TruyenHHH.com

Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich



Chương 163: Hậu cung của anh chỉ có một mình em thôi

Tần Vũ đã giải hợp đồng với công ty, Dương Phong thì bị sa thải. Rất nhanh sau đó, Tổng giám đốc Trương liền cử một diễn viên mới đến. Có lẽ vì sợ làm đoàn phim phật ý, ông ta đích thân gọi điện để trấn an phía đoàn làm phim, nhờ vậy đạo diễn Vương mới đồng ý chọn diễn viên mới.

Ban đầu, đạo diễn Vương rất khó chịu với việc đổi diễn viên giữa chừng, nhưng sau vài lượt thử vai, ông liền vui vẻ hẳn—diễn viên mới diễn xuất tốt hơn Tần Như Vân quá nhiều. Đổi người là đúng!

Đạo diễn Vương hài lòng, Tổng giám đốc Trương cũng hài lòng, mà ở nhà, Tần Vũ cũng vô cùng mãn nguyện.

Mọi bên đều hài lòng, nên việc quay phim lại tiếp tục được tiến hành từng bước một cách suôn sẻ.

Hôm nay, Lâm Lạc Thanh cuối cùng cũng đến cảnh quay một phân đoạn lớn: Phó Hàm đang làm nhiệm vụ nằm vùng để đánh cắp tình báo, suýt chút nữa thì bị phát hiện. Anh ta khéo léo che giấu thân phận, tìm mọi cách để đưa thông tin ra ngoài.

Cảnh này đòi hỏi khả năng diễn xuất rất cao. Diễn viên phải thể hiện được nhiều cung bậc cảm xúc của Phó Hàm—đặc biệt là sự căng thẳng bên trong nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra lấc cấc. Đạo diễn Vương đã đặc biệt trao đổi kỹ với Lâm Lạc Thanh về cảnh quay này. Cậu cũng rất nghiêm túc ghi nhớ từng điểm một, khi bắt đầu quay đã dần dần thể hiện năng lực diễn xuất của mình.

Diễn xuất của cậu cũng giống với tính cách của cậu—không hề mang tính áp đảo hay phô trương, mà như dòng nước ngầm thấm vào từng chi tiết. Người ta cảm giác như cậu chẳng làm gì đặc biệt cả, nhưng cậu chính là nhân vật đó.

Phó Hàm trước khi hành động thì tỏ vẻ bình thản, lúc đang đánh cắp thông tin thì cẩn trọng, đến khi vừa lấy được thông tin lại phát hiện có người đến thì rõ ràng rất căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, như thể không hề liên quan gì đến mình.

Từng nét biểu cảm của đều được cậu thể hiện vô cùng xuất sắc.

Giây trước còn nghiêm túc, chững chạc đáng tin, giây sau đã hóa thành tên lưu manh nhai kẹo cao su.

Đạo diễn Vương yêu cầu cậu diễn lại nhiều lần từ nhiều góc độ khác nhau, đến khi hài lòng mới kết thúc cảnh quay đó để chuyển sang cảnh tiếp theo.

Phân đoạn tiếp theo vẫn do Lâm Lạc Thanh diễn, nhưng lần này bạn diễn là diễn viên thủ vai cha anh—Chu Thành Huyền.

Phó Hàm vô tình gặp lại cha mình khi đang mua đồ ở một quầy hàng ven đường. Đó là lần cuối cùng anh gặp cha mình, khi ấy anh vẫn chưa biết rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ hy sinh bản thân.

Vì thế, anh mỉm cười rất tươi.

Anh rời khỏi quầy hàng, chọc ghẹo con mèo con trước cửa, rồi dùng khóe mắt liếc nhìn cha mình.

Chẳng bao lâu sau, cha anh cầm nước bước ra.

Phó Hàm vẫn đang chơi với con mèo.

Lúc ấy, đồng đội anh đến, hỏi tại sao anh chậm trễ như vậy.

Phó Hàm đáp:
"Con mèo này đáng yêu quá."

Đồng đội cười, lấy đồ trên tay anh rồi kéo anh đi.

Lúc đi ngang qua Phó Bân (cha anh), Phó Hàm vô tình đụng nhẹ vào ông, anh quay đầu xin lỗi:
"Thật xin lỗi."

Phó Bân chỉ nói:
"Không sao."

Phó Hàm mỉm cười. Anh muốn như hồi còn nhỏ vẫy tay chào cha, chào một cái thật đàng hoàng. Nhưng cuối cùng vẫn không dám làm, chỉ gãi đầu, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng.

Anh nói xong liền quay người rời đi—như một làn gió.

Phó Bân nhìn theo anh, không dám giữ ánh mắt lại quá lâu.

Đó là lần cuối cùng ông được nhìn thấy đứa con trai còn sống của mình. Sau này, rất nhiều lần, ông mơ thấy buổi chiều hôm đó—Phó Hàm quay đầu lại, giơ tay chào ông. Rõ ràng đang cười, mà sao lại như đang khóc.

Anh nói:
"Xin lỗi, Phó đội."

Trong mơ, ông trả lời:
"Không sao đâu."

Buổi chiều hôm ấy, nắng rất đẹp. Đạo diễn Vương quay cả hai cảnh: một là hiện thực, một là trong giấc mơ.

Chu Thành Huyền diễn xuất vô cùng điêu luyện. Trong hiện thực, ông cố kìm nén, không dám nhìn thẳng vào con trai mình, sợ bị người khác nghi ngờ. Nhưng trong giấc mơ, ông nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy nỗi đau bi thương, như ngọn núi dài không dứt.

Lâm Lạc Thanh cười—một nụ cười rất nhẹ, không hoạt bát như thường ngày của Phó Hàm, mà ẩn chứa cả sự tiếc nuối và nỗi buồn.

Anh chưa nỡ rời khỏi thế giới này, nhưng cũng đã chấp nhận được chuyện ra đi của mình.

Rất độ lượng, nhưng cũng rất đau lòng, anh nói với cha mình:
"Thật xin lỗi, Phó đội."

Giọng nói vẫn mang chút nghịch ngợm quen thuộc.

Chỉ là...
Anh sẽ không bao giờ có thể ở bên cha mẹ mình nữa.

Anh nghe thấy cha mình nói "Không sao", vẫn dịu dàng bao dung như trước, chỉ là trong đáy mắt tràn đầy những vết thương.

Anh đã trở thành vết thương và cũng là niềm kiêu hãnh khắc sâu trong lòng cha mình.

Cảnh quay kết thúc, ánh mắt mà Chu Thành Huyền nhìn Lâm Lạc Thanh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Ông vỗ vai Lâm Lạc Thanh, cảm khái nói:
"Không tệ đâu Tiểu Lâm."

Lâm Lạc Thanh mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn thầy Chu, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Vừa quay đầu lại, cậu lập tức ngẩn người—không xa đó, Quý Dữ Tiêu đang ngồi trên xe lăn nhìn cậu.

Sao anh lại đến đây?

Lâm Lạc Thanh bất ngờ và vui mừng, nói thêm mấy câu với Chu Thành Huyền rồi vội vàng chào tạm biệt, chạy về phía Quý Dữ Tiêu. Càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy đến.

Cậu gần như không thể khống chế được bản thân, mà cũng chẳng muốn khống chế, lao đến trước mặt Quý Dữ Tiêu, cười hỏi:
"Sao anh lại đến?"

"Không phải đã nói cuối tuần sẽ tới thăm em sao?" Quý Dữ Tiêu nhìn cậu chạy tới, trong lòng nghĩ cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào, y hệt lần đầu đến thăm đoàn phim.

—Khi đó, cậu cũng vui vẻ chạy đến trước mặt anh như vậy, không hề che giấu.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, trong lòng niềm vui như sóng dâng lên.

"Anh đến từ lúc nào vậy?" Cậu hỏi.

"Mới tới thôi." Quý Dữ Tiêu đáp.

Cũng may anh tới trễ, nếu không bây giờ lại đang ngủ rồi.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, nhớ lại mấy lần trước Quý Dữ Tiêu đến thăm đoàn đều ngủ gật, thấy hơi kỳ lạ—lần này lại không ngủ?

Gần đây không bận lắm sao?

"Sao nhìn anh ghê thế?" Quý Dữ Tiêu thấy ánh mắt cậu khác thường.

Lâm Lạc Thanh cười:
"Không, không có gì. Đi thôi, mình đi ăn cơm nhé."

Cậu nói xong liền đẩy xe lăn của Quý Dữ Tiêu đi.

"Lần này anh ở chỗ em hay ở khách sạn?"

"Ở ngoài, anh đặt phòng rồi."

"À." Lâm Lạc Thanh đáp, "Nhưng lần này em không thể ở bên anh lâu được, ngày mai và hôm sau em vẫn phải quay liên tục."

"Không sao." Quý Dữ Tiêu cũng chỉ là muốn được nhìn thấy cậu, nên mang cả bọn trẻ đến cùng. Anh không muốn ảnh hưởng đến công việc của Lâm Lạc Thanh.

"Vậy anh muốn ăn ở đâu? Ăn ngoài hay về khách sạn?"

Quý Dữ Tiêu cố ý thở dài:
"Tuy anh rất muốn ăn ngoài với em, nhưng nếu mình không về, Tiểu Ngư với Phi Phi chắc chắn sẽ cứ đợi chúng ta về ăn cơm cùng."

Lâm Lạc Thanh ngạc nhiên mừng rỡ:
"Anh mang cả Phi Phi và Tiểu Ngư đến đây rồi!"

"Ừ." Quý Dữ Tiêu quay đầu nhìn cậu, "Vui không?"

Lâm Lạc Thanh gật đầu. Cậu cũng rất nhớ hai đứa bé của mình.

"Vậy về khách sạn thôi." Cậu nói.

"Ừ." Quý Dữ Tiêu nhìn nụ cười trên mặt cậu, nghĩ thầm: biết ngay là em sẽ thích.

Lâm Lạc Thanh vừa trò chuyện, vừa đẩy anh đến bãi đỗ xe.

Vẫn là Tiểu Lý lái xe. Nhìn thấy cậu theo Quý Dữ Tiêu đến, Lâm Lạc Thanh cúi đầu hỏi anh nhỏ:
"Có phải Lạc Gia cũng đến không?"

"Tất nhiên rồi. Không thì ai trông bọn nhỏ chứ?"

Lâm Lạc Thanh: ... Thật là vất vả cho Lạc Gia, vừa làm vệ sĩ vừa làm bảo mẫu, một người còn đỉnh hơn cả đám người!

Cậu ngồi vào xe, không nhịn được dựa vào người Quý Dữ Tiêu, ngọt ngào của lần tái ngộ sau chia xa.

"Sao tối qua anh nói chuyện với em mà chẳng hé nửa lời về chuyện này thế?" Cậu nhẹ giọng trách yêu.

Quý Dữ Tiêu nghĩ thầm: nếu nói trước thì còn xem được vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của em sao?

Nghĩ vậy, anh khẽ cười, đưa tay kéo người vào lòng.

Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, mắt ánh lên vẻ long lanh, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt rồi bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ lên cằm anh, sau đó lại lập tức nép vào ngực, mang theo chút bướng bỉnh như thiếu niên.

"Thật ra em rất nhớ anh." Cậu nhẹ nhàng nói.

"Thật à? Anh còn tưởng em bận rộn mở rộng hậu cung, sớm đã đày anh vào lãnh cung rồi."

Lâm Lạc Thanh nghe cái giọng mỉa mai ấy mà không nhịn được cười:
"Anh nghĩ gì vậy? Hậu cung của em không phải là hậu cung của anh sao?"

"Dĩ nhiên là không. Hậu cung của anh chỉ có một mình em thôi."

"Thì em cũng vậy."

"Thật không?" Quý Dữ Tiêu nheo mắt nhìn cậu.

Lâm Lạc Thanh giơ tay ấn mặt anh, nghiêm túc từng chữ:
"Thật. Bớt ăn dấm đi, người không ăn dấm không chết được đâu."

"Nhưng mà sẽ không có hương vị."

Lâm Lạc Thanh vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười—anh ấy nói nghe còn có lý ghê.

"Dạo này anh ổn không? Có bận lắm không?"

"Cũng tạm, không quá bận. Chỉ là mấy hôm nay ba em cứ tìm anh mãi."

"Ông ấy tìm anh làm gì?" Lâm Lạc Thanh thắc mắc.

"Đương nhiên là vì chuyện của Bác Viễn. Ông ấy cho em một món hời lớn như vậy, không định kiếm lại từ anh chút gì sao?"

"Vậy thì đừng để ý đến ông ấy."

"Sao được chứ?" Quý Dữ Tiêu không đồng ý, "Anh đã hứa rồi, vài ngày nữa sẽ giới thiệu cho ông ấy một dự án."

"Hả?" Lâm Lạc Thanh khó hiểu.

Quý Dữ Tiêu chỉnh lại cổ áo cho cậu, cười nói:
"Chờ đến lúc bộ phim này của em đóng máy và phát sóng, em sẽ có thêm một danh hiệu nữa rồi."

Lâm Lạc Thanh: ????

"Em không hiểu." Cậu thẳng thắn nói.

"Không cần hiểu, đến lúc đó cứ làm theo lời anh nói là được rồi."

"Ừm." Lâm Lạc Thanh ngoan ngoãn đáp lại, rồi lại tựa đầu lên vai anh.

Vừa mới tựa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo WeChat vang lên. Lâm Lạc Thanh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là nhóm chat của đoàn phim 《Đào Lý Không Nói》.

【Vừa nghe bên sản xuất nói phim của chúng ta sẽ được chiếu sớm hơn hả?】
【Không thể nào, nhanh vậy sao?】
【Hình như là vậy đó. Ban đầu định tháng sau mới lên sóng, đón dịp nghỉ lễ 1/5. Nhưng đột nhiên bên Sơn Trúc có một diễn viên vướng scandal, phim của họ không lên sóng được, nên họ đẩy phim mình lên thay.】
【Vậy thì tuyên truyền còn chưa làm xong mà?】
【Nên mấy ngày tới chắc sẽ tập trung làm truyền thông gấp. Hình như tuần sau bắt đầu. Nhóm truyền thông đang tăng ca liên tục.】
【Tội cho tổ truyền thông, không biết có ảnh hưởng gì đến hiệu quả phát sóng không nữa?】
【Cũng lạ, sao lại chọn phim của chúng ta lên thay? Còn bao nhiêu phim khác mà?】
【Nghe nói vì giai đoạn trước tuyên truyền của chúng ta hiệu quả tốt, khán giả mạng hóng nhiều, nên chọn mình lên thay [dở khóc dở cười.jpg]】
【Bên sản xuất bảo cũng không tệ, kỳ này không có phim nào quá mạnh. Nếu phim của chúng ta lên sóng mà nổi, chẳng khác nào độc chiếm cả khung giờ, tính ra cũng lời.】
【Hy vọng phản hồi tốt, ai cũng vất vả rồi.】
【Đúng vậy.】

Nhóm chat sôi nổi thảo luận.

Đây là nhóm chung của đoàn phim 《Đào Lý Không Nói》, bao gồm cả diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất và các tổ kỹ thuật.

Lâm Lạc Thanh nhìn mọi người nói chuyện, thầm nghĩ: Nhanh vậy là phát sóng rồi à?

Thật đúng là ngoài dự đoán. Cậu cũng không chắc hậu kỳ đã xong chưa?

Nghĩ vậy thì lập tức có người hỏi vấn đề đó trong nhóm.

Ngay sau đó có người trả lời:
【Cũng gần xong rồi, chỉ còn vài tập cuối. Kịp thôi. Mà nếu không kịp thì lúc phát sóng vừa chiếu vừa làm hậu kỳ cũng ổn.】
【Phim hiện đại hậu kỳ còn đơn giản, chứ phim cổ trang hoặc tiên hiệp huyền huyễn thì rắc rối lắm, còn phải làm hiệu ứng nữa. Như vậy nghĩ lại, đúng là phim của chúng ta hợp nhất để đẩy lên trước.】
【Chỉ cần hậu kỳ kịp là được, đừng ảnh hưởng chất lượng phim là được.】
【Yên tâm, không đâu.】

Vậy là tốt rồi, Lâm Lạc Thanh nghĩ. Dù sao là diễn viên, cậu cũng không quyết định được khi nào chiếu. Được lên sóng thì là chuyện tốt, tuy có hơi bất ngờ, nhưng chắc chắn nhà sản xuất đã suy xét kỹ rồi. Việc của cậu là đến lúc đó xem và phối hợp tuyên truyền thôi.

Quả nhiên, khi xe đến khách sạn, Lâm Lạc Thanh nhận được tin nhắn WeChat từ nhà sản xuất, thông báo phim 《Đào Lý Không Nói》 sẽ lên sóng sớm, bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng cho các hoạt động tuyên truyền.

Lâm Lạc Thanh trả lời:
【Được. Nhưng dạo này em đang quay phim, nên nếu có các hoạt động tuyên truyền offline thì chắc phải mười ngày nữa mới tham gia được.】

Chuyện phim đột ngột phát sóng thường sẽ ảnh hưởng tới lịch trình diễn viên, nhưng may mà Lâm Lạc Thanh không phải nam chính hay nữ chính. Bên sản xuất cũng đã chắc chắn rằng hai người đó sẽ rảnh trong thời gian phát sóng, nên không quá lo.

【Không sao đâu Lâm lão sư, đây là bên chúng tôi thiếu sót, không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần phối hợp làm truyền thông online là được. Khi nào rảnh rồi thì hãy tham gia offline.】

【Vâng.】 Lâm Lạc Thanh trả lời.

Cậu vừa cất điện thoại thì nghe Quý Dữ Tiêu hỏi:
"Có chuyện gì thế?"

"Anh đoán xem?"

"Anh đoán chắc là chuyện công việc." Quý Dữ Tiêu nói.

Lâm Lạc Thanh gật đầu:
"Thông minh. Bộ phim thần tượng em quay trước đây sắp phát sóng rồi."

"Vậy thì tốt quá! Nếu phim này hot thì em cũng sẽ nổi tiếng."

Lâm Lạc Thanh xua tay:
"Làm gì dễ thế. Nếu có hot thì cũng là nam nữ chính, em là vai phụ, được lên sóng có chút tên tuổi là mừng rồi."

"Sao lại thế được?" Quý Dữ Tiêu nhìn cậu như Tây Thi trong mắt tình nhân, "Em đẹp như vậy, ai nhìn mà không thích cho được?"

"Đẹp cũng đâu phải mình em đẹp."

"Nhưng mà đẹp kiểu em thì chỉ có mỗi em."

Lâm Lạc Thanh bị câu nói đó làm cho ngọt ngào tan chảy, bật cười:
"Anh ăn đường à? Toàn nói lời ngọt như mía lùi."

Quý Dữ Tiêu rất không hài lòng:
"Nói thật lòng mà bị bảo là lời ngon tiếng ngọt? Thời buổi này làm người thành thật khó thế sao?"

Lâm Lạc Thanh lập tức nở nụ cười.

Quý Dữ Tiêu ghé sát lại gần cậu, hôn nhẹ một cái lên khóe môi, rồi hỏi:
"Ngọt không?"

Lâm Lạc Thanh hơi xấu hổ, mím môi lại, cố tình đáp:
"Không ngọt."

"Vậy chứng tỏ anh thật sự không ăn đường, nói toàn lời thật lòng thôi."

Nụ cười trên mặt Lâm Lạc Thanh không nhịn được càng rạng rỡ hơn. Cậu nhìn người trước mặt, lòng như hoa nở rộ, không kìm được đưa tay ôm lấy cổ anh, rồi ôm chặt lấy anh.

"Em lừa anh đấy." Cậu khẽ nói bên tai Quý Dữ Tiêu, "Rất ngọt."

Quý Dữ Tiêu tất nhiên biết rõ, anh nghiêng đầu hôn lên má Lâm Lạc Thanh một cái, thấp giọng nói:
"Là do em ngọt."

Lâm Lạc Thanh chỉ cảm thấy mặt mình như bốc cháy trong tích tắc.

Cậu ôm chặt Quý Dữ Tiêu hơn nữa, lặng lẽ dụi đầu vào vai anh—bạn trai của mình thật là giỏi mà, thật sự rất giỏi trong việc dỗ cậu vui vẻ.


———
Editor: Quý ba ba miệng ngọt quá đi

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com