Phan Quang
Khi cả đội quay về trụ sở, sau khi mở hộp sắt chứa con búp bê và những nét vẽ rùng rợn, ai nấy đều im lặng. Đào Vân Khánh đứng sau Lạc Thần, nhẹ giọng:— "Có phải... chuyện này liên quan đến mẹ cậu không?"Lạc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào con búp bê bị vỡ mặt, đôi mắt anh như chìm vào những tầng ký ức sâu thẳm. Mãi một lúc, anh mới cất giọng, khàn khàn:— "Năm đó, tôi mới mười hai tuổi. Cô bé Hi Văn người hàng xóm rất thân với tôi, hay sang nhà chơi. Mẹ tôi thì... luôn có cảm giác ghét bỏ con bé."Phí Du khẽ ngẩng đầu.Lạc Thần tiếp tục:— "Đêm hôm đó... tôi nghe thấy tiếng hét. Tôi chạy ra khỏi phòng thì thấy mẹ tôi đàn đứng trong mưa, trước sân nhà. Tay bà... cầm theo một con búp bê – chính là con này."Anh nắm chặt tay, gân nổi lên dưới lớp da trắng lạnh.— "Tôi nhớ rất rõ... mẹ đã nói một câu: " Bọn trẻ phải được dạy dỗ lại."Anh ngừng lại một lúc, rồi khẽ cười, như tự mỉa mai:— "Sáng hôm sau, Hi Văn biến mất. Mẹ tôi thì nói con bé đã chuyển nhà theo mẹ ruột về quê. Nhưng vài tháng sau... bà treo cổ trong phòng khách."Căn phòng rơi vào im lặng đến rợn người.Tiểu Lang khẽ hỏi:— "Anh nghĩ... mẹ anh giết Hi Văn ư ?"Lạc Thần lắc đầu:— "Tôi không biết. Có thể... hoặc cũng có thể là bà bị ai đó thao túng, như Mỹ Linh."Ánh mắt anh nhìn sang Đào Vân Khánh, giọng trầm xuống:— "Tôi từng nghi ngờ. Nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để mở lại vụ án cũ để điều tra. Giờ thì không thể trốn tránh được nữa."- Một cuộc gọi lạKhi đồng hồ chạm 11 giờ đêm, điện thoại của Phí Du vang lên – là số lạ.Cậu trầm mặc vài giây rồi nhấn nút nghe.Ở đầu dây bên kia là giọng của một đứa trẻ con. Nhưng không rõ là nam hay nữ.— "Anh cảnh sát ơi... Cứu em với... em bị nhốt trong phòng tối... có nhiều hình vẽ... và có một người đội mặt nạ đang nhìn em."Phí Du giật mình:— "Em tên gì? Em đang ở đâu?"Đầu dây chỉ còn tiếng thở dốc và những tiếng cười khúc khích ghê rợn. Rồi im bặt.Cuộc gọi mất kết nối.- Một ký hiệu kỳ lạCùng lúc đó, Vũ Văn Thanh gọi cả nhóm lại phòng phân tích hình ảnh.Anh chiếu lên màn hình một tấm hình vẽ bằng than chì mà họ tìm thấy trong hộp sắt. Đó là hình một vòng tròn bao quanh bởi ba biểu tượng:- Con mắt lệch- Hình một đứa trẻ treo lơ lửng- Và một dấu X ngược vẽ bằng máuVũ Văn Thanh gõ nhịp vào bàn:— "Tôi tra qua cơ sở dữ liệu hình ảnh tội phạm – đây không phải biểu tượng ngẫu nhiên. Nó từng xuất hiện trong ba vụ mất tích liên tiếp ở thành phố khác – cùng khung thời gian cách đây mười năm."Anh phóng to vùng góc ảnh.Dòng chữ run rẩy hiện lên bằng nét bút chì mờ:"Họ không giết em... họ giữ em lại để chuyển giấc mơ của họ vào đầu em."Dấu hiệu của tổ chứcLạc Thần đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng:— "Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây không phải là một kẻ biến thái đơn lẻ. Chúng ta đang đối mặt với một tổ chức thao túng trẻ em – sử dụng thủ đoạn tâm lý, nghi lễ, và đe dọa. Mười năm trước là mở đầu. Giờ là lúc chúng quay lại."Phí Du nhìn anh, khẽ hỏi:— "Chúng ta có thể chống lại bọn chúng... không?"Lạc Thần quay sang cậu, lần đầu tiên mắt anh đầy lửa:— "Nếu không, chẳng ai sống sót nổi trong cái trò chơi bệnh hoạn này đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com