TruyenHHH.com

phaidei | cerulean nights

Prelude

xelestial_

Prelude: 

pov Mydei

-

Tựa đám lửa ngùn ngụt cháy lan ra thảo nguyên hoang vu hay ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua vòm rừng, tôi để Byron đưa mình băng qua hồ Cryo rộng lớn cùng những tán sung lấp lánh trên bốn vó ngựa phi nước đại, cảm nhận làn gió tự do sượt qua mái tóc đập ù ù vào màng nhĩ như hồi tù và xuất trận. Dường như khu trại chiến binh đã lùi về rất xa chúng tôi, khuất sau những hàng bạch dương cao ngất, cuối cùng chìm vào không gian mênh mông đến nỗi chẳng còn ranh giới giữa mặt đất và bầu trời. Vào khoảnh khắc ấy, chỉ còn tôi, Byron, Amaryon; bụi đất tung lên dưới những vó ngựa rầm rập, mũi tên chói lòa xuyên qua quả táo vàng của thần Apollo găm thẳng vào vách núi. 

Bất chợt, Byron chệch hướng khỏi đường mòn. Một cỗ ngựa chiến khác vừa lanh lẹ áp sát bên hông rồi vượt dần lên, từ từ hạ tốc độ đến khi cả hai dừng hẳn lại dưới ngọn đồi thông. Người tóc trắng rướn về phía trước xoa bờm ngựa, ném cho Byron một quả táo đỏ rồi cười:

"Chà, Mydei, cậu làm gì mà chạy nhanh thế?"

"Không phải tôi," tôi vò tóc chỉnh lại cho cậu ta hiểu, "mà là Byron."

"Byron là bạn thân thứ nhì của Mydei mà," Phainon nhướng mày, "Byron luôn làm những gì Mydei muốn."

Lúc nào tôi cũng ghét biểu cảm đó của cậu ta, việc cậu ta hay lải nhải những câu đùa chẳng hề ăn nhập, và thêm cả cái cách cậu ta gọi tên tôi.

"Tôi phải mất công lắm mới đuổi theo được đấy."

Phainon giơ tay vuốt tóc, cậu ta cách tôi nửa tầng ánh sáng, xuyên qua cơn gió cuốn theo mùi hương lá rụng, cỏ cây và dâu rừng. Dường như bầu trời trong veo trên đầu chúng tôi đã tan chảy trong đôi mắt xanh ngọc đó như cặp cánh sáp của Icarus tan ra dưới mặt trời, đôi mắt cậu ta hơi cong lên vì cười và lấp lánh tựa những ánh sao xa.

Tôi biết rằng cậu ta đã luôn nổi bật như thế, dù là vẻ bề ngoài hào nhoáng hay năng lực phi thường của một thiên tài trời sinh.

"Này," Phainon gọi tôi, "đua không?"

Tôi nhướng mày chấp nhận lời thách đấu của cậu ta hệt như mọi lần trước đó. Giữa lúc chúng tôi đang quay ngựa chuẩn bị đua trên đường trở về khu trại, cậu ta bất ngờ ngoảnh lại ném một thứ về phía tôi. Tôi giơ tay bắt lấy.

"Cho cậu."

Cậu ta vừa nói vừa cười nhăn nhở.

Một quả lựu. Tôi bẻ đôi quả lựu, bỏ vài hạt vào miệng nhai.

"Chua quá. Chát nữa." 

Tôi nhăn mặt ném nửa quả còn lại vào túi. Cậu ta thoáng cau mày.

"Lẽ ra phải chín rồi chứ nhỉ?" Phainon bắt đầu gãi đầu phân trần với biểu cảm khó hiểu. "Không phải đồ hái trộm đâu. Tôi mua ở chợ đấy, người bán bảo chín hẳn rồi. Vỏ ngoài đỏ lắm cơ mà."

Tôi nhún vai đáp trả, dẫn Byron vượt lên trên cậu ta rồi thả bộ trước một cành cây khô gãy.

"Không biết. Giờ thì đua chứ?"

Thớt ngựa đen tiến lại gần, vó trước đạp lên nhành củi khô. Chúng tôi cùng chạy đua về phía đông, lao vào rừng rậm, trốn khỏi thời khắc hoàng kim khi vầng dương tàn tạ dần dần chìm khuất dưới những rặng đồi.

----------

Giới thiệu:

• au | sử thi / thần thoại

• hậu duệ của Thần Phainon / chiến thần Mydeimos

• bối cảnh Hy Lap/La Mã cổ đại giả tưởng, pov Mydei (phần lớn).

Chiến thần Mydeimos đối diện á thần sa ngã Phainon dưới tán sung bên ngoài vùng đất thánh.


Note: ý tưởng, chưa viết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com