TruyenHHH.com

Phat Chau Huyen

Phía sau truyền đến giọng nói của Chu Minh Nguyệt.

"Vương gia---"

Nàng ta thậm chí còn không hiểu được mình đã làm sai chuyện gì."

"Đáng tiếc cho gã chăn ngựa tuấn tú kia. May mà có một vị cố nhân giúp ta tìm ra hắn." Tần Tư Tư nói với ta.

Vị cố nhân trong miệng nàng ấy là Xương Vương.

-------------------

Thụy Vương phi xảy ra chuyện đã nói lên được kinh thành đang chìm trong khói lửa loạn lạc, đồng nghĩa với việc tình cảnh khủng hoảng tứ phía.

Ta muốn nhanh chóng thăm dò chân tướng sự thật ngày đó ở Thanh Châu càng sớm càng tốt. Bởi vậy, ta đã tìm cơ hội đến thư phòng của Thụy Vương để tìm manh mối.

Nhưng ta đã xem nhẹ một việc, đó là cho dù ta có tìm ra được chứng cứ đi chăng nữa, thì những văn tự của triều đại này một chữ ta cũng không đọc ra được.

Vì vậy, ta lấy ra mọi thứ liên quan đến "Thanh", sau đó gấp lại, nhét vào vạt áo trước.

Trong số đó, có một bức thư tạo cho ta có cảm giác hết sức quen thuộc, nhưng ta dám khẳng định rằng mình chưa từng nhìn qua những nét chữ này bao giờ.

Không đợi ra được đến cửa, thì người ta lo sợ nhất cũng đã đến rồi.

"Bảo Châu?"

Thụy Vương đã nhấc chân vào cửa.

"Ta nghe thị vệ nói ngươi đến đây."

Ta chui ra khỏi gầm bàn, chộp lấy chiếc vòng bạc và cầm nó trong tay.

"Vòng tay của ta không hiểu sao lại tuột xuống." Ta giơ ra cho hắn xem.

"Tại ngươi gầy quá rồi đấy." Thụy Vương nhìn ta, khẽ thở dài thương tiếc.

Ta đứng yên nhìn hắn.

"Vương gia, người định làm gì với Vương phi?" Ta hỏi.

Hắn lắc đầu.

"Tất cả đều nghe theo Tần Tư Tư, nàng muốn như thế nào thì như thế nấy."

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

"Thế nhưng Vương phi có liên quan đến hai nhà Tô gia và Chu gia, Vương gia cũng không thể nào không can thiệp chứ?"

Ta cẩn thận hỏi.

Hắn lo nghĩ, "Không sao cả. Chỉ cần Tư Tư vui vẻ, hết thảy đều không thành vấn đề."

Ta còn muốn nói thêm, Thụy Vương đã lên tiếng.

"Ta hiểu rõ chuyện này Tư Tư không tránh khỏi có liên quan."

"Nhưng ta luôn luôn cho rằng, cứ phỏng theo ý nàng là tốt rồi."

Hắn nói, "Kiếp trước ta không làm được, kiếp này ta muốn làm bằng được, nhất định phải bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy thuận buồm xuôi gió."

"Cho nên vì Tư Tư tùy hứng nhất thời có gì không ổn?"

"Vậy Vương phi..."

"Chu thị như thế cũng là do gieo gió gặt bão."

"Trước đây nếu không phải nàng ta nhất định phải tiến vào vương phủ, thậm chí đi cầu phụ hoàng tứ hôn, ta cùng với Tư Tư cũng sẽ không rơi vào cục diện ngày hôm nay."

"Mà nàng ta đã nhiều lần hãm hại Tư Tư...Xem như là đang trả nợ đi."

"Dù sao Tô gia cũng chỉ có Uy Vũ tướng quân bằng lòng đứng về phía chúng ta."

Xem biểu hiện ngày hôm nay của Ngụy Thanh, tai ương của Thanh Châu chắc chắn không phải là chuyện một mình hắn nghĩ ra!

Mưu kế của hắn, nếu không phải là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thì chỉ có thể nói là non nớt ngu xuẩn, thậm chí lòng phòng vệ của hắn đối với ta còn không có.

"Bảo Châu." Hắn hỏi ta.

"Khi rời khỏi vương phủ, ngươi đi cùng với Xương Vương sao?"

"Cho dù ngươi muốn đứng về phía của Xương Vương." Hắn nói.

"Ta cũng không hy vọng chúng ta trở thành kẻ địch."

Cặp mắt kia nhìn ta vẫn tuyệt đẹp như thuở đầu.

Chúng ta không phải là kẻ thù, nhưng còn Xương Vương và Tần Tư Tư thì sao?

Bọn họ có thể đang tạm thời hợp tác để cùng nhau lật ngã Thụy Vương phi, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một, chỉ cần song phương không buông tay, đó sẽ là một mối quan hệ cạnh tranh một mất một còn.

Trước đây ta đã đem hết mọi chuyện đoạt vị kể với Ngụy Trạch.

Nói với hắn, ta kỳ thật rất sợ luật nhân quả. Như chuyện ở Thanh Châu vốn dĩ ban đầu trong nguyên tác chỉ có vài chương mô tả, xử lý cũng đơn giản. Nhưng đến khi nó xảy ra đã kéo theo biết bao nhiêu hệ lụy không thể lường trước được. Điều này đã chứng tỏ được một điều: càng muốn thay đổi, sự việc về sau diễn ra sẽ càng phức tạp. Nó sẽ chỉ gia tăng nguy hiểm trên con đường tranh đoạt hoàng quyền của hắn. Càng chiến đấu, rủi ro càng lớn.

Ta cũng không nói cho hắn biết, tự bản thân ta cảm thấy khó chịu. Ta không thể đồng hành cùng hắn trong giai đoạn này, nhưng ta cũng không nỡ khoanh tay đứng nhìn. Ta chỉ có thể cung cấp một ít thông tin giúp tăng tỷ lệ thắng lợi của hắn, đảo ngược cốt truyện.

Nhưng Tần Tư Tư không phải là kẻ thù của ta.

Quyết định cuối cùng là nói hay không là ở ta, còn tin hay không và làm như thế nào là ở Ngụy Trạch.

...

Ta đến gặp Thụy Vương phi.

Đầu tóc rồi bù xù, nàng dựa vào bên giường. Tuổi còn trẻ mà tinh thần đã sa sút đến vậy. Mới có qua mấy ngày mà nhìn nàng tựa hồ đã là bát tuần: "Đến thăm ta cư nhiên chỉ có ngươi."

Nàng ta chẳng qua chỉ vừa mới qua hai mươi.

"Ta muốn nghe ngươi nói chuyện, cũng muốn cùng ngươi nói đủ thứ chuyện trên đời, nhưng ngươi trước nay đều không muốn nghe." Ta nói.

Chỉ sợ nàng ta hiện giờ lời nào cũng không thể lọt được vào tai.

"Vì sao lại yêu Thụy Vương đến vậy?" Ta hỏi nàng.

Ta quả thật rất tò mò. Nếu người đã không được như kỳ vọng, vì sao cứ nhất mực đâm đầu?

Chu Minh Nguyệt nghe xong câu hỏi của ta, cười cười.

"Bọn họ đều nói ta năm mười sáu tuổi đắm mê mỹ sắc, vừa nhìn thấy Ngụy Thanh liền nhất kiến chung tình với hắn."

"Thật ra, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là lúc bảy tuổi."

"Mẫu thân ta mất sớm, mọi người trong phủ đều rất cưng chiều ta. Từ nhỏ đến lúc, chưa có thứ nào ta muốn mà lại không có được trong tay."

"Mà ta quả thực chưa từng trông thấy được một nam tử nào đẹp đến như vậy."

"Hắn lúc ấy núp ở ngự hoa viên khóc rất thương tâm. Ta liền an ủi hắn, bảo ca đừng khóc, ca muốn cái gì muội đều sẽ cho ca."

"Kết quả là mắt mũi hắn đỏ hoe, hắn hỏi ta: 'Vậy nàng có thể tìm về bông hoa cài tóc bị mất của muội muội ta không?'"

"Sau đó ta đi tìm dì làm nũng, hỏi: Sau này ta có thể gả cho vị hoàng tử đang đứng đằng kia không?"

"Lúc đó Hiền phi cũng ở đó, bọn họ nghe ta nói xong đều cười ha ha, hứa với ta lớn lên sẽ cho phép ta gả cho hắn."

"Tất cả bọn họ đều nghĩ đó là một trò đùa, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ."

"Sau đó, sức khỏe ta không tốt, phải ra ngoài kinh thành điều dưỡng một đoạn thời gian. Lúc quay về kinh thành đã là chín tuổi, ta gặp lại hắn ở tết Nguyên Tiêu."

"Ta đánh bạo đưa túi hương tặng cho hắn. Tiểu lang quân ngày ấy thế mà mặt đỏ tới mang tai ngượng ngùng, khiến cho mọi người bên cạnh hắn liên tục chê cười. Ta không hề để ý, trái lại cảm thấy hắn rất đáng yêu dễ mến."

"Mười hai tuổi, Chúng ta đều tham gia cuộc thi săn bắn mùa thu. Trong rừng rậm, khi ta tham lam đuổi theo một con nai sừng tấm, một mũi tên bắn trượt lao về phía ta. Y vì bảo vệ ta mà đã bị thương."

"Từ đó về sau, ta nghĩ, nhất định là người này."

"Sinh thần mười bốn tuổi, ta đến chùa xin quẻ, cầu duyên. Ngay khi cái quẻ được tung ra, trùng hợp Ngụy Thanh cũng có mặt ở đấy. Đây không phải là duyên phận sao?"

"Năm mười sáu tuổi, ta không thể chờ đợi được liền cầu xin phụ thân và ngoại tổ gả cho hắn..."

"Thế nhưng dựa vào cái gì?" Đôi mắt của Chu Minh Nguyệt phát sáng.

"Dựa vào cái gì Tần Tư Tư lại xuất hiện phía sau ta, gia thế của nàng không bằng ta, lại chiếm được tình yêu của Ngụy Trạch."

"Nàng ta đã cướp đi đức lang quân mà ta ngày đêm mong mỏi."

"Chuyện tình cảm này, làm sao có thể phân biệt thứ tự trước sau? Làm sao có thể đong đếm ít nhiều?"

"Ta mặc kệ.... Chính ả ta đã giành lấy nam nhân của ta, nếu không phải ả ta quyến rũ, Ngụy Thanh sao có thể không coi trọng ta, sao có thể quên đi tình cảm lúc nhỏ giữa bọn ta?"

"Tình cảm giữa các người? Chẳng phải là ngươi tương tư đơn phương sao, thế nào theo lời ngươi nói lại thành đôi bên lưỡng tình tương duyệt?"

"Là ngươi... Là các ngươi..." Nàng ta điên cuồng muốn đẩy ta về phía trước," Nếu như các ngươi đi rồi, Vương gia sẽ yêu ta!"

"Vương phi, ngươi có bao giờ lo nghĩ cho tâm tư của Vương gia chưa? Ngươi luôn miệng nói yêu hắn, nhưng có khi nào ngươi để ý đến suy nghĩ của hắn chưa?"

Ta vốn là muốn bình tĩnh hoà nhã nói chuyện với nàng ta, nhưng vào lúc này, một cơn tức giận không thể kiểm soát được xông thẳng lên não, ta không thể không tranh cãi với nàng.

"Ngươi cho là các ngươi là lưỡng tình tương duyệt sao? Ngươi cho là Tần Tư Tư là người đến sau sao? Vậy thì không phải."

""Biểu muội" là Tần Tư Tư, "tiểu lang quân tuấn tú khôi ngô" là Tần Tư Tư, thời điểm Tần Tư Tư vì bảo vệ ngươi mà bị thương nặng, hắn bị buộc phải tham gia cuộc thi săn bắn mùa thu, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, muốn hồi kinh ngay lập tức. Năm mà ngươi đi miếu xin quẻ, cũng là năm mà Tần Tư Tư ra khỏi thành. Ngươi nghĩ hắn không đuổi theo sao?"

"Ngươi chớ nên đem sự si mê vọng tưởng của chính mình hóa thành tình yêu."

"Dùng cái này để làm tổn thương người khác lại càng không nên."

"Vì chấp niệm của bản thân mà bức hại người khác, vì hài tử của con mình mà giết chết đứa trẻ của người khác. Ta thật sự không hiểu."

"Ngươi có tư cách gì mà làm như vậy! Nếu như đây là gia giáo của thế gia vọng tộc, ta đây thật sự xem thường."

"Ngươi luôn miệng nói yêu người nhưng chưa bao giờ thấu hiểu tận đáy lòng người ngươi yêu. Ngoại trừ tuyên bố "thế gian này thứ gì ngươi cũng phải có được", thì ngươi thật sự chẳng còn lý do thứ hai nào để liên tục hãm hại bọn ta."

"Thụy Vương phi, ngươi nếu như lúc đầu nguyện ý yêu thương chính mình, khả năng sẽ có người nguyện ý chân thành yêu ngươi. Nếu như ngươi đối xử tử tế với người khác, cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay."

Những lời này, đương lúc nàng quyền thế cao sang, chẳng ai dám nói, đương lúc nàng sa cơ thất thế, cũng chẳng ai buồn nói.

Ta không phải ôm ý nghĩ giậu đổ bìm leo mà đến đây sỉ nhục nàng ta. Nhưng ta thật lòng thật dạ hy vọng nàng có thể chết một cách yên bình hơn. Hết thảy mọi chuyện đều do nàng đích thân gây ra, trên đời này tuyệt không có ai tha thứ cho nàng.

Tần Tư Tư bước vào.

"Ngươi..." Chu Minh Nguyệt vẻ mặt dữ tợn đưa tay về phía Tần Tư Tư.

Tần Tư Tư tiến lên tát nàng một cái, "Câm miệng."

Ta không ở lại đây nữa, nhanh chóng hành lễ sau đó bước ra ngoài.

Nhiều thế lực ở kinh thành bắt đầu rục rịch, cuộc chiến đoạt vị sắp sửa xảy ra. Ta không có ý định tham gia.

Hiện giờ chỉ cần chờ Tề Vương đến đón ta và Tiểu Thúy, sau đó chúng ta sẽ thừa lúc loạn lạc rời khỏi kinh thành.

"A Châu---"

Màn đêm buông xuống, tiểu tướng quân đứng ở phía sau ta. "Ta đến xem tỷ tỷ của ta."

"Tại sao bọn họ không chịu nói rõ lí do, biểu tỷ của ta đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tin tức Chu Minh Nguyệt mang thai đã truyền ra bên ngoài. Cho dù Thụy Vương phủ cố tình che dấu cũng không được.

Hai phủ Tô gia và Chu gia rõ ràng trốn tránh. Thụy Vương cũng chưa có ý định sẽ xé nát cục diện này, nên quyết định giam Chu Minh Nguyệt ở đây như giam giữ một con tin.

Sau đó nhị phủ quyết định thay đổi chủ kiến, ra sức phò trợ Xương Vương, Chu Minh Nguyệt nhất thời đã bị bỏ rơi.

Sở dĩ Thụy Vương dám làm như vậy vì hắn biết Tô gia sẽ có một thằng con nghịch tử - Tô Túc - chống đối cả phủ, phò trợ cho hắn.

"Ta dẫn người đi gặp nàng ta." Ta nói với tiểu tướng quân.

Không biết liệu hắn có thể chấp nhận hay không... Dù sao sự tồn tại của Chu Minh Nguyệt đã từng là vầng thái dương rực rỡ trong lòng hắn.

Tới được nơi ở cửa Chu Minh Nguyệt, ta lại choáng váng.

Căn nhà vốn còn tốt bây giờ hừng hực sức nóng, ngọn lửa đỏ rực quét qua màn đêm, không chút kiêng dè bao trùm vạn vật, chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm.

Bọn hạ nhân nhanh nhảu bảo nhau xách xô tạt nước, nhưng công sức chẳng đáng là bao.

Cư nhiên lại có thể là ngày hôm nay... Thời khắc này đến sao quá nhanh...

Khói dày đặc tràn ngập trong không khí, và đôi mắt của Tô Viễn tràn ngập ngọn lửa dữ dội.

"Tỷ---"

Hắn liều mạng xông vào.

Ta liền nhìn thấy một khúc gỗ lớn đang bị lửa lớn ăn dần ăn mòn đổ xuống, bầy tôi tớ đều kinh hô.

"Tô Viễn---"

Cùng lúc đó, một đội quân phá vỡ cổng chính của Thụy Vương phủ xông vào.

Ta bất tri bất giác nhận ra rằng, cuộc chiến đoạt vi cư nhiên lại có thể diễn ra vào ngày hôm nay, sớm hơn dự kiến khoảng vài tháng.

Ta ngạt thở vì khói, cố gắng lảo đảo bước ra ngoài.

Tề Vương, Tiểu Thúy đâu rồi?

Đội quân nào lại đến?

Đột nhiên có một cú đánh vào sau gáy. Giống như ngày đầu tiên ta ở trên thuyền gặp được Ngụy Trạch, bị người dùng đao đánh ngất.

Trong cơn mê, ta dường như nghe thấy ai đó đang gọi tên mình từ xa.

Nhưng ta đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, có vẻ như ta bị bỏ vào một cái bao tải, sau đó có người đến kéo bao tải đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, đầu và cổ đau dữ dội, người nằm trên một cỗ xe ngựa hỏng.

Hai phu xe phía trước đang nói bằng một giọng điệu lạ lẫm mà ta chưa từng nghe qua trước đây, toàn là những lời nói chướng tai, mở ra "bữa tiệc khai trai..."

-------------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com