TruyenHHH.com

Phac Tu Anh

Chap 37: Có con gái như thế, người làm cha còn mong gì hơn

"Phàm nhi, ngươi có ý kiến gì không?" Kim Lam Triêu hỏi Trần Cẩm Phàm.

"Bẩm hoàng thượng, Phàm nhi không có ý kiến gì, hay ngài hỏi Tranh tỷ đi." Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng nói.

"Tranh nhi, ngươi thấy thế nào?" Nghe Trần Cẩm Phàm nói, Kim Lam Triêu quay lại hỏi Chu Tuyết Tranh.

Chu Tuyết Tranh hành lễ, nói: "Người xưa nói binh mã vị động lương thảo tiên hành (chuẩn bị đầy đủ lương thực và binh mã), lương thực là căn bản để tiếp viện cho quân đội. Ngoài lương thực ra, còn rất nhiều nguồn tài nguyên quan trọng khác, theo ý của Tranh nhi, trong tay ta phải nắm được nguồn nước."

Kim Lam Triêu vuốt râu, hài lòng gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ Chu Tuyết Tranh nói tiếp.

"Chúng ta chỉ cần hạ lệnh cho người ngăn nguồn nước ở sông Minh và sông Dương lại, không có nguồn nước tiếp tế, chỉ cần mười ngày nửa tháng, quân địch sẽ phải tự giơ tay chịu trói, mà bên ta không cần phí một binh một tốt nào cả." Chu Tuyết Tranh nói tiếp.

"Làm sao ngươi biết về sông Minh và sông Dương?" Kim Lam Triêu giật mình hỏi.

"Tranh nhi đã từng xem qua bản đồ nước Kim Nguyệt cho nên có biết một chút."

"Hay!" Kim Lam Triêu vỗ tay, tán thưởng, "Tranh nhi quả nhiên khác biệt với những người con gái khác, Chu quý phi, em gái của nàng quả thật là hiếm có."

"Vậy Hoàng thượng định ban thưởng gì cho Tranh nhi?" Chu quý phi nũng nịu hỏi.

"Ban thưởng cho nàng ấy, từ nay về sau được sống ở trong cung cùng nàng, được không?"

Chu quý phi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mừng rỡ quỳ trước mặt Kim Lam Triêu tạ ơn: "Tạ ân điển của Hoàng thượng!"

"Những người khác thì sao? Trẫm cũng muốn nghe ý kiến của các ngươi." Kim Lam Triêu nói.

Chu quý phi ngạo mạn nhìn lướt qua các tiểu thư đang ước gì có thể cúi đầu xuống thấp hơn nữa, thản nhiên nói: "Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, những người có mưu lược giống như Tranh nhỉ, có lẽ cả nước Kim Nguyệt ta cũng không tìm ra người thứ hai, Hoàng thượng, người không nên làm khó các nàng."

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn bộ dáng nũng nịu của Chu quý phi, lại nhìn về phía Phác Tú Anh, mỉm cười hỏi: "Phác Tú Anh, ngươi cũng nói ra ý kiến của mình đi."

"Thần nữ..." Phác Tú Anh bối rối ngẩng đầu, nói, "Thần nữ không hiểu về binh pháp, nói có gì không đúng, xin Hoàng thượng và nương nương lượng thứ."

"Nếu sợ mình nói sai, vậy thì đừng nói nữa." Chu quý phi không kiên nhẫn nói, "Chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến tốt hơn Tranh nhi, không nên làm mình mất mặt."

"Muội à, hãy chú ý tới thân phận của mình." Hoàng hậu sắc mặt không đổi liếc mắt nhìn Chu quý phi, "Sao có thể nói ra những lời như vậy."

Chu quý phi bực bội, ngậm miệng.

"Không sao không sao." Kim Lam Triêu vỗ tay Chu quý phi, nói với Phác Tú Anh: "Ngươi nói đi."

"Vậy... Thần nữ đành bêu xấu." Phác Tú Anh hành lễ, điềm tĩnh nói: "Trong chiến tranh, thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. Quân ta đóng ở thượng du sông Minh và sông Dương, đây là địa lợi, biện pháp của Chu tiểu thư nếu vào mùa khác thì rất tốt, nhưng ở thời điểm hiện tại, thì không được."

"Sao mà không được, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn! Ngươi chỉ là một thứ nữ, ngươi biết cái gì!" Phác Tú Anh vừa phản đối biện pháp của Chu Tuyết Tranh, Chu quý phi liền nổi giận. Mà Chu Tuyết Tranh tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Phác Tú Anh, cũng mang theo vẻ khinh thường.

"Nàng làm gì vậy?" Kim Lam Triêu nhỏ giọng khiển trách Chu quý phi, sau đó gật đầu với Phác Tú Anh: "Ngươi nói tiếp đi, vì sao lại không được?"

"Hạ du sông Minh và sông Dương là đồng bằng Minh Dương, nơi có vạn mẫu ruộng tốt, nguồn lương thực của nước Kim Nguyệt có đến một phần năm là từ đồng bằng Minh Dương, giờ đang trong vụ mùa cần phải tưới tiêu, nguồn nước tưới là từ sông Minh và sông Dương. Nếu lúc này chặt đứt nguồn nước, ruộng lúa thiếu nước sẽ nứt nẻ, lúa khô héo, vạn mẫu ruộng tốt không thu hoạch được gì. Bao nhiêu lương thực mà dân chúng vất vả trồng cấy bị hủy hoại trong phút chốc, không có lương thực, không nộp được thuế, vô cùng nghiêm trọng, cả nước Kim Nguyệt từ già đến trẻ bởi vì đồng bằng Minh Dương thất thu mà thiếu nguồn cung ứng lương thực, giá lương thực sẽ tăng, dân chúng hoang mang, nhất định sẽ bùng phát nội loạn. Do vậy, tuy chúng ta tận dụng được địa lợi, có thể giành thắng lợi nhưng mất đi nhân hòa." Phác Tú Anh tự tin bình tĩnh nói.

Hoàng đế, cùng mấy huynh đệ Kim Tại Hưởng, còn có Thương Y, ai cũng trầm tư suy nghĩ, những người khác trợn mắt há mồm nhìn Phác Tú Anh. Phân tích của Phác Tú Anh vừa sâu sắc lại thấu đáo, điểm yếu của việc chặt đứt nguồn nước, sau đó còn nói rõ hậu quả gây ra, phân tích rõ ràng rành mạch, ngay cả Chu Tuyết Tranh lúc này cũng cảm thấy tự ti!

Sở dĩ Phác Tú Anh biết là vì kiếp trước, Kim Lam Triêu đã dùng biện pháp của Chu Tuyết Tranh, cuối cùng gây ra hậu quả lớn, mọi thứ vẫn như ở trước mắt: đất nước bạo loạn, thù trong giặc ngoài, nước Kim Nguyệt tứ phía bất ổn, triều đình phải mất tới hai năm, mới ổn định được tình hình.

Vẻ mặt của Kim Lam Triêu vô cùng nghiêm túc, dường như đã vượt qua cổng hoàng cung, thấy được cảnh tượng mà Phác Tú Anh miêu tả, thật là đáng sợ, "Vậy theo ý ngươi, phải dùng biện pháp gì?"

"Thần nữ ngu muội kiến nghị, trời tháng năm, Minh Dương Quan gió thổi theo hướng Tây Nam, mà quân địch đóng ở hướng Đông Bắc, trời khô vật hanh, chỉ cần phóng hỏa, lửa nhất định sẽ nhanh chóng lan đến nơi địch đóng quân. Vị trí quân địch đóng quân là vùng tam giác giao nhau của sông Minh và sông Dương, sau khi lửa cháy tới, bọn họ chỉ có thể chạy về phía giữa sông Minh và sông Dương, quân ta chỉ cần đứng trên bờ bắn tên là được. Dân chúng ở vùng hạ du nhìn thấy thi thể của quân địch, sẽ biết quân ta thắng trận, sĩ khí nhất định sẽ tăng lên, càng thêm ra sức trồng trọt."

Kim Lam Triêu kinh ngạc nhìn Phác Tú Anh, chăm chú hỏi, "Ngươi tên là gì? Cha ngươi là ai?"

"Thần nữ là Phác Tú Anh, cha là Phác Cát Chiêm."

"Phác Cát Chiêm à Phác Cát Chiêm, có được người con gái như thế, người làm cha còn mong gì hơn." Kim Lam Triêu uống một hơi hết chén rượu, vội vàng nói, "Hoàng hậu, các ngươi tiếp tục đi, Hưởng nhi, Liệt nhi, lập tức đi cùng trẫm tới ngự thư phòng bàn bạc chiến sự, ngoài ra, lời mà Phác Tú Anh vừa nói, các ngươi một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài."

"Ta đi trước, ngươi phải cẩn thận." Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh, khẽ nói.

Phác Tú Anh cúi người nói, "Đa tạ Thất điện hạ nhắc nhở."

"Ngươi, đưa nàng về sớm đi." Quay đầu, Kim Tại Hưởng nói với Thương Y.

"Ai da! Ngươi dựa vào cái gì..."

Kim Tại Hưởng đứng lên, không để ý tới lời phản đối của Thương Y, cùng Kim Tại Liệt, đi theo Kim Lam Triêu rời khỏi Bách Hoa Yến.

"Hắn vừa nói gì với ngươi vậy?" Kim Tại Hưởng vừa rời khỏi, Thương Y liền chạy tới hỏi.

"Liên quan gì tới ngươi?" Phác Tú Anh thản nhiên nói.

"Xì, không nói thì thôi." Thương Y quê xệ, quay đầu đi tìm Kim Tại Thượng nói chuyện.

~~~

Chap 38: Chị em nhà họ Chu

Chuyện gì vậy? Mọi người không tin nổi hai mắt mình, nghe đồn ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt Thương Y môn chủ, vậy mà hắn vừa mới lấy lòng Phác Tú Anh, hơn nữa, dường như Phác Tú Anh không thèm để ý tới hắn! Người này thật không biết suy nghĩ, chính là có mắt không tròng!

Hồ Tĩnh bắt được cơ hội này, vội vàng đi tới, nũng nịu nói: "Thương Y môn chủ, tiểu nữ Hồ Tĩnh, kính môn chủ một ly."

Thương Y duỗi người, ngáp một cái, cũng không liếc mắt nhìn Hồ Tĩnh, nói với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, hôm nay ta uống rượu cũng đủ rồi, bản môn chủ xuất cung trước."

Tuy Hoàng hậu muốn Thương Y ở lâu hơn, nhưng tính Thương Y nàng cũng biết, đành phải nói: "Vậy bản cung cũng không giữ môn chủ, sau này môn chủ nên thường xuyên vào cung nhé."

"Đương nhiên đương nhiên, Hoàng hậu nương nương, không ngại ta mang Phác Tam tiểu thư đi chứ."

"Hử, tại sao?" Hoàng hậu ngẩn người, Thương Y này, không phải nhìn trúng Phác Tú Anh chứ, nếu thật là như vậy, cũng là chuyện tốt với nha đầu kia.

Không chỉ riêng gì Hoàng hậu, những người khác cũng giật mình, sao lại như vậy? Phác Tú Anh ngoài trừ dung mạo, còn có điểm nào đáng để coi trọng? Tại sao, hôm nay Thất vương gia đối xử khác biệt với nàng ta, Cửu vương gia nói giúp nàng ta, Thương Y lại muốn dẫn nàng đi?

"Hoàng hậu nương nương, người đừng hiểu nhầm, bản môn chủ là được người ta nhờ vả thôi. Tam tiểu thư, đi thôi, Hoàng hậu nương nương, không có ý kiến gì chứ?"

"Thương Y môn chủ nói thế nào thì như vậy đi, ngươi phải đưa Tam tiểu thư về phủ an toàn."

"Đây là đương nhiên!"

Việc cần làm cũng đã xong, Phác Tú Anh cũng không muốn ở đây thêm, theo ý Thương Y, nói với hoàng hậu: "Thần nữ xin cáo lui trước."

"Ừ, đi đi."

Hồ Tĩnh thẹn quá hóa giận nhìn Thương Y cùng Phác Tú Anh đã đi xa, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Phác Tú Anh, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!

Hai người đã đi xa, Chu quý phi nói sâu xa: "Thương Y này, thật không để tỷ vào mắt, hắn cho rằng hoàng cung muốn tới là tới, muốn đi là đi sao. Thật là không coi ai ra gì, một ngày nào đó nói Hoàng thượng xóa sổ Thanh Ngọc Môn của hắn!"

"Muội muội à, đừng nên nói càn!" Hoàng hậu cảnh cáo Chu quý phi.

Cuối cùng Bách Hoa Yến cũng kết thúc, Phác Uyển Huyền ngồi kiệu về phủ, trong đầu hiện lên màn thể hiện của Phác Tú Anh, chiếc khăn trong tay đã bị vặn như dây thừng, biểu hiện của Phác Tú Anh khiến nàng cảm thấy vô cùng tức giận, cũng có chút sợ hãi, ả tiện nhân Phác Tú Anh, không thể sống sót trên đời này. Phác Uyển Huyền nhớ tới hành động lần trước của Nhị tiểu thư Phác Như Mộng khi ở hậu viện, trong lòng đã có kế sách.

Còn Phác Như Nguyệt, hôm nay hầu như không có cơ hội thể hiện, ai cũng đều có cơ hội thể hiện, nàng bị chìm ngập trong đám đông các tiểu thư, người khác đều chỉ nhớ tới Đại tiểu thư và Tam tiểu thư, nhất là Phác Tú Anh, hôm nay vô cùng nổi bật, còn có chỗ dựa rất tốt. Tứ tiểu thư như nàng, không ai thèm nhắc tới, những tiểu thư cao ngạo kia, ngay cả hứng thú cười nhạo nàng cũng không có. Sau khi Thất vương gia xuất hiện, ánh mắt Như Nguyệt không dời được khỏi người hắn, mà Thất vương gia chưa từng liếc mắt nhìn nàng đến một cái. Phác Như Nguyệt nắm chặt tay, có hai người chị như vậy, nàng ở trong nhà họ Phác, vĩnh viễn cũng không có ngày xuất đầu lộ diện, Phác Uyển Huyền không cần phải nói, là đại tỷ có thân phận cao quý, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân vô cùng hiển hách, bây giờ một người không có gì như Phác Tú Anh, cũng vượt qua đầu nàng. Không được, muốn đứng đầu, phải diệt trừ hai người này trước mới được.

Cung Thừa Hoan của Chu quý phi, Chu Tuyết Tranh tức giận hỏi Chu quý phi: "Tại sao? Hôm nay muội đưa mắt ra hiệu cho tỷ nhiều như vậy, tỷ cũng không đề cập tới hôn sự của muội và Hưởng ca ca! Thậm chí không để ta tới gần chàng!'

"Muội muội, muội nhầm rồi." Chu quý phi cười lạnh nói, "Là Kim Tại Hưởng không muốn ngồi cạnh muội, muội không nghĩ rằng chính mình không làm được gì, ngược lại còn chất vấn ta."

Chu Tuyết Tranh im lặng, dừng lại suy nghĩ, tiếp tục nói: "Vậy tại sao không nhắc tới hôn sự của muội và Hưởng ca ca? Hoàng thượng ở đây, hôm nay không phải là cơ hội tốt nhất sao?"

"Hồ đồ!" Chu quý phi lớn tiếng quát, "Muội không nghĩ lại xem, thái tử sẽ sớm quay về triều. Thế lực của Thái tử, Lục vương gia, Thất vương gia là tương đương nhau, không ai có thể chắc chắn được người nào làm hoàng đế, mới vậy đã đem mọi thứ đặt vào Thất vương gia, cũng quá mạo hiểm rồi. Hơn nữa, Thất vương gia trầm tính, cái chết của Tĩnh quý phi, người khác không biết, nhưng họ Chu chúng ta còn không rõ sao? Nếu Thất vương gia lên ngôi hoàng đế, một ngày kia sự việc bại lộ, hắn không nhổ tận gốc Chu gia mới là lạ! Lục vương gia gần gũi với Chu gia nhất, nếu thật sự chọn lựa, sẽ là Lục vương gia, chứ không phải Thất vương gia! Muội hiểu chưa?"

"Ta không hiểu!" Chu Tuyết Tranh ấm ức nói, "Dựa vào cái gì, đều là con gái nhà họ Chu, tỷ có thể làm Quý phi, còn ta phải hy sinh cho Chu gia, vào chùa làm ni! Các ngươi nói ba năm sau sẽ nghĩ biện pháp để đưa ta trở về, nhưng, tận năm năm, nếu không phải có lệnh của Hoàng thượng, cả đời này ta sẽ phải ở trong chùa làm ni, sống cả quãng đời còn lại trong cô độc! Hiện tại, ngay cả cơ hội lựa chọn phu quân cũng không có? Ngay cả quyền lợi này của ta các người cũng muốn cướp đoạt? Dựa vào cái gì ta phải hy sinh vì lợi ích của Chu gia!"

"Hỗn láo!" Chu quý phi nổi giận, rõ ràng đã bị Chu Tuyết Tranh làm cho tức giận, "Thân là người nhà họ Chu, đương nhiên có quan hệ mật thiết tới vinh quang của Chu gia. Ta và ngươi đều giống nhau, giá trị của chúng ta, chính là giúp Chu gia củng cố địa vị trên triều đình! Lúc trước ngươi tới chùa Thiên Thai, là chính ngươi muốn đi, không ai bắt ép! Vì sao ngươi tới chùa Thiên Thai, ngươi còn không rõ sao?"

"Ha ha ha ha!" Chu Tuyết Tranh đột nhiên cười lớn, "Phải, khi đó ta thật có lỗi với Hưởng ca ca, nhất thời nảy sinh tình cảm, để nam nhân khác lấy đi sự trong trắng của mình. Ta không muốn Hưởng ca ca biết, mới lựa chọn tới chùa tránh né, nhưng các ngươi cũng đã đồng ý với ta, ba năm sau khi ta trở về, sẽ tác thành cho ta và Hưởng ca ca. Giờ ta đã về, cũng là lúc các ngươi thực hiện lời hứa của mình."

"Hừ!" Chu quý phi hừ lạnh, "Tranh nhi, ngươi cũng quá khờ dại, năm năm nay, ngươi ở chùa Thiên Thai cũng phóng đãng với nam nhân kia, không bị ai phát hiện, đã là vô cùng may mắn! Nếu ngươi muốn phơi bày sự thật cho mọi người biết, ta cũng không ngại giúp ngươi một tay, không biết sau khi Thất vương gia biết rõ chân tướng, sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com