Pergun Ke Hoach Thu Hoi Ban Trai Cu
Game 8:Đưa ra yêu cầu thật sự là một điều rất mờ ám, có chút giống như giấu đầu lòi đuôi. Rõ ràng cả hai đều biết mọi chuyện đều không nằm trong tầm kiểm soát mà vẫn cố gắng làm bộ làm tịch như thể đôi bên đều là người lý trí, tình cảm cũng chẳng hề đậm sâu.Lý Huyễn Quân một giơ ngón tay lên trước mặt, khi nghiêm mặt thì hai má hơi phồng lên, mấy ngày nay đúng là đã tăng cân lên nhiều. Anh nói: "Thứ nhất, không được tùy tiện hôn anh như hôm qua nữa. Em tới gặp anh, muốn nắm tay, ôm, hay... hôn, thì phải hỏi anh trước."Anh ngập ngừng, có vẻ hơi xấu hổ, rồi lại giơ ngón tay thứ hai lên, "Thứ hai là anh có quyền đề nghị dừng lại bất cứ lúc nào, nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp, anh sẽ trực tiếp chia tay." Khi nói những lời này, Lý Huyễn Quân cảm thấy cổ họng khô khốc, không nhịn được mà nuốt khan. Phác Đáo Hiền chỉ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.Rốt cuộc trên mặt anh có gì đáng để nhìn vậy?Lý Huyễn Quân huơ huơ tay ra hiệu rồi hỏi: "Em nghe rõ không?"Đây không phải là thỏa thuận yêu đương, đây rõ ràng là một hiệp định bất bình đẳng, dù có nghĩ kiểu gì thì người chịu thiệt vẫn là Phác Đáo Hiền. Lý Huyễn Quân đã vắt hết óc để đưa ra hai điều kiện này để trông như bản thân sẽ không bị vả mặt, nhưng thực tế trong lòng đã sớm làm công tác tư tưởng, nếu Phác Đáo Hiền không đồng ý thì anh cũng có thể nhượng bộ một chút, chẳng hạn như giới hạn quyền yêu cầu chia tay thành không quá ba lần.Nhưng ánh mắt Phác Đáo Hiền nhìn anh lại nóng bỏng đến không ngờ, không phải là ngọn lửa thiêu đốt làm bỏng rát da thịt, mà giống như một nắm củi khô bùng lên cháy âm ỉ giữa tảng băng trôi, lần nào cả hai đối mặt cũng phát ra tiếng nổ lách tách, bất cứ lại ai gần cũng sẽ bị tàn lửa bắn ra ghi dấu thành những vệt nhỏ trên da thịt. Điều này khiến Lý Huyễn Quân hoài nghi Phác Đáo Hiền căn bản không nghe kỹ, hoàn toàn lơ đãng, hoặc có lẽ ngay khi anh vừa mở miệng thì thâm tâm Phác Đáo Hiền đã đồng ý rồi.Lý Huyễn Quân có hơi bế tắc, chính mình cảm thấy hơi lúng túng, thầm nghĩ liệu người kia có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn được không, ít ra thì cũng lôi kéo mấy câu đi Dohyun-ssi?Phác Đáo Hiền tiến lên một bước, cúi đầu nhìn anh, lại đến rồi, lại là cảm giác này. Lý Huyễn Quân có cảm giác mình đã đi làm bao nhiêu năm thì trái tim cũng đã chết đi ngần đấy năm, rồi đến giờ cả tim cả phổi lại được một nụ hôn của Phác Đáo Hiền hồi sinh lại. Phục hồi tốt đến mức ly trà sữa anh vừa mới uống sắp chuẩn bị trào ra khỏi cổ họng."Vậy giờ em có thể hôn anh được không?" Phác Đáo Hiền bây giờ chỉ còn cách anh một chút, nhất quyết không chịu đến gần hơn. Lý Huyễn Quân đã nuốt nước bọt đến bốn năm lần rồi, khoang miệng lại không tiết ra thêm chút nước bọt nào để giảm bớt căng thẳng. Não anh trống rỗng, nói: "Bây giờ, bây giờ không được, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."Phác Đáo Hiền có vẻ không hề ngạc nhiên, khuôn mặt Lý Huyễn Quân đỏ trắng lẫn lộn, lẩm bẩm một câu tạm biệt rồi định chuồn đi, đi được hai ba bước thì lại dừng lại. Hiếm khi nào mà Phác Đáo Hiền không tỏ vẻ đáng thương, anh nghiêm mặt quay đầu, dù không nói không cười nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Khi Phác Đáo Hiền thích thú chăm chú nhìn về phía anh, anh bèn vòng tay qua gáy của Phác Đáo Hiền, gặm cắn môi Phác Đáo Hiền như thể đang gặm một miếng thịt ngon. Đôi môi nhợt nhạt khô khốc bị anh hôn đến đỏ bừng ướt át. Lúc tách ra Phác Đáo Hiền theo bản năng liếm khóe môi, vết sưng có hơi đau, nhưng khi liếm đến, toàn thân lại run rẩy, nếm được vị ngọt đặc sệt.Lý Huyễn Quân nói: "Anh hôn em không cần phải báo trước." Anh cố gắng giữ lại mặt mũi cho chính mình, nhưng trong lòng lại thừa biết tất cả là do adrenaline của bản thân dâng trào, não vẫn còn đang suy nghĩ nhưng cơ thể đã tự hành động theo bản năng. Hết rồi, cứ lôi lôi kéo kéo, cuối cùng tự kéo bản thân vào tròng luôn."Phác Đáo Hiền vừa đẹp trai lại vừa tuân thủ nam đức, đến cả hiệp định bất bình đẳng như thế còn đồng ý, mày thất thủ cũng là điều dễ hiểu, dễ hiểu thôi."Điền Dã đã nói như thế. Mỗi tội nếu y không phải cái người đang cười híp mắt ăn dưa này, lại còn thì thầm buôn chuyện cùng anh trong tiết chuyên ngành, Lý Huyễn Quân có lẽ sẽ tin tưởng y hơn một chút.Lý Huyễn Quân đang đi làm nhiều năm bỗng chốc quay trở lại thời đại học, chương trình học về cơ bản đã học xong hết rồi, học kỳ này chủ yếu là tham gia các buổi tọa đàm thực tập và tuyển sinh lên thạc sĩ, hơi có cảm giác quay cuồng mơ hồ không biết hôm nay là hôm nào. Dù nói là đã ở bên nhau rồi nhưng thực ra cũng chẳng có gì thay đổi, có lẽ Phác Đáo Hiền đang bận rộn với các bài thi giữa kỳ nên mấy ngày này không thèm quan tâm đến Lý Huyễn Quân, khiến Lý Huyễn Quân cảm thấy những lo lắng rối rắm trước đó của mình thật nực cười.Thế mà lúc này điện thoại lại rung lên, Phác Đáo Hiền báo cáo rằng mình đã tan học và chuẩn bị lên thư viện học.Để hỗ trợ kỳ thi tuyển sinh sau đại học của sinh viên, trường đã dành riêng tầng 3 và tầng 4 làm khu vực học tập cho nghiên cứu sinh. Phác Đáo Hiền có một chỗ ngồi cố định ở tầng 4, ở trong góc khuất, buổi trưa không bị nắng chiếu vào, nhưng khi hoàng hôn buông xuống thì phong cảnh rất đẹp. Lý Huyễn Quân trước đây cũng từng lên đó ngồi rồi.Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ đang nhập trong hộp thoại với Phác Đáo Hiền, nghĩ thầm để xem cậu trai Hàn Quốc này còn có thể nói ra được lời hoa mỹ nào nữa.Đợi mãi cả nửa ngày cuối cùng mới thấy đối phương gửi sang emoji một con Samoyed đang rơi lệ.Trong lòng Lý Huyễn Quân đột nhiên cảm thấy nghẹn lại, kỳ lạ thay lại cảm thấy có hơi buồn cười."Bọn mình buổi tối còn một tiết nữa đúng không?" Lý Huyễn Quân chọc chọc tay Điền Dã.Điền Dã nhích tay ra để tiếp tục ghi bài, đáp: "Ừ, giáo sư sẽ dạy phân tích dữ liệu, lên lớp vừa giảng vừa bón súp gà cho tâm hồn." Điền Dã nói xong mới nhận ra, "Mày định nhờ tao điểm danh hộ à?"Lý Huyễn Quân lập tức khom người xuống, cố tình ghê tởm với Điền Dã, âm lượng thì nhiễu vô cùng nhưng lại cố tình trầm giọng, nghe chẳng ra đâu vào đâu: "Bạn cùng phòng tốt, chủ tịch yêu dấu của tao ơi, mày cũng biết là giáo sư này không điểm danh mà, bài tập môn này tao cân hết, được không?"Môn này vốn là sau này mới được bổ sung thêm, cộng thêm cả mấy hôm học bù cũng chẳng được mấy buổi, giáo sư với sinh viên cũng ngầm hiểu thỉnh thoảng trốn một buổi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Điền Dã chỉ muốn trêu Lý Huyễn Quân, ai ngờ tên này sau khi yêu vào rồi da mặt cũng dày lên, ngay cả lịch sử trò chuyện cũng không thèm che, hai chữ Đáo Hiền chói lòa mù mắt người khác.Điền Dã đảo mắt, trêu bạn mình: "Tưởng còn mập mờ lâu nữa, ai mà ngờ mày chưa được một tháng đã bị người ta hạ gục."Lý Huyễn Quân nói thầm trong lòng, không phải em ấy tóm được tao, mà là tao muốn tóm lấy em ấy, có hiểu gì về galgame* không. Một tay anh vẫn kéo kéo cổ tay áo của Điền Dã, vẫn đang nghĩ cách để thêm dầu vào lửa, khiến Điền Dã nổi da gà, "Mày có bạn trai rồi thì đừng có ngồi đây lôi lôi kéo kéo tao nữa."*galgame: trò chơi điện tử thể loại mô phỏng hẹn hò, chủ yếu xoay quanh việc xây dựng tình cảm giữa nhân vật chính (thường là nam) với nhân vật nữ, có cốt truyện tình yêu phức tạp, các lựa chọn hành động của người chơi sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.Hiểu đây là lời đồng ý, anh ngay lập tức chuột nhan đại duyệt*, mặt cười tươi rói.*chuột nhan đại duyệt: 鼠颜大悦, ban đầu là long nhan đại duyệt 龙颜大悦 (từ vẻ mặt của đế vương có thể thấy người đang có tâm trạng rất vui vẻ), vì Flandre giống hamster nên nói lái thành chuột nhan đại duyệt.Thực ra tin nhắn của Phác Đáo Hiền không có ý rủ anh lên cùng, nhưng Lý Huyễn Quân vẫn cực kỳ đắc ý. Dù mạch não của Phác Đáo Hiền hơi loanh quanh lòng vòng, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em đã từng trải một lần, lần hai này dù không có nhiệm vụ công lược kia thì phản xạ có điều kiện cũng đã ăn sâu vào tiềm thức rồi. Phác Đáo Hiền ở trước mặt anh làm bộ làm tịch ra vẻ đáng thương, chẳng phải là muốn gặp anh sao.Lý Huyễn Quân hừ hừ trong lòng, xách hai cốc trà sữa lên thư viện.Anh không mang gì theo, trông không giống người đến đây để học bài, bước chân lười nhác trên sàn nhà cũng trở nên thật nổi bật. Thư viện yên tĩnh hệt như một nhà thờ, Lý Huyễn Quân đầu óc trống rỗng đứng trong thang máy đi lên, không khí bị pha loãng lại lần nữa ngập tràn, vừa ra khỏi thang máy là anh đã có thể nhìn thấy Phác Đáo Hiền.Phác Đáo Hiền vô thức nghịch cây bút trong tay, nhịp nhàng gõ lên mặt bàn. Chiếc ghế bên cạnh cậu vẫn còn trống nhưng đã chất đầy một chồng sách. Lý Huyễn Quân cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, ráng chiều nhuộm vàng, tình yêu lại khiến con người ta mù quáng.Mọi người đều cầu nguyện rằng dứa đóng hộp sẽ không bao giờ hết hạn, nhưng chưa từng có ai thành công. Đương nhiên cũng không cách nào biết được, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở ngày hôm đó, liệu tình yêu kia có giống như con kiến bị mắc kẹt trong hổ phách, mãi mãi sống động như thật.Làm sao bạn biết được mình yêu mảnh hổ phách đó, hay là yêu con kiến đen đẫm máu bên trong viên hổ phách kia?Lý Huyễn Quân bước tới cùng lúc Phác Đáo Hiền ngẩng đầu lên, mọi chuyện diễn ra hoàn hảo như trong kịch bản phim điện ảnh, khiến người ta không thể tỉnh giấc, mãi mãi mắc kẹt trong giấc mơ.Phác Đáo Hiền lên tiếng trước, rõ ràng là rất ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"Lý Huyễn Quân bắt chước giọng điệu của cậu: "Anh đây muốn đến thì đến."Hai cốc trà sữa được đặt xuống bàn.Muốn yêu đương trong thư viện cũng phải tuân thủ quy định, buộc hai người phải nhỏ giọng thì thầm, giọng điệu mềm như bông hệt như đang nói nhỏ bên tai, khiến màng nhĩ ngứa ngáy.Túi trà sữa thấm nước làm ướt mặt bàn, Lý Huyễn Quân đã cắm sẵn ống hút rất chu đáo, cốc của bản thân thì đã hút được gần nửa ly."Em không uống ngọt." Phác Đáo Hiền dịch lại gần anh, thân mật đến một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Lý Huyễn Quân nhích vai, tự nhiên bù đắp khoảng cách đó, đáp lời: "Ai bảo là mua cho em, ly thứ hai giảm nửa giá, anh mua cho anh uống.""Vậy à," Ánh mắt của Phác Đáo Hiền chuyển từ sách giáo khoa sang nhìn anh, "Huyễn Quân giống hamster."Lý Huyễn Quân nhất thời không nói nên lời, ngầm chê anh mập đúng không! Tuyệt đối là như thế đúng không?Khi yêu ai cũng muốn được đối phương nuông chiều, vì thế Lý Huyễn Quân không ngần ngại mà bắt đầu làm nũng, nhéo nhéo nọng cằm của bản thân, giọng điệu giận dỗi vô cùng: "Có được rồi sẽ không quý trọng đúng không? Vậy anh đi đây."Phác Đáo Hiền nắm lấy cổ tay đang đung đưa của anh, giật ly trà sữa trong tay anh rồi hút một ngụm lớn, 70% đường, thật sự rất ngọt, nhưng Phác Đáo Hiền lại nổi não yêu đương, liếm môi dính đầy đường hóa học, "Em muốn uống cái này."Lý Huyễn Quân nhìn đến tay chân bồn chồn, thậm chi còn không nhận ra Phác Đáo Hiền đã thả tay mình ra, ngón tay sạch sẽ đặt trên mép bàn, sau hồi lâu mới cười đùa: "Thành thạo quá nhỉ Đáo Hiền."Phác Đáo Hiền trả lời: "Em học trên video đấy." Vẻ mặt như một chú cún con mới học được trò mới đang chờ được khen ngợi.Lý Huyễn Quân trở nên nhút nhát như Schrodinger, hắng hắng giọng, vò nhẹ mái tóc bồng bềnh của Phác Đáo Hiền như một lời khen, "Học đi."Phác Đáo Hiền gật đầu, nghiêm túc trở lại.Ngòi bút lúc di lúc ngừng, lướt trên trang giấy tạo ra tiếng sột soạt như lá cây xào xạc trong gió. Ngoài cửa sổ, những tán cây cao vút đung đưa cành lá, bóng cây cũng theo đó mà rung động. Một cuốn sách chẳng liên quan gì đến việc ôn thi đập vào mắt Lý Huyễn Quân, bìa xanh nước biển, là một cuốn khoa học viễn tưởng.Lý Huyễn Quân nhịn được mở ra xem, kẹp giữa sách là một tờ giấy nháp dùng làm dấu trang. Chữ viết tay tiếng Hàn của Phác Đáo Hiền rõ ràng mạch lạc, dù không hiểu nhưng nhìn cũng thấy rất vui mắt. Đọc được vài trang, Lý Huyễn Quân bắt đầu buồn ngủ, đây không phải là tiểu thuyết, nó giống hệ tam phân hơn. Lý Huyễn Quân đọc không hiểu, cái gì mà sự biến dạng của không gian thời gian song song nghe đã thấy không đáng tin.Anh hoàn toàn quên mất tình huống mình gặp phải thậm chí còn trớ trêu hơn, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc tiếp.Tiếng bút viết bên tai đã ngừng lại từ lâu, khi Lý Huyễn Quân sực tỉnh quay đâu thì thấy Phác Đáo Hiền đang cầm điện thoại hướng về phía mình, dù để chế độ im lặng nhưng trong đầu Lý Huyễn Quân vẫn vang lên âm tiếng "tách".Phác Đáo Hiền cười vì biểu cảm cứng đờ của anh, Lý Huyễn Quân cũng không hiểu sao mà phản xạ cười theo, má lúm đồng tiền nhỏ hiện ra."Cho anh xem, nếu không đẹp thì xóa đi." Lý Huyễn Quân được voi đòi tiên.Phác Đáo Hiền lập tức đầu hàng giao nộp điện thoại, Lý Huyễn Quân nhìn biểu cảm của bản thân mà xấu hổ không dám nhìn thẳng, lướt thêm vài lần nữa mới phát hiện Phác Đáo Hiền không chỉ chụp một bức.Hóa ra cậu ấy lúc nào cũng để ý đến anh, lúc anh buồn ngủ díu cả mắt cũng chụp lại trông rất xấu, y như trợn trắng mắt. Lý Huyễn Quân hung dữ ấn xóa, mặc kệ tiếng rên rỉ phản kháng của Phác Đáo Hiền ở bên tai. Một bức ảnh khác lại hiện lên. Concert, địa điểm tại thành đô, thời gian là tuần sau.Hai vé.Lý Huyễn Quân lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng ngời: "Em muốn đi xem concert với ai?"Rõ ràng đã biết rồi mà vẫn cố tình hỏi, đầy mong đợi.Phác Đáo Hiền nhìn anh: "Có người đăng trong vòng bạn bè. Kiểu gì cũng không chịu nói với em."Lý Huyễn Quân nhớ lại đêm hôm đó mình không mua được vé, nửa đêm than thở trên vòng bạn bè, cuối cùng vì quên hạn chế người xem nên đã vội vàng xóa đi vì quá xấu hổ, ký ức khiến anh cảm thấy chết lặng, nhưng tim vẫn đập thình thịch.Phác Đáo Hiền chắc chắn đã thấy được bài phàn nàn thoáng qua lúc đó, Lý Huyễn Quân chỉ có thể đoán rằng Phác Đáo Hiền chắc chắn đã ngồi nhìn chằm chằm vòng bạn bè của bản thân.Khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, Lý Huyễn Quân trong lòng thầm mắng mất mặt quá, nhưng vẫn cười rất chân thành, nói: "Em lại gần đây một chút."Phác Đáo Hiền nghe lời tiến lại gần, hơi thở của cậu phả vào tai anh. Một quyển sách nhanh chóng được dựng lên chắn trên bàn, Lý Huyễn Quân một tay nắm chặt trang sách làm rào chắn, sau đó đặt một nụ hôn lướt như chuồn chuồn lên môi Phác Đáo Hiền.Trang sách quẹt lên gò má hai người đến phát ngứa, thậm chí còn tạo nên một vầng hào quang lung linh như cầu vồng trên khuôn mặt cả hai.Lý Huyễn Quân lùi lại quá chậm, một tay bị giữ lại, Phác Đáo Hiền nhân cơ hội hôn anh một cái thật nhanh. Vì e ngại không khí của thư viện, cậu cọ nhẹ môi mình với môi người kia, môi kề môi trò chuyện: "Là anh hôn trước, nên không cần báo trước nhỉ, Huyễn Quân."Lý Huyễn Quân cảm thấy đầu óc mình nổ tưng bừng như pháo hoa vì những cảm xúc hỗn loạn, anh phải thầm nhắc bản thân về quy định cấm pháo hoa để giữ bình tĩnh, nhưng lại phân tâm nghĩ: "Thôi xong rồi, để người ta tìm ra bug rồi."23%→29%
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com