TruyenHHH.com

Phan 1 Thu Nu Huu Doc Cam Tu Vi Uong

Đột nhiên Đại phu nhân đứng lên: “Trường Nhạc, sao con có thể nói bừa như thế chứ!” Nói xong, bà vội vàng nháy mắt với Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc chấn động, một giọt mồ hôi như viên minh châu đính tại trâm cài trên đầu, rơi xuống mát mát lành lành dừng trên má, gần như quên hô hấp, một lát sau đột nhiên phản ứng lại, nói: “Tam muội, là Đại tỷ nhìn lầm, làm muội bị oan ức rồi!”

Nhìn hai người biểu diễn, Lí Vị Ương không nhịn được lắc đầu, sự thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa, tính cách hai mặt này, kiếp trước bản thân vì sao ngốc như vậy, không phải kỹ thuật diễn của bọn họ quá tốt, mà là bản thân quá khát vọng tình thân, cho nên mới bị bọn họ che mắt.

Thác Bạt Chân nhìn tình cảnh này, nhíu mày. Đây là có chuyện gì xảy ra?

Lí Mẫn Phong luôn khoe khoang mình thông minh, chưa bao giờ chịu đựng sự thất bại, nhất thời mặt đỏ lên, nói: “Người điều tra còn chưa trở về —— “

Lúc này, hắn rõ ràng đang hy vọng Tử Yên chỉ nhất thời thất thủ mà thôi, những thứ đặt trong phòng Lí Vị Ương chắc chắn sẽ tìm thấy!

Đúng lúc này, La ma ma dẫn theo người vào, dập đầu với lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, lão gia, phòng Tam tiểu thư rất sạch sẽ, không có gì hết.”

Sắc mặt Lí Mẫn Phong, trở nên cực kỳ khó coi. Đại phu nhân ngồi bên đứng bật dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, bà đột nhiên ý thức được, hai người con của mình, đã bị người khác nhìn thấu mọi hành động!

Lí Vị Ương nở nụ cười, trong nháy mắt vẻ tươi cười này sáng lạn như đoá hoa chớm nở vào mùa xuân, ánh sáng toả ra thật chói mắt làm người khác không thể nhìn thẳng: “Đại ca có phải thấy rất kỳ quái hay không, vì sao Đại ca phân phó Tử Yên vụng trộm đổi trà muội pha cho lão phu nhân cuối cùng lại tra ra không phải Tô Tử, vì sao Tử Yên rõ ràng đã bỏ Hồng Tham cùng vàng bạc trong phòng ta mà cũng không thấy?”

“Lí Vị Ương, ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Lí Mẫn Phong giận tím mặt, quát mắng.

“Đại ca, Đại ca tự cho là mình làm chuyện không một sai sót, nhưng Đại ca nên biết rằng, trên đời không có tường nào gió thổi không ra.” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chỉ có điều phải xem lão phu nhân cùng phụ thân có nguyện ý cho Vị Ương một cái công đạo hay không. Nếu phụ thân thiên vị Đại ca, như vậy Vị Ương lập tức giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh hết.”

Chưa có chuyện gì phát sinh? Hiện giờ Tam Hoàng tử cùng Thái y đều ở đây, sao có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh?! Mày của Lí Tiêu Nhiên gần như nhíu thành một đường.

Lí Mẫn Phong cũng hối hận vô cùng, hắn đột nhiên ý thức được muội muội trước mắt này không ngu xuẩn như mình đã nghĩ, chỉ cần khẽ ra tay là có thể làm cho nàng ta chết không có chỗ chôn, người bản thân mình cố ý mời đến hiện giờ lại thành trở ngại lớn nhất, chính vì có người ngoài ở đây, phụ thân không thể không xử lý công bằng! Ban đầu vốn sợ lão phu nhân cản trở bản thân xử phạt Lí Vị Ương, hiện giờ lại thành chuyển đá đến đập chân mình! Lí Mẫn Phong hận đến nghiến răng: “Vị Ương, lời này của ngươi là có ý gì, ta oan uổng ngươi lúc nào, dù sao là Trường Nhạc nhất thời nhìn nhầm Hồng Tham thành Tô Tử, ta suy nghĩ tới thân thể của lão phu nhân, cho nên mới nhất thời hiểu lầm ngươi, nếu ngươi không phục, ta châm trà xin lỗi là xong, cần gì phải bức ép phụ thân.”

Lí Vị Ương nở nụ cười một tiếng, nói: “Châm trà xin lỗi? Vừa rồi Đại ca luôn miệng nói, nếu Vị Ương chứng thực là có lỗi, sẽ bị đuổi ra khỏi Lí gia, như vậy hiện tại chứng minh Đại ca sai, người bị đuổi ra khỏi Lí gia có phải sẽ là Đại ca?”

Lí Tiêu Nhiên ho khan một tiếng, nói: “Vị Ương, Đại ca cùng Đại tỷ con chỉ lo lắng cho lão phu nhân —— “

Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên, gương mặt dần toát ra sự lạnh lẽo: “Phụ thân, không phải Vị Ương muốn uy hiếp bất luận kẻ nào, nữ nhi chỉ cảm thấy tủi thân, vì sao con cẩn trọng hầu hạ lão phu nhân, lại còn bị oan uổng như vậy? Không sai, Vị Ương xác thực không có thân phận tôn quý như Đại tỷ và Đại ca, nhưng mà đối với lão phu nhân, đối với phụ thân mẫu thân Vị Ương cũng rất hiếu thuận, phụ thân sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã nói muốn đuổi Vị Ương ra khỏi phủ?”

Lí Tiêu Nhiên bị Lí Vị Ương hỏi, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Nàng nói tiếp: “Phụ thân, từ nhỏ Vị Ương không lớn lên ở bên người, nhưng mà nhiều năm qua con luôn chờ đợi để được nhìn thấy người, bởi vì Vị Ương cho rằng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là cha và con gái, người nhất định sẽ che chở cho Vị Ương, thay con làm chủ, sẽ không để người khác tuỳ ý ức hiếp con—— “

Trong lòng Lí Tiêu Nhiên bị chấn động thật mạnh, ông nhìn khuôn mặt thanh tú lại mang theo sự buồn bã của nữ nhi, đột nhiên ý thức được, bản thân mình đã quá bất công.

Lão phu nhân đã hiểu ra tất cả, lúc này nghiêm mặt nói: “Vị Ương, nếu con có gì oan ức, cứ nói cho tổ mẫu biết, nếu con có lý, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Lí Vị Ương khấu đầu thật thấp tạ ơn lão phu nhân, sau đó nói: “Đại ca có nhân chứng, Vị Ương cũng có, xin lão phu nhân chấp thuận cho nhân chứng của Vị Ương tiến vào.”

Lão phu nhân gật đầu, Lí Vị Ương lập tức phân phó Lục Tân đi mời người bên ngoài tiến vào.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Lục Tân dẫn một nam tử trung niên cao gầy từ ngoài bước vào, hắn vừa vào phòng đã hành lễ với mọi người ngồi trên cao, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Lí Vị Ương chỉ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Đại ca, Đại ca có biết hắn không?”

Lí Mẫn Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn là cái gì, vì sao ta phải biết hắn!”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, trong nét mặt dẫn theo sự lạnh lẽo: “Tất nhiên, người Đại ca quen biết đều là vương tôn công tử, thiên vương quý tộc, đối với chưởng quầy của một hiệu thuốc nho nhỏ, khẳng định không có ấn tượng gì. Chỉ có điều Đại ca không nhớ rõ hắn, nhưng hắn lại nhớ Đại ca. Cao chưởng quầy, nói rõ chuyện đã xảy ra.”

Tuy trên mặt Cao chưởng quầy hiện ra sự nghi hoặc rất nhỏ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hai ngày trước, có một người bộ dáng như tên sai vặt đến hiệu thuốc của chúng tiểu nhân, nói rõ muốn mua Tô Tử, bởi vì thứ này không thường dùng, cho nên tiểu nhân thấy rất kỳ quái, lập tức hỏi thêm đôi ba câu, kết quả bị mắng đến tối tăm mặt mũi, người đó vứt cho tiểu nhân một thỏi vàng, bảo tiểu nhân, nếu như có người hỏi, thì nói Tam tiểu thư phủ Thừa tướng cần dùng, còn phải nói với người khác, hàng tháng Tam tiểu thư đều đến đây bán Hồng Tham.”

Trái tim Lí Mẫn Phong bỗng chốc lạnh xuống, ban đầu hắn cảm thấy Lí Vị Ương chung quy chỉ là một tiểu nha đầu, không khó đối phó, cho nên mọi chuyện phân phó tên sai vặt của mình đi làm, dù sao sống lâu cũng có tâm nhãn, để phòng ngừa bị Nhị phòng Tam phòng biết được nhược điểm gì đó, cho nên cố ý không động thủ ở hiệu thuốc danh nghĩa của nhà mình, mà chọn một hiệu thuốc xa xa, ai ngờ vẫn bị bại lộ. Hắn lạnh lùng nhìn Cao chưởng quầy kia, nói: “Nói năng bậy bạ, ngươi không còn cần lưỡi của mình nữa hả!”

Cao chưởng quầy không hiểu tranh đấu trong hào môn thế gia, hắn sững người tại chỗ, như không biết phải làm sao.

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Ngươi đã thu vàng của người ta vu cáo cho Tam tiểu thư, hiện giờ vì sao lại làm chứng cho Tam tiểu thư?”

Cao chưởng quầy vẻ mặt đầy ý cười, không nói gì cả.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Người ta mở cửa làm ăn buôn bán, đương nhiên tiền tài là quan trọng nhất. Bởi vì con đã cho hắn hai đĩnh vàng, hắn tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật, Đại ca, Đại ca còn gì muốn nói hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com