TruyenHHH.com

Phan 1 Boss La Nu Phu Reup Chuong 1 535

215

Bộ Kinh Vân thực sự là một người yếu đuối mềm mại, chỉ bị cặp mấy móng vuốt liền hôn mê hơn nửa ngày trời.

Hộ pháp tuy miệng nói lời cay độc với Thời Sênh nhưng không có hành động gì hạn chế cô.

Tuy hắn không nghe được hai người đang nói gì, nhưng hắn đã nhìn thấy Yết Vân Hoa.

Đó là thứ Điện chủ vẫn luôn sai thuộc hạ đi tìm kiếm.

Nữ nhân này chỉ ăn nói khó nghe mà thôi.

Hai người cùng đưa Bộ Kinh Vân đi, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm Lạc Nhật, đến khi tới thành Tứ Phương, vết thương của Bộ Kinh Vân đã khá hơn nhiều.

Sau khi đám người đó rút đi, thành Tứ Phương bị tấn công trả thù, cũng may trận phòng ngự đủ vững chắc, đám người đó cũng không đoàn kết, cuối cùng cũng tự tan rã.

Nguyên nhân khiến đám người đó không đoàn kết chính là Tần Lang Nguyệt.

Thời Sênh cưỡng chế để lộ ra vòng tay không gian của cô ta, chỉ cần là thứ đồ nữ chính có thì đó tất phải là thứ hiếm có.

Vật phẩm không gian trên đại lục Cửu Châu có thể nói là hiếm có trong hàng hiếm có, những kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua vòng tay không gian.

Hoa sen bảy màu đã không còn nữa, ngay cả vòng tay không gian cũng không kiếm được thì chẳng phải họ đã tốn công vô ích rồi sao? Vì chiếc vòng tay không gian đó, một trận tàn sát lại nổi lên.

Nhưng khế ước thú của Tần Lang Nguyệt đã tỉnh dậy, dẫn theo Tần Lang Nguyệt chạy trốn, nhân tiện mang đi cả tên Giang Mộ, dù biết tu vi của cô ta đã bị phế nhưng vẫn trung thành bảo vệ chủ nhân.

"Lang Nguyệt, ăn gì đó đi." Giang Mộ đặt một ít trái cây bên cạnh Tần Lang Nguyệt, sắc mặt lãnh đạm nhưng có chút lo lắng.

Ánh mắt Tần Lang Nguyệt đang đặt dưới mặt đất, máy móc trả lời, "Không ăn."

"Cô không ăn thì cơ thể sao chịu nổi được."

Tần Lang Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy, gào lên điên loạn, "Ta nói là ta không ăn, không ăn, ngươi có hiểu không hả? Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Giang Mộ ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Nhưng..."

"Cút, cút đi cho ta." Tần Lang Nguyệt giơ tay đẩy Giang Mộ, "Cút ra ngoài, cút."

Ánh mắt Giang Mộ càng lo lắng hơn, nhưng vì không muốn kích thích Tần Lang Nguyệt, hắn chỉ có thể tạm lui ra ngoài.

Giang Mộ vừa đi, Tần Lang Nguyệt liền bưng mặt khóc thút thít.

Bây giờ cô ta không còn tu vi nữa, cơ bản chỉ như một phế nhân, tâm trạng hỷ nộ bất thường, từ tận đáy lòng, cô ta biết rõ Giang Mộ đối xử rất tốt với mình, nhưng cô ta không chịu được phát tiết cơn giận dữ.

"Chủ nhân, vẫn còn có một cách để khôi phục thực lực." Thanh âm của khế ước thú chậm rãi vang lên trong đầu cô.

Tần Lang Nguyệt chợt ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm dữ tợn: "Cách gì?"

Nếu cô ta khôi phục được tu vi, cô ta phải tìm Thẩm Dao Quang báo thù.

Kiếp trước Tần Lang Nguyệt là một sát thủ, tâm tính vốn đã kiên định hơn người bình thường, nhưng một người có kiên định như thế nào đi chăng nữa một khi gặp phải đả kích liên tiếp như vậy cũng sẽ trở nên yếu ớt.

Khế ước thú trầm mặc một hồi, Tần Lang Nguyệt ánh mắt thâm độc thúc giục, "Ngươi nói đi, có cách gì? Ta không muốn làm một phế nhân."

"Chủ nhân có thực sự muốn khôi phục không? Cho dù phải mất đi một số thứ?" Khế ước thú không trả lời mà hỏi lại, thanh âm hơi hạ thấp.

Khi nó và cô ta khế ước với nhau, rõ ràng cô ta không phải là người như vậy, lúc này chủ nhân khiến nó có chút sợ hãi.

"Đúng vậy, ta muốn khôi phục, cho dù mất đi thứ gì ta cũng không quan tâm." Tần Lang Nguyệt nhanh chóng trả lời, cô ta chỉ muốn tìm Thẩm Dao Quang trả thù.

Một lúc lâu sau, khế ước thú mới đáp, "Ừm, ta nhất định sẽ khiến chủ nhân hồi phục."

Tần Lang Nguyệt nóng ruột, lại tiếp tục truy hỏi, nhưng khế ước thú vẫn không nói gì, chỉ bảo cô ta yên tâm chờ đợi.

Đêm đó, Tần Lang Nguyệt nằm mơ, trong mơ có một nam đồng vẻ mặt bi thương nhìn cô ta, ánh mắt đó khiến cô ta vô cùng khó chịu giống như mình đã làm gì có lỗi với hắn.

Cô ta giật mình tỉnh giấc, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cô ta giơ tay che mặt, nhưng làn da thô ráp khiến cô ta cả kinh, sợ hãi sờ thử lên mặt.

Làn da trơn bóng trước kia đã không còn, thay vào đó là vô vàn khe rãnh nếp nhăn.

Cô ta giơ tay ra trước mặt, ngón tay trắng nõn trơn nhẵn lúc này khô như cành cây, bên trên toàn là nếp nhăn như vỏ cây.

Tại sao lại như vậy?

Không, không, nhất định là cô ta đang nằm mơ.

Tần Lang Nguyệt an ủi bản thân, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nhất định là đang nằm mơ.

Nằm mơ.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong đêm tối, Giang Mộ đang đứng trấn thủ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, "Lang Nguyệt, cô làm sao vậy?"

Tần Lang Nguyệt ôm đầu, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ, "Đừng qua đây, đi ra, đi ra đi..."

"Lang Nguyệt." Giang Mộ làm sao yên tâm nổi, đi tới nắm lấy Tần Lang Nguyệt, muốn nâng đầu cô ta lên nhìn, "Lang Nguyệt đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ cô, cô vẫn còn có ta."

"Đừng mà, ngươi đi đi, đừng có chạm vào ta, đừng mà..." Cô ta đã biến thành bộ dạng này, sẽ không có ai thích cô ta nữa, tất cả đều là lừa gạt.

"Cô nghe ta nói, ta thực sự..." Thanh âm của Giang Mộ đột nhiên dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được bị bóng tối che giấu.

Cơ thể hắn từ từ ngã xuống đất, cổ họng phát ra âm thanh khô khốc, nhưng không nói được một lời nào.

Tần Lang Nguyệt cũng bị khiếp sợ, hồi lâu hắn mới giơ đôi tay mình lên, cô ta...

Tu vi của cô ta đã hồi phục rồi sao?

Hơn nữa hình như còn lợi hại hơn cả trước kia.

"Tu vi của ta khôi phục lại rồi, khôi phục rồi, ha ha ha, khôi phục rồi." Tần Lang Nguyệt giống như kẻ điên, căn bản không nhìn thấy Giang Mộ nằm dưới đất đang dần dần không còn hơi thở.

Nhưng rất nhanh chóng, Tần Lang Nguyệt đã phát hiện ra tuy cô ta đã khôi phục lại tu vi nhưng da mặt và tay cô ta trở nên như vậy chẳng khác nào một bà lão.

Cô ta sống chết cào cào mấy nếp nhăn đó ra, máu tươi giàn giụa.

Tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ta đã khôi phục lại tu vi rồi, tại sao lại vẫn như thế này?

Đúng rồi!

Khế ước thú.

Chính nó giúp cô ta khôi phục tu vi của mình, chắc chắn nó biết đã có chuyện gì xảy ra.

Tần Lang Nguyệt gọi khế ước thú, nhưng dù gọi thế nào cũng không có người trả lời.

Thậm chí, cô ta còn không cảm giác được mối quan hệ giữa mình và khế ước thú.

Trước đây, dù khế ước thú ngủ say nhưng cô ta vẫn luôn cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và nó.

Tuy trong lòng cô ta đầy nghi hoặc nhưng rất nhanh đã bị thù hận áp đảo.

Trước đây, Tần Lang Nguyệt từng chung chạ với vua rắn, trong bụng còn đang có đứa con của hắn, sau khi tu vi bị phế đi, đứa trẻ không có linh lực để nuôi dưỡng, chỉ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể cô ta.

Khế ước thú đã ngưng tụ tất cả sức mạnh của mình giúp Tần Lang Nguyệt khôi phục tu vi, sức mạnh quá đỗi thuần chính, đứa trẻ không thể chịu đựng được nên đã liều mạng hấp thụ dưỡng chất từ cơ thể Tần Lang Nguyệt để bảo vệ bản thân và cung cấp dinh dưỡng nó cần sau này.

Do đó, Tần Lang Nguyệt tuy khôi phục được tu vi nhưng không thể khôi phục được dung mạo.

Tần Lang Nguyệt đã thử rất nhiều cách đều không thể khôi phục được dung mạo, cuối cùng chỉ có thể mặc một thân hắc bào, che thật kỹ cơ thể mình.

Bên ngoài có bao ánh mắt hiếu kỳ và những lời xì xào bàn tán khiến Tần Lang Nguyệt vô cùng khó chịu, có lúc thậm chí còn muốn ra tay giết chết đám người đó.

Cô ta không đi tìm Thời Sênh báo thù ngay lập tức, mà lại trở về học viện Cửu Châu tìm Chung Thập Nhất.

Cô ta phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Nếu như... Nếu như có thể có được Dược Vương Đỉnh thì sẽ càng tốt hơn nữa.

Đáng tiếc nam nhân kia từ sau lần gặp gỡ ở Thẩm gia thì không gặp lại nữa, cũng không biết hắn ta là ai...

216

Chuyện của Tần Lang Nguyệt, tất nhiên Thời Sênh không biết, hiện giờ cô vẫn còn đang không ngớt phiền phức.

Người trên đại lục biết cô về thành, vẫn không hết hy vọng, muốn cướp lại Thất Sắc Liên Hoa.

Thành Tứ Phương cũng không thể cứ đóng mãi, cho nên cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến gặp cô tìm cái chết.

"Cho cô." Bộ Kinh Vân lại mặc y phục đỏ, đưa chiếc hộp đựng Thất Sắc Liên Hoa cho cô.

"Cho ta làm gì?" Cô lại không cần đến thứ đồ Mary Sue này.

"Bản tôn cho cô thì cô cứ cầm lấy."

Thời Sênh: "..." Đây là do bản cô nương đưa cho ngươi, nhớ không hả? Bây giờ lại đưa lại cho ta là sao chứ? Bộ Kinh Vân hừ một tiếng, đặt chiếc hộp bên cạnh Thời Sênh rồi quay người đi thẳng.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tên này càng ngày càng kiêu căng.

Hồi trước tại sao hắc ưng lại không quắp chết hắn luôn đi chứ?

Thời Sênh nhìn Thất Sắc Liên Hoa, mi mắt cong cong, lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ dị.

Chẳng phải các ngươi muốn có được Thất Sắc Liên Hoa sao?

Bản cô nương sẽ cho các ngươi.

...

Gần đây thành Tứ Phương rất bận rộn, bọn họ không biết thành chủ đang giở trò gì, tự dưng lại muốn thiết yến chiêu đãi các đại thế lực trên đại lục.

Trước tiên chưa nói đến những người đó có đến không, chỉ tính những người bị nhốt ngoài thành Tứ Phương lần trước, cho dù bọn họ có đến không lẽ còn không mượn việc công báo thù riêng, cùng tính sổ một lượt sao?

Hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của thành chủ.

Đừng nói đến những người bình thường, ngay cả Bộ Kinh Vân cũng không hiểu nổi.

Cô không có việc gì làm lại đi trêu chọc đám người đó làm gì?

Sau đó, Bộ Kinh Vân nhìn thấy thiệp mời do cô phát ra.

Trên thiệp, ngoài tên người được mời ra chỉ có một hàng chữ.

Muốn có Thất Sắc Liên Hoa, đến thành Tứ Phương.

Hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cô.

Những người nhận được thiệp mời cũng không hiểu, nhưng dưới sự hấp dẫn của Thất Sắc Liên Hoa, dù đám người này rõ ràng biết đây là một cái bẫy cũng cam tâm tình nguyên chui vào đó.

Đạo lý nguy hiểm và lợi ích cùng đồng hành ai cũng hiểu, trên đời không có miếng bánh nào rơi không xuống cả.

Cách mấy tháng sau, thành Tứ Phương một lần nữa lại náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ người người nhốn nháo, vô cùng đông đúc, đánh nhau ẩu đả liên tục xảy ra.

Tần Lang Nguyệt mặc hắc bào, thân hình có hơi chút mập mập đi cùng Chung Thập Nhất vào thành, đeo mạng che mặt màu đen, khuôn mặt tràn ngập hận ý.

"Đừng lo lắng, đến khi lấy được Thất Sắc Liên Hoa, con sẽ khôi phục lại thôi." Chung Thập Nhất vỗ vỗ vai Tần Lang Nguyệt, an ủi.

"Đa tạ đạo sư." Tần Lang Nguyệt thấp giọng.

Chung Thập Nhất thở dài, đệ tử hắn coi trọng nhất lại bị người ta làm ra thế này.

Ánh mắt Tần Lang Nguyệt dừng lại tại nơi chiếc bụng nhỏ hơi nhô ra, đáy mắt là hận ý dữ tợn.

Nếu không phải Chung Thập Nhất nói đừng bỏ đứa bé này đi, thì cô ta thực sự muốn giết chết nó.

Cô ta không biết đứa con mình đang mang trong bụng là con của vua rắn hay vua sói, nhưng dù là của ai cũng là một nỗi sỉ nhục với cô ta, cô ta biến thành bộ dạng này cũng vì sự ô nhục này.

Sao có thể không hận?

Cũng may, cô ta còn có cơ hội.

Chỉ cần lấy được Thất Sắc Liên Hoa, cô ta sẽ có thể khôi phục lại dung nhan trẻ trung xinh đẹp.

"Thành chủ đến rồi..." Đám đông bỗng nhiên xôn xao, Tần Lang Nguyệt bị dồn sang một bên, nếu không phải có Chung Thập Nhất giơ tay giữ lấy thì suýt chút nữa cô ta đã bị đụng ngã xuống dưới đất.

Đám đông nhường đường một con phố, thiếu nữ áo tím và nam nhân áo đỏ từ cửa thành đi ra, trông thật xứng đôi.

Khi Tần Lang Nguyệt nhìn thấy Thời Sênh, một luồng sát khí nồng nặc dâng lên trong người, cũng may lúc này trong thành có rất nhiều người muốn giết Thời Sênh, các loại sát khí cùng hội tụ lại, biểu cảm của cô ta cũng không đến mức quá lộ liễu.

Chung Thập Nhất kéo Tần Lang Nguyệt, nhìn cô ta lắc đầu, ý bảo cô ta đừng quá kích động.

Tần Lang Nguyệt hít sâu một hơi.

Thẩm Dao Quang, ta sẽ cho ngươi sống lâu hơn một chút.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên người nam nhân đang sánh vai đi cùng Thời Sênh, con ngươi co rút lại.

Là hắn.

Đó chính là nam nhân có Dược Vương Đỉnh.

...

Đến ngày trên thiệp mời, tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngồi vào vị trí.

Tương đối đặc biệt đó là Tần Lang Nguyệt thân mặc hắc bào, và mang theo một nam nhân đeo mặt nạ.

Nam nhân đó khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén, xung quanh hắn đều trống rỗng, không có một ai.

Đây là một Hồi Hình Lâu, tất cả mọi người đều tập trung ở phía dưới, khi Thời Sênh mang chiếc hộp xuất hiện ở lầu hai, vẻ mặt thỏa mãn chào hỏi, "Hi, xin chào mọi người, đã lâu không gặp."

Phía dưới im lặng khác thường.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là một người đàn ông râu quai nón cao to vạm vỡ, "Thẩm Dao Quang, ngươi đang giở trò gì vậy?"

Âm thanh dõng dạc mạnh mẽ, toàn bộ ngôi lầu dường như cũng bị run rẩy.

Thời Sênh dựa vào lan can lầu hai, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông mang râu quai nón ấy, "Dù sao ta cũng là chủ một thành, ngươi cứ gọi Thẩm Dao Quang này Thẩm Dao Quang nọ, ngươi coi ta là cái gì hả?"

"Ông đây gọi ngươi là Thẩm Dao Quang là còn nể mặt ngươi đấy, ngươi có biết người bên ngoài gọi ngươi là gì không?" Ông râu quai nón bỗng nổi giận.

Một nam tử gầy gò bên cạnh lập tức kéo hắn lại, vẻ mặt hiện rõ sự khôn khéo.

Hai từ hầu tinh thích hợp nhất để hình dung hắn.

Hắn trấn an người đàn ông râu quai nón mấy câu, sau đó chắp tay quay sang Thời Sênh gật đầu, "Thẩm thành chủ, chớ so đo tính toán với một kẻ thô lỗ, chúng ta được thành chủ mời đến, người là chủ, chúng ta là khách, mong người tha thứ."

"Ý của ngươi là nói hắn mắng ta nhưng ta cũng không được cãi lại, hắn đánh ta ta cũng không được trả đòn sao?" Thời Sênh nhíu mày nói.

Cô là chủ thì sao chứ?

Cô ép họ tới đây sao?

Hầu tinh nam nhất thời nghẹn lời, rõ ràng là hắn không có ý đó ....

"Thẩm thành chủ, chúng ta người ngay không nói lời gian dối, cũng đừng bẻ cong lời nói, mọi người đến đây đều là vì Thất Sắc Liên Hoa, người nói xem, phải làm thế nào mới chịu đưa Thất Sắc Liên Hoa cho chúng ta, người bán đấu giá hay là thế nào?"

Đã có người không nhịn được lên tiếng.

Thời Sênh đặt chiếc hộp lên lan can, ánh mắt của những người ở dưới đang dán chặt vào chiếc hộp trong tay Thời Sênh.

Toàn bộ không gian đều như bị đè nén.

Thời Sênh mở chiếc hộp ra, linh khí bàng bạc tỏa ra, khiến người ta thoải mái.

Những ánh mắt tham lam thèm thuồng hướng về đó như thiêu đốt không khí.

Dòng người phía dưới rục rịch xôn xao.

"Ta gọi các ngươi tới đây..." Thời Sênh kéo dài âm, mang Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, sắc hoa bỗng nhiên ảm đạm đi mấy phần.

"Đừng lấy ra khỏi hộp." Phía dưới lập tức có người bắt đầu hét lớn, "Nếu lấy ra khỏi hộp, hoa sen sẽ mất đi công hiệu."

Thất Sắc Liên Hoa vẫn còn có một nửa thân ở trong hộp, một nửa lộ ra ngoài không khí, Thời Sênh liếc mắt nhìn nam nhân, tiếp tục chầm chậm thốt ra từng chữ: "Ta gọi các ngươi đến đây là để các ngươi quan sát toàn bộ quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa, tránh để các ngươi cứ nhớ nhung ta mãi."

Cái gì?

Đám đông mở to mắt, dường như bọn họ nghe mà không hiểu, vừa rồi cô có nói tiếng người sao?

Quan sát quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa?

Sau đó bọn họ liền trơ mắt nhìn Thời Sênh lấy Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, lộ hoàn toàn trong không khí.

"Thẩm Dao Quang!" Tần Lang Nguyệt thê lương rống lên giận dữ kéo mọi người trở lại thực tế, họ thi nhau sử dụng linh lực, bay lên trời, tranh cướp Thất Sắc Liên Hoa.

Nhưng Thời Sênh không hề sợ hãi, vẫn đứng nguyên ở đó, khó miệng cong lên tươi cười châm chọc.

Khi những người đó vừa lên đến lầu hai, đột nhiên bị rớt xuống như chiếc bánh chẻo.

Sau đó một mảng phía dưới sụp xuống, miễn cưỡng mới đứng vững được, nhưng cũng có khí vô lực, không dám động đậy.

"Đừng lãng phí sức lực nữa, từ khi các ngươi bước vào đây đã bị trúng độc rồi." Phía dưới vừa nghe thấy lập tức muốn dùng linh lực ép độc ra ngoài, "Nhắc nhở thân thiện, nếu dùng linh lực sẽ chết nhanh hơn."

217

Thời Sênh vừa dứt lời, mấy người sử dụng linh lực đầu tiên đã bắt đầu sùi bọt mép, ngã dưới đất co quắp, hơn mười giây sau liền ngừng hơi thở.

Thay đổi nhanh chóng đó khiến mọi người có mặt đều biến sắc.

"Thẩm Dao Quang, người của chúng ta còn chưa vào hết, cho dù ngươi có hạ độc thì khi họ phát hiện sớm muộn gì cũng sẽ cứu chúng ta ra, ngươi làm như vậy là đối đầu lại cả đại lục này."

"Ngươi nói cứ như thể ta sắp làm gì ngươi vậy." Thời Sênh bĩu môi, "Ta mời các ngươi đến đây để ngắm Thất Sắc Liên Hoa bị hủy diệt, nhân tiện làm chứng giúp ta, đừng có cả ngày chuyện gì cũng đổ lên đầu ta."

Thời Sênh vứt Thất Sắc Liên Hoa khô héo đã hoàn toàn mất đi vẻ rực rỡ xuống dưới đất, hả hê nói: "Thất Sắc Liên Hoa các ngươi muốn đây, cứ nhìn đi, nói không chừng có khi kiếp sau có thể có được nó."

Đám người phía dưới bị chọc tức đến thổ huyết.

Thẩm Dao Quang này thật quá điên cuồng.

Mời bao nhiêu người đến đây, kết quả chỉ là để bọn họ giương mắt nhìn Thất Sắc Liên Hoa trở thành phế phẩm.

Trái tim đang rỉ máu.

Vô số người đều đang âm thầm lôi Thẩm Dao Quang vào danh sách đen, nữ nhân này đã chơi bọn họ một vố, nay lại dám đùa giỡn thêm một lần nữa.

Đáng hận.

Quân Hàn Lâm đứng dưới, sắc mặt dưới mặt nạ cũng đen sì lại, nữ nhân này đúng là khiến hắn không thể ngờ được.

Thất Sắc Liên Hoa nói hủy là hủy luôn sao.

Nguyên nhân chỉ vì người trong đại lục nhung nhớ gọi tên cô? Lần trước hắn cho rằng mình đã lật đổ được ô dù chống đỡ cho cô, nhưng kết quả là đến cuối cùng, hắn ta chẳng qua chỉ tự mình làm việc giúp cô.

Hắn rất nghi ngờ, ban đầu khi cô khiêu khích hắn có phải là đã chắc chắn muốn ra tay với Thẩm gia rồi không?

Thời Sênh giống như đã phát giác ra ánh mắt của hắn, liếc mắt quét qua hắn, ánh mắt đó vẫn bình tĩnh như cũ.

Không biết thế nào, Quân Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy cô đã nhận ra hắn.

Thời Sênh chỉ nhìn mấy giây đã thu lại ánh mắt, "Khi xuất thành sẽ có người đưa thuốc giải cho các ngươi, nếu các ngươi là người có cốt khí thì đừng nhận, không có cốt khí thì nhận lấy."

Dừng lại một lát, cô lại nói tiếp, "Độc này ngoài việc khiến các ngươi toàn thân mềm nhũn, không thể sử dụng linh lực ra thì cũng không có tác dụng phụ gì nữa, ta tin các ngươi sẽ không cúi đầu trước các thế lực hung ác đúng không nào, ta coi trọng các ngươi."

Phốc.

Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn.

Đánh không được, mắng chửi cũng không có tác dụng, đám đông uất ức không thôi.

Khi rời thành, còn băn khoăn không biết có nên nhận thuốc giải không.

...

Tần Lang Nguyệt không ngờ kết quả lại như vậy, rõ ràng cô ta có cơ hội để hồi phục, nhưng hy vọng nhỏ nhoi ấy lại bị Thẩm Dao Quang một tay bóp nát.

Cô ta hận.

Ánh mắt cô ta bỗng nhiên liếc về một nam nhân đeo mặt nạ đi ngang qua, phần eo của hắn còn đeo một tấm ngọc bội.

Miếng ngọc bội đó rất quen mắt.

"Quân Hàn Lâm." Tần Lang Nguyệt bỗng tiến lên trước, nắm lấy tay nam nhân đó, "Quân Hàn Lâm, tại sao ngươi lại ở đây."

Miếng ngọc bội đó cô ta đã từng thấy trên người hắn, chỉ không ngờ lúc đó hắn không đeo ngọc bội, cô ta cũng vô tình nhìn thấy, khi nãy nhìn tới suýt nữa thì không nghĩ ra.

Tại sao một tên ngốc như Quân Hàn Lâm lại xuất hiện ở đây?

Không đúng... khí thế trên người hắn hoàn toàn không đúng.

"Buông ra." Quân Hàn Lâm cau mày quát lớn một tiếng, nếu không phải trên người hắn hiện không có khí lực thì hắn đã đẩy người phụ nữ này ra rồi.

Tuy hắn không nhìn thấy gương mặt dưới tấm mạng che mặt kia, nhưng thanh âm ấy hắn không thể nhận lầm được, Tần Lang Nguyệt, vị hôn thê của hắn.

Lần trước khi trở về từ rừng rậm Lạc Nhật, cô ta vẫn luôn nhốt mình trong phòng, hơn nữa thái độ đối với hắn cũng vô cùng ác liệt, thậm chí có mấy lần còn ra tay với hắn.

Lúc này, sao Quân Hàn Lâm có thể để cô ta đẹp mặt được.

"Nha đầu, ngươi nhận nhầm người rồi, Thất hoàng tử sao có thể xuất hiện ở đây được." Chung Thập Nhất nhanh chóng kéo lấy Tần Lang Nguyệt.

"Con không nhận lầm, hắn chính là Quân Hàn Lâm." Tần Lang Nguyệt lắc đầu, lớn tiếng chất vấn, "Quân Hàn Lâm ngươi không phải tên ngốc, ngươi gạt ta."

"Tên ngốc? Ha... Khiến cô thất vọng rồi, ta không phải kẻ ngốc." Thanh âm Quân Hàn Lâm mang theo mấy phần châm chọc.

Lần này trở về, hắn sắp ra tay rồi, cũng không cần phải che che đậy đậy nữa.

"Tại sao lại gạt ta?" Tần Lang Nguyệt dùng hết sức mạnh toàn thân nắm chặt lấy Quân Hàn Lâm, cô ta cũng không muốn biết tại sao, đáy lòng chỉ có một loại trực giác, hình như cô ta phải nắm chặt lấy hắn.

Ánh mắt sắc bén của Quân Hàn Lâm dừng lại trên người Tần Lang Nguyệt, "Tại sao ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, ta làm cái gì còn phải giải thích với ngươi sao?"

"Ta..." Đáy mắt Tần Lang Nguyệt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, giống như nắm được nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, "Ta là vị hôn thê của ngươi."

"Vậy thì từ bây giờ ngươi không còn là vị hôn thê của ta nữa rồi." Quân Hàn Lâm hất tay Tần Lang Nguyệt ra khỏi tay mình, trong lòng cười lạnh, "Tần Lang Nguyệt, ngươi khiến ta thấy buồn nôn."

Tần Lang Nguyệt, ngươi khiến ta thấy buồn nôn.

Ngươi khiến ta thấy buồn nôn.

Buồn nôn.

Câu nói này không ngừng vang lên trong đầu cô ta.

Tại sao hắn lại gạt cô ta?

Rõ ràng hắn không phải là tên ngốc, tại sao lại gạt cô ta, tại sao?

Sự tuyệt vọng và oán hận trong mắt cô ta dần dần bị sự thù địch thay thế.

Khi Chung Thập Nhất phát hiện Tần Lang Nguyệt có gì đó không ổn thì đã không kịp ngăn cản nữa, Tần Lang Nguyệt đã nhập ma rồi.

Chung Thập Nhất là người đầu tiên gặp họa.

Người nhập ma sẽ mất toàn bộ tâm trí, đại khai sát giới, hơn nữa còn cố chấp tâm ma của mình.

Tâm ma của Tần Lang Nguyệt là Thời Sênh.

Tin tức có người đại khai sát giới ở thành Tứ Phương nhanh chóng truyền đến tai Thời Sênh.

Thành chủ Thời Sênh tất nhiên phải đi xem sao.

Lúc này, đại đa số người còn chưa rời thành, dù sao họ cũng không có bao nhiêu sức lực, có thể đi đến đó đã là tốt lắm rồi.

Tần Lang Nguyệt bỗng nhiên đại khai sát giớ là điều họ không ngờ đến, rất nhiều người đều gặp họa như vậy, chết rất tức tưởi.

Tại sao Tần Lang Nguyệt lại đại khai sát giới?

Ha hâ, người nhập ma ngươi có thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích được không?

Người nhập ma trong tiểu thuyết cho dù còn lại một hơi thở cũng có thể cuồng hóa cho ngươi xem.

Khi Thời Sênh đến, người của thành Tứ Phương đã vây Tần Lang Nguyệt lại, đang khua chân múa tay tấn công.

Cô vừa xuất hiện, Tần Lang Nguyệt như mãnh thú ngửi thấy mùi thức ăn, đôi mắt đen sì nhìn chăm chú vào cô, chỉ loáng một cái, cô ta đã đến bên Thời Sênh.

Những chỗ đi qua, máu thịt bay ngang trời.

Gió làm mạng che mặt của cô ta bay phất phới, để lộ ra làn da như vỏ cây khô, người bốn xung quanh hét lên kinh hãi.

Nữ nhân này trông có vẻ giống như một nữ tử nhỏ nhắn, tại sao khuôn mặt dưới bức mạng che kia lại khủng khiếp đến vậy?

"Thẩm Dao Quang... Chết đi." Thanh âm Tần Lang Nguyệt rất cứng nhắc nhưng vẫn có thể nghe ra được hận ý từ trong lời nói của cô ta.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, vốn định giả bộ ngăn cản Tần Lang Nguyệt, kết quả sức mạnh của đao đó vượt quá sức tưởng tượng của cô, thân hình loạng choạng chao đảo.

Mẹ kiếp.

Nhập ma quả thực lợi hại, điểm chiến đấu bỗng tăng vọt.

Tần Lang Nguyệt ra chiêu đầu tiên thuận lợi, liền ra ngay chiêu thứ hai.

Thời Sênh lấy lại tinh thần chiến đấu với Tần Lang Nguyệt, người bên cạnh chốc chốc lại tấn công Tần Lang Nguyệt, khiến cô ta không thể tập trung tinh lực, ngược lại đã tạo cho Thời Sênh không ít cơ hội.

Tần Lang Nguyệt bị đánh đến gấp rút, bỗng nhiên cô ta không phòng ngự nữa, trực tiếp chạy thẳng về hướng Thời Sênh, làn sương mù đen kịt dưới đáy mắt điên cuồng trào dâng.

"Thẩm Dao Quang!"

Thanh âm của Bộ Kinh Vân bỗng nhiên vang lên phía sau khiến màng nhĩ Thời Sênh rung chuyển, sau đó một bóng đỏ chắn trước mặt cô, mạnh mẽ đẩy cô về phía sau.

"Phịch!"

218

Thời Sênh bị khí thổi bay ra xa, đụng vào bức tường thành đằng sau, trong lỗ tai là tiếng kêu ong ong, một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.

Tâm can Thời Sênh nhảy nhót loạn lên, giống như từ trong lồng ngực cô nhảy ra.

Đùng! Đùng! Đùng!

Giống như nổi trống.

Ánh mắt của cô hơi ngẩn đi, nhìn về trung tâm phát nổ.

Nơi đó trống không, chỉ có khói bụi màu đen từ trên trời bay xuống.

Số người bị nổ khi nãy không hề ít, nhất thời tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Cảnh tượng xung quanh giống như một ống kính quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt Thời Sênh.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, dường như cô đang nghe thấy có tiếng người đang gọi Điện chủ.

Thanh âm đó kinh hoàng mà khàn khàn.

Xuyên qua màng nhĩ cô, đến thẳng nơi sâu nhất trong linh hồn.

Thời Sênh khó khăn giật giật con ngươi, thứ lọt vào mắt cũng chỉ có một màu xám xịt.

"Điện chủ ở đây, Điện chủ..."

Thời Sênh bỗng nhiên đứng dậy lao đến hướng đó, đẩy tất cả đám người đứng chắn ra, liền nhìn thấy bóng người màu đỏ đang được người ta nâng đầu lên.

Toàn thân hắn nhếch nhác, lồng ngực phập phồng, chứng tỏ hắn vẫn còn sống.

"Bộ Kinh Vân." Thanh âm Thời Sênh đã hơi run rẩy, cô cúi người xuống, người hắn toàn là máu tươi, cô bỗng thấy mình không nơi nương tựa, tất cả sự bình tĩnh giờ hoàn toàn sụp đổ chỉ trong phút chốc.

Cô không cần bất kỳ ai thay cô đứng chắn trước mặt cô.

Không cần...

Bộ Kinh Vân mở mắt, đôi mắt tràn đầy ánh sáng dường như lại sáng rực lên, vô cùng chói mắt.

Hộ pháp ở bên cạnh đổ các loại đan dược vào trong miệng hắn, nhưng không có tác dụng gì.

"Điện chủ..." Hộ pháp dường như sắp khóc đến nơi, đây đều là những đan dược trị thương tốt nhất, tại sao lại không có tác dụng? "Dao..." Hắn bỗng giơ tay lên, hướng về phía Thời Sênh, Thời Sênh vội vàng nắm lấy tay hắn.

"Đừng nói gì cả, ta sẽ không để huynh chết đâu." Cô vừa nói vừa lấy đồ từ không gian ra.

Nhưng cho dù cô dùng thứ gì, Bộ Kinh Vân cũng không chuyển biến tốt hơn, những đồ đó đều là vô dụng với hắn.

Thời Sênh ngẩn người nhìn hắn, tại sao lại như vậy chứ?

Có lẽ đây là lần Bộ Kinh Vân nhìn thấy cô thất thần nhất từ trước đến giờ, nhưng cô ấy thất thần như vậy là vì hắn, chỉ cần nghĩ vậy, hắn đã thấy rất hạnh phúc.

Hắn nở nụ cười, thanh âm nhẹ đến mức tưởng như sắp không nghe rõ, "Có... có thể hôn ta một lần không?"

Thời Sênh ngẩn người, giống như vừa nghĩ ra điều gì, sau đó cúi người hôn hắn, linh lực từ cơ thể cô cuồn cuộn chảy vào người Bộ Kinh Vân.

Khi linh lực của cô chuyển vào trong cơ thể Bộ Kinh Vân, một nỗi sợ hãi chầm chậm dâng lên trong tâm can cô, hơi thở quen thuộc lại đập vào mặt cô.

Cô trợn tròn mắt không thể tin nổi.

Sau đó, người được cô hôn đã dừng hô hấp, yên lặng nằm trong lòng cô, khóe miệng vẫn còn ý cười hiện rõ, giống như chỉ đang say ngủ.

Thật lâu sau khóe miệng cô mới giật giật, khó khăn thốt ra một cái tên.

"Phượng... Phượng Từ..."

Thời Sênh không cho phép bất kỳ ai động vào Bộ Kinh Vân, bộ dạng hung tàn đó, ngay cả Hộ pháp cũng không dám cưỡng ép.

Cô biến mất, mang theo Bộ Kinh Vân đi.

...

Trên vách đá, thiếu nữ đứng im, để mặc cuồng phong thổi táp vào má cô.

Trên hòn đá bên cạnh, nam tử y phục đỏ nằm trên đó, đầu hơi nghiêng, gió thổi hồng bào của hắn bay phất phới.

Nếu không biết hắn đã chết rồi, ai đó nhìn thấy đều sẽ cảm thấy hắn vẫn còn sống.

Thân thể Thời Sênh lạnh lẽo, con ngươi trống rỗng nhìn về phía thành trấn phía xa xa, một cảm giác kỳ lạ như dòng điện đập mạnh trong cơ thể cô, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

[ký chủ?]

"Phượng Từ..." Bờ môi Thời Sênh khẽ động, từng chữ nhả ra cũng rất khó khăn, "Là chàng sao?"

[...] Hệ thống trầm mặc một lát, [Ký chủ, làm sao người biết được?]

Thời Sênh hô hấp cứng đờ, trong đầu giống như có thứ gì đó đang nứt toác, lồng ngực buồn bã đến khó chịu.

Từ đâu biết được?

Vừa nãy khi cô chuyển linh lực vào trong cơ thể Bộ Kinh Vân, lại xuất hiện một loại cộng hưởng.

Loại cộng hưởng đó, cô chỉ cảm nhận được trên người một người duy nhất.

Phượng Từ.

Bởi vì hắn đã cho cô nuốt thứ đồ kỳ lạ đó, linh lực của cô và linh lực của Phượng Từ có thể sản sinh sự cộng hưởng, loại cảm giác đó rất thoải mái, khi Phượng Từ rảnh rỗi vẫn thích chuyển linh lực của hắn vào cơ thể cô cho nên cô rất quen với cảm giác này, quyết không thể quên.

Thế nhưng, hôm nay cô lại cảm nhận được nó trên người Bộ Kinh Vân.

"Chàng... Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Thời Sênh cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình, nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy.

Cô cho rằng có thể coi Phượng Từ như một nhân vật ảo, giống như những người cùng trải qua cốt truyện do hệ thống mang lại, đều là những người xa lạ không hề liên quan.

Nhưng cô phát hiện, không được, cô không làm được.

Cứ đến đêm dài yên tĩnh, trong những giấc mơ, hắn vẫn âm thầm xuất hiện.

Cảnh tượng hắn ôm cô nhảy xuống đỉnh Bắc Sơn giống như một giấc mộng ma quái hành hạ cô, thậm chí cô còn có ý niệm điên cuồng, trở về thế giới đó.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng sự điên cuồng ấy.

[Xin lỗi ký chủ, ta không có quyền trả lời cô, tất cả đều dựa vào bản thân cô]. Hệ thống an ủi cô, cũng may ký chủ không thực sự vô tình đến thế, chỉ là do cô giấu quá kỹ tình cảm của mình, ngay cả nó cũng không cảm nhận được.

Nhưng nó vẫn không hiểu, tại sao đối với cô mà nói, Phượng Từ lại khác biệt như thế?

Tại sao cô lại biết được, rõ ràng là trước đó...

Thời Sênh không nói gì, cô im lặng nhìn về nơi xa, tình cảm dâng trào trong đôi mắt đã bị cô ép xuống, khôi phục lại sự bình tĩnh vạn năm không đổi khác.

Dường như người mất kiểm soát khi nãy không phải là cô.

Bầu trời tối mịt, giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, chớp mắt đã biến thành cơn mưa nặng hạt, khiến hình ảnh thiếu nữa trong màn mưa trở nên mông lung.

Cô bỗng nhiên cúi người xuống, vùi đầu trong khuỷu tay, tiếng mưa đã áp chế mọi âm thanh, cô cứ yên tĩnh quỳ ở đó.

Cũng không biết bao lâu sau, trời vẫn mưa lớn như vậy, thiếu nữ đứng dậy, đi đến bên nam tử y phục đỏ, ôm hắn dậy.

Cô chầm chậm xoay người, đi xuống theo hướng vách đá.

Đi thẳng về hướng hư không, cơ thể mạnh mẽ rơi xuống.

[...] Ký chủ đang tự tử sao?

Thời Sênh tất nhiên không tự tử, khi cô rơi xuống đến nửa đường, thiết kiếm bỗng dưng xuất hiện, đỡ lấy cô.

Thời Sênh đưa Bộ Kinh Vân trở về Cửu U Điện, tổ chức tang lễ cho hắn, sau đó mang theo thiết kiếm rời khỏi Cửu U Điện.

Không bao lâu sau, đại lục liên tục truyền đi tin tức của cô.

Cô đã từng nói sẽ tặng cả đại lục này cho hắn.

Cho dù hắn không còn nữa.

Nhưng lời hứa này vẫn còn hiệu lực.

Tất cả những người từng gặp Thời Sênh đều cảm thấy cô là một kẻ điên, cô vốn không quan tâm mình có chết hay không.

Bị thương, đổ máu, nguy hiểm đến tín mạng, cô vẫn đều giữ nguyên bộ dạng không hề sợ hãi đó.

Dường như trong mắt cô tất cả mọi người đều là người chết, không có sinh mạng, cô không nghe thấy tiếng mắng chửi của mọi người, không nhìn thấy sự phẫn nộ của họ, không cảm nhận được sự căm hận của họ.

Quân Hàn Lâm vừa đăng cơ thì cô đã đánh tới làm cho hắn tức giận hộc máu.

Cô dùng thời gian ba năm để thống nhất Cửu Châu.

Khi người trên đại lục nhìn thấy cô đặt một chiếc linh vị lên ngôi báu, tất cả mọi người đều phát điên.

Nữ nhân này đúng là điên khùng, bao giày vò khổ sở, cuối cùng chỉ để đổi lại một linh vị làm chủ đại lục.

Cái tên đó cũng khiến họ chấn động.

Bộ Kinh Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com