TruyenHHH.com

Phat Chau Huyen

"Ngươi giữ nó đi, đây là vật mà hồi tết Nguyên Tiêu ta đã hứa tặng cho ngươi rồi."

Tô Viễn ngoảnh đầu nhìn ta, trên mặt có chút ửng đỏ. Sau đó trước khi có người bước vào, hắn đã nhanh chóng phi ra khỏi cửa viện.

Khinh công thoạt nhìn so với trước đẹp mắt hơn nhiều.

Ta mân mê mảnh ngọc bình an trong tay, trong lòng nhìn không được mà mỉm cười vui vẻ. Đây có lẽ là nụ cười thoải mái nhất trong suốt những ngày qua.

-------------------

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Tư Tư.

Nàng ấy trông còn thảm hơn so với những gì mà ta dự liệu.

Trong khi ta vừa mới đi lại được, thì nàng chỉ mới đứng dậy nổi thôi.

Đã vào đến Dịch Đình thì nàng ta khó mà thoát khỏi những phương thức tr.a t.ấ.n tội nhân.

Ta nhìn mười ngón tay s.ư.ng đỏ, tím tái của nàng mà cảm thấy chua xót trong lòng.

Giờ ta cũng đã cảm thụ thế nào là "mình đầy th.ư.ơ.ng t.í.ch" trong nguyên tác. Ta còn có cơ hội lĩnh thụ qua nữa.

"Bọn họ thế mà còn..."

"Không sao." Tần Tư Tư không hề lộ ra vẻ chật vật mặc dù nàng đang xoa xoa cái đầu gối, cố gắng đứng dậy.

Ta hiểu tại sao câu nói "Nàng ấy vẫn ổn" của Bạch Tiên An lại hiu quạnh, đau lòng đến thế.

Lời hắn nói ra e rằng chỉ đang vỗ về cho sự lo lắng của ta.

Tần Tư Tư cảm thấy bản thân trong tình cảnh này so với lúc ở trong bộ dạng lực bất tòng tâm còn tốt hơn nhiều.

Tay nàng chậm rãi rời khỏi đầu gối, nói với ta: "Ta biết, muội giúp ta giữ được khả năng mang thai. Cảm ơn muội."

"Nhưng kỳ thực không cần phải..."

Ta chăm chú nhìn nàng.

Vẻ mặt của Tần Tư Tư bình tĩnh, nhẹ nhàng cười một cái, đem hết những suy nghĩ trong đầu nói với ta.

"Muội không cần cho rằng ta không biết phân biệt phải trái đúng sai. Mất công uổng phí tâm tư của muội..."

"Người đời đều cho là sinh hài tử là một cách để yên thân gửi phận. Nhưng kỳ thực... ta lại không nghĩ như vậy."

"Trong lòng ta có dự cảm, nhi tử là phúc khí, nhưng cũng không nên cưỡng cầu. Nếu đã bị bức đến đường này, chi bằng không cần lưu lại tai họa ngầm, mai sau có khi sẽ liên lụy."

"Hơn nữa..." Nàng cụp mắt xuống. "Có khi sẽ khiến nó hối h.ậ.n vì có một mẫu thân như ta."

"Những thứ gì hôm nay mất đi, sau này toàn bộ đều đòi lại cũng không phải là không thể."

Ta hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của nàng.

Ở thời đại này, có thai chính là v.ũ k.h.í sắc bén để củng cố địa vị và tình cảm. Nhưng nó không phải là phương thức duy nhất.

Người nàng ấy yêu không phải là Thụy Vương. Vả lại chuyện tìm ra được viên ngọc ở dưới đáy ao khiến cho lòng nghi ngờ của nàng với Thụy Vương ngày một sâu sắc, chi bằng không làm những chuyện trái với lương tâm để ngày sau khỏi phải ân h.ậ.n. Hoặc có thể bởi vì chuyện này có dính líu đến ta.

Ta hao tâm tổn trí, gắng hết sức để giúp nàng, đa phần là vì không đành lòng, không muốn chứng kiến những nỗi o.a.n ức mà nàng phải chịu. Cũng không ngờ đến sự hiện diện của ta lại là bước ngoặt lớn cho những chuyển biến trong suy nghĩ của nàng.

Hiện giờ xem ra, âm mưu đưa ngoại nhân vào cung chỉ là mở đường cho một màn kịch lớn, ý đồ của tác giả là muốn lấp đầy sự kịch tính của tình tiết Tần Tư Tư mang thai giả mà thôi.

Nàng ta có thể không tin, nhưng ta vẫn phải nói.

"Muội hiểu."

Cứu nàng là quyết định của ta, không cần nàng hoàn toàn hiểu hay cảm kích chuyện đó.

Bọn ta nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý, hai bên không cần phải nói nhiều.

Đột nhiên nàng mở miệng: "Bảo Châu, kỳ thật ta đã không còn tin trên đời này còn có người tốt."

"Thế gian rộng lớn náo nhiệt, tất cả đều hướng đến lợi ý. Ta đã không còn màng đến chuyện giao hảo trên đời. Những thứ tốt đẹp mà kẻ khác mang đến, ta quả quyết không nhận."

Nàng ấy nhìn ta: "Nhưng muội thì khác."

Ta thường luôn trong trạng thái thấp thỏm bất an mới có được ngày hôm nay. Tình cảm và bổn phận, cái nào quan trọng hơn là một câu hỏi vĩnh viễn không thể tìm ra đáp án. Ta nhiều lúc tự hỏi bản thân, tại sao có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình.

Ta cũng không phải là kẻ không có lòng riêng.

Ta nói với nàng. "Tư Tư, Nếu tỷ thành tâm muốn cảm tạ ta, hãy khiến Vương gia để ta rời phủ."

Rời phủ.

Ta sợ là Thụy Vương không chịu. Bởi vì lúc trước ta đã nói rằng ta có thể bảo vệ Tần Tư Tư khỏi những biến số trong tương lai.

Còn có Thụy Vương phi phiền phức.

Nàng ta bí mật đến tìm ta. Sau một hồi m.ắ.ng mỏ chì chiết, nàng chuyển sang ch.i.ến lược lôi kéo, bắt đầu mở miệng yêu cầu điều kiện.

"Ngươi giúp ta đối phó với Tần Tư Tư, ta sẽ để cho đám hạ nhân trong phủ cung phụng ngươi y như trước. Thế nào?"

Ta gần như có thể tưởng tượng ra, nếu ta không xử lý tốt nàng ta, những cảnh tượng sắp diễn ra sẽ nan giải đến mức nào.

"Ta là chủ mẫu, cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của ta thì sao để nàng ta đi được?"

"Ngươi cho rằng Vương phủ là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

Với tính khí của Chu Minh Nguyệt, thể nào cũng sẽ nổi đ.i.ê.n, Cho dù có trốn đi sau lưng nàng, nửa đường nàng cũng có thể phái người truy bắt.

Sau khi ta bình tĩnh suy nghĩ, tìm đến Bạch Tiên An, cùng hắn thương lượng một phen.

"Ngươi nghĩ kĩ rồi?" Bạch Tiên An lại nhẹ nhàng hỏi ý kiến của ta.

Đương nhiên là đã nghĩ rồi, chỉ là không nghĩ tới vẫn phải quay về tuyến tình tiết cốt truyện như cũ.

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

Ta dùng nguyên cốt truyện ban đầu để tạo ra một lời nói dối. Cũng muốn thử xem cái gọi là tình tiết không thể thay đổi đó có phải hay không chỉ là vỏ bọc yên tĩnh bên ngoài.

Sau đó, có những tin đồn kỳ lạ rằng ta mắc bệnh hồng ban lan truyền trong Thụy Vương phủ.

Nửa tháng sau, ta ngồi trong chiếc kiệu nhỏ, muốn từ cửa bên hông của Thụy Vương phủ trốn ra ngoài.

"Đứng lại..." Đương lúc vừa đến cổng, A Ngọc, người bên cạnh Vương phi đến ngăn cản, nàng ta quở m.ắ.ng nô bộc dẫn đường hai bên: "Vương phi còn chưa cho phép ai rời đi."

Ta thò đầu ra khỏi kiệu, nhác thấy Chu Minh Nguyệt đang vội vã đi đến.

"Vương phi..." Ta hạ kiệu, hành lễ với nàng ta.

"Thiếp thân thật sự có lòng mà không có sức. Vương phi cũng biết thiếp thân..." Ta cúi đầu, khẽ cắn môi: "Ta mắc bệnh hồng ban."

"Đồ vô dụng" Toàn bộ sự chán ghét của nàng ta đều bộc lộ trong lời nói.

Ra vẻ đương gia đại chủ mẫu, nàng k.i.êu ng.ạ.o thay đổi giọng điệu: "Ta muốn vui vẻ giữ ngươi lại, nhưng ngươi dám vác mặt mũi van xin Vương gia. Chẳng lẽ ngươi không để vị Vương phi như ta đây vào trong mắt hay sao?"

A Ngọc cũng phụ họa: "Ngươi đã trở thành một kẻ vô dụng, cho dù là bị bán, bị đuổi ra ngoài, bị đánh ch.ế.t hoặc lưu lại làm tỳ nữ cho Vương phi thì cũng chỗ nào đến lượt ngươi quyết định?"

Đến mức này rồi thì ta không nói nữa.

Cảnh tượng trước mắt trở nên đặc biệt rõ nét. Trên mặt đất xuất hiện một vét nứt, rất nhiều con kiến đang bận rộn tìm kiếm thức ăn.

Ta cũng như những con kiến này, có bị nghiền ch.ế.t cũng không đáng nhắc tới. Ta không dám nói thêm lời nào, kẻo lại chọc giận đến nữ nhân đang nắm trong tay quyền sinh tử của ta.

"Minh Nguyệt."

Nghe được giọng nói của người tới, ta có chút nhẹ nhõm, biết rằng mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt hơn.

Chu Minh Nguyệt luôn có khả năng thu liễm móng vuốt trước mặt người này,

"Vương gia sao lại đến đây?"

"Ở trong phòng tìm không thấy nàng."

Hắn nói: "Hôm nay Bảo Châu xuất phủ, ta quên đề cập với nàng, thật ra mấy ngày nay chuyện vụn vặt hơi nhiều, đành vứt chuyện này sang một bên, cuối cùng quên mất. Nàng không trách ta chứ?"

"Không. Nhưng mà..."

Thụy Vương lại nói: "Bảo Châu mất đi đứa nhỏ, thân thể lại không tốt. Đại phu trong phủ..." Hắn cố ý hạ giọng: "Thời gian của nàng không còn nhiều, này nàng muốn rời phủ, bổn vương cũng đã cho phép. Mãi đến hôm nay ta mới nói với nàng, nàng sẽ không phản đối. Đúng không?"

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Chu Minh Nguyệt: "Nàng cũng biết, Bảo Châu trở thành thị thiếp của bổn vương, ngay từ đầu đã là một sai lầm."

"Bây giờ bổn vương không có cách nào thay đổi sai lầm này, chi bằng để chúng ta cùng nhau hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, cũng tốt hơn là mãi vùi mình trong những chuyện thương tâm. Được không?"

Hắn nhìn vào mắt Chu Minh Nguyệt, Chu Minh Nguyệt liền hoàn tối bối rối, mãi lâu sau mới ngập ngừng nói ra một chữ.

"... Được."

Thụy Vương dẫn Chu Minh Nguyệt rời đi. Lúc gần đi, ta ngẩng đầu lại liền nhìn thấy hắn hướng ta nở một nụ cười tạm biệt.

Ta quay trở lại kiệu.

Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa ta và Thụy Vương trước khi rời đi.

Tần Tư Tư có thể rời cung nhanh như vậy hoàn toàn không phải do công trạng của ta. Người chấp hành tr/a kh/ả/o trong cung một bước cũng không nhường, Thụy Vương không còn cách nào bèn lấy tmí.nh m*ng ra đe dọa, móc nối với quần thần trong triều bày mưu tính kế.

Đều là những mưu kế cao minh hơn so với kiếp trước rất nhiều.

Hắn thậm chí còn muốn giúp Tần Tư Tư lật lại bản án.

"Vương gia."

Đêm qua ta ngồi đối diện với Thụy Vương ba mặt một lời, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hỏi cho rõ một chuyện khiến ta băn khoăn trong một thời gian dài.

Thái độ của hắn đối với Tần Tư Tư.

Theo lý thuyết, bị người mình yêu hại ch/ế/t như vậy, sao lại có thể quay về bảo vệ nàng ta?

Tan vỡ, hắc hóa, báo th/ù.

Truyền thống muôn đời của nam phụ sau khi trùng sinh sao đến lượt hắn lại mất đi công dụng?

Hắn hẳn là hiểu được kết cục của mình là do Tần Tư Tư hại ch/ế/t chứ?

"Oán h/ậ/n... hổ thẹn."

Thụy Vương day trán: "Thời điểm ta vừa mới tỉnh lại, quả thật... không thể nào chấp nhận được."

"Về sau ta tự hỏi bản thân: có phải do mình không bảo vệ tốt cho nàng nên nàng mới có thể như vậy?"

Hắn nở nụ cười tự giễu: "Ta với Tư Tư là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết nhau. Từ lúc nàng ở bên cạnh ta, đã bị thương vô số lần... Ta biết rõ nàng rất khổ sở, vì chuyện của phụ thân, cũng là vì chuyện của chính nàng."

"Không phải ta không trách Tần Tư Tư. Nhưng ta luôn cho rằng ta đối với Tư Tư không đủ tốt, không bảo vệ được nàng, cho nên nàng mới sinh lòng oán hận. Nếu như mọi chuyện lại bắt đầu, ta sẽ bảo vệ nàng tránh khỏi những thương tổn. Mọi chuyện có phải hay không sẽ thay đổi?"

"Để nàng làm những gì nàng muốn, giúp lật lải bản án và..." Ta hỏi hắn.

"Trở thành hoàng đế." Ánh mắt hắn chớp động: "Miễn là Tư Tư muốn."

Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ dâng hai tay cho nàng.

Nhưng hắn căn bản không hiểu mong muốn của Tần Tư Tư là gì.

Hơn nữa, nếu lật lại hai sự việc này, hắn chính là một trong những người góp phần vào thảm họa d/i/ệ/t môn của Tần gia, đoạt vương vị chỉ càng đẩy hắn đến con đường không thể cứu vãn.

Nhưng ta bây giờ sẽ không còn xen vào chuyện của người khác.

Chỉ là có chút đáng tiếc. Thời điểm Thụy Vương ch.ế.t, chỉ còn cách hiện tại một năm.

So với những yêu lão đã sống suốt một đời, hắn vẫn còn quá non nớt và buồn cười, hơn nữa tình cảm dành cho Tần Tư Tư và tâm trí cũng không có thay đổi nhiều.

Thế nhưng đây mới là sự thật.

Ta lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi hắn: "Vậy ngươi có biết..."

"Biết gì?"

"Không có gì." Ta im bặt.

Bạch Tiên An vào cung với thân phận là ngự y, sau khi Ngụy Thanh qua đời bọn họ mới công khai ở bên nhau. Cho nên, Ngụy Thanh có lẽ thật sự không biết,

Nhưng nếu như bây giờ ta nói cho hắn biết, Bạch Tiên An có thể sẽ không thoát khỏi. Cho nên ta chọn giữ miệng im lặng.

"Bảo Châu."

Ngụy Thanh nói với ta: "Mặc dù ta không biết thân phận thật của ngươi, nhưng ta cảm ơn vì những chuyện ngươi đã giúp Tư Tư."

"Ngươi rời đi, tránh xa hết thảy thị phi. Hy vọng ngươi cũng có thể có được một cuộc sống như ngươi mong muốn."

Ta mỉm cười với hắn,

Những gì hắn nói chính là ý nguyện của ta.

Ta không muốn bận tâm về nó nữa, đánh cược cả tương lai chỉ để làm duy nhất một chuyện là trả t.h.ù. Ta không làm được.

Ta không giống với Tần Tư Tư. Ta sẽ không lựa chọn con đường của một đại nữ chủ.

Con người ta, hèn nhát, lười biếng, lại còn vụng về. Với ta chỉ cần một chút an ổn là đủ rồi. Huống hồ ta cũng không có h.ậ.n ý mạnh mẽ đến nỗi có thể chống đỡ ta đi qua những đau thương.

Hơn nữa, ta tự nhân mình không có khả năng nắm giữ đại cục trong tay. Tự tay mình kiến quyết gi/ế/t kẻ thù.

Tìm một nơi an toàn để trú ẩn. Chính là kế hoạch tốt nhất dành cho ta.

Chỉ là... Ta xoa bụng.

Thật xin lỗi.

Chiếc kiệu cuối cùng cũng dừng lại.

Tiểu Thúy giúp ta vén rèn, ta thò đầu ra khỏi kiệu, đáp xuống một nơi mà ta chưa từng đến bao giờ.

Thanh Hạc tự.

-------------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com