TruyenHHH.com

peran | ngài muốn order một chú thỏ sao?

1

madisonheal







Đã là lần thứ ba trong tuần Park Dohyeon bước vào quán cà phê này.

Mặt tiền của quán không lớn lắm, vị trí cũng không tệ, vừa vặn ở dưới lầu ngay cạnh mấy tòa nhà có văn phòng cho thuê, mỗi ngày đều có thật nhiều thanh niên nam nữ mang vẻ mặt mệt mỏi hao mòn vì tư bản ra ra vào vào, giờ cao điểm còn có thể thấy được một hàng dài người đứng xếp hàng.

Bình thường trong đám người đang xếp hàng kia chắc chắn sẽ không bao giờ có Park Dohyeon, thân là công dân của Đại Hàn dân quốc, mặc dù số người không thích uống cà phê tương đối ít nhưng không phải là không có. Park Dohyeon chính là chỉ cần uống một ngụm nhỏ latte đầy bọt sữa cũng sẽ khiến hắn nhíu mày. Vì thế nên việc hắn mỗi ngày đều đúng giờ đi đến quán cà phê này điểm danh là một điều không ai có thể ngờ đến.

Nguồn gốc của câu chuyện lạ lùng này là con sóc chuột hiện tại đang đứng ở quầy order bận tối tăm mặt mày à không phải... kia là người, chỉ là vẻ ngoài của người nọ thật hợp với chiếc tạp dề màu nâu mang trên người, y hệt một chú sóc chuột. Tóm lại, vào một ngày nọ trong tuần trước, nô lệ tư bản họ Park nào đó xuống lầu lấy đồ ăn đã bị Choi Hyeonjoon lúc đó đang đứng trước cửa quán, trên tay ôm một khay cà phê mời khách, nhìn thấy.

"Xin chào mời anh nếm thử sản phẩm mới của chúng tôi! Nếu được, anh có thể cho chúng tôi một vài góp ý không?"

Park Dohyeon còn chưa kịp phản ứng trong tay đã bị nhét vào một cái ly giấy, mùi rất thơm. Park Dohyeon mặc dù không thích cà phê, nhưng cũng không thể cự tuyệt ánh nhìn chăm chú mà tha thiết của Choi Hyeonjoon, hắn buồn bực uống một ngụm cái gọi là sản phẩm mới trong chiếc ly giấy kia.

"..."

"Anh thấy thế nào ạ! Sản phẩm mới này của chúng tôi là dùng cà phê rang đậm..."

"...Có chút khó uống..."

Mệt mỏi khiến đầu óc của Park Dohyeon đình công, hắn cứ như vậy không cẩn thận thốt ra những lời từ tận đáy lòng, theo đó là vẻ mặt đột nhiên cứng lại như hồn bay phách lạc của Choi Hyeonjoon ở trước mặt. "À... vậy sao... cảm ơn nhận xét của anh đây, anh là vị khách thứ ba mươi tư cho đánh giá tiêu cực về sản phẩm này rồi, xem ra chúng tôi cần phải thay đổi cách làm để tốt hơn nữa..."

Có lẽ là biểu cảm thất vọng của Choi Hyeonjoon thật sự khiến người khác khắc ghi, hoặc có thể là do Park Dohyeon đã rất lâu rồi mới nói ra một câu nói không chừa đường lui cho người khác như vậy, tóm lại sau ngày hôm đó, hắn lúc nào cũng cảm thấy áy náy, cực kỳ áy náy và vô cùng tự trách, nhiệt độ quanh hắn cũng giảm xuống hẳn hai độ. Lee Seungyong đã chịu đựng hắn hai ngày qua, rốt cuộc nhịn không được mà chạy tới hỏi thăm tên râu ria lập dị kia đến cùng là đang gặp phải chuyện gì lại khiến hắn phiền não như thế, kết quả sau khi nghe xong lại không nhịn được mà phá lên cười như điên, đại ka à, sao mà giống thiếu nữ ôm mộng tương tư quá vậy hả. Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, từ đó đến giờ hắn có lúc nào lại lương thiện như thế này.

Tóm lại, việc diễn ra cũng đã diễn ra rồi, muốn để Park Dohyeon bình thường trở lại chỉ còn cách giải quyết vấn đề này, Lee Seungyong bắt đầu nghĩ ra ý xấu, "Cậu xuống đó giải thích thật rõ với người ta đi, nói là không phải cố ý chê cà phê của người ta khó uống, trước tiên phải giải thích là cậu không thích uống bất kỳ loại cà phê nào, sau đó nói là ngày hôm đó do cậu đang mệt quá mà chưa có ăn trưa, ngoài trừ thành kiến của cậu đối với cà phê ra thì sản phẩm mới ngày hôm đó vẫn rất đáng để thưởng thức."

Kế hoạch của Lee Seungyong khá tốt nhưng mà anh không nghĩ đến vấn đề là Park Dohyeon xuống dưới vòng vo ba ngày cũng chưa có ý định đi tìm Choi Hyeonjoon nói chuyện. Xin đấy, Park Dohyeon này là ai chứ, là Park Dohyeon khi đi team building có thể lên vừa trình diễn vừa rap mấy bài mà mặt không đổi sắc, chứng rối loạn lo âu đạt cấp vũ trụ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Thế mà chỉ cần bước tới cửa quán cà phê dưới lầu là lại quay xe? Tin cái này không bằng tin Lee Seungyong là vua Sejong.

Park Dohyeon có lời muốn biện minh, Choi Hyeonjoon thật sự rất bận rộn, mỗi lần nghỉ trưa hắn tận dụng triệt để hơn hai mươi phút ở dưới lầu cũng chưa từng thấy Choi Hyeonjoon có khi nào rảnh rỗi ngơi tay để nghe hắn nói xin lỗi, nhân lúc order rồi nói xin lỗi sao? Như thế thời gian order sẽ bị kéo dài ra, ảnh hưởng đến khách hàng phía sau, tìm thêm phiền phức cho Choi Hyeonjoon cũng không tốt, thời gian ngắn quá lại không thể biểu đạt rõ ràng... Tóm lại là Park Dohyeon liên tục vấp phải trắc trở suốt ba ngày rồi, ra quân thất bại.

Lee Seungyong làm người tốt làm đến cùng, sai Park Dohyeon xuống lầu mua mấy ly cà phê, nói không chừng barista sóc chuột kia sẽ được thêm phần trăm hoa hồng cũng coi như đền bù ở một mức độ nào đó cho tổn thương trong lòng của barista sóc chuột kia.

Park Dohyeon mặc dù cảm thấy kế hoạch này có chút không đáng tin, lỡ đâu người ta không nhận được thêm hoa hồng rồi sao, còn có thể vì mình mà bận rộn thêm. Nếu thất sự là như vậy, barista sóc chuột kia sẽ ghi tên hắn lại vào cuốn sổ nhỏ mất. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn xuống lầu xách cà phê của cả văn phòng lên.

"Thế nào, gặp lại cậu mà cậu ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái sao?" Lee Seungyong tốc độ chạy lại nghe ngóng tiến triển mới nhất, trước đó mấy ngày nghe nói mỗi lần Choi Hyeonjoon nhìn thấy Park Dohyeon đến mua cà phê đều sẽ nhìn chằm chằm vào bảng chọn món trước mặt, "Xin chào anh, soda chanh ít đá, chờ món bên này ạ." Combo mượt phết, sau khi giải quyết xong Park Dohyeon, cậu ngẩng đầu lên nghênh đón vị khách tiếp theo với vẻ mặt rạng rỡ sáng láng.

Lần này Park Dohyeon thật sự cạn lời rồi, nhìn thấy Lee Seungyong ngoài miệng hỏi han nhưng tay đã vươn đến túi đựng cà phê càng tức giận không chỗ phát tiết ("Dohyeon, anh muốn Iced Americano ít đá mà, đây là đá bình thường rồi"), hắn liếc anh đến trắng cả mắt.

Quả nhiên hắn đoán không có sai, sau khi nghe được list order dài đằng đẵng của hắn, Choi Hyeonjoon xác nhận người trước mặt đã đọc hết menu và gọi hơn chục món đồ uống trong một lần, yên lặng quăng cho hắn một ánh mắt chứa đầy oán niệm thâm sâu.

Park Dohyeon có thể đoán được hình tượng hiện tại của hắn trong lòng của barista sóc chuột kia, đầu tiên là hắn nói sản phẩm mới rất khó uống, lại không bỏ sót ngày nào chạy đến quán đi dạo, lần này lại gọi một lần nhiều món như vậy. Tội danh thứ nhất của Park Dohyeon: ám chỉ rằng ngoài trừ sản phẩm mới, trong quán này cái gì hắn cũng có thể uống; tội danh thứ hai của Park Dohyeon: cố ý tăng thêm công việc cho Choi Hyeonjoon; tội danh thứ ba của Park Dohyeon: mỗi lần hắn tới đây đều nhìn chằm chằm Choi Hyeonjoon, nói khó nghe một chút thì là stalker, không biết có ghi thù gì với cậu không, có cần thiết hay không, không phải chỉ là một ly cà phê dùng thử khó uống thôi mà! Park Dohyeon trong đầu đã thay mặt Choi Hyeonjoon hỏi tội chính mình, bây giờ hắn thật là có nỗi khổ khó nói, nhưng có thể những kế hoạch của Lee Seungyong đánh bậy đánh bạ mà trúng tùm lum tùm la rồi sao.

Park Dohyeon vừa vươn tay, phát giác được nguy hiểm, Lee Seungyong liền một bước bay ra xa, đúng lúc va phải Son Siwoo vừa bước vào ở phía sau. Son Siwoo cũng không khách khí với anh, cậu ta lụm luôn ly Iced Americano của anh làm của riêng, "Oa hôm nay thật may mắn, còn có đồ uống miễn phí, sau này anh phải đến bộ phận tìm các cậu chơi thường xuyên hơn mới được. Seungyong à, đừng nói với anh là cà phê này đều do tên quái vật râu ria mua đấy nhé, Trái Đất sắp đến hồi tận thế rồi a, tên đó sao có thể hào phóng như vậy chứ..." Lee Seungyong hối hận trốn đến phía sau Son Siwoo, con khỉ đang vô cùng nghiêm túc mà ồn ào.

Không đầy hai phút đồng hồ Lee Seungyong đem hết mọi chuyện của Park Dohyeon kể lại rõ ràng cho Son Siwoo. Son Siwoo nhìn sang Park Dohyeon sắc mặt còn đen hơn nhọ nồi bên cạnh, khóe miệng như muốn kéo lên tới tận trời, thú vui lớn nhất đời anh là nhìn thấy Park Dohyeon khốn khó, anh chỉ hận không thể ngay lập tức kéo Han Wangho vọt tới dưới lầu đi rình xem barista sóc chuột kia.

Park Dohyeon nào có tâm tư cùng bọn họ quậy, hắn sợ ngày mai trong nhóm nhỏ của công ty sẽ truyền tay nhau bài viết hot trên Tiểu hồng thư [Ở quán cà phê gặp một khách hàng lòng dạ hẹp hòi khó đối phó, phải làm sao bây giờ]. Son Siwoo nhìn hắn lông mày nhíu hết lại cosplay một con cún Samoyed ủy khuất, cũng bắt đầu nhảy số trong đầu tính kế giúp. "Cậu tối nay ở lại đây họp giao ban đi, họp xong chắc quán cũng đến giờ đóng cửa, lúc đó trong quán chắc cũng chẳng còn mấy người, sau đó cậu trực tiếp dùng E của Zeri lướt đến trước mặt người ta tiếp đó dùng cung phong linh ta để người ta không kịp trở tay mở Tiểu hồng thư lên, nhịp điệu chết người trực tiếp A luôn, hiểu chưa?" (mấy cái thuật ngữ trong game bằng tiếng Trung khiến tui đau hết cả đầu, đọc tham khảo thui nha, tui không chơi Zeri nên không rõ anh Siwoo chỉ cái quái gì luôn) Park Dohyeon gật đầu, bộ dạng giống như là bây giờ kêu hắn làm cái gì cũng được, hắn đã quá tuyệt vọng rồi. Hắn hoàn toàn không chú ý đến Lee Seungyong bên cạnh yên lặng từ nãy đến giờ lặng lẽ giơ ngón cái cho Son Siwoo... vốn dĩ đêm nay người phụ trách việc mở cuộc họp báo cáo là Lee Seungyong.

Chờ Park Dohyeon cùng những người ở các bộ phận khác cãi nhau xong đã gần chín giờ rưỡi tối, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lập tức đi xuống dưới lầu. Nếu bỏ lỡ, chẳng phải tối mai hắn lại phải tình nguyện tăng ca nữa sao? Mặc dù trên cửa quán đã treo lên bảng close nhưng cách tấm cửa kính hắn có thể thấy được Choi Hyeonjoon vẫn đang ở bên trong dọn dẹp. Park Dohyeon đứng sừng sững ở cửa ra vào, hồi hộp đến mức phải hít sâu vài cái, kể cả khi hắn thấy rừng đội đối thủ cầm Nidalee với KDA 12/0 cũng chưa sốt sắng như vậy, cuối cùng vẫn là vươn tay đẩy cánh cửa kính kia ra.

Nghe được tiếng có người bước vào, động tác trong tay Choi Hyeonjoon cũng không ngừng lại, "Xin chào, quán chúng tôi đã đóng cửa.... tại sao lại là anh?". Sau khi cậu ngẩng đầu lên liền thấy rõ người đến là ai, Choi Hyeonjoon lộ ra vẻ mặt thỏ con sợ hãi. Park Dohyeon nhìn thấy cậu nắm chặt máy pha cà phê, cơ tay dùng sức đến nỗi run lên nhè nhẹ, hắn sợ rằng một giây sau người đối diện sẽ phang cái máy pha cà phê đó vào đầu hắn. Dù sao thì hành vi của hắn cũng rất kỳ quái. Park Dohyeon giơ hai tay lên, ra vẻ tôi đây thật sự không có ý gì xấu, "Thật ra tôi là đến để thành tâm nói lời xin lỗi, cảnh sát cà phê, có thể buông xuống vũ khí máy xay cà phê trong tay xuống nghe tôi giảo biện, không phải, tôi thành khẩn giải thích được không?"

Thế là tên tội phạm tiềm năng nhưng thành khẩn Park Dohyeon đã giành được cơ hội ngồi đối diện với Choi Hyeonjoon. Giải thích rõ ràng thật ra cũng chỉ cần vài ba câu nói. Lần này người rơi vào hố sâu của sự áy náy lại biến thành Choi Hyeonjoon rồi, có trời mới biết cậu đã tưởng tượng nô lệ tư bản lễ độ mệt mỏi đáng thương trước mặt đây đen tối ác độc đến mức nào. Vì vậy, Park Dohyeon đã được tẩy trắng thành một công dân năm tốt, rồi lại thắng được một ly cacao nóng cho bản thân sau khi đóng cửa quán. Nói chuyện xong thời gian cũng không còn sớm, hai người đều chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi ai về nhà nấy. Sau đó yên lặng nhớ lại cảm giác xấu hổ nhàn nhạt trong đáy lòng.

Trùng hợp thật là trùng hợp, một giây trước vừa lịch sự nói tạm biệt xong, một giây sau hai người phát hiện ra cả hai đi cùng một hướng, tới ga tàu điện ngầm lại phát hiện cả hai xuống cùng một ga, cảm giác xấu hổ tỏa ra giữa hai người họ, đến mức này rồi mà còn không lấy điện thoại ra add kkt thì thật sự không thích hợp.

Về đến nhà Park Dohyeon lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua người vừa được thêm vào, ảnh profile là một con thỏ đang pha cà phê*, thì ra barista sóc chuột tự nhận bản thân là con thỏ à, Park Dohyeon suy tư một chút, đúng là rất hợp với cậu ta, yên lặng đem tên của đối phương đổi thành barista thỏ con. Người kia hình như còn để ý chuyện hiểu lầm Park Dohyeon, cậu hẹn hắn ngày mai giờ nghỉ trưa xuống cửa hàng để tặng hắn một chiếc bánh kem nhỏ ("Tuyệt đối không chứa một chút cà phê nào"), Park Dohyeon cũng không từ chối, đồng ý ngay tức khắc.

Ngày hôm sau, khi Park Dohyeon mang theo bánh kem về văn phòng đã thấy Son Siwoo đang bắt chéo chân ngồi ở bàn làm việc của hắn. Lee Seungyong cũng nghiêng người dựa vào một bên bàn hắn, hai người bày ra khí thế tam đường hội thẩm*. Từ khi Park Dohyeon bước vào ánh mắt của Son Siwoo không khắc nào rời khỏi cái bánh kem trong tay hắn. Vì để giành lại quyền sử dụng bàn làm việc hợp pháp (cùng bánh kem) của mình, Park Dohyeon đành phải update cho hai người kia tiến triển mới nhất chuyện của hắn cùng với barista thỏ con, xem ra cái bánh kem này sẽ là dấu chấm hết cho sự hiểu lầm lẫn nhau giữa hai người rồi.

"Nhưng Dohyeon này, cái bánh kem này thật sự rất ngon, hay là em lại mặt không biểu tình xuống quán cà phê dưới lầu dọa người ta đưa thêm một cái nữa đi." Những cái khác Park Dohyeon không biết, hắn chỉ biết Son Siwoo chính xác là một con khỉ, tốc độ giành ăn cũng quá nhanh đi, cái bánh đáng thương kia hết ba phần tư đã chui hết vào bụng Son Siwoo rồi. Park Dohyeon mặc kệ Son Siwoo, mở kkt nhắn cho Choi Hyeonjoon một câu cảm ơn, chiếc bánh chắc hẳn là do cậu tự tay làm rồi, thật sự ăn rất ngon.

Jeong Jihoon xin thề hắn không phải cố ý. Choi Hyeonjoon để quên điện thoại ở trong kho hàng, trong tiệm lại đúng lúc có vài vị khách đến, chỉ có thể nhờ Jeong Jihoon giúp cậu tìm. Jeong Jihoon vừa chộp lấy chiếc điện thoại bị nhét tùy tiện trên kệ để hàng, màn hình cũng vừa lúc sáng lên vì nhận được tin nhắn kkt.

Mỹ nam không thích uống Iced Americano...

Con mắt Jeong Jihoon chấn động, cái biệt danh này cũng quá là kinh dị rồi!

TBC.

Tam đường hội thẩm: Các quan chức cấp cao của ba phòng xét xử cùng một vụ án vào cùng một thời điểm, ở cùng một địa điểm và trong cùng một dịp. Theo các cơ quan ngày nay thì đó là công an, viện kiểm sát và tòa án. Nói chung, đó là những vụ án lớn hoặc liên quan đến những phần nhạy cảm, chẳng hạn như những vụ án nội bộ của hoàng gia.

Ảnh profile của con thỏ:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com