TruyenHHH.com

Phao Hoi Dang Thuong No Luc Tron Thoat Khoi Nhom Vai Chinh Cong Thu

Hôm nay có bão đó :((( mọi người ở nhà đọc truyện của tui edit nha, đừng ra ngoài kẻo nguy hiểm nhá

Bạch Ngọc nhốt mình trong phòng nhiều ngày liền, nhưng không hoàn toàn tách biệt với thế giới. Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống và không gian yên ắng, hắn lại lặng lẽ rời phòng. Điểm đến của hắn là nơi tiểu đồ đệ đang say ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn người đệ tử ấy, nhìn ngắm dáng vẻ khi ngủ của cậu trong nhiều canh giờ, cho đến khi tiểu đồ đệ sắp tỉnh giấc, hắn mới rời đi.

Bạch Ngọc cảm thấy mình đã trở nên điên loạn. Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng trải qua loại cảm xúc mãnh liệt và cuồng loạn đến vậy—một sự cuồng si đối với tiểu đồ đệ của mình. Nhưng điều này không đúng. Hắn hiểu rất rõ trong Tu Tiên giới, tình cảm giữa thầy và trò là điều cấm kỵ, thường bị người khác khinh bỉ và ghét bỏ.

Bạch Ngọc đấu tranh nội tâm, biết rằng cảm xúc này là sai trái, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân.

Bạch Ngọc muốn giam cầm tiểu đồ đệ, và suy nghĩ này ngày càng mạnh mẽ hơn. Sự ám ảnh này lớn đến mức gần như tạo ra tâm ma trong lòng hắn. Cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, không thể sờ tới, gần như đã đẩy vị sư tôn vốn đoan trang, ôn hòa của ngày thường đến ranh giới của sự điên cuồng.

Một ngày nọ, Bạch Ngọc không thể kiềm chế nổi nữa. Hắn sử dụng truyền âm phù để gọi tiểu đồ đệ đến chỗ mình.

Tô Tinh Từ: "Sư tôn, ngài tìm con có việc gì sao?"

Tô Tinh Từ thực ra rất vui vẻ, vì nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không phải đối mặt với vai chính công đáng sợ kia nữa.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng vung tay, cửa phòng liền đóng lại.

Đôi mắt Bạch Ngọc tối sầm lại, chăm chú nhìn vào tiểu đồ đệ đáng yêu trước mặt:

"A Từ, lại đây một chút, vi sư có điều quan trọng muốn nói với con."

Tô Tinh Từ ngoan ngoãn bước đến gần. Nhưng ngay khi cậu vừa đứng cạnh Bạch Ngọc, cậu liền bị ôm chặt bởi đôi tay mạnh mẽ kia, kéo cậu vào trong vòng tay của vị sư tôn mà cậu luôn kính trọng.

Tô Tinh Từ: "???"

Đây... Đây là chuyện gì vậy?

Bạch Ngọc kề sát môi mình vào tai Tô Tinh Từ, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "A Từ có thích sư tôn không?"

Chỉ lúc này, Tô Tinh Từ mới nhận ra sự không ổn và cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm. Nhưng điều đáng sợ là cậu không thể thoát ra được, dù cố gắng thế nào cũng không thể trốn thoát.

Tô Tinh Từ sợ hãi, giọng run rẩy:

"Sư tôn... Sư tôn, xin ngài hãy buông con ra trước!"

Bạch Ngọc cười khẽ cười, lại nói cự tuyệt nói: "Không được đâu A Từ, vi sư hiện tại rất không thoải mái, chờ A Từ làm vi sư thoải mái, vi sư liền buông con ra, được không?"

Tô Tinh Từ có chút khủng hoảng, vai chính thụ đang tính làm gì thế? Ngay sau đó, lỗ tai trắng nõn của Tô Tinh Từ đã bị sư tôn ngậm vào trong miệng. Tô Tinh Từ hoàn toàn luống cuống nhưng không thể trốn thoát.

Đầu lưỡi mềm mại, tinh tế liếm láp từng góc lỗ tai khiến cậu run lẩy bẩy từng hồi. Thuỳ tai cũng bị cắn nhẹ, nhưng người này chỉ cắn tai thôi là chưa thoả mãn. Giống như cách xé lớp gói quà, anh đem quần áo của người đang nằm trong ngực cởi bỏ dần.

Tô Tinh Từ: "... Sư tôn... không được, ngài buông con ra đi mà... Sư tôn"

Tô Tinh Từ bị trêu chọc đến khóc oà, nhưng nước mắt lại bị người sư tôn với dáng vẻ đạo mạo nuốt vào trong miệng. Đôi mắt ngập nước cũng bị hôn vào như chưa thoả mãn.

Bạch Ngọc: "A Từ ngoan, vi sư sẽ làm rất nhanh, chờ vi sư được không, A Từ muốn gì thì ta sẽ chiều con hết!"

Bạch Ngọc tuy đang nói nhưng động tác trên tay vẫn không chậm lại. Quần áo của tiểu đồ đệ bị cởi ra từng lớp, lộ ra làn da trắng như tuyết, thân thể xinh đẹp mà trần trụi, bị sư tôn của cậu ôm vào trong ngực.

Đồ đệ nhỏ toàn thân không chỗ nào mà không xinh đẹp, trên người không trắng thì cũng phấn hồng. Da thịt trắng sáng đến loá mắt, khớp xương tinh tế lộ ra màu hồng nhạt, ngón chân bé xinh đều nom hồng hồng, đáng yêu không chịu được. Nơi tư mật của đồ đệ tuyệt nhiên cũng rất hoàn mĩ, con cặc nhỏ xinh đẹp, phấn nộm, bên cạnh có hai viên tinh hoàn cùng màu. Cơ mà kì quái nhất là ở nơi vốn nên có lông thì lại vô cùng trơn bóng, ngay cả đầu vú và hậu huyệt đều rất dễ thương.

Bạch Ngọc nhìn ngây người, con cu dưới thân lại thô to thêm một vòng. Bạch Ngọc há mồm mút lấy đầu vú nhỏ của đồ đệ bé bỏng, đến ngay cả nơi đấy cũng có vị ngọt, bàn tay còn không quên chiếu cố con cu nhỏ xinh của đồ đệ, xoa nắn vuốt ve, còn anh đem con cặc lớn đặt ngay miệng lỗ của cậu.

Tiểu đồ đệ vẫn khóc, không ngừng thốt ra tiếng kêu "Dừng lại" nhưng không thể, cũng chẳng có biện pháp ngăn sư tôn lại. Chim nhỏ của đồ đệ bị vuốt ve đến cương cứng, chỉ một lát sau đã phun ra rất nhiều tinh dịch trắng tinh, thoang thoảng mùi mật hoa, tinh dịch trắng muốt bắn ra đầy tay sư tôn của cậu.

Sau đó, Bạch Ngọc dừng việc vuốt ve chim bé của đồ đệ, ngón tay thon dài từ từ mở rộng lỗ đít của xậu, lộ ra một lỗ nhỏ, sau đó lấy ra một cái lọ thuỷ tinh không biết chứa thứ chất lỏng gì, đổ vào bên trong. Chất lỏng mát lạnh nhưng khi đi vào bên trong hậu huyệt lại bắt đầu nóng lên, lại còn có tác dụng bôi trơn. Sau đó, một ngón tay thon dài đi vào bên trong tiểu huyệt xinh đẹp, nó không ngừng ra ra vào vào, mỗi lần chạm tới các nơi khác nhau, như là đang đi tìm thứ gì đó vậy, rất nhanh, ngón tay đã tìm được thứ nó muốn tìm, đí là một khối thịt nho nhỏ nổi lên, sau đó hung hăng mà xoa nắn.

Người nằm trong lồng ngực run run vào cái, một dòng nước ấm trào ra, con chim nhỏ cũng phun ra cỗ tinh dịch trắng đục. Tiểu huyệt lại bị cắm vào thêm một ngón tay nữa, mỗi lần ra ra vào vào, chỉ muốn mân mê nơi thịt mềm nhô lên kia. Sau đó, lỗ nhỏ lại bị cắm thêm một ngón tay nữa, bị bịt đến căng phồng. Ba ngón tay cùng đụ vào, ước chừng lỗ nhỏ đã đủ rộng, sư tôn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh tẹ cởi bỏ xiêm y của hắn, lôi ra con cặc to đến đáng sợ. Hắn ép tiểu đồ đệ nằm sát vào lồng ngực, da thịt chạm da thịt, không thể tách rời. Con chim to lớn sấn tới, vất vả lắm mới vào được một chút bao quy đầu, lại bị đẩy ra.

Sư tôn lại tiếp tục cố gắng địt vào, lại bị đẩy ra lần nữa, cho đến lúc lỗ đít nhỏ thích ứng được mới thôi. Con cặc dữ tợn muốn cắm đến mức lỗ đít hỏng thì thôi, thong thả mà ra vào, rồi tăng dần nhịp độ lên, càng lúc càng nhanh. Lỗ đít thèm khát cũng nhanh chóng thích ứng được với tốc độ cực đại, không ngừng tiết ra nước dâm. Nhưng chủ nhân của lỗ đít lại chẳng thể chịu nổi, không ngừng khóc thút thít, bị đâm đến mức nước mắt rơi lã chã.

Bạch Ngọc ôm ấp đồ đệ đáng yêu, tiếp tục làm chuyện cầm thú, còn quên không hỏi:

"A Từ có thích vi sư không? Vi sư làm A Từ quá thoải mái hả?" Cho dù anh ta biết cũng không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn cố chấp muốm hỏi. Tốc độ càng ngày càng nhanh, tiểu đồ đệ cao trào liên hồi, nhưng mà sư phụ còn chưa dừng lại, hắn ta chưa lên đỉnh. Nhưng mà nếu cứ địt lâu như vậy, tiểu đồ đệ mới bị phá trinh lỗ đít chắc chắn sẽ ngất xỉu. Mãi lâu sau, sư phụ mang vẻ cấm dục nhưng thật ra là cầm thú trên giường đã bắn một đống tinh trùng cho đồ đệ nhỏ của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ của đồ đệ nhỏ, sư tôn đau lòng và ôm cậu đi làm sạch. Đồ đệ còn quá yếu, hiện tại không thể chịu nổi sức mạnh lớn như vậy từ anh.

Mặc dù chỉ mới có một lần, nhưng sư tôn vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Tuy nhiên, cuối cùng hắn ta đã cảm thấy áy náy và quyết định dừng lại, không làm khổ đồ đệ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com