TruyenHHH.com

Peter X Thaddeus Young And Beautiful

Sau ngày dầm mưa đó, Thaddeus ngã quỵ trong căn phòng trống vắng, cơ thể rã rời, cái lạnh từ cơn mưa như len lỏi vào từng mạch máu. Ngày hôm sau, cậu bắt đầu sốt li bì. Gương mặt Thaddeus đỏ bừng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán và cổ áo. Cậu nằm trên giường, tấm chăn không đủ che chắn cái rét, cơ thể co ro run rẩy như một chú chim nhỏ bị bão quật ngã.

Thaddeus chật vật mở mắt, cánh tay yếu ớt vươn ra trong vô thức, đôi môi khô khốc thì thào: “Peter... nước...” Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng đến nghẹt thở. Căn phòng trống trơn, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ như cứa sâu vào trái tim cậu. Thaddeus gượng ngồi dậy, đôi chân run rẩy bước ra khỏi giường để tìm nước uống, nhưng chưa kịp đến nơi thì cả người cậu khuỵu xuống. Gương mặt cậu chạm sàn lạnh buốt, nhưng điều đau đớn hơn cả là không ai ở đó để nâng cậu dậy.

Cả ngày lẫn đêm, Thaddeus nằm bẹp trên giường, những giấc mơ chập chờn kéo cậu về những ngày tháng có Peter bên cạnh. Trong cơn mê sảng, cậu lẩm bẩm: “Peter, anh đâu rồi? Em lạnh lắm...” Nhưng lần này, không còn ai ôm cậu, không còn vòng tay quen thuộc nào kéo cậu vào lòng. Tiếng gọi của cậu lạc lõng giữa không gian trống trải.

Những lúc tỉnh dậy, Thaddeus nhìn sang chiếc ghế bên giường, nơi Peter thường ngồi chăm sóc cậu mỗi khi cậu bị ốm. Nhưng chiếc ghế giờ đây trống không, chỉ còn một cái khăn quàng cổ vắt hờ, thứ duy nhất còn lưu giữ hơi ấm của người đã rời xa. Cậu ôm chặt chiếc khăn vào lòng, như muốn níu giữ chút gì đó của Peter, nhưng hơi ấm ấy đã phai nhạt từ lâu, chỉ còn lại mùi mưa ẩm ướt.

Những ngày trôi qua chậm chạp, Thaddeus không còn sức để đứng dậy nấu ăn hay dọn dẹp. Căn phòng bừa bộn, đồ đạc nằm lăn lóc khắp nơi, như phản chiếu nội tâm rối bời và mỏi mệt của cậu. Cậu nhớ những lúc Peter bận rộn trong bếp, ánh mắt dịu dàng mỗi khi đặt một bát cháo nóng lên bàn, tiếng gã mắng yêu khi cậu trốn uống thuốc. Nhưng giờ đây, căn bếp lạnh lẽo như chính trái tim Thaddeus, không một ngọn lửa nào có thể xua tan sự cô đơn.

Cậu không khóc, bởi dường như nước mắt cũng đã cạn. Nhưng nỗi đau cứ âm ỉ gặm nhấm trái tim cậu, từng ngày, từng giờ. Thaddeus nhận ra, không chỉ mình cậu yếu dần đi, mà cả linh hồn cậu cũng dần héo úa theo. Không còn Peter, thế giới của cậu chỉ còn là một khoảng không lạnh lẽo và cô độc, nơi ngay cả những giấc mơ cũng trở thành nỗi đau.

Sau một tuần tự mình vật lộn với cơn sốt, Thaddeus cuối cùng cũng gượng dậy được. Cậu đứng trước gương, nhìn gương mặt gầy gò, xanh xao của mình, đôi mắt trũng sâu vì những đêm mất ngủ và những ngày kiệt sức. Bước chân chậm rãi đưa cậu đi khắp căn nhà, nơi từng ngóc ngách đều như in đậm hình bóng của Peter.

Bàn ăn vẫn còn những vết xước nhỏ, nơi Peter đã ngồi hằng ngày cùng cậu, trò chuyện về những điều giản dị nhất. Chiếc ghế nơi gã thường ngả lưng khi mệt mỏi, góc bếp nơi những món ăn gã nấu vẫn còn thoảng chút dư âm trong trí nhớ. Tất cả như những ký ức sống động hiện hữu trước mặt, nhưng người ở đó đã không còn.

Thaddeus ngồi xuống sàn, đôi mắt cậu dừng lại ở chiếc khăn quàng cổ của Peter, thứ mà cậu luôn cất giữ cẩn thận. Cậu ôm chiếc khăn vào lòng, cảm giác như đang ôm lấy hơi ấm cuối cùng của gã. Đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt. Thaddeus nhớ lại những kỷ niệm, từ những lần Peter xoa đầu cậu, nụ cười hiền lành gã dành cho cậu, đến cái cách gã ôm cậu thật chặt, như sợ mất đi điều gì quý giá.

“Peter... em nhớ anh...” Cậu thì thầm, giọng khàn đặc vì những lần gào khóc.

Su, chú chó của cả hai, tiến lại gần cậu. Nó cắn cắn nhẹ vào tay cậu, như một cách an ủi. Thaddeus nhìn xuống, nở một nụ cười nhợt nhạt rồi vuốt ve nó. “Chỉ còn mỗi em thôi, Su...” Cậu thở dài, ôm lấy chú chó vào lòng, cảm nhận sự ấm áp từ nó để xoa dịu trái tim đang tan vỡ.

Thaddeus đứng dậy, quấn chiếc khăn của Peter quanh cổ mình. Chiếc khăn không còn ấm áp, nhưng lại mang theo những ký ức về gã. Cậu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh mặt trời nhạt nhòa len lỏi qua tấm rèm.

“Anh ở đâu đó, chắc chắn vẫn đang dõi theo em, đúng không?” Thaddeus nói, đôi mắt ánh lên chút quyết tâm. “Em phải học cách sống một mình, để anh không phải lo lắng nữa. Em hứa... sẽ cố gắng.”

Cậu hít một hơi thật sâu, đôi chân vững vàng hơn khi bước đi. Dù trái tim cậu vẫn nặng trĩu, Thaddeus biết rằng mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống, không chỉ vì bản thân mà còn vì Peter. Cậu không thể để tình yêu mà gã dành cho mình trở thành gánh nặng. Thaddeus biết, ở đâu đó, Peter đang chờ cậu sống một cuộc đời xứng đáng với tất cả những gì gã đã hy sinh.

Thaddeus bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà nhỏ, nơi mọi thứ vẫn còn vương hơi thở của Peter. Cậu không vứt đi bất cứ thứ gì của gã, từ quần áo, sách vở, cho đến những món đồ vụn vặt như chiếc bút gãy mà Peter từng dùng. Trong tủ quần áo, những chiếc áo sơ mi của gã vẫn được treo ngay ngắn, còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Hai chiếc cốc, một đen một trắng, vẫn nằm cạnh nhau trên giá, như cách chúng luôn đồng hành.

Khi nấu ăn, Thaddeus vẫn giữ thói quen chuẩn bị hai phần, một cho mình, một cho Peter. Cậu biết gã sẽ không bao giờ ăn được nữa, nhưng đặt hai chiếc bát bên bàn làm cậu thấy như gã vẫn còn đó, lặng lẽ ngồi đối diện, mỉm cười khi nhìn cậu. Những lúc mệt mỏi, cậu sẽ mua cơm ngoài, nhưng cũng luôn mua hai phần. Su thường nhảy lên ghế, ngồi cạnh phần ăn của Peter, như chờ đợi một điều kỳ diệu nào đó.

Dù vậy, Thaddeus không khóc nữa. Những giọt nước mắt đã được thay bằng một quyết tâm kiên cường. Cậu bắt đầu dùng chiếc mô tô của Peter để đi học, chiếc xe mà gã từng chăm chút cẩn thận. Thaddeus trông mạnh mẽ hơn khi ngồi trên chiếc xe, chiếc khăn của Peter vẫn quấn quanh cổ, như một tấm bùa hộ mệnh.

Không lâu sau, Thaddeus trở thành tâm điểm chú ý ở trường. Ngoại hình cuốn hút, tính cách ngoài lạnh lùng nhưng trong ấm áp khiến cậu nhanh chóng nổi tiếng. Bạn bè xung quanh thường thắc mắc về chiếc khăn cậu luôn mang theo, nhưng Thaddeus chỉ mỉm cười, không giải thích.

Peter đã để lại toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho Thaddeus, đảm bảo cậu không phải lo lắng về tài chính. Thaddeus dùng số tiền ấy một cách tiết kiệm, chỉ dành cho những thứ cần thiết. Cậu chăm chỉ học hành, nỗ lực không ngừng để xây dựng một tương lai mà Peter sẽ tự hào.

Cuộc sống của Thaddeus không còn cô đơn hoàn toàn. Ở trường, cậu có bạn bè, những người luôn mang lại tiếng cười và sự ấm áp. Về nhà, cậu có Su, chú chó nhỏ luôn quấn lấy cậu mỗi khi mệt mỏi. Và trên tất cả, cậu luôn mang theo bóng hình Peter trong tim.

Mỗi ngày, Thaddeus đều tự nhắc nhở mình phải sống hạnh phúc. Không phải vì cậu quên Peter, mà vì cậu biết gã muốn điều đó. Từng kỷ niệm về Peter không còn là nỗi đau, mà trở thành nguồn sức mạnh để cậu tiến bước, vững vàng đối mặt với cuộc đời.

Một buổi chiều, khi dọn dẹp ngăn tủ mà Peter từng hay sử dụng, Thaddeus vô tình phát hiện một chiếc hộp nhỏ được cất gọn gàng bên trong. Trong hộp là chiếc điện thoại cũ kỹ của Peter và mười hộp quà được gói xinh xắn, mỗi hộp mang một màu sắc và kích cỡ khác nhau. Chúng được sắp xếp ngay ngắn, cẩn thận như một kho báu quý giá.

Thaddeus nhấc chiếc điện thoại lên, tay khẽ run khi màn hình sáng lên. Dù đã lâu không sử dụng, nhưng pin vẫn còn đủ để bật máy. Trong danh sách file ghi âm, cậu thấy có mười file, tất cả đều được đặt tên theo một dạng mã số kỳ lạ. Thaddeus nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là ngày tháng sinh của mình, theo thứ tự năm tăng dần. Tim cậu nhói lên khi nhận ra ý nghĩa của điều này.

Tò mò và hồi hộp, cậu mở file đầu tiên. Giọng nói quen thuộc của Peter vang lên, trầm ấm và dịu dàng:
"Chúc mừng sinh nhật, Thaddeus. Đây là món quà đầu tiên anh chuẩn bị cho em. Anh không biết em sẽ mở nó vào lúc nào, nhưng hy vọng khi em nghe lời nhắn này, em đang mỉm cười. Cảm ơn vì đã đến trong cuộc đời anh, Thaddeus."

Nước mắt Thaddeus rơi khi mở hộp quà đầu tiên. Bên trong là một chiếc đồng hồ nhỏ với dây đeo bằng da, kiểu dáng đơn giản nhưng rất hợp với cậu. Peter biết cậu luôn thích những món đồ vừa tiện dụng vừa tinh tế.

Năm thứ hai khi Peter rời đi, cậu tiếp tục mở file ghi âm thứ hai. Lời nhắn lần này mang theo chút hài hước của Peter:
"Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mà anh không thể ở bên em. Anh hy vọng em vẫn đang chăm chỉ học hành và đừng quên nghỉ ngơi nhé. À, quà năm nay là một chiếc khăn tay, phòng trường hợp em khóc nhiều quá khi nhớ anh."

Thaddeus mở hộp quà thứ hai, bên trong là một chiếc khăn tay được thêu tinh xảo, góc khăn có thêu chữ "T" và "P" lồng vào nhau. Cậu cười qua làn nước mắt, cảm nhận được tình yêu trong từng chi tiết nhỏ mà Peter đã chuẩn bị.

Cứ thế, mỗi năm cứ đến sinh nhật, cậu tiếp tục mở từng file ghi âm và món quà. Mỗi lời nhắn đều mang theo sự ấm áp, tình yêu, và sự lo lắng mà Peter dành cho cậu. Những món quà ngày càng đa dạng, từ một cuốn sách cậu từng nhắc đến, một chiếc bút máy khắc tên cậu, đến một khung ảnh có hình hai người chụp chung trong một chuyến đi chơi.

Khi đến file cuối cùng, giọng Peter nghe như vỡ òa trong cảm xúc:
"Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười của em sau khi anh rời đi, Thaddeus của anh. Anh không biết lúc em nghe được lời này, em đã trưởng thành thế nào rồi. Nhưng anh hy vọng em vẫn giữ được nụ cười và sự mạnh mẽ mà anh yêu quý. Dù ở đâu, anh luôn bên em, luôn yêu em. Cảm ơn vì đã cho anh ý nghĩa của cuộc đời này."

Thaddeus mở hộp quà cuối cùng, bên trong là một bức thư tay ngắn gọn:
"Em sẽ không bao giờ cô đơn, vì anh đã yêu em mãi mãi."

Chiếc điện thoại trong tay run lên khi Thaddeus ôm chiếc điện thoại vào lòng. Peter đã rời xa, nhưng tình yêu của gã vẫn ở lại, bao bọc cậu, trở thành sức mạnh để cậu tiếp tục sống, tiếp tục mỉm cười dù con đường phía trước không còn gã bên cạnh.

Hơn mười năm trôi qua, Thaddeus giờ đây đã trở thành một chàng thanh niên 26 tuổi, mang vẻ đẹp trưởng thành, pha chút u buồn trong ánh mắt nhưng vẫn đủ rạng rỡ để làm xao xuyến những người xung quanh. Cậu sở hữu mái đỏ mận được cắt gọn gàng, làn da trắng mịn, và một phong thái điềm đạm đầy cuốn hút. Dáng người cao ráo cùng nét thanh thoát trên khuôn mặt khiến Thaddeus dễ dàng thu hút ánh nhìn mỗi khi bước qua. Nhưng chính sự trầm tĩnh và vẻ bí ẩn đượm chút buồn của cậu lại càng khiến người khác không thể rời mắt.

Thaddeus làm việc tại một tòa soạn báo lớn, phụ trách mục phóng sự và viết lách. Công việc của cậu yêu cầu sự tỉ mỉ, sáng tạo và nhạy bén với từng câu chữ, điều mà cậu đã rèn luyện qua nhiều năm. Mọi người trong tòa soạn đều yêu quý và tôn trọng cậu không chỉ vì tài năng mà còn vì thái độ làm việc nhiệt huyết và điềm tĩnh. Đôi khi, Thaddeus dành cả ngày ngoài hiện trường, ghi chép lại những câu chuyện đời thường mà cậu gặp gỡ, để rồi đêm về ngồi trước màn hình máy tính, viết nên những bài báo lay động lòng người.

Dù sống giữa guồng quay bận rộn của cuộc đời, Thaddeus vẫn giữ lại những điều quan trọng nhất của mình – chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ của Peter, giờ đã nhuốm màu thời gian, và chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay trái. Chiếc khăn luôn được cậu bảo quản cẩn thận, đôi lúc mang theo như một lá bùa hộ mệnh. Chiếc nhẫn, dù đã mờ đi chút ánh sáng ban đầu, vẫn nằm yên ở đó như một minh chứng cho tình yêu không bao giờ tàn lụi.

Mỗi khi có người trong tòa soạn tò mò hỏi về chiếc nhẫn, Thaddeus chỉ mỉm cười nhẹ nhàng mà không nói nhiều. Những đồng nghiệp thường tiếc nuối thì thầm với nhau rằng, một chàng trai trẻ trung và xuất sắc như cậu lại sớm kết hôn, quả là đáng tiếc. Nhưng Thaddeus không bận tâm đến điều đó. Với cậu, chiếc nhẫn là sự gắn bó mãi mãi giữa cậu và Peter, không phải để người khác hiểu, mà chỉ cần chính cậu biết là đủ.

Thói quen kỳ lạ của Thaddeus thường bị đồng nghiệp để ý: trước mỗi công việc quan trọng, cậu luôn nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn, như thể một nghi thức thiêng liêng. Có hôm, trong lúc chuẩn bị bài phát biểu tại một buổi họp, đồng nghiệp vô tình bắt gặp cậu làm điều đó. Một người lên tiếng trêu chọc:
"Thaddeus, cậu đang cầu nguyện gì thế? Nhẫn của vợ cậu tặng có phép màu à?"

Cậu chỉ bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có:
"Cũng có thể là phép màu, nhưng không phải thứ cậu nghĩ đâu."

Đáp lại ánh mắt tò mò của mọi người, Thaddeus cúi đầu tiếp tục công việc, môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng. Trong tim cậu, Peter luôn hiện diện, như một sức mạnh vô hình giúp cậu vượt qua tất cả. Và mỗi lần hôn lên chiếc nhẫn, cậu không chỉ nhắc nhở bản thân về tình yêu sâu sắc mà còn như cảm nhận được hơi ấm của Peter vẫn luôn đồng hành cùng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com