Otp Tong Hop Noi Chung Ta Giao Nhau
Trận đấu thứ 10 giữa thần và người kết thúc! Phe nhân loại dành chiến thắng!Trận đấu đã kết thúc, người vui mừng khôn xiết, kẻ sa sẩm mặt mày. Okita Souji, cậu đã chiến thắng, chiến thắng trước thần và cả bản thân cậu. Trên đấu trường, chỉ còn lại cảnh hoang tàn đổ nát sau cuộc chiến khốc liệt. Bóng dáng của vị kiếm thần Susanoo đã tiêu tán trong mắt cậu, cậu thắng rồi, nhưng cũng gần như sắp chết. Thân thể cậu rệu rã, tàn tạ gục trên mặt sàn đấu. Hai nhát chém của thần, đã lấy đi nửa cái mạng cậu, nửa người cậu giờ đây liệt hoàn toàn. Gượng đứng lên bằng tất cả sức lực còn lại, nhưng mọi thứ dường như vô ích khi những bước chân của cậu dường chững lại, và rồi cả thân thể cậu lần nữa gục xuống. Một luồng sáng tỏa ra từ thanh kiếm cậu đang cầm, dư ảnh của cô gái với vẻ mặt hốt hoảng hiện ra thêm rõ, kịp đỡ lấy cơ thể không còn trụ vững của cậu- Souji, anh vất vả rồi.Đó là Skalmod- Valkyrie cùng đồng hành, hỗ trợ cậu xuyên suốt trận đấu. Cô ấy cũng bị thương , nhưng tình trạng vẫn khá hơn đôi chút so với cậu. Cô dìu cậu trở về trị thương, thoảng bên tai cậu là những tiếng hò reo , tung hô của nhân loại. Cậu thấy lại những bóng hình thân quen, có anh Kondo, Saito, Shipachi,... và tất cả thành viên trong Shinsengumi, đều đang lao về phía cậu. Okita khẽ mỉm cười, cậu muốn ôm lấy họ, muốn đáp lại những lời hỏi han của họ, muốn khuyên họ đừng khóc nữa, nhưng cổ họng khô khốc lại chẳng thể thể cất lên lời nào. Skalmod trao cậu về với vòng tay của những người đồng đội, cô thấy chị Brunhilde khẽ cười, một nụ cười đầy nhẹ nhõm, bé Goll, con bé khóc nhiều quá, nó sướt mướt không thôi, lao đến ôm chặt lấy người chị yêu quý của nó, nó mếu máo những gì cô cũng chẳng còn nghe rõ, chỉ thấy nước mắt cô cũng đã lã chã rơi từ bao giờ.......Okita thấy xung quanh mình là một khoảng không gian đen ngòm, chẳng thể xác định được bản thân đang đứng ở đâu, cậu thấy bối rối, lạ lẫm, nhưng bước chân vẫn cứ mải miết như đang kiếm tìm một thứ gì đó. Cậu khựng lại, khi thấy thứ ánh sáng tỏa ra từ một cánh cửa khép hờ. Như thấy được nơi có sự sống, cậu không ngần ngại mở toang cánh cửa , mong thoát khỏi chiều không gian tối tăm này. Luồng sáng mạnh mẽ khiến cậu theo phản xạ lấy tay che mắt, và khi cảm nhận được luồng ánh sáng kia đã có phần dịu đi, cậu mới có thể buông tay để nhìn rõ mọi vật xung quanh. Thoáng bất ngờ, vì khumg cảnh hiện ra trước mắt cậu lại chính là Kyoto cuối thời Edo, hay chính xác hơn là sàn đấu nơi cậu đã có một cuộc chiến ác liệt với với vị kiếm thần hùng mạnh Susanoo no Mikoto. Mọi thứ vẫn bình yên như trước trận đấu. Hai bên khán đài vắng vẻ, chẳng có bóng dáng của một vị thần hay nhân loại nào, chỉ có một sự yên tĩnh kì lạ. Chân cậu chậm bước, mắt cậu đảo qua những dãy nhà, giờ cậu chỉ muốn ở bên mọi người, cậu rất cần họ, cậu chán ghét sự trơ trọi này, bởi cậu đã từng rất nhiều, rất nhiều lần trải qua và thấm thía nó khi cậu bất lực dưới tán anh đào sau mỗi lần cố gắng vung kiếm. Nó thật sự là chuỗi ngày ám ảnh mãi trong tâm trí cậu. Bỗng, có một bàn tay to lớn kéo cậu lại và ôm chặt lấy cậu từ cậu từ đằng sau. Theo phản xạ, cậu nhanh chóng dùng khuỷu tay thúc mạnh vào thân người phía sau, lách người khỏi vòng tay của kẻ lạ , giữ một khoảng cách phù hợp thuận tiện cho chiến đấu, tay cậu bất giác nắm chặt, nhưng chợt nhận ra thanh kiếm vốn đã biến mất từ lâu. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cái bóng lù lù trước mặt, đôi đồng tử rực đỏ đầy cảnh giác. Nhưng khi cái bóng ất tiến lại gần hơn, và lí trí cậu cũng dần lấy lại bình tĩnh, thì chính là lúc cả người cậu hoàn toàn cứng đờ, như không thể tin vào thứ đang diễn ra trước mắt.- Là ngài..? Susanoo?!Thân ảnh đó dừng lại ngay sát cậu, thật sự là...Susanoo?? Vẫn gương mặt, vẫn sự uy phong toát ra áp đảo hoàn toàn đối phương, nhưng mà...sao có thể? Susanoo, rõ ràng là đã tan biến, chính mắt cậu, cùng toàn thể người và thần chứng kiến, mà giờ đây, lại sừng sững hiện hữu ngay tại nơi này, với một cơ thể hoàn toàn lành lặn. Thật khó để diễn tả cảm xúc của Okita lúc này, nó chẳng khác nào một luồng sóng mạnh mẽ đập thẳng vào mặt cậu, bàng hoàng, lo lắng, nhưng cũng có chút...mừng rỡ? ‐ Ngài còn sống sao...thật không thể tin nổi mà...Cậu bây giờ chẳng thể biết đây là thực hay ảo, những kí ức mơ hồ đan xen lẫn lộn làm cậu chẳng còn thể tin vào chính mình. Liệu lúc đấy cậu có thật sự đã đánh bại thần? Hay tất cả cũng chỉ là mộng tưởng? Nhưng những suy nghĩ đó lạnh dần khi tay của vị thần kia từ từ áp lên má cậu, cậu chẳng thể cảm nhận được gì, vậy rốt cuộc là kẻ đang đứng trước mặt cậu đây là còn sống hay đã chết. Nhưng trước hết thì, những cử chỉ của vị kiếm thần này khiến cậu thật khó hiểu. Sao ông ta lại nhẹ nhàng đến vậy? Những ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt đờ đẫn của cậu. Những ngón tay lạnh lẽo, làm cậu rợn người. Bàn tay cậu đưa lên nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang ve vuốt từng đường nét trên gương mặt cậu kia, thể hiện sự không bằng lòng với cử chỉ mà cậu cho là kì quái ấy. - Susanoo, nếu trận đấu thật sự chưa kết thúc, tôi và ngài hãy tiếp tục hoàn thành nốt cuộc chiến này đ-....Lời nói của cậu bị ngắt quãng bởi khuôn mặt của vị kiếm thần đã áp sát mặt cậu từ bao giờ, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau,trước khi cả cơ thể cậu bị sức nặng từ cơ khể đối phương ghì chặt xuống mặt đấy, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà trên gương mặt mặt cậu đã thay đổi không biết bao bao nhiêu biểu cảm , cũng như đã cuốn vào vô vàn dòng cảm xúc, còn mặt hắn( Susanoo), thì hoàn toàn vô cảm, cho dù có là thần, thì theo trí nhớ thưa thớt của cậu,hắn vẫn là một vị thần đầy khí phách, đi kèm với nụ cười hào hởi, còn kẻ này đây, hắn thậm chí còn chẳng xê dịch lấy một đường nét nào trên gương mặt, như một tảng băng lạnh ngắt. Okita dùng sức đạp hắn ra khỏi cơ thể, nhưng sức mạnh thể chất vẫn là không đọ nổi kẻ mang danh là thần kia. Và cậu càng trở nên mất kiên nhẫn hơn nữa khi bàn tay hắn đã dở xuống chiếc Haori màu xanh- thứ mà mọi thành viên trong Shinsengumi đều mặc, từ từ gỡ bỏ. Khi hắn sắp tháo luôn cả chiếc kimono bên trong thì cậu cũng đã kịp thời giáng vào mặt hắn cú đấm lực nhất có thể của bản thân, thành công thoát khỏi sự kìm kẹp nãy giờ. - Đủ rồi đấy, Susanoo!! Tôn nghiêm của một kiếm thần ngươi vứt đâu rồi!Cậu không ngờ được hắn lại có thể tha hóa đến vậy, sẵn sàng làm ô nhục tinh thần kiếm đạo, đến cậu còn thấy hổ thẹn thay cho hắn. Chỉnh lại tà Haori vừa bị kéo xuống, từ đôi mắt cậu tia thẳng đến đôi đồng tử của hắn , cậu biết, hiện giờ cậu chính là kẻ yếu thế, dù cả hai bên đều không có kiếm, nhưng bản chất hắn vẫn là thần, hiện tại, cậu hi vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi chân thực mà đến cậu cũng không đủ khả năng phân biệt được nữa rồi.- Okita, xin lỗi, nhưng mà....Giọng hắn đều đều, âm trầm,rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ một thoáng chốc thôi, hắn đã biến khỏi tầm mắt của cậu. Trái tim cậu càng đập liên hồi, tâm trí căng thẳng đến cực độ, phải nhanh chóng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phán đoán hướng di chuyển của hắn, cậu tự nhắc nhở bản thân, sau khi trải qua quá nhiều trận chiến sinh tử, kinh nghiệm là thứ duy nhất có thể giúp cậu trong tình huống này. Cậu cố gắng tập trung tinh thần đến mức tối đa, cảm nhận bằng tất cả các giác quan. Và, hắn xuất hiện rôi, ngay đằng sau cậu, đúng vậy, nơi luồng khí của hắn đang hiện hữu...không, không kịp rồi, phản xạ của cậu là chưa đủ với tốc độ của hắn, đôi đồng tử cậu thắt lại, còn lại chỉ là một sức mạnh vô hình đánh văng cậu ra xa. Chật vật gượng dậy sau đòn đánh đầy uy lực của thần, cậu thấy lồng ngực đau nhói, và cảm giác như bản thân không còn thở được vậy. Khi cậu còn chưa kịp lấy lại nhịp độ, hắn đã xuất hiện ngay trước sát mặt cậu, tay hắn vươn ra, bóp chặt lấy phần cổ của cậu, chiếc khăn kẻ họa tiết caro tuột xuống, hắn đồng thời nhấc bổng cậu lên, trông thật nhẹ bẫng. Hai tay cậu nắm chặt lấy cổ tay hắn, dọc theo bắp tay hắn chằng chịt gân xanh, lực bóp mạnh bạo như dập tắt mọi hi vọng sống sót của cậu, cậu trừng trừng nhìn hắn, cho dù có chết, đối với cậu cũng chỉ là chết thêm lần nữa mà thôi, khóe miệng cậu khẽ nhếch một nụ cười đầy mỉa mai, rồi bật ra thành những tiếng ngắt quãng vì không khí chẳng thể lưu thông nổi, trước mắt cậu dần khép lại, khi ý thức lại lần nữa rơi vào khoảng đen vô tận.##❗️Warn: có yếu tố nhạy cảm, lời lẽ có thể gây thù địch, cân nhắc trước khi tiếp tục đọc❗️##Từ từ hé mắt, Okita thấy cả thân thể cứng đờ như đã chết,mọi thứ thật điên rồ, cho đến giờ, cậu vẫn chưa thể chấp nhận được. Tứ chi mỏi nhừ, nơi cổ họng vẫn còn cảm giác đau âm ỉ, nhưng mà, sao từ nãy đến giờ mọi thứ vẫn còn đen kịt thế này, cậu chắc chắn rằng bản thân đã có phần tỉnh táo, vậy mà mọi thứ xung quanh lại vẫn chỉ là một màu đen? Nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra, mắt mình đang bị bịt kín bởi một thứ gì đó. Chợt, cậu rùng mình nhận ra có một bàn tay lạnh ngắt, đang từ từ trườn trên cơ thể cậu, thực tế để mà có thể cảm nhận được rõ ràng như thế, thì chỉ có thể là bàn tay đó đang trực tiếp chạm vào da thịt cậu. Hơn nữa, nãy giờ cậu cảm thấy, cả phần thân trên của cậu, dường như không mặc gì cả. Cậu cố gắng cử động từng khớp tay , hoặc thử nhấc chân lên, nhưng đều vô dụng. Một cơ thể to lớn khác đè nặng lên toàn thân cậu, điều này khiến cơn khó chịu của cậu lên đến đỉnh điểm, cậu gào lên, nhưng rồi cũng chẳng thể, chỉ mấp máy ở môi những lời không rõ nghĩa. Thân thể của người kia có vẻ cũng đang để trần, da thịt cả hai cọ xát gần nhau, tim cậu đập mạnh hơn, nội tâm kêu gào cơ thể hãy di chuyển, một chút thôi cũng được, cậu phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, ấy thế mà tình trạng của cậu vẫn vậy, vô lực mặc cho kẻ kia thực hiện hành vi ghê tởm lên cơ thể mình. Cậu sắp phát điên lên rồi, chưa bao giờ cậu thấy nhục nhã như thời khắc này, cậu có thể chắc chắn kẻ đang đè trên người cậu chính là tên Susanoo kia, không biết hắn nghĩ gì, nhưng đối với cậu bây giờ, đã chẳng còn chút tôn trọng nào dành cho hắn nữa, chỉ còn sự khinh bỉ, phẫn nộ đến cực điểm. Tay hắn ôm lấy phần eo cậu, môi khẽ đặt lên vai cậu, tay còn lại của hắn luồn ra sau phía sau lưng cậu mà kéo lên. Cả cơ thể cậu được nhấc lên theo hướng tay của hắn, lọt gọn tromg lòng hắn. Hắn đặt cậu ngồi lên, lưng dựa vào ngực hắn, mọi hành động của cậu đều được hắn sắp xếp tỉ mỉ, như đang nâng niu một món đồ chơi quý giá. Làm xong tất cả, hắn mới ôm chặt lấy cậu từ đằng sau, khẽ miết dọc sống lưng cậu, thì thầm vào tai cậu vài lời, nhưng đủ để trào lên trong lòng cậu cái cảm giác ghê sợ, lặng đi mọi suy nghĩ trong đầu cậu:- Ta không thể để cậu rời đi được, ta...muốn có cậu, OkitaBàn tay hắn ve vuốt phần ngực , rồi bụng, rồi hướng xuống phần thân dưới, nơi vẫn chưa bị xâm phạm. Ngay khi tay hắn chạm vào đùi cậu, cậu thấy da thịt mình như thắt lại, run rẩy trước mỗi đầu ngón tay của hắn. Từ miệng cậu bật ra tiếng hét đầy kinh sợ, tiếng hét như xé tan hết thảy mọi thứ, hắn cúi xuống khẽ cắn vào cổ cậu, vết cắn chẳng là gì, nhưng cậu thấy đau rát, đau hơn bao giờ hết, nó thấm vào tận sâu trong xương tủy của cậu, rút cạn máu cậu, và gặm nhấm từng mảnh thịt trên cơ thể cậu...Cậu mở trừng mắt, mồ hôi đầm đìa,cả người lạnh đi. Hơi thở hấp gáp, như sau mỗi lần cơn bệnh lao phổi hành hạ khiến cậu ho ra máu khi cậu còn sống. Đôi mắt cậu vẫn chưa kịp lấy lại được hồn phách, đâu đó bên tai vẫn là tiếng hét đầy oán hận của cậu, và những cảnh tượng va chạm thể xác khiến cậu không khỏi bàng hoàng, ghê sợ. Một vài tiếng lạch cạch vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu, cậu nhanh chóng hướng mắt về nơi phát ra tiếng động, có hai bóng người đang bước vào, đó là Goll, và Brunhilde, họ đến để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cậu. Lúc này cậu mới nhận ra cơ thể mình quấn đầy băng và chằng chịt những ống dẫn. Vậy ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp tưởng chừng đã nuốt chửng cậu mãi mãi trong nó. Thấy cậu đã tỉnh, cô bé Goll vội vàng chạy đến, lời cô bé kể thật lộn xộn, nhưng cử chỉ khoa tay qua lại, thật sự rất đáng yêu, làm cậu khẽ mỉm cười- Anh biết không, anh đã đánh bại một vị thần cực cực mạnh luôn đó, anh làm tốt lắm! Và rất ngầu nữa! Nhưng anh cũng bị thương nghiêm trọng lắm, anh không thể tự bước đi được luôn ấy, là chị Skalmod đã đỡ anh về, rồi sau đó anh ngất đi luôn, mọi người hoảng lắm đó, thế là anh ở trong phòng viện cứu cho đến giờ nè, à đúng rồi, mấy người bạn của anh ấy, họ lo cho anh lắm luôn đó, có anh tên gì ấy khóc quá trời, họ muốn gặp anh lắm á....Con bé nói một thôi một hồi, rồi reo lên cười, cậu cũng cười- Skalmod, cô ấy có sao không...-Aa, chị ấy bị thương cũng nặng lắm, chị cũng lo cho anh lắm đó. À đúng rồi, để em đi báo cho bạn anh biết, chắc họ sẽ mừng lắm á!!Chỉ nói đến đó, cô bé lại lon ton chạy đi mất hút. Trong phòng chỉ còn lại cậu và Brunhilde, vẫn đúng đó nãy giờ, âm thầm quan sát tình hình của cậu‐ Tôi nói rồi mà, tôi sẽ không bao giờ thua đâuCậu cười khì, cất tiếng để phá tan bầu không khí yên lặng này.- Ừ, cậu giỏi lắm, giờ thấy sao rồi?- À, cũng đỡ nhiều, chỉ là còn hơi đau nhức...- Ừm, tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm tịnh dưỡng đi, cần gì, cứ nói tôi.Khi cô chuẩn bị quay lưng đi, bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, khiến cậu phải gọi giật cô lại.- Này,...Susanoo, ông ấy chết thật rồi sao?Brunhilde quay lại,nhìn chằm chằm vào Okita, sau một hồi im lặng, cô mới trả lời lại bằng một câu ngắn ngủn:- Ừ, chết rồi. Có gì không?- Không, không có gì....Trong phòng chỉ còn mình cậu, cậu không muốn nhớ lại những thứ kinh tởm của cơn ác mộng khi nãy, càng không muốn nhắc về nó,những vết thương này rồi cũng sẽ lành, nhưng cơn ác mộng kia, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian dài để cậu có thể quên đi nó..._________________________________________Xong chiếc fic đầu tiên rồi, mọi người hãy để lại cảm nhận bên dưới phần bình luận nhé!*đôi lời lưu ý của tớ*: khi viết về cp này thì tớ cũng cân nhắc khá nhiều, thật sự thì tớ chỉ viết dựa trên tư duy , sự sáng tạo của tớ, và viết theo mẫu nhân vật được xây dựng từ tác phẩm gốc, trên thực tế, tớ không hề có suy nghĩ real ship giữa hai nhân vật lịch sử này với nhau,cũng không hề có ý xuyên tạc lịch sử hay bôi nhọ hình ảnh của bất kì ai cả. Tớ đã thử tìm đọc một số cp khác trong Record of Ragnarok, và tớ thấy cũng có một số bạn đã viết về cp của các bạn ý, nên tớ mới quyết định đưa cp này vào đây, nên mong mng đừng toxic tớ nhé:33
Mong được mọi người ủng hộ!( tớ viết khá cẩu thả và nhiều lúc không để ý đến chính tả á, nên nếu trong lúc đọc các cậu thấy khó chịu khi tớ viết sai quá nhiều lỗi chính tả thì hãy để lại góp ý cho tớ biết nhé, tạm biệt các cậu♡)_________________________________________
Mong được mọi người ủng hộ!( tớ viết khá cẩu thả và nhiều lúc không để ý đến chính tả á, nên nếu trong lúc đọc các cậu thấy khó chịu khi tớ viết sai quá nhiều lỗi chính tả thì hãy để lại góp ý cho tớ biết nhé, tạm biệt các cậu♡)_________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com