TruyenHHH.com

Peter Parker X Harry Potter How The Story Goes

Tối hôm đó, Peter đã cẩn thận lần mò khắp lâu đài nhưng chẳng phát hiện được điều gì khả nghi cả, không lẽ giác quan nhện của cậu gặp vấn đề? Và Peter hẳn là đã quên mất cái lần đu bay ban đêm bên ngoài lâu đài hồi năm học trước thì cậu đã dính phải chuyện nguy hiểm gì rồi, nên cậu vẫn cứ phóng tơ nhìn ngó từng ngóc ngách bên ngoài Hogwarts.

Trăng đã cao quá nửa đầu, nên Peter quyết định trở về phòng sinh hoạt chung. Cậu từ tốn bò vào từ cửa sổ, vừa mới tháo giày ra leo lên giường thì bắt gặp ánh mắt Harry vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Chắc là nó mới trở về từ vụ cấm túc với ông thầy Lockhart.

Cậu cười khổ trong lòng, sao mình đã cẩn thận rồi mà cứ bị Harry bắt gặp là sao nhỉ.

Peter thì thầm hỏi: "Mới về hả?"

Harry gật đầu, trông nó dường như ngập ngừng muốn nói cái gì đó mà không dám.

"Sao thế?"

Rồi nó nhích người lại gần, nói thật nhỏ để mấy đứa còn lại trong phòng không tỉnh giấc: "Hồi nãy, lúc trong phòng với thầy Lockhart, mình có nghe thấy một tiếng nói, nghe thấy ghê lắm, nó nói là... 'ta giết mày, ta xé xác mày'... mà ông Lockhart lại bảo là không nghe thấy gì hết. Nên mình không biết là mình có bị sao không nữa, hay là ổng chỉ giả vờ thôi."

Peter im lặng ngẫm nghĩ, cùng một đêm mà Harry nghe được một giọng nói kỳ lạ, còn cậu thì cảm nhận được có gì đó nguy hiểm. Chắc chắn là trong lâu đài này có một thứ gì đó rất kinh khủng mà Peter vẫn không tìm được nó là gì.

Thế nhưng cậu chỉ bảo: "Nghe thật kỳ lạ... thầy Lockhart lại bảo không nghe thấy gì hết... có khi cậu mệt quá nên nghe nhầm không?"

"Không nhầm đâu." Harry chán nản nằm xuống giường. "Cậu cho rằng mình là đứa nói láo à?"

"Không! Ý mình không phải vậy."

Cậu ra vẻ làm ngơ trước thông tin đó, cốt để nó quên vụ đó đi. Chỉ là Peter không muốn Harry bị dính vào nguy hiểm nữa thôi.

Những đêm sau đó, Peter liên tục lén lút lần mò khắp tòa lâu đài, nhưng chẳng thu hoạch được cái gì cả, thậm chí có vài lần còn xém bị thầy Filch bắt gặp.

Harry thì biết hết, nó biết là Peter đêm nào cũng lén trốn khỏi phòng ngủ để đu ra ngoài để tìm kiếm cái giọng nói mà trước đó nó nghe được. Nhưng cái việc đó quá là nguy hiểm, Harry không hề muốn vụ việc tương tự năm ngoái xảy ra với Peter, nên nó cố sức ngăn cản lại. Dù gì chỉ là một giọng nói, lỡ đâu nó nghe lầm thật thì chẳng phải chính nó đang đẩy Peter vào rắc rối hay sao.

"Peter, mình nghĩ là cậu đừng có trốn khỏi phòng ngủ nữa, đêm nào mình cũng thấy cậu lén đi. Lỡ cậu bị bắt gặp thì sao?"

"Harry à, cậu giống Hermione quá rồi đó. Mình chỉ là đu tơ vòng quanh lâu đài thôi, chứ có phải làm gì nguy hiểm đâu!"

"Ôi, biết vậy mình sẽ không nói vụ cái giọng nói đó đâu, có khi là mình nghe lầm thật thì sao?!" Trông Harry hình như đã bực mình rồi.

"Mình bảo là không sao đâu mà."

Thấy Peter còn khá cứng đầu như thế, Harry biết có mắng có chửi cũng chẳng chui nỗi một chữ nào vào đầu Peter. Nên nó đã bày ra một vài mẹo nhỏ nhằm ngăn Peter trốn ra ngoài thêm nữa.

Tối hôm đó, Harry rủ cả phòng thức đêm chơi bài đến tận khuya, khiến Peter ngồi chờ mệt đến nỗi ngủ gục ngay tại chỗ. Mấy hôm sau đó thì Harry lén nhờ Hermione phù phép cửa sổ trong phòng, chỉ cần phát hiện có người leo ra leo vào cửa sổ thì sẽ có tiếng chuông lớn vang lên.

Đương nhiên nó chỉ nói đại lý do với cô nàng là sợ có phù thủy hắc ám nguy hiểm leo vào ám sát tụi nó, trông Hermione nghi ngờ nhưng cũng giúp Harry.

Tội nghiệp Peter không hề biết, khoảnh khắc vừa mới leo ra ngoài cửa sổ, tay giơ ra định phóng tơ thì tiếng chuông từ đâu ra kêu inh ỏi khiến cả phòng giật mình thức dậy, năm thằng con trai còn lại trong phòng đều nhìn thấy Peter đang quỳ trên bệ cửa sổ, nhìn giống như sắp nhảy xuống dưới.

"Peter! Cậu đang làm cái gì thế? Ngoài đó nguy hiểm lắm." Neville sợ hãi kêu lên.

"Mình... mình chỉ định ngắm trăng chút thôi." Peter vội vã cười trừ rồi leo xuống.

"Hôm nay có trăng đâu mà ngắm." Harry nhếch mép bảo.

Peter lừ mắt nhìn Harry, chắc là nó đầu têu bày ra cái vụ này đây mà.

"Cậu có bị làm sao không đấy? Hay là học nhiều quá đâm ra lú lẫn." Ron ngáp một hơi dài rồi cáu kỉnh nói. "Mà đứa nào đặt báo thức giữa khuya thế? Làm mất giấc ngủ ngon."

Thế là sáng hôm sau tin đồn một học sinh năm hai tên Peter Parker thích ngắm trăng đến nỗi sẵn sàng bật tung cửa leo ra ngoài trời lạnh ban đêm lan truyền khắp ký túc xá Gryffindor.

"Cũng may tụi này thức dậy kịp, chứ nếu không cậu té ngã xuống dưới thì sao? Tụi mình đang ở tầng bảy lận đó."

"Này Peter, không biết em có cần tụi anh chụp một bức ảnh mặt trăng để treo ngay đầu giường cho em không? À, hay là làm nguyên một cái gối ôm hình mặt trăng cho em ôm nhé." Hai anh em sinh đôi Weasley trêu cậu đến mức đỏ mặt.

"Hên là mình ếm bùa vào cửa sổ, chứ nếu không cậu rớt xuống dưới thì đỡ không kịp." Hermione lên tiếng. 

"Bùa á? Cậu dùng bùa gì vậy? Cậu giải nó đi."

"Không, mình nghĩ lại rồi, chắc mình không giải đâu, lỡ cậu mộng du hay gì đó lại leo ra ngoài thì sao?" Hermione thẳng thừng bảo, còn Harry thì khoái chí cười lén.

Cũng may cậu cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì cho cam nên chỉ vài ngày là vụ đó lắng xuống. Nhưng dẫn đến việc mỗi đêm Peter đều bị tụi Neville, Dean, Seamus và Ron nhắc nhở không được leo ra ngoài nữa. Với lại cậu đã dùng hết mọi cách cũng không khiến cái chuông tắt tiếng được, Hermione xài bùa gì mà dính ghê thế, và dạo này Peter cũng không còn có cảm giác nguy hiểm nữa nên cậu đã thôi lén trốn khỏi phòng ngủ.

"Cậu chơi chiêu hay lắm Harry." Peter nở một nụ cười thật trân bảo.

"Quá khen!"

.

Thấm thoát cũng tới tháng Mười, không khí lạnh lẽo và ẩm thấp bao phủ khắp trường. Peter và Hermione đang ngồi làm bài tập dưới ánh lửa ấm áp trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor thì Harry và Ron bước vào trong, tay còn chà vào nhau để giữ ấm.

"Chào, có gì mới không? Tụi này đang làm bài tập." Hermione chóng vánh nói, không hề ngẩng mặt lên nhìn hai đứa kia.

"Mấy cậu có muốn đi dự tiệc Tử Nhật của ngài Nick-suýt-mất-đầu không?" Harry hỏi.

Peter tò mò ngẩng đầu lên, "Tiệc Tử Nhật là cái gì thế?"

"Theo mình biết là kỷ niệm ngày mất phải không?" Hermione thích thú bảo. "Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!"

"Mà nếu mình đi thì mình chia buồn hay chia vui đây?" Peter hỏi.

Harry nhún vai tỏ vẻ không biết.

"Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết..." Ron nhăn mặt.

"Khoan, là hôm đó sẽ có hàng trăm con ma tham dự luôn hả?"

"Chắc là vậy!" Hermione phán một câu xanh rờn.

Má ơi! Cậu sẽ đi dự tiệc với hàng trăm con ma lận ư, lỡ tụi nó hút cậu vào trong tranh thì sao?! Peter quen nhìn thấy ma ở Hogwarts rồi, nhưng cũng chỉ dưới mười con ma, nghĩ tới cảnh nhìn thấy hàng trăm con ma mà ớn lạnh trong người.

"Mà tiệc Tử Nhật là hôm nào thế?"

"Cuối tuần này."

"Nhưng cuối tuần này là Halloween mà." Ron than thở.

Quả thật là tiệc đó trùng với ngày Halloween, nên bốn đứa tụi nó nhìn cái không khí vui vẻ, hân hoan và ấm áp trong Đại Sảnh Đường mà tiếc nuối không thôi. Nhưng Harry đã lỡ hứa rồi tụi nó đành ngoảnh mặt quay đi, hướng về phía tầng hầm lạnh lẽo. Tiệc của ma có khác, dù có thắp nến đầy đủ nhưng không khí vẫn u ám và ghê rợn như trong phim kinh dị mà cậu từng lỡ xem. Xung quanh lạnh đến mức cả đám phải ôm siết chặt cái áo chùng, chỉ tiếc là quên đem theo khăn choàng cổ rồi.

Nick-suýt-mất-đầu thì đứng ngay cửa hầm, đeo một vẻ mặt tang thương, rền rĩ lên tiếng: "Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng... Rất hân hạnh được đón tiếp... rất mừng vì bạn đã đến đây..."

Bốn đứa bước vào bên trong thì nhìn thấy một vũ hội đông đúc với sự hiện diện của hàng trăm con ma, mà con nào con nấy đều nhảy theo một thứ âm thanh khủng khiếp của ban nhạc gồm ba mươi cái cưa. Thiệt tình là Peter chỉ ước gì có cái tai nghe và điện thoại ở đây để khỏi phải để mấy thứ âm thanh kinh khủng đó lọt vào tai.

"Hay tụi mình đi vòng vòng cho ấm người đi. Chứ cứ đứng tại chỗ chắc mình chết cóng mất." Ron đề nghị. "Mà nhớ đừng có đi xuyên qua con ma nào nghen."

Thế là cả đám cẩn thận len lỏi phía bên ngoài sàn nhảy, có một vài con ma quen thuộc ở Hogwarts, có một vài con ma xa lạ mặc những bộ đồ từ thời Trung cổ. Peter reo lên khi chợt nhìn thấy một con ma quen thuộc.

"Này, hình như đó Myrtle, mấy cậu nhớ không, hồi đó mình từng kể đấy."

"Cái gì? Ôi không, mình không muốn gặp mặt Myrtle đâu." Hermione kêu. "Chị ta khó chịu lắm."

"Mình đâu thấy chị ấy khó chịu gì lắm đâu nhỉ? Hình như Myrtle chỉ là quá nhạy cảm mà thôi."

"Ôi, Peter, cậu đừng có ra vẻ là hiểu một chút gì về con gái nữa được không? Đó là một phạm trù mà mình cho rằng cậu không hề biết một chút gì cả." Hermione đanh đá nói, rồi liếc nhìn cái bàn đầy thức ăn đã mốc meo một cách kinh tởm. "Con ma Myrtle đó cứ hở xíu là nổi khùng làm ngập nước lênh láng, rồi khóc lóc tỉ tê, làm sao mình chịu nỗi."

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, con ma Myrtle trôi lơ lững lại gần, cái mặt héo hon của chị ta trông tươi hơn một chút khi nhìn thấy Peter: "Chào."

"Chào chị Myrtle, nhớ em không?" Peter cố rặn ra vẻ hớn hở nhất có thể, vì mùi ôi thiu của đồ ăn làm cậu muốn nôn mửa lắm rồi.

"Đã lâu lắm rồi không thấy cậu, tôi nghĩ cậu chỉ cần ăn thêm vài món ở đây là có thể gặp lại tôi đấy." Myrtle hất mặt về cái bàn tiệc, và quay mặt sang Hermione, "Còn cô chẳng phải là con nhỏ hay vào cái bồn câu tiêu ở chỗ tôi sao?"

"Chị khỏe không, chị Myrtle? Thật là hay được chị ở ngoài cầu tiêu." Hermione cười giả tạo.

"Thường thôi." Myrtle nói với vẻ u sầu mơ màng. "Lâu lắm rồi tôi mới tới chỗ đông người thế này, có chút không quen, nếu không nhờ vào ông Nicholas hiếm có tử tế mời thì ta cũng thèm đến đâu."

Quả thật bốn đứa tụi nó cũng cảm thấy thế, nếu ngài Nick-suýt-mất-đầu mời thì tụi nó thà ở Đại Sảnh Đường dự tiệc Halloween luôn cho rồi. Đợi đến khi bài phát biểu của Nick kết thúc, thì cái bụng đói ùng ục của bốn đứa đã chịu không nỗi nên tụi nó lén ra về.

Ron dẫn đầu cả bọn hướng về Đại Sảnh Đường, nói bằng một giọng tràn trề hy vọng: "Chắc chưa  hết món tráng miệng đâu."

"Ôi, mình đói đến meo mốc luôn rồi." Peter vừa nói xong thì chợt đứng sững người lại, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.

Lại nữa rồi, cái cảm giác ấy, có một thứ gì đó, rất nguy hiểm đang ở gần đây.

Peter dáo dác nhìn quanh một cách cẩn trọng và đề phòng, nhưng vấn đề là, cậu không biết cụ thể nó đang ở đâu. Bên cạnh, Harry cũng thế, nó áp tai vào tường, như nghe ngóng một thứ gì đó, và liếc nhìn hành lang cổ kính.

"Hai cậu làm sao thế?" Ron ngơ ngác hỏi, Hermione cũng hoang mang nhìn theo.

"Im lặng một chút, lại là cái giọng nói đó..." Harry lầm bầm. "Nó đang di chuyển."

Harry dừng lại một chút, như ngẫm nghĩ một thứ gì đó, rồi nó chạy đi: "Đi lối này!"

Peter cũng chạy theo, cuối cùng rồi thì Harry cũng bị cuốn vào nguy hiểm; mà cậu hoàn toàn không hề muốn như vậy. Nhưng đâu còn cách nào khác nữa, vì cậu biết, có ngăn cản lại cũng không được, Peter và Harry khá giống nhau, đều có chút liều mạng.

"Hắn sắp giết ai đó!" Harry thốt lên, khiến Ron và Hermione ngạc nhiên cực độ, còn Peter thì ngỡ ngàng, không lẽ trong trường có một tên sát nhân giấu mặt, chọn đúng ngày lễ Halloween để hành động nữa chứ.

Trong thân tâm Peter hy vọng lần này cũng giống như trước kia, chỉ là nghe thấy thế rồi thôi, chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Nhưng cảnh tượng cậu sắp nhìn thấy, có lẽ sẽ đánh bay cái suy nghĩ ấy.

Bốn đứa tụi nó chạy hồng hộc lên tận tầng hai, tuốt khúc quanh dẫn đến hành làng cuối củng vắng tanh. Ron bảo khi quệt vài giọt mồ hôi trên trán: "Harry, rốt cuộc là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả..."

Peter cẩn thận liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nhìn vào bức tường trước mặt. Cậu chạy lại gần xem, trong lúc không cẩn thận còn xém trượt ngã do một vũng nước lớn phía dưới sàn, Peter thấy trên bức tường đá bị ai đó viết bậy lên một cách lem nhem bằng một thứ mực đỏ hệt như máu, ghi hàng chữ: "Phòng chứa bí mật đã được mở ra. Kẻ thù của người thừa kế, hãy coi chừng!"

Cảnh tượng lúc này trông hệt như trong một bộ phim kinh dị, từng hàng chữ ánh lên một cách mập mờ dưới ánh đuốc lập lòe, đó là chưa kể có gì đó bị treo lủng lẳng bên dưới.

"Đó... đó là cái gì thế?" Ron kêu lên.

"Hình như là một thông điệp gì đó thì phải?" Hermione run sợ bảo.

"Không phải, ý mình là... cái thứ bị treo bên dưới."

Tụi nó lại gần dòm kỹ hơn thì phát hiện ra... đó là con mèo Noris của ông thầy giám thị Filch. Nó bị treo đuôi trên cán đuốc, cả người nó cứng đơ, mắt mở trừng trừng như vừa gặp phải Medusa vậy. Bốn đứa bất động trong giây lát, rồi Peter lên tiếng đầu tiên: "Nó... bị hóa đá phải không?"

"Chắc là thế..."

"Tụi mình nên đi ra khỏi chỗ này thôi..." Ron đề nghị. "Tụi mình không làm gì được đâu, mình không muốn chúng ta bị bắt gặp trong tình cảnh này đâu."

"Sao chúng ta không thử xem... có giúp được gì cho nó không?" Harry lúng túng bảo.

"Để mình thử xem." Peter giơ đũa phép ra, hô: "Finite Incantatem."

Vẫn không có gì thay đổi, cậu vẫn không nản lòng: "Reparifors. Rennervate."

Con mèo vẫn cứ cứng đơ như cũ, Hermione đành phải lên tiếng: "Peter à, mình nghĩ rằng mình không thể giải được bằng bùa chú thông thường đâu. Trong sách có nói là tồn tại rất nhiều thứ khiến người ta bị hóa đá, mình phải biết được nguyên nhân chính xác mới tìm cách giải được."

Cùng lúc đó phía bên ngoài âm thanh ồn ào dần dội về, Peter nhanh chóng cất đũa phép đi. Nếu có ai nhìn thấy cậu cầm đũa phép chĩa lung tung vào bà Noris đang bị hóa đá thì chẳng phải cậu trở thành nghi phạm lớn nhất hay sao. Chỉ vài giây sau, học sinh dần ùa về đây khiến bốn đứa tụi nó chẳng kịp chạy ra chỗ khác trốn đi; tiếng cười nói hân hoan của đám học trò dần lắng xuống khi tụi nhỏ nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn trước mắt. Còn bốn đứa Harry, Peter, Ron và Hermione thì đứng tách biệt ra một bên như bị cô lập tại chỗ.

Sự im lặng chỉ kéo dài vài giây cho đến khi chất giọng nhựa nhựa khó ưa của thằng Malfoy vang lên: "Kẻ thù của người thừa kế, hãy coi chừng! Tiếp theo là tụi mày đấy, đồ máu bùn!"

Nói xong nó nhe răng cười một cách khinh khỉnh.

Không có ý gì đâu, nhưng trong một khoảnh khắc, Peter đã nghĩ rằng kẻ gây ra trò này là thằng Malfoy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com