TruyenHHH.com

Phan 1 Thu Nu Huu Doc Cam Tu Vi Uong

  Vốn đang lo lắng Vinh ma ma chọn đồ quá mức đặc biệt, ai ngờ chỉ lấy một bức họa, Lưu ma ma mới yên lòng, nói lúc sau sẽ báo lại với tiểu thư, Vinh ma ma lại nói chỉ là thứ đồ nhỏ, đặc biệt báo lại thì có vẻ mẹ con xa lạ lẫn nhau, có dịp tự phu nhân sẽ thông báo với tiểu thư, còn cố ý cho Lưu ma ma một chiếc vòng tay vàng, Lưu ma ma hiểu ý đối phương, không nhiều lời nữa. Lúc này bị lão phu nhân hỏi, Lưu ma ma mồ hôi lạnh đầy đầu, chỉ nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, gần như không nói ra lời.

Vinh ma ma lạnh lùng nói: "Lưu ma ma, lúc đó ngươi bảo với ta Tam tiểu thư đã đồng ý!"

Lưu ma ma sửng sốt, lập tức cứng họng, ngây người: "Ta đâu có nói như vậy! Vinh ma ma sao ngươi có thể nói năng bậy bạ thế! Rõ ràng ngươi bảo không cần thông báo, tự phu nhân sẽ nói với tiểu thư! Sao lại hất lung tung lên người ta!"

Lí Vị Ương thản nhiên cất lời: "Lão phu nhân, phụ thân, con chưa bao giờ cho phép nô tỳ này đưa bức họa cho mẫu thân!"

Vinh ma ma lại lớn tiếng thốt: "Lão gia, lão phu nhân! Nếu không có sự cho phép của Tam tiểu thư, một nô tỳ nho nhỏ dám làm thế sao? Chẳng lẽ Lưu ma ma lại động tay trên bức họa?!"

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khó coi cực kỳ, lớn tiếng quát: "Lưu ma ma, tranh này bị người ta tẩm xạ hương, hại phu nhân xảy thai, ngươi có biết hay không?!"

Lưu ma ma sớm run run, thấy Lí Tiêu Nhiên giận dữ đầy mặt, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng đang sợ hãi.

Lí Vị Ương cười lạnh trong đáy mắt, mà ngoài mặt phảng phất như cực kỳ tức giận: "Ngươi sững sờ cái gì! Còn không nói cho rõ ràng!"

Lưu ma ma run rẩy, lập tức nói: "Nô tỳ không bẩm báo Tam tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết gì cả, cầu lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!" Bà vốn là người không thích nhiều chuyện, thường ngày chỉ biết làm việc, giờ không biết vì sao gây ra đại họa, sao có thể không sợ hãi?

"Phụ thân, bức họa này là Thanh Phong đồ của Lưu Thư họa sĩ tiền triều, chính là lễ vật Công chúa ban cho con, chẳng lẽ Công chúa hãm hại mẫu thân sao? Hơn nữa bức họa đặt trong kho hàng đã nửa năm, nếu như thật sự bị người khác cố ý động tay động chân, sao có thể chuẩn bị sớm như vậy?! Lại khéo đến mức bị mẫu thân chọn trúng? Không khỏi quá mâu thuẫn?" Lí Vị Ương gằn từng tiếng.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên càng khó coi, nhanh tay lấy bức họa ra cẩn thân xem xét, quả quyết nói: "Không, đây không phải là tác phẩm của Lưu Thư, là đồ giả!"

Sắc mặt mọi người thay đổi, không ngờ là đồ giả? !

Lí Tiêu Nhiên có nghiên cứu thi họa, ông chỉ vào bức Thanh Phong đồ, sắc mặt đông lạnh: "Mỗi lần Lưu Thư vẽ tranh đều đang say khướt, chính vì tính cách không câu nệ này mà ký tên thường trái ngược với quy tắc bình thường, kết cấu chính thống là từ phải sang trái, viết ở chỗ trống, mà ông ấy lại viết từ trái qua phải, giữa khe hở trúc thạch, thể chữ là Lệ kết hợp với Khải, trình bày không thẳng và cơ bản mà là lớn nhỏ không đồng nhất, cao thấp xen kẽ, nhìn qua thú vị đặc sắc! Nhưng bức họa này tuy giống Thanh Phong đồ như đúc, mà chữ ký lại chẳng khác gì họa sĩ phổ thông, từ phải sang trái! Cho nên đây không phải là tác phẩm của Lưu Thư!"

Lí lão phu nhân nặng nề nói ra một câu: "Công chúa sẽ không tặng bức họa giả, cho nên, nhất định có người đã đánh tráo!"

Ánh mắt mọi người một lần nữa quay về chỗ Lí Vị Ương, nàng lạnh lùng cười: "Nói như vậy mọi người đều đang nghi ngờ ta? Tất cả ăn uống y phục trong phủ đều cố định, ai mua loại dược nào dùng loại dược nào đại phu trong phủ rõ ràng nhất, ta chưa từng chạm qua xạ hương thì sao? Thậm chí ngay cả lư hương trong phòng ta là hương Thanh Tâm loại nhẹ nhất, nửa phần xạ hương cũng không có, dám hỏi một câu, muốn hại người thì ta lấy xạ hương từ chỗ nào? Đây không phải thứ tầm thường, mọi người đã nghi ngờ không ngại đến cửa hàng bên ngoài hỏi một câu, xem ta hay là nha đầu của ta có từng bước vào dược điếm nửa bước!"

________________________

"Xin hỏi Tam tiểu thư có chịu cho người khác lục soát không?" Vinh ma ma lạnh lùng nói.

"Lục soát đi." Lí Vị Ương đáp trả lạnh nhạt, nàng đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy! Dù sao quay đi quay lại chỉ có chút kỹ xảo đấy thôi.

La ma ma nhìn thoáng qua lão phu nhân, lão phu nhân gật đầu, La ma ma lập tức dẫn người đi, qua nửa canh giờ mới trở về bẩm báo: "Phòng của Tam tiểu thư rất sạch sẽ, không có gì hết."

Lí lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà thật sự không hy vọng Lí Vị Ương có liên quan đến chuyện này.

Lúc này, Tưởng Nguyệt Lan cắn chặt răng, như hờn tủi lại như nhẫn nhịn, lớn tiếng khóc: "Lão gia, nếu không phải Tam tiểu thư thì là ai động tay động chân trên bức họa? Ngài phải cho Nguyệt Lan một lời công đạo!"

Lí Tiêu Nhiên đau đầu kịch liệt, giọng nói của ông lạnh lùng: "Thật sự không tra được gì?"

La ma ma lập tức trả lời: "Nô tỳ đã cẩn thận kiểm tra, không tìm được gì hết."

Vinh ma ma đứng bên cạnh đột nhiên xen lời: "Lão gia, còn Thất di nương nữa, nơi đó chưa hẳn đã không có gì!"

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: "Vinh ma ma, Thất di nương là người thành thật, ngay cả Thất di nương ngươi cũng nghi ngờ? Hay là ngươi dứt khoát nói trên người Tứ đệ ta có xạ hương đi còn hay hơn!"

Vinh ma ma âm thầm cười lạnh, ra vẻ lơ đãng nói: "Tam tiểu thư, nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, tiểu thư cần gì phải thẹn quá hóa giận?"

Lí Vị Ương nhếch khóe môi, ý cười khắc sâu làm cho người khác cảm thấy như ngọn lửa bị bao phủ bởi tầng băng dày bay đến: "Ồ? Ngươi ăn ngay nói thật? Vậy vì sao muốn hắt nước bẩn lên người Thất di nương."

"Có phải hắt nước bẩn hay không gọi tới là biết!" Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói, phất tay phân phó người đi mời Thất di nương.

Lí Vị Ương nhếch môi cười, toàn thân băng lạnh âm trầm, làm người khác trong lòng run sợ. Nàng biết rõ, mục đích của đối phương không chỉ có mình! Nhìn chủ mẫu yếu đuối nằm trên giường cách đó không xa, nàng cười lạnh một tiếng, Tưởng Nguyệt Lan, ngươi đúng là lớn mật, oan uổng ta thì thôi còn kéo theo Thất di nương, được, được lắm, thật sự rất được!

"Lão phu nhân, lão gia." Đàm thị hành lễ, không thấy mọi người nói gì đành phải xấu hổ đứng sang bên cạnh. Lưu ma ma quỳ bên dưới, sắc mặt Lí Vị Ương đông lạnh, Thất di nương có chút khó hiểu nhưng không nghĩ nhiều.

"Đàm thị, phu nhân sảy thai. Ngươi có biết không?" Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên nhìn thằng vào bà, mang theo sự nghiêm khắc không thể nói rõ.

Thất di nương nghe câu hỏi của Lí Tiêu Nhiên, giọng điệu vô cùng không vui, vội đáp: "Phu nhân xảy ra chuyện? Thiếp không biết, bằng không đã sớm đến thăm."

"Việc này không cần nói, ta hỏi ngươi, Vị Ương có từng giao cho ngươi thứ gì không?" Lí Tiêu Nhiên hỏi như vậy rõ ràng đã nhận định Lí Vị Ương lợi dụng Thất di nương chứa chấp thứ gì đó.

Vương thái y đột nhiên ngắt lời: "Chờ một chút." Mọi người khó hiểu nhìn ông, ông bước nhanh đến trước mặt Đàm thị: "Thất lễ, mời di nương tháo túi hương trên người xuống."

Đàm thị sửng sốt, sau đó theo bản năng nghe lời, lấy túi hương xuống.

Vương Thái y ngửi ngửi, sắc mặt quả nhiên biến đổi, nhanh chóng đổ dược liệu trong túi hương ra, cẩn thận xem xét, sau đó ngưng trọng nói: "Đây là Tô Hợp hoàn." Từ lúc Đàm thị bước vào cửa ông đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, rất độc đáo. Hiện giờ xem ra quả thật là thế.

"Đó là cái gì?" Lí Tiêu Nhiên nhíu mày.

Vương Thái y giải thích: "Một số người bị bệnh tim đau thắt, hoặc dễ ngất xỉu dùng Tô Hợp hoàn bệnh tình có thể thuyên giảm."

"Có thành phần gì?" Lí Tiêu Nhiên lập tức truy hỏi, hiển nhiên bắt được điểm mấu chốt.

"Bởi vì trong sách cổ có nói, xạ hương có thể nhanh chóng tiến vào cơ bắp và cốt tủy, dễ phát huy dược tính. Cho nên trong thành phần của Tô Hợp hoàn có chứa xạ hương —— "

Lí Tiêu Nhiên giận tím mặt, không hề nghĩ ngợi đã xông lên tát Thất di nương một cái, mà Lí Vị Ương nhanh hơn ông một bước, vừa liếc mắt ra hiệu, Triệu Nguyệt đã ôm Thất di nương tránh đi, Lí Tiêu Nhiên tát vào không khí sắc mặt càng thêm khó coi: "Lí Vị Ương! Chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn không chịu nhận tội? Hai mẹ con nhà ngươi đúng là lòng dạ độc ác, ngay cả đứa nhỏ như vậy cũng giết chết, không sợ có báo ứng sao?!"

Lí Vị Ương ra dấu bảo Triệu Nguyệt bảo vệ cẩn thận Đàm thị đang kinh hoảng, đáp trả lạnh lùng: "Phụ thân, đợi nói cho hết lời rồi động thủ lần nữa cũng không muộn!" Nói xong nàng quay đầu hỏi, "Thất di nương nói cho con biết, thuốc này từ đâu tới?"

Đàm thị vô cùng hoảng sợ thấy không thể giấu giếm được gì đành ăn ngay nói thật: "Từ lúc sinh Mẫn Chi ra thiếp luôn bị đau thắt tim, giữa đêm bừng tỉnh, khám không ít đại phu mà chẳng có tác dụng gì, lại sợ Vị Ương lo lắng cho nên không dám nói! Sau này đi thăm phu nhân, vừa vặn gặp Hà đại phu, ông ấy nói thuốc này có thể chữa bệnh thiếp liền nghe lời bắt đầu dùng, cũng không biết thuốc này được làm từ cái gì!"

_______________________________

Lí Tiêu Nhiên giận dữ: "Ngươi không biết, ngươi làm sao mà không biết? Thứ ngươi mang theo rõ ràng dùng để hại người!"

Đàm thị kinh hãi, lúc này bà rốt cuộc hiểu ra, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, cất tiếng khóc: "Lão gia, lão phu nhân, cho thiếp lá gan lớn nữa thiếp cũng không dám tổn thương một sợi lông của phu nhân, huống chi là mạng người, thiếp cũng là người làm mẹ, sao có thể làm ra chuyện này!"

"Không thừa nhận là được chắc? Người đâu, tìm Hà đại phu đến đối chất!" Lí Tiêu Nhiên lạnh băng nói.

Trên giường, Tưởng Nguyệt Lan vẫn không ngừng khóc rống, từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt mà chỉ nói hai ba câu, không có câu nào chỉ trích nhưng vô thanh vô tức đã kéo Lí Vị Ương cùng Đàm thị xuống nước, đúng là làm người khác bội phục.

Toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, mọi người đang chờ Hà đại phu đến chứng minh, Đàm thị nơm nớp lo sợ nhìn Lí Vị Ương lại thấy con gái sắc mặt bình tĩnh, không hề đặt việc này trong lòng.

Nhị phu nhân nghi ngờ nhìn Đàm thị vẻ mặt kinh hoảng, lại nhìn Lí Vị Ương vô cùng trấn định, càng thấy khó hiểu hai người có thật là mẹ con không, vì sao chẳng giống chút nào, so với Đàm thị thành thật Lí Vị Ương đúng là như ác quỷ đầu thai, không, có khi nàng ta đến đòi nợ oan trái, bằng không tại sao nó ở đâu nơi đó không thể sống yên ổn? Nhị phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy đúng, khẽ nói với Lí Thường Như: "Bản án này rốt cuộc phải thẩm vấn đến lúc nào, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút sáng mai còn chờ uống trà của con dâu!"

Lí lão phu nhân tức giận: "Là lúc nào rồi ngươi còn nhớ chuyện này! Đúng là không hiểu biết gì hết!"

Nhị phu nhân tự dưng bị mắng một câu, thấy sắc mặt cứng ngắc cùng cơ mặt run run của Lí lão phu nhân, lập tức không dám hé răng quay mặt sang chỗ khác. Nhị tiểu thư thấp giọng: "Mẹ đừng nói nữa, lão phu nhân đang tức giận."

Nhị phu nhân luôn lắm miệng không hé răng nữa, toàn bộ căn phòng lại quay về tĩnh lặng, mà lúc này tân khách vẫn còn trên yến hội, Lí Mẫn Đức phải ở phía trước tiếp đón khách nhân, đã ba lần sai người mời Lí Tiêu Nhiên qua mà ông nhất quyết không rời đi, chờ bằng được kết quả thẩm vấn.

Hà đại phu đại khái hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, đôi mắt khôn khéo, lúc trước thần thái sáng láng, nhưng hôm nay bước vào cửa cả người run run cúi đầu.

Lí Tiêu Nhiên có vài phần sốt ruột: "Hà đại phu, ngươi cúi đầu làm gì?!"

Hà đại phu ấp úng: "Hồi bẩm Lí Thừa tướng... ta... ta vô ý vấp ngã, cho nên không cẩn thận làm mặt bị thương, không dám gặp người khác."

"Không sao, hôm nay mời ngươi đến là có chuyện quan trọng cần thỉnh giáo." Lí Tiêu Nhiên nói, "Thất di nương nói lúc ngươi đến xem bệnh cho phu nhân đã cho Thất di nương Tô Hợp hoàn, có thật hay không?"

Giọng nói của Hà đại phu có một tia run run: "Tất nhiên là thật, là thật ——" ông lặp lại hai lần phảng phất như bị kinh sợ, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.

Lí Tiêu Nhiên cất cao giọng: "Hà đại phu, ngươi ngẩng đầu lên nói!"

Hà đại phu bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, mặt bầm dập, gãy cả mũi, sao có thể là bị té ngã, rõ ràng bị người khác đánh thành thế này. Tất cả mọi người kinh hãi, Lí lão phu nhân vội nói: "Hà đại phu, —— người nào lớn mật như thế!"

Lí Vị Ương nhíu mày, nàng đã dặn dò Triệu Nam, lúc bắt người tuyệt đối không thể để lại vết thương, nhưng Hà đại phu như thế rốt cuộc là bị ai đánh? Chẳng lẽ Triệu Nam làm trái mệnh lệnh của nàng, không, không đúng, Triệu Nam chưa từng nhắc tới việc này, chứng minh hắn không chạm qua một ngón tay của Hà đại phu. Nàng tin tưởng Triệu Nam không dính vào việc này.

Hà đại phu quỳ rạp xuống đất, khóc kể: "Lí Thừa tướng, ta thật sự không dám nói tiếp! Cho dù nói gì cũng đều phải chết! Tam tiểu thư quý phủ ta thật sự không đắc tội nổi! Cầu ngài cứu ta một mạng!"

Lí Tiêu Nhiên lớn tiếng cười lạnh, từ ghế tựa đứng bật dậy, ánh mắt như kiếm hướng tới Lí Vị Ương. Có khả năng ngay cả ông cũng không biết, ánh mắt ông tuy sắc bén nhưng hàm chứa sự bất an sâu sắc, tựa như mũi kiếm sắc bén không ngừng run run trong gió, trong lòng ông có một loại sợ hãi với Lí Vị Ương, một loại sợ hãi đáng sợ, nhưng hiện tại ông cần phải trừng phạt con bé, nếu ông lui ra sau như vậy sẽ hoàn toàn phá hủy uy nghiêm của người làm phụ thân cùng đứng đầu một nhà: "Lí Vị Ương, rốt cuộc ngươi đã làm những gì! Có phải từng đi hiếp bức Hà đại phu!"

Giờ khắc này trên mặt Lí lão phu nhân lộ sắc thái như muốn nhổ ra thứ gì đó đang chặn trong lồng ngực, môi chung quy cứng ngắc khép chặt, chưa nói gì cả.

Vinh ma ma nói: "Hà đại phu, Tam tiểu thư uy hiếp ông như thế nào, cứ nói thật ra, lão gia nhất định sẽ làm chủ cho ông! Tuyệt đối không để kẻ xấu tùy ý oan uổng ông!"

Lí Vị Ương hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy Hà đại phu, ta uy hiếp ngươi như thế nào, vì sao không nói thẳng ra đi?"

Lúc này trán Hà đại phu đã phủ đầy mồ hôi, quỳ gối trên nền đất lạnh băng, phảng phất như đang vô cùng khó xử.

Cuối cùng lão phu nhân mở miệng: "Ngươi nói thật ra, nếu như là sự thật —— cũng không được giấu diếm!"

Hà đại phu lớn mật liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cố ý thẳng lưng nói: "Lão phu nhân, hôm kia ta từ bên ngoài khám bệnh trở về bị một đám người xấu bắt cóc, bọn họ nhốt ta lại, còn nghiêm hình tra tấn, yêu cầu ta phải làm theo những gì họ nói —— dù thế nào ta cũng không chịu đáp ứng cho nên bọn họ không thả ta đi, sau này còn dùng vàng bạc để thu mua, bảo ta nói phu nhân thật ra không mang thai, mà dùng dược có thể tạo ra hiện tượng giống như mang thai để lừa gạt các đại phu đến chẩn mạch —— ta mơ hồ nghe thấy bọn họ nói chủ tử là An Bình Huyện chủ... Thấy ta cứng mềm không ăn bọn họ thậm chí bắt trói cháu ta, cuối cùng ta đành bất đắc dĩ đáp ứng!"

Mọi người trong phòng càng nghe càng khiếp sợ, lập tức nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt gần như không dám tin.

Nhưng mà Hà đại phu còn nói tiếp: "Ban đầu dược ta đưa cho Thất di nương đúng là Tô Hợp hương, thuốc này thật ra hàm lượng xạ hương rất thấp, căn bản không ảnh hưởng đến người thân thể khỏe mạnh, nhưng Thất di nương cố tình nói thuốc này hiệu quả không rõ ràng, vẫn ngày đêm khó ngủ, bắt ta gia tăng lượng dược, cho nên ta mới đưa cho Thất di nương Tô Hợp hương hàm lượng cao, cũng chính là Xạ Hương hoàn —— "

Lúc này mọi người đều hiểu ra, đầu tiên Lí Vị Ương thông đồng với Thất di nương lừa được xạ hương từ chỗ Hà đại phu, sau đó lợi dụng xạ hương động tay động chân trên bức họa sơn thủy, mưu hại đứa nhỏ của mẹ cả, còn ép Hà đại phu vu cáo để mọi người cho rằng Tưởng Nguyệt Lan "giả mang thai", sau đó cố ý ra vẻ xảy thai để oan uổng Lí Vị Ương, tâm tư đúng là vô cùng ác độc!

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, thấy trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ giật mình, đành thở dài một hơi, đôi huynh muội này đều là thủ vệ am hiểu giết người, lại không thành thạo tâm cơ mưu lược. Tưởng Nguyệt Lan tính kế hết mọi đường, nàng ta mang thai thật, lại cố ý để Lí Vị Ương nghi ngờ, tưởng nàng ta giả mang thai, tìm hiểu cái gọi là "chân tướng" từ miệng Hà đại phu. Triệu Nam đúng là biết được chuyện Tưởng Nguyệt Lan "ngụy trang" mang thai từ chỗ Hà đại phu, hóa ra đối phương đã thiết kế tất cả ngay từ đầu, bao gồm nhân chứng Hà đại phu, hiện giờ lật lọng, tất cả là cạm bẫy Tưởng Nguyệt Lan thiết kế.

Lúc này, Hà đại phu lấy tấm ngân phiếu ra: "Đây là ngân phiếu Tam tiểu thư thu mua, nếu ta thật sự nhận thì lương tâm sẽ bất an! Mời lão gia thu hồi đi!"

Chuyện đã đến nước này, vật chứng nhân chứng đã đầy đủ, không còn đường chống chế! Lí Tiêu Nhiên không rống to phát giận mà trong mắt lộ ra tia lửa đáng sợ, thậm chí có sát ý, nhưng đến khi ánh mắt ông chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lí Vị Ương, thì miệng ông nhanh chóng hiện lên vẻ tươi cười tàn nhẫn mà phẫn hận —— ép hỏi Lí Vị Ương: "Ngươi đồ tiện nhân, còn gì để nói!"

Ông đã hạ quyết tâm mượn cơ hội này dứt khoát trừ khử nữ nhi không thể khống chế này!

Hiện tại Lí Vị Ương đã bị buộc đi đến sát vách núi đen, mà nàng vẫn kiêu ngạo liếc nhìn Lí Tiêu Nhiên, chỉ cảm thấy ông ta yếu đuối và buồn cười đến mức nào. Nói ra cũng thật châm chọc, vị phụ thân của nàng ngồi trên ghế Thừa tướng, cả ngày hô tới hô lui không ai bì nổi, nhưng đáy lòng lại sợ hãi hơn bất cứ ai, rõ ràng biết phía sau chuyện này có ẩn tình khác lại cố tình nhân cơ hội diệt trừ nàng. Nói đến cùng chỉ vì nàng không chịu bị khống chế làm ông ta cảm thấy càng lúc càng bất an sợ hãi mà thôi!

Nàng cúi đầu cười lạnh, sau đó ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào mắt ông. Lí Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong mắt nàng mang theo băng hàn thấu xương, rùng mình, lửa giận lập tức biến mất —— hắn chưa bao giờ thấy Lí Vị Ương mang vẻ mặt này, nhất thời chấn động.

Lí Vị Ương cười lạnh nhìn ông, chậm rãi chuyển tầm mắt đến chỗ Tưởng Nguyệt Lan, con ngươi tối đen lộ ra vẻ khó lường: "Mẫu thân, hy vọng mẫu thân đừng thay đổi tính toán ban đầu mới tốt."

Giọng nói của nàng vừa mềm mại nhẹ nhàng lại mang theo sự tàn nhẫn khốc liệt vô cùng. Tưởng Nguyệt Lan có ảo giác —— mình ngay lập tức sẽ bị rơi xuống địa ngục! Không, làm sao có thể?! Người thắng rõ ràng là mình, sắp thành công rồi, nàng tuyệt đối không tin Lí Vị Ương có biện pháp lật ngược ván cờ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com