Oan Gia Nhỏ - Chapter 7
Tác giả: 旧时桃夭
Biên dịch: Ổ Gà Chíp Chíp
Fic đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không đưa nó đi bất kỳ nơi nào bên ngoài Ổ Gà Chíp Chíp.
***************************
Chapter 7: Đài Phun Nước Pháo Hoa.
Tóm tắt: Lại hiệu bá vì yêu nổ tung đài phun nước.
Ngày ấy, Phác Chí Huấn sau câu truy hỏi cùng diệt tận của Lại Quán Lâm bỏ chạy không rõ tung tích, anh cũng không thông suốt nổi vì sao mình lại bật đèn xanh vẽ đường cho Lại Quán Lâm chạy nữa? Cơ cực quá! Cẩn thận nhìn lại, hình như đã né Lại Quán Lâm ba ngày rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Thời gian trôi qua không nhanh chút nào! Chị họ và bạn trai của chị họ lúc này đây ba ngày dài tựa một năm, lần đầu tiên cảm nhận cái gọi là sống không bằng chết, Lại Quán Lâm như một con ong không biết mệt mỏi, vo ve vo ve ở bên tai bọn họ, nội dung vo ve có thể chia làm ba điểm.1. Anh rể, anh thật nhu nhược, ha ha ha ha, chị họ, chị theo đuổi hay lắm, ha ha ha2. Mấy người có biết Phác Chí Huấn đáng yêu như thế nào không, ngay cả mái tóc xoăn cũng dễ thương nổi bong bóng luôn, buing buing.3. Nhưng mà cứ cho là ngượng đi chăng nữa, người ta cũng đã trốn em ba ngày dồi, huhuuuu
Sau ba ngày, Lại Quán Lâm thành công biến nhà mình thành căn cứ gấu trúc khổng lồ, ở đây có mẹ gấu trúc, bố gấu trúc, chị họ gấu trúc...Cả nhà bị phiền muốn chết, vội vàng nhất trí xua đuổi hắn."Nhất định là do con chưa đủ cố gắng, không đủ lãng mạn..."
Lãng mạn lãng mạn lãng mạn...
Thí nghiệm hoá học ở trên lớp, Lại Quán Lâm mất tập trung, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để lãng mạn, nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn móc trái tim của mình ra cho Phác Chí Huấn xem, vậy nhất định là sẽ vô cùng lãng mạn rồi, chỉ là... đau bỏ mẹ.
Hắn trong tiếng giảng bài của thầy giáo, dùng một cái kềm gắp một khối kim loại natri, còn chưa thấm hết dầu hoả bên ngoài, đã ném vào trong dung dịch phenol. Màu nâu nguyên bản của kim loại natri đã hoàn toàn thay thế bằng màu bạc, "xì xì" tiếng bọt khí tản ra, mặt nước xoay vòng, dung dịch nước trong suốt đã từ từ biến thành màu đỏ, Lại Quán Lâm đang thất thần lúc này có chút mơ màng, thấp giọng "Ủ ôi" một tiếng.
Thầy giáo hoá học cách đó không xa, nâng kính mắt trên chóp mũi, tiếc nuối đinh sắt không mài được thành kim."Bạn học Lại, làm thí nghiệm phải chuyên tâm, chẳng may em làm rơi một miếng lớn hơn, không chừng nổ em thành pháo hoa luôn."
Lại Quán Lâm bị một tiếng "pháo hoa" nổ tỉnh giấc chiêm bao, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay chân thành nắm lấy tay của thầy giáo dạy hoá học."Ân nhân!"
Thầy giáo:....
Lại Quán Lâm: Pháo hoa! Quá lãng mạn!
Thứ sáu, Phác Chí Huấn né Lại Quán Lâm đã bước sang ngày thứ năm, anh trong tâm trạng cuối tuần vui vẻ nhẹ bước đến quảng trường trong khuôn viên trường trung học, trong đoàn người rộn ràng, màu tóc nâu nổi bật rất dễ nhận ra.
"Phác Chí Huấn!"Phác Chí Huấn nhìn về phía trước, Lại Quán Lâm đang đứng trên bệ đài phun nước, trong tay cầm một cái loa, gọi xong một tiếng lại ngừng lại như bối rối cái gì đó.
Lại Quán Lâm quả thật là rất hỗn loạn, hắn gọi xong một tiếng này bị âm thanh loa dội lại làm sợ hết hồn, không nhịn được muốn biết mình có khỏi hùng hổ quá rồi không, Phác Chí Huấn có khi nào sẽ bị doạ không, hay là... Gọi lại lần nữa?Một lần nữa dịu dàng hơn nhiều, Phác Chí Huấn nghe thấy Lại Quán Lâm gọi một tiếng "Anh Chí Huấn" liền ngây người, người kia đứng ở trên cao, ngược sáng ánh hoàng hôn, căng thẳng lại chân thành nhìn mình. Âm thanh trong tiếng loa có chút run rẩy, hắn nói.
Anh yêu mùa xuân
Em yêu mùa thu
Mùa xuân là đời anh
Mùa thu là đời em
Gương mặt anh ửng hồng
Là nụ hồng hé nở mùa xuân
Ánh mắt em mệt nhoài
Là tia nắng héo hắt mùa thu
Em cần phải đi thêm một bước
Một bước về phía trước
Và khi ấy em đến
Ngưỡng cửa mùa đông lạnh lẽo
Giá anh bước tới một bước
Giá em lùi lại một bước
Chúng ta sẽ gặp nhau
Giữa mùa hè nồng cháy.
Em yêu mùa xuân - Sándor Petőfi -
Phác Chí Huấn rơi vào trong mê man, chẳng để ý người khác nghe được, chỉ cảm thấy bài thơ này như mật ngọt rót vào trong lòng.Lại Quán Lâm ngâm xong bài thơ, đưa tay trái vẫn giấu sau lưng ra, khẽ cong cong bàn tay, đổ từ bình thuỷ tinh thứ gì đó xuống nước, chỉ trong một chớp mắt, mặt nước vốn bình yên nổ tung, sợi bạc tranh nhau trốn ra ngoài, những giọt nước đón lấy ánh tà dương nóng bỏng, như những đoá hoa lửa toả ra tứ phía.
Mọi người vốn yên lặng nghe Lại Quán Lâm đọc thơ bỗng nhiên gào rít, ánh mắt dồn lại trên người Lại Quán Lâm và Phác Chí Huấn. Lại Quán Lâm đứng trên bậc thang, chân trái có chút vô lực, thân thể khẽ nghiêng về bên phải, giống như người mẫu trên một tờ áp phích quảng cáo.
Có điều... "hoa lửa" này có chút mạnh nha...
Người mẫu Lại trước ánh mắt của bạn học và người yêu dấu, đứng bên cạnh đài phun bị nước bắn... ướt hết sạch. Quần áo ướt, tóc nhỏ nước, quá lãng mạn khiến Lại hiệu bá lúc này trông có chút buồn cười. Lúc Lại hiệu bá ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm thấy rất mất mặt, hắn bỗng nhiên sợ người ta nhìn mình, lập tức như cô dâu nhỏ tức tưởi ngồi thụp xuống.
"Đệt..." Phác Chí Huấn không đỡ nổi, từ trong hình ảnh những đoá hoa lửa lãng mạn cũng tỉnh lại nhìn rõ sự thực. Ngồi ở đấy làm gì? Đi nhanh lên, anh nhìn Lại Quán Lâm ngồi trơ ra đấy muốn tan vỡ.
Lại Quán Lâm cúi đầu nghe tiếng vỗ tay cổ vũ thật lớn, giống như đang diễn bộ phim đến lúc cao trào, bàn tay bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy."Đi mau!", giọng nói mà hắn ngày nhớ đêm mong vang lên.Hắn đột nhiên có cảm giác kích động như "vì anh, em có thể phản bội cả thế giới này", nhìn Phác Chí Huấn thỏ thẻ.
"Chúng ta gian díu với nhau đi!"
Trán Phác Chí Huấn ịn xuống một cái vạch đen sì, anh vô cùng vô tội chỉ về phía trước."Bảo vệ đến rồi..."
Lại Quán Lâm:"Hả?.. Cái đệt!"
Buổi chiều một ngày thứ sáu nào đó, trường trung học lưu lại một truyền thuyết về Lại hiệu bá truy Huấn, đoạn cuối của truyền thuyết có viết."A a a a! Chí Huấn, anh yên tâm, em nhất định sẽ mang anh đi!"
"... Vậy cậu nhanh cmn lên một chút, chạy sau tôi làm gì?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác được Phác Chí Huấn "mỹ nhân cứu anh hùng"... cũng hơi bị kít thích nha! Ahihi
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com