Pacacham Yeu Va Thuong
.
.
.
.
.
" E - em tên là Park Woojin, là giảng viên môn Toán... ahhhh, khó nhớ quá đi mất! " Park Woojin cậu áp tay vào má, ra sức xoa lấy xoa để như diễn viên nghiệp dư cố gắng nhồi nhét lời thoại một cách cứng nhắc. Hết cách, cậu từ bỏ cả ý định đó sang một bên, quyết định chấn chỉnh tinh thần trước khi bước ra ngoài. Hôm nay, cậu sẽ là con người khác hoàn toàn với con người hôm qua còn đang nhậu bét nhè với anh Bae trước phòng khách..Một ngày mới khác tại Seoul, cậu đã được phê chuẩn chính thức công tác và làm việc tại ngôi trường Im×Park danh giá sau mấy tháng chờ đợi. Thật đáng mong chờ, chắc chắn cậu sẽ không để uổng phí mấy tháng học tập chăm chỉ cùng Youngmin đâu. Nhưng vị tiền bối này cũng quá nhiệt tình rồi, ngày nào cũng gọi đến để hỏi thăm, không là hỏi thăm sức khỏe hay tiến trình thì cũng là chuyện học tập của đứa cháu trung gian(?) Jinyoung. Đôi khi anh còn gửi quà để khích lệ hậu bối, làm cậu cứ có cảm giác rung động bồi hồi không thôi. Đại não tự dặn không được để mình vượt quá ranh giới với anh, nhưng trái tim cứ co bóp mạnh mẽ mỗi lần nghe thấy giọng nói ấm áp đó làm cậu bất an đến nỗi muốn thòng tim..Cậu thức thật sớm, trước cả chị Bae - người luôn dậy trước tiên để tập thể dục. Cậu chải chuốt thật lâu, kiểm tra trang phục thật kỹ càng, ăn mặc cũng thực trưởng thành và lịch lãm hơn mọi khi, có thể thấy cậu rất coi trọng công việc này. Park Woojin cậu đây xin phép trịnh trọng thông báo, cậu ta sẽ bước vào con đường sự nghiệp cao quý nhất cõi này - giáo viên. Cậu rất hứng thú với công việc này, đồng thời còn là sự ủy thác của anh chị Bae đối với cậu, mong muốn cậu có thể giúp học lực của Jinyoung tốt lên. Cậu còn đứng trước gương, tự giới thiệu thật lâu, làm ra dáng vẻ đạo mạo nhất mới chịu ra ngoài để Jinyoung đi vệ sinh. Bước ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc bụng quặng đau, chàng trai trẻ thắc mắc :" Anh đi tiệc ạ? Sao ăn mặc đẹp đẽ thế kia? "" Không, anh đi làm. "" Đi làm ấy ạ? Trông hệt mấy khứa đa cấp trước trường em cơ. "" Đa cấp cái đầu mày. Anh đây là muốn giúp mày đấy nhé. " - Cậu cáu kỉnh đáp lại." Hai chú cháu ra ăn sáng nhanh lên nhé! Trễ giờ một lượt bây giờ. " Tiếng vọng lại từ nhà bếp, cho hai chú cháu biết rằng đã đến lúc ăn sáng. Cả cậu cũng không thể ngờ mình sửa soạn lâu đến thế." Vâng ạ! " Hai người đồng thanh đáp to." Lấy cho anh bộ giáo án trên tủ đi Jinyoung. " Cậu ra lệnh(?) cho người cháu , chàng thấy thật lạ. Tại sao Woojin lại có giáo án được? Không lẽ...." Tập này ấy ạ? Ể... Sao anh lại cầm giáo án? Anh làm giáo viên hay sao??? "" Bingo! "" Vui thế nhỉ, phải chi mà anh dạy tại trường của em thì vui phải biết. " Chàng cừu non đáp lại, trong lòng không nghĩ ngợi quá nhiều. Có phải tiếp xúc lâu sẽ gây ra sự tương đồng về tính cách hay không? Rõ ràng trên tập giáo án có ghi " Im×Park" mà, hay là chàng bị lú lẫn với cái nhìn thiển cận hay thấy của người chú nhỏ rồi?" Bingo! " Câu trả lời này làm Jinyoung hơi sửng sốt, đánh rớt tập giấy dày cộm trong tay, có nằm mơ cũng khó mà nghĩ đến tình cảnh này, vậy là chàng lãng tử của Daehwi không cần lo lắng về điểm số nữa hay sao? Chàng ta nhảy cẫng lên, chạy lại khoác vai bá cổ người chú nhỏ, trông vui sướng lắm. Dù người cậu và chàng không chênh lệch nhiều, nhưng với người m8 như chàng mà kẹp cổ cậu thì xem ra cũng chật vật cho cậu lắm chứ." Thả anh mày ra, mày bóp chết anh đấy à? "" Hì hì em quên, đi ăn sáng thôi, " thầy giáo Park ". "" Đùa giỡn gì đấy?? Sắp muộn rồi biết chưa? " Thôi xong hai chú cháu rồi, một khi chị Bae của gia đình mất kiên nhẫn sẽ đáng sợ vô cùng. Đôi bạn nhỏ nhét hết tư trang vào cặp sách rồi chạy vội xuống phòng ăn. Giữa không gian xa hoa, sạch sẽ có người phụ nữ bình thường trầm ổn đoan trang, nay lại liên tục mắng mỏ hai nam nhân đen mặt cúi đầu ăn sáng. Gương mặt thùy mị hay thấy cũng không còn, chỉ còn đầy rẫy nếp nhăn thôi. Cậu và chàng chỉ biết cực lực nhai, nuốt rồi xách cặp chạy đi ra ngoài thật nhanh.Lần này, người lái xe là Woojin. Hai tay cậu cầm chắc tay lái, lườm nguýt thật kỹ lưỡng rồi phóng đi thật nhanh làm Jinyoung non nớt thất kinh. Đôi tay người bé tuổi run rẩy nắm góc áo, tốc độ này là tính dọa sợ người khác sao? Chàng trai này ngày thường điềm tĩnh ưu nhã cũng phải gỡ bỏ hình tượng la hét ầm ĩ trong chiếc xe hơi đắt đỏ.Đến khi vào trong trường đại học cũng là lúc cổng lớn khép lại, từ giây phút này, Park Woojin chính là giáo viên danh chính ngôn thuận. Đẩy mạnh người cháu còn đang xây xẩm vào thang máy, mình theo sau đề phòng khi chàng trai cao ráo kia ngã xuống trong cơn choáng váng.Vào trong thang máy chen chúc chật vật, cậu đột nhiên gửi được mùi tinh dầu của ai đó cứ thoang thoảng bay trên đầu. Cậu vốn có hứng thú với hương liệu, nay gặp được mùi hương thích hợp như vậy không dễ bỏ qua. Quay lại đằng sau muốn xem bao bì của loại tinh dầu liền bắt gặp ánh mắt ngọt ngào của thanh niên cao lớn - Im Youngmin, đôi đồng tử giãn ra thoải mái khi nhìn người bé hơn. Mái đầu đen nhận ra cậu phát hiện mình đang nhìn người ta liền quay ngoắt đi, không dễ chạm mắt. Cậu còn chưa kịp chào hỏi đã bị đẩy tít vào góc thang máy, lưng áp vào bụng anh. Khoảng cách giữa con tim giờ cũng không còn xa, cậu xốn xang trong lòng thì cũng bắt được nhịp đập rộn ràng của người đằng sau, ngại ngùng cúi gập đầu xuống. Anh cúi nhẹ người, hít hà hương thơm dễ chịu trên mái đầu phồng to, làm cậu suýt thì không nhịn được la lên.Cửa thang máy mở ra, các sinh viên liền nháo nhào chạy cả ra ngoài, chốc giây chỉ còn anh và cậu. Cửa thang máy không lâu sẽ đóng lại, Youngmin kéo tay cậu vào, làm cậu bối rối theo. Anh đẩy cậu vào gần mình hơn, bấm một tầng khác rồi giải thích cho cậu" Tầng 3 mới là của giảng viên chúng ta. Em lưu ý nhé, đi nhầm tầng sẽ phiền nhiễu lắm chuyện đó. " Anh cười rạng rỡ, xoa xoa mái tóc của cậu, làm gương mặt của chủ nhân đầu lớn đỏ lựng hết cả." Em nhớ rồi ạ. " Cậu lí nhí trong cổ họng, giọng hòa nhã hơn mấy phần, cố kéo cổ tay của mình ra khỏi bàn tay ấm áp to lớn, đôi mắt đảo sang nơi khác né tránh mớ mật ong sóng sánh trong mắt của anh. Phản ứng đáng yêu này của cậu sao anh có thể bỏ qua, tay kìm chặt hơn, người lại cúi xuống gặng hỏi " Em nói gì? Nói lại cho anh nghe, được không? "" Thang... thang máy mở rồi. Đi... đi thôi. " Cậu lại cố gắng vùng vẫy, anh không làm khó cậu nữa, thả tay cho cậu chạy ra ngoài.Thấy dáng vẻ hoang mang tìm đường của cậu, anh là đang chờ cậu quay lại gọi mình dắt cậu đi. Chưa được nghe lời cầu xin của người bé tuổi, anh đã thấy cậu vẫy vẫy tay cùng ai đó và lon ton chạy đi, biến mất sau góc tường lớn. Anh bước ra ngoài, ngày càng nghe rõ hơn tiếng cười đùa giữa hai nam nhân nhưng nghe đến nỗi là hồn nhiên. Chỉ cần nghe qua cũng đủ biết gương mặt của họ tươi sáng đến nhường nào.Anh chầm chậm dẫm lên thảm chùi chân, bước vào phòng mình, mặt không biến sắc. Anh ngồi xuống ghế của mình, mắt nhìn trực diện đôi bạn trẻ đang cười đùa. Những người còn lại trong phòng cũng chạy lại vây quanh bọn họ hỏi han." Em là giảng viên mới à? Tên là Woojin đúng không? " Ong Seongwoo nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh, tự hỏi sao lại có người sở hữu nụ cười tỏa sáng đến vậy." Đáng yêu quá, em phụ trách môn gì vậy? " Thầy Kang dạy ngoại ngữ cũng không nhịn được khen ngợi cậu. Thầy Jaehwan huých vai đồng tình, còn có Ha Sungwoon phụ họa tích cực :" Có người mới đáng yêu như vậy, phòng giáo viên sắp chất đầy thư tỏ tình mất thôi! " " Nào nào nào, các anh phải chừa không gian cho bọn em thở nữa chứ! Tránh ra tránh ra! " Thầy Park nãy giờ đã chịu lên tiếng bảo vệ người bạn thân ngại ngùng im lìm, đẩy đẩy vào người như ra hiệu đã đến lúc giới thiệu. Cậu đứng thẳng, bạn nhỏ còn vuốt lưng cho cậu như một sự động viên. Cả phòng im lặng chờ đợi cậu lên tiếng, chỉ chực chờ thanh âm đáng yêu(?) kia vang lên sẽ vỗ tay liên hoàn, vỗ tay đến vang trời luôn." E... em tên là Woojin, Park Woojin. Năm nay em 25 tuổi, là giảng viên thực tập môn Toán ạ. "" Hooooo " Cả phòng giáo viên rộn ràng vỗ tay để chào mừng nhân sự mới." Là giảng viên thực tập thôi sao? Hình như chỉ bằng tuổi Jihoon, nhưng cậu này vào năm ngoái mà, không phải sao? " Thầy Minhyun lên tiếng, tỏ rõ sự thắc mắc. Tay kéo Woojin lại bên cạnh, tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu trai trước giờ là nhỏ tuổi nhất ban giáo viên.// Nói nhiều. Phiền phức. Quá đáng. Aishhh, sao tôi ghét cái phòng này quá! // Một dòng chữ in đậm chạy đều trong não anh - người nãy giờ vẫn yên vị tại chỗ ngồi, không nói năng gì. Liếc đến đỏ mắt mấy nam nhân liên tục giành giật người của anh đến bên cạnh hỏi han, anh nghĩ hẳn họ đang muốn hít hà hương dầu gội thơm tho trên tóc cậu.Ha tiên sinh một tay kéo Woojin lại gần, giải thích thay cho cậu " Thằng bé được đặc cách mà, không thể so sánh như vậy được. "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" E - em tên là Park Woojin, là giảng viên môn Toán... ahhhh, khó nhớ quá đi mất! " Park Woojin cậu áp tay vào má, ra sức xoa lấy xoa để như diễn viên nghiệp dư cố gắng nhồi nhét lời thoại một cách cứng nhắc. Hết cách, cậu từ bỏ cả ý định đó sang một bên, quyết định chấn chỉnh tinh thần trước khi bước ra ngoài. Hôm nay, cậu sẽ là con người khác hoàn toàn với con người hôm qua còn đang nhậu bét nhè với anh Bae trước phòng khách..Một ngày mới khác tại Seoul, cậu đã được phê chuẩn chính thức công tác và làm việc tại ngôi trường Im×Park danh giá sau mấy tháng chờ đợi. Thật đáng mong chờ, chắc chắn cậu sẽ không để uổng phí mấy tháng học tập chăm chỉ cùng Youngmin đâu. Nhưng vị tiền bối này cũng quá nhiệt tình rồi, ngày nào cũng gọi đến để hỏi thăm, không là hỏi thăm sức khỏe hay tiến trình thì cũng là chuyện học tập của đứa cháu trung gian(?) Jinyoung. Đôi khi anh còn gửi quà để khích lệ hậu bối, làm cậu cứ có cảm giác rung động bồi hồi không thôi. Đại não tự dặn không được để mình vượt quá ranh giới với anh, nhưng trái tim cứ co bóp mạnh mẽ mỗi lần nghe thấy giọng nói ấm áp đó làm cậu bất an đến nỗi muốn thòng tim..Cậu thức thật sớm, trước cả chị Bae - người luôn dậy trước tiên để tập thể dục. Cậu chải chuốt thật lâu, kiểm tra trang phục thật kỹ càng, ăn mặc cũng thực trưởng thành và lịch lãm hơn mọi khi, có thể thấy cậu rất coi trọng công việc này. Park Woojin cậu đây xin phép trịnh trọng thông báo, cậu ta sẽ bước vào con đường sự nghiệp cao quý nhất cõi này - giáo viên. Cậu rất hứng thú với công việc này, đồng thời còn là sự ủy thác của anh chị Bae đối với cậu, mong muốn cậu có thể giúp học lực của Jinyoung tốt lên. Cậu còn đứng trước gương, tự giới thiệu thật lâu, làm ra dáng vẻ đạo mạo nhất mới chịu ra ngoài để Jinyoung đi vệ sinh. Bước ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc bụng quặng đau, chàng trai trẻ thắc mắc :" Anh đi tiệc ạ? Sao ăn mặc đẹp đẽ thế kia? "" Không, anh đi làm. "" Đi làm ấy ạ? Trông hệt mấy khứa đa cấp trước trường em cơ. "" Đa cấp cái đầu mày. Anh đây là muốn giúp mày đấy nhé. " - Cậu cáu kỉnh đáp lại." Hai chú cháu ra ăn sáng nhanh lên nhé! Trễ giờ một lượt bây giờ. " Tiếng vọng lại từ nhà bếp, cho hai chú cháu biết rằng đã đến lúc ăn sáng. Cả cậu cũng không thể ngờ mình sửa soạn lâu đến thế." Vâng ạ! " Hai người đồng thanh đáp to." Lấy cho anh bộ giáo án trên tủ đi Jinyoung. " Cậu ra lệnh(?) cho người cháu , chàng thấy thật lạ. Tại sao Woojin lại có giáo án được? Không lẽ...." Tập này ấy ạ? Ể... Sao anh lại cầm giáo án? Anh làm giáo viên hay sao??? "" Bingo! "" Vui thế nhỉ, phải chi mà anh dạy tại trường của em thì vui phải biết. " Chàng cừu non đáp lại, trong lòng không nghĩ ngợi quá nhiều. Có phải tiếp xúc lâu sẽ gây ra sự tương đồng về tính cách hay không? Rõ ràng trên tập giáo án có ghi " Im×Park" mà, hay là chàng bị lú lẫn với cái nhìn thiển cận hay thấy của người chú nhỏ rồi?" Bingo! " Câu trả lời này làm Jinyoung hơi sửng sốt, đánh rớt tập giấy dày cộm trong tay, có nằm mơ cũng khó mà nghĩ đến tình cảnh này, vậy là chàng lãng tử của Daehwi không cần lo lắng về điểm số nữa hay sao? Chàng ta nhảy cẫng lên, chạy lại khoác vai bá cổ người chú nhỏ, trông vui sướng lắm. Dù người cậu và chàng không chênh lệch nhiều, nhưng với người m8 như chàng mà kẹp cổ cậu thì xem ra cũng chật vật cho cậu lắm chứ." Thả anh mày ra, mày bóp chết anh đấy à? "" Hì hì em quên, đi ăn sáng thôi, " thầy giáo Park ". "" Đùa giỡn gì đấy?? Sắp muộn rồi biết chưa? " Thôi xong hai chú cháu rồi, một khi chị Bae của gia đình mất kiên nhẫn sẽ đáng sợ vô cùng. Đôi bạn nhỏ nhét hết tư trang vào cặp sách rồi chạy vội xuống phòng ăn. Giữa không gian xa hoa, sạch sẽ có người phụ nữ bình thường trầm ổn đoan trang, nay lại liên tục mắng mỏ hai nam nhân đen mặt cúi đầu ăn sáng. Gương mặt thùy mị hay thấy cũng không còn, chỉ còn đầy rẫy nếp nhăn thôi. Cậu và chàng chỉ biết cực lực nhai, nuốt rồi xách cặp chạy đi ra ngoài thật nhanh.Lần này, người lái xe là Woojin. Hai tay cậu cầm chắc tay lái, lườm nguýt thật kỹ lưỡng rồi phóng đi thật nhanh làm Jinyoung non nớt thất kinh. Đôi tay người bé tuổi run rẩy nắm góc áo, tốc độ này là tính dọa sợ người khác sao? Chàng trai này ngày thường điềm tĩnh ưu nhã cũng phải gỡ bỏ hình tượng la hét ầm ĩ trong chiếc xe hơi đắt đỏ.Đến khi vào trong trường đại học cũng là lúc cổng lớn khép lại, từ giây phút này, Park Woojin chính là giáo viên danh chính ngôn thuận. Đẩy mạnh người cháu còn đang xây xẩm vào thang máy, mình theo sau đề phòng khi chàng trai cao ráo kia ngã xuống trong cơn choáng váng.Vào trong thang máy chen chúc chật vật, cậu đột nhiên gửi được mùi tinh dầu của ai đó cứ thoang thoảng bay trên đầu. Cậu vốn có hứng thú với hương liệu, nay gặp được mùi hương thích hợp như vậy không dễ bỏ qua. Quay lại đằng sau muốn xem bao bì của loại tinh dầu liền bắt gặp ánh mắt ngọt ngào của thanh niên cao lớn - Im Youngmin, đôi đồng tử giãn ra thoải mái khi nhìn người bé hơn. Mái đầu đen nhận ra cậu phát hiện mình đang nhìn người ta liền quay ngoắt đi, không dễ chạm mắt. Cậu còn chưa kịp chào hỏi đã bị đẩy tít vào góc thang máy, lưng áp vào bụng anh. Khoảng cách giữa con tim giờ cũng không còn xa, cậu xốn xang trong lòng thì cũng bắt được nhịp đập rộn ràng của người đằng sau, ngại ngùng cúi gập đầu xuống. Anh cúi nhẹ người, hít hà hương thơm dễ chịu trên mái đầu phồng to, làm cậu suýt thì không nhịn được la lên.Cửa thang máy mở ra, các sinh viên liền nháo nhào chạy cả ra ngoài, chốc giây chỉ còn anh và cậu. Cửa thang máy không lâu sẽ đóng lại, Youngmin kéo tay cậu vào, làm cậu bối rối theo. Anh đẩy cậu vào gần mình hơn, bấm một tầng khác rồi giải thích cho cậu" Tầng 3 mới là của giảng viên chúng ta. Em lưu ý nhé, đi nhầm tầng sẽ phiền nhiễu lắm chuyện đó. " Anh cười rạng rỡ, xoa xoa mái tóc của cậu, làm gương mặt của chủ nhân đầu lớn đỏ lựng hết cả." Em nhớ rồi ạ. " Cậu lí nhí trong cổ họng, giọng hòa nhã hơn mấy phần, cố kéo cổ tay của mình ra khỏi bàn tay ấm áp to lớn, đôi mắt đảo sang nơi khác né tránh mớ mật ong sóng sánh trong mắt của anh. Phản ứng đáng yêu này của cậu sao anh có thể bỏ qua, tay kìm chặt hơn, người lại cúi xuống gặng hỏi " Em nói gì? Nói lại cho anh nghe, được không? "" Thang... thang máy mở rồi. Đi... đi thôi. " Cậu lại cố gắng vùng vẫy, anh không làm khó cậu nữa, thả tay cho cậu chạy ra ngoài.Thấy dáng vẻ hoang mang tìm đường của cậu, anh là đang chờ cậu quay lại gọi mình dắt cậu đi. Chưa được nghe lời cầu xin của người bé tuổi, anh đã thấy cậu vẫy vẫy tay cùng ai đó và lon ton chạy đi, biến mất sau góc tường lớn. Anh bước ra ngoài, ngày càng nghe rõ hơn tiếng cười đùa giữa hai nam nhân nhưng nghe đến nỗi là hồn nhiên. Chỉ cần nghe qua cũng đủ biết gương mặt của họ tươi sáng đến nhường nào.Anh chầm chậm dẫm lên thảm chùi chân, bước vào phòng mình, mặt không biến sắc. Anh ngồi xuống ghế của mình, mắt nhìn trực diện đôi bạn trẻ đang cười đùa. Những người còn lại trong phòng cũng chạy lại vây quanh bọn họ hỏi han." Em là giảng viên mới à? Tên là Woojin đúng không? " Ong Seongwoo nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh, tự hỏi sao lại có người sở hữu nụ cười tỏa sáng đến vậy." Đáng yêu quá, em phụ trách môn gì vậy? " Thầy Kang dạy ngoại ngữ cũng không nhịn được khen ngợi cậu. Thầy Jaehwan huých vai đồng tình, còn có Ha Sungwoon phụ họa tích cực :" Có người mới đáng yêu như vậy, phòng giáo viên sắp chất đầy thư tỏ tình mất thôi! " " Nào nào nào, các anh phải chừa không gian cho bọn em thở nữa chứ! Tránh ra tránh ra! " Thầy Park nãy giờ đã chịu lên tiếng bảo vệ người bạn thân ngại ngùng im lìm, đẩy đẩy vào người như ra hiệu đã đến lúc giới thiệu. Cậu đứng thẳng, bạn nhỏ còn vuốt lưng cho cậu như một sự động viên. Cả phòng im lặng chờ đợi cậu lên tiếng, chỉ chực chờ thanh âm đáng yêu(?) kia vang lên sẽ vỗ tay liên hoàn, vỗ tay đến vang trời luôn." E... em tên là Woojin, Park Woojin. Năm nay em 25 tuổi, là giảng viên thực tập môn Toán ạ. "" Hooooo " Cả phòng giáo viên rộn ràng vỗ tay để chào mừng nhân sự mới." Là giảng viên thực tập thôi sao? Hình như chỉ bằng tuổi Jihoon, nhưng cậu này vào năm ngoái mà, không phải sao? " Thầy Minhyun lên tiếng, tỏ rõ sự thắc mắc. Tay kéo Woojin lại bên cạnh, tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu trai trước giờ là nhỏ tuổi nhất ban giáo viên.// Nói nhiều. Phiền phức. Quá đáng. Aishhh, sao tôi ghét cái phòng này quá! // Một dòng chữ in đậm chạy đều trong não anh - người nãy giờ vẫn yên vị tại chỗ ngồi, không nói năng gì. Liếc đến đỏ mắt mấy nam nhân liên tục giành giật người của anh đến bên cạnh hỏi han, anh nghĩ hẳn họ đang muốn hít hà hương dầu gội thơm tho trên tóc cậu.Ha tiên sinh một tay kéo Woojin lại gần, giải thích thay cho cậu " Thằng bé được đặc cách mà, không thể so sánh như vậy được. "
" Các anh ơi, em trễ tiết ạ... " Nghe xong câu nói này, Youngmin như vớ phải vàng, đứng phắt dậy. Trực tiếp bước đến, cầm tay cậu kéo đi trước mặt mọi người, viện cớ chỉ đường cho người mới.
" Em nói điều này các anh hãy bình tĩnh, có vẻ cậu ấy lọt vào mắt trưởng tổ giáo viên Toán rồi. " Lắc lắc đầu nhỏ rồi nhìn thanh niên khổ sở bị kéo đi giữa hành lang mà không dám phản kháng, Park Jihoon cầm chiếc bánh macaroon màu hồng trong hộc bàn của Woojin, một mạch ăn hết, thầy Kim đánh vào đầu đứa em nhỏ khiển trách vài câu " Em không thể đợi giờ giải lao để ăn cùng Woojin hay sao? Đó là quà bọn anh chuẩn bị cho cậu ấy mà. " " Phải, em đói. Các anh chỉ biết lo cho Park Woojin thôi. " Bạn nhỏ bĩu môi." Thông minh như em cũng có lúc giận dỗi, nếu không tặng quà cậu ấy, nếu giận dỗi sẽ rắc rối lắm mà đúng không? " Thầy Woong vừa bước vào, trên người vẫn còn mặc áo blouse trong phòng thí nghiệm cũng biện hộ cho cậu." Aaa, các anh đều bắt nạt em, em mách Kuanlin...! "" Phải... Em chỉ biết lo cho Lai Kuanlin thôi. " Kang Daniel lấy chai nước vị đào trong tủ của mình cho vào hộc bàn của Woojin, còn trề môi phồng má nhại lại lời nói của Jihoon." Còn không mau xuống đứng lớp??? Vào tiết đã 10 phút rồi, các cậu làm ăn kiểu khỉ gì đây? " Một tiếng "rầm" lớn, cánh cửa gỗ bị đẩy vào hết mức, đè bẹp mặt Ong Seongwoo đang uống nước phía sau, thầy thể dục Kang Dongho người nhễ nhại mồ hôi tiến vào nhắc nhở các đồng nghiệp sau khi khởi động từ bãi biển về..Mọi người giải tán, ai phụ trách lớp nào lại về giảng dạy cho lớp ấy. Cứ như thế, sau khi dạy các lớp được phụ trách, sẽ quay về lớp mình chủ nhiệm để tổ chức sinh hoạt và tổng kết cuối ngày. Duy chỉ Woojin là giáo viên thực tập nên ngay sau khi giảng xong 3 tiết chính quy đã chạy xuống căn tin ngồi chơi, hơn hết chủ căn tin này cậu cũng quen biết vài phần. " Em lấy thoải mái nhé, anh bao. " Yoon Jisung - chủ căn tin to lớn nói thật tự tin, nhưng thực tâm "ông chú" này cũng muốn chúc mừng Woojin đã đạt được chức vị mong cầu suốt mấy tháng học tập vất vả tại quán ăn của anh. " Em không còn tâm trạng nữa... huhu.. sao ngày hôm đó em đăng ký nhân sự tại đây mà anh không cản em chứ... " Cậu gục xuống, mắt híp lại mấy phần, cổ họng khô rát sau khi giảng dạy ba lớp liền. Chợt lúc đó, có vật hình trụ gì đó mát lạnh chạm lên gò má mềm, còn có mùi rất thanh mát, ngọt ngào. Cậu quay ngoắt lại xem, là Kang Daniel - giáo viên nổi tiếng nhất trường, đẹp trai cũng bậc nhất, thuộc hạng có nét đẹp xuất thần luôn đó. Anh dí chai nước vị đào mát lạnh vào mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh." Em là người Busan hay sao? Tặng em, đồng hương. " Anh niềm nở cười với cậu." Oaa, thích thật đó. Đã lâu rồi em không uống vị này, nhớ quê quá đi. "" Anh biết một chỗ bán rất nhiều, khi nào em thích, anh sẽ mua tặng em. "" Em cảm ơn anh, thầy... Kang? " Cậu nheo đôi mắt mờ, nhìn vào bảng tên của anh, cố nở nụ cười tươi tắn rồi vặn nắp chai, uống liền mấy hớp để bù nước cho cổ họng khô khốc từ nãy đến giờ. " Thầy Park, em đã làm tốt lắm. Ngày đầu tiên anh đến chỉ dạy có 2 tiết mà người đã nhừ cả rồi. Thật tình là tư bản mài mòn con người quá đi mất... " Anh xoa lưng cho cậu, hành động này làm Woojin của chúng ta có chút gì đó giật mình. Cậu cúi người một chút làm anh cười phá lên khi thấy phản ứng đáng yêu đó." Khụ.. khụ... anh làm gì ấy ạ?? "" Đề phòng em bị sặc cũng không được sao? "" Kang - Eui - Geon! Em làm gì ở đây? "" À... không có gì. " Anh đứng dậy, chạy lại chỗ anh Ong đang cau có. Quay lại chào Woojin vẫy vẫy tay mấy cái rồi khoác tay anh người yêu chạy vào thang máy " Anh em mình gặp lại sau nhé. " Woojin ngớ người, cảm giác rung rinh gần đạt đến cũng thu lại, bật cười thành tiếng vì sự ảo tưởng của mình. Làm sao để cư xử đúng mực trong môi trường đầy rẫy mỹ nam như vậy đây?? Cứ được đối xử ân cần, tử tế đến thòng tim(?) mãi như vậy thì làm sao tập trung vào công việc được đây??? Thở hắt ra một cái, cậu uống thêm một hớp lớn rồi lại gần chọn bánh ngọt tại quầy phục vụ. .Theo tổ chế của hội giáo viên, những ai mới vào trên dưới một tuần đều phải "ra mắt" tiền bối bằng nghi thức mời rượu, kính mỗi người ba ly đầy. Tửu lượng của Woojin không kém nhưng cứ nhân với số lượng người như vậy e rằng khó mà chịu được. Lần lựa trốn tránh mấy lần, cuối cùng vẫn phải giương cờ đầu hàng trước mấy vị lão bối này.Giờ tan làm theo quy định là 17 giờ, nhưng cậu cứ bị ép buộc phải đi uống rượu cùng các tiền bối. Cậu bị kẹp chặt giữa mười mấy nam nhân cao lớn, tay luôn nắm chặt góc áo của thằng bạn thân Jihoon, đến trả lời điện thoại của Jinyoung cậu còn không có cơ hội nữa là. Anh không muốn nhìn cậu trong bộ dạng khổ sở thế này, nhưng không đi theo thì không tài nào an tâm được, nhỡ bọn họ mất trí trong cơn say rồi nổi tính cầm thú lên thì sao đây? Không thể như thế được!// Thật là.. khuya đến vậy còn muốn ép rượu người khác, quá đáng quá đi! Muốn bỏ về cho xong... Nhưng mà... còn Woojin nữa... //Anh nắm tay thành quả đấm, nhìn đám người kia, cơ hồ nổi cả gân máu trong con ngươi. Đột nhiên anh cảm thấy mùi dầu gội thơm tho kia đã chạy đi đâu mất rồi. Rướn lên phía trước, anh tìm kiếm mái tóc phồng trong đám đông, khi đã tìm ra cậu, anh kéo mạnh tay người đó vào lòng, tuột hai người lại phía sau. Mặt cậu đỏ ửng sau vài ba buổi uống bia, chốc lát không phân biệt được ai là người ôm mình, trong vô thức đáp trả cái ôm ấm áp.Anh dương dương tự đắc bế xốc cậu lên, hô to về phía đám đông rồi mất hút " Tôi đưa thầy Woojin về! Các thầy đi chơi "vui vẻ" nhé. "" Cái gì? Ơ?? Thầy Im thầy Park đâu cả rồi??? " Thầy Minhyun lảo đảo quay lại, chỉ tay vào không trung hỏi. Mọi người cũng mặc kệ mà xua tay cho qua, bởi họ giờ đây chẳng còn đủ ý thức để phân biệt Đông - Tây nữa là đi tìm cặp đôi nọ cho rằng đã mất tăm trong lời nói của chàng giáo viên điển trai say xỉn.Trong con hẻm nhỏ, có hai bóng hình ép sát vào nhau, tay anh luồn xuống phiên eo dẻo dai của cậu, vùi mặt sâu vào chiếc cổ mịn màng thổ lộ mấy lời nói cất vào lòng từ lâu, uất ức đến phẫn nộ" Em biết không, anh thích em lắm. Không biết từ khi nào, nhưng... Anh thật sự thích em... Hãy cho phép Im Youngmin được bên cạnh của em, được làm bạn trai của em, được không?? "// Cái quái gì đây?? Park Woojin ơi... mày được crush tỏ tình đấy hả??? Có phải mơ không đây chứ???? //Anh ngước mặt lên, giương cặp mắt tròn long lanh ánh nước hướng về cậu, mong đợi câu đồng ý, dù cho có sự thương xót nào đó tác động cũng không sao, đồng ý là được rồi. Ánh mắt ầng ậc nước tràn đầy xúc cảm đó chỉ chực chờ cậu mở miệng từ chối sẽ tuôn như suối xuống, làm người cậu mềm nhũn, cổ họng khàn lại, khô khốc chẳng cất tiếng nổi. Nếu không được đồng ý vào đêm nay, Im Youngmin này sẽ chính thức theo đuổi cậu, sẽ chinh phục trái tim của Park Woojin bằng mọi cách! Còn tình trạng của cậu à, trong mắt anh giờ chỉ đang như chú mèo con bần thần trong cơn say thôi. Cậu lẩm bẩm mấy lời nói vô nghĩa rồi gục hẳn lên vai người lớn hơn, làm Im Youngmin thực sự bối rối rồi, có cảm giác như đang trông trẻ con vậy. Má anh phớt hồng, môi mấp máy khó nói thành lời." Em... hức... em... hì hì "" Em nói xem, được hay không? " Tay anh siết chặt lấy eo cậu, tay lại ép vào gáy cậu, áp sát mặt đối phương lại gần, chính là muốn ép cậu gật đầu đồng ý." Ưm... ưm... " Cậu gục vào lòng anh, rên ư ử như mấy con mèo phê cỏ." Là đồng ý đấy hả? "" ... "" Thật là... Mày đang nói chuyện một mình đấy Youngmin ơi. Em ấy đâu có nghe nhớ đâu chứ. " Anh tự vỗ vỗ vào đầu, trấn an mình rồi khụy gối xuống, cõng cậu về nhà... mình.Trên đường về nhà, anh luôn miệng kể lể quá trình phải lòng cậu, từng ngày một đều được ghi nhớ rõ ràng trong não anh. Trong lúc kể, anh cười, cười thật mãn nguyện, giống như xem việc mình thích Woojin là chuyện rất đáng nghe. Còn người nhỏ hơn chỉ biết nghịch tóc của anh, nghe anh tường thuật cả đoạn đường dài. Gương mặt đỏ hồng dần lấy lại tinh thần, đôi mắt lờ đờ kia cũng đã nhận lại tiêu cự vốn có, lặng im bình tĩnh nghe hết tâm tư của người lớn hơn.Anh đi được khoảng hai dặm, nhẹ nhàng quanh đầu lại, hôn lên bờ môi phiếm hồng rồi hạ giọng ôn nhu khẳng định với cậu " Cho phép anh theo đuổi Park Woojin, được không em? "Đáp lại lời đề nghị chân thành của anh là khoảng không lặng thinh. Im Youngmin anh bất lực dụi đầu qua lại mấy cái, tự ý hạ quyết tâm theo đuổi chú chim tinh nghịch này..Đi ngang qua bến xe bus công cộng, cậu nằng nặc đòi anh phải thả mình xuống, nhất định muốn anh thả mình xuống hàng ghế lạnh lẽo đó." Thả em xuống, thả em xuốnggg "" Anh không an tâm. Em sao vậy, tỉnh rồi à?? "" Không không... em muốn ngồi. Anh thả em xuống đi. " Cậu cố gắng trưng ra bộ mặt mèo con say xỉn để thuyết phục anh thả mình xuống." Cho anh thêm vài phút đi, anh muốn ôm em. " Anh thả cậu xuống theo nguyện vọng nhưng vẫn vòng tay qua lưng cậu, ôm chặt không buông." Anh... thả em ra đi mà. " " Có thật là em đang say hay không? Nếu là thật thì cho anh ôm. Anh sợ khi thả em ra, em sẽ chạy khỏi vòng tay của anh. "" ... " // Em là đang tỉnh đó, cái tên ngốc. Im lão sư nổi tiếng khắc nghiệt hôm nay lại nhõng nhẽo nũng nịu với em chỉ vì một cái ôm hay sao? //Được thêm 10 phút, anh mới nới lỏng tay mình ra, tuy vẫn vấn vương hơi ấm của Woojin. Anh nói thật, anh chỉ muốn khoảnh khắc cậu nằm trong vòng tay của anh mãi mãi không qua đi, để anh được bao bọc kỹ càng cục bánh bao nóng hổi dẻo dai này trong lòng. " Anh đi mua canh giải rượu cho em, chờ anh. " Anh nhìn cậu, mắt ánh lên đầy sự nuông chiều.// Cơ hội đến rồi Woojin ơiii, về nhà thôi nào!! // Nghĩ đến tình cảnh đó, cậu vốn đã sẵn sàng xuất phát khi anh khuất bóng. Chực chờ hình dáng cao lớn đi mất, cậu chạy nhanh về nhà. Tốc độ chạy của cậu luôn được đề cao. Jihoon miêu tả nó như một chú chim sẻ sải rộng đôi cánh chạy về tổ ấm và quả là như vậy. Giờ đây, mục tiêu của cậu là căn biệt thự ở cuối đường - nhà của anh Bae.Cậu chạy thục mạng đến trước cổng, khựng lại thở dốc tìm cách trèo rào để vào nhà. Còn đang nghĩ ngợi, cậu đã nghe thấy tiếng chân dồn dập mạnh mẽ ở phía sau. Trong cơn hoảng loạn, cậu lấy hết sức bình sinh mà leo qua hàng rào cao chót vót, vô tình bị một thanh sắt lướt vàol da để lại vết xước trên tay. Trong đầu cậu không còn tâm tư để lưu ý phải băng bó gì cả, chỉ biết phải chạy vào phòng ngủ thật nhanh thôi. Khi cậu leo rào thành công, quay đầu lại, chỉ kịp thấy mấy thanh niên chạy bộ đêm khuya thôi, lòng cậu lại yên tâm vài phần.// Cứ tưởng anh ấy tìm mình chứ... Woojin ngốc, mày nghĩ đi đâu vậy? Việc quan trọng bây giờ là phải đi tắm rồi đánh một giấc thôi, khuya lắm rồi //Dứt nghĩ, cậu lại lấy chìa khóa nhà từ đế chậu cây quen thuộc để mở khóa. Bước vào nhà, bật chiếc đèn lớn lên liền thấy anh Bae đang nằm trơ trọi trên ghế sofa, mắt nhắm mắt mở nhìn mình." Tay em làm sao thế này?? " Anh mấp máy, tay chỉ vào vết xước lớn trên chiếc khuỷu ửng hồng. " Cái này à... Em mới trèo rào vô á, hi hi "" Vào rửa vết thương đi em, anh ngủ tiếp đây. " " Anh với chị lại cãi nhau à? Lớn lắm hay sao mà phải ra đây ngủ? "" Ừ. " Anh đáp gọn lỏn." Khổ anh nhỉ, cứ bị vợ bắt nạt mãi thôi, nhờ?? "" Khi nào lập gia đình em mới hiểu được, nhóc ạ. "" Ều, chả nói chuyện với anh nữa. " Cậu trề môi với người anh hiền từ rồi chạy vào phòng ngủ của Bae Jinyoung, kiếm cớ bỏ trốn việc bị hối thúc lập gia đình.Chào đón cậu đang quay về giấc ngủ êm ả là tiếng ngáy kinh hoàng từ đứa cháu lớn, từng thanh âm phát ra tựa muốn xé toạc màng nhĩ của cậu đây mà. Đành phải cắn răng chịu đựng, ngủ chung với tên tiểu tử này thôi. Cậu nhắm tịt mắt lại, bịt chặt tai mình, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vẫn còn bấn loạn sau những lời nói không biết là thật hay giả của " Im lão sư" ban nãy.// Chờ đến ngày chú chuyển ra ngoài, để xem ai chịu được cái tiếng ngáy vang trời của mày //// Áaa, khó nghĩ quá! Ngày mai làm sao dám nhìn mặt anh ấy đây chứ, cái tên này... // Mặt cậu đỏ hết lên, tay chân co quắp cố gắng vùi mình đến giấc ngủ để bản thân được nghỉ ngơi một chút trước khi đi làm.Cậu mở bát ban sáng gương mặt của gấu trúc.Cơ mặt chùn xuống thịt chồng thịt làm cặp má bầu bĩnh nay còn tròn trịa hơn vài phần, mắt thâm quầng nhìn sẽ liên tưởng đến loài gặm tre nhắm trúc, tổng thể thực thiếu sức sống nhưng cũng chẳng kém phần đáng yêu, chí ít là Youngmin thấy như thế.Cậu nhìn vào gương, rầu rĩ lại bối rối, không biết cần hành xử ra sao với các anh đồng nghiệp sau khi "mất tích" giữa lúc vui vẻ đêm qua, càng bối rối hơn khi phải tìm cách ứng phó với "Im sunbaenim" nữa.Cậu dời gót đến trạm xe bus còn nhanh hơn tốc độ chàng hoàng tử đầu nhỏ thức dậy, chẳng qua là né tránh tên trai ân cần đêm qua thôi.Cậu ngồi trên xe, vừa chật vật ngồi xuống đã đánh mắt xung quanh để chắc chắn không có ai thấy bộ dạng của mình lúc này. Đúng thôi, có ai mà muốn người quen "chiêm ngưỡng" bản thân ở khoảnh khắc đầu bù tóc rối, tâm trạng thì lại rối bời không thôi đâu chứ.Trong lúc đó, cậu không nhận ra có dáng vóc cao lớn từ tốn yên vị ngay bên cạnh mình. Người ta đã ngắm cậu một lúc rồi mới ngồi xuống đấy chứ, ngó nghiêng trước sau mà chẳng để ý đến người ta, dỗi quá. Chàng trai nọ quyết định hành động khi cậu quay lại, tay mình đan nhẹ qua tay cậu, giật lại một chút. " ?? "Cậu giật thót mình khi nhìn thấy anh - người hiện còn có cặp mắt sưng và quầng thâm lớn hơn cả mình. Cậu không nghĩ anh lại có bộ dạng trông thảm thương đến vậy." Thầy... I - Im. " Woojin lịch sự cúi đầu kính trọng chào anh rồi vội đứng dậy, muốn lách người đi khỏi nhưng đã bị anh cầm tay lại.Anh đè mạnh tay mình lên tay cậu, trầm ổn nói một câu mạnh mẽ " Đêm qua, em đã đi đâu? Anh thực sự đã đi tìm em. "Bỗng nhiên tim cậu thắt lại khi nghe câu nói phía sau, là thật sao? Phải rồi, từ những việc anh nói, từ những thứ anh làm, xem ra đều là vì thích cậu. Vậy nên, lời nói nào hôm qua cũng là thật, hành động trong lời nói không được xác thực hẳn cũng có đến 9 phần thực tế. " E... em... à, là do em say quá. Em về nhà còn bị trầy một mảng lớn, chỉ nghe anh Bae kể đã đưa em vào nhà... nên là... À mà có gì không vậy, anh Youngmin? Á?? " Cậu đảo mắt một vòng, tìm cách uốn éo lời nói của mình đi, ra dáng đã là tên bợm nhậu vào đêm hôm qua. Hơn thế nữa, nếu anh thích cậu thực, vậy vết sẹo này sẽ đủ làm anh phân tâm chứ chẳng còn là chuyện cậu có trốn đi hay không.Tim cậu lấy lại nhịp đập không lâu đã lại bấn loạn khi thấy anh lật tay áo mình lại, xét nét từng vệt bầm trên cánh tay rắn rỏi. Anh cau mày, tâm trạng lo lắng đủ 10 phần, nghe một tiếng la nhẹ của cậu cũng đủ dau đớn, trong đầu hoàn toàn bỏ qua bóng dáng chạy đôn chạy đáo buổi đêm mình thấy, chỉ còn là Park Woojin vì say xỉn mà hại mình đến bị thương thôi. Nếu so với con tim xót xa của anh lúc này, vết thương trên tay cậu chắc chỉ sánh được 3, 4 phần. Cậu chăm chú nhìn anh, rảnh tay còn lại giơ lên xỏ vào mấy lọn tóc đen nhánh của anh, trong lòng lúc này trào dâng lên cảm giác tội lỗi." Anh à... thả em ra, được không? "" Cho anh dựa vai một chút, một chút thôi. " Anh cầm tay cậu lại, vòng thịt ấm nóng làm cậu bỗng trở nên rụt rè, cứng đờ người mặc sức cho anh dựa vào, cậu biết có lẽ anh còn chẳng thể chợp mắt giây nào.Anh bám vào bờ vai nhỏ, ngủ một mạch từ trạm dừng chân đến khi cậu gọi dậy để xuống trường Đại học Im×Park " Anh Youngmin, dậy thôi nào. "" Ưm... " Anh khẽ động, nhưng tay vẫn nắm chặt mu bàn tay của cậu không buông, mắt nhắm nghiền lười nhác chẳng buồn mở ra." Ưm? Anh à, dậy thôi. " Cậu lay lay nhẹ cánh tay của anh." Hôn anh đi. " Anh nói thật bình thản, tựa như đấy là điều hiển nhiên. Đôi bờ mi không động đậy, càng không có sự phòng bị nào, nghiêm túc chờ đợi cái hôn." Hả??? " " Hôn anh đi. Ngày xưa, vẫn luôn là vậy mà. "// Ngày xưa?? Có người hôn anh mỗi lần thức dậy đấy à??? // "..." Không nói không rằng, cậu vẫn nghĩ anh là đang nói mớ trong cơn mộng mị chưa dứt, chỉ nhẹ rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, hôn nhẹ lên tóc mềm rồi quay người đi. Chưa rời đi được ba bước, anh đã lôi mạnh cậu lại, đứng dậy bước khỏi xe bus, sắc thái tươi tỉnh thông suốt hơn cả lúc bình thường. Đi qua hai lớp cửa, anh và cậu cuối cùng cũng đã dừng lại tại một góc tường kín đáo.Anh ngập ngừng mở lời, tay đung đưa cùng tay cậu " Anh không phải là cùng người cũ tình cảm, chỉ là... muốn em hôn. " anh nói tiếp " Dù gì anh chờ đợi em cả đêm, không thể chỉ có một lời xin lỗi được. "" Em... em... " Cậu bị ép sát vào góc tường chẳng thể cựa quậy, cậu tưởng chừng như nếu mình nói không liền bị anh đè xuống vậy." Woojin à... hôn anh đi. " Anh đưa một bên má phính ra cho cậu.TƯỞNG CÓ HẢ, MƠ ĐIII..
.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com