TruyenHHH.com

Peter Parker X Harry Potter How The Story Goes

Có một điều mà Peter khá bực về khả năng của mình, đó là cậu có thể nhận biết được nguy hiểm nó đang ở hướng nào, nhưng lại không biết rõ ràng tần tật là nó chính xác đang ở đâu. Vì thế có chạy đến thì cũng đã muộn. Giống như lúc này đây, Peter kinh hoàng đứng trước một Justin cứng ngắc như đá và con ma Nick-suýt-mất-đầu đen thui cứng đơ lơ lững trên không trung.

Peter hoang mang nhìn xung quanh, hành lang vắng tanh không một bóng người khác, chỉ có tiếng giảng dạy của các thầy cô từ lớp học vang ra ngoài. Và một bầy nhện nối nhau chạy ra khỏi đỏ. Cậu nhướn mày, lại gần xem xét. Dường như ở mỗi hiện trường đều xuất hiện nhền nhện, chắc chắn không phải tình cờ.

Chiều nay cậu không có tiết học, nên Peter quyết định theo đuôi mấy con nhện xem có manh mối gì mới không. 

Bị nhện cắn một lần rồi, chẳng sợ. 

Nhưng để Justin và con ma Nick ở đây không biết có sao không nhỉ?

Chợt Peter nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cậu nhanh trí leo qua cửa sổ, bò trên tường đá lén nhìn vào trong. Thì ra là Harry, nó ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Peter suy nghĩ, sao Harry lại có thể nghe được tiếng của con quái vật Slytherin trong khi người khác không thể nghe thấy được nhỉ? Harry có thể hiểu và nói được tiếng rắn, không lẽ... con quái vật của Slytherin là một con rắn, nên lúc nó đi tấn công chỉ Harry mới có thể nghe thấy được. Con vật tượng trưng cho Slytherin cũng là một con rắn, quá hợp lý rồi.

Medusa có thật?!

Peter gần như chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Chỉ vài phút sau là con yêu tinh Peeves bay tới nhìn thấy, nó hét lên um sùm: "TẤN CÔNG! LẠI TẤN CÔNG! MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN NGƯỜI TA HAY MA CỎ GÌ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT!"

Hàng loạt cánh cửa dọc hai bên hành lang mở ra, người ta đổ xô ra ngoài. Cậu nhìn thấy các giáo sư cũng tới nên nhanh nhảu rời đi, chạy theo dấu những con nhện.

Đi một hồi thì tới tận rừng Cấm. Lúc đi ngang qua cái chòi của lão Hagrid, cậu có nhìn vào bên trong thì không có ai, chắc là lão đi đâu đó chơi rồi. Mặc dù học sinh không được phép vào rừng Cấm, nhưng cậu đành mặc kệ vậy, năm ngoái Harry và Ron đã từng vào đây rồi thì cậu vào cũng được mà.

Đi chắc cũng phải tận hơn nửa tiếng sau, áo chùng dính đầy bụi và lá cây trong rừng, dù trời còn sáng nhưng không khí lại âm u đến lạ thường. Đến khi bọn nhện nối đuôi nhau vào một cái hang phía dưới đồi, Peter tò mò nhìn vào thấy tối thui. Xông thẳng vào đường chính thì nghe có vẻ không khôn ngoan cho lắm, nên cậu tránh đi, tìm xem có lối nào khác để vào không.

Thế nhưng cậu sựng người lại, vì nghe thấy một tiếng nói quen thuộc phát ra từ bên trong.

"Thế nhé Aragog, hôm nào ta sẽ quay lại thăm ngươi."

"Cảm ơn bác Hagrid, bác thật tử tế." Một chất giọng trầm trầm vang lên, nghe hơi ghê rợn như trong mấy bộ phim kinh dị.

"Tạm biệt, tạm biệt các cháu nhỏ luôn nhé."

Lão Hagrid?!!!!

Sao có thể?!!! Đời nào lão Hagrid lại là kẻ kế vị của Slytherin được chứ! Đời nào lão lại đi sai khiến một con quái vật đi tấn công bọn học sinh gốc Muggle.

Cậu không hề muốn tin, nhưng lão Hagrid đi lù lù từ bên trong ra, làm Peter cũng phải sốc. Được rồi, giờ suy nghĩ theo một cách nào khác, con quái vật đó tự ý tấn công học sinh, còn lão Hagrid không hay biết gì hết?! Ừ, có thể lắm chứ, hiệu trưởng cấm học sinh vào rừng cấm, cậu cũng phá luật lén chạy vào đó thôi, ai nói trước được điều gì.

Peter rất muốn xem thử con quái vật đó là con gì, nhưng lỡ nó là Medusa thật, nhìn một cái cậu hóa đá luôn thì phải làm sao. Nhưng lão Hagrid cũng đâu bị hóa đá gì đâu nhỉ?

Khi tia nắng chiều chiếu vào bên trong hang ổ, hình dạng của con quái vật đó vô tình lộ diện trước mắt cậu. Không phải rắn, không phải Medusa, mà là một con nhện khổng lồ. Cùng hàng trăm con nhện khác bò xung quanh.

Peter ớn lạnh chớp mắt nhìn, đừng nói lão Hagrid gọi đám này là các cháu nhỏ nhé?! 

Lông tơ cậu chợt dựng đứng lên, Peter quay người qua, nhắm mắt lại, nhanh chóng giơ đũa phép ra hô: "Stupefy!"

Tiếng con vật ngã văng ra xa và tiếng hô thần chú của Peter chắc chắn đã bị con nhện chúa bên trong nghe thấy, giờ đánh đấm mà không có kế sách thì không được, nên cậu đành phóng tơ qua các hàng cây đu ra khỏi rừng Cấm, tay phủi hết đám nhện nhỏ bò trên người trước khi cậu bị một con nhện nào đó cắn thêm lần nữa, mắt vẫn nhắm chặt, cho đến khi cậu cảm thấy nguy hiểm đã bỏ xa.

Lồng ngực vẫn đập mãnh liệt vì hoang mang và kinh hãi, cậu chạy về tòa lâu đài. 

Nếu con quái thú của Slytherin thật sự là con nhện, vậy cái đuôi hôm trước cậu thấy là sao? Chẳng lẽ con nhện với con rắn song kiếm hợp bích đi tấn công học sinh gốc Muggle? Còn lão Hagrid...

Rắn hay nhện?

Malfoy hay Hagrid?

Peter không hề nói cho ai biết về việc này cả, mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu hết, tiết lộ ra chỉ thêm rắc rối. Nên cậu nhất định phải tìm hiểu kỹ hơn mới được.

.

Vụ việc của Justin và con ma Nick đã khiến cả trường rơi vào nỗi sợ kinh hoàng, đến nỗi ai ai cũng muốn đăng ký trở về nhà vào kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh. Vì kẻ kế vị của Slytherin lại đi tấn công một kẻ đã chết từ đời nào rồi, nên chắc chắn hắn sẽ không chừa lại ai.

"Tới nước này thì chỉ còn tụi mình với đám Malfoy ở lại trường thôi, kỳ nghỉ lần này vui phải biết."

Trông Harry là có vẻ vui nhất, chắc nó chán cái cảnh ai ai thấy nó cũng nhích ra xa như thể nó lại dịch bệnh hay gì đó vậy. Còn Peter vẫn lén theo dõi lão Hagrid, trông lão vẫn như cũ, vẫn đi thăm mấy con nhện ở Rừng Cấm, cậu cũng không thể lúc nào cũng chạy vào rừng Cấm được, nên vẫn chưa tìm được thêm manh mối nào khác. Giờ chỉ có con Nhện là khả nghi nhất, nhưng cậu đọc trong sách thì nó chẳng có năng lực làm người ta bị hóa đá, nên mọi việc vẫn rối mù lên.

Ngoài trời tuyết rơi đầy, bên trong tháp Gryffindor giờ chỉ còn Peter, Harry, Hermione và mấy anh em nhà Weasley thôi, tha hồ mà quậy phá. Sáng sớm, ba thằng con trai đang ngủ ngon lành dưới tấm chăn ấm thì Hermione chạy vào, mở hết màn cửa ra, kêu to: "Dậy đi!"

Ron càu nhàu che mắt: "Hermione, hình như cậu đâu được phép vô đây..."

Hermione không để tâm lắm, quăng mấy món quà giáng sinh lên giường mấy đứa nó, "Chúc mừng giáng sinh! Hân hạnh được thông báo là thuốc đã chế xong."

Peter nghe mà tỉnh cả người. "Thiệt hả?"

"Thiệt! Nếu tụi mình muốn thử thì ngay tối nay cũng được nữa."

Quà giáng sinh hôm đó dì May tặng là đồ mà cậu viết thư nhờ dì gửi dùm, đó là cỡ năm sáu cái kính râm đen thui, một cái khiên đồ chơi và một bịch kẹo chocolate. 

"Sao tự nhiên dì May lại gửi mấy cái đồ này vậy?" Hermione thắc mắc.

"Cậu cứ đợi mà xem." Peter nói với vẻ bí ẩn.

Ron và Harry cầm lên đeo thử, Ron vuốt cằm bảo: "Nhìn cũng ngầu đó chứ."

Hermione bật cười.

Khi tụi nó xuống dưới ăn sáng, Đại Sảnh Đường đã được trang hoàng lộng lẫy, hàng tá cây thông phủ trắng được để sang hai bên, chùm cây tầm gửi và cây ô rô được treo trên trần, tuyết trắng ấm áp và khô được phù phép rơi nhè nhẹ xuống sàn. Cụ Dumbledore lĩnh xướng vài ca khúc yêu thích của cụ, lão Hagrid thì uống rượu và sảng khoái tám chuyện cùng mấy thầy cô.

Tụi nó chưa kịp ăn hết đĩa bánh tráng miệng ngon lành thì Hermione đã lùa cả đám ra ngoài, nghiêm giọng lên tiếng: "Tụi mình vẫn còn cần một chút gì đó của cái kẻ mà mình muốn biến thành. Cho nên ba cậu phải kiếm cho được một cái gì đó của Crabbe, Goyle, Zabini. và mình cũng phải tính toán sao cho ba đứa hàng thiệt không thể xuất hiện đúng lúc tụi mình đang tra hỏi thằng Malfoy."

"Nghe hơi..."

"Mình đã tính toán hết rồi." Hermione giơ ra ba cái bánh chocolate, "Mình đã bỏ đầy bùa mê ngủ đơn giản vô hai cái bánh này. Mấy cậu chỉ cần làm sao cho ba đứa kia phát hiện ra cái bánh. Mấy đứa nó tham ăn lắm, thế nào tụi nó cũng đớp ngay. Đợi cho tụi nó ngủ rồi, ba cậu nhổ mấy sợi tóc của tụi nó, rồi kéo tụi nó vô phòng cất chổi cho tụi nó tạm trú ở trỏng."

"Hermione, mình không nghĩ là thằng Zabini nó ham ăn như hai đứa kia đâu." Peter nghi hoặc bảo.

"Cậu cũng đâu phải đứa tham ăn, nhưng chỉ cần Harry với Ron ăn gì là cậu cũng nhập bọn chung đó thôi." Hermione bảo, mặc kệ tiếng kêu oan ức của hai đứa kia. "Nếu cậu không tin tưởng cách của mình thì cậu cứ thoải mái tìm cách khác, chỉ cần có được cọng tóc của nó là được."

Giọng nói cô bé nghe hơi thách thức một chút.

"Hermione à, lỡ có trục trặc gì thì sao?" Ron bảo.

"Không có tóc của mấy đứa kia thì món thuốc của tụi mình bào chế trở nên vô dụng. Mấy cậu có muốn điều tra Malfoy không hả?" Hermione kiên quyết nói.

"Đương nhiên là muốn rồi." Hỏi thằng Malfoy cho chắc để biết liệu là nó hay bác Hagrid.

"Vậy thì cứ theo kế hoạch mà làm."

"Nhưng còn cậu thì sao? Cậu tính nhổ tóc ai đây?" Harry hỏi.

"Mình đã có rồi nè! Còn nhớ con Bé Bự Millicent Bulstrode đánh vật với mình ở Câu lạc bộ Đấu tay đôi không? Lúc nó vặn cổ mình, nó làm vương mấy sợi tóc của nó trên áo mình. Bữa nay nó về nhà ăn lễ Giáng Sinh rồi. Mình biến thành nó xong rồi là chỉ việc nói với tụi nhà Slytherin là mình đã đổi ý, quay lại đây chơi lễ với tụi nó."

Hermione quay đi chạy đến chỗ bào chế thuốc, để lại Ron u ám: "Cậu có bao giờ nghe nói tới một kế hoạch sơ hở tùm lum chỗ như vầy chưa?"

"Nhưng lại là kế hoạch tốt nhất tụi mình có thể làm được." Harry thở dài.

Tối hôm đó, Peter lẻn đi theo thằng Zabini, vì nó không ở lại ngấu nghiến đồ tráng miệng như hai thằng kia. Cậu cẩn thận đi phía sau, đợi đến một hành lang vắng, cậu chĩa đũa phép vào lưng nó, nhỏ miệng phù phép: "Petrificus Totalus."

Đợi thằng nhóc ngã xuống, Peter thuận miệng niệm thêm vài câu thần chú nữa, mặc dù trong lòng rất có lỗi: "Obscuro! Muffliato!" 

Cậu kéo Zabini vào trong phòng để chổi gần đó, tay cố gắng nhổ cọng tóc ngắn ngủi như lông mũi trên cái đầu trụi lủi của nó, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tao xin lỗi, nhưng vì nghĩa lớn, mày chịu khó hy sinh một chút. Rất xin lỗi. Má ơi, mày cạo đầu làm chi thế, nuôi tóc dài chút có chết ai đâu."

Xong Peter chạy ào về nhà vệ sinh nữ, tay cố gắng giữ chặt cho cọng tóc đừng rớt xuống đất, Ron và Harry cũng đã đến, tụi nó đã thành công lấy được tóc của hai thằng nhóc tham ăn kia. Hermione hồi hộp chỉ vào đống quần áo để trên bồn rửa tay: "Mình đã chôm được mấy thứ này ở phòng giặt ủi. Mấy cậu cần áo quần rộng hơn một khi biến thành bọn Slytherin."

Cả bốn đứa cùng nhìn vào cái vạc thuốc, trông nó như bùn đen đặc sệt đang uể oải sủi bọt. Peter nhìn mà méo hết cả miệng, thấy gớm quá đi mất.

"Chắc chắn là mình đã làm đúng y mọi chỉ dẫn. Sách viết hình như là... khi mình uống thuốc vô rồi thì đúng một tiếng đồng hồ sau là mình trở lại nguyên hình dạng cũ." Hermione kiểm tra lại kỹ càng trong cuốn Độc dược Tối Hiệu Nghiệm. "Tụi mình chia thuốc ra bốn ly, rồi bỏ tóc vô mỗi ly."

Peter cầm cái ly bùn của mình lên, bỏ cọng tóc ngắn như lông mũi vào, ly thuốc rít lên, sủi bọt điên cuồng, và chuyển sang thứ nước tím đục ngầu như da Thanos.

"Tụi mình vào từng buồng uống đi, chứ bốn đứa Slytherin cũng chẳng phải bé bỏng gì."

Tụi nó cẩn thận cầm cái ly bước vào trong từng buồng khác nhau, rồi Peter nuốt ực hết thuốc Đa Dịch trong ly, vị như nước ép nho hết hạn vậy. Chợt cả người cậu quặn lên, từ bao tử lan truyền cảm giác nóng đến sắp cháy da. Rồi cậu thấy như xương mình nó dài ra thêm, làn da trắng dần chuyển sang màu nâu đậm, tóc thì mọc ngược lại vào đầu. Peter nằm trên sàn đá lạnh lẽo, thở dốc một hơi rồi từ từ đứng lên, hình như là cậu cao thêm một chút, chỉ là chưa cao bằng cậu hồi trước khi bị biến thành thằng nhóc thôi.

Peter chầm chậm mở cửa buồng ra, giọng nói của Zabini vang lên từ cuống họng của cậu: "Mấy cậu sao rồi?"

Crabbe và Goyle bước ra, trông thật kinh ngạc trước hình ảnh phản chiếu của tụi nó trong gương.

"Giờ mình cao hơn hai cậu luôn rồi đó." Peter nhìn xuống Crabbe và Goyle. "Hermione, cậu xong chưa đấy?"

"Lẹ lên, Hermione, tụi mình phải đi ngay thôi." Harry lại đập cửa buồng.

"Mấy cậu đi trước đi, chắc mình không đi được đâu."

"Hermione ơi, tụi này dư biết Bé Bự Bulstrode xấu xí mà, cậu khỏi lo có người biết là cậu..."

"Không... thực ra thì... chắc là mình không đi đâu. Ba người đi mau lên, kẻo mất thời gian."

"Cậu có sao không?"

"Không, mấy cậu cứ đi đi!"

Harry liếc nhìn đồng hồ, đành bảo: "Vậy tụi này sẽ quay lại gặp cậu ở đây nha."

Ba đứa con trai đi vòng vòng xuống phía tầng hầm, nhưng loay hoay không biết phòng sinh hoạt chung của Slytherin ở đâu. Giờ chỉ mong có ai "cùng nhà" để đi theo thôi, nhưng chẳng có ai cả. 

"Biết vậy trước khi làm vụ này mình đi dò trước cho rồi, chứ mất thời gian quá."

"Công nhận, ê, kiếm được một đứa rồi kìa." Ron reo lên, nhưng hóa ra không phải học sinh Slytherin, mà lại là huynh trưởng Percy.

Ron ngạc nhiên, méo cả mặt: "Anh làm gì dưới đây thế?"

"Không mắc gì tới trò hết. Về phòng ngủ ngay đi, những ngày này mà đi lang thang trong những hành lang tối thì không an toàn chút nào đâu."

"Chứ còn anh..."

Percy ưỡn ngực lên mà nói: "Tôi là Huynh trưởng. Không có cái gì dám tấn công tôi hết."

"Tụi bây đây rồi." Một giọng nói nhớt nhớt vang lên từ phía sau, nghe hơi kỳ nhưng cậu lại thấy mừng khi gặp thằng Malfoy ở đây. "Suốt từ nãy giờ mấy đứa bây ở lỳ trong Đại Sảnh đường mà ngốn hả? Tao đang đi kiếm tụi bây đây, có cái này hay lắm tao muốn cho tụi bây coi. Zabini, hôm nay mày mà cũng đi ăn chung với hai đứa này hả?"

"Ờ thì..." Peter lắp bắp, cố ra vẻ bình thường. "Hôm nay tao hơi đói nên ở lại ăn chung với hai đứa này."

Thằng Malfoy trông không có vẻ nghi ngờ gì, nó quay sang Percy: "Anh làm gì ở đây hả, Weasley?"

"Cậu phải biết tôn trọng một Huynh trưởng! Tôi không thích thái độ của cậu chút nào hết!"

Malfoy cười khinh bỉ rồi ra dấu tụi nó đi theo, mặc kệ Percy ở phía sau. Xém chút nữa cậu lên tiếng xin lỗi Percy, may mà dừng lại kịp.

"Cái tên Peter Weasley đó..."

"Percy mới đúng. Peter là thằng khác." Harry vô tình nói làm Peter lừ mắt nhìn.

"Tên gì cũng kệ xác! Tao nhận thấy dạo này thằng đó cứ rình rập quanh đây. Mà tao cá với tụi bây là tao biết nó muốn gì. Nó tưởng nó tài lanh chỉ một tay mà bắt được"

"Người kế vị Slytherin à?"

Malfoy cười nhạo báng, rồi nó chợt dừng lại trước một bức tường đá trơ trụi ẩm ướt, "Mật khẩu mới là gì nhỉ?"

"Ơ..." Harry ấp úng.

"A, nhớ rồi, Máu trong."

Đây là lần đầu tiên cậu được vào trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nó không mang vẻ ấm áp của Gryffindor, mà lại lạnh lẽo và có chút dáng dấp cao sang với những chuỗi đèn tròn xanh nhợt nhạt và lò sưởi to được chạm trổ công phu.

"Tụi bây chờ ở đây. Tao đi lấy cái này cho tụi bây coi, ba tao vừa mới gửi..."

Ba đứa ngồi xuống ghế, ra vẻ tự nhiên như nhà mình. Mắt cậu liếc nhìn xung quanh, trên tường và lò sưởi đều có hoa văn khắc hình rắn. Một lát sau, Malfoy trở lại, tay cầm theo một tờ bảo, quăng cho tụi nó: "Cho tụi bây tha hồ cười."

CUỘC THẨM TRA Ở BỘ PHÁP THUẬT

Hôm nay ông Arthur Weasley, trưởng phòng Dùng sai Chế tác của Muggle, bị phạt 50 Galleons vì đã phù phép một chiếc xe hơi Muggle.

Ông Lucius Malfoy, ủy viên Hội đồng Quản trị trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, nơi chiếc xe bị phù phép đã gây ra tai nạn hồi đầu niên học này, kêu gọi ông Weasley từ chức.

Ông Lucius Malfoy nói với phóng viên bổn báo: "Weasley đã gây tai tiếng cho Bộ Pháp Thuật. Ông ấy rõ ràng là không thích hợp để thực thi luật lệ của chúng ta, và do đó đạo luật Bảo vệ Muggle khôi hài của ông ta nên cho loại bỏ ngay tức thì."

Chúng tôi không tiếp xúc được ông Weasley để nghe ý kiến của ông, nhưng bà vợ ông thì nói phái viên bổn báo rằng hãy cút xéo ngay kẻo bà thả ma xó trong nhà ra!

Khi tụi nó trả tờ báo lại, ai cũng cố ra vẻ thích thú cười khì. Trông thằng Malfoy mong đợi, sốt ruột hỏi: "Sao? Vui phải không?"

"Hì hì."

"Lão Arthur Weasley ấy khoái bọn Muggle tới nỗi thiếu điều bẻ gãy cả đũa phép của lão mà chạy theo bọn nó. Cứ nhìn cung cách nhà Weasley thì thiệt cũng khó mà nói được là bọn nhà ấy có phải là phù thủy thuần chủng không."

Mặt thằng Crabbe - hay là Ron - méo mó vì kiềm chế cơn giận đang dâng trào. Harry và Peter mỗi đứa một bên giữ nó lại.

"Mày mắc chứng gì vậy Crabbe?"

"Nó ăn nhiều quá nên bị đau bao tử." Peter ráng trả lời.

"Vậy thì mày xuống bệnh thất mà đá cho tụi Muggle mỗi đứa một cái cho tao. Mày biết không, tao lấy làm lạ là tại sao Nhật Báo Tiên Tri chưa có bài tường thuật nào về mấy vụ tấn công hôm nay. Tao đoán là lão Dumbledore đang tìm cách bưng bít mấy vụ đó đi. Nếu mấy vụ kiểu đó mà còn tiếp diễn thì lão sẽ mất chức và bị tống cổ đi ngay. Ba tao vẫn nói chính lão già Dumbledore mới là điều tệ hại nhất từ xưa tới nay ở cái trường này. Lão cũng khoái tụi con nhà Muggle nữa."

"Thánh sống Potter, bạn của lũ Máu Bùn! Chẳng qua là một thằng thiếu ý thức phù thủy đúng đắn, chứ mà có ý thức thì nó đã chẳng làm bạn với mấy cái thứ xuất thân Máu Bùn như con nhỏ Granger và thằng ngậm cóc Parker. Vậy mà thiên hạ cứ tưởng nó là Người kế vị Slytherin chứ!"

Peter không thèm quan tâm chuyện thằng Malfoy nó xỉ vả mình, cậu đang hồi hộp chờ nó nói tiếp, có khi xíu nữa nó sẽ tiết lộ vụ chính nó là kẻ kế vị. Nếu thật như vậy thì một trăm phần trăm con quái vật đó là con rắn, lão Hagrid và bầy nhện không liên quan gì cả, bọn chúng chỉ vô tình bò ngang hiện trường mà thôi.

"Phải chi tao biết người đó là ai để tao giúp cho một tay."

Vậy là sao? Không phải Malfoy? Hay thật, giờ mọi chuyện lại rối mù như cũ rồi.

Quai hàm Ron trệ xuống, may thay Malfoy không để ý, Harry nhanh nhảu hỏi: "Thế chắc đại ca cũng biết ai đứng sau vụ này đúng không?"

"Mày biết là tao không biết mà Goyle! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Ba tao cũng không nói cho tao biết chút gì hết về cái vụ Phòng chứa Bí mật được mở ra lần trước. Dĩ nhiên, chuyện xảy ra cách đây năm chục năm thì còn trước cả thời của ổng. Ổng thì chắc chắn là biết hết rồi, nhưng ổng nói chuyện này phải giữ kín như bưng; tao mà tỏ ra biết nhiều quá thì có khi người ta lại ngờ tao. Nhưng mà ít ra tao cũng biết được một chuyện: lần trước khi Phòng chứa Bí mật được mở ra thì có một tên Máu Bùn bị chết. Cho nên tao cá là chẳng nhanh thì chậm, thể nào phen này cũng có một đứa trong bọn chúng bị giết... Tao mong đó sẽ là con nhỏ Hermione đáng ghét, hoặc là thằng Peter Parker cũng được, đều là một lũ máu bùn kinh tởm như nhau."

Ron siết chặt tay lại, Peter cũng rất tức giận nhưng vẫn cố kìm chế lại. Harry thì trừng mắt cảnh cáo cả hai thằng và bảo: "Theo đại ca thì liệu người ta đã bắt được kẻ mở Phòng chứa Bí mật lần trước chưa?"

"Ờ, có chứ... dù là ai đi nữa thì cũng bị đuổi học. Có thể bây giờ nó vẫn còn ở Azkaban."

"Azkaban nào?"

"Azkaban - nhà tù phù thủy chứ Azkaban nào nữa hả Zabini? Hôm nay mày ăn chung với hai đứa này nên não mày teo theo tụi nó rồi hả?"

"Ba biểu tao nên nhẫn nhịn một chút và cứ để mặc cho Người kế vị Slytherin làm tới. Ba nói trường Hogwarts cần quét bọn rác rưởi Máu Bùn, nhưng biểu tao đừng có dính vô chuyện đó. Dĩ nhiên, lúc này ổng đã có đủ chuyện tào lao rồi. Tụi bây có biết Bộ Pháp Thuật vừa mới khám xét thái ấp của tao hồi tuần rồi không?  Nhưng may mắn là họ không tìm ra cái gì đáng kể cả. Ba có một số đồ Mỹ nghệ Hắc ám rất có giá trị. Nhưng cũng may, nhà tao cũng có một căn phòng bí mật, ngay phía dưới sàn phòng khách..."

"Hèn gì!" Ron thốt lên.

Nhưng Peter chợt để ý, tóc Ron đang dần đỏ trở lại, cậu cũng cảm nhận được mình đang lùn đi. Đã gần hết giờ rồi, cậu đứng bật dậy, liếc mắt ra hiệu cho hai đứa kia, càu nhàu: "Đi kiếm cho nó viên thuốc bao tử đi, mặt nó đỏ hết cả rồi."

Rồi cả đám ù chạy, hy vọng thằng Malfoy không nghi ngờ gì hết. Ba đứa cắm đầu cắm cổ chạy vào phòng vệ sinh nữ, quần áo trên người giờ rộng hơn, cậu phải kéo quần lên chạy như mấy bà thím vậy. Ron đóng cửa phòng, thở hổn hển bảo: "Cũng không đến nỗi uổng thì giờ. Tuy tụi mình vẫn chưa tìm ra được ai là kẻ đã thực hiện mấy vụ tấn công, nhưng ngày mai mình sẽ viết thư xúi ba khám xét phòng bí mật dưới sàn phòng khách nhà Malfoy."

"Hermione, ra đi, tụi này có cả đống chuyện kể cho cậu nghe nè..."

"Đi chỗ khác đi!"

Tụi nó hoang mang nhìn nhau, Harry gõ nhẹ cửa phòng: "Hermione, cậu có sao không?"

"Đáng lẽ giờ này cậu phải rã thuốc rồi chứ?"

Bất thình lình con ma Myrtle lướt xuyên qua cánh cửa, hứng chí bảo: "Úi, mấy đứa bây cứ chờ mà xem, khủng khiếp lắm."

Hermione từ từ bước ra, kéo cái mũ chùm đầu xuống, lộ ra gương mặt dính đầy lông, mọc ra cả tai dài và nhọn chỉa ra. Ron hoảng hồn giật bắn ra đằng sau. Cô bé khóc ré lên: "Cái sợi đó là lông con mèo! Chắc là Bé Bự có nuôi một con mèo! Món thuốc Đa dịch để xài cho người chứ đâu có được dùng để biến ra thú vật!"

"Thấy bà không?!"

"Nhìn bồ như Taylor Swift trong 'Cats' ấy!" Peter lỡ mồm nói, "Mà có giải được không?"

"Không sao đâu, Hermione. Tụi này sẽ đưa cậu đến bệnh thất. Bà Pomfrey không bao giờ thắc mắc tọc mạch gì đâu..."

"Mà Taylor Swift là ai thế?" Ron tò mò hỏi khi đỡ Hermione.

"Ca sĩ ở Muggle thôi." Khoan, mà những năm 90 làm gì có Taylor Swift. Thôi kệ, chắc tụi nó không để ý đâu. "Hai cậu dẫn Hermione đến bệnh thất đi, mình ở lại đây dọn chút đồ rồi qua liền."

"Nhớ nhanh lên đó."

Peter vẫy đũa phép dọn sạch mấy cái ly cối còn dính chút thuốc Đa Dịch, và cẩn thận dấu cái vạc còn dư thuốc vào trong, rồi cất gọn vài bộ áo chùng vào tủ. Chợt cậu khựng lại, ở trong cái chậu rửa phía bên kia có một quyển sách nhỏ và mỏng; cậu tò mò cầm lên, không có tựa, những trang giấy cũng không ghi gì, chỉ có những dòng ngày tháng phai mờ trên bìa, dường như là nhật ký thì phải. Nhưng dựa vào năm thì cuốn nhật ký này đã có từ năm mươi năm trước, trang đầu tiên có một cái tên ghi bằng mực đã dần phai đi: "T. M. Riddle."

Peter khó hiểu, quay sang hỏi Myrtle: "Này, Myrtle, chị có biết cái này của ai không?"

Vẻ hào hứng khi nãy của chị ta đã biến mất, Myrtle xụ mặt đi, bảo: "Ai biết, vài hôm trước tự dưng đến cầm cái đó liệng vào đầu tôi."

"Ai lại đi liệng cái này vào đầu chị làm gì chứ?" Liệng đồ vào một con ma thì nó cũng xuyên qua thôi, nghĩ vậy nhưng cậu không dám nói ra.

"Sao tôi biết được?! Tôi đang ngồi trên cái ống nước chữ U, đang suy tư về cái chết, thì nó rớt ngay trên đỉnh đầu tôi."

Thằng Malfoy bảo lần trước căn phòng Bí Mật được mở ra là tầm năm mươi năm trước, cuốn nhật ký này cũng tầm năm mươi năm trước, chắc chắn là có chút liên quan gì đó rồi. 

"Myrtle, chị ở đây bao lâu rồi?"

"Cả chục năm gì đó, tôi không có đếm ngày."

"Thế chị nhập học Hogwarts năm nào, chị có nhớ không?"

"Năm bốn mươi mấy thì phải."

Đúng là khoảng năm mươi năm về trước rồi, "Thế hồi những năm trước, ở trường này... có ai... ờm... chết không?"

Trông Myrtle hứng thú ra mặt, "Tôi."

"Cái... cái gì?"

"Ừ... có ai khác chết không thì tôi không biết, nhưng có tôi đó."

"Nhưng... sao mà chị..." Peter phân vân nên hỏi hay không, vì hỏi người đã chết lý do tại sao người ta chết nghe hơi vô duyên nhỉ. 

"Ồ, tôi hiểu ý cậu muốn hỏi gì rồi." Myrlte hứng khởi bay vụt lại gần, "Chuyện xảy ra tại đây nè, tôi trốn vô đây vì bị con bé Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của tôi ra mà chọc ghẹo miết. Tôi khóa cửa buồng tắm lại, rồi ngồi đây mà khóc. Rồi tôi nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Tôi nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự tôi cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy tôi mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi... tôi chết!"

"Sao... như thế nào mới được?"

"Tôi chỉ nhớ mình thấy đôi mắt màu vàng, bự, to. Nó túm chặt toàn thân tôi, rồi tôi bay đi lơ lững... Và rồi tôi trở lại đây. Biết để chi không? Tôi quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận xiết bao vì trót cười nhạo cặp kiếng của tôi."

"Em rất tiếc."

Con ma vẫn cứ kể lể, và thân hình trong suốt của chị ta ẩn hiện dưới ánh trăng trắng đến rợn người. Peter nuốt nước bọt khó nhọc, cậu cất cuốn nhật ký vào túi rồi rời đi.

Rốt cuộc con quái vật đó là con gì nhỉ?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com