Tépméraire
Anaxa nhận thấy bản thân mình không còn trẻ nữa. Dù vẻ ngoài như chỉ mới đôi mươi nhưng kì thực, Anaxa đã tiến đến cái sườn dốc bên kia của cuộc đời.Sống đã gần trăm năm có lẽ.Dòng máu vàng chảy trong huyết quản đã ngăn quá trình lão hóa diễn ra. Tuy trẻ trung về thể xác song Anaxa biết tâm hồn mình đã già cỗi rồi. Thế là vị hiền nhân quyết định tổ chức tang lễ cho mình.Đầu tiên, Anaxa đặt người làm một cỗ quan tài. Không cần quá lớn vì khi nằm sẽ lạnh, một cái quan tài hợp chuẩn là một cái quan tài to hơn chính anh tầm mười centimeter được làm từ gỗ sồi lâu năm, như vậy thì mới thoải mái.Sau đó, Anaxa mua vài cái chăn bông lót vào trong quan tài cho êm ái. Vị hiền nhân thích những cái chăn lông cừu hơn lông dê nhưng người bán hàng bảo không nên lót chăn quá dày, nên là Anaxa chỉ đành mua một thay vì ba cái chăn.Hoa trong vòng hoa tang phải có màu trắng sữa.Hoặc là màu xanh nhạt.Thế là đã xong “chiếc giường mới.” Sau đó, Anaxa vào bàn làm việc viết một tờ di chúc. Anaxa không có quá nhiều điều lưu luyến, anh đã sống một cuộc đời tròn vẹn. Lần này, Amphoreus đã được giải cứu và anh không cần phải gánh trên vai trách nhiệm không thuộc về anh nữa. Để xem nào, gia tài của anh chỉ có tri thức. Trí tuệ của anh sẽ được để lại cho nhân loại. Còn cơ thể anh, Anaxa nghĩ một lúc rồi viết: “Hãy chôn tôi dưới gốc cây thiêng nơi Thalesus - học giả đầu tiên nảy ra ý định tạo nên Vườn Thần Ngộ.”Vậy là được rồi, vị học giả đọc lại một lượt bản di chúc rồi hài lòng nghĩ.Bước cuối cùng là chào tạm biệt.Anaxa hẹn những người đồng nghiệp cùng chí hướng trong học phái Hạt Trí Tuệ đến thư viện để nói lời chia tay. Khi nghe anh bình thản bảo rằng mình sẽ chết vào ngày mai, đôi mắt Hyacine ngấn nước. Những người khác cũng không thể nhịn được, những tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế bật ra.“Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi đã nhờ Castorice rồi, cô ấy bảo sẽ mang đến cho tôi một cái chết êm ái.”“Nhưng Anaxa, anh đi rồi thì chúng tôi biết làm thế nào?” Một vị học giả già lên tiếng. Nếu là thường ngày, Anaxa sẽ lên tiếng nhắc họ “Đừng gọi tôi là Anaxa, hãy gọi tôi là Anaxagoras.” Tuy nhiên hôm nay đã là ngày cuối cùng họ gặp nhau rồi, Anaxa chẳng buồn chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.“Sẽ ổn cả thôi.”Cây cũ ngã xuống và mầm non đâm chồi.Không có gì là vĩnh viễn cả.“Tôi tin mọi người có thể tự bước đi mà không cần đến tôi.”Cuối cùng, anh dặn dò Hyacine nhớ chú ý sức khỏe. Anh mong cô có thể sống một cuộc đời như ý, không cần phải sầu não hay muộn phiền.Hyacine miệng bảo vâng nhưng lòng không nỡ. Cô muốn ngăn Anaxa lại, nhưng sự cố chấp của người đàn ông này là thứ mà cô không bao giờ có thể hiểu nổi. Sao cứ phải cứng đầu đến thế?“Bọn họ biết anh sẽ chết chưa?”Trước câu hỏi ấy, Anaxa suy nghĩ một chút, hồi sau mới đáp: “Chưa. Anh không định nói cho họ biết.”“Vì sao?” Hyacine cảm thấy khó hiểu.Đáy mắt Anaxa ngập tràn những mảnh cảm xúc phức tạp: “Không cần thiết đâu, Hyacine.”Thật sự đấy, không hề cần thiết một chút nào.Tối đến, khi vầng trăng thế chỗ mặt trời, Anaxa tắm rửa, chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ rồi ngồi đợi Castorice mang cái chết đến cho mình. Chưa bao giờ vị hiền nhân cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này. Anh nhìn đồng hồ đếm từng giây trước khi tử thần gõ cửa, một giây rồi hai giây, lần đầu tiên anh thấy thời gian trôi chậm đến thế.Và rồi cánh cửa mở ra. Anaxa nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc tử vong.Chỉ là, sao bàn tay cái chết lại to lớn, thô ráp đến thế."Anaxa.”Giọng nói của Castorice đâu có trầm khàn như vậy đâu.“Này, Anaxa.” Buồn đượm hòa với u sầu.Anaxa mở mắt, trước mặt anh không phải là gương mặt thanh tú nhưng ảm đạm của Castorice. Đó là hai người đàn ông, một sốt sắng một âm trầm.Đó là Phainon và Mydei.“Ồ, xin chào. Cho hỏi khi nào Castorice đến?”Sự bình thản đến kinh dị của Anaxa khiến Mydei tức điên. “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, Anaxa?!”Anaxa lặng yên một lúc lâu sau mới đáp: “Tôi đã sống được trăm năm.”Phainon: “Nên?”“Đã đến lúc phải chết.”Mặc dù rất muốn thốt lên "Cái tư duy củ chuối gì thế này?!” nhưng Mydei phải cố nhịn xuống. Phainon lặng lẽ nắm chặt lấy đôi tay gầy gò của Anaxa: “Tại sao vậy, Anaxa?”Những tưởng Anaxa sẽ tuôn một tràn dài về các khái niệm triết học liên quan đến cái chết, sự hữu hạn của đời người hay gì đó đại loại thế, nhưng vị học giả nhỏ bé kia chỉ để lại một câu nhẹ bẫng.“Vì tâm hồn tôi đã già rồi.”Sức trẻ đã khánh kiệt. “Tôi đã chẳng thể tìm thấy niềm vui sống, nếu tương lai chỉ là sự lặp lại của quá khứ thì chi bằng kết thúc chuỗi ngày nhàm chán này.”Và còn nữa: “Tôi nhận ra mình không thể yêu ai.” Con người không thể sống được nếu không yêu được. Trái tim nhân loại không giống xác thịt thánh thần, hơn bất cứ giống loài nào, con người cần yêu và cần được yêu.Một con người cả đời không yêu là một con người đã chết.Bầu không khí chợt rơi vào trầm mặc.Anaxa hết nhìn Mydei và Phainon, cậu biết điều gì ẩn chứa đằng sau những đôi mắt ấy. Mydei siết chặt tay, còn Phainon không ngừng vuốt ve từng ngón tay mảnh khảnh của vị học giả.Vị hiền nhân đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho cái chết của chính mình.Nhưng thần chết đã không đến, còn vị khách bất ngờ ghé qua phòng đã đặt vào tay vị hiền nhân những trái tim nóng ấm.Những trái tim hừng hực sức trẻ."Anaxa, khi ngài lên kế hoạch cho ngày cuối cùng của mình, ngài có từng nghĩ đến chúng tôi không?”Không rõ ai là người hỏi, và Anaxa cũng chẳng thể trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com