TruyenHHH.com

Perfect Masterpiece 18

Lõm bõm.

Neteyam cựa người, cảm giác như thân dưới đã bị vây lấy bởi làn nước mát, lành lạnh. Cặp mi mắt mở hé, ánh sáng le lói vào một cách khó khăn. Nó díu mày, đầu đau âm ỉ.

"Ugh..."

Nó nằm tựa cằm lên vai Aonung, thân dưới bị ôm ghì chặt cứng, chả trách sao cứ thấy nằng nặng. Rồi nó giật nảy mình, mép miệng hoa tách rộng đang bị mài miết châm chọc đến ngứa ngáy.

"Không..."

Neteyam giãy giụa, đánh vài cái lên ngực nó, nhưng nó chỉ làm thinh. Cái chi lưng cũng thuận theo chủ nhân muốn quẫy loạn, nhưng cơn đau chưa dứt vả thẳng vào mặt nó, nín thin thít. Neteyam nhìn ra sau lưng, vết thương xù xì rối nùi lông vũ khi nãy đã được xử lý gọn gàng, quấn chặt bởi lá thuốc giã nhuyễn và mảnh áo của nó. Cả người nó giờ trần truồng trong vòng tay kẻ ác, bao nhiêu gia tài trên người cống hết cho anh bạn biết vẫy kia.

Nó ráo mắt nhìn quanh, vị trí lần này khác với lần cuối cùng mà nó mở mắt, một ao nước nhỏ tọa lạc đâu đó giữa rừng? Nơi duy nhất tán cây xum xuê chịu mở hàng đón ánh trăng cao.

Tối khuya rồi.

Neteyam hốt hoảng, nó đã rong ruổi ở bên ngoài quá lâu. Vòng eo vẫn bị giữ chặt lấy, không tách ra được dù chỉ ti tí.

"Này, đừng có vờn nữa."

Aonung chú tâm tới cái bẹo má của nó, bàn tay lướt từ trũng sâu men theo rãnh mông đi lên, thuận tiện bóp một cái gợi đòn. Nó nhướn mày nhìn Neteyam, đang trông như con mèo đang xù lông, ve vãn cái đuôi của nó lên đùi, ngứa ngứa.

"Gọi tên tôi lần nữa đi."

Neteyam díu mày, chả hiểu vì sao thằng chả lại ám ảnh vụ gọi tên tới thế. Bộ ác quỷ có chấp niệm gì với nó hả? Nó hừ nhẹ trong họng.

"Không nhớ."

Mắt Aonung hơi rũ xuống, nụ cười trở nên nhàn nhạt.

"Aonung." - tay nó bóp một cái - "gọi đi."

Neteyam chần chừ. Cánh mông mềm của nó vẫn được nắn đều đều, lỗ huyệt vô tình như cố tình bị chạm đến, phớt nhẹ bởi đầu ngón tay. Nó đanh mắt lại, dò xét từng biến động nhỏ trên gương mặt Aonung, trông lúc nào cũng đầy mưu mô. Giờ nó gọi lên xong lỡ thằng quỷ này hóa sói hóa rồ vồ nó thì sao, mặt nhìn cứ gian gian, nom mà ghét. Cánh nó run run quấn tạm bợ bởi lớp vải nhung trắng, lông vũ lăn tăn rụng trên mặt nước, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa. Nước ao trong vắt, soi trọn ánh nguyệt vành vạnh trên cao trông như đang tắm trăng, gió thổi leo lắt rỉ rả thì thầm với rừng cây.

Lõm bõm.

Aonung khom người, đặt một nụ hôn nhẹ lên đường rốn, chóp mũi đẩy dần lên đụng chấm đuôi rãnh ngực. Ánh mắt xanh ngọc láo liên, thích thú nhìn ngắm hai hạt đậu nhỏ xinh nổi bật trên hai bầu ngực nảy nở.

Neteyam đặt tay lên chắn trước đôi mắt nó, nhưng bàn tay 4 ngón gọn ghẽ không đủ lấp nốt đi con ngươi ở má. Mở trừng trông cứ sờ sợ.

"Tôi đã giúp cậu, giờ trả ơn bằng việc đơn giản vậy cũng không được à?" - Aonung trề môi, ánh mắt hiện lên ý cười - "có phải cúp tiết Đạo Đức không?"

Tự nhiên bị oan, Neteyam nhăn mặt. Nó là học sinh ba tốt, một con quỷ vô tri mà cũng dám phán xét, cảm giác không phục trào dâng nôn nao trong bụng.

"Không cúp cũng không đến lượt dùng nó với cậu."

"Vậy giờ tôi vặt lông, bẻ lại cái cánh què cho cậu nhé?" - tay nó lướt nhanh lên xương gốc đuôi dực vũ, miết mạnh.

Neteyam giật mình, anh bạn phía sau cũng phối hợp vẫy vùng, tay bấu chặt lên vai nó đẩy mạnh. Aonung chỉ siết vòng tay, kéo nó về lại trong lòng, nhìn nó ánh mắt mong chờ. Nó sẽ làm thế thật. Neteyam né tránh ánh nhìn như dao sắc của nó, đôi môi run run mấp máy.

"Aonung..." - tiếng thều thào thỏ thẻ chỉ đủ cho cả hai nghe được.

Tai Aonung vểnh lên rõ cao, chiếc đuôi mái chèo quẫy nhẹ gây dao động dưới nước. Còn Neteyam, nó cảm nhận được, hai cây dùi lớn đang chèn cấn sát dưới đũng sâu của nó. Nó rùng mình, thin thít vờ như không hay.

Neteyam cố nhón chân nhướn người lên, để nơi gần kề sát bẹn kia không phải đụng chạm với con quái vật đó, tránh để nó bị kích động. Nhưng cái vẻ nôn nao sợ sệt của nó lọt vào mắt Aonung chả thiếu thừa một giây, trông cái vẻ chộn rộn trước mặt mà đáng yêu.

Lõm bõm.

Nó đứng hẳn người dậy, xách theo Neteyam ngồi lên trên mỏm đá trơn nghiêng tựa cái giường chả mấy gồ ghề cứng rắn cho cả hai. Neteyam nằm trên người nó, muốn nhanh chóng chống tay nhổm dậy để chuồn đi, tại nó biết Aonung muốn làm gì.

"Gượm đã, tôi đã làm gì đâu."

Hai cổ tay bị tóm chặt lại, áp xuống vòm ngực vạm vỡ. Nó liếc ra sau, nơi cái khố sẫm màu ướt sũng đang nhỉnh cao, run rẩy. Neteyam rùng mình, đồng tử co giãn thấy rõ cái sợ hãi trong đáy mắt. Thứ đó thậm chí còn được ánh trăng chiếu rõ lên từng đường nét, nhộn nhạo.

"Đừng sợ."

Aonung nhổm dậy hôn lên má nó, tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo mảnh.

"Aonung, thả tôi ra đi. Aonung, tôi..." - chưa dứt câu, miệng nó bị chặn cứng.

Vòm miệng đang hé mở nhanh chóng bị thâm nhập vào bên trong, cảm tưởng như có con lươn nóng ẩm ướt vẫy vùng. Lướt một vòng quanh, lưỡi nó lưu lại hương vị đăng đắng của nước bọt thiên thần, vốn nó không yêu thích cái đắng. Nhưng kệ đi, "ăn" thấy ngon là được.

"Kể từ giờ phút này trở đi, mỗi lần mở miệng, tôi sẽ đụ cậu thêm một lần."

Neteyam nín mỏ.

Tự nhiên nó sung sức như vậy, vẻ ngoài cũng trở nên hoang dại. Nó cầm lấy cổ chân Neteyam, giật mạnh. Cả cơ thể mất cân bằng ngã nhào về phía sau, cây gậy guộc va lên gò má, nóng hôi hổi lờ mờ thêm vết gân cứng cáp.

Neteyam nuốt nước bọt, chân tay bủn rủn.

Còn Aonung, miệng hoa nhỏ xinh đang đặt song song với tầm mắt của nó, trông gợi tình mà mời gọi. Nghĩ ra gì đó, nó vung tay quay sấp cơ thể trần trụi trên cơ lại, để Neteyam trực tiếp chiêm ngưỡng tạo phẩm thế gian.

69.

Nó ôm cứng lấy cái eo nhỏ, cặp đùi mềm mại dang rộng đặt lên hai bên vai, chăm chú ngắm nhìn mép lồn nhỏ co giật. Hai con cặc to lồ lộ chỏng chơ giữa trời cách mặt Neteyam chỉ vài cm, sau khi lớp khố mỏng trượt trũng xuống.

"Tôi ra trước thì cậu thắng, cậu ra trước thì tôi thắng. Người thua sẽ nhận phạt, người thắng sẽ có thưởng."

"Hả?..." - Neteyam chưa nghe lọt tai hết những thông tin ồ ạt vừa tới, vẫn chưa thôi bàng hoàng.

"Ack! Argh..."

Chẳng thèm để ý tới cái vẻ ngáo ngơ của Neteyam, Aonung nó đắc thắng, ụp miệng thẳng vào mép lồn nhỏ co rút. Đôi chân bị khống chế trên trời, giãy giụa cách mấy cũng không đả động được bao nhiêu. Miệng hoa bị lưỡi cạ liên hồi, từng cảm giác nhộn nhạo ướt át trên bề mặt nhún nhảy như muốn xông thẳng vào trong được nó cảm nhận rõ rệt, giật nảy. Dịch thủy tiết ra phản ý chủ, nhão nhoét.

Xì xụp.

Lưỡi nó trở nên trơn trượt hơn bởi dâm thủy, đắc ý luồn thẳng vào bên trong giữa hai mép lồn ướt đẫm.

"Aghh, uhh..."

Luồn lách. Từng xentimet được thâm nhập, khai phá, mở rộng. Lưỡi mềm khuấy đảo bên trong, khua vét toàn bộ mọi thứ xung quanh. Tham lam giày xéo.

"Nếu cậu không bắt đầu, cậu sẽ thua đấy." - nó nói, trong khi vẫn đang chôn lưỡi trong miệng nhỏ - "hình phạt của tôi không nhẹ nhàng đâu."

Con cặc to lớn cạ cạ vào gò má đỏ như cà của Neteyam, trán nó đẫm mồ hôi, ánh mắt mơ màng thổn thức.

Điều này thật sai lầm, nó đang bị hiếp đáp bởi một con quỷ. Bản thân lại chỉ cảm thấy rạo rực, ngứa ngáy. Trinh tiết của nó bị đem ra đùa nghịch dưới miệng lưỡi của kẻ địch, sướng tê dại. Đuôi mảnh như dây da phe phẩy, quất lên đầu Aonung như có như không. Chiếc cánh nhỏ lại chỉ căng cứng rung mình, khép nép bên lưng chủ.

Nó biết nó không thể thắng, nhưng nó không muốn chết.

Chụt.

Đặt nụ hôn nhẹ lên thân dùi căng cứng, nó thấy run người. Kích cỡ này không phải giả, bị đâm bởi thứ này cảm tưởng như chết còn đau đớn hơn dao. Miệng ôm hôn liếm láp lấy cái bên trên, tay mân mê tuốt lấy cái bên dưới. Chẳng biết cái lực thều thào này thậm chí có gãi ngứa cho Aonung được không, giờ tay chân nó nhũn như bún nhão.

Ngậm đầu khấc vào trong miệng, nó biết ngay thứ này quá khổ với vòm họng của nó. Chỉ có thể cật lực dùng lưỡi miết lấy chóp đỉnh, kết hợp bàn tay xoa nắn chân nấm.

Nhóp nhép.

Dâm thủy và lưỡi ma sát, quện lẫn nước bọt tạo ra âm thanh gợi dục. Chà lấy đỉnh chóp dương vật nhỏ đã trương cứng lên, Neteyam giật nảy mình.

Xụp.

Chụt.

Cả trên cả dưới như cuộc chiến chẳng cân sức. Aonung càn quét mọi thứ nhanh như vũ bão, còn Neteyam thì lóng nga lóng ngóng. Rõ ràng nó biết nó chắc thắng, nhưng vẫn muốn bắt nạt con gà nhỏ kia chút đỉnh. Tại vì đơn giản là nó thích thế, trông thấy dáng vẻ kiên định bất khuất hiển hiện trước mắt như trở thành ấn tượng đầu, giờ đang khép nép bất khả kháng trở thành con đĩ ngúng nguẩy cầu xin vì lưỡi của nó.

Mắt nó hướng lên cơ vòng lỗ nhị đang co rút liên tọi.

Thiên thần có loại khiếm khuyết như Neteyam là lần đầu tiên nó thấy. Có thể là gen lỗi, hoặc có thể là lai. Dẫu sao vẫn là một viên ngọc quý hiếm.

"Pffurhh..."

Neteyam rên một tiếng âm ỉ, trong khi miệng vẫn đang bọc lấy chưa tới nửa cái dương vật còn nhỏm cao. Dịch trắng nhễu nhãi trên tay và cổ Aonung, lồn nhỏ trào nước như khóc.

Nó ra rồi, Aonung thắng không ngoài dự đoán.

Neteyam rã rời sau khi xuất, lần đầu làm tình, nó chả thể nín nhịn cơn cao trào quá lâu.

Aonung tóm lấy vai nó, dốc ngược cơ thể kia tựa vào lòng. Kề sát miệng bên tai, thổi cái phù.

"Cậu thua rồi."

Neteyam không phản hồi lại nó.

"Cậu nghĩ xem hình phạt sẽ là gì?"

"Thả tôi ra đi..."

Aonung cười nhạt, mi mắt rũ xuống. Cạ mớ tóc mai xoăn rối lên má nó.

"Như thế nghe giống hình phạt dành cho tôi hơn." - nó sờ xuống vùng trũng dưới còn chảy nước nhóp nhép - "thật không công bằng."

Neteyam lim dim mắt, ổn định nhịp thở hổn hển, gò má còn hây hây.

Chụt.

Aonung hôn nhẹ lên bả vai nó. Hai ngón tay trộn với dâm thủy ướt đẫm, bắt đầu day lên cửa hậu bỏng rát.

"Chưa ngủ được đâu."

"Ack! Argh..." - cơn đau kéo đến lôi Neteyam khỏi cơn mê man.

Hai ngón tay thụt sâu vào trong chẳng hề được báo trước, trực tiếp nới giãn cơ vòng căng trướng lên, cảm tưởng như sẽ rách toạc. Nó bấu chặt lên vai Aonung muốn bật máu, chỉ hy vọng vết thương sẽ khiến đứa kia phân tâm chỉ một chút.

Ngón tay ngoe nguẩy không ngừng, tách nhau ra rồi lại dính chặt lại, cong vòng rồi duỗi ra. Căn bản chỉ muốn khuấy động bên trong cho sướng quen dần, sẽ không còn thắt chặt nữa. Tường thành bên trong co rút phản ứng với từng cái biến động nhỏ, ra sức chèn ép lên hai hiện vật lạ lẫm như muốn đẩy ra, nhưng hiệu quả lại chỉ hút chặt vào sâu thêm.

Neteyam thở bằng miệng. Dãi chảy dài quện với nước mắt và mồ hôi đọng xuống chấm cằm. Lạy bề trên, hãy tha thứ cho sự sa ngã của nó ngày hôm nay.

"Ughh, không..." - Neteyam vịn tay lên mặt Aonung, cố đẩy người thoát khỏi vòng tay của nó, lòng bàn tay bị liếm lấy một cái.

Hai cửa lỗ đều đều bị chọc ghẹo, đều ướt đẫm, cảm giác được rõ rệt đầu khấc của hai con cặc căng cứng cận kề từ đầu ngõ. Cặp đùi ra sức quắp chặt vào nhau bị tách ra dang rộng, hai cây chày trực tiếp tiếp cận cửa lỗ.

"Vẫn chơi như cũ nhé."

Phập.

Lời từ chối đã lên tới họng thì trào ra với tiếng gào khan, thắt nghẹn thanh quản. Hai con cặc lớn nhắm chuẩn giã thẳng vào tận sâu bên trong, lút cán cả hai lỗ. Lồn nhỏ giãn rộng ra sức chảy nước, xoa dịu cơn đau âm ỉ, bên trong bị đâm sâu đến mức chạm trán tử cung. Hậu huyệt co rút mạnh mẽ, đầu khấc cấn vào điểm nhạy cảm, bờ thành thắt lấy cự vật khủng bố mút chặt. Neteyam lên đỉnh, đạt ngưỡng cực khoái khô.

"Thả lỏng đi, mút chặt thế khi động sẽ bị thương đấy." - Aonung vỗ nhẹ lên cánh mông căng cứng, an ủi.

Neteyam nước mắt nước mũi dầm dề, tay bấu chặt lấy lưng nó, hằn rõ mấy vết xước dài. Lưng Aonung vừa rát vừa nhả khói vì dính nước mắt.

Aonung chỉnh lại tư thế, chọn cho Neteyam một điểm tựa thoải mái hơn, hai tay nâng lấy đùi của bạn tình rồi vòng tay ôm tới.

Bạch bạch bạch.

Aonung bắt đầu nắc hông, giã cả hai cây dùi lớn vồ vập vào bên trong, vách ngăn như muốn rách toạc ra cho hai bên gặp nhau. Miệng tranh thủ nút lấy nhũ hoa nở căng trên vòng ngực ưỡn cao, eo cong thành vòng, nhấp nhô thấp thoáng vết căng trướng trên bụng theo từng nhịp nhấp. Dịch thủy vẫn rả rích, hòa cùng mồ hôi từ lưng chảy xuống, ướt át từ trong ra ngoài. Từng cú đâm đem cho Neteyam vô vàn cảm giác khó tả, như bị điện giật, khoái cảm lan rộng tới từng nơ ron thần kinh, đầu óc chỉ trống rỗng cùng ánh mắt vô tri vô giác. Aonung nhìn rõ gương mặt nó, cảm thấy rất đặc biệt, chỉ biết rằng hôm nay nó đã tìm thấy một thiên thần rất đẹp.

Chụt.

Nó hôn lên chóp mũi Neteyam, rồi lên mắt, rồi tới môi. Chen lưỡi vào khuôn miệng mở to, nó âu yếm người trước mặt, nuốt bao nhiêu âm thanh thống thiết vào bụng. Neteyam chả còn sức đâu mà phản kháng, mọi nỗ lực tỉnh táo của nó đều dồn hết vào vị trí bị tấn công dồn dập nơi bên dưới, căn bản chịu đựng nhiêu đó đã quá nhiều.

Hơi thở ấm nóng phả vào nhau, hòa quyện. Mặt đối mặt, mắt giao mắt. Chẳng biết bên nào đã rung rinh trước, ánh trăng sáng tỏ vẫn soi sáng đường nét trên gương mặt cả hai, soi được cả cái rung động có thể là sai lầm, có thể là giấu diếm trong đáy mắt. Aonung là quỷ, nó rành mạch với tất cả những loại giao động trong đời, yêu thì chắc chắn là yêu, ghét thì chắc chắn là ghét. Cả hai về cơ bản chỉ là người dưng, có thể là tình một đêm, có thể sau này sẽ có thêm nhiều cơ hội khác. Có thể mọi thứ bắt đầu từ khi Neteyam tự dâng mình ngã nhào trên thân nó, có thể là từ khi nó gọi tên Aonung lần đầu tiên...

Hoặc đơn giản là đụ thấy thích, nên nó cũng thích.

Neteyam chẳng có lý do gì phải nảy sinh tình cảm với nó, thậm chí có thể sau hôm nay nó sẽ bị ghét bỏ, bị ghê tởm. Cả hai có thể sẽ mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa, nó có thể vẫn sống tốt, nhưng Neteyam khả năng sẽ bị khai trừ khỏi địa đàng. Trong mối quan hệ sai trái này, ai động lòng trước thì người đó thua là chắc rồi. Càng nghĩ, cảm giác muốn độc chiếm ngày càng đâm chồi trong ngực nó. Nếu nó có thể ngay bây giờ đem người này về nhà, vỗ béo chăm bẵm rồi làm cho tới nghiện, được nghe thấy tiếng la hét thánh thót tận mây xanh mỗi tối đến. Hay như hát, hát cho sao nghe.

Mọi thứ diễn ra như một thước phim đen tự chạy trong đầu Aonung, khiến nó vô tình tự thẩm du tinh thần, nhịp hông ngày càng trở nên dã chiến hơn. Cuộc đời nó sống trong biển lửa nóng bỏng, nhìn đâu cũng chỉ thấy cái mãnh liệt chóng vánh của tro tàn rực cháy rồi lụi tắt ngắn ngủi như đời, hôm nay nó được ôm lấy vẻ đẹp tao nhã của "vị tha".

Rồi tự nhiên. Neteyam tựa cằm sát bên tai nó, nghe rõ từng hơi thở hổn hển nóng bỏng phả vào mang tai.

Chụt.

"Aonung..." - thỏ thẻ, khe khẽ.

Khóe mắt nó giật giật, 8 đầu ngón tay ôm lấy eo ai run run.

Phụt.

Tỉnh với thực tại, mặt ao lăn tăn phủ bóng nửa bầu trời. Nó thua rồi, thua từ trong ra ngoài. Aonung cười vô tri, đưa tay lên trán. Ôm lấy cơ thể bất động trên cơ, đẩy người trượt xuống làn nước lạnh, dùng tay rửa sạch đi đống bầy nhầy bên dưới.

Xào xạc.

Đánh ánh mắt về phía bụi rậm gai, Tsireya đứng đó, kế bên là con sư tử răng kiếm loáng thoáng hình bóng chàng trai trẻ lịm trên lưng. Nó nghiêng đầu cười, ánh mắt hơi híp.

"Hôm nay trăng đẹp không anh?"

"...Không."

"Tệ ha? Em thậm chí còn ngửi thấy mùi thất bại đó."

"Cút về nhà nhanh đi."

Jeju.

PM-End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com