TruyenHHH.com

Park Jimin Trap Me Let S Go

"Bước được đến vòng này, thí sinh 1013 - Park Jimin có cảm nghĩ gì?"

"Lời đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đến quý công ty. Vì nhờ Kang thị, tôi có dịp được thử sức, được trải nghiệm cảm giác ứng tuyển là thế nào. Khi nhận tin vào được vòng cuối, tôi đã rất vui mừng và hào hứng. Nhưng không vì điều đó mà tự cao, bỏ bê công việc. Trong khoảng thời gian nghỉ từ vòng này sang vòng khác, tôi đều tận dụng triệt để thời gian, vùi mình vào việc tạo mẫu, tích lũy thêm kinh nghiệm cho bản thân. Tôi có thể dùng năng lực của mình để mang lại lợi nhuận cho công ty, khiến hình ảnh của công ty trở nên tốt đẹp hơn. Thí sinh 1013 - Park Jimin xin hết."

"Rất tốt, ban giám khảo rất hài lòng về cậu."

Với đoạn văn ngắn Jimin có thể nghĩ ra được trong khoảng thời gian hạn hẹp đó. Tuy nó không được xem là hoàn hảo, nhưng cũng đã khiến người khác hài lòng gật đầu.

Vì vậy, anh không khó nhận được tấm vé trở thành người mẫu ảnh của Kang thị.

Sau khi kí hợp đồng, mọi hành động của anh sẽ liên quan đến Kang thị, anh sẽ phần nào trở thành bộ mặt của công ty.
Nhưng trước mắt là thời gian thử việc.

...

"Đậu rồi?"

Soyeon ngồi ở đại sảnh, nhãn nhã bắt chéo chân, từ tốn  khuấy nhẹ ly cà phê.

Nhận nhận được tin lành, người Jimin muốn thông báo đầu tiên là cô. Bước ra khỏi phòng thi, anh xoay ngang xoay dọc tìm kiếm nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng quen thuộc.

Khi chán nản, bước đến đại sảnh chuẩn bị ra về lại trông thấy dáng người thiếu nữ 18 quen mắt.

Không ngần ngại gì, anh liền tiến đến, ngồi xuống vị trí đối diện Soyeon.

"Jimin này hiển nhiên phải đậu. Làm sao có chuyện rớt được?"

"Kí hợp đồng chưa?"

Anh lắc đầu.

"Tốt! Nếu kí, tôi cũng tìm cách xé."

"Kiếp trước anh tạo nghiệp gì mà kiếp này em ghét anh đến vậy?"

"Kiếp trước tôi không biết, nhưng kiếp này... tôi đã ghét anh từ lần đầu gặp mặt."

"Nếu lần đầu lên giường, có khi em sẽ suy nghĩ lại thì sao? Thử xem?"

"Anh muốn bị tạt cà phê không?"

"Em thích là được."

"Đồ khùng!"

Hy sinh ly cà phê mới pha của mình, Soyeon hất toàn bộ lên chiếc sơ mi trắng của Jimin, khiến nó thấm đẫm một mảng màu nâu không mấy đẹp mắt.

Nhìn Jimin với ánh mắt không mấy vui vẻ, cô quay đầu rời đi. Dù cho Jimin đang nói với theo phía sau, cô cũng mặc kệ.

"Em không lấy chìa khóa xe à?"

"Cho anh đấy! Tôi bắt taxi!"

Ừ nhỉ? Nhìn trang phục và trang sức Soyeon đeo, anh có thể biết được cô không nghèo. Hơn nữa cô còn xuất hiện ở buổi tiệc giới thượng lưu hôm trước. Nếu có chống lưng, ắt hẳn chống lưng của cô cũng phải rất vững.

Giàu như vậy, căn bản chỉ xem tiền là giấy.

Và Park Jimin anh cũng thế.

...

"Cháu gái muốn đi đâu?"

"Đại học y dược ạ."

"Cháu là sinh viên ngành y dược?"

"Bây giờ thì chưa, nhưng cũng sắp rồi bác."

"Vậy chúc cháu tương lai rộng mở."

Soyeon ngồi ở hàng ghế sau nở nụ cười hiền với bác tài xế.

Từ nãy đến giờ chơi đủ rồi. Đã đến lúc cô phải thực hiện lời hứa với ba vào đêm hôm qua.
Đến trường đăng ký nhập học.
Xe taxi dừng trước cổng trường đại học y dược, Soyeon lễ phép trả tiền cho bác tài xế dễ mến. Kiểm tra thẻ căn cước công dân lần cuối rồi bước thẳng đến phòng hiệu trưởng.

"Em chào cô."

"Là Kang Soyeon đúng không?"

Người phụ nữ trung niên ngồi quay lưng với cô, chậm rãi quay mặt lại, gương mặt quen thuộc dần hiện ra.

"Chủ tịch Park?"

"Em nói sai rồi, phải là hiệu trưởng Park."

"Chủ tịch Park thật sự là hiệu trưởng của ngôi trường này? Cô không đùa em đấy chứ?"

"Nhìn bảng tên đi. Lừa em, cô được lợi gì? Hôm nay em đến đây là để nhập học phải không?"

"Đúng ạ. Tuy có chút trễ so với mọi người, nhưng em tin rằng bản thân sẽ theo kịp."

"Cô cũng tin là thế. Đầu vào tận 29 điểm, với con số này em có thể học y, vì sao lại chọn dược?"

"Thật ra... em không thích những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường cho lắm. Vì vậy học dược sẽ an toàn hơn."

"Cô hiểu, nhưng không phải học dược là không có. Em nên học cách vượt qua nỗi sợ bản thân. Cô sắp xếp lớp cho em rồi, chỉ cần chăm chỉ đến học và chọn thêm những môn phụ là được."

"Cảm ơn... hiệu trưởng Park."

Đến nhận lớp. Cô có chút bất ngờ với kiểu chia bè phái nơi đây. Hoàn toàn khác biệt so với cấp ba.

Từng nhóm nhỏ chơi với nhau, có một vài cá thể ngồi riêng một mình. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ bị cô lập, nhưng thật ra không phải.

Ngồi lẻ loi một mình vì họ thích thế.

Soyeon cũng vậy. Tuy là người theo môn phái chuyên đi câu dẫn kẻ khác, nhưng cô vẫn thích một mình hơn là nhiều mình. Nói chuyện không hợp, dẫn đến những cuộc cãi vã không đáng có đều rất phiền phức.

Ngoại trừ Kim Haeun - cục nợ của mình từ nhỏ cho đến tận bây giờ, cô chỉ thích ngồi một mình một cõi.

Nhưng nếu con mồi nào tìm đến, cô đều rất sẵn lòng tiếp đón nồng nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com