyên văn, bởi vì câu nói ngày hôm nay đã khiến Thượng Thư phủ và Tướng Quân phủ lạnh lòng.

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

Ban đầu hai bên chọn Thụy Vương là gương mặt sáng giá cho ngôi vị đế vương sau này, còn gả đích nữ yêu quý của hai phủ sang làm vương phi. Hắn trước sau vẫn xem bọn họ là người ngoài.

Bước tiếp theo là an bài thứ nữ gả cho Xương Vương...

Xương Vương...

Ta quay đầu lại tìm kiém bóng dáng của Xương Vương, nhưng không trông thấy hắn nữa.

Thụy Vương phi đã ném chén rượu tức giận rời đi. Kể từ đó, bất hòa giữa nàng và Thụy Vương ngày một căng thẳng.

Thời điểm nàng bỏ đi vần còn hung hăng liếc ta một cái.

Ta... thật không dễ dàng mới có được một chút thiện cảm của Thụy Vương phi.. cũng theo gió mà bay.

Ta từng bước một lùi về phía sau, tách khỏi Thụy Vương, duy trì tư thế đứng yên tại chỗ, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

Thụy Vương suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn đưa Tần Tư Tư trở về phòng,

Cảnh tượng thế này, ta sớm đã quen mắt.

Tiểu Thúy đỡ ta từng bước một về phòng, vừa mới trải qua một hồi kinh hãi, hai chân của ta đều nhũn hết cả ra.

Lúc này, người hầu đã bắt đầu thu dọn tàn cuộc trong viện, khách khứa hơn phân nửa đã tản hết đi.

Đi được nửa đường, ta đột nhiên cảm thấy kì quá. Vừa ngoảnh lại, bỗng thấy Xương Vương đang ở chỗ đám đông tụ tập.

Bất thình lình, hắn xoay người về phía ta, mỉm cười.

----------------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com