TruyenHHH.com

Phan 1 Thu Nu Huu Doc Cam Tu Vi Uong

  Thời tiết kinh đô vào tháng năm đã bắt đầu trở nên khô nóng. Vì thế trong vòng hai năm trở lại đây, các vùng ngoại ô xuất hiện rất nhiều đình đài lầu các, nhiều vị quý nhân quan to đều xây ình một biệt viện để nghỉ dưỡng. Nơi này bỗng dưng hình thành khu hào viên, quy tụ nhiều người xa hoa quyền quý. Trong đó nổi bật nhất là biệt viện Trường An Trì của Vĩnh Ninh công chúa. Đó là một khuôn viên có hồ lớn đi kèm, phạm vi kéo dài hai mươi lí, tường được thiết kế sóng lượn như đang ở biển giúp cho cảnh thiên nhiên gần đó thêm hài hòa. Khu vườn bên trong càng kỳ diệu với đủ loại cây trồng quý hiếm làm người ta phải than thở.

Vĩnh Ninh công chúa mời riêng Cửu công chúa và Lí Vị Ương đến tham quan khu vườn vừa kiến tạo bên trong tòa nhà của nàng. Sở dĩ Lí Vị Ương cũng được mời vì nàng là nghĩa nữ của thái hậu, đồng thời là nhân vật nổi bật nhất tại kinh đô hiện nay, cho nên ngay cả Vĩnh Ninh công chúa cũng muốn làm thân với nàng.

Nói thật, được thái hậu nhận làm nghĩa nữ khiến Lí Vị Ương phát hoảng. Nàng không ngờ chỉ bằng vài câu nói của mình lại vô tình tạo ra kết quả như vậy.

"Vậy nên về sau, xét theo bối phận thì ngươi là cô cô của ta." Cửu công chúa sắc mặt cổ quái, phá vỡ không khí yên lặng.

Mặc dù Vĩnh Ninh công chúa tính tình nghiêm túc nhưng lúc này cũng không kìm được nở nụ cười, điều này làm gương mặt có vẻ khô gầy của nàng trở nên sinh động hơn rất nhiều: "Đúng vậy, Vị Ương, bối phận của người giờ vượt xa chúng ta. Hiện giờ, ngươi là muội muội của phụ hoàng."

Cho đến giờ Lí Vị Ương vẫn cảm thấy đó là một chuyện vớ vẩn. Nhưng nàng cũng hiểu rõ nguyên nhân thái hậu muốn làm vậy. Thân phận nàng thay đổi, bối phận thành khác biệt sẽ ngăn cản tình cảm của Thác Bạt Ngọc. Dù hắn cuồng vọng không coi ai ra gì, dù thích nàng bao nhiêu thì cũng không thể phá tan bức tường quan hệ cô cháu. Do đó, có thể nói là thái hậu đã thành công đoạn tuyệt nguy cơ hôn sự sẽ xảy ra, nhưng Lí Vị Ương lại thấy lúc đó trong nháy mắt khuôn mặt của Thác Bạt Ngọc đã xảy ra biến hóa lớn. Vẻ mặt của hắn trở nên âm lãnh... Đây là biểu cảm mà nàng chưa từng thấy trên gương mặt hắn.

"Vị Ương, ngươi biết không, Thất ca đang rất tức giận đó. Mấy ngày gần đây không chịu tiến cung, thậm chí thái hậu tuyên triệu cũng đều cáo ốm không đến. Ta chưa từng thấy huynh ấy cư xử như thế bao giờ cả." Cửu công chúa nhẹ giọng nói.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Thất điện hạ sẽ nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo thôi." Nàng nhìn thoáng qua cảnh trí trong khu vườn, hơi gật đầu. Toàn bộ đình đài, thuỷ tạ đều được trang trí đẹp mắt, trồng vô số danh hoa dị thảo. Có Kim Tùng, cây Rừng, hoa Hải Đường Chu Sơn, Nguyệt Quế, Dương Mai... thậm chí còn có cả Thủy Sam của Đức Châu, Đỗ Quyên vùng Kim Châu, Đậu Đỏ, Sơn Anh... Để sưu tập được tất cả chỗ này chắc chắn đã mất rất nhiều công sức.

Tay Cửu công chúa dừng ở một gốc cây Hải Đường, tán thưởng nói: "Không thể không thừa nhận, tam ca đúng là có bản lĩnh, có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao cho để kiến tạo được khu vườn xinh đẹp như vậy. Hắn biết sở thích của hoàng tỷ, còn không ngại xa xôi vạn dặm mang được nhiều loại kì trân dị bảo về thế này."

Lí Vị Ương cười nói: "Đúng vậy, Tam hoàng tử thật có lòng." Thực tế, Thác Bạt Chân luôn biết cách làm người khác vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ cần hắn muốn thì có thể khiến ngươi có cảm giác được sủng ái lên tận trời, nhưng nếu gặp lúc hắn không vui thì lại có thể đưa ngươi xuống địa ngục. Hắn luôn muốn mượn sức của Vĩnh Ninh công chúa, vì lúc nào trong lòng đế hậu cũng có cảm giác áy náy với Vĩnh Ninh, cho nên muốn dành tặng những thứ tốt nhất trên đời cho nàng. Lí Vị Ương thấy kế hoạch của hắn làm quá mức hoàn hảo, nàng đột nghiên nghĩ có nên nhìn hắn bằng con mắt khác không.

Trên mặt Vĩnh Ninh công chúa cũng vui vẻ: "Tam đệ xưa nay luôn làm việc rất thỏa đáng."

Ba người chậm rãi đi dạo phía trước, các nữ quan cung kính theo sau hầu hạ.

Ra khỏi khu vực cây cối thì thấy trước mặt là một cổng vòm lớn, phần chân vòm được xây đặt trong nước, dưới cầu là nước hồ xanh ngắt dập dờn trông vô cùng nhu hòa, hơn nữa khi ánh mặt trời chiếu vào lại càng thêm vẻ lung linh khiến người ta say lòng. Không ai ngờ rằng giữa hồ còn có thể kiến tạo tòa núi giả, bên trên núi non trùng điệp, phong cảnh tú lệ. Đúng lúc này, Lí Vị Ương phát hiện phía trước có một đám người đang vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp cùng đi tới từ đằng xa, nàng đột nhiên dừng bước.

Vĩnh Ninh công chúa giận tím mặt, nói: "Đây là khu Lâm Viên của ta, những kẻ đó là ai mà dám vào đây?!"

Bình thường nàng cư xử ôn hòa với Lí Vị Ương, đó là do Lí Vị Ương khá dễ mến, trầm ổn, biết nên nói điều gì làm người ta yêu thích, hơn nữa giờ lại được thái hậu ưu ái, cho nên Vĩnh Ninh mới thân thiết với nàng. Nhưng đối với những kẻ khác thì tất nhiên là không chút khách khí. Vĩnh Ninh công chúa chỉ vào phía trước nói: "Người đâu, mau đuổi mấy kẻ đó ra!"

Lí Vị Ương vừa nhìn đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng còn chưa kịp ngăn cản thì Cửu công chúa đã xung phong nhận nhiệm vụ dẫn nữ quan đi xử lý. Đứng ở bên này chỉ nghe thấy nữ quan mặc y phục màu tím nói gì đó hai ba câu mà đã bị thiếu nữ xinh đẹp kia sai người ném vào hồ. "Bùm", tiếng người rơi xuống nước làm tất cả mọi người kinh hoảng, trợn mắt há mồm.

Cửu công chúa hét một tiếng, cả người sắp bị ngã quỵ về phía sau. "Triệu Nguyệt!" Lí Vị Ương vừa gọi, Triệu Nguyệt phi thân tới, nháy mắt đã kịp thời đỡ lấy Cửu công chúa. Lí Vị Ương và Vĩnh Ninh công chúa nhanh chóng đi qua. Khi tới trên cầu, Vĩnh Ninh ra lệnh: "Còn không mau cứu người!", lập tức có một nữ quan biết bơi mau chóng nhảy xuống hồ, rất lâu sau mới cứu được nữ quan mặc y phục màu tím lên bờ.

"Ha ha ha! Nhìn nàng ta chật vật chưa kìa!" Thiếu nữ xinh đẹp xa lạ cười hì hì với hộ vệ đứng bên cạnh. Thanh âm của nàng cũng thật độc đáo, có chút biếng nhác mị hoặc, âm cuối từng chữ đều được nhấn nhá mang theo cảm giác triền miên dễ chịu.

Lí Vị Ương nhíu mày, thiếu nữ này không những tự tiện xâm nhập vườn nhà người khác, hơn nữa còn không nói một lời đã dám ném nữ quan vào hồ. Một kẻ kiêu ngạo, ngang ngược như vậy thật sự là nàng chưa hề gặp qua. Nàng cẩn thận đánh giá thiếu nữ đối diện, nhất thời hơi ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan, lông mày tinh tế kết hợp với một đôi mắt đen nhánh vô cùng sáng lạn. Chiếc mũi cao thẳng thanh tú, hai phiến môi hồng mỏng khi cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Làn da cực kỳ non mịn, trơn bóng, trắng trong thuần khiết như không dính bụi bặm ưu phiền của thế gian. Cho dù không cười thì đôi má lúm đồng tiền kia cũng đủ mê người, nhan sắc chưa đến mức phong hoa tuyệt đại nhưng cũng thuộc dạng mĩ nhân bức người. Sự xuất hiện của nàng khiến cho toàn bộ mặt hồ, cảnh đẹp xung quanh như ảm đạm đi nhiều.

Nhưng điều làm Lí Vị Ương chú ý lại không phải khuôn mặt của nàng mà là đôi giày nàng ta đi. Thiếu nữ này đi một đôi giày vô cùng đặc biệt khiến người ta bị hấp dẫn. Đôi hài dùng một loại da mềm màu đỏ đặc biệt chế tạo thành, mặt trên sử dụng chỉ kim tuyến thêu hoa, giữa mỗi đóa hoa khảm một viên đá quý tỏa sáng lấp lánh. Đáng nói hơn là mũi giầy còn đính cả mấy chục viên lớn nhỏ nhỏ đủ kích cỡ, đường sóng dọc theo chiều dài đôi hài thêu cuộn nhấp nhô điểm xuyết mấy cành hoa xinh đẹp rực rỡ.

Khuôn mặt Cửu công chúa giờ phút này vô cùng giận dữ: "Ngươi thật to gan, dám ném cung nữ của ta xuống hồ, ngươi có biết ta là ai hay không?"

Thiếu nữ xinh đẹp kia lúc này vỗ vỗ cây roi trong tay, ung dung nhìn thoáng qua Cửu công chúa, trên mặt châm chọc nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta!"

Thái độ quả là ương ngạnh, Cửu công chúa xíu nữa thì bị nàng chọc giận đến mắc nghẹn. Mà hộ vệ đứng ở một bên vừa rồi không dám đi cứu người, bởi vì bọn họ là nam tử, không dám chạm vào nữ quan bên người công chúa. Giờ nhìn công chúa bị kẻ khác quát tháo khinh thường, vội vàng rút đao tiến lên mắng: "Lớn mật! Sao ngươi dám nói chuyện với Cửu công chúa như vậy!"

Ai ngờ đâu hơn mười tên hộ vệ cao lớn của bên kia cũng lập tức rút đao ra, không yếu thế chút nào.

Lí Vị Ương chú ý tới sắc mặt Triệu Nguyệt có vẻ kì lạ liền thấp giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Ánh mắt Triệu Nguyệt hoảng sợ nhìn chăm chú một nam tử tuổi trẻ đứng trong đội ngũ của đối phương đến mức quên trả lời câu hỏi của Lí Vị Ương. Lí Vị Ương nhìn theo hướng ánh mắt nàng thì thấy trên má trái của nam tử có một vết sẹo dài như do bị đao chém phá hủy gương mặt vốn anh tuấn của hắn, thậm chí trông có vẻ thật dữ tợn. Khi những kẻ khác đều rút kiếm ra thì hắn và ba tên hắc y hộ vệ phía sau vẫn đứng yên không nhúc nhích tựa như bốn pho tượng canh giữ bên người thiếu nữ xinh đẹp kia. Phát hiện Lí Vị Ương đang nhìn mình chằm chằm, người nọ chỉ giật mí mắt một cái nhưng không thèm để ý đến nàng.

Lí Vị Ương hơi nhíu mày, hình như đối phương căn bản không coi Cửu công chúa ra gì.

Thiếu nữ xinh đẹp lúc này đột nhiên tiến lên hai bước vô tình làm lộ ra toàn bộ đôi giày da mềm thêu hoa, Lí Vị Ương thấy trên đôi giày thêu một con chim phượng hoàng đang giương cánh muốn tung bay. Xung quanh phượng hoàng còn có rất nhiều chim nhỏ trông rất sống động tạo thành một bức tranh trăm điểu xoay quanh phượng hoàng rực rỡ. Tất cả mắt của mấy con chim đều được dùng các loại đá quý lớn nhỏ nhan sắc khác nhau khảm vào, theo mỗi bước chân đi lại của nàng, đá quý lại chợt lóe lên cực giống chim chóc đang nhấp nháy mắt.

Nếu dám dùng dấu hiệu bách điểu vây quanh phượng hoàng, hơn nữa còn khảm nhiều đá quý như vậy thì thân phận của thiếu nữ này chỉ sợ không đơn giản —— trong nháy mắt, Lí Vị Ương tự động xẹt qua vô số ý tưởng để rồi im lặng đích thân đi lên định kéo Cửu công chúa lại. Nhưng mà động tác nhỏ này của nàng đã bị thiếu nữ xinh đẹp kia nhìn thấy.

"Ngươi là kẻ nào?" Thiếu nữ giương bàn tay tinh tế trắng noãn ra, ngón tay thon dài như búp măng, phấn điêu ngọc mài phảng phất như bàn tay đó do một khối ngọc đẹp hoàn mỹ điêu khắc tạo thành. Điều đáng tiếc duy nhất là trên tay lại cầm theo một chiếc roi ngựa làm bằng da trâu, vô tình phá hủy bức tranh tốt đẹp. Nàng ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, có vẻ tò mò.

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Ta là An Bình quận chúa của Đại Lịch, không biết tiểu thư là ai và sao lại tới nơi này?"

Thiếu nữ xinh đẹp kia nghe xong liền quất chiếc roi thật mạnh xuống mặt đất, cười lạnh một tiếng: "An Bình quận chúa? Ngươi là cái thá gì mà đòi biết ta là ai!"

"Ngươi!" Cửu công chúa tức giận gần như muốn hộc máu, từ nhỏ nàng đã quen được nuông chiều, trừ hoàng đế ra không có kẻ nào dám để nàng phải chịu ủy khuất. Giờ bị một thiếu nữ xa lạ khiêu khích như thế thì nổi giận không thể kiềm chế nữa , nàng hất tay Lí Vị Ương ra, bước vài bước lên định trách cứ, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy một tiếng roi xé gió mà đến, Cửu công chúa kinh hãi kêu một tiếng vội vã ôm lấy mặt mình hoàn toàn ngây dại.

Không chỉ Vĩnh Ninh công chúa mà ngay cả đám nữ quan hầu hạ bên người Cửu công chúa cũng đều chợt ngẩn người. Người đầu tiên phản ứng kịp là Lí Vị Ương, nàng bước nhanh đỡ lấy Cửu công chúa kiểm tra xem có bị thương không. Sau khi dò xét kĩ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra ngay tại lúc thiếu nữ xinh đẹp kia quất roi xuống thì Cửu công chúa đã kịp thời dựa theo bản năng lấy tay che kín mặt. Cho nên nhát roi đó rơi tại trên cánh tay của nàng, làm tay áo bị xé rách và để lại một vết thương dài đỏ hồng nổi bật ở làn da tuyết trắng. Cửu công chúa đờ đẫn, ngây ra như phỗng, Lí Vị Ương vội vàng quát đám nữ quan phía sau: "Còn đứng đó làm gì, nhanh đi gọi thái y!"

Nữ quan sợ hãi rời đi, Vĩnh Ninh công chúa lúc này mới phản ứng lại liền chạy tới, nàng không kịp xem xét Cửu công chúa bị thương thế nào mà giận dữ ra lệnh: "Người đâu, mau bắt tất cả bọn họ lại cho ta!"

Thiếu nữ xinh đẹp không hề có chút sợ hãi, quát một tiếng: "Khôi Nô!". Lúc này bỗng nhiên có một người trong bốn gã hộ vệ mặc hắc y luôn luôn yên lặng từ đầu cho tới giờ lên tiếng trả lời rồi bước ra khỏi hàng. Dáng vóc hắn cường tráng, dung mạo bình thường đến nỗi dù có gặp ở trên đường cái e rằng cũng không có kẻ nào thèm chú ý.

Đám hộ vệ củaVĩnh Ninh công chúa thấy đối phương chỉ sai một tên ra đối phó với mình liền cảm thấy bị nhục nhã nên mười hai người không chút do dự xông lên. Khôi Nô rút kiếm ra khỏi vỏ bình tĩnh bắt đầu triển khai thế công. Không ngờ kiếm pháp của hắn thật kinh người, kiếm tùy ý lay động với tốc độ khống chế địch, vừa ra tay là ngăn cản được mười hai thanh kiếm đang liên tiếp vung lên.

Thân hình hắn di chuyển linh hoạt, động tác cầm kiếm nhanh nhẹn tiêu sái giống như cả người và kiếm đã hợp thành một thể. Thế kiếm vừa ra tựa như cuồng phong, mạnh như sấm đánh, mọi chiêu thức đều nhằm vào điểm chí mạng của đối phương, phong thái sắc bén bức người, chỉ trong chớp mắt hơn mười hai tên hộ vệ đã ngã xuống. Thủ lĩnh hộ vệ của phủ Vĩnh Ninh công chúa tập võ từ thuở nhỏ nhưng chưa từng gặp qua cao thủ như thế, vì để không bị mất thể diện nên quyết định liều chết cũng phải bắt được kẻ trước mắt. Lúc này trường kiếm trong tay Khôi Nô đột nhiên trở nên mạnh mẽ tựa sóng trào xông tới, thân kiếm phản quang lóe sáng như muốn chọc thủng ánh mắt của người nhìn, mũi kiếm sắc nhọn như từng đợt gió xoáy đâm thẳng về phía đối phương. Chưa đến vài giây liền nghe thấy âm thanh "Đang đang", thủ lĩnh hộ vệ của phủ Vĩnh Ninh công chúa thất tha thất thểu liên tiếp lùi lại mấy bước, thanh kiếm trong tay đã rơi xuống đất từ lúc nào, một nửa cánh tay phải cũng nằm bất động ngay gần đó, máu tươi phun trào làm cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ đến ngây người.

Thiếu nữ xinh đẹp cười nói: "Còn muốn đấu nữa không?" Lời nói này thực hiển nhiên chứng tỏ rằng nàng ta coi trận đánh trên giống như một trò chơi đùa vui, xem mạng người như cỏ rác.

Vĩnh Ninh công chúa chưa bao giờ bị qua mặt thê thảm như vậy, trực tiếp nhìn thấy mười hai hộ vệ của mình xông lên đều bị đánh ngã xuống đất, hơn nữa thủ lĩnh hộ vệ còn bị người ta chém đứt tay phải. Sắc mặt của nàng giận đến mức tím tái.

Lí Vị Ương lại nhìn về phía Triệu Nguyệt, từ lúc mới bắt đầu, nàng ta luôn luôn nhìn chằm chằm vị nam tử trẻ tuổi trên mặt mang theo vết sẹo. Ánh mắt của Triệu Nguyệt xẹt qua vô số cảm xúc, cuối cùng đọng lại sợ hãi. Sau đó nàng cúi đầu giống như sợ bị đối phương nhận ra. Lí Vị Ương nghĩ ngợi, tiến lên chặn Triệu Nguyệt, thấp giọng nói: "Ngươi đi xuống trước đi." Triệu Nguyệt sửng sốt, không nghĩ đang lúc nguy hiểm mà Lí Vị Ương lại hạ lệnh như vậy. Nhưng chân nàng cũng đang run run, đây là một phản ứng cho thấy bản thân không thể kiềm chế được sự sợ hãi, nàng theo bản năng lui hai bước.

Chú ý tới động tác của Triệu Nguyệt, nam tử mặt thẹo kia trên mặt hơi hơi tỏ ra ý cười càng làm nổi bật vẻ dữ tợn của vết sẹo.

"Vị tiểu thư này, đây là gia viên của Vĩnh Ninh công chúa, ngươi tự tiện đi vào đã là không phải phép, sao giờ còn dám ra tay đả thương người?" Lí Vị Ương sắc mặt lạnh băng nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ chậc lưỡi hai tiếng, đánh giá Lí Vị Ương một chút rồi tỏ ra không có hứng thú với nàng, lớn tiếng nói: "Ta sớm nghe nói ở Đại Lịch có một vị tuyệt sắc mỹ nhân tên là Lí Trường Nhạc, các ngươi mau kêu nàng ra đây!"

Đã rất lâu rồi, Lí Vị Ương mới nghe được có người nhắc tới Lí Trường Nhạc liền cười cười, nói: "Không biết tiểu thư tìm tỷ tỷ của ta có chuyện gì?"

"Lí Trường Nhạc là tỷ tỷ của ngươi?" Thiếu nữ tỏ ra không dám tin vào mắt mình: "Ngươi xấu xí như thế này thì chắc chắn Lí Trường Nhạc cũng chẳng hơn được bao nhiêu!". Lúc nàng nói chuyện, quần áo trên người nhẹ nhàng lay động theo gió xuân làm cho cảnh vật xung quanh như có sức sống vô cùng mềm mại.

Mỹ nhân như vậy nhưng đáng tiếc tính tình lại quá bá đạo kiêu căng, hơn nữa còn hỉ nộ bất thường. Trong lòng Lí Vị Ương thở dài một tiếng, nói: "Tiểu thư nói không sai, tỷ tỷ của ta quả thật là đệ nhất mỹ nhân của Đại Lịch, dung mạo của ta không bằng một phần. Chỉ tiếc, giờ ngươi muốn gặp nàng, thật sự đã tới chậm một bước."

Thiếu nữ nhíu mày, nói: "Ý của ngươi là gì?"

Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Hồng nhan bạc mệnh, nàng chẳng may gặp bạo bệnh nên bất hạnh qua đời, tiểu thư sẽ không thể gặp được nữa."

___________

Thiếu nữ kia nghe xong lại tỏ ra vui mừng, vỗ tay nói: "Như thế càng tốt. Cho dù nàng ta chưa chết thì lần này đến đây ta cũng sẽ giết nàng!"

Cửu công chúa đang ôm cánh tay bị thương mang vẻ mặt không dám tin nhìn nàng rồi bật thốt ra theo bản năng: "Ý ngươi là sao?"

Nàng kia nhướn mày nói đương nhiên: "Vì ta mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, kẻ nào dám cạnh tranh với ta chỉ có con đường chết!"

Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười làm thiếu nữ thấy vậy tức giận mắng: "Ngươi cười cái gì?"

Trên mặt Lí Vị Ương vẫn duy trì ý cười nói: "Vị tiểu thư này, không phải ta đang cười mà chẳng qua có chút tiếc hận. Nếu tỷ tỷ sống được đến giờ thì không biết khi nàng nghe thấy câu nói của ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Ta thật muốn để nàng nghe một chút, hoá ra xinh đẹp cũng là cái tội."

Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương bằng ánh mắt âm u. Trong lòng nàng đột nhiên không vui, nói: "Ánh mắt của ngươi làm ta rất mất hứng, Khôi Nô, mau khoét đôi mắt của nàng ra cho ta!"

Khôi Nô lên tiếng: "Dạ!" rồi lập tức bước nhanh đến. Đúng lúc này, Triệu Nguyệt đứng phía sau luôn im lặng không tiếng động lại đột nhiên rút nhuyễn kiếm bên hông ra, trong nháy mắt không chút do dự phi thân tới để ngăn cản trường kiếm của Khôi Nô. Sự tình bắt đầu có thay đổi, hai người chiến đấu ác liệt, Lí Vị Ương nhìn rõ ràng, Triệu Nguyệt vốn là cao thủ khó gặp nhưng giờ này hiển nhiên đụng trúng một địch thủ khó chơi rồi.

Đây là chuyện chưa từng thấy, thiếu nữ kia rốt cuộc có thân phận gì, sao hộ vệ bên người võ công cao cường như thế? Liên tưởng đến thái độ kinh hãi của Triệu Nguyệt khi nhìn thấy nam tử mặt sẹo, Lí Vị Ương bỗng cảm thấy bất an.

Đúng lúc này, từ đằng xa có người cao giọng nói: "Tất cả dừng tay lại!" Tiếp đó, mọi người nhìn thấy một vị công tử mặc cẩm y mau chóng dẫn hộ vệ đến, Triệu Nguyệt và Khôi Nô đồng thời tách ra, Khôi Nô đứng vững rất nhanh còn Triệu Nguyệt thì liên tục lui ba bước mới ổn định được tư thế. Điều này khiến người luôn trầm ổn, trấn tĩnh như Lí Vị Ương cũng tỏ ra không thể tin vào mắt mình. Nàng phát hiện trên mặt Triệu Nguyệt có hai vết thương bắt đầu chảy máu.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com