Pergun Ke Hoach Thu Hoi Ban Trai Cu
Game 2:"Tôi tự đi vào được, đừng chậm trễ việc của cậu." Lý Huyễn Quân vỗ vỗ vào vai người đàn ông Hàn Quốc. Động tác tuy cẩn trọng nhưng lại để lộ ra vẻ cứng ngắc, động tác yếu ớt này không ảnh hưởng đến sự kiên trì của Phác Đáo Hiền, nhưng Phác Đáo Hiền vẫn ngoan ngoãn tìm một góc dựa tường để anh đỡ xuống, để không phải đến mức lảo đảo ngã trực tiếp xuống sàn.Phác Đáo Hiền lắc đầu, nhìn mắt cá chân của Lý Huyễn Quân đã sưng tấy lên một cục to đùng, ánh nhìn di chuyển dọc theo mảng da thịt lớn mà dép lê để lộ rồi đến đôi chân gầy đến mức làm người phát hoảng của anh."...Bỏ đi, cậu qua đỡ tôi đi." Lý Huyễn Quân quay đầu ho khan một tiếng, Phác Đáo Hiền nắm lấy cánh tay của anh như ý nguyện, nhìn anh khập khiễng đi vào, không khỏi lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.Lý Huyễn Quân mủi lòng đương nhiên không phải bởi vì lại nhen nhóm cảm xúc rung động với diện mạo trẻ trung của bạn trai cũ. Anh chỉ là không muốn phải đối mặt với đôi mắt cún con ướt át của Phác Đáo Hiền, suy cho cùng anh cũng đã rất nhiều lần gục ngã trước tuyệt chiêu đó, nên đành phải liều mạng nhớ lại mã sinh viên của bản thân.Một chuỗi 16 chữ số hiển nhiên là phức tạp hơn nhiều so với mã 6 chữ số, cho nên Lý Huyễn Quân đành phải đổi mục tiêu, lần mò tìm thẻ sinh viên của mình. Ngón tay lục lọi trong túi, cuối cùng chỉ lôi ra được một tờ biên lai siêu thị, trên đó ghi anh đã mua một chiếc xúc xích và một chai nước khoáng.Đầu óc trống rỗng, túi cũng trống rỗng, Lý Huyễn Quân im lặng thở dài, quyết định lùi một bước sóng yên biển lặng, ngầm chấp nhận lòng tốt khó hiểu của Phác Đáo Hiền.Phòng y tế vắng tanh, nhưng ở quầy lễ tân có một giáo viên đang trực, cô đang thở ngắn than dài điền đơn, đã gần đến giờ ăn trưa, Lý Huyễn Quân mặt dày tiến tới hỏi: "Cô ơi, mình có dầu cây rum không ạ?"Cô giáo không ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó một cái bóng phủ lên mặt bàn của cô.Phác Đáo Hiền nói với sắc mặt nghiêm túc: "Anh ấy bị ngã từ trên cây xuống.""Cái gì?"Cô giáo ngạc nhiên hỏi, vội vàng đứng lên nhìn Lý Huyễn Quân đang cười gượng gạo bên cạnh Phác Đáo Hiền."Có con mèo ngã từ trên cây xuống, em đi cứu con mèo..." Sự tự tin của Lý Huyễn Quân bị ánh mắt đầy quan ngại của hai người dọa sợ, tự nuốt mấy từ cuối cùng xuống bụng, đoạn gen nhân viên văn phòng hèn nhát nhiều năm đột nhiên trỗi dậy, anh vội vàng nói: "E-em, em sai rồi.""Mèo có cần em cứu không, chẳng biết mấy đứa sinh viên đại học bây giờ nghĩ cái gì trong đầu nữa." Giáo viên lẩm bẩm mấy câu, sau đó chỉ đạo Phác Đáo Hiền đỡ Lý Huyễn Quân ngồi lên giường bệnh.Lý Huyễn Quân nghĩ, lúc đó em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.Phác Đáo Hiền sắc mặt lạnh lùng nhìn giáo viên lật qua lật lại người kia để kiểm tra, cô véo tay chân của người đó rồi hỏi xem có đau không, sau đó mới xem đến vết thương trên mắt cá chân và trên cánh tay. Bôi xong thuốc cho anh, giáo viên thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là bong gân thôi, miệng vết thương trên tay em bị nhiễm trùng rồi, bị mèo cào thì phải đi chích ngừa uốn ván, để cô kê đơn cho em." Cô vừa nói vừa lấy dầu cây rum nhét vào túi cùng với bệnh án. "Hai mươi, quét là được."Ánh mắt Lý Huyễn Quân đầy tha thiết hơi liếc qua Phác Đáo Hiền, sau đó quay sang hỏi giáo viên: "Em trả qua WeChat được không ạ?"Giáo viên còn chưa kịp trả lời thì Phác Đáo Hiền đã trả thay cho anh, một tay xách túi ni-lông, tay còn lại nắm lấy cánh tay anh.Sự im lặng khiến anh cảm thấy hơi bất an, Lý Huyễn Quân cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Cảm ơn cậu, tôi chuyển lại cho cậu nhé."Phác Đáo Hiền im lặng một lúc lâu, hỏi: "Tòa nào?"Lý Huyễn Quân theo phản xạ nhanh nhạy nắm bắt được thiện ý trong câu này, mỉm cười đáp: "Nam 6, cậu có muốn đưa tôi về không?"Phác Đáo Hiền gật nhẹ, Lý Huyễn Quân phải nheo mắt lại mới nhìn rõ biểu cảm của cậu. Đôi mắt thon dài cụp xuống, anh không thể phân biệt được ở dưới mí mắt của cậu là bóng của mi trên hay là độ dài của mi dưới, anh ngạc nhiên nhận ra kính của mình vẫn đang nằm ở túi áo bên kia, thế mà bản thân vẫn có thể thấy được Phác Đáo Hiền đang có tâm trạng tốt.Phác Đáo Hiền đang gõ bàn phím, nhắn ngắn gọn mấy câu, màn hình truyền đến âm thanh gõ phím lộc cộc, dựa vào hồi ức không đáng tin cậy của bản thân, lúc này có lẽ bạn trai cũ đang nhắn tin giải thích với mấy người bạn tốt lí do vì sao bản thân lại thất hứa không đến buổi học nhóm.Lý Huyễn Quân không khỏi cười thầm trong lòng, haha, chắc là không nghĩ tới Phác Đáo Hiền lại lo chuyện bao đồng cho tôi đúng không.Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc cũng là cả hai người bọn họ tự hại nhau mà thôi.Không có thẻ sinh viên, Lý Huyễn Quân thậm chí còn không vào được ký túc xá, anh định sẽ gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng tốt bụng Điền Dã để Điền Dã đón anh về. Trước khi rời đi, Phác Đáo Hiền đưa mã QR đến trước mặt anh, Lý Huyễn Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quét mã trên màn hình.Thứ nhảy ra lại không phải là thông tin thanh toán, mà là một tài khoản trông sạch sẽ quá mức, biệt danh là Viper.Lý Huyễn Quân sợ hãi, mơ hồ nhớ ra đây quả thật là tài khoản WeChat của Phác Đáo Hiền, nhưng anh không khỏi cau mày ——— Sao anh không nhớ lần đầu tiên gặp nhau mình và Phác Đáo Hiền đã add WeChat rồi?Nhưng thời sinh viên đã kết thúc được 3 năm rồi, Lý Huyễn Quân không thể đảm bảo rằng ký ức của mình là hoàn toàn chính xác, bây giờ anh thậm chí còn không nhớ được rốt cuộc là Phác Đáo Hiền tỏ tình trước hay là bản thân thổ lộ trước.Đứng sốc hồi lâu, khuôn mặt Phác Đáo Hiền vẫn bình tĩnh như trước, kiên nhẫn mười phần, thậm chí còn duỗi tay ấn thêm bạn bè hộ cho anh."Phác, Đáo, Hiền." Đàn ông Hàn quốc dạy anh cách phát âm từng chữ một, giọng điệu dịu nhàng y như đang dỗ dành một đứa trẻ. Lý Huyễn Quân mơ mơ màng màng đọc theo chỉ dẫn, lúc này điện thoại của anh vẫn chưa ghi nhớ tổ hợp từ này.Anh tìm những từ này trong khung thoại, hai từ trong số đó đã được Phác Đáo Hiền ấn giúp một tay. Lý Huyễn Quân cũng nhớ sau khi họ chia tay, khi anh trả lời "đã nhận", từ "hiền" sẽ luôn nhảy ra trong khung thoại, buộc anh phải xóa cụm từ đó khỏi bộ nhớ trong phương thức nhập liệu.*朴到贤 là Phác Đáo Hiền, 收到 là đã nhận. Vì nhắn tin quá nhiều cho Đáo Hiền nên khi chia tay, mỗi khi Lý Huyễn Quân nhập 到 thì điện thoại sẽ theo bộ nhớ gợi ý từ "贤".Vì vậy, ba chữ Phác Đáo Hiền này không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. "Tôi tên Lý Huyễn Quân." Giọng của Lý Huyễn Quân bỗng trở nên nghẹn ngào đầy khó hiểu, anh cảm thấy dường như mình đang mơ một giấc mơ rất dài, rất lâu, viễn cảnh thật mơ hồ, như một viên ngọc phủ đầy bụi đang cố gắng vãn hồi, lại cứu vớt, lại như muốn chạy trốn khỏi điều gì."Huyễn Quân?" Phác Đáo Hiền nghiêng đầu đầy nghi hoặc, bối rối nhìn anh.Lý Huyễn Quân bị kiểu xưng hô này làm kích động đến mức cả người đều run rẩy, người Hàn vẫn nhìn anh cầu cứu. Lý Huyễn Quân nhập tên mình thay cho cậu ấy, sau đó trơ mắt nhìn Phác Đáo Hiền chỉ để lại mỗi hai chữ "Huyễn Quân".Sau khi làm xong xuôi, cậu nhẩm lại tên của anh, lẩm bẩm: "Huyễn Quân? Huyễn Quân." Phác Đáo Hiền cười cực kỳ chân thành rồi đưa ra một phán quyết cực kỳ ngang ngược: "Em gọi anh là Huyễn Quân nhé."Trong lòng Lý Huyễn Quân có 108 kiểu đảo mắt chỉ hận không thể trưng ra cho Phác Đáo Hiền xem, dựa vào năng lực tự chủ mạnh mẽ mà kiềm chế bản thân, chỉ là vẫn cười trông đến là miễn cưỡng: "Đương nhiên là được rồi, vậy tôi đi vào trước đây."Lý Huyễn Quân vội vàng đi về phía cầu thang, sau đó ngồi ở khu vực chiếu nghỉ gần đó. Anh còn đặc biệt tìm một góc ở điểm mù vừa có thể nhìn ra đám đông bên ngoài, lại vừa có thể giấu được bản thân khỏi tầm nhìn của đám người bên ngoài.Anh nhìn Phác Đáo Hiền dừng lại ở cửa một lúc, sau đó cậu không có nhiều lưu luyến liền xoay người rời đi.Lý Huyễn Quân cảm thấy thật đáng ngờ, anh nghĩ thầm, chả nhẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều? Phác Đáo Hiền thật ra cũng không để ý đến anh đến vậy, chắc việc kết bạn cũng chỉ là một phép xã giao đặc biệt của người Hàn.Thế cũng khá hợp lý, và anh quyết định không nghĩ linh tinh để rồi lo sợ không đâu nữa. Vừa nhắn cho Điền Dã thì tin nhắn đã ngay lập tức hiển thị là đã đọc. Điền Dã gửi qua một ảnh chụp lén, giáo viên đang ở trên bảng âm dương quái khí quát mắng sinh viên, giây sau lại nhắn liên tiếp hai tin nữa:Tao sắp chết đến nơi rồi.Đến nhặt xác giúp tao đi Lý Huyễn Quân, tiết sau tao phải thuyết trình rồi.Điền Dã không gửi voice, hiển nhiên là vẫn còn đang trong lớp.Vài phút sau, Điền Dã gửi đến một tràng dài hahahahaha chiếm hơn nửa màn hình, nói: Ai bảo không giữ thẻ sinh viên cho cẩn thận vào, gọi bố đi, gọi xong bố ngay lập tức trốn học về với con.Lý Huyễn Quân cuối cùng cũng tìm về được chút cảm giác quen thuộc, cười, nhưng lại hung ác gõ: Cút.Điền Dã nhắn: Trà sữa cũng được.Lý Huyễn Quân khom lưng chụp mắt cá chân của bản thân, miệng vết thương trông khá khủng khiếp ———theo thời gian, vết xước đã chuyển sang màu đỏ sậm như thể bị nhiễm độc——— để bán thảm với vị đại nhân cùng phòng. Điền Dã gửi lại gif [hốt hoảng bùng nổ], không hề có gì gọi là hối hận hay sám hối về việc làm của bản thân.Lý Huyễn Quân cười haha hai tiếng, nằm bò trên bàn lướt điện thoại, chán nản chờ đợi, chợt nhớ ra mình còn có một khoản nợ "kếch xù" 20 tệ. Anh cứ bấm vào hộp thoại với Phác Đáo Hiền rồi lại thôi, hoàn toàn không thể kiểm soát được những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, liền bấm vào vòng bạn bè của cậu ấy, trống không, ngay cả hình đại diện cũng là màu xám nhạt nhẽo.Lý Huyễn Quân là kiểu người không cho phép bản thân mắc nợ người khác, nếu có sẽ làm anh cảm thấy rất lúng túng, khó chịu, đặc biệt là với những người không quen biết —— hoặc là với những người bản thân biết quá rõ, đặc biệt người này còn là bạn trai cũ của anh.Bạn trai cũ, bạn trai cũ.Lý Huyễn Quân nhẩm đi nhẩm lại xưng hô này trong đầu mấy lần, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.Anh dùng thân phận gì để nói Phác Đáo Hiền là bạn trai cũ của mình?Lý Huyễn Quân 26 tuổi sao?Nhưng anh không hề gặp lại Phác Đáo Hiền 26 tuổi.Lý Huyễn Quân ngẫm lại mọi thứ xảy ra trong một tiếng vừa rồi, anh không muốn bắt đầu từ vụ tai nạn xe, vậy nên tất cả bắt đầu từ lúc con mèo liếm anh, anh biết rằng nó thật sự là mèo của bọn họ, là mèo của anh, giống như anh biết Phác Đáo Hiền là Phác Đáo Hiền.Nhưng anh thậm chí còn phải nuốt lại cái tên mà mình định buột miệng thốt lên, bởi vì bọn họ lúc này vẫn là hai người hoàn toàn xa lạ.Lý Huyễn Quân lại cảm thấy cánh tay mình đau nhói.Đối với Lý Huyễn Quân lúc này bất kì đau đớn nào cũng là một điều tốt, anh có thể dùng điều này để chứng minh bản thân đang thực sự còn sống, không phải là hồi quang phản chiếu trước khi chết.Lý Huyễn Quân thở dài, đúng, dù sao Phác Đáo Hiền cũng chỉ là Phác Đáo Hiền, không có bằng chứng nào cho thấy Phác Đáo Hiền thích anh, cho nên bản thân không cần dùng ân oán cá nhân để đối đãi với Phác Đáo Hiền hồi trẻ.Anh lấy hết can đảm và chuyển 20 tệ sang cho Phác Đáo Hiền, ghi chú rõ ràng là cảm ơn cậu ấy vì đã trả tiền thuốc, đồng thời lại chọn từ 500 biểu cảm ra một biểu tượng cảm xúc không quá nghịch ngợm, cũng không quá bắt mắt để nói "cảm ơn".Phác Đáo Hiền không trả lời lại ngay, nhưng Lý Huyễn Quân ở trong lòng đã thoải mái hơn, ý cười trở lại trên mặt, lông mi cong cong hút trà sữa, cũng không quên đặt cho bạn cùng phòng tốt một cốc trà sữa vị dâu, xin giải thích, chỉ là để được giảm giá đơn thôi.Mãi đến tận khuya, Lý Huyễn Quân mới khoác vai Điền Dã leo lên cầu thang lên tầng hai, trong lòng cảm thán may mà ký túc xá không cao, không thì chắc mình sẽ nằm chết ở đây luôn.Cười đùa với Điền Dã khiến anh nhanh chóng trở lại những ngày tháng đại học vô tư, hôm nay là thứ sáu, hai ngày tiếp theo là cuối tuần, có thể ngủ nướng 18 tiếng một ngày, Lý Huyễn Quân nằm trên giường, thò tay vào túi lấy giấy khám bệnh định viết đơn xin nghỉ, lại sờ thấy một quyển sách....một quyển sách?Lý Huyễn Quân nhìn chằm chằm vào trong túi, không hiểu nổi tại sao mình lại bỏ quên một quyển sách cô đơn lạc lõng trong túi. Dầu cây rum bị chèn ép, nằm co ro đầy tội nghiệp trong góc. Mà giấy khám bệnh kẹp ở đầu trang sách vẫn còn mới nguyên. Lý Huyễn Quân lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Phác Đáo Hiền, thử thăm dò nói: "Cậu bỏ quên sách trong túi của tôi."Trên đầu đoạn chat hiện thị "đối phương đang nhập", nhưng Lý Huyễn Quân đợi năm phút cũng không thấy hồi âm, người kia thậm chí còn không ấn vào nhận chuyển khoản của anh.Lý Huyễn Quân vừa chờ vừa ngáp dài dụi mắt, nhếch khóe môi hừ lạnh.Giả bộ cái gì vậy Phác Đáo Hiền?Anh nghĩ, vốn không thể thay đổi quá khứ, dù anh có nghĩ nhiều cỡ nào, thì Phác Đáo Hiền vẫn định sẵn phải trở thành bạn trai cũ của anh. Nhưng trong lòng anh lại nổi lên một tia mềm mại bí ẩn, không tự chủ mà bị hành động ám muội này thu hút.Lý Huyễn Quân tuổi 22 chắc chắn sẽ vì khuôn mặt của Phác Đáo Hiền mà hưng phấn đến bỏ qua nhiều tiểu tiết, nhưng hiện tại anh lại nhịn không được mà nhớ lại hành vi đầy cố ý của Phác Đáo Hiền, đoán trong đầu rằng lúc đó Phác Đáo Hiền thực sự đã nói dối.Phác Đáo Hiền rõ ràng đã sớm có mưu đồ với Lý Huyễn Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com