Phan 1 Thu Nu Huu Doc Cam Tu Vi Uong
Trong thư phòng, Tưởng Húc sắc mặt âm trầm: "Hiện tại nói cho rõ ràng, sao ngươi có thể tiết lộ mật đạo cho người ngoài biết, ngươi thật sự muốn phản bội Tưởng gia?!"
Tưởng Thiên yên tĩnh hồi lâu, bỗng dưng gào khóc: "Đại bá phụ, con sợ hãi, con thật sự bị nha đầu kia dọa sợ, nàng ta căn bản không phải là người, nửa phần thương tiếc cũng không có! Con không nói, nàng để hạ nhân ngày đêm không cho con ngủ, còn nghĩ đủ loại biện pháp tra tấn con —— "
"Đồ vô dụng!" Tưởng Húc giận dữ, thẳng tay ném chặn giấy bằng ngọc, "Chút chuyện nhỏ đấy đã không chịu nổi, ngươi có tư cách gì nói ngươi họ Tưởng!"
Tuy Tưởng Thiên càn quấy nhưng tuyệt đối không phải người không biết nặng nhẹ, tiết lộ mật đạo với người ngoài, hơn nữa người ngoài này còn là kẻ địch của bọn họ, tương đương phản bội gia tộc! Tưởng Hoa nhíu mày: "Trước kia đệ không phải người nhát gan thế này."
Tưởng Thiên khóc nước mắt nước mũi lẫn lộn: "Nữ tử khủng bố đó, nàng ta... nàng ta sai người dùng dao nhỏ, rạch bốn vết dài trên đỉnh đầu dược đồng, đổ thủy ngân vào, xong cứ thế từng khối thịt luộc rõ rành rành rớt ra—— thật sự đáng sợ!"
Tất cả mọi người trong phòng không rét mà run, thủy ngân nặng hơn máu rất nhiều, vừa vào đã chia lìa da thịt, chịu sự đau đớn khôn cùng, thân thể mạnh mẽ kháng cự, thịt từ vết dao chui ra, loại biện pháp này chưa từng nghe qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đúng là cực kỳ đáng sợ, Tưởng Hoa bật thốt: "Đệ tận mắt nhìn thấy?!"
Tưởng Thiên sửng sốt, lập tức lúng túng nói: "Đệ... Đệ thấy bọn họ lôi dược đồng xuống, sau đó nói muốn đúc bằng thủy ngân, không lâu sau chợt nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, về sau quay lại cho đệ xem từng khối thịt trắng nhợt, đệ rất sợ hãi không dám nhìn rõ ràng..."
Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: "Chỉ là thủ thuật che mắt thôi, nếu thật sự giết người như vậy sao không làm ngay trước mắt đệ? Không phải càng có sức ảnh hưởng sao? Rõ ràng đe dọa thôi! Đệ đúng là nhát gan!"
Đe dọa? Cho dù đe dọa, cũng là sự đe dọa tàn khốc nhất trên thế giới, Tưởng Thiên không nhịn được rùng mình, lại thấy Tưởng Hoa vẫn mang dáng vẻ đạm mạc như gió thổi mây trôi, chỉ có điều điểm hồng chí giữa hai hàng mày càng thêm đỏ tươi diễm lệ. Hắn cố gắng cười nhạt: "Đệ... Đệ vốn là người nhát gan, mà dù sao mọi người đã sớm an bày vô số ám vệ, cho dù bọn họ đi mật đạo tiến vào chắc chắn không thể gây tổn thất lớn, cần gì phải để đệ mất mạng! Nếu không khẳng định bọn họ không giết được mọi người, cho dù thiên lôi đánh xuống đệ cũng tuyệt đối không lộ một chữ."
Tưởng Dương lắc đầu: "Cảnh tượng mười phần đáng sợ này, không thể trách Ngũ đệ, đệ ấy thật sự quá sợ hãi, bằng không sẽ không nói ra toàn bộ, âu cũng là điều thường tình."
Tưởng Hoa thở dài một hơi, buông mi mắt xuống: "Đúng là ngu ngốc, ngay từ đầu Lí Vị Ương đã không có ý định giết đệ."
Tưởng Thiên vội vàng nói: "Không phải, bọn họ không chút hạ thủ lưu tình nào! Huynh xem, sau lưng đệ bị roi mây đánh cho xanh tím kìa!"
Tưởng Hoa nhìn hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lí Vị Ương là người có thù tất báo, chẳng những sẽ báo mà còn trả lại gấp trăm ngàn lần, người như thế cũng có một đặc điểm, đối với người có ân tuyệt đối không quên. Đệ cứu đệ đệ nàng ta, chỉ cần nhìn vào điểm này nàng ta chắc chắn không giết đệ! Nếu lúc đó đệ gắng chịu, mặc kệ bọn họ dụ dỗ thế nào cũng không nói thì cuối cùng vẫn bình an vô sự, vậy mà đệ ngu xuẩn chưa đánh đã khai!"
Sắc mặt Tưởng Húc khó coi, trừng mắt với Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên giật mình nhìn Tưởng Hoa: "Làm sao huynh biết, vạn nhất —— "
Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: "Không có vạn nhất! Ở điểm này ta có thể khẳng định! Buồn cười, mọi người đấu lâu như vậy mà không nhìn thấu tính cách nàng ta! Ngay cả tính cách không hiểu, khó trách mọi người lại thất bại!"
Tưởng Thiên sửng sốt: "Không phải huynh lần này cũng thất bại sao?"
Tưởng Hoa hơi nghẹn lời, sau đó cười cười: "Muốn trừ khử nàng ta còn rất nhiều biện pháp, đệ chậm rãi chờ xem đi."
___________________________________
Lúc Lí Vị Ương quay về phủ đã là gần chạng vạng, thay xiêm y xong thì nha đầu lại gần thông báo Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đã chờ ở đại sảnh hồi lâu.
Lí Vị Ương thuận tiện nói: "Mời Thất Hoàng tử đến phòng khách chờ một chút đi."
Thác Bạt Ngọc chờ tầm nửa ly trà nhỏ Lí Vị Ương mới đi đến đại viện, vào phòng khách cười nói: "Để điện hạ chờ lâu rồi."
Thác Bạt Ngọc một thân hoa phục, dưới ánh nến càng thêm phong thần tuấn mỹ: "Vị Ương, ta đã vào cung, tự mình bẩm báo mọi chuyện với phụ hoàng, người cực kỳ tức giận với cái chết của phu nhân Quốc công, đồng thời cũng kinh ngạc việc Tưởng gia bao che hung thủ vu hãm cho nàng, hơn nữa còn nói nếu quả thật có chứng cứ, nhất định sẽ nghiêm trị Tưởng gia."
Lí Vị Ương nở nụ cười như có như không: "Cho dù có tìm được chứng cứ hay không, hiện tại bệ hạ sẽ không trừng phạt Tưởng gia."
Thác Bạt Ngọc hơi sửng sốt: "Xảy ra chuyện bại hoại danh dự như vậy, chẳng lẽ phụ hoàng còn muốn giữ bọn họ lại?"
"Điện hạ," Lí Vị Ương ngồi xuống, mi mắt rủ xuống, hàng mi dày nhẹ chớp, lúc sau mới nói: "Điện hạ cần phải hiểu một điều, chỉ cần Tưởng Quốc công còn sống, hơn nữa gừng càng già càng cay bảo vệ biên giới cho bệ hạ thì bệ hạ sẽ không dễ dàng động tới Tưởng gia."
Trên mặt Thác Bạt Ngọc lộ ra vẻ thất vọng: "Nói như vậy, chúng ta vẫn không thể lật đổ bọn họ?"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Cũng không hẳn, điện hạ đã nhìn chặt cây bao giờ chưa, nếu chặt đại thụ lúc vững chãi cành lá xum xuê sẽ lãng phí không biết bao nhiêu sức lực, nhưng nếu bên trong bị mối mọt đục rỗng, thì tình huống sẽ khác hoàn toàn. Muốn loại trừ Tưởng gia, không phải việc ngày một ngày hai, ta không lo lắng, điện hạ cần gì phải sốt ruột?"
Thác Bạt Ngọc gật đầu: "Nàng nói rất đúng." Thiếu niên trong trẻo lạnh lùng lúc mới quen giờ Lí Vị Ương nói gì nghe nấy, Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lí Vị Ương cúi đầu uống trà, có một số việc, hắn không nói nàng cũng biết, ví như chuyện lần này hắn nỗ lực rất nhiều ở phía sau, nhưng đã là đồng minh, lời cảm tạ trở thành không cần thiết.
Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, biết nàng bình an vô sự, hắn cũng nên cáo từ, nhưng có một chuyện quan trọng, hắn chậm rãi nói: "Ta phải rời khỏi Kinh đô một thời gian."
Lí Vị Ương nâng mắt, Thác Bạt Ngọc nói tiếp: "Phụ hoàng lệnh cho ta đi tuần tra Nam Cương."
Lí Vị Ương ngẩn người, Nam Cương? Đó là chỗ của Tưởng Quốc công, lão tướng quân kia bây giờ còn là trụ cột vững vàng ở Nam Cương, hiện tại Hoàng đế ra lệnh cho Thác Bạt Ngọc đến đó, rốt cuộc có ý gì? Nàng thoáng suy tư, cuối cùng khẽ cười: "Lần này đi Nam Cương, đường sá xa xôi, thế sự ngang trái, điện hạ một đường nhất định phải cẩn thận."
Thác Bạt Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, tưởng rằng nàng quan tâm đến mình, nhưng lát sau nghĩ thông suốt lập tức chấn động: "Ý nàng là, phụ hoàng nghi ngờ ta?"
Lí Vị Ương thản nhiên đáp: "Không, ta không nói bệ hạ, mấy năm nay điện hạ đứng trong bóng tối trừ bỏ không ít thủ hạ của Thái tử và Thác Bạt Chân, theo ta thấy, bệ hạ càng lúc càng bất mãn với Thái tử, thậm chí, người đã có ý định lập người khác, có điều bệ hạ vẫn đang do dự, chỉ cần một ngày Hoàng hậu còn sống người sẽ không dễ dàng phế đi Thái tử. Lần này bệ hạ cho điện hạ một cơ hội, những Hoàng tử khác nhìn vào nhất định càng thêm ghen ghét, đến lúc đó, nếu trên đường đi điện hạ đột nhiên bệnh nặng hoặc chết bất đắc kỳ tử, điện hạ nói xem ai sẽ là người vui mừng nhất?"
Thác Bạt Ngọc nghiêm túc nhìn nàng, thấy Lí Vị Ương cong khóe môi, ý cười khắc sâu trên khuôn mặt khóe mắt, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy như có cơn gió ấm áp mơ hồ thổi tới, ngay cả tinh thần cũng có chút hoảng hốt: "Nàng nói Thác Bạt Chân?"
Lí Vị Ương ý cười điềm đạm: "Chỉ sợ không riêng Thác Bạt Chân, ta đoán, Tưởng gia đã kết minh với hắn."
Thác Bạt Ngọc kinh hãi, Lí Vị Ương lại nói thêm: "Điện hạ sao phải kinh hoàng, đây không phải chuyện dễ hiểu sao? Một ngày nào đó Tưởng gia sẽ đầu quân cho Thác Bạt Chân, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thế gia lừng lẫy như bọn họ căn bản không cần dựa vào bất cứ ai, nhưng đả kích liên tiếp gần đây bức bọn họ không thể không quyết định, Thái tử tầm thường, Ngũ điện hạ ngu xuẩn, chỉ còn lại điện hạ và Thác Bạt Chân, bọn họ tình nguyện nâng đỡ một Hoàng tử không quyền không thế, nhà mẹ đẻ không có bối cảnh, như vậy mới có thể khôi phục uy danh Tưởng gia, ngược lại, nếu bọn họ đứng phía điện hạ, lợi ích có được nhất định không thể so với phủ La Quốc công."
Thác Bạt Ngọc khẽ trầm mặt: "Nàng nói rất đúng."
Vẻ mặt của Lí Vị Ương lại rất thản nhiên: "Từ đó mọi chuyện trở nên rõ ràng. Tưởng gia đã quy phục Thác Bạt Chân, bọn họ tất nhiên sẽ giúp hắn loại trừ đối thủ cạnh tranh. Nếu điện hạ đi Nam Cương bị người khác dâng sớ tố cáo kết giao với đại thần biên cương, ý đồ tạo phản, điện hạ nghĩ sẽ có kết quả gì?"
Thác Bạt Ngọc nhíu mày thật chặt, trong khoảng thời gian này hắn cũng mơ hồ nghi ngờ, nhưng mà Tưởng gia luôn luôn giữ kẽ không nổi bật, trên triều đình chưa từng biểu hiện ủng hộ Thác Bạt Chân... Mọi thứ làm người ta cảm thấy thật thật giả giả, hư hư thực thực, hoàn toàn không thể hiểu rõ ràng, cũng không nói được nguyên do.
Thấy hắn do dự, Lí Vị Ương cười như có như không, giọng nói trong trẻo: "Lần này đi Nam Cương nguy hiểm trùng trùng đúng là không sai, nhưng nếu xử lý thích đáng lại là một vụ mua bán cực kỳ có lời."
Thác Bạt Ngọc nhíu mày: "Câu này có ý gì?"
Lí Vị Ương cười đưa bàn tay như ngọc mài lên cao, hơi dừng một lát, lập tức quyết đoán chém xuống: "Điện hạ, bốn chữ này tặng cho người, vĩnh trừ hậu hoạn!"
Thác Bạt Ngọc chấn động không thôi, mà sắc mặt không hề thay đổi: "Không biết nàng nói vĩnh trừ hậu hoạn là có ý gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, vẫy tay với hắn, hắn khó hiểu bước lại gần, Lí Vị Ương mở lòng bàn tay hắn ra. Giữa cảm xúc tê dại khi da thịt chạm nhau ở đầu ngón tay, hắn nhận ra rõ ràng mấy chữ Lí Vị Ương nhẹ nhàng viết, Thác Bạt Ngọc lắp bắp kinh hãi, cả khuôn mặt trắng bệch. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng gật đầu với Lí Vị Ương.
_________________________________
Ba ngày sau, tin tức Lí Trường Nhạc bị phán quyết lăng trì truyền đến, Lí lão phu nhân không đành lòng: "Đúng là oan nghiệt từ kiếp trước."
Lí Vị Ương mỉm cười: "Nàng ta đã không phải là người Lí gia, lão phu nhân sao phải thương tâm?"
Lí lão phu nhân thở dài một hơi: "Ta không muốn con bé nhận cực hình như thế trước mặt mọi người, con thay ta đến thăm nó đi."
Lí Vị Ương cười như có như không: "Ý người là —— "
Lí lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng: "Con nghĩ ta có ý gì thì chính là ý đấy."
Lí Vị Ương buông mắt xuống: "Vị Ương đã hiểu."
Buổi chiều hôm đó, Lí Vị Ương phân phó Bạch Chỉ chuẩn bị hộp đồ ăn, Bạch Chỉ hiếu kỳ: "Tiểu thư định đi đâu?"
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua hộp đồ ăn kia, chậm rãi nói: "Đến ngục Kinh Triệu." Ngục Kinh Triệu giống những lao tù thông thường, chỉ có điều lớn hơn một chút, Lí Trường Nhạc là trọng phạm, Lí Vị Ương vốn rất khó được gặp, nhưng Lí Trường Nhạc bị giam giữ không phải Hoàng đế tự mình hạ chỉ, hơn nữa nàng là chị vợ tương lai của Kinh Triệu Doãn, cho nên chỉ cần nói đôi lời với Diêu Trường Thanh là được đi vào.
Chỗ trọng phạm sâu nhất trong nhà tù, Lí Trường Nhạc bị giam giữ độc lập. Lí Trường Nhạc hiện tại hoàn toàn không mỹ cảm như trước, mà ngược lại y hệt nữ quỷ, tóc tai bù xù, bởi vì không có thuốc quý nên mức độ thối rữa tăng lên, quả thật làm người khác không muốn liếc nhìn một lần, mà nàng ta lại còn cho rằng mình vẫn là mỹ nhân, lộ vẻ mặt cao cao tại thượng.
Ngục tốt đi qua phòng tù của nàng ta, ngửi thấy mùi rất nồng.
Trong ngục giam luôn có nhiều mùi khó ngửi, nhưng không mùi nào át được mùi hương đáng sợ này, tanh thối không phải bình thường, mà cực kỳ kinh khủng không biết phát ra từ chỗ nào.
Nhìn thấy Lí Vị Ương bước vào, ngục tốt lộ ra vẻ buồn nôn nói: "Tiểu thư đừng tới gần, con mụ điên này thối chết đi được!"
Lí Vị Ương mỉm cười: "Không sao." Nàng lẳng lặng đứng trước cửa nhìn người bị giam giữ bên trong,
Vừa thấy Lí Vị Ương xuất hiện, Lí Trường Nhạc đã bổ nhào đến song sắt, dồn sức vung tay ra bên ngoài, tựa như muốn bắt nàng vào cấu xé: "Tiện nhân! Tiện nhân!" Nàng ta khàn giọng gào thét, vươn cánh tay hư thối.
"Đã dùng hình?" Lí Vị Ương hỏi.
Ngục tốt vội trả lời: "Loại trọng phạm này không có mệnh lệnh của đại nhân, nô tài không dám xằng bậy, miệng vết thương đều do nàng ta tự cào ra, đúng là ghê tởm muốn chết!"
Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: "Lí Vị Ương, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Là các ngươi trêu chọc trước, ta chỉ phản kích lại thôi, chẳng lẽ cứ nghển cổ cho các ngươi chém mới được chết tử tế sao?"
Lí Trường Nhạc ý hận tuôn trào: "Cậu và các ca ca nhất định sẽ cứu ta ra ngoài!"
"Cứu ngươi ra ngoài?" Trên khuôn mặt trắng thuần của Lí Vị Ương không có biểu cảm gì đặc biệt, tròng mắt tối như mực mang theo một tia cười nhạo.
"Ngươi có ý gì?" Lí Trường Nhạc cảnh giác trừng mắt.
Lí Vị Ương cười một tiếng.
"Rốt cuộc ngươi cười cái gì?" Lí Trường Nhạc nổi cáu.
"Ta cười —— ngươi quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn. Hơn nữa, không thể không nói, là người ngu xuẩn nhất cuộc đời ta từng gặp."
"Ngươi nói cái gì?" Lí Trường Nhạc liều mạng vươn tay túm lấy Lí Vị Ương, tiếc rằng đều là vô ích.
"Tưởng Nam còn đang bị giam trong nhà lao, người Tưởng gia sẽ đến cứu ngươi sao?"
Lí Trường Nhạc nghe đến đó, sâu trong trái tim nứt ra một khe hở, máu tươi bắt đầu chảy ròng ròng xuống. Mà nàng quả thật đã tức giận đến phát điên: "Vậy ngươi tới làm gì! Cười nhạo ta sao?!"
Bạch Chỉ đưa ngục tốt một thỏi bạc, hắn vội vàng lui đi, để lại không gian cho bọn họ. Lí Vị Ương mỉm cười: "Đưa hộp đồ ăn cho nàng ta đi."
"Ngươi muốn độc chết ta?" Lí Trường Nhạc mở miệng, từng chữ như đắm mình trong máu tươi, tràn ngập ý hận.
Lí Vị Ương đứng tại chỗ không cử động, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi cười lạnh: "Giết ngươi? Người muốn ngươi chết không phải ta, mà là tổ mẫu thân sinh ra ngươi, ngoại tổ mẫu ngươi tự tay giết, hiện tại tổ mẫu cũng muốn ngươi chết, nhìn xem, có phải rất thú vị không?" Khuôn mặt Lí Vị Ương, một khi thâm trầm thì có vẻ lạnh lùng tàn khốc nói không nên lời.
Thân thể Lí Trường Nhạc run run, nàng đột nhiên thấy sợ hãi, ý hận cùng căm hận ban đầu biến mất không thấy: "Vị Ương, Vị Ương! Muội tha cho tỷ đi, tỷ van cầu muội buông tha tỷ có được không! Tỷ nhận thua rồi, không dám động đến muội nữa, muội đi xin bọn họ buông tha tỷ được không! Tỷ không muốn chết, tỷ thật sự không muốn chết đâu! Vị Ương, tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của muội, nể tình chúng ta chảy cùng một dòng máu, thả tỷ đi! Thả tỷ đi!" Tiếng nói của nàng ta càng lúc càng thê thảm, từng câu đều là cầu xin.
"Tỷ tỷ ruột thịt..." Lí Vị Ương thở dài, "Mỗi lần nghe ngươi gọi thân mật như vậy ta thấy thật ghê tởm! Ta ghê tởm ngươi lâu lắm rồi, Lí Trường Nhạc."
Lí Trường Nhạc kinh hoảng nhìn nàng, đột nhiên ý thức được một chuyện: "Ngươi trở về là để báo thù chúng ta? Ngươi trả thù vì chúng ta đã bỏ ngươi ở thôn quê —— "
Nghĩ như vậy, rất nhiều sự kiện mông lung nháy mắt trở nên rõ ràng, sắp xếp trật tự ngay ngắn, Lí Trường Nhạc đột nhiên kinh hoàng.
Đáng sợ, thật sự đáng sợ! Lí Trường Nhạc phát run vì thù hận cùng phẫn nộ.
Lí Vị Ương mỉm cười: "Tuy từ lúc ta trở về đã không muốn các ngươi sống thoải mái, nhưng lưu lạc đến mức này đều là các ngươi tự tìm. Còn nhớ trận hỏa hoạn ở phòng trai giới trên núi không? Còn nhớ Tử Yên phản bội ta? Còn nhớ Tứ đệ ta trúng độc như thế nào sao? Từng chuyện từng chuyện, có cái nào không phải các ngươi tự tìm đến cửa?! Hiện tại ngươi có tư cách gì trách ta?!" Mọi chuyện kiếp trước trong ký ức nàng đã sớm mơ hồ, lúc đó nàng thật sự cho rằng một khi trở lại Lí gia tỷ muội có thể sống chung hòa thuận, thật sự cho rằng từ nay về sau sẽ mỗi ngày rộng mở hạnh phúc... Quá ngây thơ. Không sai, từ lúc nàng trọng sinh trở lại Lí gia đã thành tâm đối nghịch với đôi mẹ con này... Nhưng nếu kiếp này Đại phu nhân không buộc nàng đi cùng một con đường với kiếp trước, không động thủ giết nàng, có lẽ nàng sẽ để cho bọn họ một đường sống.
Lí Vị Ương nhìn nàng ta, cười cười, "Hiện tại, ta chỉ hoàn trả đủ số lượng những việc các ngươi làm mà thôi."
Lí Trường Nhạc không thể ngụy trang tiếp, thét to: "Ngươi đồ tiện nhân! Ngươi chỉ là đồ thứ xuất, dựa vào cái gì ngồi cùng ta ăn cùng ta? Ngươi sớm đáng chết, từ khi sinh ra đã nên chết! Chúng ta đối xử với ngươi như vậy hoàn toàn vì ngươi đáng chết!"
Lí Vị Ương yên lặng nhìn nàng ta, sau đó lắc đầu: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào.. Ồ không, phải nói là ngươi vĩnh viễn vô tội như vậy, vĩnh viễn cao quý như vậy, cho tới giờ chỉ có người khác có lỗi, không có chuyện ngươi xin lỗi người khác... Ngươi đã khăng khăng một mực vậy để ngươi bị thiên đao vạn quả đi! Hộp đồ ăn này, miễn thì hơn!"
Nói xong, nàng vung tay lên, lật đổ toàn bộ đồ ăn.
Lí Trường Nhạc giật mình nhìn đống đồ ăn, Lí Vị Ương cứ như vậy đứng trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt thản nhiên, không có gì đả kích người khác hơn sự hèn mọn, trào phúng, nàng lạnh lùng nói: "Ta muốn xem xem, có thể cắt đủ ba trăm sáu mươi miếng thịt trên người ngươi không, nói vậy, cảnh tượng nhất định rất thú vị."
Lăng trì chính là thiên đao vạn quả, chủ yếu nhằm vào người phạm trọng tội như mưu phản, làm trái nhân luân, tuy rằng thân phận Lí Trường Nhạc còn là nghi vấn, nhưng tội danh mưu sát phu nhân Quốc công đã chắc như đinh đóng cột, cuối cùng Diêu Trường Thanh phán quyết theo tội mưu sát người thân, cho nên cân nhắc hình phạt rất nặng.
"Ngươi im mồm!" Lí Trường Nhạc hét lên một tiếng lại xông đến, mà không đợi nàng ta làm gì, ngục tối vội vàng đi tới vung roi xuyên qua song sắt, quất thẳng tới hai má nàng ta. Lí Trường Nhạc nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, hung tợn nói: "Lí Vị Ương, ta thành quỷ sẽ về tìm ngươi!"
"Còn không im miệng đánh chết ngươi!" Đòn roi hạ xuống như mưa, Lí Trường Nhạc lại cứng rắn không hề kêu đau, chỉ gào thét mắng chửi Lí Vị Ương liên miên không ngừng, Lí Vị Ương không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lần nào nữa, xoay người nói: "Bạch Chỉ, đi thôi."
Bạch Chỉ bị cảnh tượng kỳ dị này làm hoảng sợ, lập tức vội vàng theo sau tiểu thư rời đi.
Sau lưng, Lí Trường Nhạc còn đang tức giận mắng: "Lí Vị Ương! Ngươi quay lại! Ngươi quay lại cho ta!"
Rời khỏi ngục Kinh Triệu, bên ngoài là ánh mặt trời sáng lạn, Lí Vị Ương hít một hơi thật sâu, xoay người lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa Lí gia đi mất, một bóng người cạnh đó bước ra, nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng, nở nụ cười lạnh.
Lí Vị Ương, ngươi nhất định rất đắc ý, nhưng ngươi đắc ý như vậy không kéo dài được mấy ngày đâu...
Tưởng Thiên yên tĩnh hồi lâu, bỗng dưng gào khóc: "Đại bá phụ, con sợ hãi, con thật sự bị nha đầu kia dọa sợ, nàng ta căn bản không phải là người, nửa phần thương tiếc cũng không có! Con không nói, nàng để hạ nhân ngày đêm không cho con ngủ, còn nghĩ đủ loại biện pháp tra tấn con —— "
"Đồ vô dụng!" Tưởng Húc giận dữ, thẳng tay ném chặn giấy bằng ngọc, "Chút chuyện nhỏ đấy đã không chịu nổi, ngươi có tư cách gì nói ngươi họ Tưởng!"
Tuy Tưởng Thiên càn quấy nhưng tuyệt đối không phải người không biết nặng nhẹ, tiết lộ mật đạo với người ngoài, hơn nữa người ngoài này còn là kẻ địch của bọn họ, tương đương phản bội gia tộc! Tưởng Hoa nhíu mày: "Trước kia đệ không phải người nhát gan thế này."
Tưởng Thiên khóc nước mắt nước mũi lẫn lộn: "Nữ tử khủng bố đó, nàng ta... nàng ta sai người dùng dao nhỏ, rạch bốn vết dài trên đỉnh đầu dược đồng, đổ thủy ngân vào, xong cứ thế từng khối thịt luộc rõ rành rành rớt ra—— thật sự đáng sợ!"
Tất cả mọi người trong phòng không rét mà run, thủy ngân nặng hơn máu rất nhiều, vừa vào đã chia lìa da thịt, chịu sự đau đớn khôn cùng, thân thể mạnh mẽ kháng cự, thịt từ vết dao chui ra, loại biện pháp này chưa từng nghe qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đúng là cực kỳ đáng sợ, Tưởng Hoa bật thốt: "Đệ tận mắt nhìn thấy?!"
Tưởng Thiên sửng sốt, lập tức lúng túng nói: "Đệ... Đệ thấy bọn họ lôi dược đồng xuống, sau đó nói muốn đúc bằng thủy ngân, không lâu sau chợt nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, về sau quay lại cho đệ xem từng khối thịt trắng nhợt, đệ rất sợ hãi không dám nhìn rõ ràng..."
Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: "Chỉ là thủ thuật che mắt thôi, nếu thật sự giết người như vậy sao không làm ngay trước mắt đệ? Không phải càng có sức ảnh hưởng sao? Rõ ràng đe dọa thôi! Đệ đúng là nhát gan!"
Đe dọa? Cho dù đe dọa, cũng là sự đe dọa tàn khốc nhất trên thế giới, Tưởng Thiên không nhịn được rùng mình, lại thấy Tưởng Hoa vẫn mang dáng vẻ đạm mạc như gió thổi mây trôi, chỉ có điều điểm hồng chí giữa hai hàng mày càng thêm đỏ tươi diễm lệ. Hắn cố gắng cười nhạt: "Đệ... Đệ vốn là người nhát gan, mà dù sao mọi người đã sớm an bày vô số ám vệ, cho dù bọn họ đi mật đạo tiến vào chắc chắn không thể gây tổn thất lớn, cần gì phải để đệ mất mạng! Nếu không khẳng định bọn họ không giết được mọi người, cho dù thiên lôi đánh xuống đệ cũng tuyệt đối không lộ một chữ."
Tưởng Dương lắc đầu: "Cảnh tượng mười phần đáng sợ này, không thể trách Ngũ đệ, đệ ấy thật sự quá sợ hãi, bằng không sẽ không nói ra toàn bộ, âu cũng là điều thường tình."
Tưởng Hoa thở dài một hơi, buông mi mắt xuống: "Đúng là ngu ngốc, ngay từ đầu Lí Vị Ương đã không có ý định giết đệ."
Tưởng Thiên vội vàng nói: "Không phải, bọn họ không chút hạ thủ lưu tình nào! Huynh xem, sau lưng đệ bị roi mây đánh cho xanh tím kìa!"
Tưởng Hoa nhìn hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lí Vị Ương là người có thù tất báo, chẳng những sẽ báo mà còn trả lại gấp trăm ngàn lần, người như thế cũng có một đặc điểm, đối với người có ân tuyệt đối không quên. Đệ cứu đệ đệ nàng ta, chỉ cần nhìn vào điểm này nàng ta chắc chắn không giết đệ! Nếu lúc đó đệ gắng chịu, mặc kệ bọn họ dụ dỗ thế nào cũng không nói thì cuối cùng vẫn bình an vô sự, vậy mà đệ ngu xuẩn chưa đánh đã khai!"
Sắc mặt Tưởng Húc khó coi, trừng mắt với Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên giật mình nhìn Tưởng Hoa: "Làm sao huynh biết, vạn nhất —— "
Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: "Không có vạn nhất! Ở điểm này ta có thể khẳng định! Buồn cười, mọi người đấu lâu như vậy mà không nhìn thấu tính cách nàng ta! Ngay cả tính cách không hiểu, khó trách mọi người lại thất bại!"
Tưởng Thiên sửng sốt: "Không phải huynh lần này cũng thất bại sao?"
Tưởng Hoa hơi nghẹn lời, sau đó cười cười: "Muốn trừ khử nàng ta còn rất nhiều biện pháp, đệ chậm rãi chờ xem đi."
___________________________________
Lúc Lí Vị Ương quay về phủ đã là gần chạng vạng, thay xiêm y xong thì nha đầu lại gần thông báo Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đã chờ ở đại sảnh hồi lâu.
Lí Vị Ương thuận tiện nói: "Mời Thất Hoàng tử đến phòng khách chờ một chút đi."
Thác Bạt Ngọc chờ tầm nửa ly trà nhỏ Lí Vị Ương mới đi đến đại viện, vào phòng khách cười nói: "Để điện hạ chờ lâu rồi."
Thác Bạt Ngọc một thân hoa phục, dưới ánh nến càng thêm phong thần tuấn mỹ: "Vị Ương, ta đã vào cung, tự mình bẩm báo mọi chuyện với phụ hoàng, người cực kỳ tức giận với cái chết của phu nhân Quốc công, đồng thời cũng kinh ngạc việc Tưởng gia bao che hung thủ vu hãm cho nàng, hơn nữa còn nói nếu quả thật có chứng cứ, nhất định sẽ nghiêm trị Tưởng gia."
Lí Vị Ương nở nụ cười như có như không: "Cho dù có tìm được chứng cứ hay không, hiện tại bệ hạ sẽ không trừng phạt Tưởng gia."
Thác Bạt Ngọc hơi sửng sốt: "Xảy ra chuyện bại hoại danh dự như vậy, chẳng lẽ phụ hoàng còn muốn giữ bọn họ lại?"
"Điện hạ," Lí Vị Ương ngồi xuống, mi mắt rủ xuống, hàng mi dày nhẹ chớp, lúc sau mới nói: "Điện hạ cần phải hiểu một điều, chỉ cần Tưởng Quốc công còn sống, hơn nữa gừng càng già càng cay bảo vệ biên giới cho bệ hạ thì bệ hạ sẽ không dễ dàng động tới Tưởng gia."
Trên mặt Thác Bạt Ngọc lộ ra vẻ thất vọng: "Nói như vậy, chúng ta vẫn không thể lật đổ bọn họ?"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Cũng không hẳn, điện hạ đã nhìn chặt cây bao giờ chưa, nếu chặt đại thụ lúc vững chãi cành lá xum xuê sẽ lãng phí không biết bao nhiêu sức lực, nhưng nếu bên trong bị mối mọt đục rỗng, thì tình huống sẽ khác hoàn toàn. Muốn loại trừ Tưởng gia, không phải việc ngày một ngày hai, ta không lo lắng, điện hạ cần gì phải sốt ruột?"
Thác Bạt Ngọc gật đầu: "Nàng nói rất đúng." Thiếu niên trong trẻo lạnh lùng lúc mới quen giờ Lí Vị Ương nói gì nghe nấy, Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lí Vị Ương cúi đầu uống trà, có một số việc, hắn không nói nàng cũng biết, ví như chuyện lần này hắn nỗ lực rất nhiều ở phía sau, nhưng đã là đồng minh, lời cảm tạ trở thành không cần thiết.
Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, biết nàng bình an vô sự, hắn cũng nên cáo từ, nhưng có một chuyện quan trọng, hắn chậm rãi nói: "Ta phải rời khỏi Kinh đô một thời gian."
Lí Vị Ương nâng mắt, Thác Bạt Ngọc nói tiếp: "Phụ hoàng lệnh cho ta đi tuần tra Nam Cương."
Lí Vị Ương ngẩn người, Nam Cương? Đó là chỗ của Tưởng Quốc công, lão tướng quân kia bây giờ còn là trụ cột vững vàng ở Nam Cương, hiện tại Hoàng đế ra lệnh cho Thác Bạt Ngọc đến đó, rốt cuộc có ý gì? Nàng thoáng suy tư, cuối cùng khẽ cười: "Lần này đi Nam Cương, đường sá xa xôi, thế sự ngang trái, điện hạ một đường nhất định phải cẩn thận."
Thác Bạt Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, tưởng rằng nàng quan tâm đến mình, nhưng lát sau nghĩ thông suốt lập tức chấn động: "Ý nàng là, phụ hoàng nghi ngờ ta?"
Lí Vị Ương thản nhiên đáp: "Không, ta không nói bệ hạ, mấy năm nay điện hạ đứng trong bóng tối trừ bỏ không ít thủ hạ của Thái tử và Thác Bạt Chân, theo ta thấy, bệ hạ càng lúc càng bất mãn với Thái tử, thậm chí, người đã có ý định lập người khác, có điều bệ hạ vẫn đang do dự, chỉ cần một ngày Hoàng hậu còn sống người sẽ không dễ dàng phế đi Thái tử. Lần này bệ hạ cho điện hạ một cơ hội, những Hoàng tử khác nhìn vào nhất định càng thêm ghen ghét, đến lúc đó, nếu trên đường đi điện hạ đột nhiên bệnh nặng hoặc chết bất đắc kỳ tử, điện hạ nói xem ai sẽ là người vui mừng nhất?"
Thác Bạt Ngọc nghiêm túc nhìn nàng, thấy Lí Vị Ương cong khóe môi, ý cười khắc sâu trên khuôn mặt khóe mắt, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy như có cơn gió ấm áp mơ hồ thổi tới, ngay cả tinh thần cũng có chút hoảng hốt: "Nàng nói Thác Bạt Chân?"
Lí Vị Ương ý cười điềm đạm: "Chỉ sợ không riêng Thác Bạt Chân, ta đoán, Tưởng gia đã kết minh với hắn."
Thác Bạt Ngọc kinh hãi, Lí Vị Ương lại nói thêm: "Điện hạ sao phải kinh hoàng, đây không phải chuyện dễ hiểu sao? Một ngày nào đó Tưởng gia sẽ đầu quân cho Thác Bạt Chân, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thế gia lừng lẫy như bọn họ căn bản không cần dựa vào bất cứ ai, nhưng đả kích liên tiếp gần đây bức bọn họ không thể không quyết định, Thái tử tầm thường, Ngũ điện hạ ngu xuẩn, chỉ còn lại điện hạ và Thác Bạt Chân, bọn họ tình nguyện nâng đỡ một Hoàng tử không quyền không thế, nhà mẹ đẻ không có bối cảnh, như vậy mới có thể khôi phục uy danh Tưởng gia, ngược lại, nếu bọn họ đứng phía điện hạ, lợi ích có được nhất định không thể so với phủ La Quốc công."
Thác Bạt Ngọc khẽ trầm mặt: "Nàng nói rất đúng."
Vẻ mặt của Lí Vị Ương lại rất thản nhiên: "Từ đó mọi chuyện trở nên rõ ràng. Tưởng gia đã quy phục Thác Bạt Chân, bọn họ tất nhiên sẽ giúp hắn loại trừ đối thủ cạnh tranh. Nếu điện hạ đi Nam Cương bị người khác dâng sớ tố cáo kết giao với đại thần biên cương, ý đồ tạo phản, điện hạ nghĩ sẽ có kết quả gì?"
Thác Bạt Ngọc nhíu mày thật chặt, trong khoảng thời gian này hắn cũng mơ hồ nghi ngờ, nhưng mà Tưởng gia luôn luôn giữ kẽ không nổi bật, trên triều đình chưa từng biểu hiện ủng hộ Thác Bạt Chân... Mọi thứ làm người ta cảm thấy thật thật giả giả, hư hư thực thực, hoàn toàn không thể hiểu rõ ràng, cũng không nói được nguyên do.
Thấy hắn do dự, Lí Vị Ương cười như có như không, giọng nói trong trẻo: "Lần này đi Nam Cương nguy hiểm trùng trùng đúng là không sai, nhưng nếu xử lý thích đáng lại là một vụ mua bán cực kỳ có lời."
Thác Bạt Ngọc nhíu mày: "Câu này có ý gì?"
Lí Vị Ương cười đưa bàn tay như ngọc mài lên cao, hơi dừng một lát, lập tức quyết đoán chém xuống: "Điện hạ, bốn chữ này tặng cho người, vĩnh trừ hậu hoạn!"
Thác Bạt Ngọc chấn động không thôi, mà sắc mặt không hề thay đổi: "Không biết nàng nói vĩnh trừ hậu hoạn là có ý gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, vẫy tay với hắn, hắn khó hiểu bước lại gần, Lí Vị Ương mở lòng bàn tay hắn ra. Giữa cảm xúc tê dại khi da thịt chạm nhau ở đầu ngón tay, hắn nhận ra rõ ràng mấy chữ Lí Vị Ương nhẹ nhàng viết, Thác Bạt Ngọc lắp bắp kinh hãi, cả khuôn mặt trắng bệch. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng gật đầu với Lí Vị Ương.
_________________________________
Ba ngày sau, tin tức Lí Trường Nhạc bị phán quyết lăng trì truyền đến, Lí lão phu nhân không đành lòng: "Đúng là oan nghiệt từ kiếp trước."
Lí Vị Ương mỉm cười: "Nàng ta đã không phải là người Lí gia, lão phu nhân sao phải thương tâm?"
Lí lão phu nhân thở dài một hơi: "Ta không muốn con bé nhận cực hình như thế trước mặt mọi người, con thay ta đến thăm nó đi."
Lí Vị Ương cười như có như không: "Ý người là —— "
Lí lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng: "Con nghĩ ta có ý gì thì chính là ý đấy."
Lí Vị Ương buông mắt xuống: "Vị Ương đã hiểu."
Buổi chiều hôm đó, Lí Vị Ương phân phó Bạch Chỉ chuẩn bị hộp đồ ăn, Bạch Chỉ hiếu kỳ: "Tiểu thư định đi đâu?"
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua hộp đồ ăn kia, chậm rãi nói: "Đến ngục Kinh Triệu." Ngục Kinh Triệu giống những lao tù thông thường, chỉ có điều lớn hơn một chút, Lí Trường Nhạc là trọng phạm, Lí Vị Ương vốn rất khó được gặp, nhưng Lí Trường Nhạc bị giam giữ không phải Hoàng đế tự mình hạ chỉ, hơn nữa nàng là chị vợ tương lai của Kinh Triệu Doãn, cho nên chỉ cần nói đôi lời với Diêu Trường Thanh là được đi vào.
Chỗ trọng phạm sâu nhất trong nhà tù, Lí Trường Nhạc bị giam giữ độc lập. Lí Trường Nhạc hiện tại hoàn toàn không mỹ cảm như trước, mà ngược lại y hệt nữ quỷ, tóc tai bù xù, bởi vì không có thuốc quý nên mức độ thối rữa tăng lên, quả thật làm người khác không muốn liếc nhìn một lần, mà nàng ta lại còn cho rằng mình vẫn là mỹ nhân, lộ vẻ mặt cao cao tại thượng.
Ngục tốt đi qua phòng tù của nàng ta, ngửi thấy mùi rất nồng.
Trong ngục giam luôn có nhiều mùi khó ngửi, nhưng không mùi nào át được mùi hương đáng sợ này, tanh thối không phải bình thường, mà cực kỳ kinh khủng không biết phát ra từ chỗ nào.
Nhìn thấy Lí Vị Ương bước vào, ngục tốt lộ ra vẻ buồn nôn nói: "Tiểu thư đừng tới gần, con mụ điên này thối chết đi được!"
Lí Vị Ương mỉm cười: "Không sao." Nàng lẳng lặng đứng trước cửa nhìn người bị giam giữ bên trong,
Vừa thấy Lí Vị Ương xuất hiện, Lí Trường Nhạc đã bổ nhào đến song sắt, dồn sức vung tay ra bên ngoài, tựa như muốn bắt nàng vào cấu xé: "Tiện nhân! Tiện nhân!" Nàng ta khàn giọng gào thét, vươn cánh tay hư thối.
"Đã dùng hình?" Lí Vị Ương hỏi.
Ngục tốt vội trả lời: "Loại trọng phạm này không có mệnh lệnh của đại nhân, nô tài không dám xằng bậy, miệng vết thương đều do nàng ta tự cào ra, đúng là ghê tởm muốn chết!"
Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: "Lí Vị Ương, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Là các ngươi trêu chọc trước, ta chỉ phản kích lại thôi, chẳng lẽ cứ nghển cổ cho các ngươi chém mới được chết tử tế sao?"
Lí Trường Nhạc ý hận tuôn trào: "Cậu và các ca ca nhất định sẽ cứu ta ra ngoài!"
"Cứu ngươi ra ngoài?" Trên khuôn mặt trắng thuần của Lí Vị Ương không có biểu cảm gì đặc biệt, tròng mắt tối như mực mang theo một tia cười nhạo.
"Ngươi có ý gì?" Lí Trường Nhạc cảnh giác trừng mắt.
Lí Vị Ương cười một tiếng.
"Rốt cuộc ngươi cười cái gì?" Lí Trường Nhạc nổi cáu.
"Ta cười —— ngươi quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn. Hơn nữa, không thể không nói, là người ngu xuẩn nhất cuộc đời ta từng gặp."
"Ngươi nói cái gì?" Lí Trường Nhạc liều mạng vươn tay túm lấy Lí Vị Ương, tiếc rằng đều là vô ích.
"Tưởng Nam còn đang bị giam trong nhà lao, người Tưởng gia sẽ đến cứu ngươi sao?"
Lí Trường Nhạc nghe đến đó, sâu trong trái tim nứt ra một khe hở, máu tươi bắt đầu chảy ròng ròng xuống. Mà nàng quả thật đã tức giận đến phát điên: "Vậy ngươi tới làm gì! Cười nhạo ta sao?!"
Bạch Chỉ đưa ngục tốt một thỏi bạc, hắn vội vàng lui đi, để lại không gian cho bọn họ. Lí Vị Ương mỉm cười: "Đưa hộp đồ ăn cho nàng ta đi."
"Ngươi muốn độc chết ta?" Lí Trường Nhạc mở miệng, từng chữ như đắm mình trong máu tươi, tràn ngập ý hận.
Lí Vị Ương đứng tại chỗ không cử động, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi cười lạnh: "Giết ngươi? Người muốn ngươi chết không phải ta, mà là tổ mẫu thân sinh ra ngươi, ngoại tổ mẫu ngươi tự tay giết, hiện tại tổ mẫu cũng muốn ngươi chết, nhìn xem, có phải rất thú vị không?" Khuôn mặt Lí Vị Ương, một khi thâm trầm thì có vẻ lạnh lùng tàn khốc nói không nên lời.
Thân thể Lí Trường Nhạc run run, nàng đột nhiên thấy sợ hãi, ý hận cùng căm hận ban đầu biến mất không thấy: "Vị Ương, Vị Ương! Muội tha cho tỷ đi, tỷ van cầu muội buông tha tỷ có được không! Tỷ nhận thua rồi, không dám động đến muội nữa, muội đi xin bọn họ buông tha tỷ được không! Tỷ không muốn chết, tỷ thật sự không muốn chết đâu! Vị Ương, tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của muội, nể tình chúng ta chảy cùng một dòng máu, thả tỷ đi! Thả tỷ đi!" Tiếng nói của nàng ta càng lúc càng thê thảm, từng câu đều là cầu xin.
"Tỷ tỷ ruột thịt..." Lí Vị Ương thở dài, "Mỗi lần nghe ngươi gọi thân mật như vậy ta thấy thật ghê tởm! Ta ghê tởm ngươi lâu lắm rồi, Lí Trường Nhạc."
Lí Trường Nhạc kinh hoảng nhìn nàng, đột nhiên ý thức được một chuyện: "Ngươi trở về là để báo thù chúng ta? Ngươi trả thù vì chúng ta đã bỏ ngươi ở thôn quê —— "
Nghĩ như vậy, rất nhiều sự kiện mông lung nháy mắt trở nên rõ ràng, sắp xếp trật tự ngay ngắn, Lí Trường Nhạc đột nhiên kinh hoàng.
Đáng sợ, thật sự đáng sợ! Lí Trường Nhạc phát run vì thù hận cùng phẫn nộ.
Lí Vị Ương mỉm cười: "Tuy từ lúc ta trở về đã không muốn các ngươi sống thoải mái, nhưng lưu lạc đến mức này đều là các ngươi tự tìm. Còn nhớ trận hỏa hoạn ở phòng trai giới trên núi không? Còn nhớ Tử Yên phản bội ta? Còn nhớ Tứ đệ ta trúng độc như thế nào sao? Từng chuyện từng chuyện, có cái nào không phải các ngươi tự tìm đến cửa?! Hiện tại ngươi có tư cách gì trách ta?!" Mọi chuyện kiếp trước trong ký ức nàng đã sớm mơ hồ, lúc đó nàng thật sự cho rằng một khi trở lại Lí gia tỷ muội có thể sống chung hòa thuận, thật sự cho rằng từ nay về sau sẽ mỗi ngày rộng mở hạnh phúc... Quá ngây thơ. Không sai, từ lúc nàng trọng sinh trở lại Lí gia đã thành tâm đối nghịch với đôi mẹ con này... Nhưng nếu kiếp này Đại phu nhân không buộc nàng đi cùng một con đường với kiếp trước, không động thủ giết nàng, có lẽ nàng sẽ để cho bọn họ một đường sống.
Lí Vị Ương nhìn nàng ta, cười cười, "Hiện tại, ta chỉ hoàn trả đủ số lượng những việc các ngươi làm mà thôi."
Lí Trường Nhạc không thể ngụy trang tiếp, thét to: "Ngươi đồ tiện nhân! Ngươi chỉ là đồ thứ xuất, dựa vào cái gì ngồi cùng ta ăn cùng ta? Ngươi sớm đáng chết, từ khi sinh ra đã nên chết! Chúng ta đối xử với ngươi như vậy hoàn toàn vì ngươi đáng chết!"
Lí Vị Ương yên lặng nhìn nàng ta, sau đó lắc đầu: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào.. Ồ không, phải nói là ngươi vĩnh viễn vô tội như vậy, vĩnh viễn cao quý như vậy, cho tới giờ chỉ có người khác có lỗi, không có chuyện ngươi xin lỗi người khác... Ngươi đã khăng khăng một mực vậy để ngươi bị thiên đao vạn quả đi! Hộp đồ ăn này, miễn thì hơn!"
Nói xong, nàng vung tay lên, lật đổ toàn bộ đồ ăn.
Lí Trường Nhạc giật mình nhìn đống đồ ăn, Lí Vị Ương cứ như vậy đứng trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt thản nhiên, không có gì đả kích người khác hơn sự hèn mọn, trào phúng, nàng lạnh lùng nói: "Ta muốn xem xem, có thể cắt đủ ba trăm sáu mươi miếng thịt trên người ngươi không, nói vậy, cảnh tượng nhất định rất thú vị."
Lăng trì chính là thiên đao vạn quả, chủ yếu nhằm vào người phạm trọng tội như mưu phản, làm trái nhân luân, tuy rằng thân phận Lí Trường Nhạc còn là nghi vấn, nhưng tội danh mưu sát phu nhân Quốc công đã chắc như đinh đóng cột, cuối cùng Diêu Trường Thanh phán quyết theo tội mưu sát người thân, cho nên cân nhắc hình phạt rất nặng.
"Ngươi im mồm!" Lí Trường Nhạc hét lên một tiếng lại xông đến, mà không đợi nàng ta làm gì, ngục tối vội vàng đi tới vung roi xuyên qua song sắt, quất thẳng tới hai má nàng ta. Lí Trường Nhạc nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, hung tợn nói: "Lí Vị Ương, ta thành quỷ sẽ về tìm ngươi!"
"Còn không im miệng đánh chết ngươi!" Đòn roi hạ xuống như mưa, Lí Trường Nhạc lại cứng rắn không hề kêu đau, chỉ gào thét mắng chửi Lí Vị Ương liên miên không ngừng, Lí Vị Ương không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lần nào nữa, xoay người nói: "Bạch Chỉ, đi thôi."
Bạch Chỉ bị cảnh tượng kỳ dị này làm hoảng sợ, lập tức vội vàng theo sau tiểu thư rời đi.
Sau lưng, Lí Trường Nhạc còn đang tức giận mắng: "Lí Vị Ương! Ngươi quay lại! Ngươi quay lại cho ta!"
Rời khỏi ngục Kinh Triệu, bên ngoài là ánh mặt trời sáng lạn, Lí Vị Ương hít một hơi thật sâu, xoay người lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa Lí gia đi mất, một bóng người cạnh đó bước ra, nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng, nở nụ cười lạnh.
Lí Vị Ương, ngươi nhất định rất đắc ý, nhưng ngươi đắc ý như vậy không kéo dài được mấy ngày đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com