Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam
Chương 454: Sứ mệnh có ý nghĩa?
"Có khả năng này thật." Hàn Gia Công Tử gật đầu biểu thị tán thành, "Nhưng nhà gỗ nhỏ, rừng cây sồi? Manh mối này quá ít đi, cảnh tượng tương tự trong trò chơi không biết có bao nhiêu đâu."
"Còn có NPC tên Gru nha, tôi đi tra!!" Hữu Ca hưng phấn như là phát hiện đại lục mới vậy, đứng dậy chạy ra ngoài.
"Đi đâu thế?" Cố Phi liền vội vàng hỏi.
"Tra manh mối." Hữu Ca tiêu sái vung tay lên với Cố Phi, loại thời điểm này là giây phút anh ta đẹp trai nhất.
"Cứ thế đi rồi..." Cố Phi cầm quyển nhật ký sợ run. Đám người này quả nhiên là người mê game, đối với Cố Phi mà nói, hắn cảm thấy nhật kí giống như đọc tiểu thuyết vậy, muốn tiếp tục xem tiếp nữa cơ! Còn tưởng rằng Hữu Ca giống mình, ai biết vừa phát hiện có tí manh mối, sẽ vội vội vàng vàng lập tức rời đi như đám mê game kia.
Nhiệm vụ, trong suy nghĩ của bọn họ đến cùng vẫn chỉ có nhiệm vụ thôi!
Cố Phi nghĩ, lại lật quyển nhật ký về phía trang kế tiếp.
"Ngày hôm nay mình lại lầm bầm lầu bầu. Gần nhất thường xuyên như vậy, cho tới nay mình đều cảm giác bản thân thật cô độc, mình hẳn phải rất quen loại cảm giác cô độc này mới đúng. Xem ra cô độc cũng không đáng sợ, đáng sợ là cô độc cộng thêm bất lực cùng lúc, lòng mình đã đang khủng hoảng sao? Mình lại lần nữa đi tới dưới tán cây sồi, dạo này thường vòng qua chỗ này, không biết tại sao, thân cây sồi ấy làm mình cảm thấy thân thiết, có lẽ là bởi vì nó có thể liên kết đến một ít ký ức... Thích khách nên vứt bỏ tất cả. Nhưng mình đã sớm hai bàn tay trắng, giờ thứ duy nhất mình có chỉ mỗi ký ức, mình không muốn mất đi."
"Thật thê thảm, quá thê thảm rồi!" Nhật ký này, rõ ràng kể lại một thích khách ý chí kiên định thân hãm vào sương mù dày đặc, cô độc bất lực rồi ý chí từng bước tan vỡ mất, tuy biết rõ đây chỉ là một nhân vật NPC, Cố Phi vẫn thấy thổn thức không dứt. Nhân vật như vậy, kết cục cuối cùng sẽ là gì chứ? Bị người chơi tìm ra giết đi? Đương nhiên không phải vậy, đây chỉ là kết cục của một vai thôi, tuyệt không phải kết cục của nhân vật. Cố Phi nổi lòng tò mò. Không kịp chờ đợi lật tiếp.
"Tỉnh dậy, phát hiện bị tuyết trắng bao trùm. Mùa đông rồi ư? Mình đột nhiên thức dậy, lập tức như nổi điên đi tìm cây sồi kia. Mình rất sợ, mình sợ nó thay đổi màu sắc như trong trí nhớ của mình rồi, thì mình sẽ không nhận ra nó được nữa. Nhưng may quá, cây sồi vẫn như cũ, nó giống mình chỉ bị phủ lên một tầng tuyết trắng, không có rụng lá đổi màu. Thì ra cây sồi ở mùa đông cũng không rụng lá ư? Nó sẽ không điêu linh. Vậy còn mình thì sao? Mình rốt cuộc đang tìm lối ra, hay đang tìm kiếm cây sồi?"
Cố Phi thở dài thật sâu, hiển nhiên thích khách đã bắt đầu dần dần buông bỏ hướng tới tương lai, chỉ có thể tìm kiếm chút an ủi từ quá khứ. Mà nội dung phía sau cũng chứng minh những gì Cố Phi nghĩ, Andrew trong nhật ký bắt đầu hồi ức mỗi một khung cảnh trong 187 lần hắn làm nhiệm vụ, mãi cho đến một ngày, hắn đột nhiên viết rằng: Mình từng nghe nói, giây phút người trước khi chết, hình ảnh đã xảy ra trong cuộc đời sẽ được chiếu lại trong đầu như một cuốn phim dài. Mà trong mấy ngày qua, mình không ngừng nhớ về quá khứ. Giây phút sắp chết của mình, đã bắt đầu rồi ư? Vậy sao nó lại dài dằng dặc như thế này chứ?
Sắp kết thúc rồi à... Trong lòng Cố Phi nhoi nhói, hắn bỗng nhiên không hề hy vọng Andrew chết đi như thế, hắn mong mỏi cuộc khổ nạn này có hướng thay đổi nào đó.
Nhưng mà. Không có. Nội dung kế tiếp Cố Phi đọc được càng ngày càng như hỗn loạn lẩm bẩm. Thế nhưng, theo hồi ức của hắn ta tiếp tục, khi nhiệm vụ của hắn đạt tới lần thứ 187, cũng chính là lúc này đây đến nay vẫn chưa hoàn thành, có thể nó cũng là một lần trong kiếp sống của hắn.
"Danor George, mình thế mà chưa quên tên này. Đội trưởng giới vệ đội thành Hà Vụ. Trong số những kẻ bị mình ám sát, gã không phải có địa vị cao nhất, nhưng thân phận ấy của gã, có lẽ sẽ có độ khó không tưởng được đi! Bây giờ nghĩ tới ông ta, hai tay tê dại của mình hình như hơi run lên hưng phấn, xem ra mình chưa hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu."
"Đây rồi!!" Cố Phi đột nhiên vỗ bàn một cái.
Rượu trong ly của Hàn Gia Công Tử ngồi đối diện bị rung chấn rơi vãi ra bàn nửa chén. Anh ta đau lòng muốn chết, giận tím mặt quát: "Gào quỷ gì!!"
"Xem chỗ này!" Cố Phi xoay ngược quyển nhật ký đặt tới trước mặt Hàn Gia Công Tử: "Ở đây nhắc tới mục tiêu nhiệm vụ lần này của thích khách khi tới thành Hà Vụ, theo ý các cậu, giết chết người này có thể chính là nhiệm vụ chúng ta cần làm."
Hàn Gia Công Tử tùy ý liếc hai mắt rồi nói: "Vậy cậu có nhận được nhiệm vụ à?"
"Không có..." Cố Phi lắc đầu, hệ thống không có vang lên tới một tiếng thông báo gì cả
Hàn Gia Công Tử nhếch mép cười chế nhạo.
"Không có nhận được nhiệm vụ, cũng không ý nghĩa không thể làm." Cố Phi nói.
"Làm có ý nghĩa gì?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
Cố Phi liếc ngược lại anh ta rồi nói: "Mỗi ngày anh đều uống rượu, vậy có ý nghĩa gì?"
"Đây là sở thích."
"Trả lời hay lắm!" Cố Phi gật đầu.
Mẹ kiếp! Hàn Gia Công Tử tức giận mắng trong lòng, mình thế mà bị người khác hố. Khiêu chiến các cuộc đấu có độ khó, là sở thích với tên này mà.
Đối tượng Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù muốn ám sát: đội trưởng giới vệ đội thành Hà Vụ, nghe qua liền biết là một con boss cực kì khó xơi.
"Thế thì chúc cậu may mắn." Hàn Gia Công Tử nâng ly với Cố Phi.
"Anh không đi quan sát sao?" Cố Phi hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhìn Cố Phi phản chiếu trong trong ly rượu bị khúc xạ tan tành: "Đó không phải là sở thích của tôi."
Cố Phi nhướn mày. Cất quyển nhật ký đứng dậy.
"Đoán chừng đám người kia cũng sẽ không." Hàn Gia Công Tử lại bổ sung một câu, "Căn bản không có nhận được thông báo có nhiệm vụ, đều là chuyện không có ý nghĩa với bọn họ."
"Tôi biết rồi." Cố Phi gật đầu, ra cửa.
Chuyện không có ý nghĩa? Vậy cái gì mới là chuyện có ý nghĩa chứ?
Võ công là lý tưởng của mình, là chuyện có ý nghĩa nhất với mình, thế nhưng hoàn cảnh thực tế lại làm cho nó biến thành một sự tồn tại không có ý nghĩa. Mà sứ mệnh của mình cũng thành duy trì kéo dài loại chuyện đã không còn ý nghĩa trong mắt người khác, nghĩ đến thấy thật đau thương.
Muốn tiếp tục sứ mệnh của Andrew, đi khiêu chiến cao thủ? Kỳ thực đây cũng không phải lý do chính thúc đẩy Cố Phi hành động. Đối với hắn mà nói, NPC từ hệ thống vĩnh viễn không phải cao thủ, đọ sức với máy móc không có ý nghĩa này, chẳng khác gì hắn luyện tập với bao cát cả. Hắn chỉ là khi xem qua nhật ký của Andrew thấy đồng cảm. Hắn đột nhiên phát giác được, ở nơi này có bối cảnh rõ rệt, có những câu chuyện đằng sau trong trò chơi, vì sao tất cả mọi người lại coi việc đánh quái luyện cấp tìm trang bị thành toàn bộ sinh hoạt chứ? Chỗ này rõ ràng là một thế giới toàn diện. Ở đây có thể có được một cuộc sống mới. Đánh quái luyện cấp? Vì sao người người đều phải đi trên con đường hoàn toàn tương tự?
Cố Phi vào trò chơi, chính là vì có thế giới và hoàn cảnh có thể sử dụng võ công. Đẳng cấp, trang bị đối với hắn đều không quan trọng, sau khi đọc nhật ký của Andrew, hắn đột nhiên cảm giác được mình có thể sắm một nhân vật trên thế giới này, một nhân vật có thể dùng võ công. Làm việc ấy, thú vị hơn đánh quái luyện cấp nhiều lắm.
Cố Phi nghĩ, muốn liên lạc với Hữu Ca xem sao, tình huống Danor George còn cần phiền Hữu Ca đi hỏi thăm. Kết quả lại thấy Hữu Ca đã offline. Như thường ngày, Hữu Ca muốn nghe ngóng tình báo luôn không online, không gian phạm vi hoạt động của anh ta có thể là rất lớn, cho nên mới có tài nguyên tin tức khổng lồ như vậy.
Vậy đành chỉ có thể hỏi thăm người chơi tại địa phương rồi. Trên đường tùy tiện túm người xa lạ nào đó, họ chưa chắc sẽ kiên nhẫn với mình, nên Cố Phi đi gửi tin nhắn cho Ngụy Đồng: "Biết NPC Danor George không?"
"Không biết." Ngụy Đồng trả lời.
"Vậy à, còn giới vệ đội thành Hà Vụ thì sao?"
"Giới vệ đội?" Ngụy Đồng vẫn mù mịt.
Cố Phi thở dài. Kỳ thực rất nhiều người chơi trong quá trình làm nhiệm vụ chỉ lướt nhanh hoàn thành để lấy phần thưởng. Trên thực tế mỗi một cái nhiệm vụ đều có bối cảnh và kịch bản xuất sắc, nhưng được bao nhiêu người cẩn thận thưởng thức những thứ này chứ? Nhất là cao thủ có thể vào Năm Kẻ Mạnh giống như Ngụy Đồng, tất nhiên là chú trọng hiệu suất, làm gì sẽ lãng phí thời gian ở phương diện này chi?
Trong lúc nhất thời. Cố Phi đột nhiên có chút nhớ nhung Lục Nguyệt Vũ, cô gái này nếu như sinh ra ở thành Hà Vụ, nghiên cứu nhiệm vụ nơi đây từ trong ra ngoài, NPC Danor George có thể thoát khỏi pháp nhãn của cổ ư? Coi như cô ấy không nhớ, cuốn sổ ghi nhiệm vụ của cổ cũng thần kỳ giống như bản đồ tọa độ của Ngự Thiên Thần Minh, hay cuốn sổ tình báo của Hữu Ca vậy.
"Vậy làm phiền cô giúp tôi hỏi thăm bạn bè mình thử xem!" Cố Phi không thể làm gì khác hơn là nhờ cậy Ngụy Đồng rồi. Hy vọng trong số bạn bè của cô gái này có nhân tài như Lục Nguyệt Vũ.
"Được rồi!"
Cố Phi đang cân nhắc trong khi chờ đợi tin tức thì làm gì, không nghĩ tới Ngụy Đồng mau chóng nhắn lại: "Không cần hỏi nữa, em gái tôi biết nè."
"Thiệt?" Cố Phi mừng rỡ.
"Anh nói với em ấy đi!" Ngụy Đồng nói.
Cố Phi cũng thêm bạn với Nhan Tiểu Trúc. Đây là thói quen trong game, như trong cuộc sống hiện thực đưa danh thiếp cho nhau ấy. Về sau muốn liên lạc gì, không cần giai đoạn khách sáo lễ phép ban đầu.
"Đội gì đó mà anh nhắc tới thì tôi không biết, nhưng NPC Danor George thì tôi có chút ấn tượng." Nhan Tiểu Trúc nói.
"Kể rõ xem nào."
"Ông ta ở sảnh chính vụ trong thành." Nhan Tiểu Trúc trả lời.
"Chỗ ấy, hình như không vào được đi?" Cố Phi hỏi. Hắn biết sảnh chính vụ đấy, nghe nói là trung tâm hành chính của thành phố, NPC thành chủ sẽ ở sảnh chính vụ này. Nhưng mà sảnh chính vụ căn bản không mở cửa cho người chơi vào, vệ binh canh gác ngoài cổng nhiều hơn bất kỳ chỗ nào khác trong thành đó.
Theo nhà phát hành, thì người chơi ra vào sảnh chính vụ phải cần có thân phận đặc biệt ở thành phố đó. Mà cụ thể là gì lại không nói, tuyên bố muốn người chơi tự tìm tòi, tự nhiên nghênh đón một mảnh tiếng mắng. Mà người chơi cũng lục lọi thật lâu, còn về việc có người đã đạt được điều kiện ra vào sảnh chính vụ chưa, Cố Phi không biết. Ngược lại lúc hắn buồn chán từng thử qua, đi tới cửa mới vừa thể hiện ý đồ muốn bước chân thêm một bước vào trong, là có vệ binh sang ngăn cản. Muốn vào trong xa hơn cũng chỉ có thể động đao, hiển nhiên là không có quyền hạn.
"Quả thực không vào được. Tôi là do lúc từng giúp một người bạn làm nhiệm vụ, chúng tội tạo thành đội nhận được tư cách thông hành lâm thời, cho nên được đi vào một lần. Nên mới lưu ý đến Danor George này."
"Hử, điểm nào khiến cô lưu ý đến ông ta thế?" Cố Phi hỏi.
------
ps: Chương này dịch mãi mới xong, mấy câu trong nhật kí ảnh hưởng tâm lý mình cực kì. 😓
ps2: tuần sau có 3c. (T5, T7, CN mỗi ngày 1c)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com