TruyenHHH.com

Peter Pettigrew

James là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sốc, cậu chàng reo lên vui sướng và nhảy cẫng lên, đấm một nắm đấm vào không trung.

"Bồ làm được rồi!!!" James hét lên với nụ cười rạng rỡ trên môi, chàng ta lao tới chỗ con chó. "Bồ làm được trước cả tớ, thật không công bằng!!!"

Con chó gầm gừ đáp lại, đuôi vẫy nhanh như chong chóng, nó lao thẳng vào James, hất anh ấy xuống sàn bằng cơ thể khổng lồ của mình. James cười lớn và Peter cũng cười theo. Con chó liếm má James một cái rồi thở hổn hển vào mặt anh.

"Eww, Sirius bồ đang chảy nước dãi. Xuống đi!" James rên rỉ nhưng vẫn cười phớ lớ, anh chàng vung tay và đẩy mõm của Sirius ra xa mặt mình.

"Có ai muốn có máy ảnh không?" Giọng nói khá cao của Remus vang lên từ phía sau họ. "Peter, thôi nào biến ra một chiếc được không? Mình rất muốn chụp lại vụ này."

Con chó bật ra khỏi ngực James (" Ôi ," James kêu lên khi những bàn chân mềm mềm khổng lồ của Sirius đẩy vào ngực anh) và lao về phía Remus, sủa đầy vui vẻ, tiếng chân đập nhẹ vào ván sàn vang vọng khắp phòng, anh chàng nhà Black chạy xung quanh Remus một cách cực kỳ phấn khích. Anh ta vẫy đuôi thích thú khi Remus há hốc mồm nhìn chằm chằm vào mình.

Peter không thể dừng được trận cười của mình cậu ngã phịch xuống túi đậu gần nhất và ôm bụng, cậu ấy đã cười nhiều đến nỗi không thốt ra được lời nào. Và rồi Sirius thôi chạy xung quanh Remus mà nhảy chộp lên người Peter (người không hề phòng bị chút nào) và bắt đầu liếm vào mặt cậu ấy một cách không thương tiếc.

"Haha-- Khụ!!?? M-Merlin!! Cậu cần giảm cân Sirius--Không!! Ôi nước dãi! Sirius!!! Thôi nào đồ chân to.." Peter thốt lên giữa những tiếng cười khúc khích và phải dùng hết sức bình sinh mới có thể đẩy được chú chó đen quá khổ đó ra khỏi người mình.

Sirius- chú chó, rõ ràng đang hấp thụ năng lượng cao độ trong phòng, bắt đầu chạy vòng tròn, đuổi theo đuôi của bản thân.

"Nghiêm túc đấy, Sirius (chòm sao Thiên lang) Black trở thành một chú chó màu đen siêu bự? Thật ra nó cũng hợp lý phếch. " Remus nói với một giọng yếu ớt.

"Trời má, hehe - cái này-ahaha.. Remus, thật luôn." James lẩm bẩm trong những tiếng cười khúc khích.

"Vậy giờ chúng ta sẽ gửi thư đăng ký Animagus cho Bộ nhỉ hay chúng ta nên báo với cụ Dumbledore?" Remus đột nhiên hạ giọng và nói với vẻ nghiêm túc.

James và Peter liếc mắt nhìn nhau trong cả phút. Và rồi Peter nhún vai.

"Ừm,... không." Peter nói. "Nếu thế thì họ sẽ bắt buộc chúng tớ phải báo cáo mỗi tuần về việc biến hình và giải thích lý do tại sao. Vậy thì không ổn."

"Thật luôn?" Remus nói, biểu cảm của anh cứng lại.

"Yep,thật đấy."

James quay sang chú chó Sirius, nó vẫn đang chạy vòng tròn.

"Sirius - dừng việc đó lại và đến đây. Sirius!"

Chú chó đen phớt lờ anh.

"Sirius! Sirius, đến đây nào!"

Con chó ngừng chạy và ném cho James một cái nhìn rất khó chịu (hoặc khinh khỉnh kiểu, ê bồ thật luôn, bồ vừa mới ra lệnh cho tui theo kiểu thú cưng á hả? Còn phẩm giá của tui thì sao?).

"Chà, nếu bồ trở thành một chú chó, bồ sẽ phải học cách hành xử theo hình dáng, phải không? Ngụy trang?" Peter cười một cách ranh mãnh.

Con chó gầm gừ một cách không mấy ấn tượng.

"Đáng lẽ cậu phải nghĩ đến điều đó trước khi quyết định trở thành một con chó." James cười cười nói.

"Các cậu đang đùa phải không? Về việc đăng ký Animagus." Remus yếu ớt nói với Peter, gương mặt anh có hơi xanh xao. Peter gật đầu và vỗ nhẹ vào cánh tay anh ra chiều an ủi (nó không mấy hiệu quả).

"Không! Mình không quan tâm đến phẩm giá của bồ, bồ tèo. Bồ vừa chạy vòng tròn và đuổi theo cái đuôi của mình khoảng hai mươi lần. Bây giờ hãy qua đây đi!" James nói với vẻ cương quyết.

Con chó lê bước tới và rên rỉ ngay trước mặt ba cậu bé.

" Ỏoo, xem kìa. Cục cưng ngoan ngoãn này là ai vậy?" Peter trêu, và Sirius gầm gừ với cậu ấy. Nhưng nó chẳng kéo dài được hai giây khi mà Peter bắt đầu gãi đầu anh ấy. Đuôi của Sirius lại vẫy như cánh quạt được lắp động cơ.

"Được rồi," James nói, đứng dậy khỏi giường và đứng cạnh con chó Sirius một cách đầy kịch tính, như thể anh ấy sắp biểu diễn một trò hề. "Chúng ta đã thành công 1/3 rồi. Thành thật mà nói, không thể tin được là tớ đã bị cậu vượt mặt, Sirius. Nhưng không sao, tớ tin rằng kỳ trăng tròn sau, chúng tớ sẽ có thể tham gia cùng cậu, Remus nhỉ."

Remus ngơ ngác nhìn ba chàng trai còn lại. Anh hơi lắp bắp hỏi lại."C-cái gì?"

"À, ừm thật ra thì...tớ chưa sẵn sàng lắm. Ý tớ là chúng ta cứ từ từ thôi được chứ?" Remus nói với vẻ xanh xao và lo lắng.

Peter chớp mắt, cậu ấy bắt đầu dừng vuốt ve Sirius (anh ấy phát ra một âm thanh ư ử bất mãn). Và nhìn Remus.

"Cái gì?" James thốt lên. " Nhưng Sirius đã làm được rồi! Nhìn kìa, cậu ấy là một con chó!"

"Tớ...thấy rồi," Remus trả lời bằng giọng yếu ớt, anh ấy trông choáng váng và như thể sẽ ngất ngay tắp lự. "Nhưng... nhưng..."

James dường như không để ý, anh ấy ngồi phịch xuống một chiếc ghế đậu tiếp tục nói. "Remus, nghe này: Vết cắn của người sói chỉ ảnh hưởng đến con người. Những động vật khác không thể bị nhiễm bệnh lycanthropy."

"Ừ, các cậu đã từng nói rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chắc chắn tớ sẽ không làm bị thương các cậu phải không? Chúa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nghe này, không phải tớ không tin các cậu mà là tớ không tin con quái vật trong tớ được chứ? " Remus cau mày, trông anh nhợt nhạt như một tờ giấy. Peter khẽ kéo Remus ngồi xuống một chiếc ghế đậu và dúi vào tay anh ấy một ly Firewhisky còn sót lại. Cậu ấy liếc mắt ra hiệu với James (người đang cực kỳ muốn nói gì đó).

"Moony, thư giãn đi bồ tèo. Chúng ta đã thống nhất vụ này với nhau từ trước rồi mà nhớ chứ, đâu phải mới đây." Peter thuyết phục. "Như James đã nói, một trăm phần trăm Người sói không bao giờ tấn công động vật cậu nhớ chứ? Họ chỉ tấn công con người thôi."

Đúng vậy, người sói tấn công con người một cách điên cuồng và hoàn toàn có chủ đích trong khi sói thật hiếm khi chủ động tấn công con người. Và phần mõm của người sói ngắn hơn sói thường một chút và có thể biến đổi linh hoạt giữa hình dáng nửa người nửa sói là đặc trưng để chúng ta phân biệt họ với sói thật.

Remus trông hơi ốm khi nghe điều này, anh co người lại một chút.

James chậm rãi nói, như thể đang nói với ai đó đang bị sốc (mà anh ấy đoán có lẽ là Remus), "Bởi vì nếu chúng tớ là Animagus nên chúng tớ có thể đi cùng bạn."

"Đi với tớ..." Remus lặp lại một cách vô hồn và anh nhấp một ngụm whisky để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt hổ phách ấm áp khẽ lộ ra một ánh nhìn lo lắng, ánh mắt anh đảo qua lại giữa James, Peter và chú chó Sirius. Cuối cùng anh cũng chịu nói với giọng yếu ớt có phần nghèn ngẹn. "Mấy bồ hơi điên đấy, mấy bồ biết không? À, thật ra thì mình cũng hơi điên khi để mấy bồ thực hiện kế hoạch đó."

"Nó không điên." James tuyên bố. "Đó là một kế hoạch tuyệt vời!"

"Ừ ừ tuyệt vời... Chờ đã, James! Điều đó có nghĩa là bây giờ mấy bồ là hoá thú sư trái phép. Và nó là bất hợp pháp!" Remus nhảy dựng cả lên khi nhớ ra vụ này.

" Chỉ một xíu thôi."

"Merlin ơi, không! Mấy bồ sắp vô Azkaban rồi." Remus ôm đầu kêu rên.

"Không, tụi mình không có. Không có ai biết vụ này đâu mà." Peter vỗ vỗ vai Remus. " Cá với bồ là cũng có cả tá người ngoài kia không thèm đăng ký danh sách hoá thú sư của Bộ đấy. Đâu riêng gì tụi mình."

"Bồ lại bắt đầu giảo biện rồi..." Remus lẩm bẩm rồi anh chợt thốt lên."Khoan đã, Sirius có thể biến trở lại không vậy?"

"Oh?" James nói, biểu cảm khá bình tĩnh, anh quay sang chú chó đen. "Mình chưa nghĩ tới điều đó. Sirius, cậu có thể biến lại được không?"

Chú chó đen sủa một tiếng và rồi dưới ánh nhìn của ba chàng trai còn lại nó biến trở lại thành anh chàng đẹp trai quen thuộc mà mọi người đều biết. Sirius trở lại trong trạng thái ngồi xổm dưới sàn, tóc đen xõa tung xuống mặt như thể anh vừa có một chuyến bay cực kỳ điên rồ. Anh nhìn vào khuôn mặt của họ và bắt đầu cười.

"Quá xá đã!!!" James thốt lên một cách đầy kịch tính. Dù giáo sư McGonagal đã từng biến đổi thành mèo trước mặt cả lớp không ít lần thì cũng không thể ngăn được James cảm thấy phấn khích khi nhìn bạn mình biến hình. Anh ấy thật sự không thể kiềm được mà cảm thấy tự hào vô cùng.

Sirius đẩy mình đứng dậy và vuốt tóc một cách lơ đãng, nụ cười rạng rỡ vẫn không rời gương mặt anh.

"Cảm giác thế nào?" Peter háo hức hỏi.

Sirius trông có vẻ suy tư một chút rồi cuối cùng anh ấy nói. "Cảm giác khá hoang dã, giống như bồ thực sự là một con chó, nhưng vẫn có suy nghĩ của con người, rồi bên trong bồ lại cảm thấy bồ là một chú chó hoàn chỉnh. Mọi suy nghĩ và cảm xúc phức tạp khi còn là con người của bồ đột nhiên chỉ quy về một hướng thôi ấy. Kiểu vui là chỉ vui thôi, không trộn lẫn gì cả....hmmm, nó đơn giản và dễ chịu hơn nhiều."

"Hừm, bởi vậy nên mới có chuyện chạy đuổi theo đuôi." James gật gù với vẻ đã hiểu.

"Ừ, chuyện đó vui lắm." Sirius thậm chí còn cười tươi rói khi nhắc về chuyện đó.

Rồi như nhớ ra gì đó, James thốt lên.

"Này, mình thề là mình đã cảm thấy có gì đó cộm cộm ở trán vào sáng hôm trước." James gõ gõ vào hộp sọ của mình một cách lo lắng. "Điều đó là sao? Mình sắp có sừng à?"

"Mình nghĩ bồ sẽ là một con dê ngoan." Sirius nói.

" Hoặc là bò?" Peter trêu chọc James một chút.

"Mình không phải dê! Hay bò!... nhưng mình nghĩ tê giác khá là ngầu đấy." James nói với vẻ hơi mơ màng.

"?"

" Bồ ấy điên rồi..." Sirius thì thầm với Peter bằng một giọng nhỏ xíu và trầm nhất, trong khi Peter lại bắt đầu nhặt chai whisky lửa họ vừa uống lên để kiểm tra kỹ một lần nữa. Họ có mua phải hàng lậu không vậy?

"Hừm, đáng ra cậu nên nhận ra điều này sớm hơn Peter. Thật ra tớ cũng chỉ vừa nhận ra thôi. Ai trong căn phòng này cũng hơi điên cả." Remus vỗ vai Peter với vẻ đồng cảm.

"... Chà. Không cãi được." Sirius thở dài.

"..." Peter.

"Nào, thôi đi. Cứ tưởng tượng mấy bồ biến thành một con tê giác thì sẽ ngầu thế nào đi! Mà khoan đã, thật ra rồng cũng không tệ lắm." James lẩm bẩm một cách hy vọng. Đôi mắt màu nâu ấm áp mơ màng sau cặp kính bạc.

" À, cá là bồ ấy chỉ say thôi." Sirius nói khi bóc một hộp chocolate ếch nhái ra và nhét nó vào miệng với vẻ chán nản.

"..."

"..."

"Hửm? Khoan đã....Sirius là chú chó...CHÓ KHÔNG ĐƯỢC ĂN CHOCOLATE!!!!!!" Peter hét lên với dáng vẻ hoảng loạn. "CHÚNG CÓ ĐỘC VỚI LOÀI CHÓ!!!"

" Meh, giờ mình đang là người nên..." Sirius nhún vai với vẻ không quan tâm. Nhưng Remus trông kinh hoàng tột độ khi nghe những gì Peter vừa nói.

" Không!! Không!!! Không!!Mau nhổ chúng ra Sirius!!" Remus cũng hét lên.

" Gì? Cả bồ nữa sao Moony? Mình chỉ mới biến hình có một lần và giờ thì mấy bồ quên mình là người á?" Sirius mỉa mai.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn được hai người bạn đang lên cơn hoảng loạn của anh ấy. Họ cùng nhau nhào đến chỗ Sirius với bộ dáng sẽ không từ thủ đoạn để cậu chủ nhà Black phải nôn ra miếng chocolate vừa ăn. Sirius hoảng sợ nhìn hai tên bạn thân đột nhiên trở nên ngốc nghếch đột xuất này. Thông thường vị trí đó không phải là của anh và James hay sao?

" Tụi mình sẽ cứu bồ!!!" Họ tuyên bố và trong khi Remus kiềm chế tay chân Sirius thì Peter giơ tay lên với dáng vẻ sẽ móc họng Sirius.

" KHÔNG!!!" Sirius kêu lên thảm thiết.

James chỉ đơn giản là ngồi xem kịch và cười ngặt nghẽo mặc cho tiếng kêu cứu  cậu bé Black.
_________________________________
Peter đang tự dối lòng nếu nói rằng bản thân cậu ấy không căng thẳng chút nào khi quyết định trở thành Animagus. Rủi ro thất bại chỉ là một phần trong số này mà thôi, thứ khiến cậu căng thẳng thật sự là... con vật cậu biến ra sẽ là gì đây? Nếu nó là chuột thì sao? Lạy Merlin, Peter có thể gặp ác mộng với suy nghĩ này. Cậu ấy biết, hình dạng của Animagus phụ thuộc mạnh mẽ vào tính cách và bản chất con người của người đó (ví dụ như giáo sư McGonagal tháo vác và khéo léo thì trở thành mèo, Sirius dũng cảm lại trung thành trở thành chó,..) tương tự như hình dáng thần hộ mệnh. Và nếu như Peter biến hình thành chuột như trong nguyên tác thật thì mọi nỗ lực giãy dụa để thay đổi số phận từ trước đến nay của cậu coi như công cốc NHƯNG nếu nó khác đi thì đây là bằng chứng mạnh mẽ nhất cho thấy Peter Pettigrew này khác! Cậu ấy đã làm được hơn 30% công việc thay đổi tương lai của bản thân rồi (hoặc đây là minh chứng cho thấy đây là một vũ trụ song song nào đó (hay fanfic nào đó mà được người khác viết nên tương tự như những câu chuyện mà cậu từng đọc ở kiếp trước) một suy nghĩ nhoáng qua trong đầu Peter). Càng sợ hãi con người ta lại càng tò mò muốn biết hơn, chưa kể đến những lợi ích tuyệt vời mà việc trở thành một hoá thú sư tạo ra. Peter liền làm liều một phen.

Đáng buồn thay, một tuần tiếp theo đó James và Peter vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào trong việc biến đổi. Mặc dù họ đã mơ về một khu rừng rậm rạp và nhìn thấy thấp thoáng hình bóng của con vật mà họ sẽ biến thành nhưng James vẫn không thể tiếp cận hay nhìn rõ đó là loài nào và dù đã cố gắng hết sức thì Animagus của James vẫn lẩn tránh anh ấy như thường. Điều tương tự cũng diễn ra với Peter nhưng nó lại không làm cậu mất tinh thần bằng James. Dù sao anh chàng Potter cũng là thiên tài trong môn Biến hình nên anh không thể chịu nổi việc Sirius đã làm xong mọi thứ còn anh ấy thì không. Cuối cùng James quyết định sẽ học cách thiền định để có thể dành nhiều thời gian tìm kiếm con vật của mình hơn là chỉ trong giấc ngủ bình thường. Tất nhiên cậu chàng cũng không quên lôi Peter vào cuộc.

Vậy nên giờ đây, Peter đã phải bỏ những nghiên cứu của mình sang một bên và thiền cùng James trên giường của anh ấy. Họ ngồi xếp bằng, đối diện với nhau, hít thở đều và sâu trong khi cố gắng thư giãn đầu óc hết sức có thể.

Ơn trời là dạo này Peter đã thôi cái trò nghiên cứu xuyên đêm vì còn phải học vào buổi sáng nếu không có lẽ giờ cậu đã lăn quay ra mà ngủ thẳng rồi. Tâm trí của Peter bắt đầu hình dung về khu rừng quen thuộc nhưng cậu thay vì cố gắng tìm kiếm con vật của mình cậu lại bắt đầu đi lang thang một cách vô định.

Suy nghĩ của cậu ấy vu vơ mà bất định.

Hừm, công ty đang phát triển một cách mạnh mẽ và theo một chiều hướng tốt đến mức không ngờ. Số lượng Galleon trong ngân hàng của gia đình họ đã tăng lên chóng mặt, tất nhiên những mặt khác của gia đình như địa vị và chỗ ở cũng nhanh chóng thay đổi. Nói tóm lại gia đình Pettigrew hiện tại ở giới Muggles đã có thể gọi là triệu phú, nhưng đối với những gia đình quý tộc kia thì họ chỉ là loại nhà giàu mới nổi mà thôi. Chỉ đáng ghét là dù trong nội tâm họ có khinh thường gia đình Pettigrew như thế nào thì trước mặt cũng phải làm ra vẻ hữu ái hòa thuận để còn hợp tác với gia đình này. Suy cho cùng không ai có thể hoàn toàn chống lại sức hút của lợi ích và tiền tài. Về phần Voldemort, hắn vẫn chưa có hành động nào thể hiện sự chú ý đến gia tộc Pettigrew, có lẽ vì hắn đang bận rộn chinh phục những gia tộc thuần huyết, giàu có lâu đời chẳng hơi đâu hắn lại chú ý đến một gia tộc bé xíu chỉ bán giày (bay) cả. Nên Peter tạm xem đây là một sự may mắn của bản thân cậu ấy. Mọi thứ nên được tiến hành theo từng bước, cậu phải tận dụng tất cả số thời gian còn lại một cách tốt nhất.

Suy cho cùng thứ quý giá nhất trên đời này không phải là Galleon cũng chẳng phải là tiền bạc mà chính là thời gian. Chúng ta chẳng thể nào tích trữ chúng như vàng, bạc, tiền tài cũng chẳng thể khai thác chúng như than, đá quý hay dầu. Ta cũng không thể thao túng nó một cách tùy tiện như ma pháp (đối với phù thủy và pháp sư). Nó chỉ đơn giản là trôi đi mà thôi. Cách duy nhất để sử dụng nó hiệu quả là tận dụng nó một cách triệt để.

Dự án mới nhất của cậu ấy sẽ cần thêm một năm nữa là hoàn thành, nếu nó thành công thì đây sẽ là một bước tiến vượt bậc của giới phù thủy....

Sột soạt

Rồi một tiếng kêu e é nghe như tiếng hét vang lên. Âm thanh lạ ấy đã cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn chảy của Peter. Cậu ấy giật mình mà quay phắt lại nơi vừa phát ra tiếng động. 

Ồ, chết tiệt. Con vật đó không lẽ là...

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Peter trước khi cậu giật mình thoát khỏi khu rừng ấy. Đôi mắt cậu mở bừng ra và nhìn thấy James đang ngồi đối diện cậu, đảo mắt quanh phòng. Peter hốt hoảng khi nhận lấy thế giới xung quanh cậu đột nhiên trở nên lớn hơn nhiều, kể cả James, còn cậu ấy thì nhỏ lại rất nhiều... Cậu thở hổn hển khi bắt đầu nhìn xuống cơ thể mình và nhận ra nó đã được bao phủ bằng lông tự bao giờ. Những bàn chân này, nhìn về phía sau, một cái đuôi dày, mềm mại, bồng bềnh...

Tim Peter đập nhanh với tốc độ không tưởng, đầu óc cậu quay cuồng, đột nhiên tất cả mùi hương, âm thanh trong ký túc xá trở nên vô cùng sống động và mạnh mẽ với cậu ấy. Mọi thứ thật choáng ngợp đến mức Peter phải ngừng hít thở trong vài giây, đây có phải là cảm giác đầu tiên khi có được siêu giác quan không? Và Peter nhớ lại con vật mà mình đã thấy ban nãy.

Một con cáo có đôi mắt xanh xám trong veo và bộ lông, không phải màu đỏ hoặc cam thông thường mà là màu xám giống với màu tóc của cậu ấy.

Giờ thì, Peter là... một con cáo xám.

___________

P/s: tuần này cũng chỉ có thể ra cho mn 1 đến 2 chương thui nhó. Mãi iu. (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com