TruyenHHH.com

Perfect Masterpiece 18

PM - Special ep. (1)
(Tuyến truyện Reyak)
(Đẻ vì tự nhiên tôi vã Loak cấn bầu).

tag: slice of life, R18, Reyak (Tsireya x Loak), femdom.

----

Gần đây công việc của Thiên Vệ trở nên gắt gao hơn hẳn, lịch trực thay phiên hầu như kín tuần, thời gian còn kéo giãn dài từ sớm mai tới chấm đêm. Nguyên nhân là vì trời đã chuyển Đông, cái mùi khí lạnh buốt bao trùm Địa Đàng kèm gió rét và tuyết. Thời tiết cứ khắc nghiệt, sự an toàn ở mọi nơi lại càng phải đảm bảo, nhất là vào mấy ngày lễ hội nhỏ lẻ tổ chức trong nội thành cứ tập trung đông đúc.

Mà Lo'ak, lịch trực đã dày còn toàn trúng giờ hiểm thì chớ, mỗi lần ra ngoài sẽ phải mặc vô số lớp đồ lỉnh kỉnh vừa của hạ đội phát cho vừa của Neteyam bắt mặc giữ ấm. Đám thiên sứ bình thường có đủ cặp cánh gà thì không nói, nó là người khuyết tật phải đeo đồ giả đó! Khó bay gần chết. Nó nhận nhiệm vụ đi gác đêm quanh nội thành, cứ đêm đêm lại đi, xong tới chớm sáng hôm sau mới được về nhà. Mà hễ về là lăn ra ngủ bù giấc, chẳng có sức đâu mà làm việc khác.

Nhờ "ơn huệ" này, nó chẳng được gặp nàng thơ cũng hơn tháng rồi. Tới cánh rừng ngàn xanh cũng chả thấy bóng, căn bản không thể bận tâm tới mấy cuộc hẹn hò lén lút trong đêm nữa.

Nhớ gần chết.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao hôm khác, Lo'ak lết cái thây rã rời lê bước trở về nhà, vừa tới cửa thì thấy Ao'yam đi ngược ra chuẩn bị đi học. Giấu đi cái vẻ mệt mỏi, nó bẹo má thằng nhóc trêu.

"Nhìn là biết lại sắp cúp tiết hử?"

Yam không-còn-nhỏ nhoẻn miệng cười tự kiêu, trông y chang thằng bố nó.

"Làm gì có, gần đây con học sinh ba tốt đó nhó."

Kể từ khi chào đón thêm hai đứa em song sinh một trai một gái, Ao'yam chễm chệ lên cương vị anh cả, mặt nó lúc nào cũng kênh kênh như ông cụ non đòi dạy này dạy nọ cho hai đứa em. Nhưng cũng nhờ sự đó nên nó mới bắt đầu ý thức bản thân, vừa học hành vừa bám em, cũng đỡ đần cho Neteyam khoản trông trẻ đôi chút. Ao'yam kế thừa con mắt đèn pha oto của thằng bố nó, chỉ cần nhìn cũng biết thể trạng Lo'ak đang thế nào, nó bước nhanh đi chỉ để lại câu nhắn nhủ cho chú nó nên đi ngủ sớm. Đúng là càng lớn càng nhiễu sự giống mẹ. Mở cửa bước vào nhà, bầu không khí ấm cúng ôm lấy cơ thể run rẩy vì đợt gió buốt còn ám ảnh đêm qua, nồi súp khoai tây thơm nồng vị khỏa lấp khoang mũi. Tenu và Nung nghe tiếng then chốt là biết ngay chú nó về, lon ton bước chân nối gót nhau chập chững mà chạy ra vội đòi bế. Neteyam ngó đầu nhìn ra từ cửa bếp, nở nụ cười vừa ấm áp vừa bó tay vì đám nhóc nhỏ loi choi sắp trèo hẳn lên người chú nó.

Xách nách Tenu lên một bên eo, một tay ôm lấy Nung nhỏ áp lại vào chân mình, Neteyam phủi đi đụn tuyết trắng còn vương trên bả vai thằng em trai bé bỏng. Hai đứa nó là chị em, với Tenu tọt ra trước còn Nung bé ra sau. Trong hai đứa này thì nuôi Nung là cả một quãng thời gian khổ sở, bởi nó sinh thai nhi cứ gầy còm ốm yếu trái hẳn với chị nó, cứ bệnh lên bệnh xuống. May là Tenu không có vấn đề gì đáng lo ngại, còn thoải mái bay nhảy nặc nô với anh nên Neteyam mới có thể giành kha khá thời gian cho đứa con nhỏ. Nung giống mẹ nó, nước da xanh bật lên cái vẻ hoang dã, nhưng tính nó thì cứ trầm trầm lúc nào cũng lẽo đẽo núp theo sau chị. Tenu thì vẫn cứ là giống bố nó hơn, thêm cái tuổi còn con nít cứ loi choi năng nổ trông mà khó bảo, nhưng nó thì hay xung phong bảo vệ em trai nó nhất. Cả hai cứ bé ti tí quấn quít, tới tầm ngang đầu gối Lo'ak, thêm mái tóc cứ ngắn cũn lởm chà lởm chởm y chang nhau, nổi bật nhất vẫn là đôi cánh trắng bọc lớp lông mềm đặc thù.

Lo'ak cười gượng rê đầu đám trẻ, cảm nhận mấy sợi tóc mỏng mơn man kẽ tay, ánh mắt đuối sức, rề rà cởi bỏ những lớp đồ trên cơ thể đã dần nóng lên vì nhiệt độ ấm trong nhà. Neteyam xoay người đưa hai đứa nhóc vào trong phòng chuẩn bị đi nhà trẻ, cũng không quên nhắc nhở nó nên đi tắm trước, nước nóng đã có sẵn trong bồn. Lo'ak thở dài, nhận ra cảm giác nhoi nhói trên bờ môi mỏng đã khô khốc vì giá rét, bắt đầu nứt toác.

Rũ bỏ gánh nặng trên người, Lo'ak vươn vai ưỡn cánh, khớp chi cơ răng rắc không khỏi cái mỏi rũ rượi. Nó chỉ muốn lấy cớ trời lạnh nên cơ thể không bẩn để được nằm ườn luôn lên giường ngay lúc này, nhưng hai ngày liên tiếp trước đó nó đã lấy cớ này qua mắt Neteyam rồi. Nghĩ tới đó, nó chỉ đành đảo mắt đi về phòng tắm.

Mở cửa ra, hơi nước nóng ẩm phả lên người, trực tiếp thổi bay cơn rét rú còn hiệu quả hơn cái ấm trong nhà. Thả mình vào bồn nước gỗ lõm bõm, làn nước trực tiếp ôm lấy cơ thể mỏi mệt, thực hành công việc chữa lành của chính nó. Tứ chi Lo'ak mềm oặt, nhũn cả ra đầy thoải mái. Tầm nhìn mơ màng vẩn đục thêm làn khói tỏa nghi ngút trước mắt đọng lên hàng mi thành giọt, cái thư giãn gân cốt nhanh chóng kéo Lo'ak vào cơn buồn ngủ mê man, bên tai chỉ vọng đến tiếng khóc đòi bú mẹ của Nung nhỏ cùng tiếng dỗ dành của Neteyam.

Mọi thứ tối đen, chỉ còn lại khoảng lặng như nước trũng nhỏ giọt xuống mặt hồ lăn tăn.

Thứ duy nhất khiến bản thân nó biết mình vẫn còn tỉnh chính là cảm giác chớp chớp mắt, dù cả hai vùng tối đều như nhau, quơ tay cũng chẳng thấy chính mình. Cả cơ thể man mát, vùng da thịt trần trụi hứng trọn cái không khí giao động, thân dưới thì lõa lồ trong làn nước cảm giác vừa có áp lực vừa ươn ướt. Buông thõng hai tay xuống ngay hông, nó cảm giác bàn tay mình hòa vào chất lỏng lạ lẫm, dù xung quanh tối đen như mực. Xoay đầu nhìn xung quanh, lên rồi xuống, cảm giác như bị mất đi thị lực vậy, vừa mới mẻ lạ lẫm vừa mang cho người ta cảm giác lo sợ những thứ không thể lường trước được.

Lõm bõm.

Tiếng nước chuyển động bên tai, có gì đó đang đến, từ phía sau. Xoay người lại, nổi bật trong âm đêm tĩnh mịch, là hình bóng nàng thơ. Nàng đứng cách nó trông xa xa, tỏa ra một luồng sáng điềm đạm dịu dàng như đom đóm trong đêm hè mơ mộng, thân dưới ngập trong nước bì bõm theo dòng nước chảy. Nó biết cả nàng và nó đều ở cùng một nơi. Đưa tay lên với lấy, nó chẳng thể thấy được chính mình, Tsireya vẫn từng bước chậm rãi tiến tới, như thể thừa biết nó sẽ chẳng thể vụt chạy đi thật xa.

Hoặc nó vốn chẳng muốn thế.

Lo'ak nhớ nàng thơ của mình lắm. Nửa đầu đông không gặp mà ngỡ như nửa năm trời rồi, nó nhớ cái cảm giác êm dịu khi vùi đầu vào mái tóc xoăn xù của nàng thật kiêu. Nhớ từng cử chỉ ánh mắt dịu hiền nàng dành cho nó, từng khúc hát vang rừng, từng lời nói như vành khuyên hót rỉ rả vào tai. Nhớ, nhớ cả những nụ cười ươm màu nắng vàng le lói khóm lá vòng cao, đôi lúm đồng tiền, đôi cánh gai guốc phẳng phiu luôn choàng mưa che nắng cho cả hai. Nhớ, nhớ cả đôi cự vật khủng bố dưới tấm khố mỏng, nhớ từng câu nói đen đúa nàng thủ thỉ bên tai nó mỗi lúc đê mê, nhớ cái cách nàng mơn trớn đẩy nó dìm vào những cuộc sướng sung vô tận.

Sa ngã.

Nó sa ngã vì nàng. Chẳng biết từ bao giờ.

Tsireya đến gần nó, mãi tới khi cả hai đều cảm nhận hương thở của mình và đối phương phả quện vào nhau mà thổi ngược lại, gần thật gần, cũng quen thật quen. Lo'ak cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của nàng vuốt ve lấy má nó, nó cũng toan đưa tay lên làm điều tương tự, nhưng nó vẫn chẳng thể thấy được chính mình. Chỉ có thể nhìn ngắm gương mặt Tsireya cũng khẽ nghiêng nhẹ, đáp lại cái chạm "hư vô" của nó bằng cách tham lam vùi sâu hơn. Áp cơ thể mảnh khảnh lại gần, đôi bàn tay to bè đặc trưng bắt đầu vân vê khắp cơ thể Lo'ak. Tựa hồ như muốn xem xét con vật nuôi bé bỏng của mình sau một quãng thời gian không được ngó ngàng đến có biết chăm sóc bản thân hay không, cảm giác giao thoa giữa da thịt với nhau cứ nhồn nhột nhạy cảm, khuôn môi xuống yết hầu, rồi rãnh ngực, đường rốn rồi thích thú mê man cả lớp lông tơ mỏng phía dưới bụng. Tsireya lướt đường thẳng nhẹ tênh như không, như chẳng có rào cản tiếp xúc, chẳng có ngượng ngùng, chẳng có xa lạ, mọi thứ đều thân thuộc như lẽ dĩ nhiên vậy. Hoặc đã xảy ra rất nhiều lần.

Lo'ak run người, từng vị trí bị lia đến cứ mẫn cảm, xúc giác tập trung toàn lực nơi đầu ngón tay người ấy cứ mó tới. Mãi tới khi tiếng lõm bõm lại nhỏ nhẹ cất lên, kéo theo cái cảm giác như điện giật tê tê ngai ngái, nó biết bản thân mình giấu không được nữa. Cái cảm giác thèm muốn bị ém nhẹm lại bấy lâu, Tsireya cưng chiều nó hết mực mỗi khi nó đến gặp nàng, đến mức có lẽ giờ thứ được cung phụng như tiên giờ lại cầu khát bị cung phụng. Nói thẳng ra là chiều hư.

Mép miệng hoa co giật, vẫn niềm nở tiếp đón lấy mấy ngón tay không chút khó khăn chen vào giữa, mài miết. Cự vật bị bỏ qua, cái mẫn cảm từ giao động phía dưới lại khiến nó căng thẳng muốn dựng đứng lên, vẫy gọi được dày xéo thống thiết. Lỗ lồn nhỏ cứ hé mở rồi lại khép chặt mỗi khi bị đầu ngón tay mó đến, vừa muốn vừa không muốn bị thâm nhập, thế nhưng sau cùng vẫn bị Tsireya không chút chần chừ mà tách rộng ra. Cửa hang bị ép mở, ngón tay chẳng cần chờ mà xông thẳng vào bên trong.

"Argh..."

Lo'ak lỡ để lọt thứ âm thanh đáng xấu hổ nó cố diếm đi trong vòm họng, gầm gừ nhẹ, nó cố gắng siết lấy tiếng rên rỉ, tựa hồ như vẫn muốn níu giữ lại chút thể diện của chàng vệ binh trẻ tuổi. Tsireya chỉ cười mỉm, cũng quá thân thuộc với dáng vẻ úp úp mở mở này của nhóc báo con. Nó chẳng gò ép thằng bé phải bung xõa ngay từ đầu, tại nó tự tin mình có thể làm việc đó sau. Tsireya vừa thỏa sức vận dụng cái tay điêu luyện của mình, vừa âu yếm Lo'ak ở phía trên. Bờ môi mềm mại đặt lên quỹ đạo nó đi qua những nụ hôi phớt nhẹ, từ mí mắt đến gò má hây đỏ, trán rồi sống mũi, chóp mũi rồi môi, cằm rồi cổ. Một sự công phá nhẹ nhàng, chẳng cần chút sức lực nào cũng tông đổ bức tường tâm lý vững chắc của nó.

Lo'ak cảm thấy ngộp thở, vừa bị dồn ép bởi sự chắt chiu đột ngột của Tsireya, vừa là cảm giác sắp chết chìm bởi mực nước đã dâng lên ngang tầm mắt từ lúc nào.

Ục ục.

Tỉnh dậy. Lo'ak nhận ra bản thân đã chìm nghỉm trong bồn tắm, bong bóng nước nổi lên, phổi nó bị đè nén đến hụt hơi nghẹt thở. Đẩy người khỏi làn nước trịu nặng, nó ngấu nghiến lấy không khí xung quanh, khuôn ngực phập phồng trông thấy cùng tiếng thở hổn hển. Chống tay lên thành bồn thô ráp, tóc tai nó rũ rượi xuống mặt, đôi mắt chỉ ủy khuất mà nhìn về phía hạ bộ còn chào cờ chỏng chơ rỉ nước đục nơi đầu khấc. Sờ xuống bên dưới, lồn hoa đã rả rích dịch thủy nhờn nhợn hòa với nước tắm vẫn ra được cái cảm giác nhớp nháp đặc thù. Má nó hây đỏ, nó lại mơ về nàng, giấc mơ cũng ướt át.

Đầu nó tràn ngập hình bóng nàng thiếu nữ trẻ, bàn tay run rẩy vụng về sờ nắn lấy cự vật để thỏa mãn nó, cảm giác như một kẻ biến thái tự thủ dâm vì một đứa con gái vậy. Gác một chân lên thành bồn để tìm điểm tựa thích hợp nhất, một tay nó vừa tuốt chậm rãi, một tay xoa xoa làm dịu đi cái cảm giác rạo rực cháy bỏng nơi mép miệng co giật. Việc này nó đã làm vô số lần trước đó rồi, có thể cũng là ở trong cái nhà tắm này, trên giường, đôi khi lén lút nấp sau mấy dãy hẻm tối bao quanh bởi những bức tường cao cao, bất cứ khi nào đầu nó đột nhiên hiện lên hình bóng của nàng.

Nó phải đi tìm Tsireya ngay thôi.

Đầu óc mơ hồ rỗng trắng tuếch chỉ hiện rõ một mục đích duy nhất viết hằn hẳn thành một dòng chữ bằng mực đen, sa ngã một lần đã khiến nó sa đà rồi. Giấc ngủ không sâu không khiến cơn mệt mỏi trong cơ thể nó tan biến, thậm chí giờ đây còn vác thêm cái gánh nặng đê mê dắt trên hai mí mắt muốn xụp đổ. Nội tâm đấu tranh quyết liệt, đi hay không đi.

Bước ra khỏi phòng tắm choàng một chiếc khăn mỏng quanh hông, nó nhìn căn nhà trống vắng một lượt, tiếng khóc tru tréo của con nít chỉ vừa nãy giờ đây cảm giác như chỉ còn tản mác lại mấy chỗ góc tường đã im ắng. Lo'ak đoán Neteyam đã đưa hai đứa nhỏ đi nhà trẻ rồi.

Thở hắt một hơi rồi mím môi, đôi đồng tử rung rinh lúng liếng, nó nhanh chóng vận lên mình bộ đồ bông lông dày cui rồi lao người ra khỏi nhà. Hướng mắt tới cánh rừng thân thuộc ở xa xăm, nghe theo trái tim vẫy gọi.

jeju.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com