Phan Viet X Ky Phong Viet Tam Phong
Cùng điều tra tiếp nào ____________________________________________________Mấy ngày sau cả 3 luôn điều tra vụ Thạch Lỗi từ những gì tìm được nhưng cuối cùng tất cả lại trở về vạch xuất phát , và dần mọi thứ như đi vào ngõ cụt không đường ra ........" dường như đều được sắp đặt một cách hoàn hảo để dẫn dắt chúng ta đến một kết luận nhất định. Nhưng nếu kẻ đó thông minh đến mức có thể thao túng suy nghĩ của tất cả, thì tại sao lại để lại một manh mối rõ ràng như vậy?"-Phạn Việt lên tiếng Bạch Thước khẽ cau mày. "Huynh đang nói đến chữ máu kia?"Phạn Việt gật đầu, ánh mắt sắc bén. "Nếu hắn muốn Tàng Sơn bị nghi ngờ, thì việc để lại chữ 'Sơn' là quá hiển nhiên, quá lộ liễu. Giống như cố tình đổ tội, nhưng lại không làm cho nó trông hợp lý hơn."Tàng Sơn siết chặt nắm tay. "Ý ngươi là... có kẻ muốn lợi dụng cái chết của Thạch Lỗi để thao túng mọi chuyện?"Phạn Việt nhìn hắn, không đáp mà chỉ hỏi ngược lại: "Thạch Lỗi có kẻ thù nào không?"Tàng Sơn thoáng chần chừ, rồi lắc đầu: "Hắn rất được lòng tộc nhân, chưa từng gây thù chuốc oán với ai."Bạch Thước suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhiên hỏi: "Gần đây hắn có hành động gì khác thường không?"Tàng Sơn im lặng một lúc lâu, dường như đang lục lại ký ức, rồi đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi."...Ba ngày trước, Thạch Lỗi có nói với ta rằng hắn tình cờ phát hiện ra một chuyện kỳ lạ trong tộc. Nhưng khi ta hỏi là chuyện gì, hắn lại không chịu nói rõ, chỉ bảo rằng 'chưa chắc chắn' và cần thêm thời gian xác nhận."Phạn Việt nhíu mày. "Ngươi không hỏi thêm sao?"Tàng Sơn cười khổ. "Hắn nói xong thì lại cười bảo ta đừng bận tâm, ta cũng không nghĩ nhiều..."Bạch Thước nhắm mắt lại, trầm tư: "Vậy nếu như cái chết của hắn có liên quan đến chuyện hắn phát hiện ra thì sao?"Phạn Việt hừ lạnh. "Có lẽ chính vì hắn đã biết điều gì đó không nên biết, nên mới bị giết diệt khẩu."Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.Tàng Sơn nhìn về phía thi thể bạn thân, trái tim nặng trĩu. Nếu đúng là như vậy, thì cái chết của Thạch Lỗi không chỉ đơn giản là một vụ giết người ngẫu nhiên.Phạn Việt chậm rãi quét mắt nhìn hiện trường một lần nữa, rồi nói bằng giọng chắc nịch:"Chúng ta cần tìm ra rốt cuộc Thạch Lỗi đã biết được chuyện gì."Bạch Thước gật đầu. "Vậy bước tiếp theo..."Phạn Việt quay sang Tàng Sơn, ánh mắt sắc bén."Ngươi có biết trong ba ngày qua, Thạch Lỗi đã tiếp xúc với những ai không?"Tàng Sơn cắn môi, cố gắng nhớ lại. "Hắn vẫn ở trong tộc, nhưng ngày hôm qua có rời khỏi một lúc rồi quay về. Ta không hỏi hắn đã đi đâu..."Bạch Thước khẽ nhíu mày. "Vậy chúng ta cần tìm hiểu hắn đã đi đâu, gặp ai, và hắn đã biết được điều gì trước khi chết."Phạn Việt gật đầu. Hắn liếc nhìn xác chết một lần nữa, rồi lạnh lùng nói:"Kẻ đứng sau chuyện này... sẽ không thoát được đâu."Chưa xong vụ Thạch Lỗi thì lại một tộc nhân khác được phát hiện.........Màn đêm phủ xuống, gió lạnh lùa qua từng phiến ngói, cuốn theo hơi ẩm của mưa phùn còn vương lại trên những lớp đá . Một con hẻm nhỏ nằm khuất phía Sơn cốc của Thạch Tộc , nơi ánh đèn đuốc không thể rọi tới, chỉ còn lại bóng tối dày đặc vây quanh.Thi thể của nạn nhân nằm ngay dưới chân bức tường gạch cũ, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to đầy kinh hãi. Tư thế không có dấu vết giãy giụa, trên người cũng không hề có thương tích.Tàng Sơn cúi xuống, nhẹ nhàng lật cổ tay của nạn nhân, đầu ngón tay đặt lên mạch môn, vẻ mặt trầm tư."Không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có nội thương."Bạch Thước khoanh tay, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc: "Vậy hắn chết vì cái gì?"Phạn Việt đứng thẳng, ánh mắt sắc bén lướt một vòng hiện trường. "Không có dấu hiệu xung đột, cũng không có dấu vết của yêu thuật hay pháp trận. Một cái chết quá mức sạch sẽ."Tàng Sơn thu tay lại, trầm giọng nói: "Điều kỳ lạ nhất chính là sắc mặt của hắn."Bạch Thước liếc nhìn nạn nhân. Quả thật, dù gương mặt đã cứng đờ vì tử khí, nhưng vẫn có thể thấy được sự hoảng loạn tột độ trong đôi mắt mở trừng trừng.Tựa như trước lúc chết, hắn đã chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến mức đánh mất cả hồn phách.Bạch Thước hạ giọng: "Có thể nào là huyễn thuật?"Tàng Sơn lắc đầu: "Huyễn thuật có thể khiến người ta sinh ảo giác, nhưng không thể lấy mạng một người mà không để lại dấu vết."Phạn Việt đột nhiên nhíu mày, cúi xuống quan sát mặt đất. Hắn đưa tay gạt nhẹ lớp bụi mỏng, lộ ra một vệt xước rất nhỏ trên nền đá xanh."Hắn đã cố gắng lùi lại."Tàng Sơn và Bạch Thước lập tức chú ý đến chi tiết này. Bạch Thước nhìn vệt xước mờ nhạt, cau mày: "Có vẻ như hắn đã bước lùi một bước trước khi ngã xuống, nhưng... lùi lại vì cái gì?"Không ai trả lời.Chỉ có bóng đêm dày đặc bao trùm lên con hẻm nội sâu trong sơn cốc vắng lặng.Ba người tiếp tục điều tra từ hiện trường đến thi thể, nhưng tất cả những gì họ thu được chỉ là những dấu vết mơ hồ, như thể mọi manh mối đã bị một bàn tay vô hình nào đó xóa sạch.Một vụ án không có lời giải, hoặc chính xác hơn-một vụ án mà tất cả những người liên quan đều không muốn để lại lời giải.Phạn Việt đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng. "Chúng ta không tìm thấy manh mối không có nghĩa là nó không tồn tại."Tàng Sơn gật đầu. "Vậy thì, phải tìm từ những kẻ còn sống."Bạch Thước vén tóc ra sau tai, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: "Ta cũng nghĩ vậy. Nếu người chết không thể cho chúng ta câu trả lời, vậy hãy để kẻ còn sống phải mở miệng."Gió đêm lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi huyết khí nhàn nhạt. Đâu đó trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp, lặng lẽ quan sát bọn họ.Sau khi khám nghiệm hiện trường và tử thi nhưng không thu thập thêm manh mối quan trọng, ba người quyết định rời khỏi nơi xảy ra án mạng, tiến sâu vào sơn cốc để tìm hiểu kỹ hơn. Sơn cốc này vốn không phải nơi thường có người lui tới, vậy mà thi thể lại xuất hiện ở đây-rõ ràng có điều khuất tất.Dưới ánh trăng lờ mờ, sương trắng phủ kín lối đi, khiến khung cảnh càng thêm phần quỷ dị. Tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong không gian tĩnh lặng."Nếu đây là một vụ giết người thông thường, vì sao phải chọn nơi hẻo lánh thế này?" Bạch Thước vừa đi vừa cười nhạt.Tàng Sơn cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén quét qua từng tán cây, từng phiến đá rêu phong. Phạn Việt không nói gì, nhưng bàn tay đặt hờ lên chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào."Thi thể không có vết thương chí mạng, không có dấu hiệu bị siết cổ hay dùng độc, nhưng mắt lại mở trừng trừng như gặp phải thứ gì đó kinh hoàng đến mức mất mạng ngay tức khắc." Tàng Sơn trầm giọng."Giống như bị dọa chết." Bạch Thước nhướn mày. "Nhưng mà, có thứ gì có thể dọa chết một người trưởng thành giữa ban đêm thế này chứ?"Lời vừa dứt, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua, khiến màn sương trước mặt khẽ dao động. Phạn Việt đột ngột dừng bước."Có thứ gì đó ở phía trước." Hắn nói.Ba người đồng loạt im lặng. Một bóng đen mơ hồ thoáng hiện trong màn sương, không rõ là người hay yêu ma.Tàng Sơn rút ra một lá bùa, ngón tay nhanh chóng kết ấn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá bùa rung lên rồi đột ngột bốc cháy. Cùng lúc đó, bóng đen kia biến mất như chưa từng tồn tại."Quỷ khí." Phạn Việt trầm giọng.Bạch Thước chậm rãi vỗ tay, giọng điệu vừa đùa cợt vừa hứng thú: "Quả nhiên là một vụ án thú vị."Ba người đứng im lặng giữa màn sương lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén dò xét từng dấu hiệu nhỏ nhất trong không gian u ám."Quỷ khí này không mạnh." Tàng Sơn hạ thấp giọng. "Không giống quỷ hồn đã tu luyện lâu năm, có thể chỉ là oán niệm của người chết chưa tan."Phạn Việt cẩn thận quan sát mặt đất, nơi bóng đen vừa thoáng qua. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, vết tích trên nền đất lộ rõ-một dấu chân mờ nhạt kéo dài về phía rừng trúc sâu thẳm."Dấu chân này không giống của kẻ đã chết." Hắn trầm giọng. "Kích cỡ lớn hơn, dáng đi cũng không giống người bình thường.""Không phải quỷ khí quá nặng, cũng không phải hung sát khí của người sống." Bạch Thước chậm rãi nói. "Như vậy, chỉ có một khả năng-có kẻ nào đó đã dẫn dụ oán linh xuất hiện."Tàng Sơn lập tức vận dụng thuật quan sát âm khí, hai ngón tay kết ấn, mí mắt khẽ khép. Ngay lập tức, một màn sương mờ hiện ra trong tầm mắt hắn-vệt khí lạnh lượn lờ, dẫn từ vị trí thi thể đến tận rừng trúc."Là một trận pháp."Bạch Thước bật cười. "Vậy thì chuyện này không đơn giản là một vụ giết người bình thường rồi."Lần Theo Dấu VếtKhông ai chần chừ, cả ba lần theo dấu khí vào rừng trúc. Gió thổi qua kẽ lá, tạo nên âm thanh xào xạc đầy quỷ dị. Đột nhiên, Phạn Việt giơ tay ngăn hai người lại."Có người."Trước mặt họ, bên cạnh một tảng đá phủ rêu, một bóng người gầy gò đứng bất động. Đó là một nam tử trung niên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về hướng bọn họ.Tàng Sơn nhíu mày, trong nháy mắt đã nhận ra điều bất thường."Không phải người sống."Ngay khi lời vừa dứt, nam tử kia giật mạnh cổ một cái, phát ra âm thanh răng rắc ghê rợn. Cổ hắn vặn theo một góc kỳ dị, lộ ra vết bầm tím đen sì-dấu hiệu rõ ràng của người bị treo cổ."Là vong hồn bị thao túng." Phạn Việt không chần chừ, vung tay xuất ra một đạo lửa xanh.Ngọn lửa bùng lên, quấn lấy cơ thể nam tử, nhưng hắn không hề có dấu hiệu đau đớn. Trái lại, đôi mắt đục ngầu đột nhiên rực sáng, phát ra tiếng rít chói tai."Không ổn, có kẻ phía sau khống chế!" Tàng Sơn trầm giọng.Từ sâu trong rừng trúc, một tiếng cười khẽ vang lên, tựa như có người đang đứng trong bóng tối quan sát bọn họ."Các ngươi đến cũng nhanh thật." Giọng nói mơ hồ, không rõ là nam hay nữ.Bạch Thước nheo mắt, ý cười càng đậm. "Xem ra chúng ta không cần phải tốn công tìm nữa, kẻ chủ mưu đã lộ mặt rồi."Giọng nói quỷ dị vang lên trong rừng trúc, nhưng bóng người ẩn nấp vẫn chưa chịu lộ diện. Phạn Việt không chần chừ, mũi chân khẽ chạm đất, thân ảnh như tia chớp lướt tới, vung tay xuất ra một đạo chưởng phong mạnh mẽ."Kẻ nào?!"Cây trúc bật gãy, để lộ một người mặc y phục đen đã rách nát. Ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn-một nam tử trung niên, đôi mắt vô thần nhưng môi lại nhếch lên thành nụ cười kỳ dị."Hắn đã chết." Tàng Sơn cau mày.Dưới ánh nhìn sắc bén của Bạch Thước, thứ ẩn giấu trong cơ thể nam tử kia dần lộ diện-một con trùng nhỏ, màu đỏ sậm, đang bám chặt vào gáy hắn."Trùng độc khống chế thi thể?" Bạch Thước trầm giọng. "Vậy kẻ thực sự đứng sau đâu?"Nam tử đột nhiên bật cười, giọng nói méo mó vang lên: "Các ngươi sẽ không bao giờ tìm được hắn..."Lời chưa dứt, thân thể hắn co giật kịch liệt, đôi mắt trợn ngược. Một giây sau, làn da nhanh chóng thối rữa, xương cốt gãy vụn, cơ thể sụp xuống như một con rối bị đứt dây.Con trùng nhỏ kia cũng không kịp chạy thoát, bị Phạn Việt dùng một đạo hỏa thuật thiêu cháy.Chân Tướng Lộ DiệnTàng Sơn cúi xuống kiểm tra thi thể đã hóa thành một đống tro tàn. "Hắn vốn đã chết từ lâu, thi thể bị ếm bùa để bảo tồn, sau đó bị trùng độc điều khiển.""Vậy kẻ chủ mưu đâu?" Bạch Thước nheo mắt.Phạn Việt lặng im, ánh mắt sắc bén lướt qua từng tán cây, như thể đang dò xét điều gì đó. Bỗng nhiên, hắn vung tay lên, ném một vật về phía sau rừng trúc. Một tiếng "Ầm" vang lên, lửa bùng cháy, soi rõ một bóng đen vừa kịp lẩn mất."Quả nhiên còn có kẻ ẩn nấp."Tàng Sơn nhún người đuổi theo, nhưng khi cả ba đến nơi, chỉ còn lại dấu vết loang lổ trên nền đất-hung thủ thật sự đã trốn thoát."Không thể là con trùng đó tự mình lên kế hoạch." Bạch Thước thở dài. "Vậy tức là... có kẻ khác đã thao túng tất cả chuyện này."Phạn Việt thu lại ánh mắt, lửa trong lòng bàn tay dần tắt. "Người này rất cao tay, có thể dùng trùng độc để khống chế tử thi, thậm chí còn muốn đánh lạc hướng chúng ta.""Vậy vụ án này..."Tàng Sơn lặng lẽ nhìn tro tàn dưới đất, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh. "Tạm kết thúc ở đây. Nhưng kẻ đứng sau... sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện."Gió thổi qua rừng trúc, cuốn theo tàn lửa lấp lánh, như một lời cảnh báo rằng bóng tối vẫn chưa thực sự tan biến...Về phía y Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn dầu le lói phản chiếu lên gương mặt trắng nhợt của Kỳ Phong. Y vẫn ngồi đó, dáng vẻ ôn nhu ngày thường hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một nụ cười quỷ mị, ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường.Tay y nhẹ nhàng lướt qua một tấm bùa màu đen, ngón tay thon dài dừng lại ở mép giấy, khẽ vuốt ve nó như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật."Vẫn nhanh như vậy..." Y lẩm bẩm, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng.Trước mặt y là một cái gương đồng phản chiếu hình ảnh mờ nhạt trong rừng- đống tro tàn từ thi thể trước mặt Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn đang vây quanh , vẻ mặt đầy cảnh giác."Ca, huynh vẫn luôn cẩn trọng như thế." Y khẽ cười, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên tia sáng lạnh lẽo.Gió đêm len qua khe cửa, làm lay động tà áo trắng thuần của y. Nhưng sắc trắng đó lại càng làm nổi bật lên đôi mắt sâu thẳm, như chứa đựng một vực tối không đáy.Kỳ Phong khẽ giơ tay, tấm bùa trên ngón tay y đột nhiên bốc cháy, ánh lửa xanh lập lòe phản chiếu lên gương mặt thanh tú mà quỷ dị của y."Thời gian vẫn còn... nhưng sớm muộn gì cũng đến lúc bọn họ nhận ra chân tướng."Bên ngoài, tiếng gió hú qua màn đêm, như tiếng cười thầm vọng về từ những bí ẩn chưa có lời giải...Còn về phía cả 3Sau khi khép lại vụ án ở sơn cốc , cả ba từ rừng trúc trở về lại sơn cốc không kịp nghỉ ngơi mà lập tức chuyển hướng điều tra về Thạch Lỗi.Sau bao ngày vẫn chưa có tiến triển họ chỉ đành trở về tiếp tục với thi thể chỉ muốn mong phát hiện một điều gì đó dù là..... nhỏ nhất Nhưng Rồi lại chẳng phát hiện gì cả 3 bất lực về phòng vừa suy luận vừa trao đổi với nhauThì.........____________________________________________________Thì hết:))Chương nay ngắn thôi đúng hem tại tui bị pí quá:))Bye thật ra tui viết kiểu phá án này là lần đầu tiên nên có gì sai sót mong chỉ giáo nha chứ tui cũng ko thông minh gì nên có chỗ nào mọi người thấy Phi logic thì bình luận chỗ đó nha Mãi iu 😘 💓
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com