Palpitate Namgi
Min Yoongi nhập viện.Sau buổi nốc cả đống bia vào bụng thì anh nhập viện cùng cơn sốt cao. Tất cả mọi người trong làng đều có mặt, Namjoon người mà khiến Yoongi trở nên rối bời mấy tháng nay cũng xuất hiện. Cậu ấy nhìn rất sầu đời, như ai đang cướp lấy cuốn sách hay của cậu ấy đang đọc vậy. Min Yoongi tỉnh giấc thấy mười hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm."Sao mọi người tụ họp đông đủ vậy, có tiệc gì sao?""Cái thằng quỷ này, mắc giống gì mày nốc đống bia vào vậy, đã thế còn dầm mưa, muốn chết hay gì?!" Seokjin đang giận nó lắm. "Nếu mày muốn anh kể thì anh kể chứ mắc gì làm vậy!" Park Jimin vuốt lưng anh Jin. "Mọi người lo cho anh lắm."Taehyung im lặng nhìn Namjoon rồi lại chán nản nhìn Yoongi. Hoseok thì không kìm được đấm Namjoon một cái. Namjoon đau, mà không đau bằng khi nhìn người kia đang nằm dưới giường bệnh đâu."Không nhờ Namjoon bế vào đây thì liệu mày sẽ ra sao." Seokjin tức thời nhỡ lời. "Thôi nghỉ đi."Yoongi liếc qua Namjoon thì thấy cậu đang ngồi ở ghế, mặt cắm xuống đất.Mọi người lần lượt ra hết đến khi Namjoon chuẩn bị đứng lên ra cuối cùng thì Yoongi mới mở lời."Ở lại...Joon.""Anh Yoongi, anh nên nghỉ ngơi.""Anh có chuyện muốn nói." Anh chống vào gối gượng ngồi dậy, Namjoon chạy lại đỡ lại ngồi lên. "Anh muốn nói gì?""Hoseok ấy...""Nếu về chuyện đó thì thôi, em nên nghĩ anh nghỉ ngơi tốt hơn.""Không phải, anh với Hoseok không có gì hết và anh nhận ra mình không còn tình cảm với Hoseok nữa."Yoongi mím môi, nước mắt rơi lã chã. "Anh thích em."Namjoon ngồi ở đó thấy anh khóc thì mới đứng dậy cúi người về phía anh, lau đi hàng nước đang chảy dài bên má. "Khóc thế này không giống Yoongi chút nào, anh biết mà, em cũng thích anh."Namjoon nâng cằm anh lên rồi đáp xuống môi anh một cái. Yoongi của Namjoon, trân quý đời Namjoon."Sao em không nói cho anh?"Yoongi húp miếng cháo tò mò hỏi Namjoon."Nói gì cơ?""Nói rằng em thích anh?"Namjoon thổi phù phù vào muỗng cháo rồi bón cho anh."Em muốn anh tự mình nhận ra, hoặc là em sẽ im lặng cho đến khi em rời khỏi làng? Anh có nhớ Seokjin nói với anh cái gì không?""Nói gì?""Anh chắc chắn là đang hiểu lầm gì đó." Namjoon cười."...""Đó là lý do mà anh luôn khó chịu khi ai đứng gần em..." Yoongi lí nhí trong miệng.Nói thích Hoseok thì thích thật đấy, thích cái cách em ấy luôn hỗ trợ anh, luôn tươi cười gặp anh. Nhưng nếu nói chữ yêu thì không tới. Yoongi biết mình ngốc, nhận ra tới lúc này cũng không có trễ mấy nhỉ. Namjoon vẫn thuộc về anh thôi."Hãy kể em nghe sao anh lại uống nhiều như vậy? Còn dầm mưa không chịu thay đồ." Namjoon xoa má anh làm anh chỉ muốn dựa vào tay nó mà đánh một giấc thiệt ngon. "Hưm...anh không muốn kể, anh muốn ngủ.""Được rồi, anh ngủ đi, em đi dọn dẹp rồi về làng lấy cho anh vài bộ đồ.""Ở đây với anh đi..."Min Yoongi bệnh lên liền muốn nuông chiều mà Kim Namjoon thì không thể nào cưỡng lại sự dễ thương của Yoongi. Thế là khi anh em tới đông đủ thì vẫn còn thấy hai bạn trẻ còn ngủ. Yoongi ngoan ngoãn ngủ ngon mà tay thì luôn nắm lấy tay Namjoon chặt ơi là chặt như thể sợ cậu ấy chạy đi mất."Hai cái đứa này..." Anh Jin cười rồi nhìn mấy đứa kia, mấy nhóc liền hiểu mà kéo nhau về.Cũng hơn một tháng xuất viện, Kim Namjoon nhận ra Min Yoongi cực kỳ dính người và rất khó kiểm soát cảm xúc. Cậu biết, đây là khoảng thời gian khó khăn về mặt cảm xúc của anh điều đó làm Namjoon rầu muốn chết. Liệu nó có ảnh hưởng tới sức khỏe anh không nhỉ. "Joonie...Joonie ơi, anh muốn ăn quýt." Min Thợ Hình môi bĩu ra, mặt phụng phịu như ai vừa mới chọc giận vậy."Nhưng mà anh mới ăn hết một ký rưỡi quýt mà...ăn thêm nữa sẽ bị đau bụng đó."Namjoon xoa bụng tròn của Yoongi rồi ráng nói cho anh nghe, giờ thì ảnh chớp mắt long lanh cực kỳ nhìn cậu, đừng nghĩ anh dễ thương rồi anh làm gì làm nhé! Thật ra Kim Namjoon đã giấu đi phần quýt còn lại rồi, cậu định mua ăn dần trong nửa tháng mà mới hai ngày là anh ấy ăn còn tầm 800gr quýt thôi. Nghe hết hồn đúng không? Thật đó, Namjoon không đùa đâu."Em đi cắt tóc đây, hết quýt rồi em nói thật đấy.""...""..?"Kim Namjoon đứng lên định bước đi thì nghe tiếng thút thít đằng sau lưng, quay lại thì thấy anh ngồi một cục, mặt cúi xuống đất. "Anh Yoongi?""Em đi đi..."Yoongi ngước lên là tèm lem nước mắt, gương mặt trắng thường ngày đã đổi sang trắng đỏ rồi Kim Namjoon xót quá đi trời ơi! Cậu chạy lại ôm anh vào lòng liên tục vỗ lưng. Em bé khó chịu khó chiều."Đi đi với em, em không bỏ bé ở nhà đâu, em cõng bé đi...""Anh...anh xin lỗi..hức..nước mắt tự nhiên cứ trào ra..."Namjoon lau nước mắt của bé meo nhà mình. Thương quá, nhưng khoan sao cậu chỉ vừa dẫn anh ra ngoài là anh cười tươi quá vậy? Nhìn như không có giọt nước mắt nào luôn á. Namjoon dắt tay anh đi tới Hope Thẩm Mỹ. Hôm nay nên cắt ngắn một chút nữa, tóc của anh cũng đã dài hơn một tí rồi. "Hai người dắt tay nhau qua đây làm chi đây?"Jung Hoseok miệng nói, tay mời vào. "Cắt ngắn hơn đúng không? Ok, anh Yoongi cắt sao ạ?""Anh hả? Anh cắt ngắn một xíu thôi."Min Yoongi mỉm cười."Hôm nay anh vui quá ta, có chuyện gì mà vui thế anh?"Hoseok vừa cắt cho Namjoon vừa trò chuyện cùng anh. Không ai có thể biết được trước đó ảnh khóc như chưa từng được khóc đâu!!! Namjoon nhìn anh vui cũng vui lây dù chả biết anh vui chuyện gì. Đúng là mấy ai bình thường khi yêu nhỉ?Ba người nói chuyện rôm rả, đến Yoongi thì Namjoon chủ động chạy ra ngoài mua đồ ăn cho anh. Nhưng có điều cậu lại không nói và Yoongi lại suy nghĩ rằng cậu bỏ rơi anh. Tệ thật.Namjoon quay về trên tay đã có hộp cơm, nói là cắt ngắn chứ Namjoon lại kêu Hope Thẩm Mỹ làm cho anh uốn nhuộm nên hơi lâu, Namjoon sợ anh ngồi ê mống nên lót miếng đệm vào."Hoseok, sao mày không mướn thêm thợ để làm cho đỡ cực?"Namjoon đút cho Yoongi muống cơm rồi hỏi Hope Thẩm Mỹ."Có sáu cái đầu mướn chi cho tốn.""Cũng đúng...""Joon ah, cho anh cà phê hoặc anh gục xuống bàn?" Anh Min Thợ Hình nhướng một con mắt lên nói chuyện với người yêu, còn một tí nữa là xong rồi mà anh chịu không nổi nữa, anh cần cà phê và Namjoon hiểu điều đó. Cậu đưa cho anh ly cà phê mình đã mua, rồi quay lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoseok. Một tiếng sau, Hoseok vươn vai một cái, cuối cùng cũng xong. Yoongi thì ngủ gật mất tiêu, Namjoon len lén xoa lấy cái má bánh bao của ảnh, dạo này ở cùng Namjoon nên anh đã tròn lên một tí rồi, thấy cưng quá đi. "Người gì đâu, trắng trẻo..."Namjoon cúi xuống hôn lấy hôn để cái má của anh, mà lực thì không hề nhẹ tí nào. Âm thanh chùn chụt phát ra khiến Hoseok phải rùng mình. Yêu nhau thì về nhà mà yêu."Ưm...Joon, anh đói."Wtf? Anh vừa tỉnh dậy là anh đòi ăn luôn á hả, anh không nói yêu cậu luôn???"Xong rồi, anh về nhé." Yoongi phất tay rồi kéo Namjoon về sau khi cậu tính tiền. Seokjin đang đi trên đường thì gặp cặp đôi của làng đang dắt tay nhau trông tình tứ đến phát bực. Đúng là không nể mặt mấy người độc thân vui tánh mà."Namjoon, em có nhớ đã hẹn anh đi uống nước không?" Seokjin nhướng mày với Yoongi như đang khiêu khích. Gì chứ Yoongi nhạy lắm đó nha, nhìn cái là biết anh Jin bắt đầu trò đùa ông chú rồi đó!"Vâng, em nhớ." "Hở?!" Min Thợ Hình mở to mắt nhìn Namjoon cười đùa với anh Seokjin. Bộ cậu ta quên rằng chiều nay hẹn hò ở bờ sông gần làng anh à? Cái đồ đáng ghét này!Seokjin bỗng cười to. "Trêu hai đứa bây là vui nhất!" Bùm. Đầu Yoongi nổ tung.Yoongi đấm vào bụng Namjoon một cái."Ui...sao anh đánh em.""Tại nó đánh anh mày không được đó." Anh Jin nói rồi bỏ đi thật là ngầu lòi. Namjoon véo má anh. "Giờ mình ra ngoài bờ sông luôn nhé? Hôm nay anh dễ thương lắm.""...""Thế bình thường anh không dễ thương sao? Có hôm nay anh dễ thương thôi hả?"Trời ơi, từ lúc yêu Yoongi tới giờ Namjoon lúc nào cũng muốn xỉu trong cái thế giới ngọt ngào hết á, ai mà không có bồ thì khuyên nên có một lần cho biết ha, giờ Namjoon mê Yoongi đứ đừ rồi, không tỉnh táo được nữa đâu."Đi thôi!" Cậu vác anh lên vai rồi chạy, ơ hay, thấy anh nhỏ con cái làm tới à! Mà thôi, vác vậy anh khỏi chạy, đỡ mệt. Tự nhiên thấy yêu Namjoon hơn rồi đó.Namjoon thả anh xuống khi cả hai đã đến bờ sông, vì đã qua tháng ba. Tháng tư nên giờ cũng đến lúc hoa tàn. Cảnh không còn như vào mùa hoa gạo nhưng đâu đó vẫn còn cái cảm giác yên bình như ngày nào. Yoongi nhìn quanh bỗng có một cặp đôi thu vào tầm mắt anh. Hình như đó là cặp đã xin anh chụp hình giúp. Namjoon thấy anh nhìn hướng có hai cô gái cũng nhìn theo dù chả biết gì. Nhưng hành động sau đó của cô gái cao đã khiến anh bất ngờ. Cô đã tặng cho cô nhỏ một bó hoa cẩm tú cầu xanh.Không biết trước đó họ đã xảy ra chuyện gì, giờ thấy họ đã rẽ hai hướng, cô gái cao thẳng thừng đi về phía trước, cô gái nhỏ luyến tiếc nhìn lấy bóng lưng của cô gái cao. Yoongi lặng lặng nhìn cả hai cô gái song sau đó lấy bút vở ra ghi vài từ. "Mùa hoa tàn, tình ta tan.""Anh có quen biết hai cô gái đó hả?"Namjoon đọc cuốn vở mà Yoongi ghi, không biết anh có nên đổi nghề làm tác giả viết tiểu thuyết không ta? Chứ ảnh viết cuốn quá trời."Không hẳn, chỉ là vô tình."Yoongi trầm giọng, không biết có nên chụp cũng Namjoon ở đây không? Liệu tình ta có như hai cô ấy không? Hàng tá câu hỏi được đặt ra bởi Min Yoongi. "Nhìn lên nào Namjoon!"Namjoon đang đọc dở thì ngước lên, bức hình ra đời. Min Yoongi áp môi mình vào môi cậu, bức ảnh thứ hai chính tay anh chụp."Kim Namjoon, anh yêu em."Khép lại cuốn vở anh ghi, Namjoon hôn lấy cái má bánh bao của anh, bức hình thứ ba đã có, bởi Namjoon."Có em đây rồi, Yoongi."Cả hai cười dưới ánh hoàng hôn tháng tư chiếu xuống. Sao cũng được, miễn cùng nhau là được.༒𝐄𝐍𝐃༒
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com