Phan 1 Thu Nu Huu Doc Cam Tu Vi Uong
Bạch Chỉ hơi sửng sốt, tìm hai que trúc, gắp một con bọ cạp sống lại, Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Ngươi đã nói mình vô tội, vậy được, chỉ cần ngươi nuốt con bọ cạp này, ta sẽ tin ngươi trong sạch, về sau nhất định sẽ chung sống tử tế với ngươi. ** "
Lí Thường Hỉ sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ giống như rối gỗ.
Trường kiếm của Triệu Nam xẹt qua cổ nàng ta, không ai nói gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng ta chăm chú, bao gồm cả nha đầu của Lí Thường Hỉ, lúc này cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
Cả căn phòng tĩnh lặng, con bọ cạp bỗng nhiên vặn vẹo "lạch cạch" một tiếng, làm Lí Thường Hỉ sợ tới mức run lên thật mạnh.
Lí Vị Ương mỉm cười, Lí Thường Hỉ cả người sợ run.
Lí Vị Ương chậm rãi cười nói: "Không dám sao? Như vậy xem ra vừa rồi những lời ngươi nói chỉ là hư tình giả ý." (giả dối, không có ý tốt)
Lí Thường Hỉ thấp giọng nức nở, trong mắt đầy sự phẫn hận, lại cố kìm nén: "Tam tỷ, muội biết sai rồi, tỷ tha cho muội đi!"
Lí Vị Ương cười, nói: "Chứng minh cho ta xem, hoặc là ——" ánh mắt của nàng dừng trên thanh kiếm lạnh như băng.
Lí Thường Hỉ sửng sốt, cắn răng nói: "Ngươi không dám giết ta!"
Biểu cảm của Lí Vị Ương thật kỳ lạ: "Đúng rồi, ta rất sợ hãi, cho nên ta định để hắn cắt hết gân tay gân chân ngươi, rồi cắt lưỡi ngươi, để ngươi cả đời không nói được lời nào!"
Ánh mắt Lí Thường Hỉ nhìn Lí Vị Ương mang theo sự sợ hãi cực đoan, nàng đột nhiên hiểu ra, đối phương sẽ làm thật, không có đường sống để mặc cả! Kiếm của Triệu Nam khẽ động, nàng vội nói: "Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!" Nói xong, nàng chần chừ định bắt lấy con bọ cạp kia, ai ngờ con bọ cạp khẽ chuyển đầu, làm nàng sợ tới mức rụt tay về, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn. Cuối cùng, nàng lại duỗi hai ngón tay ra, túm chặt lấy con bọ cạp kia. Lúc ngón tay nàng chạm đến nó, cả người run rẩy kịch liệt, ném con bọ cạp ra xa! Lập tức khóc lớn ôm lấy chân Lí Vị Ương, khóc hô "Tam tỷ tha mạng!"
Lí Vị Ương thờ ơ, thậm chí trên mặt có nụ cười tàn nhẫn. Triệu Nam vội vàng nhấc nàng ta ra, nàng ta liều mạng giãy dụa, sau đó hai mắt lật trắng, hôn mê bất tỉnh, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra khắp phòng.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua dưới váy Lí Thường Hỉ, sau đó bịt mũi, còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư này có lá gan lớn lắm cơ! "Bị dọa một chút đã không chịu nổi rồi!"
"Bị dọa?" Xúc phạm nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, cho rằng cứ như vậy là xong sao, Lí Vị Ương cười, chỉ vào nha đầu bên cạnh đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn, nói: "Ngươi định đi đâu!"
Nha đầu kia lắp bắp kinh hãi, liều mạng chạy ra bên ngoài lại bị Triệu Nam điểm huyệt, rốt cuộc không động đậy được nữa, Triệu Nam túm lấy yết hầu của nàng ta kéo tới, Lí Vị Ương cười: "Vứt vào!"
Bạch Chỉ lập tức quăng bọ cạp vào trong miệng nha đầu Ngưng Ngọc, hai chân nàng ta dùng sức giãy dụa trong không trung, ý đồ thoát khỏi tay của Triệu Nam. Nhưng cánh tay kia như kìm sắt, không thể thoát ra. Bọ cạp rất nhanh trôi xuống miệng, nàng ta gào thét không một tiếng động, tay vung lên mãnh liệt, rồi chậm rãi vô lực, ngay cả môi, cũng biến thành màu tím đỏ như màu trên lưng bọ cạp. Kịch độc vào miệng, rất nhanh ngừng hô hấp.
Triệu Nam buông nàng ta ra, Lí Vị Ương liếc nhìn nói: "Không lưu lại miệng vết thương chứ."
Triệu Nam cúi đầu nói: "Tiểu thư yên tâm."
Sắc mặt Bạch Chỉ hơi trắng bệch, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến nếu vừa rồi bọ cạp này cắn các nàng, hiện giờ người chết chính là tiểu thư và nàng! Cho nên, Ngũ tiểu thư cùng nha đầu này, không đáng giá để đồng tình!
Mặc Trúc nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nói: "Tiểu thư, nàng ta làm sao đây?"
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Triệu Nam, ngươi ra ngoài trước, chúng ta sẽ đi sau."
Triệu Nam gật đầu, nhanh chóng biến mất.
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Cởi xiêm y, để nàng ta ngâm mình một nửa trong hồ."
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu ra, lập tức làm theo phân phó của Lí Vị Ương, cởi hết xiêm y của Lí Thường Hỉ, sau đó chuyển nàng ta xuống hồ, lộ ra một nửa thân hình trắng mịn trên mặt nước, sắp xếp tư thế xong xuôi, Lí Vị Ương ngoắc ngón tay: "Chúng ta đi ra theo đường cửa sổ."
Hai nha nhìn thấy tiểu thư của các nàng cầm váy, nhanh chóng leo qua cửa sổ ra ngoài, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn các nàng: "Sao còn không mau đi ra!"
Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức chạy qua, Mặc Trúc cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai nha đầu trước giờ chưa từng làm những chuyện tốn thể lực, gần như cố hết sức, mất gần nửa ngày mới bò ra được: "Tiểu thư, tiếp theo làm gì?"
Lí Vị Ương cười nói: "Thét lên! Kêu càng lớn tiếng càng tốt!"
Bạch Chỉ còn chưa kịp phản ứng, Mặc Trúc đã bắt đầu lớn tiếng hét lên, giọng hét kia bỗng chốc vang lên tận nóc nhà, truyền ra rất xa!
Gian phòng này được xây dựng bao xung quanh hồ nước nóng, bên cạnh đầy cây cối xanh um tươi tốt, vừa rồi Lí Thường Hỉ còn ở bên ngoài cửa sổ chờ xem Lí Vị Ương mất hết thể diện, hiện giờ người đứng ngoài chờ xem, lại bị đổi ngược hoàn toàn!
Tiếng thét chói tai vừa vang lên, bên ngoài lập tức có không ít người xông vào.
"Nhanh lên! Nhất định có chuyện không may xảy ra!"
"Là chỗ hồ!"
"Mau xông vào cứu người đi!"
Tiếng sốt ruột hoảng loạng nghe vô cùng chân thật, càng lúc càng gần. Lí Vị Ương cười lạnh, quả nhiên, Lí Thường Hỉ an bày rất nhiều người xem náo nhiệt!
"Tiểu thư, nô tài xông vào cứu người!."
Giọng nói của một thị vệ truyền tới, vừa nghe tiếng, người đã đứng ngay trước cửa phòng. Tiếp theo nghe thấy một tiếng động cực lớn, có vẻ cửa đã bị người khác đạp phá.
Tiếng bước chân của đám đông vang lên, bọn họ xông đến cạnh hồ! Lí Vị Ương chớp mắt, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, thấy có bảy tám thị vệ dẫn đầu chạy đến, mà bọn họ không ngờ rằng bên trong có bọ cạp, cùng thi thể của một nha đầu, còn có Ngũ tiểu thư không mặc quần áo ngâm mình trong hồ.
Tiếp theo nhóm hộ vệ là Đại phu nhân cùng Lí Thường Tiếu vừa mới nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới, Đại phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, giận tím mặt: "Ai cho các ngươi vào đây?!"
Lúc này đám hộ vệ mới phản ứng lại, vội vàng lui ra ngoài.
Lí Thường Tiếu muốn té xỉu, xong rồi, toàn bộ xong rồi!
Lí Vị Ương mỉm cười, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Trò hay này, Đại phu nhân chắc sẽ rất vừa lòng.
Đại phu nhân dồn hết sức lực áp chế chuyện này, hơn nữa còn phái người giam giữ tám thị vệ dẫn đầu xông vào lại, nói đợi lão gia trở về rồi xử trí, mà càng khống chế lời đồn đãi càng bay đi nhanh như mọc cánh, rất nhanh, tin tức Đại phu nhân dùng bọ cạp làm thuốc dẫn không cẩn thận để thoát ra ngoài, sau đó bò vào hồ, Ngũ tiểu thư sợ tới mức ngất đi, bọ cạp cắn chết một nha đầu, lúc đám thị vệ vọt vào phòng tắm, Ngũ tiểu thư còn chưa kịp mặc lại quần áo, cảnh xuân lồ lộ, đã truyền khắp nơi. . .
Tứ di nương thở hổ hển chạy vào viện Đại phu nhân, vừa bước vào cửa đã gào khóc, làm Đại phu nhân nhíu mày: "Gào cái gì! Đều do nó không cẩn thận! Ngươi còn không mau đi thăm nó!"
Tứ di nương không dám cất tiếng nữa, nhanh chóng lôi kéo Lí Thường Tiếu đi thăm Lí Thường Hỉ. Sau khi ngất trong bồn tắm, Lí Thường Hỉ vẫn chưa tỉnh lại.
Lí Vị Ương nhìn thấy Tứ di nương nghiêng ngả lảo đảo trên hành lang đang đi về phía trước, mỉm cười nói: "Tứ di nương đi thăm Ngũ muội sao?"
Tứ di nương vừa nhìn thấy nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái viện này rắn bọ cái gì cũng có, hiện giờ là nữ nhi của ta, rất nhanh sẽ đến phiên Tam tiểu thư, tiểu thư vẫn cẩn thận đi thì hơn!" Kế hoạch của Lí Thường Hỉ không nói cho bất kỳ ai biết, cho nên ngay cả Tứ di nương cũng cho rằng mọi chuyện là Đại phu nhân bày ra, dù sao bọ cạp kia vì Đại phu nhân uống thuốc mới đưa vào viện, đang êm đẹp sao có thể chạy ra hồ nước? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Tứ di nương hầm hừ đi về phía trước, Lí Vị Ương cười.
Tứ di nương vừa khóc vừa bước vào phòng, vào đến cửa có nha đầu nói: "Di nương, Ngũ tiểu thư vừa mới tỉnh lại! Nhưng mà, tiểu thư. . ."
"Tỉnh là tốt rồi!" Tứ di nương vui mừng quá đỗi, tuy biết đời này Lí Thường Hỉ bị hủy dung lại bị hủy danh dự, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của bà, hiện tại không cầu gì khác, có thể giữ lại tính mạng là tốt rồi, nhưng bà quên không chú ý tới bộ dáng muốn nói lại thôi của tiểu nha đầu.
Nhưng mà, chuyện kỳ quái phát sinh đúng lúc này, lúc Tứ di nương bước vào phòng trong, bà phát hiện Lí Thường Hỉ bị xích chân ngồi trước bàn trang điểm, Tứ di nương giận dữ, quay đầu nhìn nha đầu, nha đầu hơi rụt cổ: "Nô tỳ không thể giữ được tiểu thư, giày cũng bị tiểu thư đá đi!"
Giọng nói thanh thúy của Lí Thường Hỉ ngắt lời: "Mẹ đến rồi à, mẹ xem con có xinh đẹp không!"
Mọi người nghe xong lời kỳ quái này, hai mặt nhìn nhau.
Lí Thường Hỉ không quay đầu lại, nàng cẩn thận trát phấn lên khuôn mặt hình trứng cùng cần cổ trắng nõn trong gương, không chút ngơi nghỉ, trát phấn xong hai tay tìm kiếm trên bàn một lát, cầm cây bút như bắt được bảo vật, sau đó chăm chút vẽ khuôn mày.
"Thường Hỉ, con làm sao thế?" Tứ di nương chạy nhanh đến cầm lấy tay con gái mình, Lí Thường Hỉ bỗng dưng quay đầu, bởi vì lớp phấn trắng dị thường cùng đôi mày dày đen đậm mà cả khuôn mặt có vẻ hơi kinh dị, Tứ di nương không vui nói: "Con tỉnh táo lại đi!"
Lí Thường Hỉ không hề để ý đến bà, chỉ cười khanh khách, quay người sang chỗ khác, "Tứ tỷ, mau tới đây xem hộ muội, tóc bên này hình như hơi mỏng, tỷ lấy hoa hồng cài lên cho muội với. . ."
"Thường Hỉ, con rốt cuộc bị sao vậy!" Tứ di nương hơi hoảng, bởi vì bà phát hiện biểu cảm của Lí Thường Hỉ thật sự nghiêm túc, không, là quá chân thật nghiêm túc! Bà nắm chặt tay, buộc mình tỉnh táo lại, sau đó run run nâng tay lên, bảo Lí Thường Tiếu: "Lại đây, đỡ muội muội con!"
Lí Thường Tiếu lập tức đi lên đỡ lấy Lí Thường Hỉ, lại bị Lí Thường Hỉ giãy dụa thoát ra, Tứ di nương rốt cuộc không chịu được nữa, thét to: "Các ngươi, qua đây giữ tiểu thư!"
Mấy nha đầu tuân lệnh, vây quanh giữ tay giữ chân, mà đúng lúc này, Lí Thường Hỉ đột nhiên gào lên một tiếng, liều mạng giãy dụa.
Mọi người hoàn toàn ngây ra, Tứ di nương lớn tiếng nói: "Đè nó lại! Nhanh đi mời đại phu! Lập tức đi mời đại phu! Ông trời ơi!"
Lí Thường Tiếu hoảng sợ phát hiện, muội muội trước kia tuy tùy hứng, nhưng trước giờ chưa từng quên mình là tiểu thư khuê các, càng không để lộ ra bộ dáng điên cuồng này, con bé liều mạng giãy dụa, thậm chí còn dùng răng cắn, lấy đầu đập, đưa chân đá, tay khua loạn, con bé điên cuồng chống cự người khác tới gần, cuối cùng mở miệng thật lớn, hung dữ cắn lên tay Lí Thường Tiếu, Lí Thường Tiếu hét lên một tiếng, lùi lại hai bước, nhìn cổ tay bên phải máu tươi đầm đìa, gần như thấy cả xương, Tứ di nương kêu lên thảm thiết: "Con gái của ta! Sao lại biến thành cái dạng này!"
Lí Thường Hỉ kêu lên: "Cút! Cút! Tất cả đều cút!"
Người hầu hạ bên ngoài thấy Tứ di nương nghiêng ngả chạy ra, vừa chạy vừa kêu cứu: "Người đâu! Cứu mạng! Con bé điên rồi, con bé điên rồi —— "
Trong phòng, Đại phu nhân đang nói chuyện cùng Lí Vị Ương: "Haiz, buổi tối hôm qua đúng là không biết trúng phải tà gì, đang êm đẹp tự dưng nhiều bọ cạp chạy thoát như vậy, còn chạy vào hồ tắm, làm Thường Hỉ kinh hoảng thì thôi, còn lôi kéo nhiều hộ vệ đến, thanh danh muội muội con, lần này xem như bị hủy hoàn toàn rồi!"
Lí Vị Ương cười, nói: "Mẫu thân, đây số mệnh của mọi người."
Đại phu nhân không ngờ nàng ta sẽ nói như vậy, không thể đáp lời, sau đó nói: "Cũng may con không ở trong hồ tắm."
Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn thoáng qua Đỗ ma ma đứng cúi đầu cách đó không xa, nói: "Dạ, nữ nhi phúc lớn mệnh lớn, quan trọng nhất, là có mẫu thân phù hộ."
Đại phu nhân nghe xong, chuyển đề tài: "Theo con thấy, hộ vệ tối qua, nên xử trí thế nào?"
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Chuyện này tất nhiên phải bẩm báo phụ thân, xem người xử lý thế nào."
Đại phu nhân thở dài: "Phụ thân con hai ngày nay đều tá túc ở biệt viện, ta đã phái người đi mời mà chẳng biết đến lúc nào mới trở về, cứ giam những người đó lại cũng không phải là biện pháp tốt."
Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nhàn nhã nói: "Sao lại vậy, phụ thân vẫn còn ở chỗ Cửu di nương sao?"
Sắc mặt Đại phu nhân biến thành xanh mét, sau đó mạnh mẽ áp chế sự đau đớn trong ngực, cười nói: "Đúng vậy, nghe nói Cửu di nương của con đã mang thai."
"Ồ, chỉ mong lần này, Cửu di nương có thể cho con một đệ đệ." Lí Vị Ương cười rất dịu dàng.
Đại phu nhân tức giận đến lệch cả mũi, gần như không nói nên lời. Bà không ngờ câu nào của Lí Vị Ương cũng đối chọi với bà, làm bà không thoải mái, bà chỉ hận không thể lập tức đuổi nha đầu này ra ngoài, nhưng mà nghĩ đến... Bà nhịn xuống cơn tức, nói: "Đúng đó, Đại phòng chúng ta nam đinh không vượng, phụ thân con vẫn luôn hy vọng có thêm nhiều con trai. Mẫu thân khuyên bảo phụ thân con đến phòng các di nương khác nhiều một chút, đáng tiếc ông ấy chỉ độc sủng một người."
Lí Vị Ương cười, nói: "Phụ thân thích ai là tự do của người, mẫu thân hẳn nên rộng lượng một chút."
Từng câu chọc đúng chỗ đau làm Đại phu nhân không ngồi nổi nữa, đang định tiễn khách, đột nhiên thấy Tứ di nương chạy thục mạng tới: "Cứu mạng, con bé điên rồi! Con bé điên rồi!"
Đại phu nhân giận tái mặt, vừa định quát lớn một trận.
"Trả lại cho ta! Mau trả lại cho ta!" Lí Thường Hỉ đột nhiên nổi điên xông vào phòng, miệng gào thét, hất đi vô số nha đầu phía sau.
Lí Thường Hỉ vừa bước vào lập tức nhìn thấy Lí Vị Ương, sau đó xông đến: "Đều vì người... đều vì ngươi! Ta với ngươi thề không đội trời chung!"
Triệu Nguyệt lanh lẹ bảo vệ Lí Vị Ương, Lí Thường Hỉ bị đẩy một cái ra xa, té ngã trên mặt đất, nàng nhìn Triệu Nguyệt, lại nhìn Lí Vị Ương, như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ vô cùng.
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, đôi khi người điên cũng rất tỉnh táo, ít nhất nàng ta còn nhận ra mình.
Đám nha đầu đuổi theo không dám vào phòng, luống cuống sững sờ ở cửa, một ma ma quay đầu: "Nhanh đi bẩm báo lão gia, Ngũ tiểu thư điên thật rồi!"
Lí Thường Hỉ bò trên mặt đất, nhìn thấy Đại phu nhân, lập tức chạy lại: "Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!"
Đại phu nhân nhíu mày, hỏi Tứ di nương: "Con bé bị sao thế này?"
Tứ di nương hoảng sợ đầy mặt, bà đã không còn nghĩ Lí Thường Hỉ là nữ nhi của bà, mà chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lí Thường Hỉ gần như phát cuồng gào thét: "Nó, nó muốn giết ta! Nó muốn giết ta!"
Nàng vừa nói, vừa liều mạng nhìn mọi người xung quanh, như muốn phân biệt rõ ràng mỗi người.
Sắc mặt Đại phu nhân rất khó coi: "Con bé sao lại biến thành thế này!"
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Mẫu thân, Ngũ muội thấy bọ cạp kinh sợ quá độ, lại bị đám thị vệ vũ trang đầy đủ kia dọa sợ."
Mấy nha đầu lại gần giữ lấy cánh tay Lí Thường Hỉ. . .
Lí Thường Hỉ giãy dụa: "Không, không, ta không đi!" Sau đó quỳ gục dưới chân Đại phu nhân, cầm lấy làn váy của bà.
Tứ di nương lòng nóng như lửa đốt.
Lí Thường Hỉ điên điên khùng khùng, đột nhiên nở nụ cười: "Ta nhìn thấy. . . ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?"
Đại phu nhân cười lạnh, sau đó liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cúi đầu dịu dàng nói: "Hài tử ngoan, con nói cho ta nghe, con nhìn thấy cái gì?"
Lí Thường Hỉ mở to hai mắt, từng mảng phấn trắng trên mặt rơi xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn: "Bọ cạp, bọ cạp, thật nhiều bọ cạp... Thật đáng sợ... Nó muốn ta ăn... ăn hết toàn bộ... ha ha ha ha!"
Mấy lời nói điên cuồng, căn bản không nghe được tin tức gì, Đại phu nhân nhíu mày thật chặt: "Các ngươi, còn không mau kéo con bé xuống!"
Đúng lúc này, Lí Thường Hỉ đột nhiên ngẩng đầu: "Bọ cạp, bọ cạp!" Sau đó lộ ra sự hung ác, khuôn mặt biến thành dữ tợn, Đại phu nhân ban đầu còn hy vọng có thể hỏi được điều gì, không ngờ Lí Thường Hỉ đột nhiên phát cuồng, hét to một tiếng, nhào tới chỗ bà.
Đại phu nhân căn bản không kịp tránh né, kêu thảm thiết một tiếng, tay giữ chặt tai trái của mình, sau đó hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Lí Thường Hỉ đã cắn đứt một bên tai của Đại phu nhân!
Hôm nay, Đại phu nhân đeo khuyên tai phượng hoàng màu vàng, Lí Thường Hỉ thần trí không rõ ràng, cảm thấy đuôi phượng kia nhìn qua như cái đuôi nhếch lên cao cao của bọ cạp, lao lên cắn đứt tai trái của Đại phu nhân. Sau đó nàng phì phì hai tiếng nhổ ra cái tai kia, rồi lại lao về phía Tứ di nương ở bên cạnh! Tứ di nương kinh hoảng kêu một tiếng, ngã xuống đất, bò lùi ra bên ngoài: "Mau bắt lấy con bé! Nhanh bắt lấy con bé!"
Cả căn phòng rối loạn, chỉ có Lí Vị Ương vẫn đứng yên tại chỗ, mặt mang ý cười nhìn trò diễn này.
Bạch Chỉ đứng bên xem thấy kinh tâm động phách, nhưng mà, cho dù Lí Thường Hỉ không điên, thì nàng ta đã thân bại danh liệt, điều này, có lẽ chính là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
Lí Tiêu Nhiên đi nhanh trên đường nhỏ, coi như không thấy những người hành lễ với ông trên đường. Cho tới giờ, ông vẫn không thể tin được, chỉ trong một đêm lại phát sinh biến cố lớn như vậy. Ông bước nhanh vào viện, phát hiện đám nha đầu ma ma đứng trong sân hai mặt nhìn nhau, sau đó một chậu máu loãng mang từ trong phòng ra, sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trắng bệch, liếc mắt nhìn thấy Lí Vị Ương đứng trên hành lang, ông vội vàng bước đến: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Lí Vị Ương nhìn thấy ông đến, nhẹ giọng nói: "Phụ thân nhỏ tiếng một chút, đại phu đang chẩn trị cho mẫu thân."
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, giọng nói càng sốt ruột: "Đang êm đẹp, bọ cạp từ chỗ nào đến?!"
Lí Vị Ương thở dài: "Là thuốc dẫn của mẫu thân, bọ cạp độc quý hiếm được vận chuyển riêng từ phía nam đến. Không biết người nào không cẩn thận, thả bọ cạp từ phòng bếp ra ngoài, có lẽ hồ nước nóng có loại cỏ gì đó mà bọ cạp thích, tất cả bọ cạp đều đến hồ nước nóng. Lúc đó Ngũ muội muội đang tắm, nha đầu bên người trung tâm hộ chủ, bị bọ cạp cắn chết, đại khái Ngũ muội muội bị kinh hoảng, bất chấp mình không mặc quần áo đã kinh hoảng hét lên, các ma ma phụ trách tuần tra ban đêm ở bên ngoài nghe thấy, nhanh chóng nói cho hộ vệ ngoài viện, bọn họ lại không động não, vội vàng chạy vào phòng tắm, có khoảng bảy tám đại nam nhân, phụ thân nghĩ xem, Ngũ muội muội một nữ hài tử yếu đuối, sao có thể chịu được đả kích này? Đương nhiên là bị ngất đi!"
Lí Tiêu Nhiên căn bản không cần động não, đã có thể đưa ra phán đoán, có người cố ý thả bọ cạp vào. Mắt ông nheo lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Đám nữ nhân đúng là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì phải nháo loạn đến xảy ra chuyện, mà lần nào cũng liên quan đến phu nhân của ông!
"Hừ!" Ông hừ lạnh một tiếng.
Lí Vị Ương nói tiếp: "Muội muội có thể nhất thời không chịu được kích thích, chẳng hiểu sao điên rồi, Tứ muội muội đến gần ngăn cản bị Ngũ muội cắn, sau đó Tứ di nương chạy tới phòng mẫu thân, vừa mới nói được mấy câu, Ngũ muội muội xông vào, tai trái của mẫu thân... bị Ngũ muội muội cắn đứt lìa."
"Cái gì? Tai bị cắn đứt, những người khác làm gì mà để như thế!" Lí Tiêu Nhiên đi tới đi lui vài vòng trên hành lang, đám nha đầu ma ma trong viện lúc này đều đang quỳ dưới đất, run run, mồ hôi rơi như mưa!
Lí Tiêu Nhiên trong lòng phiền chán bất an, mỗi bước đi của ông đều nghĩ đến một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, tổn hại lớn thế nào đến thanh danh gia tộc, đầu tiên là nữ nhi tắm rửa bị một đám đại nam nhân nhìn thấy, sau đó nữ nhi điên điên khùng khùng cắn đứt tai vợ cả, đúng là trò cười! Trò cười lớn nhất thiên hạ! Lí Thường Hỉ cùng Đại phu nhân, nhất định sẽ hại hắn biến thành trò cười cho khắp thiên hạ!
"Phụ thân, đám thị vệ đã bị giam một ngày, ồn ào nói muốn gặp phụ thân, muốn được minh oan!" Lí Vị Ương nhắc nhở ông.
Lí Tiêu Nhiên dừng bước, minh oan?! Chó má! Ông sao có thể để những người đó lan truyền ra ngoài! Bọn họ nhất định phải chết! Ông lạnh lùng phân phó: "Người đâu, lôi đám thị vệ kia—" ông nhẹ nhàng làm một động tác phất qua cổ, vô tình lạnh như băng.
Lí Vị Ương nhếch môi, đã dám nhận bạc của Lí Thường Hỉ đi hãm hại nàng, thì một tên cũng đừng mong còn sống, chỉ có điều – nàng nhìn thoáng qua đám nha đầu ma ma hoảng sợ xung quanh, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, người định..." Giọng điệu hỏi thử, như đang rất bất an.
Lí Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Vị Ương, con đừng nhân từ nương tay, bọn họ đã nhìn thấy những gì không nên nhìn, tất nhiên phải trả giá lớn."
Lí Vị Ương không nói gì nữa, nàng đột nhiên thấy trong người như đang có dòng nước lạnh băng lưu chuyển, nhìn những người đã từng hãm hại nàng phải trả giá thảm thiết nàng cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, bởi vì hưng phấn, bởi vì tàn khốc. Có lẽ, trong khung nàng là người tàn nhẫn hơn cả Lí Tiêu Nhiên!
Toàn bộ đám nha đầu ma ma cúi đầu, bọn họ ý thức được, hướng gió trong viện này, dần dần phát sinh biến hóa. . .
Tứ di nương từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã: "Lão gia! Lão gia!" Bà nhào tới, ôm lấy tay áo Lí Tiêu Nhiên, "Thường Hỉ... Thường Hỉ con bé bị điên rồi!"
"Được rồi! Mọi chuyện ta đã biết!" Lí Tiêu Nhiên mất kiên nhẫn ngắt lời bà, "Người đâu, đưa Ngũ tiểu thư đến nông trang đối diện Huệ sơn, phái mấy ma ma cường tráng trông coi, không được để con bé chạy ra ngoài!"
Tứ di nương nghe xong, hai mắt mở to, bà vốn đang nghĩ tìm vài vị đại phu xem bệnh cho Lí Thường Hỉ, nói không chừng sẽ khỏi được... Nhưng mà hiện tại một câu nói của Lí Tiêu Nhiên, đã phán định án tử hình cho đối phương! Bà đột nhiên nghĩ ra, Lí Tiêu Nhiên đã triệt để chán ghét nữ nhi này, không bao giờ có ý định để con bé trở lại nữa!
Bà cầu xin: "Thiếp biết Ngũ tiểu thư đã phạm sai lầm, nhưng con bé về tình về lý đều có thể tha thứ được, Đại phu nhân ăn cái gì không ăn mà cứ phải chọn bọ cạp, ăn thì cứ ăn, lại còn bắt các tiểu thư đến chăm sóc, bản thân các tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, bọ cạp tự dưng chạy đến, chuyện này rất kỳ quái—— "
Mọi chuyện, khẳng định có liên quan đến Đại phu nhân! Trong lòng Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, giấu đi tia sáng dưới đáy mắt, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, căn bản không trả lời.
Vốn định minh oan, không ngờ Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn không có phản ứng gì, Tứ di nương cắn môi.
Trên khuôn mặt thanh tú như nước của Lí Vị Ương là sự bình thản, không lộ ra sự lo lắng dối trá, cũng không ẩn chứ sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trên mặt của nàng, ngoài sự bình thản là sắc mặt bình thường không hề có tình cảm gì, nàng chậm rãi nói: "Tứ di nương, Ngũ muội muội cắn đứt tai của mẫu thân, đã gây ra họa lớn, di nương nên nghe theo lời phụ thân, di nương đừng quên, bên cạnh người còn có Tứ muội, di nương sẽ không cô đơn."
Tứ di nương sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Bà là người thông minh, biết xem xét thời thế, bà còn có một nữ nhi nữa, nếu như vì Thường Hỉ bị điên chọc giận lão gia, vậy thì Tứ cô nương về sau cũng hỏng cả đời như tiểu Ngũ... Chủ ý đã định, bà lau nước mắt: "Lão gia, đương nhiên mọi chuyện thiếp đều nghe theo người."
Tứ di nương chung quy vẫn biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, Lí Vị Ương nhớ lại lúc trước bà không tiếc đắc tội Đại phu nhân cũng muốn hãm hại Lí Trường Nhạc, môi khẽ nhếch lên thành độ cong lạnh lùng, nàng còn tưởng rằng mọi chuyện xuất phát từ tình thương người mẹ của Tứ di nương, hiện giờ ngẫm lại, trong đó có lẽ còn có một tầng ý nghĩa khác, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà tốt, tương lai Tứ di nương mới có thể tiếp tục bình an sống trong Lí phủ. Hiện giờ Lí Thường Hỉ đã bị hủy hoại triệt để, Tứ di nương không thể vì nàng ta lãng phí sự nhẫn nại chẳng còn lại bao nhiêu của Lí Tiêu Nhiên.
Lí Tiêu Nhiên đi vào thăm Đại phu nhân, cho dù chán ghét đối phương đến mức nào nhưng ông vẫn phải ra vẻ để làm tấm gương sáng.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của ông, ánh mắt lạnh băng.
Tứ di nương không đứng nổi nữa, được nha đầu đỡ trở về, Lí Vị Ương vừa định trở về, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói: "Tam tỷ?"
Lí Vị Ương quay đầu lại, Lí Thường Tiếu xuất hiện trên hành lang, vải trắng băng bó trên tay, rất nổi bật.
Ánh mắt nàng nhìn Lí Vị Ương, có cảm xúc sợ hãi.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Đáy mắt Lí Thường Tiếu trong suốt, môi nàng mở ra rồi khép lại, như có chuyện gì đó rất khó xử, thật lâu sau mới ngập ngừng mở miệng: "Muội... muội muốn hỏi một chút... Tam tỷ, có phải Ngũ muội muội muốn hại tỷ, cho nên mới biến thành như vậy?"
Tứ muội này, bình thường nhìn như đầu gỗ, không ngờ lại linh mẫn bất ngờ.
Lí Vị Ương thản nhiên dời mắt đi: "Muội nói xem?"
Trong mắt Lí Thường Tiếu xẹt qua một tia đau lòng: "Muội ấy sao vẫn làm như vậy, muội đã khuyên muội ấy vô số lần —— "
Lí Vị Ương ngưng mắt, "Muội chuẩn bị đến tìm ta báo thù?" Không đợi nàng ta nói tiếp, cánh tay nàng đã bị đối phương nắm chặt, "Tam tỷ, Tam tỷ, muội ấy chỉ không hiểu chuyện, muội biết tất cả đều do muội ấy gieo gió gặt bão, cho nên muội không dám trách tỷ, nhưng mà – nhưng mà tỷ tha cho muội ấy một cái mạng đi."
Nhìn đôi mắt tràn đầy sương mù của đối phương đang mong mỏi nhìn nàng, biểu cảm của Lí Vị Ương ngưng trệ trong nháy mắt. Triệu Nguyệt định bước lên ngăn cản tay của đối phương, Lí Vị Ương lại khẽ lắc đầu, Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, rồi đứng một bên không động đậy nữa.
"Tứ tỷ, nếu tỷ thật sự để ý đến tính mạng của Ngũ tỷ, thì cầu thần bái phật hy vọng cả đời Ngũ tỷ đừng khỏi bệnh!" Đột nhiên có giọng nói lạnh như băng xen vào.
Hai người đồng thời kinh hãi.
Khuôn mặt của Lí Mẫn Đức tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng lại lộ ra nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong lời nói còn xen lẫn sự âm lạnh cùng tàn nhẫn không dễ phát hiện.
Lí Thường Tiếu kinh hãi, bất giác buông lỏng tay.
Lí Mẫn Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, quay đầu nói: "Tam tỷ, chúng ta đi thôi."
Lí Vị Ương gật đầu, không nhìn Lí Thường Tiếu nữa. Người phía sau còn khóc không ngừng, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức đã đi xa rồi.
"Tam tỷ, về sau tỷ bớt quan tâm nàng ta đi!" Lí Mẫn Đức nghiêm mặt nói.
Lí Vị Ương bật cười: "Nàng ấy không liên quan đến chuyện này."
"Ta biết không liên quan! Nhưng Lí Thường Hỉ là muội muội ruột của người đó, ta nhìn thấy là mất hứng!" Trong mắt Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng lạnh.
Lí Vị Ương thở dài: "Trong nhà này đệ có thích ai đâu!"
Lí Mẫn Đức không chút do dự nói: "Có tỷ!"
Bạch Chỉ đi phía sau cười rộ lên, Lí Mẫn Đức quay đầu, đôi mắt xinh đẹp trừng đối phương, Bạch Chỉ càng cười to hơn, Triệu Nguyệt chạm nhẹ lên thắt lưng của Bạch Chỉ, đột nhiên Bạch Chỉ không cười nổi nữa, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều cứng ngắc, Lí Mẫn Đức mỉm cười, quay đầu đi.
Lí Vị Ương không có phản ứng gì, chỉ cười, suy nghĩ mở rộng ra.
"Tam tỷ, tỷ có định nhân cơ hội này chuyển ra ngoài?" Trong mắt Lí Mẫn Đức lóe ra ánh sáng, như một thanh kiếm sắc bén.
Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó lắc đầu: "Đại phu nhân bị trọng thương, bà gặp phụ thân, nhất định sẽ khóc lóc kể lể, cố gắng giữ lại ta cùng Tứ muội."
"Còn muốn ở trong viện đấy? Nếu không Tam tỷ cũng giả bệnh đi!"
Lí Vị Ương cười, ánh mắt dừng tại chỗ Đỗ ma ma đang bận rộn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Chuyện bọ cạp ở Phúc Thụy viện, cuối cùng kết thúc bằng cái chết bất đắc kỳ tử của mấy tên thị vệ. Đồng thời, Lí Tiêu Nhiên còn xử trí một nha đầu quét dọn hồ nước nóng, lý do là nàng ta không dọn dẹp cẩn thận, mà bọ cạp thích nhất chỗ ấm áp, bò vào hồ, cho nên mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lí Vị Ương đã sớm dự liệu được hành động này của Lí Tiêu Nhiên, nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ không nguyện ý để người khác biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện dọa người như vậy, chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng Ngũ tiểu thư lúc tắm rửa bị bọ cạp cắn, bất đắc dĩ phải đưa đến biệt viện dưỡng thương, đương nhiên thương thế này... cả đời cũng không khỏi.
Lúc Lí Thường Hỉ bị ép đi, Lí Vị Ương đứng trên hành lang, nàng nhìn Lí Thường Hỉ bị trói như bánh chưng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Lí Thường Tiếu nước mắt đầy mặt tiễn muội muội lên xe ngựa, lúc trở về nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng trong sân, mặt đỏ lên, cúi đầu định rời đi.
"Đứng lại!" Lí Vị Ương đột nhiên nói.
Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Tứ muội, hôm qua muội cầu ta tha cho Ngũ muội muội một mạng, ta nói thật cho muội biết, từ giờ trở đi, tốt nhất muội phái người nhìn chằm chằm Ngũ muội mười hai canh giờ, nếu không, người khác sẽ lấy mạng nàng ta."
Lí Thường Tiếu giật mình nhìn nàng: "Người khác?"
Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đại phu nhân, Lí Thường Tiếu bỗng chốc phản ứng lại, đúng vậy! Ngũ muội cắn đứt tai trái của Đại phu nhân, Đại phu nhân khỏi bệnh, nhất định sẽ xuống tay với Ngũ muội, cho dù con bé điên rồi, nhưng vẫn là muội muội của mình! Nàng cắn môi, sau đó bước nhanh đi qua Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân: "Tam tỷ, muội không trách tỷ! Thật đấy!" Sau đó nàng kéo váy, chạy về phía hành lang.
Qua chuyện này, Lí Mẫn Đức vô cùng lo lắng cho Lí Vị Ương, cứ hai ba ngày lại đến xem nàng có bình an vô sự hay không. Thật ra bên người Lí Vị Ương có hai cao thủ tuyệt đỉnh, Đại phu nhân tuyệt đối không làm gì được nàng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cứ lo lắng.
"Đệ chạy đến đây chỉ để viết chữ?" Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, mỉm cười nói.
Lí Mẫn Đức an tĩnh tập trung tinh thần viết một chữ xuống giấy Tuyên thành, sau đó ngẩng đầu nói: "Không phải Tam tỷ luôn nói chữ mình viết không đẹp sao, ta tìm danh sư viết bảng chữ mẫu cho tỷ tập, hôm nay đem tới."
Hôm trước đưa mực, hôm qua đưa giấy Tuyên Thành, hôm nay là bảng chữ mẫu, hắn làm như Phúc Thụy viện thiếu ăn thiếu mặc không bằng, Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: "Đệ ấy, đúng là làm ta không biết nên nói gì cho phải, ta đã đáp ứng phải chăm sóc đệ cho tốt, sao hiện tại lại thành đệ chăm sóc ta thế này?"
Bút trong tay Lí Mẫn Đức dừng lại một chút, hàng mi thật dài khẽ rung, sau đó tay bắt đầu chuyển động, viết xong một chữ "Tâm".
"Bệnh tình của Đại bá mẫu thế nào rồi?"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Vẫn nằm trên giường."
Lí Mẫn Đức kinh ngạc: "Đại bá mẫu mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn nằm trên giường?"
"Mười ngày trước phụ thân giận dữ vì chuyện của Ngũ muội, xử lý rất nhiều nha đầu ma ma, hiện giờ người bổ nhiệm vào phòng Đại phu nhân không hợp ý bà, Tứ muội đến chăm sóc, ngày đêm không được nghỉ ngơi, hôm qua ta thấy muội ấy hình như lung lay sắp ngã, người gầy như trang giấy, gió thổi qua cũng bay." Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nàng đoán, chỉ sợ Lí Thường Tiếu vừa đổ. . .
"Tam tỷ, Đại phu nhân có phải cũng bảo tỷ đến phòng của bà ta?" Lí Mẫn Đức lo lắng.
Lí Vị Ương cười: "Bà ta bảo ta đi cũng chẳng có gì kỳ quái, dù sao, ta còn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, không phải sao?"
Trong nháy mắt hô hấp của Lí Mẫn Đức ngừng lại, sau đó trong mắt hắn có sự sầu lo không thuộc về độ tuổi thiếu niên: "Ta sợ bà ta sẽ mượn cơ hội ép buộc tỷ."
Lí Vị Ương đưa tay hái một đóa mẫu đơn tiên diễm bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phất đi giọt sương trên cánh hoa, quay đầu cười nói: "Còn phải xem bà ta có bản lĩnh này hay không."
Cũng đúng, nếu Đại phu nhân để Lí Vị Ương vào phòng, chỉ sợ cái miệng khéo của Tam tỷ sẽ làm cho Đại phu nhân tức đến chết sớm cả chục năm.
Lí Mẫn Đức dần yên lòng, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn giữa tiếng hỗn loạn là giọng nói của nữ tử, "Rầm", cửa lớn bị người ta bật mở, một nữ hài tuổi còn nhỏ xông vào trong viện, trên đầu búi hai búi tóc đối xứng, mặc quần áo gấm màu trắng bạc thêu hoa, hai gò má hồng nhuận, môi không tô son mà vẫn đỏ, mày liễu đang nhíu lại, một tay chỉ thẳng vào Lí Mẫn Đức trong phòng, "Lí Mẫn Đức! Ngươi đừng tưởng bản Công chúa thích thú gì ngươi! Trên đời này, chạy theo chỉ mong lấy lòng bản Công chúa có đầy người, bản Công chúa nguyện ý chơi đùa với ngươi, chỉ vì bộ dáng ngươi hơn người một chút, cho ngươi ít thể diện, ngươi đừng có không biết điều!"
Đi phía sau nữ tử là thái giám cung nữ trong cung, bọn họ hoang mang rối loạn bước vào, "Công chúa, Công chúa, người đừng như vậy —— "
Đã có nha đầu bước vào sương phòng xin lỗi, "Huyện chủ, nô tỳ thật sự không ngăn lại được."
Người tới đúng là Cửu Công chúa lúc trước bọn họ từng gặp, nhưng mà nhìn biểu cảm của nàng ấy hoàn toàn không giống sự thiên chân khả ái thường ngày, mà vẻ mặt giận dữ như sắp bùng nổ, Lí Vị Ương hứng thú liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, căn bản không hề để ý đến người ta.
"Người ái mộ đệ đuổi tới, phải làm sao đây?" Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, Công chúa này đúng là thú vị, thích Lí Mẫn Đức thì thôi, lại còn đuổi đến tận nơi này, đây là phủ Thừa tướng, chứ không phải Hoàng cung.
Lí Mẫn Đức không trả lời, đám người Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau.
"Thôi, chúng ta ra ngoài xem sao." Lí Vị Ương mỉm cười đi ra ngoài.
"Công chúa điện hạ đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho Lí gia." Khuôn mặt Lí Vị Ương mang theo nụ cười hòa khí, chỉ có điều trên mặt không có sự kinh sợ Cửu Công chúa thường nhìn thấy.
Cửu Công chúa nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng là ai, thật ra Cửu Công chúa rất có cảm tình với Tam tiểu thư Lí gia, nhất là hội hoa đăng lần trước vô tình gặp nhau, nàng thấy đối phương là người rất thú vị. Chỉ có điều hiện giờ nàng thở hổn hển, bất chấp mọi chuyện: "Bảo Lí Mẫn Đức đi ra, ta hỏi nha đầu trong viện hắn, nói hắn đang ở đây!"
Lí Vị Ương bật cười: "Không biết Cửu Công chúa tìm Tam đệ có chuyện gì?!"
Cửu Công chúa mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, giậm chân thật mạnh: "Ngươi bảo hắn đi ra! Nhanh lên!"
Lí Vị Ương nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: "Cửu Công chúa, đây là phủ Thừa tướng, không phải Hoàng cung, Cửu Công chúa đột nhiên giá lâm, không biết đã được bệ hạ cho phép chưa?"
Cửu Công chúa nhất thời ngẩn người, tuy phụ hoàng yêu thương nàng, nhưng vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc nàng phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi, thường ngày tuyệt đối không cho phép nàng có hành vi mất thân phận gì, nếu người biết mình lại lén ra khỏi cung, còn chạy đến Lí phủ nháo loạn, người nhất định sẽ nhốt nàng chừng trăm ngày mất! "Ta... ta..." Nàng hoàn toàn quên mất phải nói gì, tiểu thái giám bên cạnh nhắc nhở một câu, "Công chúa, Lí Tam thiếu gia đi ra."
Lí Thường Hỉ sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ giống như rối gỗ.
Trường kiếm của Triệu Nam xẹt qua cổ nàng ta, không ai nói gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng ta chăm chú, bao gồm cả nha đầu của Lí Thường Hỉ, lúc này cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
Cả căn phòng tĩnh lặng, con bọ cạp bỗng nhiên vặn vẹo "lạch cạch" một tiếng, làm Lí Thường Hỉ sợ tới mức run lên thật mạnh.
Lí Vị Ương mỉm cười, Lí Thường Hỉ cả người sợ run.
Lí Vị Ương chậm rãi cười nói: "Không dám sao? Như vậy xem ra vừa rồi những lời ngươi nói chỉ là hư tình giả ý." (giả dối, không có ý tốt)
Lí Thường Hỉ thấp giọng nức nở, trong mắt đầy sự phẫn hận, lại cố kìm nén: "Tam tỷ, muội biết sai rồi, tỷ tha cho muội đi!"
Lí Vị Ương cười, nói: "Chứng minh cho ta xem, hoặc là ——" ánh mắt của nàng dừng trên thanh kiếm lạnh như băng.
Lí Thường Hỉ sửng sốt, cắn răng nói: "Ngươi không dám giết ta!"
Biểu cảm của Lí Vị Ương thật kỳ lạ: "Đúng rồi, ta rất sợ hãi, cho nên ta định để hắn cắt hết gân tay gân chân ngươi, rồi cắt lưỡi ngươi, để ngươi cả đời không nói được lời nào!"
Ánh mắt Lí Thường Hỉ nhìn Lí Vị Ương mang theo sự sợ hãi cực đoan, nàng đột nhiên hiểu ra, đối phương sẽ làm thật, không có đường sống để mặc cả! Kiếm của Triệu Nam khẽ động, nàng vội nói: "Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!" Nói xong, nàng chần chừ định bắt lấy con bọ cạp kia, ai ngờ con bọ cạp khẽ chuyển đầu, làm nàng sợ tới mức rụt tay về, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn. Cuối cùng, nàng lại duỗi hai ngón tay ra, túm chặt lấy con bọ cạp kia. Lúc ngón tay nàng chạm đến nó, cả người run rẩy kịch liệt, ném con bọ cạp ra xa! Lập tức khóc lớn ôm lấy chân Lí Vị Ương, khóc hô "Tam tỷ tha mạng!"
Lí Vị Ương thờ ơ, thậm chí trên mặt có nụ cười tàn nhẫn. Triệu Nam vội vàng nhấc nàng ta ra, nàng ta liều mạng giãy dụa, sau đó hai mắt lật trắng, hôn mê bất tỉnh, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra khắp phòng.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua dưới váy Lí Thường Hỉ, sau đó bịt mũi, còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư này có lá gan lớn lắm cơ! "Bị dọa một chút đã không chịu nổi rồi!"
"Bị dọa?" Xúc phạm nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, cho rằng cứ như vậy là xong sao, Lí Vị Ương cười, chỉ vào nha đầu bên cạnh đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn, nói: "Ngươi định đi đâu!"
Nha đầu kia lắp bắp kinh hãi, liều mạng chạy ra bên ngoài lại bị Triệu Nam điểm huyệt, rốt cuộc không động đậy được nữa, Triệu Nam túm lấy yết hầu của nàng ta kéo tới, Lí Vị Ương cười: "Vứt vào!"
Bạch Chỉ lập tức quăng bọ cạp vào trong miệng nha đầu Ngưng Ngọc, hai chân nàng ta dùng sức giãy dụa trong không trung, ý đồ thoát khỏi tay của Triệu Nam. Nhưng cánh tay kia như kìm sắt, không thể thoát ra. Bọ cạp rất nhanh trôi xuống miệng, nàng ta gào thét không một tiếng động, tay vung lên mãnh liệt, rồi chậm rãi vô lực, ngay cả môi, cũng biến thành màu tím đỏ như màu trên lưng bọ cạp. Kịch độc vào miệng, rất nhanh ngừng hô hấp.
Triệu Nam buông nàng ta ra, Lí Vị Ương liếc nhìn nói: "Không lưu lại miệng vết thương chứ."
Triệu Nam cúi đầu nói: "Tiểu thư yên tâm."
Sắc mặt Bạch Chỉ hơi trắng bệch, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến nếu vừa rồi bọ cạp này cắn các nàng, hiện giờ người chết chính là tiểu thư và nàng! Cho nên, Ngũ tiểu thư cùng nha đầu này, không đáng giá để đồng tình!
Mặc Trúc nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nói: "Tiểu thư, nàng ta làm sao đây?"
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Triệu Nam, ngươi ra ngoài trước, chúng ta sẽ đi sau."
Triệu Nam gật đầu, nhanh chóng biến mất.
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Cởi xiêm y, để nàng ta ngâm mình một nửa trong hồ."
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu ra, lập tức làm theo phân phó của Lí Vị Ương, cởi hết xiêm y của Lí Thường Hỉ, sau đó chuyển nàng ta xuống hồ, lộ ra một nửa thân hình trắng mịn trên mặt nước, sắp xếp tư thế xong xuôi, Lí Vị Ương ngoắc ngón tay: "Chúng ta đi ra theo đường cửa sổ."
Hai nha nhìn thấy tiểu thư của các nàng cầm váy, nhanh chóng leo qua cửa sổ ra ngoài, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn các nàng: "Sao còn không mau đi ra!"
Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức chạy qua, Mặc Trúc cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai nha đầu trước giờ chưa từng làm những chuyện tốn thể lực, gần như cố hết sức, mất gần nửa ngày mới bò ra được: "Tiểu thư, tiếp theo làm gì?"
Lí Vị Ương cười nói: "Thét lên! Kêu càng lớn tiếng càng tốt!"
Bạch Chỉ còn chưa kịp phản ứng, Mặc Trúc đã bắt đầu lớn tiếng hét lên, giọng hét kia bỗng chốc vang lên tận nóc nhà, truyền ra rất xa!
Gian phòng này được xây dựng bao xung quanh hồ nước nóng, bên cạnh đầy cây cối xanh um tươi tốt, vừa rồi Lí Thường Hỉ còn ở bên ngoài cửa sổ chờ xem Lí Vị Ương mất hết thể diện, hiện giờ người đứng ngoài chờ xem, lại bị đổi ngược hoàn toàn!
Tiếng thét chói tai vừa vang lên, bên ngoài lập tức có không ít người xông vào.
"Nhanh lên! Nhất định có chuyện không may xảy ra!"
"Là chỗ hồ!"
"Mau xông vào cứu người đi!"
Tiếng sốt ruột hoảng loạng nghe vô cùng chân thật, càng lúc càng gần. Lí Vị Ương cười lạnh, quả nhiên, Lí Thường Hỉ an bày rất nhiều người xem náo nhiệt!
"Tiểu thư, nô tài xông vào cứu người!."
Giọng nói của một thị vệ truyền tới, vừa nghe tiếng, người đã đứng ngay trước cửa phòng. Tiếp theo nghe thấy một tiếng động cực lớn, có vẻ cửa đã bị người khác đạp phá.
Tiếng bước chân của đám đông vang lên, bọn họ xông đến cạnh hồ! Lí Vị Ương chớp mắt, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, thấy có bảy tám thị vệ dẫn đầu chạy đến, mà bọn họ không ngờ rằng bên trong có bọ cạp, cùng thi thể của một nha đầu, còn có Ngũ tiểu thư không mặc quần áo ngâm mình trong hồ.
Tiếp theo nhóm hộ vệ là Đại phu nhân cùng Lí Thường Tiếu vừa mới nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới, Đại phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, giận tím mặt: "Ai cho các ngươi vào đây?!"
Lúc này đám hộ vệ mới phản ứng lại, vội vàng lui ra ngoài.
Lí Thường Tiếu muốn té xỉu, xong rồi, toàn bộ xong rồi!
Lí Vị Ương mỉm cười, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Trò hay này, Đại phu nhân chắc sẽ rất vừa lòng.
Đại phu nhân dồn hết sức lực áp chế chuyện này, hơn nữa còn phái người giam giữ tám thị vệ dẫn đầu xông vào lại, nói đợi lão gia trở về rồi xử trí, mà càng khống chế lời đồn đãi càng bay đi nhanh như mọc cánh, rất nhanh, tin tức Đại phu nhân dùng bọ cạp làm thuốc dẫn không cẩn thận để thoát ra ngoài, sau đó bò vào hồ, Ngũ tiểu thư sợ tới mức ngất đi, bọ cạp cắn chết một nha đầu, lúc đám thị vệ vọt vào phòng tắm, Ngũ tiểu thư còn chưa kịp mặc lại quần áo, cảnh xuân lồ lộ, đã truyền khắp nơi. . .
Tứ di nương thở hổ hển chạy vào viện Đại phu nhân, vừa bước vào cửa đã gào khóc, làm Đại phu nhân nhíu mày: "Gào cái gì! Đều do nó không cẩn thận! Ngươi còn không mau đi thăm nó!"
Tứ di nương không dám cất tiếng nữa, nhanh chóng lôi kéo Lí Thường Tiếu đi thăm Lí Thường Hỉ. Sau khi ngất trong bồn tắm, Lí Thường Hỉ vẫn chưa tỉnh lại.
Lí Vị Ương nhìn thấy Tứ di nương nghiêng ngả lảo đảo trên hành lang đang đi về phía trước, mỉm cười nói: "Tứ di nương đi thăm Ngũ muội sao?"
Tứ di nương vừa nhìn thấy nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái viện này rắn bọ cái gì cũng có, hiện giờ là nữ nhi của ta, rất nhanh sẽ đến phiên Tam tiểu thư, tiểu thư vẫn cẩn thận đi thì hơn!" Kế hoạch của Lí Thường Hỉ không nói cho bất kỳ ai biết, cho nên ngay cả Tứ di nương cũng cho rằng mọi chuyện là Đại phu nhân bày ra, dù sao bọ cạp kia vì Đại phu nhân uống thuốc mới đưa vào viện, đang êm đẹp sao có thể chạy ra hồ nước? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Tứ di nương hầm hừ đi về phía trước, Lí Vị Ương cười.
Tứ di nương vừa khóc vừa bước vào phòng, vào đến cửa có nha đầu nói: "Di nương, Ngũ tiểu thư vừa mới tỉnh lại! Nhưng mà, tiểu thư. . ."
"Tỉnh là tốt rồi!" Tứ di nương vui mừng quá đỗi, tuy biết đời này Lí Thường Hỉ bị hủy dung lại bị hủy danh dự, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của bà, hiện tại không cầu gì khác, có thể giữ lại tính mạng là tốt rồi, nhưng bà quên không chú ý tới bộ dáng muốn nói lại thôi của tiểu nha đầu.
Nhưng mà, chuyện kỳ quái phát sinh đúng lúc này, lúc Tứ di nương bước vào phòng trong, bà phát hiện Lí Thường Hỉ bị xích chân ngồi trước bàn trang điểm, Tứ di nương giận dữ, quay đầu nhìn nha đầu, nha đầu hơi rụt cổ: "Nô tỳ không thể giữ được tiểu thư, giày cũng bị tiểu thư đá đi!"
Giọng nói thanh thúy của Lí Thường Hỉ ngắt lời: "Mẹ đến rồi à, mẹ xem con có xinh đẹp không!"
Mọi người nghe xong lời kỳ quái này, hai mặt nhìn nhau.
Lí Thường Hỉ không quay đầu lại, nàng cẩn thận trát phấn lên khuôn mặt hình trứng cùng cần cổ trắng nõn trong gương, không chút ngơi nghỉ, trát phấn xong hai tay tìm kiếm trên bàn một lát, cầm cây bút như bắt được bảo vật, sau đó chăm chút vẽ khuôn mày.
"Thường Hỉ, con làm sao thế?" Tứ di nương chạy nhanh đến cầm lấy tay con gái mình, Lí Thường Hỉ bỗng dưng quay đầu, bởi vì lớp phấn trắng dị thường cùng đôi mày dày đen đậm mà cả khuôn mặt có vẻ hơi kinh dị, Tứ di nương không vui nói: "Con tỉnh táo lại đi!"
Lí Thường Hỉ không hề để ý đến bà, chỉ cười khanh khách, quay người sang chỗ khác, "Tứ tỷ, mau tới đây xem hộ muội, tóc bên này hình như hơi mỏng, tỷ lấy hoa hồng cài lên cho muội với. . ."
"Thường Hỉ, con rốt cuộc bị sao vậy!" Tứ di nương hơi hoảng, bởi vì bà phát hiện biểu cảm của Lí Thường Hỉ thật sự nghiêm túc, không, là quá chân thật nghiêm túc! Bà nắm chặt tay, buộc mình tỉnh táo lại, sau đó run run nâng tay lên, bảo Lí Thường Tiếu: "Lại đây, đỡ muội muội con!"
Lí Thường Tiếu lập tức đi lên đỡ lấy Lí Thường Hỉ, lại bị Lí Thường Hỉ giãy dụa thoát ra, Tứ di nương rốt cuộc không chịu được nữa, thét to: "Các ngươi, qua đây giữ tiểu thư!"
Mấy nha đầu tuân lệnh, vây quanh giữ tay giữ chân, mà đúng lúc này, Lí Thường Hỉ đột nhiên gào lên một tiếng, liều mạng giãy dụa.
Mọi người hoàn toàn ngây ra, Tứ di nương lớn tiếng nói: "Đè nó lại! Nhanh đi mời đại phu! Lập tức đi mời đại phu! Ông trời ơi!"
Lí Thường Tiếu hoảng sợ phát hiện, muội muội trước kia tuy tùy hứng, nhưng trước giờ chưa từng quên mình là tiểu thư khuê các, càng không để lộ ra bộ dáng điên cuồng này, con bé liều mạng giãy dụa, thậm chí còn dùng răng cắn, lấy đầu đập, đưa chân đá, tay khua loạn, con bé điên cuồng chống cự người khác tới gần, cuối cùng mở miệng thật lớn, hung dữ cắn lên tay Lí Thường Tiếu, Lí Thường Tiếu hét lên một tiếng, lùi lại hai bước, nhìn cổ tay bên phải máu tươi đầm đìa, gần như thấy cả xương, Tứ di nương kêu lên thảm thiết: "Con gái của ta! Sao lại biến thành cái dạng này!"
Lí Thường Hỉ kêu lên: "Cút! Cút! Tất cả đều cút!"
Người hầu hạ bên ngoài thấy Tứ di nương nghiêng ngả chạy ra, vừa chạy vừa kêu cứu: "Người đâu! Cứu mạng! Con bé điên rồi, con bé điên rồi —— "
Trong phòng, Đại phu nhân đang nói chuyện cùng Lí Vị Ương: "Haiz, buổi tối hôm qua đúng là không biết trúng phải tà gì, đang êm đẹp tự dưng nhiều bọ cạp chạy thoát như vậy, còn chạy vào hồ tắm, làm Thường Hỉ kinh hoảng thì thôi, còn lôi kéo nhiều hộ vệ đến, thanh danh muội muội con, lần này xem như bị hủy hoàn toàn rồi!"
Lí Vị Ương cười, nói: "Mẫu thân, đây số mệnh của mọi người."
Đại phu nhân không ngờ nàng ta sẽ nói như vậy, không thể đáp lời, sau đó nói: "Cũng may con không ở trong hồ tắm."
Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn thoáng qua Đỗ ma ma đứng cúi đầu cách đó không xa, nói: "Dạ, nữ nhi phúc lớn mệnh lớn, quan trọng nhất, là có mẫu thân phù hộ."
Đại phu nhân nghe xong, chuyển đề tài: "Theo con thấy, hộ vệ tối qua, nên xử trí thế nào?"
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Chuyện này tất nhiên phải bẩm báo phụ thân, xem người xử lý thế nào."
Đại phu nhân thở dài: "Phụ thân con hai ngày nay đều tá túc ở biệt viện, ta đã phái người đi mời mà chẳng biết đến lúc nào mới trở về, cứ giam những người đó lại cũng không phải là biện pháp tốt."
Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nhàn nhã nói: "Sao lại vậy, phụ thân vẫn còn ở chỗ Cửu di nương sao?"
Sắc mặt Đại phu nhân biến thành xanh mét, sau đó mạnh mẽ áp chế sự đau đớn trong ngực, cười nói: "Đúng vậy, nghe nói Cửu di nương của con đã mang thai."
"Ồ, chỉ mong lần này, Cửu di nương có thể cho con một đệ đệ." Lí Vị Ương cười rất dịu dàng.
Đại phu nhân tức giận đến lệch cả mũi, gần như không nói nên lời. Bà không ngờ câu nào của Lí Vị Ương cũng đối chọi với bà, làm bà không thoải mái, bà chỉ hận không thể lập tức đuổi nha đầu này ra ngoài, nhưng mà nghĩ đến... Bà nhịn xuống cơn tức, nói: "Đúng đó, Đại phòng chúng ta nam đinh không vượng, phụ thân con vẫn luôn hy vọng có thêm nhiều con trai. Mẫu thân khuyên bảo phụ thân con đến phòng các di nương khác nhiều một chút, đáng tiếc ông ấy chỉ độc sủng một người."
Lí Vị Ương cười, nói: "Phụ thân thích ai là tự do của người, mẫu thân hẳn nên rộng lượng một chút."
Từng câu chọc đúng chỗ đau làm Đại phu nhân không ngồi nổi nữa, đang định tiễn khách, đột nhiên thấy Tứ di nương chạy thục mạng tới: "Cứu mạng, con bé điên rồi! Con bé điên rồi!"
Đại phu nhân giận tái mặt, vừa định quát lớn một trận.
"Trả lại cho ta! Mau trả lại cho ta!" Lí Thường Hỉ đột nhiên nổi điên xông vào phòng, miệng gào thét, hất đi vô số nha đầu phía sau.
Lí Thường Hỉ vừa bước vào lập tức nhìn thấy Lí Vị Ương, sau đó xông đến: "Đều vì người... đều vì ngươi! Ta với ngươi thề không đội trời chung!"
Triệu Nguyệt lanh lẹ bảo vệ Lí Vị Ương, Lí Thường Hỉ bị đẩy một cái ra xa, té ngã trên mặt đất, nàng nhìn Triệu Nguyệt, lại nhìn Lí Vị Ương, như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ vô cùng.
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, đôi khi người điên cũng rất tỉnh táo, ít nhất nàng ta còn nhận ra mình.
Đám nha đầu đuổi theo không dám vào phòng, luống cuống sững sờ ở cửa, một ma ma quay đầu: "Nhanh đi bẩm báo lão gia, Ngũ tiểu thư điên thật rồi!"
Lí Thường Hỉ bò trên mặt đất, nhìn thấy Đại phu nhân, lập tức chạy lại: "Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!"
Đại phu nhân nhíu mày, hỏi Tứ di nương: "Con bé bị sao thế này?"
Tứ di nương hoảng sợ đầy mặt, bà đã không còn nghĩ Lí Thường Hỉ là nữ nhi của bà, mà chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lí Thường Hỉ gần như phát cuồng gào thét: "Nó, nó muốn giết ta! Nó muốn giết ta!"
Nàng vừa nói, vừa liều mạng nhìn mọi người xung quanh, như muốn phân biệt rõ ràng mỗi người.
Sắc mặt Đại phu nhân rất khó coi: "Con bé sao lại biến thành thế này!"
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Mẫu thân, Ngũ muội thấy bọ cạp kinh sợ quá độ, lại bị đám thị vệ vũ trang đầy đủ kia dọa sợ."
Mấy nha đầu lại gần giữ lấy cánh tay Lí Thường Hỉ. . .
Lí Thường Hỉ giãy dụa: "Không, không, ta không đi!" Sau đó quỳ gục dưới chân Đại phu nhân, cầm lấy làn váy của bà.
Tứ di nương lòng nóng như lửa đốt.
Lí Thường Hỉ điên điên khùng khùng, đột nhiên nở nụ cười: "Ta nhìn thấy. . . ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?"
Đại phu nhân cười lạnh, sau đó liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cúi đầu dịu dàng nói: "Hài tử ngoan, con nói cho ta nghe, con nhìn thấy cái gì?"
Lí Thường Hỉ mở to hai mắt, từng mảng phấn trắng trên mặt rơi xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn: "Bọ cạp, bọ cạp, thật nhiều bọ cạp... Thật đáng sợ... Nó muốn ta ăn... ăn hết toàn bộ... ha ha ha ha!"
Mấy lời nói điên cuồng, căn bản không nghe được tin tức gì, Đại phu nhân nhíu mày thật chặt: "Các ngươi, còn không mau kéo con bé xuống!"
Đúng lúc này, Lí Thường Hỉ đột nhiên ngẩng đầu: "Bọ cạp, bọ cạp!" Sau đó lộ ra sự hung ác, khuôn mặt biến thành dữ tợn, Đại phu nhân ban đầu còn hy vọng có thể hỏi được điều gì, không ngờ Lí Thường Hỉ đột nhiên phát cuồng, hét to một tiếng, nhào tới chỗ bà.
Đại phu nhân căn bản không kịp tránh né, kêu thảm thiết một tiếng, tay giữ chặt tai trái của mình, sau đó hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Lí Thường Hỉ đã cắn đứt một bên tai của Đại phu nhân!
Hôm nay, Đại phu nhân đeo khuyên tai phượng hoàng màu vàng, Lí Thường Hỉ thần trí không rõ ràng, cảm thấy đuôi phượng kia nhìn qua như cái đuôi nhếch lên cao cao của bọ cạp, lao lên cắn đứt tai trái của Đại phu nhân. Sau đó nàng phì phì hai tiếng nhổ ra cái tai kia, rồi lại lao về phía Tứ di nương ở bên cạnh! Tứ di nương kinh hoảng kêu một tiếng, ngã xuống đất, bò lùi ra bên ngoài: "Mau bắt lấy con bé! Nhanh bắt lấy con bé!"
Cả căn phòng rối loạn, chỉ có Lí Vị Ương vẫn đứng yên tại chỗ, mặt mang ý cười nhìn trò diễn này.
Bạch Chỉ đứng bên xem thấy kinh tâm động phách, nhưng mà, cho dù Lí Thường Hỉ không điên, thì nàng ta đã thân bại danh liệt, điều này, có lẽ chính là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
Lí Tiêu Nhiên đi nhanh trên đường nhỏ, coi như không thấy những người hành lễ với ông trên đường. Cho tới giờ, ông vẫn không thể tin được, chỉ trong một đêm lại phát sinh biến cố lớn như vậy. Ông bước nhanh vào viện, phát hiện đám nha đầu ma ma đứng trong sân hai mặt nhìn nhau, sau đó một chậu máu loãng mang từ trong phòng ra, sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trắng bệch, liếc mắt nhìn thấy Lí Vị Ương đứng trên hành lang, ông vội vàng bước đến: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Lí Vị Ương nhìn thấy ông đến, nhẹ giọng nói: "Phụ thân nhỏ tiếng một chút, đại phu đang chẩn trị cho mẫu thân."
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, giọng nói càng sốt ruột: "Đang êm đẹp, bọ cạp từ chỗ nào đến?!"
Lí Vị Ương thở dài: "Là thuốc dẫn của mẫu thân, bọ cạp độc quý hiếm được vận chuyển riêng từ phía nam đến. Không biết người nào không cẩn thận, thả bọ cạp từ phòng bếp ra ngoài, có lẽ hồ nước nóng có loại cỏ gì đó mà bọ cạp thích, tất cả bọ cạp đều đến hồ nước nóng. Lúc đó Ngũ muội muội đang tắm, nha đầu bên người trung tâm hộ chủ, bị bọ cạp cắn chết, đại khái Ngũ muội muội bị kinh hoảng, bất chấp mình không mặc quần áo đã kinh hoảng hét lên, các ma ma phụ trách tuần tra ban đêm ở bên ngoài nghe thấy, nhanh chóng nói cho hộ vệ ngoài viện, bọn họ lại không động não, vội vàng chạy vào phòng tắm, có khoảng bảy tám đại nam nhân, phụ thân nghĩ xem, Ngũ muội muội một nữ hài tử yếu đuối, sao có thể chịu được đả kích này? Đương nhiên là bị ngất đi!"
Lí Tiêu Nhiên căn bản không cần động não, đã có thể đưa ra phán đoán, có người cố ý thả bọ cạp vào. Mắt ông nheo lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Đám nữ nhân đúng là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì phải nháo loạn đến xảy ra chuyện, mà lần nào cũng liên quan đến phu nhân của ông!
"Hừ!" Ông hừ lạnh một tiếng.
Lí Vị Ương nói tiếp: "Muội muội có thể nhất thời không chịu được kích thích, chẳng hiểu sao điên rồi, Tứ muội muội đến gần ngăn cản bị Ngũ muội cắn, sau đó Tứ di nương chạy tới phòng mẫu thân, vừa mới nói được mấy câu, Ngũ muội muội xông vào, tai trái của mẫu thân... bị Ngũ muội muội cắn đứt lìa."
"Cái gì? Tai bị cắn đứt, những người khác làm gì mà để như thế!" Lí Tiêu Nhiên đi tới đi lui vài vòng trên hành lang, đám nha đầu ma ma trong viện lúc này đều đang quỳ dưới đất, run run, mồ hôi rơi như mưa!
Lí Tiêu Nhiên trong lòng phiền chán bất an, mỗi bước đi của ông đều nghĩ đến một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, tổn hại lớn thế nào đến thanh danh gia tộc, đầu tiên là nữ nhi tắm rửa bị một đám đại nam nhân nhìn thấy, sau đó nữ nhi điên điên khùng khùng cắn đứt tai vợ cả, đúng là trò cười! Trò cười lớn nhất thiên hạ! Lí Thường Hỉ cùng Đại phu nhân, nhất định sẽ hại hắn biến thành trò cười cho khắp thiên hạ!
"Phụ thân, đám thị vệ đã bị giam một ngày, ồn ào nói muốn gặp phụ thân, muốn được minh oan!" Lí Vị Ương nhắc nhở ông.
Lí Tiêu Nhiên dừng bước, minh oan?! Chó má! Ông sao có thể để những người đó lan truyền ra ngoài! Bọn họ nhất định phải chết! Ông lạnh lùng phân phó: "Người đâu, lôi đám thị vệ kia—" ông nhẹ nhàng làm một động tác phất qua cổ, vô tình lạnh như băng.
Lí Vị Ương nhếch môi, đã dám nhận bạc của Lí Thường Hỉ đi hãm hại nàng, thì một tên cũng đừng mong còn sống, chỉ có điều – nàng nhìn thoáng qua đám nha đầu ma ma hoảng sợ xung quanh, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, người định..." Giọng điệu hỏi thử, như đang rất bất an.
Lí Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Vị Ương, con đừng nhân từ nương tay, bọn họ đã nhìn thấy những gì không nên nhìn, tất nhiên phải trả giá lớn."
Lí Vị Ương không nói gì nữa, nàng đột nhiên thấy trong người như đang có dòng nước lạnh băng lưu chuyển, nhìn những người đã từng hãm hại nàng phải trả giá thảm thiết nàng cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, bởi vì hưng phấn, bởi vì tàn khốc. Có lẽ, trong khung nàng là người tàn nhẫn hơn cả Lí Tiêu Nhiên!
Toàn bộ đám nha đầu ma ma cúi đầu, bọn họ ý thức được, hướng gió trong viện này, dần dần phát sinh biến hóa. . .
Tứ di nương từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã: "Lão gia! Lão gia!" Bà nhào tới, ôm lấy tay áo Lí Tiêu Nhiên, "Thường Hỉ... Thường Hỉ con bé bị điên rồi!"
"Được rồi! Mọi chuyện ta đã biết!" Lí Tiêu Nhiên mất kiên nhẫn ngắt lời bà, "Người đâu, đưa Ngũ tiểu thư đến nông trang đối diện Huệ sơn, phái mấy ma ma cường tráng trông coi, không được để con bé chạy ra ngoài!"
Tứ di nương nghe xong, hai mắt mở to, bà vốn đang nghĩ tìm vài vị đại phu xem bệnh cho Lí Thường Hỉ, nói không chừng sẽ khỏi được... Nhưng mà hiện tại một câu nói của Lí Tiêu Nhiên, đã phán định án tử hình cho đối phương! Bà đột nhiên nghĩ ra, Lí Tiêu Nhiên đã triệt để chán ghét nữ nhi này, không bao giờ có ý định để con bé trở lại nữa!
Bà cầu xin: "Thiếp biết Ngũ tiểu thư đã phạm sai lầm, nhưng con bé về tình về lý đều có thể tha thứ được, Đại phu nhân ăn cái gì không ăn mà cứ phải chọn bọ cạp, ăn thì cứ ăn, lại còn bắt các tiểu thư đến chăm sóc, bản thân các tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, bọ cạp tự dưng chạy đến, chuyện này rất kỳ quái—— "
Mọi chuyện, khẳng định có liên quan đến Đại phu nhân! Trong lòng Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, giấu đi tia sáng dưới đáy mắt, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, căn bản không trả lời.
Vốn định minh oan, không ngờ Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn không có phản ứng gì, Tứ di nương cắn môi.
Trên khuôn mặt thanh tú như nước của Lí Vị Ương là sự bình thản, không lộ ra sự lo lắng dối trá, cũng không ẩn chứ sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trên mặt của nàng, ngoài sự bình thản là sắc mặt bình thường không hề có tình cảm gì, nàng chậm rãi nói: "Tứ di nương, Ngũ muội muội cắn đứt tai của mẫu thân, đã gây ra họa lớn, di nương nên nghe theo lời phụ thân, di nương đừng quên, bên cạnh người còn có Tứ muội, di nương sẽ không cô đơn."
Tứ di nương sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Bà là người thông minh, biết xem xét thời thế, bà còn có một nữ nhi nữa, nếu như vì Thường Hỉ bị điên chọc giận lão gia, vậy thì Tứ cô nương về sau cũng hỏng cả đời như tiểu Ngũ... Chủ ý đã định, bà lau nước mắt: "Lão gia, đương nhiên mọi chuyện thiếp đều nghe theo người."
Tứ di nương chung quy vẫn biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, Lí Vị Ương nhớ lại lúc trước bà không tiếc đắc tội Đại phu nhân cũng muốn hãm hại Lí Trường Nhạc, môi khẽ nhếch lên thành độ cong lạnh lùng, nàng còn tưởng rằng mọi chuyện xuất phát từ tình thương người mẹ của Tứ di nương, hiện giờ ngẫm lại, trong đó có lẽ còn có một tầng ý nghĩa khác, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà tốt, tương lai Tứ di nương mới có thể tiếp tục bình an sống trong Lí phủ. Hiện giờ Lí Thường Hỉ đã bị hủy hoại triệt để, Tứ di nương không thể vì nàng ta lãng phí sự nhẫn nại chẳng còn lại bao nhiêu của Lí Tiêu Nhiên.
Lí Tiêu Nhiên đi vào thăm Đại phu nhân, cho dù chán ghét đối phương đến mức nào nhưng ông vẫn phải ra vẻ để làm tấm gương sáng.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của ông, ánh mắt lạnh băng.
Tứ di nương không đứng nổi nữa, được nha đầu đỡ trở về, Lí Vị Ương vừa định trở về, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói: "Tam tỷ?"
Lí Vị Ương quay đầu lại, Lí Thường Tiếu xuất hiện trên hành lang, vải trắng băng bó trên tay, rất nổi bật.
Ánh mắt nàng nhìn Lí Vị Ương, có cảm xúc sợ hãi.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Đáy mắt Lí Thường Tiếu trong suốt, môi nàng mở ra rồi khép lại, như có chuyện gì đó rất khó xử, thật lâu sau mới ngập ngừng mở miệng: "Muội... muội muốn hỏi một chút... Tam tỷ, có phải Ngũ muội muội muốn hại tỷ, cho nên mới biến thành như vậy?"
Tứ muội này, bình thường nhìn như đầu gỗ, không ngờ lại linh mẫn bất ngờ.
Lí Vị Ương thản nhiên dời mắt đi: "Muội nói xem?"
Trong mắt Lí Thường Tiếu xẹt qua một tia đau lòng: "Muội ấy sao vẫn làm như vậy, muội đã khuyên muội ấy vô số lần —— "
Lí Vị Ương ngưng mắt, "Muội chuẩn bị đến tìm ta báo thù?" Không đợi nàng ta nói tiếp, cánh tay nàng đã bị đối phương nắm chặt, "Tam tỷ, Tam tỷ, muội ấy chỉ không hiểu chuyện, muội biết tất cả đều do muội ấy gieo gió gặt bão, cho nên muội không dám trách tỷ, nhưng mà – nhưng mà tỷ tha cho muội ấy một cái mạng đi."
Nhìn đôi mắt tràn đầy sương mù của đối phương đang mong mỏi nhìn nàng, biểu cảm của Lí Vị Ương ngưng trệ trong nháy mắt. Triệu Nguyệt định bước lên ngăn cản tay của đối phương, Lí Vị Ương lại khẽ lắc đầu, Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, rồi đứng một bên không động đậy nữa.
"Tứ tỷ, nếu tỷ thật sự để ý đến tính mạng của Ngũ tỷ, thì cầu thần bái phật hy vọng cả đời Ngũ tỷ đừng khỏi bệnh!" Đột nhiên có giọng nói lạnh như băng xen vào.
Hai người đồng thời kinh hãi.
Khuôn mặt của Lí Mẫn Đức tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng lại lộ ra nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong lời nói còn xen lẫn sự âm lạnh cùng tàn nhẫn không dễ phát hiện.
Lí Thường Tiếu kinh hãi, bất giác buông lỏng tay.
Lí Mẫn Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, quay đầu nói: "Tam tỷ, chúng ta đi thôi."
Lí Vị Ương gật đầu, không nhìn Lí Thường Tiếu nữa. Người phía sau còn khóc không ngừng, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức đã đi xa rồi.
"Tam tỷ, về sau tỷ bớt quan tâm nàng ta đi!" Lí Mẫn Đức nghiêm mặt nói.
Lí Vị Ương bật cười: "Nàng ấy không liên quan đến chuyện này."
"Ta biết không liên quan! Nhưng Lí Thường Hỉ là muội muội ruột của người đó, ta nhìn thấy là mất hứng!" Trong mắt Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng lạnh.
Lí Vị Ương thở dài: "Trong nhà này đệ có thích ai đâu!"
Lí Mẫn Đức không chút do dự nói: "Có tỷ!"
Bạch Chỉ đi phía sau cười rộ lên, Lí Mẫn Đức quay đầu, đôi mắt xinh đẹp trừng đối phương, Bạch Chỉ càng cười to hơn, Triệu Nguyệt chạm nhẹ lên thắt lưng của Bạch Chỉ, đột nhiên Bạch Chỉ không cười nổi nữa, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều cứng ngắc, Lí Mẫn Đức mỉm cười, quay đầu đi.
Lí Vị Ương không có phản ứng gì, chỉ cười, suy nghĩ mở rộng ra.
"Tam tỷ, tỷ có định nhân cơ hội này chuyển ra ngoài?" Trong mắt Lí Mẫn Đức lóe ra ánh sáng, như một thanh kiếm sắc bén.
Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó lắc đầu: "Đại phu nhân bị trọng thương, bà gặp phụ thân, nhất định sẽ khóc lóc kể lể, cố gắng giữ lại ta cùng Tứ muội."
"Còn muốn ở trong viện đấy? Nếu không Tam tỷ cũng giả bệnh đi!"
Lí Vị Ương cười, ánh mắt dừng tại chỗ Đỗ ma ma đang bận rộn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Chuyện bọ cạp ở Phúc Thụy viện, cuối cùng kết thúc bằng cái chết bất đắc kỳ tử của mấy tên thị vệ. Đồng thời, Lí Tiêu Nhiên còn xử trí một nha đầu quét dọn hồ nước nóng, lý do là nàng ta không dọn dẹp cẩn thận, mà bọ cạp thích nhất chỗ ấm áp, bò vào hồ, cho nên mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lí Vị Ương đã sớm dự liệu được hành động này của Lí Tiêu Nhiên, nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ không nguyện ý để người khác biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện dọa người như vậy, chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng Ngũ tiểu thư lúc tắm rửa bị bọ cạp cắn, bất đắc dĩ phải đưa đến biệt viện dưỡng thương, đương nhiên thương thế này... cả đời cũng không khỏi.
Lúc Lí Thường Hỉ bị ép đi, Lí Vị Ương đứng trên hành lang, nàng nhìn Lí Thường Hỉ bị trói như bánh chưng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Lí Thường Tiếu nước mắt đầy mặt tiễn muội muội lên xe ngựa, lúc trở về nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng trong sân, mặt đỏ lên, cúi đầu định rời đi.
"Đứng lại!" Lí Vị Ương đột nhiên nói.
Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Tứ muội, hôm qua muội cầu ta tha cho Ngũ muội muội một mạng, ta nói thật cho muội biết, từ giờ trở đi, tốt nhất muội phái người nhìn chằm chằm Ngũ muội mười hai canh giờ, nếu không, người khác sẽ lấy mạng nàng ta."
Lí Thường Tiếu giật mình nhìn nàng: "Người khác?"
Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đại phu nhân, Lí Thường Tiếu bỗng chốc phản ứng lại, đúng vậy! Ngũ muội cắn đứt tai trái của Đại phu nhân, Đại phu nhân khỏi bệnh, nhất định sẽ xuống tay với Ngũ muội, cho dù con bé điên rồi, nhưng vẫn là muội muội của mình! Nàng cắn môi, sau đó bước nhanh đi qua Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân: "Tam tỷ, muội không trách tỷ! Thật đấy!" Sau đó nàng kéo váy, chạy về phía hành lang.
Qua chuyện này, Lí Mẫn Đức vô cùng lo lắng cho Lí Vị Ương, cứ hai ba ngày lại đến xem nàng có bình an vô sự hay không. Thật ra bên người Lí Vị Ương có hai cao thủ tuyệt đỉnh, Đại phu nhân tuyệt đối không làm gì được nàng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cứ lo lắng.
"Đệ chạy đến đây chỉ để viết chữ?" Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, mỉm cười nói.
Lí Mẫn Đức an tĩnh tập trung tinh thần viết một chữ xuống giấy Tuyên thành, sau đó ngẩng đầu nói: "Không phải Tam tỷ luôn nói chữ mình viết không đẹp sao, ta tìm danh sư viết bảng chữ mẫu cho tỷ tập, hôm nay đem tới."
Hôm trước đưa mực, hôm qua đưa giấy Tuyên Thành, hôm nay là bảng chữ mẫu, hắn làm như Phúc Thụy viện thiếu ăn thiếu mặc không bằng, Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: "Đệ ấy, đúng là làm ta không biết nên nói gì cho phải, ta đã đáp ứng phải chăm sóc đệ cho tốt, sao hiện tại lại thành đệ chăm sóc ta thế này?"
Bút trong tay Lí Mẫn Đức dừng lại một chút, hàng mi thật dài khẽ rung, sau đó tay bắt đầu chuyển động, viết xong một chữ "Tâm".
"Bệnh tình của Đại bá mẫu thế nào rồi?"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Vẫn nằm trên giường."
Lí Mẫn Đức kinh ngạc: "Đại bá mẫu mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn nằm trên giường?"
"Mười ngày trước phụ thân giận dữ vì chuyện của Ngũ muội, xử lý rất nhiều nha đầu ma ma, hiện giờ người bổ nhiệm vào phòng Đại phu nhân không hợp ý bà, Tứ muội đến chăm sóc, ngày đêm không được nghỉ ngơi, hôm qua ta thấy muội ấy hình như lung lay sắp ngã, người gầy như trang giấy, gió thổi qua cũng bay." Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nàng đoán, chỉ sợ Lí Thường Tiếu vừa đổ. . .
"Tam tỷ, Đại phu nhân có phải cũng bảo tỷ đến phòng của bà ta?" Lí Mẫn Đức lo lắng.
Lí Vị Ương cười: "Bà ta bảo ta đi cũng chẳng có gì kỳ quái, dù sao, ta còn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, không phải sao?"
Trong nháy mắt hô hấp của Lí Mẫn Đức ngừng lại, sau đó trong mắt hắn có sự sầu lo không thuộc về độ tuổi thiếu niên: "Ta sợ bà ta sẽ mượn cơ hội ép buộc tỷ."
Lí Vị Ương đưa tay hái một đóa mẫu đơn tiên diễm bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phất đi giọt sương trên cánh hoa, quay đầu cười nói: "Còn phải xem bà ta có bản lĩnh này hay không."
Cũng đúng, nếu Đại phu nhân để Lí Vị Ương vào phòng, chỉ sợ cái miệng khéo của Tam tỷ sẽ làm cho Đại phu nhân tức đến chết sớm cả chục năm.
Lí Mẫn Đức dần yên lòng, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn giữa tiếng hỗn loạn là giọng nói của nữ tử, "Rầm", cửa lớn bị người ta bật mở, một nữ hài tuổi còn nhỏ xông vào trong viện, trên đầu búi hai búi tóc đối xứng, mặc quần áo gấm màu trắng bạc thêu hoa, hai gò má hồng nhuận, môi không tô son mà vẫn đỏ, mày liễu đang nhíu lại, một tay chỉ thẳng vào Lí Mẫn Đức trong phòng, "Lí Mẫn Đức! Ngươi đừng tưởng bản Công chúa thích thú gì ngươi! Trên đời này, chạy theo chỉ mong lấy lòng bản Công chúa có đầy người, bản Công chúa nguyện ý chơi đùa với ngươi, chỉ vì bộ dáng ngươi hơn người một chút, cho ngươi ít thể diện, ngươi đừng có không biết điều!"
Đi phía sau nữ tử là thái giám cung nữ trong cung, bọn họ hoang mang rối loạn bước vào, "Công chúa, Công chúa, người đừng như vậy —— "
Đã có nha đầu bước vào sương phòng xin lỗi, "Huyện chủ, nô tỳ thật sự không ngăn lại được."
Người tới đúng là Cửu Công chúa lúc trước bọn họ từng gặp, nhưng mà nhìn biểu cảm của nàng ấy hoàn toàn không giống sự thiên chân khả ái thường ngày, mà vẻ mặt giận dữ như sắp bùng nổ, Lí Vị Ương hứng thú liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, căn bản không hề để ý đến người ta.
"Người ái mộ đệ đuổi tới, phải làm sao đây?" Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, Công chúa này đúng là thú vị, thích Lí Mẫn Đức thì thôi, lại còn đuổi đến tận nơi này, đây là phủ Thừa tướng, chứ không phải Hoàng cung.
Lí Mẫn Đức không trả lời, đám người Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau.
"Thôi, chúng ta ra ngoài xem sao." Lí Vị Ương mỉm cười đi ra ngoài.
"Công chúa điện hạ đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho Lí gia." Khuôn mặt Lí Vị Ương mang theo nụ cười hòa khí, chỉ có điều trên mặt không có sự kinh sợ Cửu Công chúa thường nhìn thấy.
Cửu Công chúa nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng là ai, thật ra Cửu Công chúa rất có cảm tình với Tam tiểu thư Lí gia, nhất là hội hoa đăng lần trước vô tình gặp nhau, nàng thấy đối phương là người rất thú vị. Chỉ có điều hiện giờ nàng thở hổn hển, bất chấp mọi chuyện: "Bảo Lí Mẫn Đức đi ra, ta hỏi nha đầu trong viện hắn, nói hắn đang ở đây!"
Lí Vị Ương bật cười: "Không biết Cửu Công chúa tìm Tam đệ có chuyện gì?!"
Cửu Công chúa mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, giậm chân thật mạnh: "Ngươi bảo hắn đi ra! Nhanh lên!"
Lí Vị Ương nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: "Cửu Công chúa, đây là phủ Thừa tướng, không phải Hoàng cung, Cửu Công chúa đột nhiên giá lâm, không biết đã được bệ hạ cho phép chưa?"
Cửu Công chúa nhất thời ngẩn người, tuy phụ hoàng yêu thương nàng, nhưng vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc nàng phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi, thường ngày tuyệt đối không cho phép nàng có hành vi mất thân phận gì, nếu người biết mình lại lén ra khỏi cung, còn chạy đến Lí phủ nháo loạn, người nhất định sẽ nhốt nàng chừng trăm ngày mất! "Ta... ta..." Nàng hoàn toàn quên mất phải nói gì, tiểu thái giám bên cạnh nhắc nhở một câu, "Công chúa, Lí Tam thiếu gia đi ra."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com