TruyenHHH.com

Phat Chau Huyen

Quay trở lại hiện tại.

Một nhà bốn người Thụy Vương phủ đã tới hoàng cung.

Quả nhiên, Tần Tư Tư cố tình lấy cầm của mình giấu trong xe ngựa, giao cho người bên cạnh đặc biệt canh giữ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nha hoàn sẽ đem cầm ra giúp nàng giải nguy.

—------------------

Một nhóm cung nhân tiến tới bố trí chỗ ngồi cho bọn ta.

Cung điện được trang hoàng lộng lẫy, sực nức hương thơm, từng dãy bàn ngọc xếp liền nhau, trên bàn là đủ các cao lương mỹ vị không sao kể xiết.

Đúng là phong thái của hoàng thất có khác.

Sau khi ngồi xuống, ta đưa mắt đánh giá một phen. Sau một hồi thán phục khen ngợi trong lòng, ta quay lại nhìn chằm chằm dĩa hoa quả trước mặt.

Mọi người trái phải hai bên đều cẩn trọng trang nhã, không ai động đũa.

... Ta nên làm cách nào để có thể thoải mái ăn uống mà không bị phát hiện?

Chợt nghe có người báo: "Thần Dũng tướng quân, Định Viễn tướng quân đến."

Tức thì có hai bóng người, một đen một đỏ tiến vào điện.

Thần Dũng tướng quân một thân đen sì, vừa từ chiến trường hồi kinh cách đây mấy ngày, mày rậm mắt sáng, khí thái hùng dũng, không hổ là chiến thần lẫy lừng hiếm có.

Hắn là người con cả của phủ đại tướng quân, huynh trưởng của tiểu tướng quân Tô Viễn, Tô Túc.

Trong nguyên văn, Tần Tư Tư về sau thông qua vị tướng quân này mà nắm trong tay phân nửa binh quyền của phủ đại tướng quân.

Đây cũng là một trong những lý do mà nàng ta nhất định phải có mặt tại cung yến.

Tiểu tướng quân một thân hồng y, vì đứng cạnh huynh trường nên tính khí cũng thu liễm ít nhiều, lộ ra dáng vẻ hiền lành hiếm có.

Nhưng khi đi ngang qua chúng ta, vẫn là bộ dạng nghiêng đầu mỉm cười.

Cái răng khểnh ló ra nhìn rất dễ thương, cũng không biết đã câu hồn được bao nhiêu tiểu cô nương.

... Ta im lặng nhổ cùi dưa trong miệng ra.

Thụy Vương phi lúc nào cũng oán trách người biểu đệ lúc nào cũng không khiến người khác bớt lo đi được. Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng ta, xem ra vẫn rất tự hào.

Người đến sau đó là Xương Vương.

Hắn ngồi giáp mặt ta, phe phẩy chén rượu trong tay, mắt phượng khẽ nheo, để lại cho ta một nét biểu cảm: "Ta xem xem ngươi làm trò gì."

Ta... ta giả mù. Ta chỉ là một cây nấm rề rà nằm thù lù một góc mà thôi.

Đợi cho chư vị bá quan đều đông đủ, vũ hội ca múa cũng bắt đầu. Yến tiệc linh đình, nhạc cụ độc đáo, vô cùng náo nhiệt.

Hoàng Thượng ngồi ở phía trên, bên cạnh còn có một nữ tử mặc cung trang rồng bay phượng múa, tóc mây uốn lượn. Xem qua quy cách ăn mặc, hẳn là vị hoàng hậu đã kết tóc phu thê cùng hoàng đế thời niên thiếu, là người rất có sức nặng trong trái tim của vị đế vương này.

Một vị khác khoác trên mình xiêm y màu hồng nhạt, ánh mắt trong suốt, dung nhan kiều diễm. Đây chắc hẳn là một vị sủng phi.

Ta nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, lại lo lắng ngồi gặm ngón tay.

Nhìn qua Tần Tư Tư, dáng vẻ điềm tĩnh thản nhiên; Thụy Vương phi trên mặt là vẻ hưng phấn không cần che giấy; Thụy Vương siết chặt chén rượu trong tay.

...

Sau đó, nội ti cục bày lên món cuối, là trái cây hảo hạng được đựng trong những hộp gấm tinh xảo, kèm thêm mật ong và ti tỉ những loại điểm tâm.

Ta mỉm cười với cung nữ dâng điểm tâm, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi sốt ruột.

Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì...

...

Chẳng lẽ tai họa hôm nay cứ thế mà dễ dàng trôi qua...

Nhưng ta nhìn thấy vị sủng phi váy hồng bên cạnh Hoàng Thượng thì thầm gì đó, tức thì Hoàng Đế liên tục gật đầu, sau đó ra hiệu cho vũ cơ rời đi.

Đám đông bắt đầu im lặng.

"Thụy Trắc phi, nghe nói ngươi dày công rèn luyện tài nghệ, sớm đã chuẩn bị cầm khúc để quả nhân cùng chư vị đại thần một phen thưởng thức?"

Lời này vừa nói ra, không cho phép được khước từ.

Dù sao ngươi cũng không đáp: Không được, ta chưa kịp chuẩn bị. Dù sao Hoàng Thượng cũng đã cho tiểu bối một cơ hội để phô diễn tài năng, nếu nói không được, khác nào vả vào mặt của bậc đế vương.

Nhưng chuyện Tần Tư Tư hiến nghệ đánh đàn, vì sao tình tiết không xuất phát từ phía cung ti trình báo lên, mà lại đến từ phi tử bên cạnh Hoàng Đế?

Chờ đã... đàn cầm!... Đàn cầm?

Ta đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tần Tư Tư.

Nơi đó đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu. Nàng ta mau chóng đứng dậy hành lễ.

"Thiếp thân tuân lệnh."

Dừng lại, có thể độc ngấm không sâu. Ta nhớ trong truyện nàng ta vẫn có thể cùng Thụy Vương đối đáp vài câu, còn hàn huyên hàm ý thi khúc, cảnh tượng cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu dễ dàng chịu khuất phục như thế thì đã không phải là Tần Tư Tư.

Chỉ thấy nàng ấy đưa tay gảy cầm, thanh âm trở nên lạnh lùng, mang đầy h.ậ.n ý.

Tây phong tiêu sắt,

Phong tuyết giao gia,

Tàn viên đoạn bích,

Sinh giả phụ trùng tử giả ai thích

Đỗ quyên đề huyết sương ý trùng

(Gió tây xào xạc

Gió tuyết đan xen,

Đổ nát thê lương,

Người sống mang nặng tang thương của kẻ khuất mặt,

Đỗ quyên than khóc không thôi.) (Thông cảm dịch giả không phải nhà thơ)

Lúc này một trong những quan khách tham dự cũng hòa âm cùng nàng.

Tiếng đàn như đang nức nở nghẹn ngào, lại càng thêm thê ai.

Là Tề Vương! Tri kỷ của Tần Tư Tư.

Tần Tư Tư đeo lụa bịt mắt, khúc chuyển tấu gấp những rút ngón tay linh hoạt đảo nhanh trên dây cầm, không kịp nhìn thấy động tác tay của nàng, chỉ nghe ra tiếng châu hạt bắn tung tóe, ngựa hí vang dội khắp trời, vạn đạo quân canh giữ kinh thành chao đảo hớt hải, cứ như thể ngày tận thế đang tới!

Màn tấu cầm kết thúc.

Máu từ mười đầu ngón tay chảy xuống dây đàn, cư nhiên làm bẩn y phục của Tần Tư Tư.

Nàng ta điên rồi! Không cần đến tay nữa sao?

Đôi tay bị phế không quan trọng, chỉ cần màn tấu cầm vừa kết thúc. Nàng ta nhất định phải để cho Hoàng Thượng nghe được khúc cuối cùng có một không hai.

Tần Tư Tư cởi bỏ tấm lụa xanh bịt mắt, ôm đàn tỳ bà đứng dậy.

Hoàng Thượng sắc mặt không phân biệt được.

Thụy Vương đau lòng không nỡ xiếc chặt góc tay áo.

"Khúc ngươi vừa đàn... tên gọi là gì?" Người ở trên ngai vàng cất giọng hỏi. Tất cả mọi người xung quanh đều đang đắm chìm trong tiết tấu bi thương vừa rồi, cả sảnh điện dường như rơi vào bầu không khí lặng ngắt.

"Bẩm bệ hạ, khúc này không phải do cầm sư nổi tiếng phổ, là thiếp thân tự tay soạn, tên là "Trầm Tuyết"."

Ôm nỗi h.ậ.n mà c.h.ế.t, trầm oan không ai gột sạch.

"Vì sao quả nhân chưa từng nghe qua, điển cố của nó là gì... Có ý nghĩa như thế nào?"

"Hahaha, để nhi thần đoán xem." Người nọ vừa nãy cùng tấu cầm với Tần Tư Tư bất chợt lên tiếng. Thánh nhân tùy ý gật đầu một cái.

Tề Vương khoác trên mình y phục lam, tiêu dao tự tại.

"Nhi thần nghe nói khúc này, châu sa vỡ vụn, bình bạc tan chảy thành nước, v.ũ k.h.í rơi khỏi bọc sắt... Khụ khụ."

"Là âm sắc trời cho?"

Ngươi là đang nói tiếng tỳ bà đó hả?

"Theo như nhi thần thấy, nàng ấy tấu cầm không theo khuôn mẫu, không tán tụng thẳng thắn mà uyển chuyển, vận dụng thủ pháp tương phản... Khúc vừa tấu lên đã nhấn mạnh được sự thịnh vượng hiếm có của vương triều ta, là giang sơn mà các tiên hoàng ngày xưa truyền lại, đích thị là Xuân Giai khúc."

Hay thật... Ta còn tưởng hắn đang viết bài phát biểu cảm nghĩ trong kỳ thi cao khảo nữa đó chứ?

Chẳng qua những điều hắn vừa nói, Tần Tư Tư bây giờ bất luận có cái gì, hắn đều có thể một lần nữa vặn lại nàng ta.

Tên này là đang giải vây cho Tần Tư Tư rồi.

Người ngồi trên thánh điện sắc mặt rốt cuộc cũng dịu lại, chỉ tay về phía Tần Tư Tư. "Ngươi nói đi."

"Thiên hoàng quý trụ,

Hoang tụ nhất đường,

Hàm oan mộ bạch,

Lạc hữu đông cốt,

Thổ yểm trung hồn,

Thiếp thỉnh bệ hạ --- minh xét!"

Lời này vừa nói ra, cả đại điện lặng ngắt như tờ, có thể nghe ra được tiếng trâm rơi.

—---------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com