TruyenHHH.com

Pernut Wakaranai

Cậu có hiểu nỗi lòng và sự khó khăn của người đi rừng không?


Lúc đọc được bình luận này trên phát sóng trực tiếp, Park Dohyeon chỉ âm thầm cười rồi rất vô tư nói rằng: "Mọi người ơi, mình là xạ thủ mà nên không cần hiểu nỗi khó khăn của người đi rừng làm gì đâu. Xạ thủ thì chỉ cần phối hợp tốt với đường giữa và hỗ trợ thôi.."


Đoạn video này được người hâm mộ tích cực cắt lại rồi đăng tải lên mạng, vô tình bị Han Wangho xem trúng khi anh đang nằm trong phòng ngủ, nghịch điện thoại, bên cạnh có một con rắn đang quấn chặt cơ thể anh. Người đi rừng chán ghét cười khẩy rồi nhìn sang em bạn trai vẫn đang chưa biết gì đến lỗi lầm của bản thân, vô tư vừa ôm người đẹp vừa xoa tay quanh eo anh, hai mắt díu lại, đang trên đà ngủ thiếp đi mất.


Han Wangho lớn hơn Park Dohyeon hai tuổi nên anh cũng thường tự nhận bản thân mình trưởng thành hơn đối phương rất nhiều nên sẽ không vì những lời nói này mà giận dỗi cậu. Thế nhưng trong lần phát sóng tiếp theo của bọn họ, khi Park Dohyeon bị chuyển sang vị trí đi rừng, muốn hỏi ý kiến của Han Wangho thì suýt bị anh ta lơ đẹp.


"Tốc độ tấn công của Poppy không ổn lắm nhỉ?" - Nói xong cũng không nghe ai đáp lời. Lúc này đây, radar bạn trai của Park Dohyeon đã run lên, báo hiệu hình như có gì đó sai sai nhưng lý trí lại bảo có lẽ Han Wangho đang bị phân tâm nên không trả lời. Thế là vị xạ thủ phải gọi người nọ thêm một lần nữa, thậm chí còn có ý đồ trả đũa khi không thèm đệm thêm từ "anh".


"Wangho à."


Người bị nhắc tên từ phía bên kia có chút chột dạ khi nghe thấy giọng điệu mang theo chút cảm giác không hài lòng từ phía Park Dohyeon, bao nhiêu nỗ lực tỏ ra cứng rắn đều bị thu về, chỉ đành cụp tai đáp lời cậu. - "Ừm, đúng rồi đó."


Park Dohyeon giờ đây đã hài lòng, cũng không tiếp tục bắt chuyện với anh mà tiếp tục quay về trò chơi. Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, vị xạ thủ duỗi người vươn vai rồi lập tức đứng dậy, đi sang phía Han Wangho đang ngồi bó gối trên ghế xoay, áo bông trắng bị kéo xuống, để lộ phần vai hững hờ với chiếc áo thun chệch sang một bên. Cậu chống tay bên hông rồi cúi người, nhìn vào trong điện thoại anh, thấy anh đang lướt mạng để xem lại các video mà người hâm mộ đã cắt ra đăng lên trong lúc họ đang phát sóng.


Lúc xem đến đoạn Han Wangho bị bắt chọn giữa năm Viper hay năm Doran, tai Park Dohyeon vô thức vểnh lên một chút, chờ đợi xem anh đưa ra câu trả lời như thế nào.


Không biết đâu..~ Wakaranai..


Người trong video khúc khích cười ngọt ngào, hai tay duỗi về phía trước, trông như một cục bông mềm mại, vô hại. Quả nhiên người hâm mộ rất thích dáng vẻ này của anh, phần bình luận rộn ràng khen ngợi trong khi Park Dohyeon thì cau mày, đưa tay ra giật lấy điện thoại của Han Wangho, khiến anh giật mình quay ghế ra phía sau, giờ đây mới nhận thức được có người từ nãy đến giờ đều âm thầm đứng sau lưng mình, lén lút xem chung điện thoại.


"Sao không chọn em?"


"A? Chỉ là câu hỏi trêu chọc của fan thôi mà, sao em lại nghiêm túc thế?" - Han Wangho vô cớ bị đối phương gằn giọng hỏi, có hơi không vui mà đứng dậy, rướn người muốn lấy lại điện thoại từ tay cậu nhưng lại gặp khó khăn vì Park Dohyeon đã giơ nó lên cao hơn tầm với của anh.


"Dù là thế đi chăng nữa thì anh vẫn có thể chọn em cơ mà."


Phát sóng đến khuya đã rất mệt, nay còn phải cùng em bạn trai đôi co về một vấn đề nhỏ như hạt cát, Han Wangho thật sự cảm thấy đau đầu, gắt gỏng trả lời cho có. - "Được rồi, anh chọn năm Viper, hài lòng chưa?"


Trong cãi vả, chỉ cần một bên to tiếng liền có thể khiến cho vấn đề bị thổi phồng. Lần này là do Han Wangho nhất thời không kiểm soát được cảm xúc, sau khi vô tình nổi giận thì bắt đầu cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Park Dohyeon. Cậu không nói gì, chỉ trả điện thoại lại cho anh xong quay người đi lại bàn của mình, lấy áo khoác và dọn dẹp để chuẩn bị ra về.


Han Wangho thấy cậu muốn rời đi mà không đợi mình, trong lòng vừa tổn thương vừa cảm thấy bất công. Rõ ràng Park Dohyeon cũng trước mặt người hâm mộ ác ý nói không cần quan tâm đến người đi rừng, chỉ cần thân thiết với hỗ trợ và đường giữa, nên anh nghĩ mình cũng có quyền được giận, được giống cậu mà buông ra mấy lời trả đũa. Thế mà chỉ mới mồi chút lửa đã bị tỏ thái độ, Han Wangho thật sự rất bực bội.


Anh hậm hực dọn lại bàn, vốn định đem vỏ bánh khi nãy ăn vứt vào sọt rác nhưng sau một lúc nghĩ ngợi lại đem đặt lên bàn của Park Dohyeon xong mới lon ton chạy ra khỏi phòng tập. Ai ngờ chỉ mới vừa bước ra khỏi cửa đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy, kéo đi thẳng vào khu vực nhà vệ sinh ở phía cuối hành lang. Han Wangho bị Park Dohyeon mạnh bạo đẩy vào trong một buồng vệ sinh. Người đi rừng chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã bị khóa lại, giam giữ bọn họ trong một không gian có chút nhỏ hẹp.


"Park Dohyeon, em lại phát điên vì chuyện gì..?" - Người đi rừng nghiến răng nói rồi dùng tay đánh lên ngực cậu, ngay lập tức cổ tay bị nắm lại giật ngược ra sau, làm cho Han Wangho mất thăng bằng, suýt thì ngã nếu không nhờ vào cánh tay đã nhanh chóng giữ đằng sau eo anh. Park Dohyeon mạnh mẽ siết chặt thắt lưng của Han Wangho kéo về phía mình, hai cơ thể dán chặt vào nhau truyền nhiệt qua lại, tạo nên một bầu không khí có chút ám muội.


"Anh ơi, em giận mà sao anh không dỗ em?" - Park Dohyeon giả vờ nũng nịu, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Han Wangho dụi dụi, một phen làm đối phương nổi hết da gà da vịt. Lý do là vì vị xạ thủ không phải là kiểu bạn trai thích nhõng nhẽo với người yêu nhưng một khi đã bày ra dáng vẻ này thì tức là cậu đang muốn một điều khác, một điều mà chỉ Han Wangho mới có thể đáp ứng.


"Tại sao phải dỗ em? Là em phải dỗ anh chứ..? Em cũng trên phát sóng nói rằng không cần quan tâm tới người đi rừng còn gì.." - Trong khi Han Wangho đang bày tỏ nỗi lòng của mình thì một bàn tay xấu xa của Park Dohyeon đã luồn được vào bên trong áo anh, tay còn lại thì chu du xuống bên dưới, cho tay vào bên trong quần nhỏ, xoa nắn hai cánh mông mềm mại.


"Thì ra anh giữ chuyện này trong lòng nên hôm nay mới giở trò chọc em." - Park Dohyeon thầm nghĩ Han Wangho thật dễ thương, dù là lúc yêu hay lúc giận, cũng đều quá đỗi khả ái. Chiều cao chênh lệch khiến cậu có thể từ phía trên nhìn xuống gương mặt hây hây hồng của anh, còn có thể trao môi hôn lên cánh mũi thẳng tắp, cố gắng xoa dịu cơn hờn dỗi của anh trai nhỏ.


Han Wangho không thèm trả lời, chỉ yên phận để cho Park Dohyeon rải những nụ hôn ở khắp nơi rồi đặc biệt dành cho khu vực đằng sau tai thật nhiều sự chăm sóc vì cậu biết, đó là điểm nhạy cảm nhất của anh. Chiếc hộp chứa đựng ham muốn tình dục của Han Wangho dần dần bị cạy mở, khiến hơi thở anh dần trở nên rối loạn, quần áo phủ trên người cũng cảm thấy thật nặng nề.


Sau khi thỏa thích nắn mông Han Wangho xong, Park Dohyeon mới từ từ đem một ngón tay sờ lên kẽ hở giữa hai quả đào, vuốt một đường từ dưới lên trên và khẽ ấn vào khi tìm thấy lỗ nhỏ mà cậu rất thích.


"Ồ? - Vị xạ thủ nhướn mày cười khi cảm nhận được bên trong của Han Wangho vừa ướt vừa mềm, giống như trạng thái sau khi được cậu mở rộng mỗi khi làm tình. Bị bắt quả tang, anh trai nhỏ trong lòng cậu xấu hổ mím môi rồi vùi mặt vào lồng ngực Park Dohyeon, nhỏ giọng thú nhận hành vi dâm đãng của mình.


"Dạo này bận bịu, không thể làm tình nên anh tính là— Em biết đó, mỗi lần mở rộng đều tốn rất nhiều thời gian nên là anh đã—" - Han Wangho ấp úng nói không ra chữ còn Park Dohyeon thì không bận tâm đến chuyện này cho lắm.


"A... Vậy tức là anh đã ngồi phát sóng trước hàng trăm người, suốt ba tiếng đồng hồ với một cái lỗ ướt đẫm nước, trong khi chờ em đến chịch anh? Tuyển thủ Peanut thật là dâm đãng quá đấy.." - Dirty talk là sở trường của Park Dohyeon, điều này anh đã được toàn vẹn nếm trải trong lần đầu cùng người nọ mây mưa, thế nhưng dù nghe bao nhiêu lời tục tĩu đi chăng nữa thì Han Wangho vẫn không thể bình tĩnh được, dục vọng trong quần cũng theo giọng nói trầm ấm của cậu mà ngẩng đầu dậy. Han Wangho yếu ớt lắc đầu nhưng Park Dohyeon biết anh rất thích nghe mình buông ra những lời nhục mạ như vậy, minh chứng là hậu huyệt phía sau bắt đầu co rút, đem một ít chất bôi trơn tràn ra kẽ mông, làm ướt ngón tay cậu.


Không để anh chờ lâu, Park Dohyeon bắt đầu nhét hai ngón tay vào bên trong thịt huyệt ấm nóng, như mọi lần tìm đến tuyến tiền liệt mà nhấn vào, khiến Han Wangho ngẩng mặt rên rĩ, vẻ ngây thơ khi nãy bị thay thế bởi cảm giác phong tình đầy quyến rũ. Bọn họ nhìn nhau đắm đuối, muốn bắt trọn khoảnh khắc đôi bên đều bị tình dục chiếm lấy não bộ, đem gương mặt say mê của người mình yêu biến thành chất kích dục, kích thích ham muốn lên đến cao nhất.


Ngón tay thon dài của Park Dohyeon bị kẹp giữa cánh mông đầy đặn, ra vào dễ dàng nhờ vào chất dịch bôi trơn, đem Han Wangho sướng đến hai chân đều run rẩy, đứng không còn vững. Biểu cảm kích tình của anh trai nhỏ quá đỗi quyến rũ, khiến cậu không kiềm được mà cúi đầu bắt lấy đôi môi hình trái tim đang hé mở, nhiệt tình vừa hôn vừa mút, làm nụ hôn ngày càng trở nên ướt át, có thể sánh ngang với độ ướt ở giữa bờ mông anh.


Dù vừa được hôn vừa được dùng tay làm cho sung sướng, song Han Wangho cảm thấy như thế vẫn không đủ. Bọn họ đã không làm tình trong một thời gian dài nên nhất thời ham muốn tình dục của anh đã bị đẩy lên cao hơn so với bình thường, so với một hai ngón tay, Han Wangho thèm thứ khác to hơn, dày hơn. Người đi rừng bắt đầu uốn éo người rên rĩ, tách khỏi nụ hôn của Park Dohyeon mà lần bàn tay nhỏ của mình sờ đến thứ vũ khí đang bị giấu đi bên trong quần của cậu, xoa nắn.


"Dohyeon à.. Cho anh cái này đi.." - Han Wangho nũng nịu nói rồi dùng tay móc vào phần thắt lưng, chậm rãi kéo xuống chiếc quần thể thao của Park Dohyeon. Lúc này đây, cậu mơ hồ thấy trên đầu anh trai nhỏ mọc hai cái sừng màu đen bé tí tẹo, đằng sau còn có thêm một cái đuôi thon phất qua phất lại, rất ra dáng một ác quỷ nhỏ, đến đây để khơi gợi lòng dạ hiểm ác của cậu.


"Hm? Phép lịch sự của anh đâu? Phải tự mình đến chào hỏi nó đi chứ?" - Park Dohyeon nhếch môi cười khi thấy Han Wangho bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, kéo theo quần cậu tuột xuống sàn nhà. Người đi rừng nâng gậy thịt của đối phương trong tay rồi kề má mình đến dụi dụi xong chu môi hôn lên lỗ chuông, khúc khích cười thành tiếng. - "Chào Dohyeon nhỏ, hôm nay cũng giúp đỡ anh nha~"


Có ai trên đời này sắp khẩu giao cho người yêu mà vẫn còn đầu óc để diễn trò như anh không? Park Dohyeon bất lực cười, đứng nhìn Han Wangho dùng tay vuốt dọc chiều dài, lâu lâu lại đưa môi hôn và liếm nhẹ, nhưng phần lớn thời gian vẫn là cùng dương vật mình nói chuyện phiếm.


Lâu ngày mới gặp lại, Dohyeon nhỏ có nhớ anh không?


Đừng có như chủ nhân của mày, toàn làm anh giận không à.


Dohyeon nhỏ phải yêu thương anh, phải chăm sóc cho anh thật tốt đó.


Sau một lúc phải đứng nghe cuộc độc thoại của Han Wangho, Park Dohyeon dần mất kiên nhẫn, bàn tay lớn lần ra sau rồi nắm lấy gáy anh, đẩy đầu anh lại gần dương vật của mình như để gợi nhắc về nhiệm vụ của người nọ. - "Anh ơi, thằng nhỏ nó hơi bực anh rồi kìa, thấy nó đỏ lừ rồi không? Đừng trêu nó nữa nào, kẻo một hồi nó làm anh khóc hết nước mắt đấy.."


"Hừ, suốt ngày dọa anh.." - Han Wangho bày ra gương mặt ủy khuất nhưng vẫn thuận theo ý của Park Dohyeon mà cầm dương vật ở phần gốc rồi bắt đầu ngậm nó vào miệng, dùng lưỡi đảo quanh phần đầu khấc, từ từ cho toàn bộ chiều dài trượt sâu vào bên trong. Park Dohyeon ngửa cổ thở hắt ra khi dương vật được bao trong khoang miệng ấm áp của người yêu, cảm giác thỏa mãn dâng tràn trong lồng ngực.


Kĩ thuật của Han Wangho lúc nào cũng rất tốt, phản ứng nôn mửa gần đây cũng dần mất đi, tất cả đều nhờ vào những buổi rèn luyện bí mật giữa bọn họ mỗi khi đêm về. Khi mọi người đều đã ngủ say, Park Dohyeon sẽ gọi anh đến phòng tập rồi đẩy người nọ ngồi xuống sàn nhà, bắt anh khẩu giao cho mình trong khi mình sẽ dùng máy tính để chơi game. Han Wangho dù miệng mỏi nhừ nhưng vẫn phải chui rúc giữa háng của Park Dohyeon, vô sỉ đem gậy thịt phun ra nuốt vào, liếm láp như ăn kem, đợi đến khi cậu hoàn thành xong việc chơi game sẽ đè anh ra bàn mà chịch cho bắn tinh. Đôi khi, nếu Park Dohyeon đủ hào phóng, cậu sẽ đút cho lỗ nhỏ bên dưới của anh ăn no rồi bắt anh phải trở về kí túc xá trong tình trạng bắp đùi ướt đẫm tinh trùng của cậu.


Giờ đây, thành quả của việc mỗi ngày chăm chỉ luyện tập đó là Han Wangho đã có thể nuốt toàn bộ chiều dài của Park Dohyeon vào trong họng mà không còn cảm giác buồn nôn như khi trước. Hai mắt anh nhắm nghiền trong quá trình khẩu giao, bờ môi hồng hào bao lấy dương vật trông quyến rũ đến mức chỉ cần ngắm anh thôi cũng đủ kích thích Park Dohyeon muốn bắn ra bên ngoài. Chết người hơn nữa chính là khi Han Wangho đột nhiên đem quần của mình cởi ra rồi banh chân, lần tay xuống tự mình an ủi cậu em bị bỏ rơi, cổ họng còn cất nên tiếng rên rĩ như mèo động dục. Vuốt ve dương vật được một lúc, Han Wangho bắt đầu đổi đối tượng, chuyển sang lỗ nhỏ đang mấp máy môi phía sau mà đút ngón tay vào, mô phỏng theo hành động khi nãy của Park Dohyeon, tìm kiếm điểm nhạy cảm của chính mình mà đâm chọc.


Lúc này, trong không gian đang vang lên hỗn tạp những âm thanh đầy dâm dục, tỉ như tiếng mút mát dương vật, tiếng nước òm ọp từ phía sau hậu huyệt, tiếng gằn giọng vì khoái cảm của Park Dohyeon cũng dần trộn lẫn vào những âm thanh nỉ non ngọt ngào phát ra từ cổ họng của Han Wangho. Bọn họ cùng một lúc đắm chìm trong tình dục, không còn lối thoát cũng không có ý định lùi bước, thỏa sức lao vào nhau như loài thiêu thân thích đâm đầu vào trong ánh sáng.


Đầu óc của Park Dohyeon bắt đầu nhũn ra khi Han Wangho nhấn đầu lưỡi lên lỗ chuông rồi làm hành động hút lên nơi đó, đem cậu suýt thì bắn ra. Nếu đây chỉ là một buổi luyện tập thông thường thì có lẽ Park Dohyeon sẽ cho Han Wangho nuốt tinh dịch của mình ngay lúc đó, nhưng hôm nay thì khác, cậu muốn cho anh thưởng thức mùi vị thật sự của tình dục. Park Dohyeon dùng tay chặn trán anh lại xong từ từ rút dương vật ra khỏi cái miệng háu ăn của đối phương, bắt anh đứng dậy, quay lưng về phía mình.


"Tuân lệnh ~" - Han Wangho biết bản thân sắp được khen thưởng, bèn vui vẻ nghe lời rồi quay người, trèo lên nắp bồn cầu xong chu mông về phía cậu. Hậu huyệt được anh nhiệt tình khuếch trương lại càng thêm ướt đẫm, đỏ hồng và trông mềm mại hệt như bờ môi của chủ nhân nó. Park Dohyeon khô khốc vuốt ve dương vật của chính mình trong khi đưa mắt chăm chú nhìn vào lỗ nhỏ đang co rút trước mặt, cuộn lửa trong lòng cháy ngày một lớn.


Thấy vị xạ thủ chưa lập tức xâm nhập, Han Wangho có chút gấp gáp mà đưa tay về sau, tách cánh mông ra rồi ngoe nguẩy hông, khiêu khích máu nóng của Park Dohyeon lên tới đỉnh điểm. - "Dohyeon nhỏ ơi, đến chơi với anh đi nào.."


Một cái tát giáng xuống mông mềm, khiến Han Wangho giật nảy người mà nhìn sang gương mặt đầy ý trêu chọc của Park Dohyeon. Cậu từ từ tiến lại gần, đem đỉnh dương vật nhấn vào một chút rồi lại rút ra, ác ý trêu đùa với dục vọng của anh, khiến anh bất lực ưỡn mông về phía sau, cố gắng đẩy thứ gậy thịt to lớn đó vào sâu hơn một chút. Hành động này bị Park Dohyeon chặn lại bằng cách nắm chặt eo nhỏ, không cho anh tùy tiện động đậy thân dưới.


"Bé nói cho em nghe, muốn bị em chơi thành thế nào?" - Vị xạ thủ buông lời tục tĩu lúc cắn lên vành tai nhạy cảm của Han Wangho, cảm nhận con mồi trong tay mình run rẩy vì thèm muốn. Dương vật Park Dohyeon cà lên rãnh mông, bắt chước động tác đẩy hông nhưng không đi vào, thúc giục Han Wangho gấp gáp đến trái tim muốn nổ tung.


"Muốn em chơi cho anh khóc, đi cũng không nổi, phải nhờ em bế a..." - Người đi rừng nức nở nói, cảm nhận dâm dịch chảy ra từ lỗ nhỏ ngày càng nhiều, đem lại cảm giác mát lạnh ở bắp đùi. Ngỡ rằng nhiêu đó đã đủ để đối phương đâm vào, ai ngờ Park Dohyeon chỉ cùng lắm chạm tay vào dương vật của anh, giúp anh tuốt lộng chứ chưa tiến vào. Dù khoái cảm vẫn đến nhưng cảm giác trống rỗng ở hậu huyệt vẫn khiến Han Wangho không hài lòng, liên tục đưa đẩy hông như đang động dục.


Từ đằng sau, Park Dohyeon áp sát lồng ngực vào lưng anh, sau đó cúi xuống cắn vào gáy, không kiêng nể mà để lại một dấu hôn đỏ ửng trước khi thì thầm thật khẽ vào tai anh. - "Năm Viper hay năm Doran, chọn đi?"


Người đi rừng bối rối nghĩ thầm, không lẽ bản thân bị đè ra chơi ở nơi công cộng, tất cả là vì câu nói đó? Tính chiếm hữu lẫn máu ghen tuông của Park Dohyeon thật sự quá cao rồi đi, Han Wangho khổ sở cong môi cười rồi cố gắng quay đầu, hôn lên đường cằm của cậu.


"Tất nhiên là năm Viper a~" - Người trước mặt khúc khích cười, dáng vẻ y hệt như lúc đang phát sóng và bảo rằng mình không biết. Chỉ khác ở chỗ Han Wangho đang không ngồi trên ghế trước ánh mắt của hàng trăm người mà lại bị nhốt trong cùng một buồng vệ sinh với cậu, mông kề vào dương vật dựng đứng, thèm thuồng ngoe nguẩy mông đòi bị chịch. Giờ đây, câu trả lời cần nghe cũng đã nghe rồi nên sự kiên nhẫn của Park Dohyeon cũng dần mỏng đi. Dương vật từ từ bị cậu đẩy vào lỗ nhỏ, cảm giác bên trong bị căng ra khiến Han Wangho phải há miệng thở dốc. - "A..~ To..to quá..."


Vị xạ thủ đẩy eo, đem toàn bộ chiều dài chôn vào trong hậu huyệt vừa chật vừa nóng trong khi vòng tay ôm chặt lấy anh, bóp lên bầu ngực rồi xoa nắn, nặn lên núm vú hồng hào. Han Wangho ngửa cổ dựa ra phía sau, cảm nhận chiều dài khủng bố đang tiến vào ngày một sâu, chạm được đến những nơi mà ngón tay không thể động đến, khiến anh không kiểm soát được mà bắt đầu rên rĩ loạn cả lên.


Trong lúc kích tình, người đi rừng thoáng nghĩ tới câu hỏi vừa nãy, đầu óc bay bổng tưởng tượng rằng nếu bây giờ có tận năm Park Dohyeon trên đời thì sẽ như thế nào?


"Dohyeon ơi, nếu có năm Viper thật thì em có nhường anh cho họ không...?" - Han Wangho mơ hồ nói trong giữa trận làm tình, khiến Park Dohyeon bối rối, nhịp đâm chọc cũng bị trật đi một chút nhưng rất nhanh đã lại trở về với tốc độ gấp gáp như vũ bão. Cậu đem anh quay về phía mình, bế anh lên áp lên cánh cửa đằng sau rồi tiếp tục đút dương vật vào hậu huyệt co rút. Đột nhiên bị nâng lên không trung thế này khiến Han Wangho có chút sợ hãi, buộc phải bám vào vai của Park Dohyeon, hai chân thì dang rộng quắp vào người cậu, cả cơ thể như bị đóng đinh trên dương vật cường bạo.


"Hừ.. Nếu có năm bản thể của em, em sẽ bắt họ phải chăm sóc anh thật tốt, như kiểu bảo họ đấm lưng rồi bóp vai cho anh, giúp anh dọn dẹp phòng ốc, giúp anh nâng tạ khi đi tập gym. Sao cũng được, nhưng riêng việc đè anh ra chịch thì phải là em làm, chỉ một mình em, nghe chưa?" - Park Dohyeon kề trán mình áp lên trán anh, nghiêm túc trả lời làm Han Wangho có chút bất ngờ. Anh không nghĩ đối phương sẽ quan tâm đến câu hỏi đó của mình, còn ngỡ rằng sẽ bị chơi mạnh hơn vì dám ăn nói vớ vẩn giữa lúc làm tình. Thế nhưng vì câu trả lời đó mà Han Wangho cảm thấy rất vui, thì ra Park Dohyeon yêu anh đến mức sẵn sàng ghen tị với cả chính bản thân cơ.


"Ưm...cho em chịch mà...cho em chịch bao nhiêu cũng được.." - Người trước mặt cậu trưng ra một nét cười ngốc nghếch rồi lại há miệng rên rĩ khi tuyến tiền liệt bị dương vật đâm nát, đôi mắt dần mất đi sự tập trung. Thế nhưng Park Dohyeon dần cảm thấy không gian bây giờ là quá chật chội, bèn tạm thời rút cự vật ra rồi mở cửa, đẩy anh bước ra bên ngoài. Người đi rừng lảo đảo đi về phía trước theo sự áp chế từ đằng sau của Park Dohyeon cho đến khi cả hai dừng lại trước chiếc gương của nhà vệ sinh. Lúc này, vị xạ thủ mới bế anh lên, tay móc ở bắp đùi rồi tách nó ra, cho anh nhìn thấy toàn vẹn dáng vẻ dâm đãng của mình.


"A...a...—" - Lần đầu chứng kiến khung cảnh dương vật thô to của Park Dohyeon đi vào trong lỗ nhỏ, Han Wangho xấu hổ muốn nhắm chặt mắt nhưng lại không thể khi bắt gặp ánh nhìn sắc như dao găm của cậu phản chiếu trên mặt gương, toát ra khí chất đe dọa. Sợ bản thân sẽ bị cậu chơi chết, Han Wangho đành phải nức nở dán mắt nhìn vào cơ thể đỏ ửng đang bị đối phương cường bạo chiếm đoạt, đặc biệt bị thu hút bởi hậu huyệt đẫm nước đang hút vào dương vật của Park Dohyeon, lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang từ trên đầu chiếu xuống. Gậy thịt của Park Dohyeon đặc biệt vừa lớn vừa dài, lúc làm tình anh thường không để ý nhưng giờ đây mới nhận ra rằng mỗi lần cậu đâm vào thì trên bụng đều xuất hiện một điểm gồ lên, thật sự quá đỗi dâm dục.


Thì ra lúc làm tình có thể trưng ra vẻ mặt như vậy, Han Wangho thầm nghĩ trong khi há miệng thở dốc, bị biểu cảm dâm đãng của chính mình kích thích đến tê rần cả da đầu. Hơn nữa, sự chênh lệch giữa thân hình cường tráng của Park Dohyeon với dáng vóc mảnh mai của anh càng làm anh cảm thấy có chút thích thú khi bị cậu ức hiếp như vậy. Ngay cả Han Wangho cũng thầm khen ngợi sự quyến rũ của bản thân, trên mặt hiện lên ý cười, hậu huyệt bên dưới cũng tự động co rút.


Dương vật đâm càng sâu thì Han Wangho càng cảm thấy sung sướng, bèn gấp gáp đưa tay đến tuốt thật nhanh cậu nhỏ của chính mình. Park Dohyeon cũng không có ý định ngăn cản anh vì ngay cả cậu cũng cảm thấy bản thân sắp bị lỗ nhỏ hư hỏng ép bắn. Vị xạ thủ nhe nanh cắn lên bả vai trắng ngần của Han Wangho, nhẫn tâm để lại nơi đó một vết răng đỏ ửng rồi bắt đầu thì thầm vào tai anh. - "Anh ơi, em bắn vào trong nhé?"


Người đi rừng giờ đây đã mất hết lý trí, ngay khi nghe câu hỏi thì lập tức gật đầu thật nhanh, cả cơ thể nảy lên nảy xuống theo nhịp đẩy hông của Park Dohyeon. - "Ưm ưm...~ Bắn— vào trong đi..~"


Nhận được sự chấp thuận, vị xạ thủ không còn kiêng dè, bèn thúc dương vật ngày một nhanh, đợi đến lúc cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng đang tràn lên thì đỉnh tới nơi sâu nhất rồi phóng thích dòng chất lỏng nóng hổi đó vào bên trong hậu huyệt mềm mại của Han Wangho. Người đi rừng khóa mắt với Park Dohyeon trong mặt gương, nhìn thấy khẩu hình cậu vẽ thành ba chữ: Bắn cho em, lập tức lên đỉnh ngay tại đó, cong người rên lớn, dương vật run rẩy rồi bắn ra một dải chất dịch màu trắng đục, văng lên bụng và gương.


Sau cuộc làm tình, Park Dohyeon không lập tức thả anh xuống mà vẫn duy trì tư thế bế bồng đó, cho anh ngắm nhìn dáng vẻ sau cao trào của mình trong khi đặt môi hôn lên sau tai anh, thấp giọng khen anh thật giỏi dạng chân cho cậu chịch. Dương vật sau khi bắn tinh của Park Dohyeon dần mềm đi, lúc rút ra khỏi người anh liền đem theo tinh dịch tràn ra ngoài, chảy xuống sàn nhà, tạo nên tiếng lách tách. Người trong lòng cậu lúc này đang mơ màng nhìn hình ảnh của mình trong gương, tưởng chừng vì mệt mà sắp ngủ mất, ai ngờ Han Wangho lại quay nhẹ đầu ra đằng sau rồi lí nhí nói với Park Dohyeon.


"Dohyeon à, nếu anh và người yêu cũ của em hoán đổi linh hồn thì em chọn quen anh trong thân xác của người yêu cũ, hay là quen thân xác của anh với hồn của người yêu cũ...?"


Gương mặt của Park Dohyeon bỗng chốc cứng đờ rồi cậu lặng lẽ tránh đi ánh nhìn nghiêm túc của Han Wangho.


"Em... không biết nha. Wakaranai."

__

Chúc mọi người có một mùa Valentine vui vẻ nhaa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com