TruyenHHH.com

Phac Tu Anh

Chap 15: Tứ di nương suy nghĩ cho kỹ

Trong thư phòng Phác Cát Chiêm, Đại phu nhân kính cẩn rót chén trà cho Phác Cát Chiêm, dường như muốn nói gì, lại không tiện mở miệng, "Lão gia, Mẫn nhi có chuyện muốn bàn bạc với lão gia..."

"Là chuyện của Tiêu Chính à?" Phác Cát Chiêm kéo dài giọng, hỏi.

"Lão gia, Tiêu Chính ở lại trong phủ cũng sắp hai mươi năm rồi, nhiều năm qua như vậy, hắn trợ giúp Mẫn nhi coi sóc cái nhà này, từ trên xuống dưới, không có công lao cũng có khổ lao... ông thấy có phải không..."

"Hừ! Bà còn thay hắn cầu tình." Nghĩ lại cảnh tượng ngày đó, Phác Cát Chiêm liền thấy bẽ mặt đến cùng cực, "Ngày đó, ở trước mặt vương gia và mọi người hắn đã khiến ta mất mặt biết bao nhiêu, ta không trách phạt hắn, xem như là nể mặt bà lắm rồi!"

"Lão gia, Mẫn nhi cũng biết ngày đó là hắn sai, nhưng lão gia à, sao ông lại quên ca ca của hắn chính là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương. Hiện giờ Thái hậu không còn nữa, người có thể bàn tới hôn sự của các vị Vương gia không phải là Hoàng hậu nương nương sao." Đại phu nhân nói.

"Đúng là bà đã nhắc nhở ta, bà hãy nói với Tiêu Chính, có cơ hội dẫn Uyển Huyền đi lại trong cung nhiều hơn đi."

"Lão gia yên tâm, chuyện này ta sẽ an bài. Còn chuyện của Tiêu Chính..."

"Vậy để hắn đoái công chuộc tội đi, tìm một cái cớ khôi phục lại chức quản gia của hắn là được."

"Mẫn nhi đã hiểu."

Qua hơn mười ngày, vết thương của Như Sương tuy đã khá hơn, nhưng vẫn chưa đi lại được. Tứ di nương mời đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến trị cho Như Sương, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, cho dù đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo. Tứ di nương ở trong phủ Thừa tướng không được Phác Cát Chiêm coi trọng, còn bị Đại phu nhân áp chế khắp nơi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị Nhị di nương gây sóng gió, cuộc sống của bà cũng không tốt lắm. Vốn trông cậy vào hai nữ nhi có thể gả vào nhà tốt, kiếm được tiền đồ cho bà, không ngờ Như Sương lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hôn sự lại càng nặng lo hơn.

Khi Phác Tú Anh đi ngang qua đình hóng mát, đúng lúc chạm mặt Tứ di nương cùng Như Nguyệt.

"Ngươi tới làm gì, nếu không phải ngươi, Như Sương sẽ không bị rơi xuống hồ, cũng sẽ không..." Vừa thấy Phác Tú Anh, Như Nguyệt liền mắng.

"Tứ muội, chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, Đại tỷ cũng có thể làm chứng." Phác Tú Anh vô tội nói, "Ta cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, xin Tứ di nương trách phạt."

"Trách phạt?" Tứ di nương liếc mắt nhìn Phác Tú Anh một cách thâm sâu, cười lạnh nói, "Trách phạt ngươi thì có lợi ích gì? Trách phạt ngươi thì Như Sương của ta có khỏe hơn không? Tam di nương à Tam di nương, tỷ chết cũng đã chết rồi, còn để lại con yêu tinh hại người trên đời này làm gì."

"Tứ di nương, Anh nhi cảm thấy, thay vì di nương đứng đây oán trời trách đất, chi bằng nghĩ lại xem, hồ nước ở hậu viện phủ Thừa tướng sao lại có loại cá hung tàn như vậy, cá này là người nào mua? Nuôi trong hồ có dụng ý gì?" Phác Tú Anh nói.

"Ý của ngươi là..." Tứ di nương hình như nghĩ tới điều gì, lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng của Phác Cát Chiêm.

Tứ di nương vội vội vàng vàng đi vào thư phòng của Phác Cát Chiêm, nhìn thấy Đại phu nhân ở đó, nhất thời do dự, dù sao Tiêu quản gia cũng là biểu huynh xa của Đại phu nhân, đắc tội với bà ấy sẽ chỉ khiến ngày tháng mình sống trong phủ càng thêm khổ sở, nhưng nghĩ đến tình trạng thê thảm của Như Sương, Tứ di nương vẫn cố lấy dũng khí nói: "Lão gia, xin lão gia làm chủ cho Như Sương."

"Bà không ở trong phòng chăm sóc Như Sương, chạy đến đây làm gì?" Nhìn thấy bộ dạng sướt mướt của Tứ di nương, Phác Cát Chiêm giận dữ nói.

"Lão gia, thiếp có chuyện muốn nói." Tứ di nương vừa nói vừa nhìn nhìn Đại phu nhân.

"Bà ra ngoài trước đi." Phác Cát Chiêm nói với Đại phu nhân.

"Dạ, lão gia."

Trước khi đi, Đại phu nhận gật đầu mỉm cười với Tứ di nương, nhưng nụ cười kia lại để cho Tứ di nương cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

"Bà có chuyện gì nói mau đi." Phác Cát Chiêm tỏ vẻ không mấy kiên nhẫn.

"Lão gia, thiếp cảm thấy, chuyện Như Sương bị cắn không phải ngoài ý muốn. Tại sao ở hậu viên lại nuôi loài cá hung hãn như vậy? Các vị tiểu thư qua lại hậu viện rất nhiều, nên sẽ không có ai muốn gây bất lợi cho các vị tiểu thư trong phủ. Thiếp cả gan nói ra chuyện này, xin lão gia đừng nên trách mắng."

"Cá này là do ai mua về?" Phác Cát Chiêm hỏi.

"Toàn bộ chuyện trong phủ đều do Tiêu quản gia coi sóc." Tứ di nương đáp.

"Ừm, ta biết rồi, bà ra ngoài trước đi."

"Thiếp..."

"Ta tự có quyết định, trước tiên bà hãy về đi."

"Dạ."

"Người đâu!" Đợi Tứ di nương đi rồi, Phác Cát Chiêm lớn giọng quát.

"Lão gia, nô tài ở đây?" Một gia đinh cung kính đi vào.

"Đi nói với Đại phu nhân, chuyện khôi phục lại chức quản gia của Tiêu Chính từ từ đã."

~~~

Chap 16: Xin Vương gia nạp tỷ tỷ làm Trắc phi

Choang... "Con tiện nhân Lâm Tuyết này, rốt cục đã nói gì với lão gia!" Sau khi nghe chuyện phục chức của Tiêu Chính bị lùi lại, Đại phu nhân tức giận đến nỗi ném mạnh cái chén trong tay xuống đất.

"Mẹ, chẳng lẽ là vì mấy con cá kia?" Phác Uyển Huyền nói.

"Tiêu Chính thật là, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào mà hắn tùy tiện làm càn? Chắc là hắn cắn xén ngân lương, mua mấy loại quỷ quái này về, gặp phải họa lớn thế này." Đại phu nhân phẫn nộ.

"Mẹ, hiện giờ chúng ta phải làm gì đây?" Phác Uyển Huyền còn trông mong Tiêu Chính dựa vào quan hệ của ca ca hắn, để nàng được đi lại hoàng cung nhiều hơn.

"Việc này con không cần phải lo, mẹ đã có biện pháp. Lần nước vũ nương dạy vũ đạo cho con đã luyện được đến đâu rồi? Qua ba tháng nữa chính là hội Lục quốc, đến lúc đó con phải biểu hiện cho tốt."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi." Nghĩ đến hội Lục quốc bản thân nhất định sẽ tỏa sáng, Phác Uyển Huyền liền kích động không thôi.

"Đại phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cầu kiến." Thiên Thu chầm chậm đi vào, nói. Lần trước, sau khi Thiên Thu vạch mặt Tiêu Chính trong yến hội, vốn nghĩ rằng Đại phu nhân sẽ trách phạt nàng, ai ngờ Đại phu nhân lại không đề cập đến chuyện đó lần nào.

"Nó đến làm gì? Để nó vào đi." Đại phu nhân thản nhiên nói.

"Anh nhi thỉnh an mẹ, Đại tỷ." Phác Tú Anh cúi người, nói.

"Anh nhi không cần đa lễ, hôm nay đến đây có chuyện gì à? Có phải hạ nhân thất lễ với Anh nhi, hay là không hòa thuận với các tỷ muội khác? Anh nhi có chuyện gì cứ việc nói với mẹ. Uyển Huyền, Anh nhi mới hồi phủ chưa lâu, con chiếu cố em nó nhiều một chút." Đại phu nhân mỉm cười nói, bày ra bộ dạng từ mẫu.

"Đa tạ mẹ, đa tạ Đại tỷ." Phác Tú Anh cảm thấy được yêu thương mà sinh lo lắng, "Hôm nay Anh nhi đến là có chuyện muốn nói với mẹ và Đại tỷ."

"À, chuyện gì?"

"Có lần Anh đi đang đi trên phố, vô tình chạm mặt Lục vương gia, Vương gia hẹn Anh nhi mồng một tháng năm, cũng chính là ngày mai, đến Tiên Cư Lâu uống rượu, còn nói... còn nói..."

"Còn nói cái gì?" Có trời biết, vừa nghe xong lời của Phác Tú Anh, trong lòng Đại phu nhân và Phác Uyển Huyền khiếp sợ bao nhiêu, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Phác Tú Anh, Đại phu nhân không vui hỏi.

"Ngươi nói cái gì? Lục vương gia làm sao lại nhìn trúng ngươi chứ, còn tặng lễ vật cho ngươi?" Phác Uyển Huyền giận dữ nói. Làm sao có thể, Lục vương gia sao lại coi trọng thứ nữ này, huống chi, đêm đó Phác Tú Anh làm cho Kim Tại Liệt khó xử trước mặt mọi người.

"Uyển Huyền." Đại phu nhân liếc nhìn Phác Uyển Huyền một cái, "Lục vương gia có thể nhìn trúng Anh nhi là chuyện tốt, có năng lực mang đến ô dù cho phủ Thừa tướng thì chính là con gái ngoan của mẹ. Anh nhi trước giờ ở ngoài, chỉ sợ quy củ trong cung cũng quên khá nhiều. Mẹ thấy hay là như vầy đi, Uyển Huyền, ngày mai con cùng Anh nhi đi gặp Lục vương gia, ở bên cạnh đỡ đần một chút, đỡ phải đụng chạm đến Vương gia."

"Dạ mẹ, ngày mai con gái sẽ đi cùng Tam muội." Phác Uyển Huyền vui vẻ nói, trong lòng không khỏi tán thưởng lời nói của Đại phu nhân, chỉ cần ngày mai mình ăn mặc đẹp một chút, còn sợ Lục vương gia không xem trọng mình sao? Về phần Phác Tú Anh... Phác Uyển Huyền siết chặt tay, ngày mai không cho nó xuất hiện, có lẽ sẽ tốt hơn! Trong mắt Phác Uyển Huyền hiện lên một tia ngoan độc.

"Anh nhi, ý của con thế nào? Sẽ không tị hiềm vì Đại tỷ con gây trở ngại con và Lục vương gia..." Đại phu nhân mỉm cười hỏi.

"Anh nhi nào dám. Anh nhi đa tạ sự chiếu cố của mẹ và Đại tỷ, nếu Anh nhi thật sự có thể được Lục vương gia yêu mến, nhất định sẽ không quên ơn của mẹ và Đại tỷ. Nếu... nếu Anh nhi có thể làm Vương phi, nhất định sẽ xin Vương gia nạp tỷ tỷ làm Trắc phi!" Phác Tú Anh ngây thơ nói.

"Hay lắm, con gái ngoan của mẹ!" Đại phu nhân bật vài chữ qua kẽ răng.

Nghe Phác Tú Anh nói vậy, Phác Uyển Huyền lại suýt nữa nghẹn ứ đến nội thương, hay cho Phác Tú Anh, tiện nhân như ngươi có thể làm Vương phi, thì bản tiểu thư có thể làm Hoàng hậu rồi, ai thèm làm Trắc phi chứ! Nếu không phải còn cố kỵ, Phác Uyển Huyền sẽ lập tức xông đến xé rách cái miệng của Phác Tú Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com