TruyenHHH.com

Pham Nhan Tu Tien Q6

Song đao dưới sự điều khiển của ma thủ rung lên, trong phút chốc hóa thành vô số bàn tay mang Đại Hắc Nguyệt Nha xé gió chém đến.

Nhưng yêu ma này lại bỏ qua các tu sĩ khác, chỉ tập trung vào một đối thủ là Hàn Lập, dường như là định truy đuổi đến cùng, quyết không để hắn sống sót.

Điều này cũng khó trách, trong những người này thì chỉ có Hàn Lập cùng Thiên Lan Thánh Nữ tu vị thấp nhất; mà Lâm Ngân Bình thì lại ở cùng một chỗ với thanh niên họ Từ kia trên không trung. Không cần suy nghĩ nhiều, kẻ thân cô thế cô như Hàn Lập lại là đối tượng tốt nhất để đánh.

Đương nhiên đó cũng bởi vì Cổ Ma này không phải là ma hồn năm xưa. Nó chưa từng cùng Hàn Lập giao thủ qua, nếu không tuyệt sẽ không làm loại chuyện khiến bản thân sau này phải hối hận.

Mắt thấy Cổ Ma khí thế ào ạt xông tới nhưng trên mặt Hàn Lập không hề lộ vẻ kinh sợ, ngược lại tay áo bào rung lên, một mặt ngân sắc tiểu thuẫn bắn ra, trong nháy mắt hóa thành cự thuẫn chắn trước người.

Hắn đưa mắt nhìn Cổ Ma một cái rồi khẽ thở dài.

Phía xa xa, Cổ Ma thấy biểu tình của Hàn Lập như thế không khỏi ngẩn người ra, nhưng lập tức cảm thấy dưới chân truyền đến một tia linh áp khác thường.

Chưa chờ nó kịp nhìn xuống thì "Phốc xuy" một tiếng, sau lưng hắn mấy trượng, một bóng người được bao phủ bởi hoàng quang dày đặc liền trồi lên một cách quỷ dị.

Người này khẽ quát một tiếng, hai tay cầm ngân sắc cự phủ vung lên. Cự phủ mang theo một cỗ ác phong hung hãn chém xuống.

Thì ra là sửu phụ Khuê Linh nãy giờ vẫn lặng lẽ ẩn nấp dưới chân Hàn Lập, với tu vị đáng sợ của thập cấp yêu thú, hơn nữa lại súc thế chờ đơi đánh ra một kích toàn lực thì đòn này không thể xem thường.

Phủ nhận (lưỡi búa) tuy chưa hạ xuống nhưng phủ lại mang theo uy áp đáng sợ khiến cho mặt đất phụ cận bị chấn động vang lên tiếng nổ lớn, rồi bỗng nhiên sụp đổ lộ ra những khe nứt sâu.

Sắc mặt Cổ Ma vẫn không đổi, không hướng công kích về phía Hàn Lập nữa, ma thân hình nhoáng lên một cái đã quỷ dị hiện ra ở chỗ khác. Đồng thời song đao trong tay giao nhau đồng loạt chém về phía trước.

Hắc mang cuồn cuộn (bạo trướng). Hai ánh đao to lớn bắn ra, đánh vào trên thân ngân phủ.

Hắc ngân lưỡng sắc quang mang quỷ dị va chạm vào nhau, tức thì bạo liệt (nổ mạnh).

Một luồng khí lãng (sóng khí) mang theo hai loại thuộc tính nhiệt hàn (vừa nóng vừa lạnh) lập tức càn quét ra bốn phương tám hướng xung quanh. Đao mang đã khiến cho thế chém xuống của đại phủ bị trì hoãn lại một lúc, rồi từ từ tiêu tán đi.

Nhân cơ hội này, Cổ Ma lập tức thi triển ma công khác. Hai tay kết thành pháp ấn, trên thân hắn chợt vang lên tiếng xương cốt kêu lach cách, thân thể của hắn chợt trở nên to lớn, đồng thời tại những nơi da thịt lộ ra bên ngoài thì lúc này đã được bao phủ bởi một tầng lân phiến màu xanh đen, tinh quang lấp lánh trong nháy mắt bao khiến cho nó trông giống như đang mặc một bộ chiến giáp bóng loáng.

Mà những nơi bị thương tổn cũng được hắc sắc ma khí cuồn cuộn bao phủ lại. Trong chốc lát, khi hắc khí tan đi thì những nơi bị thương đều biến mất như chưa từng bị thương.

Thân hình Cổ Ma xoay chuyển một vòng, trong mắt hung quang lóe lên. Hắn hít sâu một hơi rồi há miệng ra, một làn sóng chấn động phảng phất như thực chất lan tỏa ra xung quanh. Cự phủ bị sóng này bao phủ nhất ngưng trệ lại, phảng phất như bị một vật vô hình nào đó chặn lại khiến nó không thể hạ xuống dù chỉ một chút.

Trong miệng Cổ Ma lúc này vang lên chú ngữ cổ quái, trên lân phiến hắc quang bừng sáng rồi toả ra ngọn ma diễm màu tím đen bao phủ lấy cả thân hình hắn hừng hực thiêu đốt, có vẻ quỷ dị dị thường, trông bộ dáng dường như đang vận dụng một loại bí thuật nào đó vô cùng lợi hại.

Khuê Linh tuy trong lòng phát lanh, nhưng thân hình cũng không thối lui, ngược lai trong miệng gầm lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên cuồng trướng, trên người cũng xuất hiện một tầng thanh sắc chiến giáp bao phủ bên ngoài, chính là đang thi triển Cự Đại Thuật.

Đồng thời ngân phủ cũng hóa lớn theo, linh quang tỏa ra chói lòa cùng uy năng to lớn ép vào bức tường vô hình kia, rốt cục cũng chém xuống được.

Biến hóa này của Khuê Linh có chút nằm ngoài dự tính của Cổ Ma. Thân hình của hắn tuy cao lớn gấp bội so với sửu phụ nhưng lúc này trong lòng cả kinh, ma chú đang niệm cũng không thể không dừng lại, hai tay cầm hắc nhận đánh nhanh vể phía trước còn thân mình lại nhanh chóng lùi về sau.

Hắc sắc đao nhận va chạm cùng cự phủ liền bạo phát ra một tiếng nổ kinh người. Một cỗ linh phong mang theo dư kình tán ra bốn phía. Nhưng Cổ Ma sớm đã có phòng bị nên vẫn bình yên vô sự, ngược lại thân hình lại mượn cỗ linh phong này khiến cho độn tốc nhanh hơn một chút lùi ra xa hơn, bộ dang không hề có chút thương tổn nào.

Bất quá trong lúc lùi lại, Cổ Ma nhe răng cười một tiếng, bàn tay thứ ba đang cầm một mũi trường thương xanh biếc chợt toát ra một tầng hắc sắc ma diễm, được hắn ném ra, hóa thành một đạo lưu tinh lao thẳng đến thân hình to lơn của Khuê Linh.

Tốc độ của nó cực nhanh, như sấm rung chớp giật (NV:thiểm điện lôi minh – tia chớp chỉ loé lên trong nháy mắt, tiếng sấm đến bất ngờ không kịp bưng tai), lóe lên một cái đã đánh lên thân hình to lớn của Khuê Linh, đập vào chiến giáp bạo phát ra một đoàn thứ mang.

Cổ Ma kia cũng không đợi thân hình ổn định, trong miệng đã tiếp tục niệm chú ngữ, có vẻ như muốn thi triển ra bí thuật đã chuẩn bị từ nãy. Xem ra hắn cũng không cho rằng một kích vừa rồi thực sự có thể giết được một con thập cấp yêu thú.

Nhưng vào lúc này, dị biến lại xuất hiện.

Phía sau Cổ Ma mấy trượng, một luồng hắc quang mỏng manh chợt lóe lên, một đạo phi đao đen như mực mỏng như cánh ve bỗng xuất hiện, vô thanh vô tức, lập tức hắc tuyến chợt loé, phi đao chợt loé lên rồi quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa.

Cùng lúc đó, linh giác đáng sợ của Cổ Ma cảm thấy có điểm không ổn, thân hình lập tức chuyển động, lập tức bắn ra xa.

Nhưng trong một sát na, đầu Cổ Ma dường như bị vật gì đó như một mũi tiêm truỳ (mũi nhọn) đâm trúng, thần thức đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng.

Cho dù ma thần thức rất cường đại, nhưng gặp phải loại công kích này thì cũng không thể tránh khỏi thân hình có chút trì trệ.

Trong giây lát thân hình bị trì hoãn, trên cổ của Cổ Ma đã xuất hiện một đường máu mờ nhạt, không hề có dấu hiệu gì liền rơi xuống, máu tươi từ trong cổ phụt ra cao đến vài thước.

Đến giờ phút này, Hàn Lập phía xa mới buông lỏng hai tay đang kết một pháp ấn kỳ lạ, thần sắc tỏ ra rất mệt mỏi.

Vừa rồi thần thức của Cổ Ma bị trúng một kích, chính là do Kinh Thần Thứ trong Đại Diễn Quyết mà hắn tham ngộ được.

Hơn nữa hắn đã nghiên cứu cải biến qua một chút thành một loại công kích thần thức đơn giản hơn để bản thân sử dụng.

Do chưa thể tu luyện Đại Diễn Quyết đến tận cùng nên uy lực của loại công kích này còn xa mới có thể bì được với uy lực chân chính của "Kinh Thần Thứ". Nhưng nếu trong lúc xuất bất kỳ ý đột nhiên đánh ra, thì chỉ cần đối phương không đề phòng, cho dù là ai trúng phải chiêu này cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Cho nên loại bí thuật này được hắn đặt tên là "Thất Thần Thứ", khác với nguyên gốc "Kinh Thần Thứ".

Chẳng qua, thủ đoạn công kích thần thức loại này, cho dù bi hắn cố ý cải biến làm uy lực giảm xuống, nhưng sau khi xuất ra một kích cũng khiến thần thức hắn mê muội một lúc, thật sự khó có khả năng thi triển được một kích thứ hai.

Đầu còn lại của Cổ Ma trợn tròn hai mắt, tựa hồ còn chưa tin vào sự thực trước mắt, nhưng ngay lập tức hét lên một tiếng kinh nộ (kinh hãi & phẫn nộ), trên người chợt xuất ra vô số ma khí đem toàn thân bao phủ lấy.

Ma khí vừa tỏa xung quanh, đã lập tức che phủ lấy Cổ Ma không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngay sau đó, tại một nơi cách đó ba bốn trượng, không gian lại có môt trận dị động.

Lập tức xuất hiện một cỗ hắc khí quỷ dị, Cổ Ma đang bị thương từ trong ma khí bước ra. Xem ra dù bị mất một đầu, mặc dù không thể thật sự diệt sát Cổ Ma nhưng cũng khiến cho hắn thụ trọng thương.

Lúc cự phủ trong tay Khuê Linh đánh xuống, Cổ Ma mới bị mất đầu đang thụ trọng thương liền thi triển độn thuật, động tác nhanh như điện quang hoả thạch, sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Phía trên, thanh niên họ Từ cùng Ngân Sí Dạ Xoa cũng trợn mắt há mồm.

Điều này cùng với điều bọn họ thương lượng lúc đầu không quá giống nhau. Kế hoạch ban đầu của họ là liên thủ đánh ra một kích khiến cho Cổ Ma kinh sợ mà theo truyền tống trận ở gần đó mà rút lui.

Về việc kích này có khiến cho Cổ Ma thụ thương hay không thì cũng không phải là điều bọn họ quan tâm.

Nhưng hiện tại, Cổ Ma bị bức phải lùi lại. Hàn Lập tuy rằng lúc đầu cũng thực hiện giống như kế hoạch đã bàn với họ, cùng với Khuê Linh liên thủ đánh lén Cổ Ma, nhưng sao sự việc lại biến hoá thành ra như thế này?

Bộ dáng Hàn Lập như muốn liều mạng đánh nhau sống chết với Cổ Ma. Mà khẩu phi đao kia lại quỷ dị xuất hiện ở phía sau Cổ Ma? Bản thân họ ở trên cao quan sát những cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của bảo vật này.

Nếu như nó xuất hiện phía sau lưng bọn họ, liệu bọn họ có khả năng phát hiện ra không?

Ý niệm này dù chỉ thoáng qua trong đầu cũng khiến cho thanh niên họ Từ cùng Ngân Sí Dạ Xoa đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sắc mặt liền thay đổi.

Chẳng qua cũng phải nói rằng Cổ Ma cũng thật là xui xẻo!

Nhiều đối thủ cấp bậc đại tu sỹ như vậy liến tiếp vây công, khiến nó căn bản ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, một thân thần thông kinh người căn bản là chưa kịp thi thố thì đã bị thương nặng lúc nào không hay. Nếu như để nó thật sự thi triển được ma công kinh người của mình, thì cho dù Hàn Lập cùng đám người này liên thủ lại, muốn làm nó bị thương nặng cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Cho nên khi Cổ Ma vừa mới hiện ra, chiếc đầu còn lại đã quay lại, dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn Hàn Lập một cái, rồi hắc khí lập tức cuồn cuộn tỏa ra, lập tức hướng về phía nữ nhân áo đen mà chạy.

Nó với tinh hình của mình lúc này, thì khó có khả năng đấu lại đám người Hàn Lập, hơn nữa nó cũng không có ý đánh bừa.

Nhưng ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía Cổ Ma lúc này lại lộ ra biểu tình châm chọc.

Một đoàn ngân quang (dải sáng màu bạc) ở kế bên cạnh Cổ Ma chợt phát nổ, tiếp đó một bóng người quỷ dị xuất hiện.

Cổ Ma trong lòng chấn động, tựa như chim sợ cành cong, vội vàng đưa toàn thân vào trạng thái đề phòng, ma khí cuồn cuộn tỏa ra bao phủ lấy toàn thân, sau đó mới nhìn ra xung quanh. Kết quả tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, lại bổng nhiên cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng xung quanh), trong đầu nó lúc này ngoại trừ hai luồng tử quang yêu dị ra, không còn cảm thấy bất kỳ điều gì khác nữa.

" ***thuật!" (NB:cái này là để nguyên văn cả tiếng trung lẫn convert, chả biết là thuật gì)

Thần thức của Cổ Ma vô cùng cường đại, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó thể so sánh được, cho nên dù là Huyễn Quang Tinh từng khiến Càn lão ma phải kinh sợ, cũng chỉ khiến Cổ Ma bị thất thần trong phút chốc, rồi lập tức tỉnh táo lại.

Nhưng chỉ cần một chút thất thần này, một mũi nhọn ẩn trong tiếng sấm bỗng nhiên đánh tới ma khí phía trước, trong đó loé lên vài tia kim hồ khiến cho sắc mặt Cổ Ma mới thanh tỉnh lại trở nên cực kỳ khó coi.

"Ích Tà Thần Lôi!" Cổ Ma cả kinh, ngay lập tức nhận ra lai lịch của kim hồ, thứ đã khiến cho không ít thượng cổ yêu ma năm đó ăn đau khổ? Nếu như chưa bị thương, hắn còn có biện pháp thúc dục bí thuật ngăn cản một phần. Nhưng lúc này, trong lòng hắn cực kỳ không muốn trực tiếp đón đỡ thứ này, nếu không e rằng nguyên khí lại bị tổn thương nhiều hơn.

Bàn tay Cổ Ma vung nhẹ lên, nhất thời trước ngực hắn hiện ra môt cái hắc sắc tiểu thuẫn trực tiếp nghênh đón lục mang kia mà chống đỡ. Mà bản thân hắn cũng lập tức lùi ra xa, nháy mắt đã ngoài mấy trượng.

Ngay khi Cổ Ma vừa dừng lại, chưa kịp ổn định thân hình, thì đột nhiên sau lưng đã vang lên tiếng sấm.

"Bất hảo!" Cổ Ma lập tức cảm thấy rùng mình. Nhưng không hắn kịp hành động gì, cùng với một đạo ngân hồ, Hàn Lập triển động hai cánh đã xuất hiện phía sau lưng Cổ Ma, hai tay áo rung lên, một con tử sắc hoả giao (một con giao long lửa màu tím) cùng mười thanh kim sắc tiểu kiếm bắn nhanh về phía Cổ Ma.

Hàn Lập nắm bắt thời cơ xuất chiêu vô cùng xảo diệu, Cổ Ma muốn tránh căn bản là không thể kịp nữa rồi.

Bị ép tới đường cùng, cái đầu duy nhất còn lại của Cổ Ma bỗng nhiên xoay ngược 180 độ, nhìn thẳng một cách quỷ dị về phía Hàn Lập, sau đó há miệng ra, một làn sóng chấn động màu đen bị kích động nhanh chóng tỏa thành vòng sóng lan ra xung quanh, mà hai cánh tay của hắn cũng không biết tự lúc nào đã xuất hiện hai thanh hắc nhận, vung lên đón đỡ công kích của Hàn Lập.

Nhưng Cổ Ma tuyệt đối không nghĩ tới ngay khi đầu hắn vừa mới chuyển động, một dao động nhỏ giống như lúc trước lại xuất hiện, khẩu phi đao màu đen đã từng chém rụng một đầu của nó lại quỷ dị xuất hiện, rồi lại chợt loé lên, biến mất không thấy đấu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com