Our Stories Bao Ngoc X Phuong Nhi
"thế giới ngoài kia rộng lớn như thế liệu ta có để lạc nhau không?"
.
.
.
.
đồng hồ đã 9h trưa nhưng có lẽ trong phòng chỉ có nguyễn phương nhi là đã tỉnh dậy. đầu nàng đau hơn búa bổ sau cả đêm say xỉn có lẽ bây giờ điều mà nàng nhớ là việc mình đã bị crush từ chối tối qua. đêm qua nàng thật sự rất tỉnh, tỉnh đến nổi nhớ hết từng câu nói thẳng thừng của chị làm nàng lúc này nghĩ cũng có chút chạnh lòng. nàng nhớ rõ được người đã tâm sự với nàng chứ nhưng vẫn không hiểu sao mà người đó lại nằm kế bên cạnh và nàng cũng không hiểu sao mà nàng lại ôm cô nữa.
phương nhi nhẹ nhàng gỡ tay ra để không phải đánh thức con người đang ngủ ở đó. thật sự trông bảo ngọc ngủ rất ngoan, chỉ nằm 1 chỗ không dám nhúc nhít mặc tình để phương nhi ôm hết cả một đêm. dù rất muốn dậy đi vệ sinh cá nhân nhưng mà giường nàng sát tường dưới giường còn đặt một cái tủ đồ nữa. bây giờ muốn ra chỉ còn có cách là bước qua cô nhưng mà nàng lại không nở đánh thức. thôi kệ, nàng quyết định là sẽ nằm lì ở đây vậy nàng nhớ đã để điện thoại ở dưới sofa tầng dưới rồi nên bây giờ nàng không còn lựa chọn khác ngoài việc nhìn lên trần nhà và nhìn cô thôi
nàng nhìn kĩ lại ngũ quan của cô, thầm đánh giá khá cao. trong đầu đang phân tích thì bất chợt bảo ngọc mở to đôi mắt xong quay qua nhìn thẳng vào mặt nàng
"ấy chết, bị phát hiện rùi" nàng trề môi
"ờm...bà dậy hồi nào vậy" bảo ngọc ngồi bật dậy nhớ là lúc tối hứa chỉ ngủ 1 tí thôi sáng sẽ dậy sớm rồi chuồng cơ mà sao nghe giống mấy đứa ngủ với người ta xong bỏ chạy ghê đu cả 2 chưa làm gì ngoài ôm =)))
"mới dậy thôi á"
"ờm ờ tui đi đánh răng trước nha, phương nhi cũng nhanh đi" nói rồi cô chuồng đi mất bỏ lại nàng chỉ biết mỉm cười nghĩ
-trời, con cái nhà ai mà cũng dễ thương ghê ha
bảo ngọc nhớ là để balo ở dưới phòng khách nên đi xuống lấy bàn chải đánh răng. èo, lúc tối chưa đánh răng dơ chết đi được
đang từ từ bước xuống cầu thang thì có sẵn 4 cặp mắt nhìn chằm chằm cô không ai khác ngoài đỗ hà ngọc thảo phương anh và thiên ân có cả lương linh nhưng mà nhỏ đang lướt web chả màn đến. cô cười trừ đứng lại ở cầu thang nhìn lại
"ê hồi tối mày qua phòng gái bỏ tao một mình hả mậy" thiên ân dỗi rồi, dù biết là có đôi có cặp hết rồi mà sáng dậy thấy trong phòng có 1 mình cũng hơi chấn động =))
"ái chà chà, ngủ chung đồ hả. có ý đồ gì với em tui khai mau" đỗ hà khoanh tay tra khảo
"chị không ngờ là em làm zậy luôn đó bảo ngọc, chị rất sốc" ngọc thảo tay bụm miệng giả bộ pất ngờ
"bà là con người như vậy thiệt hả? con gái nhà lành mà mới gặp lần đầu nữa chứ bạo quá" phương anh nhìn cô e ngại
"mấy nhỏ này ăn nói xà lơ ghê bộ khùng hả" bảo ngọc nói xong đi xuống cầu thang
nảy giờ có lương linh không nói gì, vì có lẽ nhỏ hiểu rõ câu chuyện lúc tối qua hơn ai hết
" ngủ được không?" linh hỏi vì sợ nàng mất ngủ mà chắc không đâu có nguyên con gấu 2m cho ôm mà ngủ không ngon mới lạ
bảo ngọc nhìn mọi người ở đó vì muốn giữ bí mật cho phương nhi nên mới không nhắc tên
"được, ngủ ngon là đằng khác đó"
"vậy thì tốt" nói xong lương linh cũng thôi
"2 đứa nó nói cái gì vậy trời? mập mờ với nhau hả" ngọc thảo kiểu ???
"ngôn ngữ của những đấng tốp, thỏ không hiểu được đâu. cả 1 hệ tư tưởng đó" phương anh gật gù
"vậy phương anh hiểu không?"
"tất nhiên là không"
"vậy phương anh là bót hả?" thiên ân thắc mắc
"bót cái đầu mày, tao vả cho rớt đài" phanh đưa tay kí dô đầu thiên ân một cái
"gì vậy linh" đỗ hà thì thầm vào tai lương linh
"suỵt bí mật, chuyện người lớn trẻ con không được biết" lương linh cười nhẹ một cái xong tay giơ ra hiệu im lặng
"khó hiểu" đỗ hà chịu vậy cô muốn là cô sẽ nói chắc có cái gì đó không nói được
bảo ngọc bỏ qua câu chuyện này xong đi đến balo lấy bàn chải đánh răng rồi đi lên lầu
bắt gặp phương nhi cũng đang skincare, định bụng là đi xuống lại vì ngại chuyện ngủ chung quá nhưng có lẽ muộn quá nàng đã thấy cô rồi
"ê ê đi đâu đó sao thấy tui là ngọc chạy vậy" nàng thấy vậy lại nổi hứng chọc
" ờ ùm bỏ quên đồ " bảo ngọc bịa đại
"bàn chải trên tay, kem đánh răng ở đây, bỏ quên đồ skincare thì tui cho mượn vậy là quên dữ chưa" phương nhi nói khiến bảo ngọc á khẩu
"ờ vậy thui" cô cũng không trốn nữa liền lại đánh răng
đứng kế bên nàng làm cô không dám nhìn vào gương do bản tính cô ngại rất lâu. sau khi đánh răng xong, thì phương nhi cũng chưa skincare xong. cô không định trốn đâu chỉ định đi vệ sinh đợi nàng thôi mà vừa quay người là tay nàng nắm lấy áo lại hỏi ngay
"ê định bỏ nữa hả trời, chờ với coi" nàng hơi quạu rồi đó sáng giờ mắc gì cô cứ thấy nàng là vắt chân lên cổ bỏ chạy tối qua còn nói chuyện ngon lành mà kì ghê
"tui đi vệ sinh bà ơi, có bỏ đâu"
phương nhi nghe xong mới chịu bỏ tay ra cho cô đi vệ sinh
ngồi trong nhà vệ sinh bảo ngọc cũng đang suy nghĩ về tình huống hiện tại. vốn có gì đâu mà phải chạy trốn, tránh mặt nàng đâu nên cứ tỏ ra bình thường là được. sáng giờ cứ thấy nàng là con tim cô nó đập bịch bịch bịch đã vậy mặt cũng đỏ chắc dây thần kinh cảm xúc nào bị điên rồi phải điều chỉnh lại cái.
lúc cô bước ra khỏi cửa nàng vẫn chưa xong, cô mới than thở
" sao bà skincare lâu quá vậy"
"phải kĩ da mặt mới xinhh á, làm thế cru- à người ta mới ấn tượng"
cô biết từ nàng định nói là gì mà, ít ai mà bị từ chối mà lạc quan như này lắm. nàng rửa mặt cho trôi hết sữa sửa mặt, phải da mặt đẹp thật láng mịn luôn
"wao, da mặt đẹp ghê đó" cô không khỏi cảm thán
"tất nhiên, đằng này là hoa khôi có làn da đẹp nhất hồi ở trường cũ đó" nàng rất tự hào luôn dù chăm sóc có hơi cực thật
"hoa khôi luôn hả"
" chứ sao bộ không đẹp đến mức hoa khôi hả, mai mốt tui làm hoa á hậu luôn không chừng"
"vậy nhi sẽ là hoa á hậu có làn da đẹp nhất" bảo ngọc công nhận
"quá khen rùi"
" nô tì thỉnh 2 vị nương nương xuống dùng bữa" tiếng lương linh nói vọng lên, đối với chị thì phương nhi sẽ mãi là đứa em gái nhỏ của chị thôi.
" xuống liền nè" bảo ngọc nói lớn chờ nàng
cuối cùng cũng xong, cả 2 mới đi xuống nhà. mấy người ở dưới bàn ăn thấy vậy cũng không còn thiết muốn chọc nữa, chắc couple này mai mốt real hơn cả lương linh đổ hà quá.
đồ ăn vốn làm xong lâu rồi mà bận đợi đôi kẹo bông khủng long này thôi. cả 2 cũng ngồi xuống đối diện với lương linh với đỗ hà. nguyên bữa ăn chỉ có thiên ân ngọc thảo và phương anh nói chuyện sôi nổi, đỗ hà và bảo ngọc đôi lúc sẽ nói vài điều còn lương thùy linh và phương nhi đặc biệt im lặng
" chị linhh lấy giùm em bát nước chấm" phương nhi vui vẻ cất lời, tay cầm đũa chỉ vào cái chén nước mắm
"à đây " lương linh mới đưa chén nước chấm cho nàng nghĩ bụng
- hình như em ấy không nhớ
"em cảm ơn ạaa" phương nhi tươi cười như chả có gì xảy ra
"à mà phương nhi chuyển vào trường nào ấy"
"em í lộn tui chuyển vào thpt sen vàng học chung với chị hà í" nàng cứ bị quen miệng xưng em mãi thôi
*tui không rõ mấy trường ở dưới tphcm với không hiểu rõ mấy môn khối vài bà học nên bịa đại nhé ae thông cảm =))))
"mong là học chung lớp nhá" cả đám toàn chung lớp cả thôi mà
"okee"
ngọc thảo : " 11a1 chờ phương nhi"
cũng là lớp chọn của trường đồ đó.
cả đám cũng vui vẻ nói chuyện, ăn xong dọn dẹp sạch sẽ hết bảo ngọc mới đi lại chỗ ghế sofa có thiên ân và ngọc thảo đang ngồi cắn hạt hướng dương. cô lục tìm điện thoại bị tắt nguồn, tìm đến chỗ sạc pin mở lên mới thấy
*7 cuộc gọi nhỡ từ 'mẫu hậu'
chậc, cô nuốt nước bọt mẹ cô cho đi qua đêm nhưng mà sáng cũng phải về sớm tí thế mà cô lại ở đến trưa rồi. cô bấm máy gọi lại
"bộ con đi xong quên mất đường về nhà hả?" mẹ cô hơi cáu
"dạ dạ con ngủ quên"
" rồi định khi nào về nhà đây hay chờ mẹ qua kiếm, đi về nhà trong nhà cho ba mẹ đi chơi"
" dạ dạ con về liền" mẹ cô tắt máy cô liền thu dọn đồ dù muốn hỏi sao ba mẹ đi chơi mà không chịu khóa cửa nhà đi mà phải gọi cô về
đi ra cửa cô mới hô lớn vào nhà
"bự z mà sợ mẹ" lương linh ngao ngán
"ê tui về trước mấy bà ở lại chơi vui vẻ nha, bái bai" nói rồi cô phóng lên xe chạy như bay về nhà, mẫu hậu vô lí nhưng cô không cãi được mà hôm nay đạp hơi nặng
về đến tới nhà là ba mẹ cô đi mất rồi chỉ để lại một tờ giấy ghi chú kèm 300k trên đó viết'ba mẹ đi du lịch đà lạt rồi con ở nhà tự lo cho bản thân nhé 2 ngày nữa ba mẹ về'
"haiz 300k 1 người lớn cho 2 ngày rưỡi không biết đủ hông đây..."
"2 người lận" có giọng nói cất lên làm cô đứng tim
"trời ơi bà đâu đây" không ai khác chính là phương nhi
thật thì nàng vừa nghe cô về nhà là đu liền lên xe lúc nào chẳng hay. cô nhìn nàng siêu bất mãn định là tí chiều là trả cục nợ này về là xong mà có lẽ sự thật không dễ như thế....
.
.
nhạt nhẽo ghê ha , để kiếm cái dramu nào chấn động cái đi rồi cốt truyện tính sau =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com