Phan 1 Tinh Yeu Ba Dao Trien Mien Voi De Nhat Phu Nhan
Mộ Dung Kiệt véo má cô."Có phải rất đau lòng cho chồng em không? Con mèo nhỏ, anh yêu em chết đi được!" Tựa đầu vào trán cô, nói lời ngon ngọt dụ dỗ cô."Vậy khi nào nhập học?" Nghĩ đến việc được đi học lại, Ngải Tuyết vui mừng thấy rõ."Gấp gáp làm gì? Muốn đi học phải đồng ý với anh một điều kiện.""Kì vậy? Tưởng anh tốt lành gì ai ngờ!" Trề môi."Để Lãnh Băng bảo vệ em, anh bảo đảm, cô ấy tuyệt đối không can thiệp vào sự tự do của em, nhưng em phải đồng ý với anh, không được tự ý làm chuyện nguy hiểm, hết tiết học lập tức ngoan ngoãn về nhà, được không?" Kiệt vuốt ve gương mặt Ngải Tuyết, thấy sắc mặt cô liên tục biến đổi, cũng biết nha đầu nhất định không bằng lòng."Em không cần người bảo vệ, công phu quyền cước em đủ để tự vệ bản thân? Người bình thường không làm được gì em đâu!" Vẻ mặt anh tỏ ý không tin, lập tức kéo tay áo khoa tay múa chân."Anh không tin cứ nhìn thử nè!"Kiệt ngăn cô lại."Ok ok, anh biết con mèo nhỏ rất lợi hại, chỉ là vẫn nên có một người bên cạnh em? Làm gì xụ mặt xấu thế? Em có thể xem như không khí, coi như không biết!""Vớ vẩn.""Chuyện này cứ quyết định vậy đi, hay là em đổi ý không muốn đi học?" Mộ Dung Kiệt giả vờ nghiêm túc, không cho cô cơ hội tứ chối, anh phát hiện, anh càng nhường nhịn cô càng lấn lướt làm tới.Ngải Tuyết thấy Mộ Dung Kiệt biến sắc, muốn phản kháng đành nhẫn nhịn nuốt xuống bụng."Được được em đồng ý, bất quá có việc nặng sẽ gọi cô ấy làm thay, nhưng cô ấy phải nghe theo em, chỉ phục tùng một mình em."Mộ Dung Kiệt thấy rõ một bụng xấu xa của Ngải Tuyết cũng biết cô muốn làm gì."Được, chỉ cần không quá phận, anh liền không quản."Ngải Tuyết chợt nhảy lên hôn anh cái."Kiệt, em phát hiện càng ngày em càng yêu anh!"Mộ Dung Kiệt bị cô chủ động bất ngờ như vậy, sững sờ một lúc lâu khôi phục lại tinh thần, ôm lấy cô gấp gáp chạy lên giường."Này, anh muốn làm gì?""Không làm gì cả, với lại sáng sớm vận động một chút rèn luyện cho thân thể.""Sắc lang, bại hoại.""Anh chỉ bại hoại với một mình em, bằng không anh đi tìm người phụ nữ khác?""Anh dám! Em ngay tức khắc bỏ anh.""Ưm ưm."Buổi chiều, Ngải Tuyết hẹn Giản Mộng ở quán cà phê, hai người xa cách bấy lâu nay vừa gặp như gặp được thần tượng, ca hát nhảy múa giữa chốn đông người, Giản Mộng đánh vào vai cô không thương tiếc, tức giận trách mắng."Xú nha đầu, chạy một mạch mấy năm liền, bạch vô âm tín, cậu còn nhớ tới tớ không vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com