Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam
Chương 367: Mục tiêu, thành Lạc Diệp. "Anh chỉ suy đoán hay là có tình báo chính xác vậy?" Một người hỏi. Cửa ải cuối cùng trong trò chơi vẫn luôn là cửa ải khó nhất, cho ra suy đoán thế này cũng hoàn toàn bình thường. Kiếm Nam Du lại gật đầu nói: "Có tình báo." "Cũng do gián điệp cung cấp?" Có người hỏi. "Không, bản thân bọn họ còn không biết cửa ải cuối cùng phải đối mặt với thứ gì. Ngay cả tôi lúc nãy sau khi bọn họ ngồi thuyền rời bờ mới nhận được tin tức." Kiếm Nam Du nói. "Tin tức gì?" Vào khoảnh khắc bọn họ ngồi thuyền rời bờ, trạm tiếp theo của bọn họ, trong trụ sở dong binh thành Lạc Diệp đã xuất hiện một nhiệm vụ dong binh mới, nội dung chính là ám sát đối tượng mà bọn họ đang bảo hộ!" Kiếm Nam Du nói. "Nhiệm vụ dong binh? Nhân số của đám người này không khác công hội cấp 5 là mấy, dong binh đoàn nào có thể đối kháng chứ?" Có người không hiểu. Kiếm Nam Du cười nói: "Đây là một nhiệm vụ dong binh cạnh tranh không giới hạn." Tât cả mọi người "à" một tiếng, đối với nhiệm vụ dong binh bọn họ cũng rất quen thuộc. Nhiệm vụ cạnh tranh dong binh không giới hạn, có hai đặc điểm, một là không có bất kỳ yêu cầu điều kiện nào với dong binh đoàn nhận nhiệm vụ, thứ hai lại là không hạn chế số lượng dong binh đoàn nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ một đoàn hoàn thành được, phần thưởng chỉ có một nhà có thể đạt được, cho nên được giải thích là 'cạnh tranh'. Loại nhiệm vụ này có thể nói là song hướng trong song hướng, về lý luận thì có thể dẫn phát đến tranh đoạt của hơn trăm dong binh đoàn. Nhưng quy tắc là chết, người mới là sống, vào mỗi lúc xuất hiện loại nhiệm vụ hiếm thấy này, dong binh đoàn có kinh nghiệm đều sẽ không tiêu hao tinh lực để nội đấu, thường sẽ có vài dong binh đoàn khá mạnh kết thành liên minh, trong lúc cạnh tranh chiếm tiên cơ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tự chia phần thưởng. Thù lao của loại nhiệm vụ này rất cao, hơn nữa nội dung phần thưởng của nhiệm vụ dong binh trước đây vẫn luôn biểu thị rõ, vào lúc nhận nhiệm vụ thì có thể biết phần thưởng có những gì, cho nên không cần lo lắng dong binh đoàn hoàn thành được nhiệm vụ cuối cùng giấu giếm. "Dù là như vậy, cũng không biết bên kia có bao nhiêu dong binh đoàn sẽ liên thủ, có thể hợp thành quân đoàn có quy mô lớn không nữa." Vẫn có người đang lo lắng. "Đừng quên dong binh đoàn Bách Chiến của thành Lạc Diệp." Kiếm Nam Du nói. "Dong binh đoàn của Bách Thế Kinh Luân..." Có người bắt đầu hít một hơi khí lạnh. Danh tiếng của dong binh đoàn Bách Chiến này tuy không nổi tiểng toàn bộ Thế Giới Song Song, thế nhưng thành Lâm Thủy là hàng xóm với thành Lạc Diệp thì vẫn có nghe tên tuổi. Tình huống cặn kẽ tất nhiên không hiểu mấy, chỉ biết sức chiến đấu của dong binh đoàn này cực mạnh. Nghe nói là bởi vì người của đoàn này đều là mấy tên biết đánh nhau thật. Có người nói bọn hắn là một đám côn đồ, cũng có người nói là một đám mở võ quán, còn nghe nói là quân nhân rút lui khỏi quân ngũ, vân vân. Kiếm Nam Du trong quá trình làm ăn đã từng làm quen với bọn hắn. Tuy cũng không biết đám người này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng tuyệt đối thừa nhận cách nói đối phương có thân thủ bất phàm. Hơn nữa Kiếm Nam Du gặp chỉ là mấy người tùy tiện trong dong binh đoàn Bách Chiến. Còn về đoàn trưởng của bọn hắn, Bách Thế Kinh Luân cùng là một trong Năm Kẻ Mạnh đó rốt cuộc mạnh đến trình độ nào thì thật sự không dám tưởng tượng. Vừa nghĩ tới dong binh đoàn này, mấy huynh đệ của Kiếm Nam Du đã bắt đầu lo lắng cho đám người chơi thành Vân Đoan: "Đối thủ cứng như vậy, đừng nói lúc tụi mình xuống thuyền thì bọn họ đã bị diệt sạch rồi nhé." "Ừm, đây cũng là vấn đề, cái tên có điểm PK 29 ấy, một khi tạch, đoán chừng sẽ rơi sạch đồ tại hiện trường rồi, tụi mình tìm hắn cũng không còn ý nghĩa." Kiếm Nam Du nói. "Hay là đừng đợi chuyến thuyền sau nữa, giờ tụi mình nhanh tìm thuyền đi qua được không? Đã xa như vậy, chắc bọn họ không nhìn thấy." Một người nhìn chiếc thuyền lớn đã chậm rãi mơ hồ trong làn sương mù. "Ừ, mau gọi thuyền tới." Sau khi Kiếm Nam Du nói mấy tiếng. Mấy người vội vã rời khỏi bãi cát. Ngồi thuyền nhỏ người chơi tự chế tạo, cũng không cần phải tới bến đỗ bắt buộc. Mấy người chẳng đi được bao lâu, con thuyền từ thành Lâm Ấm lái tới dừng sát ở bến tàu, một đám người xuống khỏi thuyền. Cảnh tượng náo nhiệt của bến tàu thành Lâm Thủy khiến mấy người từ bên ngoài tới này cũng phải ghé mắt. Mà đám người làm ăn thường trú ở bến tàu thấy hai ngày nay không biết thế nào lại có nhiều người ngoại địa đến thành Lâm Thủy như vậy. Tất nhiên bọn hắn chẳng có lòng dạ nào để đi nghiên cứu sâu xa, bọn hắn chỉ muốn vơ vét một món lớn từ trên người đám ngoại địa này. Khu nghỉ dưỡng thương mại độc nhất ở thành Lâm Thủy này thường rất dễ kích phát ham muốn tiêu xài của người ngoại địa. Nhưng mà sau khi đám người này xuống thuyền lại không vội thử, ngược lại tóm chặt tên người chơi thành Lâm Thủy đến mời chào làm ăn hỏi thuyền đi thành Lạc Diệp lúc nào tới. "Ừm, vừa lái đi rồi. Chuyến kế phải đợi chừng bốn tiếng mới rời bến, nếu các vị đợi thuyền, không bằng tới quán nhỏ của tụi này ngồi chốc lát." Người anh em này vừa vặn là một tên tiếp khách trong quán rượu, trong tình huống thuyền đối phương hỏi bị lỡ mất thì đã bắt đầu mời chào làm ăn. "Có cách nào khác không?" Người dẫn đầu của đối phương hỏi. "Thỉnh thoảng sẽ có một vài người lấy thuyền nhỏ mình tự chế để kinh doanh chở khách, nhưng các vị nhiều người như vậy, cách này sợ là không được." Người anh em này vừa nói vừa cẩn thận đếm số người của đối phương, gã vừa nhìn thì thầm cảm thấy kỳ lạ, một đám người này gần như toàn là cung tiễn thủ, chỉ dẫn theo vài tên đạo tặc, pháp sư làm màu. Đoàn đội thế này thật đúng là rất dị loại. "Lẽ nào chỉ có thể đợi bốn tiếng đồng hồ." Người dẫn đầu của đối phương lầm bầm. "Bằng không ngồi ở nơi này chốc lát đã? Thủy Thâm!" Có người đồng hành kiến nghị, đối với phong thổ trên bãi cát này không ít người đã nóng lòng muốn thử. Thủy Thâm! Đám người chơi nghe đối phương nói chuyện mắt không tự chủ được sáng cả lên. Cung tiễn thủ dẫn đội này, cái tên mặt mày mệt mỏi này chính là một trong Năm Kẻ Mạnh, hạng nhất chức nghiệp cung tiễn thủ của Thế Giới Song Song Thủy Thâm ư? Nhưng tất cả mấy thứ này đều đã là quá khứ rồi. Có rất nhiều người chơi quan tâm bảng cấp bậc, Thủy Thâm rớt cấp đã là bí mật mà mọi người đều biết. Nhân vật trâu bò như vậy sao lại tạch tất nhiên mọi người đều rất hiếu kỳ, lúc này tận mắt thấy nhân vật đó xuất hiện ở thành Lâm Thủy, tất cả mọi người đều duỗi cổ nhìn xung quanh, còn vừa xì xào bàn tán. "Đành ngồi đây đợi thuyền vậy!" Thủy Thâm bất đắc dĩ vẫy tay, bản thân dẫn đầu tùy tiện tìm một vị trí. Lại không gọi rượu, mà là hỏi thăm game thủ bán rượu một vài tình huống của thành Lâm Thủy bên này. "Ồ, một nhóm người? Bọn họ vừa ngồi thuyền tới thành Lạc Diệp rồi." Lúc hỏi thăm tình huống của đám người thành Vân Đoan. Người bán rượu nói như vậy. "Mẹ nó, chỉ muộn chút xíu thôi à? Hệ thống rõ là đê tiện! Cố ý xê xích chút xíu thời gian giữa hai chiếc thuyền đến và đi, khiến chúng ta lãng phí thời gian ở đây, tiện nhân tiện nhân tiện nhân! ! !" Thủy Thâm không ngừng mắng. "Dù có thể đuổi kịp, chúng ta cũng không thể ngồi cùng một con thuyền với bọn họ chứ?" Có người nhắc nhở Thủy Thâm. "Bây giờ anh đây đang nói vấn đề hệ thống rất đê tiện, việc này chẳng lẽ không phải sự thật à?" Thủy Thâm rống lên. "Là rất đê tiện!!" Có vô số âm thanh hưởng ứng, phần lớn còn đều là người chơi thành Lâm Thủy. "Lão đại, anh hỏi xong xuôi rồi, muốn uống rượu gì đây?" Người chơi bán rượu bấy giở nói. "Rượu?" Sắc mặt Thủy Thâm lạnh lẽo, "Tôi đã quyết định phải triệt để cai đồ chơi này, cậu hỏi bọn họ đi!" Đám người Thủy Thâm ở trên bãi cát đợi chuyến tàu tiếp theo, mấy người Kiếm Nam Du đi tìm mấy chiếc thuyền nhỏ tự chế chèo đi. Mà thuyền lớn đám Cố Phi ngồi, lúc này cũng đang trôi nổi trên mặt nước. Cửa ải cuối cùng, chỉ cần đưa tên Tod này tới nhà tù thành Lạc Diệp, nhiệm vụ sẽ được xem như hoàn thành viên mãn. Vô Thệ Chi Kiếm thân là hội trưởng lúc này không che giấu được kích động trong nội tâm. Lượn lờ quanh Cố Tiểu Thương một lúc cũng đã kiếm được sắc mặt tốt, sau đó thì gã thức thời lùi lại, bắt đầu chạy khắp các dong binh đoàn, đi bày tỏ cảm ơn với đám người chơi của mấy dong binh đoàn này, bởi vì giữa đường có vài dong binh đoàn lựa chọn rút lui, hơn nữa còn trả lại tiền cọc, khiến Tung Hoành Tứ Hải bớt được một khoản phí lớn, lúc này tâm trạng của Vô Thệ Chi Kiếm rất tốt, chủ động nhận lời sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ trả thêm một ít thù lao. Song phản ứng của mấy dong binh đoàn đều bình thường. Nói thực, lý do mà mấy dong binh đoàn lúc trước rút lui đó nói rất đi sâu vào lòng người. Không có dong binh đoàn nào thật sự tham số tiền nhỏ này để theo một nhiệm vụ vừa phiền vừa nguy hiểm như vậy cả, mọi người đều muốn mò được chỗ tốt ngoài ý muốn gì đấy từ bên trong chuỗi nhiệm vụ khổng lồ này thôi. Kết quả cửa ải đầu tiên là gặp phải một con boss. Nhưng chỉ một boss sao chia đủ hơn ngàn người? Rớt ra vài thứ toàn bị Cố Phi lượm hết. Cửa ải người sói ở thành thứ hai trong mắt đa số người là qua trong mơ hồ, cũng không thấy phần thưởng. Ngược lại Cố Phi mò được đồ trong tay người sói, chuyện này mọi người còn không biết, nếu biết thì sẽ càng bi phẫn thêm. Còn về nhiệm vụ song hướng ở cửa ải thứ ba đã trở thành mồi lửa. Người chơi của dong binh đoàn thấy chỗ tốt trong mong đợi thì chẳng mò được, ngược lại không ít đồng bọn rớt cấp tổn thất nặng nề, cuối cùng có người nhịn không được đã rút lui. Lúc này dong binh đoàn còn lưu lại tiếp tục nhiệm vụ, đã không còn ảo tưởng nhiệm vụ rách nát này có vui mừng bất ngờ gì đấy nữa, chỉ là tự giữ thân phận, coi trọng chữ tín, như dong binh đoàn Hắc Thủ; Hoặc là có chút giao tình với Vô Thệ Chi Kiếm, vốn không chỉ đến vì tiến như dong binh đoàn của Cố Tiểu Thương; Hoặc như là thật sự mò được chỗ tốt từ bên trong nhiệm vụ này như Công Tử Tinh Anh Đoàn. Đám người này chẳng hứng thú mấy với việc Vô Thệ Chi Kiếm nhiều lần cam kết trả nhiều tiền, phản ứng đều bình thường. Vô Thệ Chi Kiếm lượn một vòng tự kiếm mất mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của gã, tiếp tục hăng hái đi dạo xung quanh. Mà Đảo Ảnh Niên Hoa đã về thành Vân Đoan rất lo lắng gởi tin nhắn cho gã: "Mắt thấy cửa ải cuối cùng rồi, đừng qua loa sơ suất, đến lúc đó lại thất bại, vậy thì thật sự quá đáng tiếc." Từ thành Lâm Thủy đến thành Lạc Diệp, phân nửa lộ trình là đường thủy, phân nửa lộ trình là đường bộ. Chiếc thuyền này trôi nổi chừng một tiếng, cuối cùng đến gần phương hướng bến tàu thành Lạc Diệp. Bến tàu này cách thành Lạc Diệp còn có một tiếng đi đường, huống hồ ngoại trừ khách thuyền đi chuyến này đến thành Lâm Thủy, thì không còn chuyến tàu nào khác, cho nên không thể hình thành khu chợ trên bãi cát như ở bến tàu thành Lâm Thủy. Sau khi đám người xuống thuyền, do Vô Thệ Chi Kiếm chỉ đường, đi về phía thành Lạc Diệp. Trên đường đi cũng không lơ là chút nào, lần này đi được chẳng bao lâu, thì đã có người phát hiện: có người lúc gần lúc xa đi theo bên hông chúng ta. "Là người chơi à!" Vô Thệ Chi Kiếm nhận được tin tức này thì lòng thoải mái hẳn. Gã vốn lo lắng cửa ải cuối cùng là NPC cao siêu gì đó do hệ thống xuất động, lỡ như là một tên siêu siêu nghịch thiên, nói không chừng mọi người không gánh được. Nhưng lúc này biết ngay là người chơi đang hành động bí ẩn, xem ra giống như hai cửa ải trước lại là một nhiệm vụ song hướng. Cửa ải thành Lâm Ấm chẳng qua là bởi vì hoàn cảnh đặc thù mới tạo ra một đám sát thủ rừng cây đặc thù, khiến người chơi thành Vân Đoan bị thua thiệt. Nếu chỉ là công hội đối kháng chính diện trong tình huống bình thường, người chơi Vân Đoan lại xem như công hội vượt qua bậc 5, lúc này lại là cửa ải cuối cùng, đã không cần lo lắng cho trạm kế nữa, cho nên sau khi đoán được lại là nhiệm vụ song hướng, tâm trạng của Vô Thệ Chi Kiếm rất chi bình tĩnh.
Chương368: Nhìn ra mánh khoé.Người chơi ôm tâm lý giống Vô Thệ Chi Kiếm vẫn là số ít. Đa số mọi người thấy có người xuất hiện lén lút ở gần, lập tức trở nên cảnh giác. Nhất là đám người chơi dong binh lúc trước từng hy sinh. Nhiệm vụ rách nát này có thể thưởng được gì đó giờ chẳng mong chờ nữa, chỉ có chút tiền của Vô Thệ Chi Kiếm cho thôi! Vì chút tiền đó bay một cấp đã rất đau đớn, giờ lại bay thêm cấp nữa thì tuyệt đối không thể chịu đựng nổi. Đám người chơi này đều ôm tâm tư của mình, ngược lại bùng phát ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ không gì sánh được. "Lão đại Vô Thệ, động thủ không? Lúc trước chúng ta là quá bị động, giờ đã đi đến bước này rồi, chúng ta cũng nên biến bị động thành chủ động thôi, dù giết nhầm cũng không cần lo lắng, mặc kệ mấy người này có mục đích gì, giết đã rồi nói!" Có người lòng dạ độc ác đề nghị. Vô Thệ Chi Kiếm chưa bao giờ là cừu vui vẻ lương thiện, gã chỉ sẽ đặt lợi ích của phe mình lên hàng đầu, ngay cả người chơi của mấy dong binh đoàn đồng hành gã đều vui vẻ cho bọn họ đi hy sinh, huống hồ đám người qua đường ABCD này. Giờ nghe kiến nghị của huynh đệ này rất hợp ý mình, lập tức hạ đạt mệnh lệnh bên trong công hội. Trước mắt đám người chơi lén lút này chỉ bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ, có bốn nhóm người, một nhóm năm người, đều là mấy chức nghiệp tốc độ ưu tú. Nếu đã có khoảng cách, vậy phương thức công kích tốt nhất tất nhiên là tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải. Tuy mất nửa nhân số trong rừng rậm Lâm Ấm, dẫn tới uy lực giảm mạnh, nhưng tuyệt đối không phải tồn tại có cho vui. Đám Thần Xạ Thủ này trước giờ luôn đi cùng nhau, chuẩn bị tùy thời bày trận tiến hành công kích. Giờ Vô Thệ Chi Kiếm hạ lệnh, bọn họ cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng lại, bày trận hình, ngưng thần quay người, giương cung lắp tên. Một đợt mưa tên bay thẳng lên trời. Đám người chơi đi theo dường như không dự đoán được đối phương đột nhiên xuất thủ công kích. Nhóm thần xạ thủ của Tung Hoành Tứ Hải đều được huấn luyện có tố chất, từ khi đứng ngay ngắn đến bắn tên đều là chuyện trong thời gian mấy hơi thở, đợi đám người này kịp phản ứng, sớm đã bị bao phủ dưới mưa tên. Ánh sáng trắng lập loè khắp mặt đất, Vô Thệ Chi Kiếm hoàn toàn không quan tâm sống chết của đối phương, chỉ hỏi đám thần xạ thủ đang phát động công kích kia: "Có điểm PK không?" "Không có!!" Sau khi tất cả thần xạ thủ kiểm tra bản thân, vui vẻ báo cáo. Điều này đã thuyết minh rõ vấn đề, giết người lại không tăng điểm PK, rõ ràng là nhiệm vụ song hướng, mục đích mấy tên xung quanh tới đúng là chả thiện lành gì. Sau khi đã ổn định được về mặt đạo đức, Vô Thệ Chi Kiếm càng thêm hăng hái. Rút ra trường kiếm nơi hông, chỉ về phía nhóm người ở đầu bên kia. "Bắn!!" Vô Thệ Chi Kiếm rất đắc ý gào. Trong cái nhìn của người bên cạnh đúng là rât dâm đãng. Sau khi một số người tử trận thì nhóm người này đã kinh hãi nhận ra, chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng lúc nãy đã từng nói, tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải được huấn luyện có tố chất, hành động cực kỳ nhanh chóng. Chỉ nháy mắt đã điều chỉnh xong phương hướng. Một đợt mưa tên, nhóm sáu người này đã chết năm, chỉ còn lại một người tiếp tục khập khiễng bỏ chạy, chỉ tùy tiện mấy tên Thần Xạ Thủ cùng bắn tên, đã tiêu diệt. Hai nhóm còn lại giờ làm gì còn do dự, đã sớm bỏ chạy tứ tán. Tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải không thể nào bao phủ được phạm vi lớn như vậy, đành phải tự lựa chọn mục tiêu để cùng bắn. Phần lớn chết dưới ở mũi tên, số ít mấy người chạy trốn ra khỏi phạm vi bắn tên. Hoảng sợ quay đầy nhìn về phía đám người thành Vân Đoan. "Ha ha ha. Đám người này, tôi đoán chắc bọn chúng quá sơ ý rồi nhỉ?" Vô Thệ Chi Kiếm cười nói với người bên cạnh. Vừa phất tay ra hiệu tiếp tục tiến lên, vừa nói: "Đối thủ quá non, đừng nói giống với thành Lâm Thủy, lại là một công hội nhỏ nào đó chọn nhiệm vụ lớn chứ?"Người chơi bên cạnh Vô Thệ Chi Kiếm đều đang cười theo, trong lòng cũng cảm thấy cách nghĩ của Vô Thệ Chi Kiếm không tính là quá lạc quan. Vô luận chủ thành nào, công hội đẳng cấp càng nhỏ thì càng nhiều, điều này là tất nhiên. Nếu nhiệm vụ này không cần thiết với mấy công hội có quy mô lớn vậy thì xác suất bị công hội nhỏ nhận được sẽ lớn hơn nhiều lắm. Lúc này, mấy người Công Tử Tinh Anh Đoàn cũng đang phát biểu ý kiến riêng của mình. "Hữu Ca, vừa nãy lên anh có giám định được người không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Hữu Ca trước. Lúc nãy vừa khai hỏa, Hữu Ca cũng xông ra khỏi đội ngũ như tên bắn vậy, trong tay hắn mà cầm thêm cái máy ảnh nữa thì đúng chuẩn kẻ săn ảnh các thần tượng luôn. Người chơi bình thường sẽ tự cảm thấy sỉ nhục vì mình cấp bậc thấp, trang bị kém. Hữu Ca thì lại không, làm một ông vua tình báo thông tin, hắn đối với trình độ Thuật Giám Định của bản thân không đạt đến cao nhất cảm thấy đau đớn. Ở trong Công Tử Tinh Anh Đoàn, có một lần hắn không bằng Kiếm Quỷ, vì đó hắn chịu khố rất nhiều, trước mắt đã đạt đến mức cao nhất ở cấp bậc của hắn, đúng là không dễ dàng mà. Loại kỹ năng phụ trợ thế này, đa số cao thủ trong lúc nâng cấp có thể chú ý chiếu cố đã thuộc phần hiếm thấy; Đa số người thì ưu tiên về đẳng cấp, thứ thế này về sau đợi cấp cao thì bù lại một mạch luôn, đây là ý nghĩ chủ lưu nhất. Còn về hạ quyết tâm phải đi lên đỉnh như Hữu Ca thì ít lại càng ít. Lúc này hắn liều cái mạng già xông về phía trước, muốn phát huy ra tác dụng của bản thân. Cũng không xem là thất bại, Giám Định Thuật cấp cao, ngoại trừ độ chuẩn xác, xác xuất thành công được bảo đảm, khoảng cách thi triển cũng được đề cao. Lúc này Hữu Ca đã thành công xông vào phạm vi giám định của hắn, sau đó chíu chíu bắn hai cái. Giám định liên tiếp hai người, tốc độ đó mau lẹ vô cùng. Hữu Ca đắc ý cho rằng đây xem như là tuyệt kỹ Nhị Liên Kích của bản thân. Nhưng mà lúc quay người trở về đội, lại nhìn thấy có bóng dáng có cử chỉ khá giống hắn. Hữu Ca nhận ra là cô nàng Liễu Hạ của Trọng Sinh Tử Tinh. Hữu Ca có được một fan không dễ, hắn tất nhiên sẽ không quên cô nàng cũng là người có đam mê này. Giờ phát hiện bản thân không hề cô đơn, Hữu Ca cảm thấy vui mừng. Vừa trở lại đội ngũ, Hàn Gia Công Tử đã hỏi. Hữu Ca giở ra ghi chép chụp được hồi nãy, bản thân đã sửng sờ trước. "Cấp 33, cấp 32... cấp bậc này, không khỏi quá non à nha?" Hữu Ca vô cùng kinh ngạc. "Cấp thấp vậy! !" Mọi người càng kỳ lạ, cấp bậc này đặt ở hiện tại nói non là đã khách sáo rồi, chẳng khác gì mới ra điờ. Hiện nay người chơi bình thường cho rằng, vượt qua cấp 30 thì game mới chính thức bắt đầu. "Không biết Liễu Hạ bên kia thấy được tình huống gì." Hữu Ca lầm bầm. "Tôi hỏi thử!" Cố Phi trông thấy vừa nãy Liễu Hạ cũng xông lên giống như Hữu Ca vậy, đoán cô nàng nay cũng đi tìm tình báo. "Giống nhau, cũng cấp chừng ấy." Cố Phi không nói rõ con số, tóm lại điều là khái niệm này. Mấy người đưa mắt nhìn nhau. "Cửa ải cuối cùng, thật để bọn hắn nhặt được bảo?" Hữu Ca nói. "Vậy chẳng phải tụi mình không kiếm được?" Chiến Vô Thương giả vờ u buồn. "Ngự Thiên, cậu có nhìn thấy gì không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Ngự Thiên Thần Minh, tên này không cách nào vào tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải, lúc nãy lúc phát động công kích người chơi cung thủ của mấy dong binh đoàn khác đều bắn tượng trưng mấy mũi tên, cu cậu thì chẳng nhúc nhích tẹo nào, chỉ trừng mắt nhìn nơi đó. "Chẳng nhìn thấy gì cả." Ngự Thiên Thần Minh nói. "Thật à?" Hàn Gia Công Tử lại truy hỏi lần nữa. "Trong lời của anh có ý gì vậy?" Ngự Thiên Thần Minh rùng mình một cái. "Ngay cả huy hiệu công hội của bọn chúng cũng không thấy được sao?" Hàn Gia Công Tử truy vấn. "Hình như, không có." Ngự Thiên Thần Minh đáp. "Tôi cũng không nhìn thấy." Hữu Ca tự tin. Không hổ là ông vua tình báo, dù lúc đó không chú ý tới, nhưng muốn biết thì chỉ cần nhớ lại, nhằm để lúc cần. Tuy hắn không có Đôi Mắt Ưng, nhưng lúc nãy xông lên rất gần, giờ nhớ lại, không hề phát hiện huy hiệu công hội trên người đối phương. "Có cần hỏi Liễu Hạ để xác nhận lại không?" Cố Phi cũng biết vấn đề mấu chốt này rất quan trọng. Huy hiệu công hội trong Thế Giới Song Song là do hệ thống phát, người chơi có đeo hay không thì không bắt buộc. Giống mấy công hội có huy hiệu khá xấu, người chơi không muốn đeo, ví dụ như Tung Hoành Tứ Hải ấy. Nhưng một khi xảy ra công hội chiến có tính chất quy mô, tất cả mọi người đều sẽ tự giác đeo huy hiệu. Bởi vì công hội trong game này đều phải mấy trăm người, dù là hội trưởng của mình cũng rất khó biết hết tất cả mọi người, hơn nữa lúc PK hệ thống hoàn toàn không có bảo đảm cùng đội cùng công hội gì đó, chỉ toàn dựa vào dấu hiệu này để phân biệt thân phận. "Đeo huy hiệu, xông lên thôi! ! !" Đây là một câu khẩu hiệu cực kỳ quen thuộc của hội trưởng mấy công hội lớn. Nếu đối oanh tầm xa, không đeo cũng được. Một khi bắt đầu đánh xáp lá cà, ai mà còn không đeo thì đúng là tự tìm phiền não. "Đối phương chỉ được mấy người thế này, chắc chắn chỉ tới xem tình hình. Hoàn toàn không tính toán động thủ với chúng ta đâu nhỉ? Cho nên đeo hay không hình như không nói rõ được gì cả." Phân tích của Ngự Thiên Thần Minh cũng được xem như sát đề. "Anh nhìn, Tung Hoành Tứ Hải chẳng ai đeo cả." Thằng nhóc xấu xa này còn học được nêu cả ví dụ rồi. "Đúng là không thể nói rõ được vấn đề, nhưng không thể không phòng bị." Hàn Gia Công Tử nói, đã đi tìm Vô Thệ Chi Kiếm. "Không đeo huy hiệu?" Vô Thệ Chi Kiếm kinh nghiệm chừng nào, nghe lời này tất nhiên cũng hiểu có nghĩa gì, nhưng rất nhanh mạch suy nghĩ đã giống Ngự Thiên Thần Minh: "Còn chưa bắt đầu đánh cận chiến, không đeo cũng chả kỳ quái nhỉ. Cậu xem, công hội của tụi này cũng không ai đeo cả." "Đó là bởi vì của mấy anh quá xấu, cho nên tất cả các anh đều dưỡng thành thói quen rồi, không đến lúc bất đắc dĩ, đánh chết cũng chả đeo." Hàn Gia Công Tử vạch trần không nể tình. "Ha ha ha, chê cười rồi." Vô Thệ Chi Kiếm cười gượng hai tiếng. "Tôi cũng thừa nhận có lẽ đối phương vẫn còn chưa định đeo, nhưng nếu chúng ta đã phát hiện, thì nên làm chuẩn bị để nghênh đón với tình huống khác." Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói. "Ý cậu nói, bọn chúng là dong binh đoàn? Là một dong binh đoàn tiến hành nhiệm vụ song hướng đối kháng với chúng ta?" Vô Thệ Chi Kiếm cười. "Loại tình huống này không đáng kể, hoàn toàn không cần chuẩn bị." Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói. "Vậy còn có tình huống nào nữa?" Vô Thệ Chi Kiếm hồ đồ. Hàn Gia Công Tử không nói chuyện, lại liếc mắt nhìn đoàn trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ của dong binh đoàn Hắc Thủ ở bên cạnh. Hắc Sắc Thực Chỉ nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì đã sớm như có điều suy nghĩ, lúc này thấy Hàn Gia Công Tử nhìn về phía gã, gật đầu nói: "Cậu Hàn Gia đây nghĩ đến nhiệm vụ dong binh cạnh tranh không giới hạn?" Hàn Gia Công Tử gật đầu. "Việc này..." Vô Thệ Chi Kiếm tuy là công hội chủ công, nghiệp vụ dong binh dưới cờ gã đều do Đảo Ảnh Niên Hoa phụ trách, nhưng không đến mức ngay cả danh tiếng của loại nhiệm vụ này cũng chưa từng nghe nói. Nhìn vẻ mặt của gã, gã tất nhiên hiểu rõ chỗ đáng sợ của loại nhiệm vụ này. "Nếu như vậy thì phiền phức rồi." Vô Thệ Chi Kiếm đã đổi giọng điệu. "Vẫn không xem như quá phiền phức." Hàn Gia Công Tử cười. "Ít nhất không phải nhiệm vụ công hội cạnh tranh không giới hạn."----------------ps: Bước sang quyển 8 ! ! ! ~
Chương368: Nhìn ra mánh khoé.Người chơi ôm tâm lý giống Vô Thệ Chi Kiếm vẫn là số ít. Đa số mọi người thấy có người xuất hiện lén lút ở gần, lập tức trở nên cảnh giác. Nhất là đám người chơi dong binh lúc trước từng hy sinh. Nhiệm vụ rách nát này có thể thưởng được gì đó giờ chẳng mong chờ nữa, chỉ có chút tiền của Vô Thệ Chi Kiếm cho thôi! Vì chút tiền đó bay một cấp đã rất đau đớn, giờ lại bay thêm cấp nữa thì tuyệt đối không thể chịu đựng nổi. Đám người chơi này đều ôm tâm tư của mình, ngược lại bùng phát ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ không gì sánh được. "Lão đại Vô Thệ, động thủ không? Lúc trước chúng ta là quá bị động, giờ đã đi đến bước này rồi, chúng ta cũng nên biến bị động thành chủ động thôi, dù giết nhầm cũng không cần lo lắng, mặc kệ mấy người này có mục đích gì, giết đã rồi nói!" Có người lòng dạ độc ác đề nghị. Vô Thệ Chi Kiếm chưa bao giờ là cừu vui vẻ lương thiện, gã chỉ sẽ đặt lợi ích của phe mình lên hàng đầu, ngay cả người chơi của mấy dong binh đoàn đồng hành gã đều vui vẻ cho bọn họ đi hy sinh, huống hồ đám người qua đường ABCD này. Giờ nghe kiến nghị của huynh đệ này rất hợp ý mình, lập tức hạ đạt mệnh lệnh bên trong công hội. Trước mắt đám người chơi lén lút này chỉ bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ, có bốn nhóm người, một nhóm năm người, đều là mấy chức nghiệp tốc độ ưu tú. Nếu đã có khoảng cách, vậy phương thức công kích tốt nhất tất nhiên là tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải. Tuy mất nửa nhân số trong rừng rậm Lâm Ấm, dẫn tới uy lực giảm mạnh, nhưng tuyệt đối không phải tồn tại có cho vui. Đám Thần Xạ Thủ này trước giờ luôn đi cùng nhau, chuẩn bị tùy thời bày trận tiến hành công kích. Giờ Vô Thệ Chi Kiếm hạ lệnh, bọn họ cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng lại, bày trận hình, ngưng thần quay người, giương cung lắp tên. Một đợt mưa tên bay thẳng lên trời. Đám người chơi đi theo dường như không dự đoán được đối phương đột nhiên xuất thủ công kích. Nhóm thần xạ thủ của Tung Hoành Tứ Hải đều được huấn luyện có tố chất, từ khi đứng ngay ngắn đến bắn tên đều là chuyện trong thời gian mấy hơi thở, đợi đám người này kịp phản ứng, sớm đã bị bao phủ dưới mưa tên. Ánh sáng trắng lập loè khắp mặt đất, Vô Thệ Chi Kiếm hoàn toàn không quan tâm sống chết của đối phương, chỉ hỏi đám thần xạ thủ đang phát động công kích kia: "Có điểm PK không?" "Không có!!" Sau khi tất cả thần xạ thủ kiểm tra bản thân, vui vẻ báo cáo. Điều này đã thuyết minh rõ vấn đề, giết người lại không tăng điểm PK, rõ ràng là nhiệm vụ song hướng, mục đích mấy tên xung quanh tới đúng là chả thiện lành gì. Sau khi đã ổn định được về mặt đạo đức, Vô Thệ Chi Kiếm càng thêm hăng hái. Rút ra trường kiếm nơi hông, chỉ về phía nhóm người ở đầu bên kia. "Bắn!!" Vô Thệ Chi Kiếm rất đắc ý gào. Trong cái nhìn của người bên cạnh đúng là rât dâm đãng. Sau khi một số người tử trận thì nhóm người này đã kinh hãi nhận ra, chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng lúc nãy đã từng nói, tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải được huấn luyện có tố chất, hành động cực kỳ nhanh chóng. Chỉ nháy mắt đã điều chỉnh xong phương hướng. Một đợt mưa tên, nhóm sáu người này đã chết năm, chỉ còn lại một người tiếp tục khập khiễng bỏ chạy, chỉ tùy tiện mấy tên Thần Xạ Thủ cùng bắn tên, đã tiêu diệt. Hai nhóm còn lại giờ làm gì còn do dự, đã sớm bỏ chạy tứ tán. Tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải không thể nào bao phủ được phạm vi lớn như vậy, đành phải tự lựa chọn mục tiêu để cùng bắn. Phần lớn chết dưới ở mũi tên, số ít mấy người chạy trốn ra khỏi phạm vi bắn tên. Hoảng sợ quay đầy nhìn về phía đám người thành Vân Đoan. "Ha ha ha. Đám người này, tôi đoán chắc bọn chúng quá sơ ý rồi nhỉ?" Vô Thệ Chi Kiếm cười nói với người bên cạnh. Vừa phất tay ra hiệu tiếp tục tiến lên, vừa nói: "Đối thủ quá non, đừng nói giống với thành Lâm Thủy, lại là một công hội nhỏ nào đó chọn nhiệm vụ lớn chứ?"Người chơi bên cạnh Vô Thệ Chi Kiếm đều đang cười theo, trong lòng cũng cảm thấy cách nghĩ của Vô Thệ Chi Kiếm không tính là quá lạc quan. Vô luận chủ thành nào, công hội đẳng cấp càng nhỏ thì càng nhiều, điều này là tất nhiên. Nếu nhiệm vụ này không cần thiết với mấy công hội có quy mô lớn vậy thì xác suất bị công hội nhỏ nhận được sẽ lớn hơn nhiều lắm. Lúc này, mấy người Công Tử Tinh Anh Đoàn cũng đang phát biểu ý kiến riêng của mình. "Hữu Ca, vừa nãy lên anh có giám định được người không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Hữu Ca trước. Lúc nãy vừa khai hỏa, Hữu Ca cũng xông ra khỏi đội ngũ như tên bắn vậy, trong tay hắn mà cầm thêm cái máy ảnh nữa thì đúng chuẩn kẻ săn ảnh các thần tượng luôn. Người chơi bình thường sẽ tự cảm thấy sỉ nhục vì mình cấp bậc thấp, trang bị kém. Hữu Ca thì lại không, làm một ông vua tình báo thông tin, hắn đối với trình độ Thuật Giám Định của bản thân không đạt đến cao nhất cảm thấy đau đớn. Ở trong Công Tử Tinh Anh Đoàn, có một lần hắn không bằng Kiếm Quỷ, vì đó hắn chịu khố rất nhiều, trước mắt đã đạt đến mức cao nhất ở cấp bậc của hắn, đúng là không dễ dàng mà. Loại kỹ năng phụ trợ thế này, đa số cao thủ trong lúc nâng cấp có thể chú ý chiếu cố đã thuộc phần hiếm thấy; Đa số người thì ưu tiên về đẳng cấp, thứ thế này về sau đợi cấp cao thì bù lại một mạch luôn, đây là ý nghĩ chủ lưu nhất. Còn về hạ quyết tâm phải đi lên đỉnh như Hữu Ca thì ít lại càng ít. Lúc này hắn liều cái mạng già xông về phía trước, muốn phát huy ra tác dụng của bản thân. Cũng không xem là thất bại, Giám Định Thuật cấp cao, ngoại trừ độ chuẩn xác, xác xuất thành công được bảo đảm, khoảng cách thi triển cũng được đề cao. Lúc này Hữu Ca đã thành công xông vào phạm vi giám định của hắn, sau đó chíu chíu bắn hai cái. Giám định liên tiếp hai người, tốc độ đó mau lẹ vô cùng. Hữu Ca đắc ý cho rằng đây xem như là tuyệt kỹ Nhị Liên Kích của bản thân. Nhưng mà lúc quay người trở về đội, lại nhìn thấy có bóng dáng có cử chỉ khá giống hắn. Hữu Ca nhận ra là cô nàng Liễu Hạ của Trọng Sinh Tử Tinh. Hữu Ca có được một fan không dễ, hắn tất nhiên sẽ không quên cô nàng cũng là người có đam mê này. Giờ phát hiện bản thân không hề cô đơn, Hữu Ca cảm thấy vui mừng. Vừa trở lại đội ngũ, Hàn Gia Công Tử đã hỏi. Hữu Ca giở ra ghi chép chụp được hồi nãy, bản thân đã sửng sờ trước. "Cấp 33, cấp 32... cấp bậc này, không khỏi quá non à nha?" Hữu Ca vô cùng kinh ngạc. "Cấp thấp vậy! !" Mọi người càng kỳ lạ, cấp bậc này đặt ở hiện tại nói non là đã khách sáo rồi, chẳng khác gì mới ra điờ. Hiện nay người chơi bình thường cho rằng, vượt qua cấp 30 thì game mới chính thức bắt đầu. "Không biết Liễu Hạ bên kia thấy được tình huống gì." Hữu Ca lầm bầm. "Tôi hỏi thử!" Cố Phi trông thấy vừa nãy Liễu Hạ cũng xông lên giống như Hữu Ca vậy, đoán cô nàng nay cũng đi tìm tình báo. "Giống nhau, cũng cấp chừng ấy." Cố Phi không nói rõ con số, tóm lại điều là khái niệm này. Mấy người đưa mắt nhìn nhau. "Cửa ải cuối cùng, thật để bọn hắn nhặt được bảo?" Hữu Ca nói. "Vậy chẳng phải tụi mình không kiếm được?" Chiến Vô Thương giả vờ u buồn. "Ngự Thiên, cậu có nhìn thấy gì không?" Hàn Gia Công Tử hỏi Ngự Thiên Thần Minh, tên này không cách nào vào tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải, lúc nãy lúc phát động công kích người chơi cung thủ của mấy dong binh đoàn khác đều bắn tượng trưng mấy mũi tên, cu cậu thì chẳng nhúc nhích tẹo nào, chỉ trừng mắt nhìn nơi đó. "Chẳng nhìn thấy gì cả." Ngự Thiên Thần Minh nói. "Thật à?" Hàn Gia Công Tử lại truy hỏi lần nữa. "Trong lời của anh có ý gì vậy?" Ngự Thiên Thần Minh rùng mình một cái. "Ngay cả huy hiệu công hội của bọn chúng cũng không thấy được sao?" Hàn Gia Công Tử truy vấn. "Hình như, không có." Ngự Thiên Thần Minh đáp. "Tôi cũng không nhìn thấy." Hữu Ca tự tin. Không hổ là ông vua tình báo, dù lúc đó không chú ý tới, nhưng muốn biết thì chỉ cần nhớ lại, nhằm để lúc cần. Tuy hắn không có Đôi Mắt Ưng, nhưng lúc nãy xông lên rất gần, giờ nhớ lại, không hề phát hiện huy hiệu công hội trên người đối phương. "Có cần hỏi Liễu Hạ để xác nhận lại không?" Cố Phi cũng biết vấn đề mấu chốt này rất quan trọng. Huy hiệu công hội trong Thế Giới Song Song là do hệ thống phát, người chơi có đeo hay không thì không bắt buộc. Giống mấy công hội có huy hiệu khá xấu, người chơi không muốn đeo, ví dụ như Tung Hoành Tứ Hải ấy. Nhưng một khi xảy ra công hội chiến có tính chất quy mô, tất cả mọi người đều sẽ tự giác đeo huy hiệu. Bởi vì công hội trong game này đều phải mấy trăm người, dù là hội trưởng của mình cũng rất khó biết hết tất cả mọi người, hơn nữa lúc PK hệ thống hoàn toàn không có bảo đảm cùng đội cùng công hội gì đó, chỉ toàn dựa vào dấu hiệu này để phân biệt thân phận. "Đeo huy hiệu, xông lên thôi! ! !" Đây là một câu khẩu hiệu cực kỳ quen thuộc của hội trưởng mấy công hội lớn. Nếu đối oanh tầm xa, không đeo cũng được. Một khi bắt đầu đánh xáp lá cà, ai mà còn không đeo thì đúng là tự tìm phiền não. "Đối phương chỉ được mấy người thế này, chắc chắn chỉ tới xem tình hình. Hoàn toàn không tính toán động thủ với chúng ta đâu nhỉ? Cho nên đeo hay không hình như không nói rõ được gì cả." Phân tích của Ngự Thiên Thần Minh cũng được xem như sát đề. "Anh nhìn, Tung Hoành Tứ Hải chẳng ai đeo cả." Thằng nhóc xấu xa này còn học được nêu cả ví dụ rồi. "Đúng là không thể nói rõ được vấn đề, nhưng không thể không phòng bị." Hàn Gia Công Tử nói, đã đi tìm Vô Thệ Chi Kiếm. "Không đeo huy hiệu?" Vô Thệ Chi Kiếm kinh nghiệm chừng nào, nghe lời này tất nhiên cũng hiểu có nghĩa gì, nhưng rất nhanh mạch suy nghĩ đã giống Ngự Thiên Thần Minh: "Còn chưa bắt đầu đánh cận chiến, không đeo cũng chả kỳ quái nhỉ. Cậu xem, công hội của tụi này cũng không ai đeo cả." "Đó là bởi vì của mấy anh quá xấu, cho nên tất cả các anh đều dưỡng thành thói quen rồi, không đến lúc bất đắc dĩ, đánh chết cũng chả đeo." Hàn Gia Công Tử vạch trần không nể tình. "Ha ha ha, chê cười rồi." Vô Thệ Chi Kiếm cười gượng hai tiếng. "Tôi cũng thừa nhận có lẽ đối phương vẫn còn chưa định đeo, nhưng nếu chúng ta đã phát hiện, thì nên làm chuẩn bị để nghênh đón với tình huống khác." Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói. "Ý cậu nói, bọn chúng là dong binh đoàn? Là một dong binh đoàn tiến hành nhiệm vụ song hướng đối kháng với chúng ta?" Vô Thệ Chi Kiếm cười. "Loại tình huống này không đáng kể, hoàn toàn không cần chuẩn bị." Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói. "Vậy còn có tình huống nào nữa?" Vô Thệ Chi Kiếm hồ đồ. Hàn Gia Công Tử không nói chuyện, lại liếc mắt nhìn đoàn trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ của dong binh đoàn Hắc Thủ ở bên cạnh. Hắc Sắc Thực Chỉ nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì đã sớm như có điều suy nghĩ, lúc này thấy Hàn Gia Công Tử nhìn về phía gã, gật đầu nói: "Cậu Hàn Gia đây nghĩ đến nhiệm vụ dong binh cạnh tranh không giới hạn?" Hàn Gia Công Tử gật đầu. "Việc này..." Vô Thệ Chi Kiếm tuy là công hội chủ công, nghiệp vụ dong binh dưới cờ gã đều do Đảo Ảnh Niên Hoa phụ trách, nhưng không đến mức ngay cả danh tiếng của loại nhiệm vụ này cũng chưa từng nghe nói. Nhìn vẻ mặt của gã, gã tất nhiên hiểu rõ chỗ đáng sợ của loại nhiệm vụ này. "Nếu như vậy thì phiền phức rồi." Vô Thệ Chi Kiếm đã đổi giọng điệu. "Vẫn không xem như quá phiền phức." Hàn Gia Công Tử cười. "Ít nhất không phải nhiệm vụ công hội cạnh tranh không giới hạn."----------------ps: Bước sang quyển 8 ! ! ! ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com