TruyenHHH.com

Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam

Quyển 6: Chuỗi nhiệm vụ.

Chương 271: Giải thưởng quán quân (1).

"Ngự Thiên, Ngự Thiên, phát thưởng kìa, mau tỉnh lại!" Cũng may là Cố Phi hiền lành tốt bụng, dù bị Chiến Vô Thương ngăn cản nhưng hắn vẫn cứ đánh thức Ngự Thiên Thần Minh.

"A, có chuyện gì vậy?" Ngự Thiên Thần Minh còn ngái ngủ.

"Đến lúc nhận thưởng, công hội chiến kết thúc rồi!" Cố Phi nói.

"Yeah!!!" Ngự Thiên Thần Minh bừng tỉnh, hắn nhảy dựng lên hoan hô.

Tất cả mọi người đều híp mắt nhìn hắn, bất thình lình, Ngự Thiên Thần Minh biến sắc, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt, tinh thần vừa dâng cao nháy mắt đã biến mất, dáng vẻ thất hồn lạc phách: "Vậy... trận đấu chung kết bên công hội, tôi có đi không?"

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, hai mặt nhìn nhau. Chỉ riêng Chiến Vô Thương là vùi đầu trong hai cánh tay của mình mà cười thầm mờ ám.

"Tôi... tôi..." Ngay cả năng lực sắp xếp từ ngữ của Ngự Thiên Thần Minh cũng biến mất.

"Tôi cũng quên mất cái này..." Hữu Ca lặng lẽ nói.

"Haizz..." Kiếm Quỷ thở dài sâu một hơi.

"Chính cậu cũng không nên quên chứ!" Cố Phi nói, bình thường Ngự Thiên Thần Minh cứ một ngày hai trận, sau trận dong binh là trận công hội, cũng phải hình thành thói quen mới đúng.

Hàn Gia Công Tử phân tích: "Ba ngày không đánh, hơn nữa hắn sắp được thưởng nên quá hưng phấn, với lại... tửu lượng còn phải luyện thêm!"

"Theo quy tắc thì không trình diện trong trận đấu có được nhận thưởng không?" Kiếm Quỷ nhỏ giọng hỏi Hữu Ca, hắn sợ nói to sẽ kích thích đến Ngự Thiên Thần Minh.

"Cái này đương nhiên là không rồi, nếu có thì họ còn sắp xếp thi đấu vào cuối tuần làm gì!" Hữu Ca cũng nhỏ giọng trả lời.

Ngự Thiên Thần Minh vẫn đứng bất động như một bức tượng, hai tay của hắn nắm lại, khủng bố như sự im lặng của bầy cừu vậy.

Bên cạnh, Chiến Vô Thương mừng rỡ đến mức hai vai run rẩy, Cố Phi thấy vậy liền đạp hắn một cái: "Anh nhớ kỹ đúng không! Sao lại không nhắc nó! Chơi xấu quá!"

Chiến Vô Thương ngẩng đầu, mặt kinh ngạc, cuối cùng hắn vội vã nhấc tay tỏ thái độ: "Tôi thề với trời là tôi không nhớ đến vấn đề này. Đương nhiên tôi cũng rất vui vì mình không nhớ... Ngự Thiên, anh mừng thay cho cậu đó!"

"Móa!" Cả đám khinh bỉ tên bất lương này.

"Ngồi xuống, ngồi xuống!" Hữu Ca kéo tượng gỗ Ngự Thiên Thần Minh ngồi xuống ghế.

"Haizz..." Kiếm Quỷ ngồi cạnh Ngự Thiên Thần Minh nhưng hắn cũng trầm mặc, dù sao thì hắn cũng không giỏi an ủi người khác.

"Ồ, tuyên bố quy tắc ban thưởng rồi!!!" Hữu Ca đột nhiên kêu lên.

Mọi người đều ngưng thần chăm chú vào tin tức của hệ thống, Ngự Thiên Thần Minh cũng vì thế mà lấy lại chút sức sống.

Trước tiên là phần thưởng cho cuộc thi đấu dong binh đoàn.

Đầu tiên là đội xếp hạng ba: Thưởng ngẫu nhiên tổng cộng sáu món, trong đó ba món sẽ được phát trực tiếp vào túi của người có biểu hiện tốt trong các trận chiến. Ba món còn lại sẽ được gửi ở Cao ốc dong binh, người trong đoàn sẽ đến đó nhận rồi tự do phân chia. Đồng thời chắc chắn còn có kinh nghiệm và tiền bạc.

Đứng hạng hai: Thưởng ngẫu nhiên tám món, bốn món hệ thống phân phối, bốn món được chia tự do theo ý muốn, chắc chắn còn có kinh nghiệm và tiền bạc.

Đứng hạng nhất: Thưởng ngẫu nhiên mười món, năm món sẽ được hệ thống phân phối, năm món còn lại được chia tự do theo ý muốn, chắc chắn còn có kinh nghiệm và tiền bạc.

Thông báo của hệ thống là được tuyên bố trên toàn bộ server, phần thưởng trong trò chơi luôn là phần hấp dẫn người nhất. Công bố phần thưởng ngoại trừ là một loại tuyên bố, còn là phương thức kích thích nhiệt tình của hết thảy người chơi. Điều có lợi ích như vậy hệ thống sao có thể lặng lẽ tiến hành được.

Lúc này, mọi người chơi ở Thế Giới Song Song đều vểnh tai lắng nghe hệ thống thông báo quy tắc ban thưởng. Sau khi nghe xong, những người chơi ở thành Vân Đoan có phản ứng lớn nhất.

Còn phải hỏi lý do sao? Tất cả mọi người ở thành Vân Đoan đều biết dong binh đoàn đứng số một – Công Tử tinh anh đoàn tổng cộng chỉ có sáu người thôi. Sáu người chia đều mỗi người một món, có bốn người có thể đạt được hai món rồi.

Mấy chủ thành khác làm gì có hiện tượng gần như kỳ tích này, đa số các dong binh đoàn hiện này đều là bậc 5 cao nhất, thấp cũng phải là dong binh đoàn bậc 3, nhân số đạt tới 60, lấy được thưởng mười món thì cũng là cục diện cháo ít mà người nhiều. Mà phương thức ban thưởng này đối với Công Tử tinh anh đoàn mà nói, thực sự kiếm lời to rồi.

"Cmn, quá sướng!!!" Chiến Vô Thương hung hăng đập bàn một cái, hắn muốn tìm một người tay bắt mặt mừng, nhưng khi nhìn thấy Cố Phi ngồi bên cạnh, lại thêm Hàn Gia Công Tử ở đối diện, đều mang vẻ mặt tỏ ra ta đây lạnh lùng hỡ hững nhìn hắn, Chiến Vô Thương tự giác ngồi xuống lại.

Ngay sau đó, hệ thống lại công bố quy tắc ban thưởng cho cuộc thi đấu giữa các công hội.

Hiển nhiên, quy mô của công hội chiến sẽ lớn hơn dong binh đoàn rất nhiều, các cuộc chiến diễn ra nảy lửa và cao trào hơn. Chính vì thế phần thưởng tất phải càng phong phú, nhưng chắc hình thức cũng tương đồng với quy tắc bên phần dong binh đoàn thôi.

Quả nhiên, khi công bố quy tắc ra, đích thực là một hình thức với phần thưởng bên cuộc thi đấu giữa các dong binh đoàn.

Hạng ba: Thưởng ngẫu nhiên ba mươi món, mười lăm món do hệ thống phân phối, mười lăm món được chia tự do theo ý mình, chắc chắn có kinh nghiệm và tiền tài;

Hạng hai: Thưởng ngẫu nhiên bốn mươi món, quy tắc chia giống trên, mỗi một nửa. Có kinh nghiệm tiền tài;

Hạng nhất: Thưởng ngẫu nhiên năm mươi món, quy tắc như trên. Ngoài ra còn có thể nhận được một nhiệm vụ công hội.

Nhiệm vụ công hội này lại không hề được thưởng cho dong binh đoàn hạng nhất. Khi mọi người còn đang bàn tán thì âm thanh của hệ thống lại vang lên: Cho người chơi của công hội và dong binh đoàn trúng thưởng có thời gian mười lăm phút để chỉnh lý túi đồ. Nếu đến lúc nhận thưởng mà xảy ra vấn đề do hết không gian trong túi tiền, thì coi như bỏ qua phần thưởng.

Nhận được thông báo tất cả mọi người của các công hội lớn và các dong binh đoàn lớn đều lục đục bận rộn hết cả lên.

Thiết kế túi tiền trong Thế Giới Song Song, mặc kệ bạn có bao nhiêu vật phẩm, trong túi cũng chiếm một ô không gian, cho nên chỉ cần cam đoan túi của mình còn dư một ô là được, cơ hồ là không cần ai phải mất công đi dọn dẹp.

Đương nhiên, cũng có mấy phần tử cực kì cá biệt hoang tưởng tất cả phần thưởng đều bay đến túi của gã, nên dọn sạch triệt để.

Mười lăm phút, là để dành thời gian cho mọi người trao đổi.

"Trước đó chưa từng nghe hệ thống sẽ phát thưởng dựa trên biểu hiện trong trận nha!" Hữu Ca kinh ngạc.

"Không biết sẽ căn cứ theo cái gì đây, điểm tích luỹ?" Chiến Vô Thương nói, ghen ghét nhìn về phía Cố Phi.

"Trên lý thuyết sẽ không như vậy, chắc là sẽ căn cứ vào hiệu quả của các kỹ năng được dùng, kết hợp với đặc điểm chức nghiệp rồi quy đổi ra thành một tiêu chuẩn thống nhất chăng? Chứ nếu dựa vào tích điểm thì chắc chắn là pháp sư rồi! Dạng chiến đấu theo quy mô đoàn đội thế này, điểm tích luỹ cao nhất khẳng định đều ở trong tay pháp sư." Hữu Ca phân tích.

"Dù có nói như thế nào, thì nhất định Thiên Lý có là cái chắc rồi!" Chiến Vô Thương nói.

"Chúng ta có tổng cộng sáu người mà lại được phát năm phần, nên lo người nào xui xẻo không có thưởng đi!" Cố Phi nói, đưa mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử cà Hữu Ca.

Người xui xẻo hiển nhiên sẽ được chọn trong hai người này. Dù sao thì Công Tử tinh anh đoàn khi chiến đấu thì chủ yếu sử dụng lối đánh quấy rối và du kích, hai người họ không có không gian phát huy quá lớn. Còn về việc chỉ huy của Hàn Gia Công Tử, sưu tầm tình báo của Hữu Ca, những việc này hiển nhiên hệ thống chẳng đủ trí tuệ đến nỗi có thể thống kê chúng vào.

Lúc này hai người đưa mắt nhìn nhau...

Mười lăm phút này thực sự quá dày vò đối với tất cả mọi người. Công Tử tinh anh đoàn còn hơi tốt, bởi vì phần thưởng đều có thể chia cho mọi người nên không cần hồi hộp làm gì.

Nhưng mấy thành viên của công hội và dong binh đoàn khác thì hoàn toàn khác biệt, lúc này mỗi người đều cầu trời khấn phật, thắp nhang cầu tổ tiên, cầu nguyện mình lọt vào mắt xanh của đại thần hệ thống.

Mặc dù có một số người biết rõ sự cống hiến của mình trong các trận chiến ít cỡ nào, thế nhưng, dù sao cũng phải cho họ có quyền theo đuổi mơ ước của mình đúng không?

Mười lăm phút rốt cuộc cũng đã trôi qua. Hệ thống tuyên bố phần thưởng một cách đồng loạt, nó không hề quản xem việc làm với hiệu suất cao như vầy thì người chơi có thấy rõ hay không.

Nhưng giống như đã nói khi nãy, việc này sẽ tạo ra sự khích lệ, mê hoặc vô cùng lớn với những người không được thưởng. Mà hệ thống cũng bảo hộ quyền riêng tư, nó không hề công bố danh tính của những người nhận được thưởng.

Trong quán rượu Tiểu Lôi, năm âm thanh thanh thúy "leng keng" vang lên. Những cao thủ cũng không thất tiết vào lúc này, bọn họ không vội vàng nhìn xem mình nhận được gì. Mà cả đám đều ngẩng đầu ngóng nhìn, quan sát biểu tình của tất cả mọi người một phen.

Chiến Vô Thương vẫn duy trì vẻ mặt mờ mịt chờ mong, biểu lộ ấy đã bán đứng hắn.

Năm người đồng loạt buột miệng cười, chỉ vào người hắn mà nói: "Thì ra người xui xẻo là anh nha!"

"Hả?" Chiến Vô Thương bỗng nhiên đứng dậy: "Đã phát thưởng rồi?"

Năm người gật gù.

"Con bà nó, sao lại là tôi! Tại sao là tôi chứ?" Chiến Vô Thương rống.

Vua tình báo, vua thống kê, vua số liệu tập trung trên thân Hữu Ca đã bắt đầu phân tích: "Khụ, nói một cách hợp lý thì cậu không có giết nhiều người trong các trận chiến đúng không? Hơn nữa chắc còn tính đến một vài mặt khác, ví dụ như thời gian tham gia, số lần chết gì gì đó... chúng đều là hạng yếu của anh..."

Chiến Vô Thương nghe xong cũng im miệng, đích thực hắn không giết người bao nhiêu, nếu nói đến chết, hắn lại thường là người đầu tiên trong cả đoàn.

"Quên đi, anh không được nhận lúc này thì năm món được chia tự do kia chắc chắn có một cái của anh." Hàn Gia Công Tử nói.

"Có phải tôi không còn cơ hội nhận được hai cái nữa ư?" Chiến Vô Thương nói.

Mọi người nhìn về phía hắn, rồi bỏ lại một câu: "Không biết xấu hổ."

"Đem ra xem là cái gì đi!" Lúc này cả đám mới bắt đầu móc túi, lấy ra tay, xem xong thì ai ai cũng chép miệng.

"Lần này hệ thống nhân đạo quá rồi, phát theo chức nghiệp nha!" Hữu Ca nói.

Hàn Gia Công Tử được một cây pháp trượng mục sư: Thiên Sứ Xảo Quyệt, trí lực +10, tinh thần +10, thể chất +10. Hồi Phục Thuật cường hóa 20%. Kỹ năng: Sinh Mệnh Giả Tưởng, trong nháy mắt bổ sung đủ máu cho mục tiêu, có thể kéo dài 30 giây, sau 30 giây hiện tượng thanh máu giả tạo sẽ biến mất, CD 2 phút.

Cả đám vừa nhìn pháp trượng xong, Hữu Ca lập tức cảm khái: "Kỹ năng này, rất âm hiểm đó..."

"Nhìn tôi này." Nói xong Hữu Ca lấy phần thưởng của hắn ra: Thanh Kiếm Chạng Vạng, sức mạnh +10, nhanh nhẹn +10, thể chất +10, cường hóa công kích 35%, 10% xuất hiện hiệu quả suy yếu.

"Cái này..." Các cao thủ nhìn cây kiếm này đều đưa mắt về phía Hữu Ca: "Anh chuyển chức thành Hắc Ám Kỵ Sĩ rồi?"

Hữu Ca gật đầu: "Kỹ năng cao cấp của Thánh Kỵ Sĩ thiên về chiến trận, tôi nghĩ dong binh đoàn của mình không cần loại kỹ năng đó đi?"

"Muốn chơi cái gì thì chơi, cần gì phải để ý những điều khác." Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói.

"Ha ha... Nhìn mọi người đánh đánh giết giết, nên đôi lúc cũng muốn nhào lên góp vui!" Hữu Ca cười.

"Hữu Ca rốt cục đã hiểu." Cố Phi rất vui mừng, lúc trước hắn vẫn không biết niềm vui khi chơi game của Hữu Ca là ở chỗ nào.

Hữu Ca cười cười, nhìn về phía Ngự Thiên Thần Minh: "Ngự Thiên, cậu được cái gì?"

Có vẻ phần thưởng vẫn không khiến Ngự Thiên Thần Minh quên đi nỗi buồn phiền vì bỏ lỡ trận chung kết của công hội chiến. Trên mặt hắn vẫn có chút khó chịu, khi hắn móc trang bị ra từ túi thì trong phòng nhấp nhoáng hai luồng sáng.

Cả đám đều biến sắc: "Cậu cầm ra cái gì vậy?"

Ngự Thiên Thần Minh lại càng hoảng sợ, lẽ nào khi nãy hắn vẫn quan sát chưa kỹ, đây là một món thần vật gì? Nghĩ vậy, hắn cố mở mắt muốn nhìn kỹ thì Kiếm Quỷ ở bên cạnh hắn lên tiếng: "Không có việc gì, là tôi và Vô Thương thăng cấp."

"Hả? À, kinh nghiệm với tiền thưởng cũng được phát rồi?" Cả đám vừa nói vừa kiểm tra kinh nghiệm và túi tiền, họ phát hiện nó đã tăng không ít. Kiếm Quỷ và Chiến Vô Thương có kinh nghiệm nhiều hơn nên khi được thưởng liền lập tức thăng cấp nhảy lên cấp 41.

Điều này cũng không có gì quá bất ngờ, vì vậy mọi người lại bắt đầu tập trung vào món đồ Ngự Thiên Thần Minh để trên bàn. Nó cũng là một món vũ khí, Phù Sinh* Chi Sát:

Nhanh nhẹn +10, lực lượng +10, tầm bắn +5, cường hóa công kích 35%, 10% tạo thành hiệu quả xuyên thấu.

[*Phù Sinh: Kiếp Phù Du]

"Cái này..." Đám người Hữu Ca trầm mặc một lúc, sau cùng nói: "So với Thư Kích Rít Gào mà cậu đang dùng khó mà nói rõ cái nào tốt hơn mà!"

"Ừ!" Ngự Thiên Thần Minh gật đầu, vẻ mặt do dự. Hiển nhiên rất phân vân để lựa chọn. Thư Kích Rít Gào của cậu ta có nhanh nhẹn +20, tầm bắn +10, xác suất trí mạng +15%, trí mạng +15%, cường hóa Thư Kích +30%.

Nếu như là công kích bình thường thì có cường hóa công kích 35% của Phù Sinh Chi Sát sẽ có rất nhiều lợi thế. Thế nhưng Thư Kích Rít Gào lại là trang bị cường hoá toàn bộ những gì liên quan đến một kỹ năng, nên lúc sử dụng Thư Kích để công kích thì mạnh hơn nhiều không có chút nào cần hoài nghi.

"Dùng cả hai đi, không có trang bị nào mười phân vẹn mười." Hữu Ca thấy Ngự Thiên Thần Minh cứ đưa mắt nhìn hai món vũ khí thì đưa ra lời khuyên.

Ngự Thiên Thần Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu. Lúc này ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Kiếm Quỷ.

"May là của tôi không phải là vũ khí!" Kiếm Quỷ vừa cảm khái vừa lấy trang bị ra. Dù sao thì hắn đã có Trường Tru Đoản Thán, đây là bộ trang bị vượt cấp. Rất hiển nhiên, hệ thống thưởng trang bị đều là trang bị đúng quy quy củ củ, là thuộc về trình độ cấp 40 giai đoạn hiện nay, cho nên nếu như cho Kiếm Quỷ vũ khí thì, quá lãng phí rồi.

Kiếm Quỷ đặt lên trên bàn một miếng vải. Tất nhiên cái này hoàn toàn khác so với vải che mặt tự chế của bọn Cố Phi, đây là trang bị có thuộc tính.

Khăn Che Mặt Thích Khách: Nhanh nhẹn +10, sức mạnh +10, cường hóa phòng ngự +19%, cường hóa Tiềm Hành +20%.

"Tên mộc mạc thật!" Mọi người cảm thán.

"Cường hóa Tiềm Hành? Tiềm Hành còn có thể cường hóa hả?" Ngự Thiên Thần Minh nói thầm.

"Hiện nay mọi người vẫn chưa tìm ra trang bị và kỹ năng phản Tiềm Hành nên ai cũng nghĩ rằng không cần có cường hóa Tiềm Hành!" Kiếm Quỷ vừa nói vừa liếc nhìn Cố Phi, tuy rằng cái phản Tiềm Hành của Cố Phi không phải dựa vào trang bị hay kỹ năng, nhưng Kiếm Quỷ vẫn muốn biết 20% cộng thêm này có hiệu quả với Cố Phi hay không.

Lúc này đã đến phiên Cố Phi bày trang bị. Hắn mở tay ném một món lên bàn: "Được món đồ này."

Phần thưởng của Cố Phi là một chiếc nhẫn. Nhẫn Trấn Lôi: Xác suất xuất hiện công kích phụ hệ điện +12%, kháng pháp thuật hệ điện +12%.

Trang bị khác loại thì tiêu chuẩn nhận định cũng sẽ khác nhau. Giống như vật phẩm trang sức thì thường không có nhiều thuộc tính cộng thêm như vũ khí. Mà cái Chiếc Nhẫn Trấn Lôi này tuy chỉ có hai dòng thuộc tính, nhưng nó lại là trang bị tím.

Hơn nữa, hệ thống định giá trị cho trang bị có một vài điều bất đồng cực lớn với người chơi, nó không hề xét đến độ thông dụng của thuộc tính. Ví dụ như Chiếc Nhẫn Trấn Lôi của Cố Phi, có thể nói đây là một phần thưởng phù hợp với thân phận pháp sư hệ Điện của hắn.

Nhưng nếu phân tích kỹ thì xác suất xuất hiện phụ pháp là một thuộc tính vô dụng với một pháp sư bình thường. Ngoài ra còn có kháng hiệu ứng của hệ điện... Hiện nay pháp sư chuyển chức đều chọn hệ Thủy, cho nên trang bị công kích hay phòng ngự có liên quan đến hệ Thủy đều có đắt hơn hệ Điện rất nhiều. Giá trị của thuộc tính kháng hệ Điện, cũng không cao lắm.

Nếu sở hữu các trị số có ưu thế lớn nhưng nó lại là trang bị có những thuộc tính không được trọng dụng thì sẽ được người chơi gọi là ngụy cực phẩm. Mà trong mắt hệ thống thì lại không có phân chia ngụy cực phẩm hay cực phẩm thật, chỉ thấy trị số của hai dòng thuộc tính này rất cao, nên sẽ đánh giá cho chiếc nhẫn ấy rất cao, rồi đem giải nhất này thưởng cho Cố Phi.

Ở trong mắt hệ thống, có khi cái ngụy cực phẩm này còn có giá trị cao hơn nhiều so với phần thưởng của đám Kiếm Quỷ, Ngự Thiên Thần Minh. Mà cũng may Cố Phi lại cũng là một tên ngụy pháp sư, chứ nếu là một pháp sư khác chắc chắn hắn sẽ chửi đổng lên từ sớm rồi.

Nhưng nói như thế nào thì trong mắt hệ thống, hay đánh giá của người chơi, thì trong năm trang bị được thưởng thì pháp trượng của Hàn Gia Công Tử là ưu tú nhất.

Nhưng nếu nói trang bị được thưởng sẽ dựa trên thành tích của quá trình thi đấu, thì ai cũng sẽ nghĩ Cố Phi mới là người nhận được món tốt nhất, chứ sao lại là Hàn Gia Công Tử?

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu về vấn đề này. Trầm mặc một lát, Hữu Ca chuyên về thống kê đã phát hiện vấn đề: "Tôi biết rồi! Quá trình chúng ta thi đấu đến cuối cùng, chỉ có một mình Hàn Gia Công Tử là chuyên cần từ đầu đến cuối."

"Chuyên cần từ đầu đến cuối?" Mọi người ngẩn ra, sau đó bọn họ lập tức phản ứng. Trận thi đấu đầu tiên của dong binh đoàn, truyền tống trận quá chen chúc, mà đối thủ chỉ có một người, nên đám người này đều lười biếng không đi, chỉ có Cố Phi và Hàn Gia Công Tử tham gia.

Mà Cố Phi sau đó có một ngày chơi chém trăm người ở ngoài Điểm Hồi Sinh với đám người Vân Trung Mục Địch, kết quả cũng bỏ lỡ một trận. Cứ như vậy mà tính thì chỉ có đúng một mình Hàn Gia Công Tử tham gia đầy đủ mười trận thi đấu của dong binh đoàn.

Cũng giống như việc bỏ bê công việc khi đi làm là một sai lầm rất ác liệt vậy, hiển nhiên hệ thống cũng sẽ nghiêm nghị xử phạt những người thiếu trách nhiệm vắng mặt. Mà Hàn Gia Công Tử tuy không lập đại công nhưng lại không phạm lỗi nặng ấy, cuối cùng trúng tuyển đồng chí tốt, gương tốt trong mắt hệ thống. Vì thế thu được phần thưởng tốt nhất từ hệ thống phát xuống.

"Chậc, tốt, thật sự là quá tốt." Hàn Gia Công Tử nói.

Những người khác cũng hết lời để nói, chỉ có thể thầm than vận mệnh bất công, cuối cùng lại để cho tên ác ôn này cầm đi phần thưởng lớn nhất.

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi coi phần thưởng tự do phân phối đi!" Chiến Vô Thương đã đỏ mắt nửa ngày ở bên cạnh, nóng lòng muốn cầm phần của mình trong phần thưởng tự do phân phối kia lắm rồi đấy!

Chương 272: Giải thưởng quán quân (2).

Nhóm sáu người của Công Tử tinh anh đoàn cùng bước ra khỏi quán rượu Tiểu Lôi, ở bên ngoài khách uống rượu rất nhiều, tất cả đều đang cao giọng bàn luận về kết quả của cuộc thi đấu lần này. Trọng tâm câu chuyện chính đương nhiên là hâm mộ hành động vĩ đại của sáu người Công Tử tinh anh đoàn được mười món phần thưởng.

Sáu người nghe thấy cũng vui vẻ thầm trong lòng, nhưng trên mặt ai cũng không có biểu hiện gì khác biệt, làm mặt lạnh xuyên qua đám người ấy ra ngoài.

Phần thưởng được tự chia là phải lãnh ở cao ốc dong binh, lúc này nơi đây khá là náo nhiệt, người của dong binh đoàn Hắc Thủ và dong binh đoàn Thuỷ Hoa đã tới.

Bởi vì là phân chia tự do, nên sẽ khá dễ dẫn đến việc mất đoàn kết trong đoàn, chính vì thế hai dong binh đoàn này đều thống nhất kéo mọi người đến nơi, sẽ công bố trang bị nhận được với mọi người trước, sau đó mọi người lại tiếp tục bàn bạc rồi thống nhất việc phân chia, cố gắng làm nhiều người hài lòng nhất có thể, ít nhất cũng biểu hiện ra ngoài là không có ý kiến.

Công Tử tinh anh đoàn đứng đầu, bầu không khí lại khác, sáu người năm món trang bị, chia kiểu gì cũng dễ chia, hoàn toàn không có dáng vẻ đắn đo và khẩn trương như hai dong binh đoàn kia.

Dong binh đoàn Hắc Thủ thấy sáu người họ, trong lòng họ mặc dù rất hận, nhưng cũng không có cách nào bộc ra. Thua thì cũng đã thua rồi, nếu lấy đó ra làm cớ để gây sự thì chẳng có tý khí khái gì hết. Muốn động thủ thì cũng phải âm thầm chứ, ban ngày ban mặt, không được dư luận ủng hộ. Bất quá cãi nhau chút chút thì vẫn có thể. Vừa nhìn thấy sáu người, Nghịch Lưu Nhi Thượng của Thủy Hoa và Hắc Sắc Thực Chỉ của Hắc Thủ cùng nhau bước lên, Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng lặng lẽ bước theo phía sau.

"Chúc mừng, chúc mừng!" Hai bên cùng lên tiếng.

"Cùng vui cùng vui!" Hàn Gia Công Tử đáp.

Nghịch Lưu Nhi Thượng đương nhiên rất vui, hắn đã đạt được hạng ba, nếu không làm gì có phần thưởng; Hắc Sắc Thực Chỉ thì lại không quá cam lòng rồi, hắn nghe Hàn Gia Công Tử nói những lời ấy, kiểu gì cũng thấy giống đang chế nhạo vậy?

Đương nhiên, dù sao vẫn phải biểu hiện vui vẻ trên mặt, Hắc Sắc Thực Chỉ cũng không thể nói được cái gì, ánh mắt của hắn lướt qua sáu người, nhất thời lên tiếng hỏi: "Không biết là vị nào bị thất thân phút cuối trận ha!"

CMN! Cố Phi thầm mắng trong lòng, thế nhưng lúc này đây ngay cả Công Tử tinh anh đoàn đều dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ liếc về phía hắn, sớm đã bán đứng hắn từ lâu.

Hắc Sắc Thực Chỉ vừa nhìn là Cố Phi, liền cảm thấy thực hết giận vô cùng, chỗ dong binh đoàn Hắc Thủ vang lên tiếng hoan hô, hệt như bọn họ được hạng nhất vậy.

Tiếp đó cũng không nói nhiều thêm nữa, tất cả mọi người đều có chuyện chính riêng phải làm. Hai dong binh đoàn nhận trang bị xong, tội nghiệp đứng qua một bên chia chác. Công Tử tinh anh đoàn đi vào cao ốc, nghênh ngang kiêu ngạo lãnh nhận năm món, bắt đầu bàn bạc. Dù sao trong sáu người vẫn sẽ có một người không lấy được phần thưởng, phải thảo luận cho kĩ.

"Vô Thương vừa rồi không có phần thưởng, cho một món vậy!" Hàn Gia Công Tử nói.

Những người khác còn chưa tỏ thái độ đâu, đầu Chiến Vô Thương đã gật gù liên tục giống như khỉ: "Đương nhiên, đương nhiên rồi!"

"Thôi đi, anh hết phần rồi, còn muốn hai món hả!" Hàn Gia Công Tử khinh bỉ Chiến Vô Thương tiếp tục trưng ra ánh mắt khao khát.

"Cút, không biết xấu hổ à." Những người khác cùng mắng.

Ánh mắt sáng rực của Hàn Gia Công Tử quét qua năm người còn lại, sau cùng rơi trên người Cố Phi: "Công lao của Thiên Lý khá lớn, phần thưởng mới vừa rồi lại là một cái nguỵ cực phẩm, cậu chọn trước một món đi!"

Những người khác đương nhiên không có ý kiến, Chiến Vô Thương rất thống khổ: "Tôi đâu, tôi đâu? Tôi còn chưa chọn cơ mà?"

"Cút, đi cho khuất mắt!" Những người khác mắng.

"Cho anh là phần thưởng khuyến khích thôi! Nếu không thì anh làm gì có phần. Anh còn muốn chọn cái gì!" Ngự Thiên Thần Minh khinh bỉ hắn.

Chiến Vô Thương hết sức buồn bực! Đường đường là chiến sĩ đứng đầu giới game online, ở trong đoàn tinh anh này lại rơi vào tình cảnh này. Nhưng không thừa nhận cũng không được, Ngự Thiên Thần Minh nói vô cùng chính xác. Trước đó hệ thống chia phần thưởng, hắn tự nhận không may khi không có phần. Nhưng sau đó chia đồ tự do là tự người chơi dựa vào công lao ghi nhận để phân phần thưởng rồi, kết quả ba tên tốc độ kia là chủ lực để giết địch, hai người khác có một người chỉ huy một thu thập tình báo, xét điểm cống hiến ra thì năm phần thưởng này đích thực không tới phiên Chiến Vô Thương.

Từ số liệu trên cuốn sổ ghi chép điểm tích luỹ mà Kiếm Quỷ phụ trách thể hiện trực quan nhất.

Chiến Vô Thương không dám lên tiếng thêm nữa, chỉ đành ngẩng cao cổ xem Hàn Gia Công Tử công khai năm món phần thưởng.

Không đợi bất kì ai nhìn rõ cả, Hàn Gia Công Tử đã tìm tòi trong đó ném vù ra một thứ về hướng Cố Phi: "Không cho phép chọn, cái này luôn, lấy đi."

"Cái gì vậy?" Cố Phi mờ mịt bắt lấy trong tay, là một quyển trục. Pháp thuật hệ Điện, Chưởng Tâm Lôi.

"À!" Tất cả mọi người liền hiểu, thứ này chỉ có thể cho Cố Phi thôi! Những người khác cầm đều vô dụng mà!

Màn này vừa phát sinh xong, mọi người đột nhiên phát hiện đoàn đội nhỏ của bọn họ muốn chia phần thường thật quá đơn giản, sáu người sáu chức nghiệp, người nào thích hợp thì người đó cầm dùng, căn bản không cần tranh luận.

Nhất thời Chiến Vô Thương hồi hộp, giả sử bốn món còn lại không có đồ cho chiến sĩ, thì hắn lấy có phải quá miễn cưỡng không phải sao?

"Cậu cmn nhanh lên một chút được không hả!!!" Cả đám gầm gừ.

"Ha ha ha ha!" Hàn Gia Công tử thấy mấy người này nhảy dựng lên như khỉ mà đắc ý cười to.

Gã này tính quá ác liệt mà... Cả đám đều nghĩ thầm trong lòng, Hàn Gia công Tử đưa tay vù vù vù vù chuyển qua bốn phương tám hướng một lần, đã chia xong trang bị.

"Sớm biết như vậy thì con bàn quái gì, cứ chia theo nhu cầu là được rồi." Hàn Gia Công tử thản nhiên nói, lúc này trong tay năm người kia đều đã có một món, điều này có nghĩa, trong sáu người thì Hàn Gia công Tử không có được phần thưởng tự chia.

"Cái này, cái này..." Mấy người đều cảm thấy hơi ngại. Nói thật thì Hàn Gia Công Tử có công lao rất lớn, nếu không có hắn, không biết Công Tử tinh anh đoàn đã bị loại bỏ từ vòng nào rồi!

"Với chỉ huy hoa lệ của tôi, toàn bộ phần thưởng thuộc về tôi cũng không quá đáng. Đáng tiếc, đều thích hợp với đám chức nghiệp tạp nham cuả các người." Hàn Gia Công Tử nói.

Chức nghiệp tạp nham... @#¥%&

Chút ngại ngùng trong lòng với Hàn Gia Công Tử đã biến mất sạch không còn lại chút gì, mọi người đều cúi xuống xem phần thưởng của riêng mình.

Phần thưởng tự do được phân chia nghề nghiệp vô cùng rõ ràng, không hề xuất hiện mấy trang bị ngụy cực phẩm không có điểm đặc sắc nào liên quan đến chức nghiệp như của Cố Phi, xem ra thì hệ thống còn nhân nghĩa, loại phần thưởng phân chia rõ ràng cho chức nghiệp này, có thể giúp người chơi tránh bớt được sự tranh cãi.

Pháp sư có công cao bao nhiêu nữa, cũng không mặt dày đi cướp quyển trục kỹ năng dành cho mục sư của người ta phải không?

Năm phần thưởng, ngoại trừ Chưởng Tâm Lôi của Cố Phi, Kiếm Quỷ nhận được một cái áo choàng Đạo Tặc, áo choàng Dạ Hành Sứ Giả: nhanh nhẹn +10, sức mạnh +10, khi bị công kích sẽ có 10% xác suất cưỡng chế tiến vào trạng thái Tiềm hành, khi Tiềm Hành sẽ tự động hồi máu.

Hữu Ca cũng được một quyển trục kỹ năng, Nhát Cắt Tàn Khốc (Tàn Khốc Thiết Cát), kỹ năng của Hắc Ám Kỵ Sĩ, đòn công kích bình thường tạo ra thương tổn gấp 1.5 lần, hơn nữa lại có xác suất nhất định tạo vết thương sâu.

Chiến Vô Thương cũng nhận được quyển trục kỹ năng. Kỹ năng Cuồng Hóa, kỹ năng của cuồng Bạo Chiến Sĩ, tiến vào trạng thái Cuồng Hóa, công kích 1.5 lần, phòng ngự giảm 50%, kéo dài 30 giây.

Ngự Thiên Thần Minh thì khóc không ra nước mắt, hắn lại nhận được một cây cung. "Moẹ hệ thống nhà chúng bay!" Ngự Thiên thần Minh mắng chửi, hắn ức chế muốn ném cây cung đi, bị mọi người cản lại. "Xem, xem đã!" Mọi người ồn ào.

Liên Chi Cung, nhanh nhẹn +10, sức mạnh +10, cường hóa công kích +10%, tốc độ bắn +30%, Cường hóa Nhị Liên Tiễn 30%.

"Cái này, cái này... Ừ ừ, cũng tạm được nha, cái nào cũng có sở trường riêng, cái nào cũng có sở trường riêng..." Cả đám an ủi qua loa.

"Ngự Thiên, về sau cậu liền vác ba cây cung trên người đi, cần dùng cái nào thì dùng cái ấy, chức nghiệp cung tiễn thủ mà!" Chiến Vô Thương cười to.

Phần thưởng đến đây đã phát hoàn tất. Bày mười món chung ở một chỗ, giá trị lớn nhất vẫn là Thiên Sứ Giả Dối của Hàn Gia Công Tử. Tuy rằng vũ khí có kỹ năng thì phải nhìn vào kỹ năng bổ sung ấy để phán đoán ưu khuyết điểm, nhưng loại kỹ năng mới này còn chưa từng gặp nên cũng chưa thể đánh giá tuỳ tiện.

Cũng giống như Cố Phi, Hữu Ca và Chiến Vô Thương đều được sách kỹ năng, vậy thì phải sau khi họ sử dụng kỹ năng ấy mới có thể phán định ưu khuyết điểm. Tính ra thì áo choàng Dạ Hành Sứ Giả của Kiếm Quỷ xác thực không tệ, khi tiến vào trạng thái Tiềm Hành thì sẽ tự động hồi máu... Tuy chưa biết hiệu quả và xác suất là bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn vào hàng chữ này thôi cũng đã đủ cho người khác thèm nhỏ dãi.

Bất quá suy cho cùng thì mấy cao thủ này cũng có hơi thất vọng. Bởi vì bọn họ biết Cố phi có được kiếm Ám Dạ Lưu Quang còn có Trường Tru Đoản Thán mà Kiếm Quỷ đang dùng, mọi người đều ước mình có được trang bị vượt cấp như thế này. Nhưng rất hiển nhiên, hệ thống sẽ chẳng cố đắp nặn ra người chơi nghịch thiên vô cùng ấy.

Ngày hôm nay vì chờ phần thưởng cuối cùng này, nên đến khi trận công hội gần kết thúc, đã muộn rất nhiều so với thời gian bình thường mà Cố Phi logout. Ra khỏi cao ốc dong binh, Cố Phi liền chào mấy người một câu rồi thoát game đầu tiên.

Hữu Ca, Chiến Vô Thương, hai người đồng hành đi thử kỹ năng mới của bọn họ rồi, Kiếm Quỷ đổi trang bị mới xong thì đi đánh quái thể nghiệm, Hàn Gia Công Tử kiểm tra túi mình một phen, đi về quán rượu đầu đường để bổ sung đạn dược mà hắn cần, còn Ngự Thiên Thần Minh thì tiếp tực ưu thương ôm ba cây cung của mình.

Màn đêm buông xuống, hội tám chuyện trong diễn đàn bắt đầu sôi nổi, người chơi từ năm sống bốn biển – bốn phương tám hướng – các chủ thành lớn đều tụ tập ở đây, thảo luận phần thưởng lấy được trong cuộc thi lần này rất nhiều, nhiều người hâm mộ không thôi.

Đối với người chơi bình thường mà nói, những thứ này đã là cực phẩm khó kiếm được lúc bình thường rồi, loại trình độ như kiếm Ám Dạ Lưu Quang sao, có đầy người không hề nghĩ đến.

Phía nhà phát hành cũng nhân cơ hội cuộc thi này để tuyên truyền, làm ra tuyển tập video đặc sắc trong các trận đấu. Người chơi mới biết bản thân trong quá trình thi đấu còn bị quay lén, ù ù cạc cạc mà thành diễn viên quảng cáo cho công ty game.

Bất quá trong lúc cắt ghép clip thì xoá hết toàn bộ bề ngoài của người chơi đi, đổi lại khuôn mặt đại chúng thống nhất.

Trải qua cắt nối biên tập lại video, đặc sắc cũa mỗi người đều hiển lộ. Nhất là video về pháp sư ở thành Vân Đoan lấy một địch cả đám, số lượng xem xếp trong những hạng đứng đầu. Pháp sư trong video tay cầm tử kiếm (kiếm màu tím) người mặc áo choàng đen, vận dụng Song Viêm Thiểm khiến cho người chơi xem không còn gì để chê bai.

Đáng sợ nhất là nhìn liền biết ngay người này thêm nhanh nhẹn không ít, hết lần này tới lần khác khi ra tay lại có sát thương cao, không thiếu người chơi nghi vấn video này có phải do công ty game vì quảng cáo mà làm giả không.

Nhưng rất nhanh thì có người chơi của thành Vân Đoan đứng ra chứng thực, người này hàng thật giá thật, chính là kẻ dùng một thanh đao truy chém đạo tặc rớt tám cấp, dẫn tới một phen tranh luận liên quan đến pháp sư cận chiến.

"Người này vậy mà vẫn còn sống à..." Những người chơi chơi từ lúc beta vẫn còn nhớ đến sự kiện này không ngừng cảm khái.

Chương 273: Tập hợp đa số dong binh đoàn của Vân Đoan.

Diệp Tiểu Ngũ bất mãn thầm trong lòng đối với việc lấy video về Cố Phi để quảng cáo. Bất quá chuyện này thuộc về phòng truyền thông và quảng cáo, không phải hắn phụ trách, hắn cũng không có được quyền tham dự vào bao nhiêu.

Nhìn thấy đoạn video này bị người chơi điên cuồng tung hô, càng ngày càng nhiều lượt xem, trong bụng hắn rất không thoải mái, nhưng đối với đồng nghiệp bên phòng truyền thông lại khác, kết quả như thế càng chứng tỏ rõ bọn họ chọn người chính xác, tự nhiên là đắc ý hết sức.

Danh tiếng của Cố Phi có thể nói là dù núi băng hay biển lửa cũng không thể cản nổi rồi. Người chơi không thuộc thành Vân Đoan không biết người này có lai lịch thế nào, ồn ào hỏi thăm người thành Vân Đoan bên này. Người chơi thành Vân Đoan tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. (không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.)

Nhất là khi ấy có được cảm giác vinh dự đặc biệt mạnh, tuy Cố Phi và người đó một tí quan hệ đều không có, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người ở chung một chủ thành đã khiến họ cảm thấy tâm huyết sôi trào không gì đè nén được, khoa trương về Cố Phi giống như thần luôn vậy.

"Ồ? Cậu và người pháp sư này rất thân?"

"Thân, tối hôm qua còn uống rượu với nhau."

"Ồ? Anh ta tên là gì?"

"Khụ... cái này, không tiện tiết lộ..."

Đa số những người chơi khoác lác đều thua trận ở lúc này. Tuy tên Thiên Lý Nhất Túy đã được lộ ra ngoài, nhưng vẫn chưa khiến cho người qua đường đều biết đến.

Bất quá bởi vì hệ thống một phen đồn thổi, rất nhiều người chơi phát hiện kiến thức xã hội của mình còn chưa đủ dùng, nhao nhao học bù, tên Thiên Lý Nhất Túy đang không ngừng được phổ cập rộng rãi.

Trừ điều đó ra, thực lực của công hội và dong binh đoàn mỗi chủ thành cũng ở trong một lần thi đấu này tiến hành một lần xáo trộn vị trí.

Lấy thành Vân Đoan ra làm ví dụ, như Tung Hoành Tứ Hải giết thẳng một đường đến cuối cùng thi được hạng nhất, không nói đến phần thưởng, chỉ riêng kinh nghiệm thu được chính là thu nhập thù lao phong phú nhất.

Từ đẳng cấp phản ảnh trực quan mà xem, cấp 41 đã không còn là lĩnh vực riêng cho năm kẻ mạnh nữa, công hội và dong binh đoàn được ba hạng đầu đều có người bằng phần thưởng trận cuối mà kinh nghiệm bay vọt, xuất hiện vô số 41.

Mà trên bảng đẳng cấp những người vốn cấp 41 là Phiêu Lưu, Kiếm Nam Du, Bách Thế Kinh Luân và Thuỷ Thâm đều giữ vững cấp 41 không hề nhúc nhích.

Điều này cũng ở một khía cạnh nào đó nói rõ kinh nghiệm giữa năm kẻ mạnh cũng có chênh lệch rất lớn, vị trí đầu bảng đẳng cấp là Tế Yêu Vũ sớm trong quá trình thi đấu nhảy lên cấp 42, sau đó cô ấy cũng không có phần thưởng sau cùng của dong binh đoàn, lại vẫn có thể đỗ trạng nguyên, chiến sĩ nhân dân tệ quả nhiên là một nhân vật tương đối đáng sợ.

Kinh nghiệm của thành viên công hội bay vọt, hơn nữa có 50 món phần thưởng vũ trang, về việc tranh luận xem Tung Hoành Tứ Hải và Đối Tửu Đương Ca ai là công hội đứng đầu thành Vân Đoan đã vẽ lên dấu chấm tròn rồi.

Công hội Thiết Giáp đứng nhì và công hội Hoa Đăng Sơ Thượng đứng thứ ba đã thu được lợi phong phú, nếu không phải công hội chỉ có bậc bốn, chênh lệch với Đối Tửu Đương Ca 250 người, thì cũng đã siêu việt từ sớm.

Còn về dong binh đoàn, Công Tử tinh anh đoàn dù sao vẫn là một đoàn nhỏ 6 người. Đoạt một vương miện liền được xưng là dong binh đoàn đứng đầu thành Vân Đoan thì mọi người cảm thấy vẫn không thể chấp nhận.

Nhưng ít ra mọi người đã không còn phán đoán ai mạnh ai yếu dựa trên quy mô đơn giản để kết luận như công hội nữa.

Dong binh đoàn nắm ưu thế về chênh lệch đẳng cấp hay về nhân số thật sự là ít, ngay cả đoàn nhỏ sáu người đều có thể đánh đổ đoàn trăm người, thế thì đoàn bậc bốn 80 người và đoàn bậc năm 100 người ai mạnh ai yếu thật khó mà nói. Dong binh đoàn lúc này chính là cục diện xem kẻ mạnh nào trành giành được.

Mấy người của Công Tử tinh anh đoàn đều đã lộ danh tính, chỉ dựa vào từng ID nghe như sấm bên tai đã đủ doạ sợ người ngoài.

Hiện tại sáu người login đều có thể nhặt được vô số thư mơi trong hộp thư, ngoại trừ Cố Phi ra thì mấy người cuối cùng cũng tìm được chút hào hùng ngày xưa từng có, mặc dù đối với những thư mời này đều áp dụng trạng thái không nhìn tới, nhưng trong lòng luôn vui vẻ thích chí.

Mà mỗi ngày Cố Phi nhận được thư kỳ thực còn nhiều hơn so đám người họ, ít nhiều cũng nhờ video đồn thổi chế tạo hiệu ứng thần tượng.

Cố Phi mặc dù không có thói quen thường xuyên lên trên diễn đàn, nhưng cũng nghe đám người Hữu Ca nói qua chuyện này, chạy lên xem thử, hô to video không thật.

Vì sao? Trải qua biên tập cắt nối, video này chuyên chọn hình ảnh Cố Phi giết người trong nháy mắt hết sức thuận lợi, còn cảnh xấu hổ như Cố Phi thiếu pháp lực lùi xuống ăn trái cây hoặc là dùng sát thương thấp tiếp tục bằm người không có lấy một cái. Nói chung, sự mạnh mẽ của Cố Phi bị phóng đại vô hạn, nhược điểm không bị nhắc tới, công ty game quả thật trước khi quảng cáo đã thay Cố Phi suy nghĩ.

Mặc kệ thế nào, video này vừa xuất hiện, người muốn làm quen với Cố Phi càng nhiều hơn, thậm chí đến mức không chỉ còn là thành Vân Đoan thôi.

Cố Phi bất đắc dĩ chỉ có thể chọn trạng thái không nhìn như năm người kia, không được vài ngày, hộp thư của Cố Phi đạt đến hạn mức cao nhất là 1000 lá thư, từ nay về sau mỗi ngày login đã đổi từ "Bạn có thư mới, xin chú ý kiểm tra và nhận" thành "Hộp thư của bạn đã đầy, xin chú ý đúng lúc kiểm tra và nhận thư từ".

1000 lá thư... Cố Phi càng không có can đảm đi lôi chúng ra duyệt từng lá.

Ngày hôm nay vừa online, lập tức nhận được tin nhắn Hàn Gia Công Tử gởi tới, bảo hắn mau tới quán rượu Tiểu Lôi.

"À, chẳng lẽ có vụ làm ăn rồi..." Cố Phi thầm nghĩ, vội vã chạy đi.

Trong cuộc thi đấu, Hàn Gia Công Tử từng nói hùng hồn muốn sáng chế danh tiếng sau cuộc thi này, việc làm ăn của dong binh đoàn rồi chắc chắn sẽ ào ào ùa tới.

Hoàn toàn chính xác, sau khi kết thúc cuộc thi PK thì Công Tử tinh anh đoàn đã không cần thiết phải chạy đi cao ốc dong binh để tuyển chọn nhiệm vụ, có vô số người chơi chủ động ôm nhiệm vụ tìm tới cửa, Công Tử tinh anh đoàn chuyên chọn những cái có thù lao phong phú làm một chút, thu nhập cuộc sống bình thường tạm ổn quả thực quá dễ chịu.

Cố Phi vội vàng chạy tới quán rượu Tiểu Lôi, đẩy cửa đi vào vừa nhìn thì có chút giật mình. Lúc này trong quán rượu có thật nhiều gương mặt quen. Hơn nữa mỗi người đều là nhân vật lớn của thành Vân Đoan, bàn bên cạnh cửa chính là Vân Trung Mục Địch.

Cố Phi mới vừa vào cửa là bốn mắt nhìn nhau với hắn, vẻ mặt của Vân Trung Mục Địch được gọi là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Xa hơn mấy bước bên trong, trên một bàn khác thấy được Nghịch Lưu Nhi Thượng và vài bạn thân của hắn, Nghịch Lưu Nhi Thượng đứng dậy hàn huyên với Cố Phi vài câu.

Lại đi, lại thấy Hắc Sắc Thực Chỉ, Phiêu Lưu và mấy người của Hắc Thủ, vẻ mặt Hắc Sắc Thực Chỉ nhìn Cố Phi không thể nào vui vẻ, chờ đến khi Phiêu Lưu chào hỏi Cố Phi một tiếng, hỏi hắn được phần thưởng cuối cùng gì.

Cố Phi cười híp mắt giơ một ngón giữa với hắn, làm Phiêu Lưu ngẩn cả người. Cố Phi cũng vội phản ứng kịp, một ngón tay khác chỉ chiếc nhẫn Trấn Lôi trên ngón giữa kia: "Cái này."

Phiêu Lưu thoải mái, cười hỏi: "Chỉ một cái này sao?"

"Hì, còn một nữa, có cơ hội để anh nhìn." Cố Phi cười.

Dứt lời, cách bàn này chưa tới hai bước, bên cạnh có người túm góc áo Cố Phi, nhìn lại, Anh Trủng Nguyệt Tử, Hoả Cầu, còn có mấy gã trong hội của họ, hết sức hèn mọn gục xuống bàn, khẽ gọi Cố Phi: "Tuý ca, Tuý ca!"

"Các ngưỡi cũng ở đây à, chuyện gì." Cố Phi khom người xuống.

"Giúp bọn tôi giới thiệu chút đi!" Mấy người lén la lén lút chỉ một ngón tay tới một bàn cạnh họ.

Cố Phi nhìn sang, Tế Yêu Vũ, Lạc Lạc, Thất Nguyệt, Lục Nguyệt Vũ... một bàn đều là mấy cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh, Cố Phi cười híp mắt đang định chào hỏi, Tế Yêu Vũ đã trừng mắt tới: "Khi nào trả tiền hử!"

Cố Phi xấu hổ mà cúi đầu, mò trong túi một bọc tiền rồi ném qua cho cô ấy. Tế Yêu Vũ rất bất ngờ tiếp nhận, nhưng mở ra đếm xong lại cả giận nói: "Sao lại có ba trăm!!"

"Không phải đã nói trước là trả góp sao!" Cố Phi nói, trên người hắn cũng chỉ có ba trăm ấy thôi, tất cả đều là tiền thưởng tích từ cuộc thi đấu PK tới giờ, cùng với phần tiền khi làm nhiệm vụ dong binh đoàn mấy ngày nay.

"Giới thiệu, giới thiệu!" Anh Trủng Nguyệt Tử và Hoả Cầu đang còn ở bên này nhỏ giọng thầm thì nhắc nhở đây này! Bàn hai hội này kề sát, đoán rằng đám Anh Trủng Nguyệt Tử cũng đã rất cố gắng để được ngồi bên cạnh các mỹ nữ, Cố Phi bất đắc dĩ chuẩn bị giúp bọn hắn giới thiệu một câu. Kết quả Tế Yêu Vũ bên kia đã gào lên: "Anh và mấy gã bỉ ổi của Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh nói thầm gì đấy?"

Cố Phi quay đầu nhún vai với đám người Anh Trủng Nguyệt Tử: "Không cần giới thiệu, người ta đều biết các cậu."

Mấy người đều hết sức cao hứng, tuy đánh giá 'gã bỉ ổi' này không được tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn lưu lại ấn tượng trong lòng các mỹ nữ, đây là thành tựu cao lắm.

"Cậu không phải đã mộc tú vu lâm (cây mọc thành rừng) sao?" Cố Phi nói với Anh Trủng Nguyệt Tử.

Anh Trủng Nguyệt Tử khinh thường liếc mấy người bọn Hoả Cầu mà nói: "Mấy người bọn hắn thôi."

Cố Phi cười cười hỏi: "Vậy còn cậu?"

Anh Trủng Nguyệt Tử lắc đầu rất là khổ não: "Phiền lòng, phiền lòng."

"Sao thế?" Cố Phi khó hiểu.

Anh Trủng Nguyệt Tử gãi đầu nói: "Vốn là cùng bọn tôi đến đây, nhưng khi vào cửa, đột nhiên quay đầu rời đi."

"Ồ?" Cố Phi thật bất ngờ, cũng không phải bất ngờ vì Mang Mang Mãng Mãng quay đầu rời đi, mà là bất ngờ vì Mang Mang Mãng Mãng thật sự đi cùng với đám người Anh Trủng Nguyệt Tử.

Còn tại sao cô gái ấy lại đi, Cố Phi chuyển hướng ánh mắt, đã thấy một bàn khác có Ngân Nguyệt. Ngân Nguyệt cũng đang nhìn về hướng này, vừa thấy Cố Phi nhìn tới hắn, nhất thời xuất hiện vẻ mặt căng thẳng bất an, giống như là bất kì lúc nào cũng có thể chạy mất.

Cố Phi tỉnh bơ không đổi sắc mặt, nếu như là trên đường gặp được thì, chắc sẽ đuổi tới tặng một kiếm rồi, Công Tử tinh anh đoàn đã xé rách mặt rõ ràng với Ngân Nguyệt, bất quá lúc này trong quán rượu Tiểu Lôi đã tụ tập nhiều nhân vật nổi tiếng.

Cố Phi đoán chừng có chuyện quan trọng gì, chi bằng không hề xúc động, quét mắt hai gã kia sau, liền đi tới hướng khác rồi.

Bên kia mấy người Hàn Gia Công Tử cũng chiếm một bàn, chỉ riêng đám người này không ngồi phòng thường tụ họp mà chạy tới khu vực phòng khách, cũng đủ kỳ quặc.

Đã sớm giữ lại vị trí cho Cố Phi, vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì một vòng người đã bắt đầu quở trách: "Chậc chậc, thần tượng siêu sao mà, quả nhiên không giống."

Cố Phi vừa vào quán rượu, bắt chuyện một đường, mặc kệ ghét hay thích hắn, đều đưa mắt nhìn hắn.

"Chuyện gì đây?" Cố Phi không để ý đến bọn họ chế nhạo, hỏi thẳng chủ đề chính.

Nói tình báo tự nhiên là do Hữu Ca mở miệng: "Là Tung Hoành Tứ Hải triệu tập mọi người tới."

"Mọi người?"

"Ừ, dong binh đoàn tương đối mạnh của thành Vân Đoan, bây giờ đều ở đây."

"Ồ..." Cố Phi đảo mắt xung quanh, quả nhiên. Người đang ngồi đây không một ai không có thân phận lão đại của dong binh đoàn. Có vài người không biết, nhưng nhìn khí thế đã biết không phải người chơi bình thường.

"Chuyện gì thế?" Cố Phi hỏi.

"Nghe nói là có quan hệ với nhiệm vụ công hội Tung Hoành Tứ Hải lấy được từ phần thưởng sau cuộc thi." Hữu Ca nói.

"Ngự Thiên, cậu không biết?" Cố Phi hỏi Ngự Thiên Thần Minh.

Ngự Thiên Thần Minh lắc đầu.

"Xem ra cậu đã bị cho ra rìa rồi." Chiến Vô Thương sờ sờ đầu của thằng nhóc này.

Chương 274: Nhiệm vụ bảo tiêu.

Trong quán rượu Tiểu Lôi tụ tập những dong binh đoàn tương đối cường hãn trong thành Vân Đoan. Có lẽ trước đó có rất nhiều dong binh đoàn giấu tài không ai biết rõ, nhưng sau lần hoạt động thi đấu vừa rồi giống như trải qua quá trình sinh tồn giữ lại những đoàn tốt.

Mặc kệ dong binh đoàn này ở trong trận đấu thắng hay thua, thì trong đoàn có điểm đặc biệt gì, có cao thủ đặc biệt nào không, đều đã thể hiện rõ rệt trong cuộc thi.

Lấy các dong binh đoàn trong quán rượu hiện giờ để làm ví dụ, Công Tử tinh anh đoàn thì không cần bàn nữa, trừ bọn họ ra, Ngân Nguyệt ngồi ở đây đương nhiên là vì "Vương Hiệu Lệnh" của hắn.

Kỹ năng loại chiến trận hiển nhiên là thư ắt không thể thiếu khi đoàn chiến nhưng loại kỹ năng này được biết phải là Thánh Kỵ Sĩ cao cấp hơn nữa mới có được, hiện tại Ngân Nguyệt có, lập tức thành một kẻ đóng vai tiền vệ, được các công hội lớn lấy lòng cũng là chuyện đương nhiên.

Không tính đến hắn ta, như dong binh đoàn Tử Tinh của các cô gái, kỳ thực không có thực lực gì, nhưng chỉ cần một Tế Yêu Vũ hung hãn tồn tại, lập tức có giá trị mời đến.

Về phần dong binh đoàn của đám người Anh Trủng Nguyệt Tử kia, Cố Phi về sau mới biết được tên gọi là "Đại Săn Giết", thành viên đều đến từ công hội của chính bọn họ, là một dong binh đoàn đặc biệt chỉ tụ tập các cao thủ chơi bẫy.

Cứ hễ là dong binh đoàn có điểm nổi bật, đều ở trên danh sách mời của Tung Hoành Tứ Hải ngày hôm nay, đến cùng vì cớ gì, người của Tung Hoành Tứ Hải còn chưa xuất hiện bóng nào, mọi người chỉ có thể thầm suy đoán.

Cũng may không phải chờ lâu lắm, lại lục đục có mấy nhà dong binh đoàn đến, sau đó Vô Thệ Chi Kiếm, cùng Đảo Ảnh Niên Hoa và Phong Hành là hai thành viên nòng cốt của Tung Hoành Tứ Hải đã đến quán rượu.

Công hội đoạt giải quán quân, ngai vàng số một thành Vân Đoan của Tung Hoành Tứ Hải đã không ai có thể rung chuyển, mặt hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm đỏ lừ lừ, lúc tiến vào mang đầy mùi rượu.

Vân Trung Mục Địch, Nghịch Lưu Nhi Thượng, cùng những đội trưởng của các dong binh đoàn ở đây kỳ thực đều là hội trưởng của công hội lớn thành Vân Đoan, mọi người từ lúc bắt đầu thành lập công hội vẫn tranh sáng đấu tối, bây giờ Tung Hoành Tứ Hải rốt cuộc một nhà độc đại, thấy những người ấy khó tránh khỏi chuyện hăm hở bắt chuyện thầm chọc tức một phen.

"Ha ha, lão Vân! Đã lâu không gặp rồi!"

"Ồ. Nghịch Lưu, gần đây vẫn khoẻ chứ!"

Giọng Vô Thệ Chi Kiếm lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, người trong cả phòng đều nhíu nhíu mày.

Dáng vẻ có ý giống như nhà giàu mới nổi thế này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khá khinh thường, cho rằng người như thế ấy cư nhiên lại lãnh đạo công hội lớn nhất thành Vân Đoan, thực sự là nỗi buồn đau của toàn thể người chơi thành Vân Đoan.

Tiếp đó Vô Thệ Chi Kiếm lại chào hỏi với từng dong binh đoàn khác, thái độ trở nên khiêm tốn nhã nhặn hơn ban nãy rất nhiều, nhất là lúc chào hỏi với các cô gái Trọng Sinh Tử Tinh, khiêm tốn đến mức khiến người cả phòng muốn ói. Hệt như là vở kịch then chốt luôn để lại cuối cùng vậy.

Vô Thệ Chi Kiếm bắt chuyện một vòng hoàn tất, cuối cùng đến bàn Công Tử tinh anh đoàn bên này, thì chính là chào hỏi từng mỗi người ngồi đây một phen, ngay cả Ngự Thiên Thần Minh vốn là một thành viên bình thường trong Tung Hoành Tứ Hải của hắn cũng nhận được tiếp đãi trịnh trọng từ hắn ta.

Đây cũng là đãi ngộ mà dong binh đoàn khác không hưởng tới.

Làm nhân vật chính trong vở kịch quan trọng, Cố Phi được lưu lại thành người cuối cùng. Vô Thệ Chi Kiếm lôi kéo tay Cố Phi, lắc lên lắc xuống một phen. Mà Đảo Ảnh Niên Hoa và Phong Hành đi bên cạnh hắn ta lúc này mang vẻ mặt có chút không được tự nhiên, một kẻ rất tức giận, một rất mờ mịt.

Vô Thệ Chi Kiếm hỏi han hồi lâu, sau cùng nói: "Cậu làm người chơi thành Vân Đoan chúng ta nở mày nở mặt rồi, tôi kiêu ngạo vì cậu đó!!!"

Đám người trong cả phòng rốt cục không nhịn được, một người tại góc vị trí bên kia trực tiếp vỗ bàn đứng lên, trừng mắt sang đây: "Vô Thệ cmn có việc thì mau nói đi, lằng nha lằng nhằng là muốn bị chém hả! Tự nhìn dáng vẻ thấy gớm của mình đi!!!"

Vô Thệ Chi Kiếm rốt cục buông tha Cố Phi, sau khi quay đầu nhìn xem thì cười ha hả: "Ha ha, nói chuyện chính, nói chuyện chính!"

"Cô gái kia hung hãn thật! Người nào thế?" Cố Phi kinh ngạc. Cho dù cả phòng ai ai cũng bất mãn, nhưng lời nói trực tiếp như vậy, không cho người ta mặt mũi quá rồi, cô gái này hết sức mạnh mẽ mà!

Hữu Ca lập tức chen lên giới thiệu: "Đây là đội trưởng của Thất Thải Vân Gian đứng thứ tư trong cuộc thi đấu dong binh đoàn lần này, Cố Tiểu Thương, cũng là hội trưởng công hội bậc ba Thải Vân Gian, trước khi Tế Yêu Vũ tới, cô gái mạnh nhất ở thành Vân Đoan chính là cô ấy, nghe nói Vô Thệ Chi Kiếm theo đuổi cổ lâu lắm rồi!"

"Woa. Mắt nhìn của Vô Thệ Chi Kiếm rất khác biệt đó nha!" Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh thán phục.

Dáng dấp Cố Tiểu Thương nói chuyện theo phong thái bình thường mà thôi, nhưng thực sự quá mức mạnh mẽ, khiến người ta nếu không để ý sẽ suy nghĩ sai rồi cảm thấy đây là một đàn ông.

Khác với Lục Nguyệt Vũ, Lục Nguyệt Vũ chỉ là bởi vì không chú ý ăn mặc, mặc trang bị lung tung, hơn nữa giọng nói cũng khá trung tính, cho nên từng bị Cố Phi hiểu nhầm thành đàn ông trong quá khứ. Từ khi cô ấy đổi qua áo giáp chiến sĩ thiết kế điển hình riêng cho phái nữ ở thành Nguyệt Dạ xong, đã không xảy ra loại hiểu lầm tương tự nữa rồi.

Mà Cố Tiểu Thương hoàn toàn phụ thuộc vào vấn đề khí chất. Dù bạn biết rõ người này chính là nữ giới đấy, trong lòng cũng không tự chủ sẽ nhớ một câu: "Woa, cô gái này thật men-lì (manly)..."

Chính là nhờ mấy câu đầy nam tính mà cô rống lên với Vô Thệ Chi Kiếm, cuối cùng Vô Thệ Chi Kiếm cũng dừng hẳn hành vi thăm hỏi của mình.

Đi tới giữa quán rượu, hắn hắng giọng mà nói: "Những ai ngồi ở đây đều là tinh anh trong giới dong binh thành Vân Đoan cả, ngày hôm nay hẹn tất cả mọi người tới, là có một nhiệm vụ muốn mời mọi người cùng chúng tôi hợp tác một phen."

Lời này vừa nói xong, trong phòng lập tức ong ong vang lên tiếng sợ hãi than.

Tại sao ư? Ngồi đây đều là dong binh đoàn, hiểu biết về các loại nhiệm vụ trong trò chơi không ai có thể rõ hơn bọn họ rồi.

Tuy là những dong binh đoàn này thường hoạt động với tổ mười người, nhưng nói thật ra thì, với nhiệm vụ hiện nay mà hệ thống phát ra, còn chưa có cái nào cần điều binh khoa trương hơn mười người đâu.

Mà Tung Hoành Tứ Hải bây giờ muốn thuê dong binh đoàn làm nhiệm vụ, hiển nhiên nhiệm vụ này không thể nào là loại nhiệm vụ người chơi thầm thuê làm được.

Với thực lực dong binh đoàn 750 người của bọn họ, người chơi lén thuê làm còn có chuyện họ không làm được? Cho nên chỉ có thể là nhiệm vụ từ hệ thống, nhiệm vụ hệ thống 750 người không thể hoàn thành, còn phải thuê thêm dong binh đoàn, đã thế còn gọi tới toàn bộ cao thủ của thành Vân Đoan, đây là cái nhiệm vụ khó khăn kiểu gì?

Vô Thệ Chi Kiếm chừa đủ thời gian cho mọi người thán phục, chủ yếu là hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác khi tuyên bố nguyên nhân của sự việc khiến người nghe rung động này.

Chờ an tĩnh trở lại, mọi người đồng tâm nhìn về phía hắn lần nữa, lúc này hắn mới nói tiếp: "Nhiệm vụ này, chính là phần thưởng Tung Hoành Tứ Hải chúng tôi đạt được sau công hội chiến, thật không dám dấu diếm, nhiệm vụ này xem ra chính là một chuỗi nhiệm vụ."

Lần thứ hai náo động.

Cho tới nay, người chơi đều cho rằng nhiệm vụ dành cho một người có phần thưởng cao nhất chính là hình thức chuỗi nhiệm vụ; mà nhiệm vụ đoàn thể của công hội hình như độ khó cao nhất chính là nhiệm vụ song hướng, ai cũng chưa nghe qua vụ nhiệm vụ công hội còn có thể nhận được chuỗi nhiệm vụ.

Mấy người trong Công Tử tinh anh đoàn nhao nhao nhìn về phía Cố Phi. Chuỗi nhiệm vụ đã bị đồn thành truyền thuyết, nhưng tính ai đã từng hoàn thành nó, e rằng chỉ có mình Cố Phi rồi.

Không phải nói vận may của những người khác đều chẳng cao nên không đụng phải, mà là gặp phải thường làm một nửa nhiệm vụ liền thất bại, cũng có có khi làm được nửa không tiếp tục được nên tạm gác lại đấy. Làm hoàn chỉnh xong xuôi một chuỗi nhiệm vụ, hiện nay bọn họ chỉ biết có Cố Phi.

Vô Thệ Chi Kiếm lần nữa hưởng thụ cảm giác khiến mọi người thán phục, sau đó tiếp tục giới thiệu: "Nội dung nhiệm vụ này, rất đơn giản, chính là áp tiêu!" (Áp tải mục tiêu đến đích)

"Áp tiêu?" Mọi người giật mình, cái từ ngữ hàm nghĩa mang đầy tính võ hiệp ném ở trong trò chơi thiên hướng phong cách fantasy, xác thực có chút chát miệng, không hợp.

"Chính là ý đó." Vô Thệ Chi Kiếm nói, "Bảo vệ đồ được chỉ định đến thẳng đích đến, từ con đường nhiệm vụ báo trước mà xem, đoạn đường này phải thông qua tổng cộng năm chủ thành, chỉ tính thời gian đi thôi cũng đã tốn sơ sơ mười tiếng đồng hồ. Mà nếu là bảo vệ đồ được chi định, vậy thì dọc con đường này nhất định sẽ gặp phải không biết bao nhiêu lần tập kích cướp bóc."

Mọi người nghe qua đã hiểu đại khái, có người thiếu kiên nhẫn hỏi: "Nói như thế, độ khó chiến đấu trên đường cũng không biết, sao các anh có thể khẳng định 750 người các anh không đối phó được, cần tìm dong binh đoàn giúp đỡ?"

Vô Thệ Chi Kiếm liếc mắt nhìn người này, nghiêm túc nói: "Bởi vì trong đó có quy tắc đặc biệt, thành viên công hội, chỉ có cơ hội sống còn một lần trong quá trình làm nhiệm vụ thôi, nói cách khác, nếu như chết, lập tức bị phán là nhiệm vụ thất bại, mất đi phần thưởng từ nhiệm vụ."

"Khụ..." Mọi người còn đang ngẫm nghĩ chi tiết quy tắc này, Vô Thệ Chi Kiếm lại đã kể ra một quy tắc khác: "Còn có, trong quá trình làm nhiệm vụ, thành viên công hội không có cách nào đổi vị trí ghi lại toạ độ ở chủ thành, điều này có nghĩa gì, mọi người hẳn rất rõ ràng đi?"

Không chờ người khác trả lời, Vô Thệ Chi Kiếm tự giải thích: "Nó có nghĩa là, giai đoạn đầu, đường đi còn gần đây, cho dù có thành viên công hội hi sinh, nhưng có thể tiếp tục dấn thân vào hỗ trợ chiến đấu, nhưng khi đã đi được đoạn đường mấy tiếng rồi thì thành viên đã hi sinh sẽ sống lại toàn bộ ở thành Vân Đoan, không có cách nào giúp đỡ chúng ta."

"Cho nên, các người muốn thuê một số người bên ngoài hỗ trợ, bởi vì chúng tôi không bị quy tắc hạn chế, dù đi đường mấy giờ sau cũng có thể ở chủ thành gần đấy ghi lại toạ độ, sau khi chết cũng có thể sống lại ở đó, tiếp tục giúp các người bán mạng phải không?" Chợt có người lạnh lùng hỏi.

Vô Thệ Chi Kiếm bình tĩnh đáp: "Các vị đều là cao thủ, đương nhiên sẽ không dễ chết như thành viên bình thường của công hội bọn tôi; thế nhưng phải so sánh với việc thành viên của bọn tôi chết đi không thể tiếp tục hỗ trợ, thì ưu thế ấy của các vị đúng là thứ bọn tôi cần đến. Vì thế, trong thù lao nhiệm vụ các vị có thể thêm vào, bồi thường khi hi sinh trong nhiệm vụ, mọi người cũng có thể ngồi xuống chậm rãi thảo luận nó. Trừ những điều trên ra..." Vô Thệ Chi Kiếm cố ý ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Trang bị hay vật phẩm xuất hiện trong giao chiến dọc theo con đường đi tới này, mọi người hoàn toàn cộng hưởng, thấy thế nào?"

Điều kiện này quả thực ưu đãi cực kì, dựa theo quy củ bình thường khi dong binh đoàn làm nhiệm vụ, giúp người thuê giết quái xuất hiện trang bị gì hết thảy cũng đều thuộc về người thuê cả, cho dù trước đó đã nói trước, e rằng chỉ có thể như chín trâu mất một sợi lông. (diễn tả điều nhỏ nhặt không đáng kể, không có tác dụng)

Mà Vô Thệ Chi Kiếm đưa ra hoàn toàn cộng hưởng, ý của hoàn toàn cộng hưởng chính là ai lấy được thì người đó giữ. Những người chơi ở đây đều suy nghĩ riêng mình ngay lúc này, quán rượu Tiểu Lôi hoàn toàn yên tĩnh.

Trên mặt Vô Thệ Chi Kiếm cũng đã treo lên nụ cười mỉm như đã thắng lợi: "Chuyện cơ bản chính là như thế, mọi người ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận và bàn bạc, nghĩ xong nhắn cho tôi một tin, có cái gì không rõ, hoặc có yêu cầu gì, thì pm tôi. Thế thôi, chúng tôi đây xin đi trước."

Vô Thệ Chi Kiếm dứt lời, cùng Phong Hành, Đảo Ảnh Niên Hoa rời đi rồi. Người chơi ở lại quán rượu Tiểu Lôi đều đang suy nghĩ một vấn đề giống nhau: "Làm, hay không làm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com