TruyenHHH.com

Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich



Chương 189: Châm ngòi li gián

"Cứ trò chuyện với cậu ta, tìm cách kéo gần khoảng cách, đừng từ chối quá nhanh, nhưng cũng đừng đồng ý quá dễ dàng," Quý Dữ Tiêu dặn dò.

"Vâng," Triệu Thành đáp.

Sau đó, anh quay lại truyền đạt chỉ đạo này cho Hoàng Hâm. Hoàng Hâm nghe xong thì hơi khó hiểu: ý này là sao? Có nghĩa là vẫn muốn hợp tác với Quý thị? Nhưng lại không muốn ký hợp đồng với Quý Mộc?

Vì lý do gì chứ?

Cậu ta dò hỏi một câu, Triệu Thành chỉ đáp ngắn gọn:
"Cậu không cần bận tâm, cứ làm theo chỉ đạo là được."

Hoàng Hâm cũng không hỏi thêm, làm theo lời dặn.

Sau gần nửa tháng thương lượng, Đàm Gia Kỷ đã dốc hết khả năng, nhượng bộ đủ điều kiện có lợi. Lúc này, Triệu Thành mới đồng ý ký hợp đồng.

Đàm Gia Kỷ mừng rỡ như bắt được vàng, hôm sau liền báo cáo trong cuộc họp giao ban:
"Tuần này tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ trao đổi với Áo Vũ, cố gắng hoàn tất ký kết trong tuần."

Vừa dứt lời, sắc mặt Quý Mộc lập tức thay đổi.

Quý Chấn Cao bật cười:
"Giỏi thật đấy Gia Kỷ! Ngay cả Quý tổng còn chưa làm được, mà cậu lại có cách thuyết phục đối tác. Đúng là tuổi trẻ tài cao!"

Đàm Gia Kỷ khiêm tốn cười:
"Quý tổng quá khen rồi."

Quý Chấn Cao tiếp lời với ý đồ rõ ràng:
"Với năng lực như vậy, cậu chỉ làm phó giám đốc bộ tiêu thụ thì quá phí. Nếu lần này thật sự ký được với Áo Vũ, cũng nên cân nhắc nâng chức chứ nhỉ?"

Nghe vậy, Quý Chấn Dương — cha của Quý Mộc — lập tức chen vào:
"Ý cậu là phó giám đốc Đàm không hài lòng với vị trí hiện tại sao?"

Đàm Gia Kỷ bình thản đáp:
"Không phải là không hài lòng, nhưng ai cũng mong muốn được phát triển. Trước đây khi Quý thị mời tôi về, nói là làm vị trí tổng giám đốc. Chỉ vì khi đó mọi người còn nghi ngờ năng lực của tôi, nên tạm thời giữ vị trí phó giám đốc. Giờ đây tôi đã chứng minh được khả năng, tất nhiên mong muốn được công ty ghi nhận và trọng dụng."

Cách nói thẳng thắn nhưng hợp tình hợp lý này khiến Quý Chấn Dương cũng không biết đáp lại thế nào.

Đúng lúc ấy, Quý Chấn Hồng lên tiếng hòa giải:
"Thôi nào, hợp đồng còn chưa ký xong, mọi chuyện để sau hẵng bàn. Tiểu Đàm làm việc tận tâm tận lực, công ty đều ghi nhận. Yên tâm, chúng tôi sẽ không để người có năng lực phải thiệt thòi."

"Được Chủ tịch Quý nói vậy, tôi yên tâm rồi." Đàm Gia Kỷ mỉm cười.

Cuộc họp kết thúc trong không khí căng thẳng. Cả Quý Mộc và Quý Chấn Dương đều rời phòng họp với tâm trạng khó chịu.

Vừa vào văn phòng Quý Mộc, Quý Chấn Dương đã không kiềm chế được, đập mạnh đồ đạc trên bàn:
"Lão tam đúng là chẳng có ý tốt! Bao nhiêu người còn đang ngồi đây, vậy mà cậu ta đã vội vàng đưa Đàm Gia Kỷ ra tranh công. Chẳng phải vì không vừa mắt việc con đang ngồi ghế tổng giám đốc, nên muốn đẩy Đàm Gia Kỷ lên thay sao? Mơ đi!"

Quý Mộc nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Áo Vũ trước đó rõ ràng đã cho biết sẽ không hợp tác, còn nói chờ thời điểm khác. Nhưng giờ lại quay sang ký hợp đồng với Đàm Gia Kỷ. Chẳng phải là cố tình trêu ngươi sao?

"Tiểu Mộc, chuyện với Áo Vũ rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải họ đã từ chối rồi sao? Tại sao chỉ cần Đàm Gia Kỷ ra mặt là lại thay đổi?"

"Con cũng không rõ."

"Có phải cậu ta đã cho bên kia lợi ích gì không? Nếu không thì làm sao Áo Vũ lại từ bỏ con để chọn cậu ta?"

Quý Mộc cũng có cùng suy nghĩ. Anh ta bấm điện thoại nội bộ, dặn thư ký:
"Gọi Đàm Gia Kỷ qua văn phòng tôi."

Nhưng chưa thấy Đàm Gia Kỷ tới, Quý Chấn Hồng đã đến trước.

Nhìn thấy người bác này, Quý Mộc biết ông định nói gì, liền lúng túng tìm cách đẩy trách nhiệm:
"Bác cả à, trước đó cháu đã bàn với Áo Vũ là sẽ chờ thời điểm khác. Họ cũng xác nhận là tạm thời chưa thể hợp tác. Cháu nghi ngờ không biết Đàm Gia Kỷ có đưa cho họ lợi ích gì không nên họ mới thay đổi ý định."

Quý Chấn Hồng nhíu mày:
"Nói như vậy là không được. Thua kém người khác thì nên thẳng thắn thừa nhận, sao lại đổ oan cho người ta? Hôm nay bác đến đây là để nói rõ: Dù là cháu hay Đàm Gia Kỷ, thì hiện tại chúng ta đã nắm được Áo Vũ — một trong những đối tác chiến lược trọng điểm năm nay. Bác biết cháu đã bỏ rất nhiều công sức vào dự án này, và cũng không muốn bị người khác cướp công, nhưng giờ Đàm Gia Kỷ đã làm được thì cháu cũng không nên xen vào nữa. Nếu vì sự can thiệp không đúng chỗ mà khiến dự án thất bại ở bước cuối cùng, thì đừng trách bác nghi ngờ chính cháu là người phá hoại."

Quý Mộc sững sờ:
"Bác cả... sao có thể nghĩ cháu như vậy?"

Quý Chấn Dương cũng nổi giận:
"Anh cả nói thế là sao? Tiểu Mộc luôn một lòng vì công ty. Từ sau khi Dữ Lăng xảy ra chuyện, Dữ Tiêu cũng chưa thể vực dậy nổi, tất cả công việc trong công ty đều do Tiểu Mộc cáng đáng. Anh sao có thể nói ra những lời như vậy với nó?"

"Tôi đương nhiên tin Tiểu Mộc là người có phẩm chất. Nhưng tôi lo là nó với lão Tam cứ tranh đấu qua lại, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến công ty."

"Vậy thì cũng là do lão Tam không đúng! Có ai như cậu ấy, ngày nào cũng tìm cách kéo cháu trai ruột của mình xuống khỏi vị trí, cả thế giới ai làm tổng giám đốc cũng được, chỉ có Tiểu Mộc là không!"

"Thôi được rồi," Quý Chấn Hồng khuyên nhủ, "Anh em trong nhà với nhau, đừng làm căng. Mà tôi cũng đâu có để Đàm Gia Kỷ ngồi vào vị trí tổng giám đốc đâu?"

"Nhưng chỉ cần lão Tam còn ở đây ngày nào, cậu ấy sẽ không từ bỏ đâu. Không phải tôi nói anh, nhưng cậu ấy làm vậy quá tổn thương tình cảm anh em trong nhà rồi. Anh cũng nên nói chuyện với cậu ấy đi."

"Rồi rồi, tôi biết chừng mực mà." Quý Chấn Hồng an ủi.

Vừa dứt lời, liền nghe tiếng gõ cửa, sau đó cánh cửa bị đẩy ra. Đàm Gia Kỷ bước vào.

Thư ký của Quý Mộc lúng túng giải thích:
"Tôi có nói với anh ấy là Chủ tịch Quý đang họp bên trong, nhưng phó giám đốc Đàm không chịu nghe, tôi không ngăn được."

Quý Mộc xua tay ra hiệu cho thư ký lui ra.

Đàm Gia Kỷ đóng cửa lại, nhìn thẳng vào anh:
"Quý tổng gọi tôi có việc gì?"

Trong phòng không có người ngoài, nên Quý Mộc cũng không vòng vo:
"Cậu đã nói gì với Áo Vũ? Tại sao Triệu Thành lại đồng ý hợp tác với cậu?"

Nghe vậy, Đàm Gia Kỷ bật cười:
"Chuyện cụ thể trong đàm phán sao tôi có thể kể ra hết được? Có lẽ là vì tôi thật lòng chăng? Tôi không giống Quý tổng, quen ở trên cao nhìn xuống, nói chuyện cứ như thể mình cao quý hơn người khác. Có lẽ vì cách tôi nói chuyện dễ nghe hơn, nên Triệu tổng mới đồng ý."

"Cậu ăn nói kiểu gì vậy!" Quý Chấn Dương giận dữ. "Cậu thật sự nghĩ mình là nhân vật quan trọng lắm sao?"

"Nếu tôi không là nhân vật gì, chẳng lẽ còn thua cả Quý tổng?" Đàm Gia Kỷ quay sang nhìn ông, "Không phải chính Quý tổng hỏi tôi đã nói gì sao? Tôi chỉ trả lời đúng sự thật, vậy mà cũng không được sao?"

Hắn ta chẳng hề kiêng dè vì có cha mình chống lưng. Hắn sợ gì chứ?

Sớm muộn gì cũng sẽ ngồi lên vị trí cao nhất, hà tất phải nhẫn nhịn ở chỗ Quý Mộc?

Huống hồ, người hắn ghét nhất chính là loại người như Quý Mộc, Quý Dữ Lăng, Quý Dữ Tiêu — sinh ra đã được sống sung túc trong Quý gia, chưa từng phải chịu khổ một ngày.

Tại sao cùng mang họ Quý, mà họ được sống trong nhung lụa còn hắn thì không?

Sự oán giận trong lòng Đàm Gia Kỷ dâng lên ngùn ngụt, nhưng cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Quý Dữ Lăng đã chết, Quý Dữ Tiêu tàn phế không còn ý chí, chỉ còn lại một mình Quý Mộc — người mà cha hắn vốn chẳng coi ra gì. Cuối cùng, Quý thị cũng sẽ về tay cha con hắn thôi.

Ai cười được đến cuối cùng, người đó mới là kẻ thắng.

Quý Chấn Hồng khẽ cau mày, liếc nhìn hắn một cái.

"Về đi." Ông nói với giọng đầy bất mãn.

Nhận thấy sự giận dữ trong ánh mắt của Chủ tịch Quý, Đàm Gia Kỷ không dám nói thêm, chỉ cúi đầu rồi quay lưng rời đi.

Quý Chấn Dương tức giận đến mức chỉ tay về phía cửa vừa đóng, bực tức nói:
"Anh cả thấy chưa? Cái bộ dạng đó là rõ ràng có oán hận với Tiểu Mộc! Nó thèm khát vị trí tổng giám đốc của Tiểu Mộc, và rõ ràng là không phục!"

"Nó vừa mới giành được hạng mục mà Tiểu Mộc chưa xử lý xong, không phục cũng là bình thường. Thôi, cậu cũng đừng nổi nóng nữa. Để tôi đi nói chuyện với lão Tam, bảo cậu ấy dạy lại con mình." Quý Chấn Hồng thở dài, bất đắc dĩ nói.

Quý Chấn Dương gật đầu:
"Anh cả, không phải tôi muốn nói gì, nhưng dù là Dữ Lăng, Dữ Tiêu hay Tiểu Mộc thì đều là người nhà chúng ta. Còn Đàm Gia Kỷ thì rõ ràng là người ngoài, sao có thể giao quyền lực cho cậu ta được chứ?"

Quý Chấn Hồng gật đầu:
"Tôi hiểu rồi."

Nói xong, ông mở cửa bước ra ngoài.

Tuy ông nói vậy, nhưng chỉ hai ngày sau, sau khi Đàm Gia Kỷ ký hợp đồng thành công với Áo Vũ, Quý Mộc đã nghe phong thanh trong công ty có tin đồn rằng Đàm Gia Kỷ rất có thực lực, lại là du học sinh tốt nghiệp từ nước ngoài, mới về nước chưa bao lâu đã lập công lớn. Nghe đâu, Chủ tịch Quý đang tính cân nhắc thăng chức cho hắn.

Quý Mộc thấy lòng trầm xuống, lập tức đến tìm Quý Chấn Hồng.

Cùng lúc đó, Triệu Thành đang báo cáo với Quý Dữ Tiêu:

"Hợp đồng đã ký, sau này cứ hợp tác bình thường chứ?"

Không phải cậu ta không muốn hợp tác bình thường, mà là nhìn vẻ mặt của vị đàn anh này, rõ ràng không có ý định "bình thường" gì cả.

"Đương nhiên," Quý Dữ Tiêu bình thản nói, "Vài hôm nữa tôi sẽ cử người sang, đến lúc đó nhờ cậu hỗ trợ một chút, để người đó có cơ hội xuất hiện trước mặt Đàm Gia Kỷ nhiều hơn."

"Được. Vậy để cậu ta đi theo lão Hoàng, sau này cả hai sẽ cùng phụ trách hỗ trợ Đàm Gia Kỷ."

"Ừ, tốt."

"Nếu còn gì, anh cứ nói với em."

"Ừ." Quý Dữ Tiêu gật đầu.

Anh cúp máy, gọi cho Tiểu Lý:
"Ngày mai đưa Lữ Kiều đến chỗ Triệu Thành."

"Vâng." Tiểu Lý đáp.

Lúc này Quý Dữ Tiêu mới bỏ điện thoại xuống, tựa người ra sau ghế. Những gì còn lại, anh chỉ cần chờ Đàm Gia Kỷ tự chui đầu vào lưới.

Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ tự mình đi đến nơi mà lẽ ra đã nên đến từ lâu.

Mà một khi hắn bước vào đó, thì người cha đứng sau hắn cũng ...chẳng còn xa nữa.

Quý Dữ Tiêu không có ý định tự tay đưa cha của Đàm Gia Kỷ ra ánh sáng. Với kiểu người như Đàm Gia Kỷ, chỉ cần hắn ngã ngựa, thì nhất định sẽ kéo cha mình theo. Khi đó, ông ta sẽ có cơ hội "trải nghiệm" sâu sắc tình cảm phụ tử, cảm nhận thế nào là một đứa con "hiếu thảo" hết mực yêu thương mình.

Thật đúng là... khiến người ta mong đợi.

Trong khi đó, bên này, Quý Mộc và Quý Chấn Hồng đang tranh cãi gay gắt.

"Bác cả, ý của bác là gì đây? Trước đó bác nói sao? Bây giờ bác làm thế này là đang cho rằng cháu không bằng Đàm Gia Kỷ sao?!"

"Ý bác không phải vậy." Quý Chấn Hồng nhìn anh ta, vẻ mặt như tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
"Tiểu Mộc, cháu nghĩ kỹ lại xem, nửa năm qua bác đối xử với cháu thế nào? Chẳng lẽ không phải vẫn luôn đứng về phía cháu sao? Nhưng Đàm Gia Kỷ vừa mới lập được thành tích, chú ba cháu lại luôn đứng ra bảo vệ nó, hội đồng quản trị cũng cảm thấy đó là nhân tài cần giữ lại. Bác cũng là vì nghĩ cho công ty, nên mới đồng ý để nó tạm thời làm phó tổng giám đốc. Chỉ là phó tổng thôi, cháu lo gì chứ?"

Quý Mộc bật cười lạnh:
"Cháu lo gì à? Bác cả, bác nghĩ cháu lo gì? Cậu ta được thăng làm phó tổng, chẳng phải là cái tát vào mặt cháu sao? Sau này người trong công ty sẽ nhìn cháu bằng ánh mắt nào? Đàm Gia Kỷ vốn dĩ đã không phục cháu, bây giờ chẳng phải sẽ càng không nghe lời cháu sao?"

"Vậy nên cháu phải làm ra thành tích chứ!" Quý Chấn Hồng nghiêm khắc nói,
"Nếu cháu không có thành tích, người ta không phục cũng là chuyện bình thường. Lẽ ra cháu nên xem đây là động lực, nỗ lực để phát triển bản thân mới đúng!"

Ông thở dài nhìn Quý Mộc:
"Tiểu Mộc, không phải bác thiên vị, công ty này vốn là của cháu. Nhưng bây giờ nhiều người đang nhìn vào, năng lực nghiệp vụ của Đàm Gia Kỷ rõ ràng hơn cháu. Chú ba cháu lại bảo vệ nó, bác còn có thể làm gì hơn?"

"Nếu người đó là Quý Dữ Tiêu, liệu bác cũng sẽ làm vậy sao?"

Câu hỏi khiến Quý Chấn Hồng sững lại, rõ ràng ông không ngờ Quý Mộc lại nhắc đến Quý Dữ Tiêu. Nếu người đó là Dữ Tiêu, đương nhiên ông sẽ không làm vậy. Quý Dữ Tiêu là con ruột ông, thì tất nhiên ông sẽ bênh vực.

Nhưng khổ nỗi, Quý Dữ Tiêu lại hoàn toàn không muốn dính dáng đến chuyện công ty. Nếu không, ông cũng sẽ chẳng vội vã để Đàm Gia Kỷ quay về nước như vậy.

Nghĩ đến thân phận thực sự của Đàm Gia Kỷ, Quý Chấn Hồng thấy lạnh sống lưng. Ông tuyệt đối không thể để Quý Dữ Tiêu biết được sự thật đó, càng không thể để Quý Dữ Tiêu biết Đàm Gia Kỷ đã làm những chuyện gì.

Ông nhất định phải nghĩ cách giữ Đàm Gia Kỷ lại trong Quý thị, và khiến hắn từng bước thay thế được vị trí của Quý Mộc.

Quý Chấn Hồng lập tức trấn tĩnh lại, tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

"Nếu cháu đã nói như thế, thì chẳng còn gì để nói nữa." Ông lạnh mặt, "Nếu cháu cho rằng bác chỉ thiên vị Tiểu Tiêu, vậy thì hãy từ chức đi. Dù sao cháu cũng không phải Tiểu Tiêu, lấy tư cách gì mà ngồi vào vị trí này?"

Vừa nghe vậy, cơn tức của Quý Mộc lập tức xẹp xuống.

Gần như trong khoảnh khắc, anh ta nhận ra mình đang ở thế yếu, cúi đầu nói:
"Xin lỗi bác cả, cháu sai rồi, không nên nói như vậy."

Quý Chấn Hồng liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt vừa có chút bất đắc dĩ, lại mang theo tức giận, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài:

"Tiểu Tiêu là như thế đó, bác có muốn thiên vị cũng chẳng được. Hiện giờ trong nhà họ Quý, người có thể gánh vác chỉ còn lại mình cháu. Nếu bác không giúp cháu, thì giúp ai được nữa?"

"Vấn đề hiện tại của cháu là ở chú ba cháu. Cháu không đủ năng lực khiến chú ba cháu im miệng. Cổ phần của cháu và ba cháu cộng lại cũng chỉ ngang ngửa với chú ba, cho nên không thể lớn tiếng lên tiếng. Tiểu Mộc, nếu thật sự muốn ngồi vững ở vị trí này, vậy thì ngoài việc nâng cao năng lực bản thân, cháu còn cần phải tăng cường lợi thế trong tay mình. Cháu hiểu chứ?"

Quý Mộc không ngờ Quý Chấn Hồng lại chỉ điểm rõ ràng cho mình như vậy, nhất thời như được khai sáng.

Anh ta vốn nghĩ Quý Chấn Hồng sẽ e ngại việc mình gia tăng cổ phần, không ngờ ông ta lại hoàn toàn không để tâm sao?

Chẳng lẽ ông thật sự đứng về phía mình?

Nhưng nếu vậy, làm sao để gia tăng cổ phần đây?

Phần lớn cổ phần của công ty hiện đang nằm trong tay các lão nhân Quý thị và người nhà họ Quý. Mỗi người đều tinh ranh, không ai chịu bán cổ phần ra lúc này. Vậy mình phải tìm từ đâu?

Bỗng nhiên, Quý Mộc nghĩ đến một người — Quý Dữ Lăng.

Cổ phần trong tay Quý Dữ Lăng cũng không ít hơn ai. Huống chi, hiện tại anh ta đã qua đời.

Tuy trong di chúc, Quý Dữ Lăng đã để lại toàn bộ tài sản cho Quý Dữ Tiêu, và Quý Dữ Tiêu cũng không có ý định chia lại phần cổ phần ấy cho người khác.

Nhưng nếu dùng phần cổ phần đó để trao đổi bằng Quý Nhạc Ngư thì sao?

Quý Dữ Tiêu quan tâm đến Quý Nhạc Ngư hơn bất kỳ thứ gì mà Quý Dữ Lăng để lại. Chỉ cần mình có thể tạo ra khoảng cách giữa hai người, khiến Quý Nhạc Ngư có thiện cảm với mình và sẵn sàng sống cùng mình, thì hoàn toàn có thể dùng thằng bé để đổi lấy cổ phần từ tay Quý Dữ Tiêu.

Quý Mộc còn nhớ rất rõ, mỗi lần Quý Nhạc Ngư nhìn thấy anh đều cười rất ngoan, rất thân thiện. Vì vậy thử một lần cũng không sao cả.

Dù có thất bại thì cổ phần cũng không giảm hơn hiện tại, nhưng nếu thành công, anh có thể nhảy vọt, hoàn toàn xoay chuyển cục diện chỉ trong một lần.

Anh nhìn Quý Chấn Hồng, khiêm tốn nói:
"Cháu đã hiểu rồi."

Quý Chấn Hồng phất tay, ra hiệu anh ra khỏi văn phòng.

Nhìn Quý Mộc rời đi, lúc này ông mới bắt đầu tính toán kỹ lưỡng trở lại.

Ông đã nói rõ đến như vậy, Quý Mộc chắc chắn sẽ dốc sức tranh thủ phần cổ phần. Mà hiện tại, phần cổ phần khiến người ta thèm khát nhất chính là phần mà Quý Dữ Lăng để lại.

Nếu Quý Mộc thật sự có thể đoạt được nó, thì lượng cổ phần trong tay Quý Dữ Tiêu sẽ giảm mạnh. Như vậy, ông ta — Quý Chấn Hồng — vẫn sẽ là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong công ty, và đương nhiên, tiếp tục là người có tiếng nói cao nhất trong Quý thị.

Thật ra, Quý Chấn Hồng vẫn luôn lo lắng từ sau khi di chúc của Quý Dữ Lăng được công bố. Ông lo rằng Quý Dữ Tiêu sẽ nhận ra hiện tại mình mới là cổ đông lớn nhất công ty, lo rằng anh sẽ biết được mọi chuyện, và đặc biệt lo anh sẽ trở lại công ty.

Việc Quý Dữ Tiêu sa sút và bỏ mặc mọi thứ khiến ông phiền lòng, thậm chí khinh thường. Nhưng đồng thời, cũng khiến ông có chút an tâm.

Chỉ cần anh không quay lại Quý thị, thì sẽ không chạm tới sự thật, cũng không làm xáo trộn thế cân bằng hiện tại.

Quý Chấn Hồng thở dài. Dù thế nào đi nữa, Quý thị vẫn phải do người của ông kế thừa. Nếu Quý Dữ Tiêu không còn khả năng, thì chỉ có thể là Đàm Gia Kỷ. Còn Quý Mộc — tuyệt đối không thể.


Tan học, Quý Nhạc Ngư nắm tay Lâm Phi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã nhìn thấy Quý Mộc – người mà nhóc đã lâu không gặp.

Quý Mộc mỉm cười bước đến gần, khuôn mặt đầy vẻ hiền hòa:
"Đoán xem chú mang gì hay ho cho cháu nào?"

Quý Nhạc Ngư hơi nghi ngờ:
"Gì ạ?"

Quý Mộc lấy từ sau lưng ra một món đồ chơi giấu kỹ từ trước, cười tươi rói:
"Có thích không?"

Quý Nhạc Ngư không quá hào hứng. Bởi vì cả Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh đều rất thích mua đồ chơi cho nhóc, nên nhóc đã có rất nhiều, cũng chẳng còn hứng thú gì với chúng nữa.

Tuy vậy, nhóc vẫn phối hợp tỏ ra ngạc nhiên và vui vẻ:
"Wow, to quá! Cháu thích lắm, cảm ơn chú!"

Nhóc đưa tay nhận lấy món đồ chơi. Quý Mộc xoa đầu nhóc, cười dịu dàng:
"Cháu thích là tốt rồi. Mấy hôm trước chú phát hiện một nhà hàng chuyên cho trẻ con, lập tức nghĩ ngay đến Tiểu Ngư thông minh đáng yêu của chú. Vậy có muốn đi ăn tối với chú không nào?"

"Không đâu ạ," Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp, "Cháu về nhà ăn cơm."

"Không sao, ăn xong chú sẽ đưa cháu về," Quý Mộc dịu giọng dỗ dành, "Lâu rồi chú không gặp cháu, nhớ lắm. Chú còn chuẩn bị thêm một món quà khác cho cháu nữa. Cháu không muốn đi thật à?"

Nếu là một đứa trẻ khác, có lẽ đã không nỡ từ chối và đi theo rồi. Nhưng đáng tiếc, người Quý Mộc đang đối mặt lại là Quý Nhạc Ngư. Nhóc vốn không có khái niệm gì sâu sắc về thân thuộc. Bảo nhóc từ bỏ bữa cơm cùng Quý Dữ Tiêu để đi ăn với người khác? Chuyện đó với nhóc chỉ có thể là chuyện viển vông.

"Cháu không muốn đi." Nhóc đáp lại bằng giọng ngọt ngào, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Gia – người vẫn đang yên lặng đứng đợi ở một bên.

Thực ra, Lạc Gia đã xuất hiện từ lúc Quý Mộc đến gần, chỉ là thấy Quý Mộc đang trò chuyện với Quý Nhạc Ngư nên anh không chen vào, nhường cho nhóc thời gian lựa chọn.

Giờ phút này, khi Quý Nhạc Ngư đã đưa ra tín hiệu muốn về nhà, anh không ngần ngại bước lên chắn trước Quý Mộc, lạnh nhạt nói:
"Tránh ra đi, đừng cản trẻ con về nhà ăn cơm."

Quý Mộc kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không biết anh đến từ lúc nào. Trong lòng thầm nghĩ: người này xuất hiện từ bao giờ chứ?

Quý Nhạc Ngư nhân lúc đó liền kéo tay Lâm Phi rời đi, tiến về phía xe.

Quý Mộc định đuổi theo nhưng lại bị Lạc Gia ngăn lại.

Anh ta tức tối cắn răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Nhạc Ngư lên xe rời đi.

Xem ra cách tiếp cận đơn giản này không có tác dụng rồi.

Phải đổi cách khác thôi... Nhưng đổi thế nào đây? Làm sao mới khiến Quý Nhạc Ngư bắt đầu xa cách, thậm chí chán ghét Quý Dữ Tiêu?

Anh ta trầm ngâm, chậm rãi nhíu mày lại.


Editor: Nằm mơ còn dễ hơn đó Quý Mộc Mộc 👎

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com