TruyenHHH.com

Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam

Chương 447: Bất chấp lý lẽ.

Đám người bọn họ lúc này đã cách nơi gặp boss ban đầu khá xa rồi. Bởi vì lúc Cố Phi giao thủ với Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù thường bị đánh bay, đám người họ không thể không đuổi theo hướng Cố Phi bay ra. Vì thế cứ như vậy không để ý đã tới chỗ này rồi. Nơi đây là khu luyện cấp thực sự mọi người không biết, bởi không thấy quái bình thường cũng chẳng thấy người chơi khác đâu. Nhưng bây giờ Quỷ Đồng trả lời tin nhắn thế kia, boss còn một đi không trở lại, xác thực sự thật ấy rõ ràng.

Hàn Gia Công Tử cười nhạt một tiếng: "Không liên quan tôi đâu đó."

Không ai nói gì. Ngay khi Hàn Gia Công Tử bảo người ta hỏi xem khu luyện cấp hot nhất là ở đâu, tất cả mọi người đều nghĩ ra tên này chuẩn bị làm gì rồi. Anh ta muốn liều mạng cũng phải dẫn con boss tới chỗ như vậy đó, sau đó cừu hận của boss sẽ có xác suất rơi xuống ngưởi khác cao hơn, tạo cho bọn họ mượn cơ hội thoát thân...

Do sau khi boss bạo tẩu thì từ đầu tới đuôi cừu hận đều ở chế độ ly kì cổ quái biến thái. Chỉ tính đến phạm vi cừu hận của nó đã vô cùng khoa trương rồi. Ở thành Hà Vụ tuy ánh mắt bị hạn chế, nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ trong khoảng hai mươi, ba mươi mét đấy. Vậy mà con boss này có thể giấu kín làm người ta không nhìn thấy tăm hơi, sau đó lại tới phát động công kích, phạm vi cừu hận lớn hơn ba mươi mét thế kia, đó là chuyện chưa bao giờ được nghe thấy.

Càng khoa trương hơn ở chỗ hệ thống cừu hận hiện giờ còn mang tính ngẫu nhiên nữa, nó không để ý tới mục tiêu chế tạo cừu hận, xông thẳng đến loại nhân vật căn bản chưa ra tay như Ngự Thiên Thần Minh, Ngự Thiên Thần Minh chết lần này oan cực.

Boss như vậy, đi đến nơi có người chơi đông đúc, hết thảy người chơi trong phạm vi hơn ba mươi mét đều sẽ trở thành mục tiêu cừu hận ngẫu nhiên của nó. Đáng sợ hơn là cộng thêm hoàn cảnh môi trường đặc thù của thành Hà Vụ, chẳng ai có thể phát giác ra cái nguy hiểm ngầm này. Vì vậy lấy con boss ấy làm trung tâm, tạo một hố đen chém rớt đẳng cấp của người chơi như chém hoa quả, đã thế còn là một hố đen đang di chuyển.

Chơi vầy là do thằng ngốc nào thiết kế ra chứ? Hàn Gia Công Tử lần nữa rủa thầm trong bụng, liền đưa ra đề nghị trước đó lần nữa. Không nghĩ tới hai tên Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân vẫn còn kiên quyết phản đối.

Lòng Hàn Gia Công Tử xem thường cực. Kỳ thực với tình cảnh lúc đó của bọn họ, có thể còn sống dẫn boss đi xa còn là vấn đề lớn, huống hồ đây chỉ là đề nghị nếm thử mà thôi, không nghĩ tới hai tên này cố giữ đạo đức tốt, thà mình chết cũng không muốn để người khác yểm hộ mình thoát đi. Hàn Gia Công Tử có muốn cũng đành bỏ, lại không ngờ tới nữ thần vận may chiếu cố, đoàn đội lúc này đã ở khu luyện cấp rồi.

"Còn không mau đi, chờ cái gì nữa?" Hàn Gia Công Tử nói.

Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân liếc mắt nhìn nhau, chợt cùng phóng về hướng Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù biến mất: "Chúng tôi đi xem."

Hai người cũng biết sự xuất hiện của bọn họ không thay đổi được cái gì, thế nhưng đứng nhìn còn nhân cơ hội chạy trốn như thế, trong lòng hai người đều thấy vô cùng khó chịu. Trong lòng mỗi người đều có một ranh giới đạo đức, khi đứng trước nó, khi chỉ có một mình có khi còn thấy do dự, nhưng hiện giờ có hai người cùng nhau, lại chiếm được sự củng cố từ lẫn nhau thế này: Dù không làm được gì, nhưng ít nhất đáy lòng yên ổn.

"Móa, có phải đứa nào học võ đều sẽ hăng hái làm việc nghĩa như mấy người không hả!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ. Thật là không biết ranh giới đạo đức của anh ta ở nơi đâu, nhìn chung thì anh ta đã có thể nghĩ ra kế ác độc như hi sinh người khác giúp mình thoát thân thế này, chắc phải cách đám Cố Phi rất xa rất xa luôn.

Mà tánh Kiếm Quỷ vốn chính trực hơn hết, lúc này nhìn thấy hành động của Cố Phi và Bách Thế Kinh Luân, nhiệt huyết trong lòng cũng bị kêu gọi, kiên định gật đầu nói: "Tôi cũng đi xem."

"Đi thì đi luôn!" Hàn Gia Công Tử xem nhẹ bản thân y hệt anh ta xem nhẹ người khác vậy. Hi sinh người khác không nhíu mày lấy một cái, thì hi sinh bản thân cũng chẳng hề do dự.

Hữu Ca cầm chặt cuốn sổ nhỏ của mình: "Tôi cũng muốn đi xem sao!" Bao năm mỗi ngày đều như nhau, kiên định sưu tập phân tích tình báo game, Hữu Ca dễ làm được điều đó ư?

Đồng bạn đều đi cùng nhau hết rồi. Sao Chiến Vô Thương rời đi một mình bây giờ được? Về sau còn có mặt mũi đối diện với mọi người à? Tuy rằng cảm thấy bỏ qua cơ hội hiện giờ rất đáng tiếc, nhưng vẫn hùng hồn phóng khoáng đi theo.

Có điều trước đó Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù đều là cứ nhằm vào Cố Phi mà chủ động tìm tới bọn họ, mà khi nó lẻn vào làn sương không ai biết. Nói chung nó không thể nào đứng yên tại chỗ được, bởi vì không có một lần nào nó chạy y nguyên con đường nó đã từ đó biết mất cả. Nhưng lúc này đây mấy người họ cũng hết cách rồi, chỉ có thể đi theo hướng này thôi.

Đi dọc theo con đường này, không tìm thấy hành tung Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù, nhưng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người chơi khác. Vội vàng đuổi theo hướng có tiếng vọng lại, Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù lại không thấy đâu. Một đường đi tới, đều thấy người chơi, tiểu quái ở khu luyện cấp hết rồi, vậy mà kiểu gì cũng không gặp được Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù một lần. Hỏi thăm người chơi mình gặp được, tiếp tục đuổi theo phương hướng nó biến mất, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Nơi đây hàng thật giá thật là khu luyện cấp đông đúc, số lượng người chơi rất nhiều. Mà mỗi một kẻ cứ thế trở thành trò chơi bập bênh của Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù, giết hai ba đứa, rồi ẩn vào sương mù. Ngẫu nhiên chọn mục tiêu tiếp theo. Nếu như vừa giết vừa nhảy tới nhảy lui thế kia, đám Cố Phi muốn bắt gặp được, trừ phi Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù trùng hợp tới gần cạnh họ, còn coi bọn họ thành mục tiêu thôi. Đuổi theo? Bọn họ nào có cái tốc độ như Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù mà đuổi.

Dần dần, tiếng kêu la sợ hãi của người chơi khác lại càng cách bọn họ càng xa, một lát sau đã biến mất tăm. Thích Khách Ẩn Trong Sương Mù cứ thế cắt đuôi bọn họ rồi.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau, mọi người không biết nên làm thế nào cho phải.

"Vậy mà còn có thể như vầy à?" Chiến Vô Thương cảm thấy khó có thể tin nổi.

"Đánh giết một đường thế này, muốn giết đến khi nào đây?" Cố Phi hỏi.

"Cái hệ thống cừu hận đặc biệt của nó, hình như sau khi bạo tẩu mới xuất hiện, e rằng sau khi trạng thái bạo tẩu biến mất, rồi sẽ dừng?" Hữu Ca đáp.

"Trạng thái boss bạo tẩu còn có thời điểm biến mất hả?" Kiếm Quỷ chơi game nhiều năm như vậy còn chưa gặp đấy.

"Tại sao không có?" Hàn Gia Công Tử nói: "Giết chết hết toàn bộ mục tiêu cừu hận, boss không còn việc gì làm đương nhiên sẽ thoát khỏi tất cả trạng thái, lượng máu sẽ trở về ban đầu."

"Toàn bộ mục tiêu cừu hận đều giết sạch á?" Bách Thế Kinh Luân toát mồ hôi.

"Con boss này có mục tiêu cừu hận là ngẫu nhiên mà!" Chiến Vô Thương nói.

"Cho nên... Hàn Gia Công Tử giang tay ra.

"Đây... đây là bug chứ hả?" Hữu Ca nói.

"Không sai, cho nên tôi đã sớm báo cáo với GM online rồi." Hàn Gia Công Tử nói.

"GM có trả lời không?"

"Có."

"Bảo gì?"

"Mời trình bày cặn kẽ tình huống bạn gặp phải, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phục vụ cho bạn." Hàn Gia Công Tử thuật lại.

"Móa, anh nói sao?" Đây rõ ràng đây là câu trả lời tự động được thiết lập mà.

"Boss tàn sát hàng loạt dân trong thành rồi kìa..." Hàn Gia Công Tử đáp.

Mọi người cạn lời. Vì vậy Hữu Ca bắt đầu trình bày cặn kẽ lại tình huống này cho GM, đưa ra luận điểm luận cứ luận chứng rõ ràng tầng tầng lớp lớp, giống như muốn chứng tỏ tài năng của hắn cho người ta vậy. Ngay lúc đó lỗ tai Cố Phi chợt dựng lên: "Mấy người nghe kìa!"

"Hả?"

"Á! ! !" Một tiếng thét sợ hãi.

"Boss lại tới rồi! ! !" Mọi người đồng thanh. Nhưng giọng mỗi một người không giống nhau. Có mừng rỡ có bất ngờ lại có oán giận.

"Bên này! !" Cố Phi xác định hướng thanh âm truyền tới, cất bước xông lên. Mấy người khác theo sát. Trong sương mù vẫn có thể thấy được bóng hình đám người chơi chuyên tâm luyện cấp, Cố Phi chợt nảy ra ý nghĩ, kêu to với đám người chơi đang luyện cấp nọ: "Mau tản ra, có boss bạo tẩu! ! !"

"Boss? Ở đâu cơ?" Người nghe được không có ai không lóe sáng đôi mắt nóng bỏng.

Còn có người chơi thông minh khinh bỉ nhìn Cố Phi: "Đừng để ý tới gã, lừa gạt đoạt khu luyện cấp, cho rằng ông đây chưa gặp à!"

"Là thật. Boss rất lợi hại đấy." Cố Phi nói.

"Rất lợi hại luôn cơ á?" Mọi người cười nhạo.

Cố Phi rất muốn đi tới dùng một đao chém chết hai tên ồn ào để nói cho họ biết chính là lợi hại như vầy này, nhưng đương nhiên hắn không làm vậy, đang hết cách thì Hàn Gia Công Tử giơ ngón tay chỉ: "Đừng làm ồn, nghe đi!"

Lại có tiếng kêu sợ hãi, còn có tiếng mắng.

"Có nghe thấy chưa, đó là boss đang bạo tẩu, đi tới đâu giết tới đó, không sợ chết thì cứ ở đây chờ đi!" Hàn Gia Công Tử nói.

Trong khu luyện cấp thường xuyên có tiếng thét chói tai xuất hiện, mọi người thường nghe quen rồi nên không để bụng. Nhưng giờ đây lắng nghe thử lại thấy nó khác ngày xưa lắm. Thường thì chỉ không cẩn thận bị tiểu quái cào một phen la lên thôi, tiếng thét chói tai ngày hôm nay hình như đặc biệt thảm thống. Giống như người mới bị một đám tiểu quái bao vây mới la ó vậy được. Vả lại nay còn có rất nhiều tiếng mắng, thể hiện sự ngỡ ngàng và khó hiểu, tựa hồ đích thật đang có chuyện gì bất chấp lý lẽ đang xảy ra.

"Vậy vì sao các người không chạy đi?" Vẫn có người ôm nghi ngờ với chuyện này.

"Ha hả!" Hàn Gia Công Tử cười, "Bởi vì bọn này là đám ngu, có cơ hội không chạy, cố ý đi tìm chết."

Đối phương ngẩn ra, cảm thấy lời người này nói kì lạ, gương mặt còn giống con gái, thật sự biến thái cực. Cố Phi lại hiểu anh ta chẳng qua chỉ muốn nói vòng để mắng mình. Nở nụ cười chẳng thèm để ý xong, chân thành nói với đám người chơi kia rằng: "Là thật đó, các người mau đi nhanh đi!"

"Hoặc ở lại cùng làm đồ ngu với nhau." Hàn Gia Công Tử bổ sung.

Rốt cuộc có người dao động. Cố Phi cảm thấy nói vậy đã đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn xông lên ôm đùi người ta xin người ta đừng tìm chết hả? Vì vậy chỉ về phía sau: "Chạy về phía bên kia."

Nói xong tiếp tục cất bước đi tới, mấy người khác theo sát.

Đám người chơi khu luyện cấp giật mình tỉnh táo lại, chợt có một người phản ứng lại: "Mọe, khờ quá, gã ta muốn lừa mọi người đi. Để cho chúng ta không đi đoạt boss với gã! ! !"

Mọi người nhất thời bừng tỉnh ngộ, không chỉ không tính rời đi, còn thu thập trang bị chuẩn bị đồ hùng hổ đi theo sau sáu người nữa. Cố Phi vừa lên tốt bụng nhắc nhở bọn họ rời đi càng trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, lời lẽ không sạch sẽ đều hắt tới.

Cố Phi bị oan uổng, lại không để bụng, chỉ tự mình đi thẳng về phía trước. Nhưng trên đời có vài kẻ theo kiểu nếu bạn không để ý tới gã, gã liền càng không biết tốt xấu muốn tiến một tấc rồi lại một thước. Nếu như chỉ trào phúng chỉ trích một mình Cố Phi thì cũng thôi đi, nhưng lời càng ngày càng tệ hại. Trong lúc lơ đãng bắt đầu nói dính đến phụ huynh. Cố Phi lớn lên ở dưới truyền thống tôn sư trọng đạo làm kiểu gì cũng không thể chịu nổi nó. Rốt cuộc dừng bước xoay người lại, nhìn mấy gã chửi mắng, bĩnh tĩnh nói: "Không tin thì thôi, mắng thì mắng, nhưng không nên quá đáng."

Cố Phi vẫn bình tĩnh đột nhiên xoay lưng đáp lời, mọi người cũng đờ ra. Nhưng rất vui vẻ nghĩ bên mình người đông thế mạnh, một người chỉ vào hắn mà quát: "Sao hả, hù bọn này à?"

"Không phải, là báo cho các người." Cố Phi nói.

"Mắng mày đấy, mày làm gì được, con bà nhà..."

Dịch Chuyển Tức Thời, Song Viêm Thiểm, người nọ nói chưa dứt lời đã tan biến. Cố Phi thu kiếm, nhìn những người khác, lạnh nhạt bảo: "Gửi tin nhắn cho gã, sẽ như vậy đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com