TruyenHHH.com

P2 Choc Vao Hao Mon Cha Dung Dung Vao Me Con Can Nien

Chương 268 : Anh dẫn em đi tìm Tiểu Ảnh

  Ánh mắt của Nam Cung Ngạo cũng có chút phức tạp, rũ mắt xuống, mím môi, giống như là ở đè nén gì đó.

"Đợi đến thời điểm thích hợp tự nhiên tôi sẽ cho Tiểu Ảnh trở về gặp các người, hiện tại cô không nên gấp gáp." Nam Cung Ngạo lạnh nhạt nói, trong giọng nói cũng lộ ra sự uy nghiêm.

Trên màn hình, rốt cuộc miệng của Tiểu Ảnh cũng được hộ vệ mặc đồng phục đen buông ra, từ webcam nhìn thấy mẹ trên màn hình, cậu bé rất kích động, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, cuộc sống của con ở chỗ này rất khá, ông không có bạc đãi con, ngoại trừ không cho con gặp mẹ thì cái gì cũng tốt."

Dụ Thiên Tuyết rưng rưng lệ, nghe thấy giọng của con trai thì trong lòng đau nhói, ngước mắt nhìn Tiểu Ảnh, nức nở nói: "Tiểu Ảnh, là mẹ không tốt, mẹ không có năng lực bảo vệ con, nhưng mẹ không có biện pháp, chẳng ai ngờ con gặp phải một ông nội căn bản không giảng đạo lý như vậy, chẳng lẽ mẹ chăm sóc con không tốt hay sao? Tại sao buộc mẹ con chúng tôi tách ra!"

Nghe được tiếng nức nở thống khổ, trái tim lạnh nhạt của Nam Cung Kình Hiên đau nhói, kéo cô qua ôm vào trong ngực, bởi vì dùng sức mà xương tay cũng trắng bệch, ánh mắt sắc nhọn nhìn Nam Cung Ngạo: "Ba đủ chưa? Tôi đã nói với ba, ép tôi cưới La Tình Uyển là chuyện có chết cũng không thể, ba cứ giữ Tiểu Ảnh không thả ra sao! Tôi nói cho ba biết, nếu ba dám lấy Tiểu Ảnh uy hiếp tôi lần nữa, tôi sẽ làm cho ba hối hận cả đời!"

Nam Cung Ngạo lộ vẻ thất vọng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, nặng nề thở dài.

Hay là ông ta đã sai rồi, vốn cho rằng để Tiểu Ảnh và Dụ Thiên Tuyết tạm thời tách ra, để đứa bé này từ từ thích ứng với cuộc sống độc lập sau đó gia nhập nhà Nam Cung, cũng là để cho Dụ Thiên Tuyết thích ứng dần với cuộc sống không có con trai, nếu tương lai cô và Nam Cung Kình Hiên không tới với nhau, đối với tất cả mọi người đều tốt, nhưng bây giờ, xem ra, cho dù ông ta có cố gắng như thế nào, đứa bé này, bao gồm cả con trai của ông ta cũng vẫn khăng khăng một mực như vậy!

"Mẹ! Chú trứng thối đối xử với mẹ tốt hay không? Hai người vẫn còn ở cùng nhau sao?" Tiểu Ảnh nói lòng vòng, đôi mắt to tròn trong suốt xinh đẹp lộ ra mấy phần giảo hoạt.

Thật vất vả Dụ Thiên Tuyết mới ngưng rơi lệ, cảm thụ nhiệt độ bàn tay của Nam Cung Kình Hiên trên bả vai, thành thực gật đầu, mở miệng nói: "Ừ, chú rất tốt với mẹ, có lẽ mẹ không thể rời bỏ chú...... Tiểu Ảnh, sau khi trở về con đừng náo loạn với mẹ được không? Mẹ thật sự muốn cho con một mái nhà ấm áp ......"

Bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve bàn tay của Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc, ở trước mặt con trai, nói ra lời nói tận đáy lòng mình.

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, anh đã nhẫn nại tới cực điểm, giơ tay ôm Thiên Tuyết thật chặt vào trong ngực.

"Chú, có thật không?" Mặt của Tiểu Ảnh chuyển sang Nam Cung Kình Hiên, mặt mũi cùng đường nét anh tuấn đúng là bản sao thu nhỏ của anh, cậu bé nói: "Chú phải thề, sau này cũng sẽ tốt với mẹ như vậy, vẫn luôn luôn như vậy, được không?"

"Chú thề," Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói từng chữ rõ ràng, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự từ tính, hơi khàn khàn: "Sẽ tốt với con và mẹ, cả đời đều như vậy."

Ở bên cạnh, Nam Cung Ngạo nín thở nghe, rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, chống gậy vòng qua bọn họ đi ra ngoài, ông ta phải cẩn thận ngẫm lại, mình kiên trì cho tới nay có phải là đã sai lầm rồi hay không, cái nhà này, nếu như không có ông ta ngăn trở có lẽ cũng sẽ rất hạnh phúc, có phải ông ta...... Có phải thật sự đã quá lãnh huyết vô tình hay không......

"Được!" Tiểu Ảnh cao giọng nói, ngồi ở trên ghế lắc lắc chân, gương mặt xinh đẹp đáng yêu tươi cười: "Mẹ, mẹ phải chờ con trở về đó, Tiểu Ảnh rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ món ăn mẹ làm!"

Dụ Thiên Tuyết gật đầu, nước mắt theo cằm nhỏ giọt xuống.

Nam Cung Kình Hiên trơ mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng hai mẹ con cách xa nhau qua màn hình, giơ tay chạm vào nước mắt của cô, nóng thế này, đau lòng như vậy....

Trong lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, rốt cuộc bùng cháy như muốn nổ tung...... Gương mặt của Nam Cung Kình Hiên xanh mét tái nhợt, siết chặt quả đấm, để Dụ Thiên Tuyết ở lại chỗ này tiếp tục nói chuyện cùng Tiểu Ảnh, anh xoay người, dáng vẻ như biến thành ác ma đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí hướng về phía phòng khách đi tới.

Trong phòng khách Nam Cung Ngạo ngồi trên ghế salon cúi đầu suy tư điều gì đó, ngước mắt lên thì thấy con trai của mình hung bạo đi tới, còn chưa đi đến trước mặt, kèm theo âm thanh 'Loảng xoảng!' giòn vang là bình hoa bên cạnh ngã nát bấy! Nam Cung Kình Hiên siết chặt quả đấm đã rướm máu, nhìn thấy mà ghê, tay chống trên bàn trà nghiến răng quát lớn: "Mẹ nó, tôi chịu đủ rồi!! Nói cho tôi biết Tiểu Ảnh ở đâu, hoặc là để tôi trực tiếp giết chết ông!! Tôi mặc kệ đến cùng có phải là ba của tôi hay không, mẹ nó, tôi không có người cha như ông! Nói cho tôi biết, rốt cuộc Tiểu Ảnh đang ở đâu...... Ông nói hay không!!"

Đôi mắt của Nam Cung Ngạo trợn tròn, giận đến lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.

"Mày bình tĩnh một chút cho ba...... Mày cứ như thế này mà nói chuyện với ba phải không!" Ngón tay ông ta run rẩy chỉ vào Nam Cung Kình Hiên.

"Muốn tôi nói chuyện với ông như thế nào? Ông cướp đi con trai của tôi kêu tôi nói chuyện với ông thế nào!" Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đầy tơ máu đỏ, đột nhiên nện một quyền ở trên bàn trà: "Nếu như ông không phải là ba tôi thì tôi đã sớm khiến ông sống không bằng chết! Mau nói cho tôi biết Tiểu Ảnh đang ở đâu...... Nếu không, dù lật khắp cả Đài Bắc, phá hủy của sản nghiệp ông, tôi cũng phải moi thằng bé ra cho bằng được!"

Nam Cung Ngạo giận đến cả người run run, nhưng cũng tự biết mình đuối lý, tay siết chặt cây gậy mới không để cho mình luống cuống, lạnh giọng nói: "Tiểu Ảnh được ba bảo vệ rất tốt, hiện tại các người cũng lăn qua lăn lại không rõ ràng, cần gì để con cái đi theo các người chịu khổ!"

"A......" Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng mà thong thả, giống như ma quỷ địa ngục, nói: "Ông không chịu nói đúng không?? Ông cho là không nói thì tôi sẽ hết cách với ông à!"

Vừa nói anh vừa móc điện thoại di động trong túi ra, lạnh lùng bấm gọi, bộ dạng như muốn giết người.

Nam Cung Ngạo khẩn trương: "Mày muốn làm cái gì!"

Nam Cung Kình Hiên nóng nảy mà băng lãnh dạo bước ở trong phòng khách, đến khi điện thoại tiếp thông thì mở miệng hỏi ngay: "Tra được vị trí cụ thể chưa? Ở đâu? Nói chuyện!!"

Nam Cung Ngạo chỉ ngớ ra trong chốc lát thì phản ứng kịp, gương mặt già nua đỏ lên, hổn hển quát: "Cái thằng khốn này, mày lại dám giám sát người của tao! Mày lại còn cho tai mắt nằm vùng ở bên cạnh tao!"

"Tôi biết rồi...... Đài Bắc, Lan Cư Uyển sao? Tôi lập tức phái người qua đó!" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, hung hăng cắt đứt điện thoại di động: "Tôi không muốn quyết tuyệt cùng ông, ông có thể áp bách tôi, có thể lấy người tôi quan tâm để uy hiếp tôi, nhưng ông khiến Thiên Tuyết thống khổ như vậy, tôi không cần thiết nhận thức người cha này!"

Nói xong, anh sải bước đi vào, ở trong phòng, màn hình đã tắt tối đen, xem ra cuộc trò chuyện đã kết thúc, Dụ Thiên Tuyết đang tranh chấp với hộ vệ bên cạnh là tại sao không thể nói thêm đôi câu nữa, Nam Cung Kình Hiên giơ tay kéo cô qua ôm vào trong ngực, ôm lấy cô giống như ôm toàn bộ thế giới, ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Không tranh cãi nữa...... Thiên Tuyết, không cần tiếp tục ở đây nghe bọn cầm thú này nói nhảm...... Anh dẫn em đi tìm Tiểu Ảnh, chúng ta sẽ sống cùng với nhau, để cho tất cả bọn đáng chết này đi chết đi!"

Giờ khắc này, đôi mắt anh đỏ hồng, trong lồng ngực như có sóng biển cuồn cuộn, anh không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì, cũng không muốn so đo cái gì nữa!! Anh ôm người mình yêu, tránh thoát khỏi tất cả mọi trói buộc, dùng cánh tay cùng đôi tay của mình kiến tạo cho cô một mái nhà!  

Chờ đợi nữa đi :)) chắc có hộp quẹt là mấy ng đốt đít tui rồi quá :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com