Pangbowen Liujialiang Ruou Va Sua
Sáng hôm sau, trong khi Hàn Văn Húc lao động ở trong trại giam, thì em lại lang thang đi tìm người để móc túi. Trong cái xã hội xô bồ này, những đứa trẻ như em chỉ có thể đi móc túi để kiếm sống. Thậm chí trở thành những con rối của những đường dây buôn bán, ăn xin. Lưu Giai Lương thấy mình còn ở đây được, là đã may mắn lắm rồi.Lưu Giai Lương cũng móc túi được vài người, em đem số tiền đó đi vào tạp hóa để mua đồ cho Hàn Văn Húc, trong đó còn có cả sữa cho em nữa. Bạn nhỏ cầm lấy nó, vui vẻ bắt xe đi tới trại giam, em muốn gặp ông anh mình lắm rồi."Đi đâu mà vội thế em?"Lúc em đang đi ra đường lớn để bắt xe, thì bị một đám người chặn đường. Trông họ cứ cười cợt nhả, vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống, khiến em bất giác lùi lại vài bước. Em quay người tính chạy đi, thì có vài tên đứng trước mặt em chặn lại, đưa cái tay lên vuốt ve má em. Lưu Giai Lương đẩy cái tay người đó ra, dõng dạc hỏi rõ người trước mắt."Mấy người cần gì? Tôi không có tiền cho mấy người đâu.""Em nhìn tụi tôi thiếu tiền đến thế hả? Tụi này làm gì cần tiền, tụi này chỉ cần em.""Biến ra chỗ khác!"Lưu Giai Lương đạp một tên ra, tên đó tức giận mà đẩy em xuống đất, những người còn lại thấy thế thì lao vào đánh em. Bạn nhỏ không chống trả, tay em giữ lấy túi đồ mà mình đang ôm, em không muốn nó bị những người này giẫm nát. Em đã dùng số tiền mà mình móc túi để mua đồ cho Hàn Văn Húc, em không muốn anh lớn đợi em, mà em chẳng mang gì khi đến thăm. Dù có bị đánh đau cách mấy, em vẫn cắn răng chịu đựng. Sau khi đánh em đã tay rồi, đám đó liền rời đi, để em nằm dưới đất mà ôm lấy bụng mình.Những người kia đúng là không biết thương hoa, chúng nó đánh em đến nỗi trầy tay và chân, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bị bầm tím vài chỗ. Lưu Giai Lương chống tay ngồi dậy, nhìn đống đồ trong tay mà thở phào, may là nó không bị làm sao cả. Bạn nhỏ lết từng bước ra bắt xe, vai và bụng em giờ đang rất đau, nhưng chỉ có thể gắng gượng.Hàn Văn Húc bên đây đang lao động tay chân, mới sáng sớm là cậu phải đi ra trồng mấy cái cây rồi. Đang trồng cây, thì cậu nghe tiếng thông báo phát loa đến."Tù nhân Hàn Văn Húc, có người nhà đến thăm."Hàn Văn Húc vứt luôn cái xẻng trên tay xuống chạy một mạch vào trong, điều đó đã là cho Bàng Bác Văn ở bên này chú ý đến. Anh nhàn rỗi ngồi ở ghế, mắt nhìn những tù nhân khác làm việc, còn mình thì ngồi đó hít thở không khí sáng sớm. Cũng phải, ai lại dám sai anh làm việc cơ chứ.Hàn Văn Húc tới phòng thăm người thân, nhìn thấy em đeo khẩu trang và đội một cái nón, làm cậu thắc mắc. Vì bình thường bạn nhỏ chỉ đeo khẩu trang, nhưng cũng ít khi sử dụng nó. Hôm nay lại kín mít như thế, khiến cậu phải khó hiểu. Hàn Văn Húc bỏ chuyện đó sang một bên, chú tâm hỏi thăm em."Em đã ăn cái gì chưa?""Em ăn rồi ạ! Anh Húc ăn chưa?""Anh ăn rồi! Nhớ chú ý sức khỏe một chút. Không có anh, phải biết chăm sóc bản thân.""Dạ, em nhớ rồi mà. Mà khi nào anh mới được thả?""Anh cũng chả biết! Họ cứ tống anh vào đây, rồi kêu anh cản trở họ, đây là đang bắt ép anh. Nhưng mà, sao hôm nay em ăn mặc kín thế?""À... Dạ... Do trời nắng gắt quá, nên em mới phải bịt kín lại."Lưu Giai Lương tránh đi ánh mắt của cậu, nhưng điều đó làm cho Hàn Văn Húc để ý nhiều hơn. Cậu bây giờ nghiêm giọng, bảo em cởi nón và khẩu trang ra. Em mới đầu còn từ chối, nhưng rồi ánh mắt kiên định, đã làm cho em phải nghe lời mà bỏ nó ra. Khi mở khẩu trang ra là hình ảnh mặt em đầy vết thương, nó còn đọng lại do lúc nãy. Hàn Văn Húc gấp gáp, giọng run run hỏi em."Ai đánh em? Là ai vậy hả?""Anh bình tĩnh, em cũng không biết mấy người đó là ai cả. Họ chặn đường em, em không nghe lời nên bị đánh.""Mấy thằng khốn nạn."Lưu Giai Lương nhìn thấy thời gian thăm cũng sắp hết, em chỉ có thể giao đồ mình mua lại cho cậu, nói thêm vài câu nữa rồi ra ngoài. Em chỉ có thể thở dài, xoa nhẹ vết thương trên mặt, rồi lẳng lặng bước đi.Trên đường đi, em vô tình đi ngang qua một người đàn ông trong cũng khá là cao, mặt không có biểu hiện gì ra ngoài. Kế bên là những tên đầy hình xăm, tay chân thì đầy sẹo, làm em sợ mà nép sang một bên. Khi đi ngang qua họ em cúi đầu không dám nhìn thẳng lên, cứ thế mà đi thật nhanh, bước sải chân thật dài.Bàng Bác Văn ngồi không cũng chẳng có việc gì làm, nên anh mới cùng đàn em đi dạo quanh đây. Anh thấy có một nhóc nhỏ đi đằng trước, nghĩ chắc tới thăm người thân, rồi cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng khi đi ngang qua người đó, làm anh phải khựng lại trong chốc lát, những tên thuộc hạ theo sau cũng phải theo anh mà đứng lại. Bàng Bác Văn ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, mùi dễ chịu thoang thoảng khi em đi ngang qua."Này!"Lưu Giai Lương giật mình khi nghe ai đó gọi, em nắm lấy tay áo đứng im, bả vai cũng hơi run lên. Bàng Bác Văn xoay người định lại gần em, thì có một viên cảnh sát gọi anh."Anh Bác Văn, có người cần tìm."Lưu Giai Lương tranh thủ lúc đó mà đi nhanh, anh muốn chạy theo nhìn thử mặt mà lại không có thời gian. Anh quay gót đi về phía của cảnh sát, nhưng sự tò mò vẫn cứ thế mà dấy lên trong suy nghĩ của anh. Bàng Bác Văn đi đến phòng thăm, nơi đó có một người đang chờ ở đó, cùng với mấy chai rượu đắt đỏ."Tới chơi hả?""Chơi ông nội mày chứ chơi!"Ôn Gia Dụ, bạn của anh, kiêm luôn người quản lý địa bàng trong lúc anh ở trong đây. Bàng Bác Văn nhìn người trước mặt có phần hơi thiếu ngủ, chắc là tối qua chơi bời nhiều quá, nên bây giờ trong như xác sống thế kia. Anh gõ mấy ngón tay lên bàn, liếc mắt sang đống rượu mà Ôn Gia Dụ mang tới."Macallan?""Nó chứ còn gì nữa."Macallan, là một trong những loại rượu mắc nhất, tương ứng của nó có thể lên tới hàng ngàn đô la. Thú vui tao nhã của Bàng Bác Văn, người thích uống rượu, chính là những loại rượu đắt đỏ như này."Tối qua chơi bời nhiều lắm hay sao, mà như con cá khô vậy?""Thời gian ăn tao còn không có, chứ lấy đâu ra thời gian để chơi. Tối qua một trận với đám kia để giành địa bàng, giờ tao uể oải khắp người.""Ôn Gia Dụ mà cũng phải đau nhức khắp cả người như vậy sao?""Làm ơn đi Văn! Tao cũng là con người, chứ không phải là siêu nhân đâu. Giờ tới lượt mày, khi nào mày ra khỏi nơi này đây?""Nào tao thích thì tao ra! Trong đây cũng nhàn.""Mày nhàn nhưng tao thì không!"Ôn Gia Dụ hết nói nổi với anh, cũng dần trở nên bất lực. Sỡ dĩ Bàng Bác Văn vào đây, là do bị bọn cớm túm đầu lại trong lúc đang đánh nhau với tên đại ca của khu khác. Mặc dù bị tóm, nhưng cảnh sát lại chẳng dám động vào anh, Bàng Bác Vân ở nơi đây chẳng khác gì như ở nhà cả. Nếu muốn, anh vẫn có thể ra khỏi đây ngay bây giờ."Nếu không còn chuyện gì nói nữa, thì tao đi ngủ đây. Cảm ơn đã mang cho tao mấy chai rượu nha.""Từ từ đã cái thằng này."Bàng Bác Văn vờ như không nghe, đứng dậy cầm lấy mấy chai rượu trở lại phòng giam. Ôn Gia Dụ liếc bóng lưng của người kia, rồi thầm chửi trong miệng vài câu. Nếu không phải là bạn nhau, thì Ôn Gia Dụ đã ném thẳng chai rượu vào đầu anh rồi. Bàng Bác Văn nhìn mấy chai rượu thơm ngon mà mình thích, khóe môi hơi nâng cao một chút, thứ mà anh muốn đang ở trong tay anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com