TruyenHHH.com

Orv Fanfiction The Ending I Want To Rewrite

"Tôi không muốn phải đứng phía sau mà không làm được gì cả!"

Con quái vật bị Lee Huyn Sung đẩy lùi về phía sau. Byeon Hwa ngạc nhiên nhìn về phía anh, không như Kim Dokja, cô biết rõ rằng Lee Huyn Sung đáng ra vẫn chưa thức tỉnh trong sự kiện này.

"Écc!!" 

Con quái vật hét lên khi một sợi dây tơ vàng óng bất ngờ siết chặt quanh người nó. Yoo Sang Ah cùng một vài người giữ chặt đầu của sợi dây, khiến cho con quái đó không thể nào di chuyển. 

"Chúng ta sẽ cần phải giữ con quái vật đó lại. Sẽ rất khó khăn để kết liễu nó nếu cứ để nó ở đó như vậy."

"Nếu dùng những sợi tơ của Sang Ah-ssi để giữ nó lại thì sao?"

Khi Byeon Hwa gợi ý, Kim Dokja quăng cho cô một cái nhìn kì lạ.

"Byeon Hwa-ssi, cô..."

Yoo Sang Ah không để ý thấy biểu cảm ngạc nhiên hay lời thì thầm của anh. Cô kéo sợi tơ từ tay mình.

"Tôi không biết nó có đủ chắc để giữ hay không?"

"Chúng ta vẫn nên thử, cho dù chỉ một lát thôi. Ta cần nó ở yên."

"Tôi nghĩ mình tìm thấy nó rồi!!!"

Kim Dokja hét lên khi anh nhận thấy những mạch máu đỏ dường như đều dẫn về một chỗ duy nhất. Bên dưới có lẽ là trái tim của thứ này.

Thanh Vẹn tín phát sáng trong tay anh khi Kim Dokja đâm thật mạnh xuyên qua lớp da của nó.

"Écccc!!!!"

[Chòm sao 'Thẩm phán hỏa diệm như ác ma' vỗ tay hoan hô]

[Chòm sao 'Đội trưởng nghĩa binh hói đầu' thở phào nhẹ nhõm]

[Một vài sao chòm sao đã quay lại sau khi được thông báo rằng cục thịt gớm ghiếc kia đã bị đánh bại]

"Phải thú nhận, nghe cứ như tiếng heo bị chọc tiết vậy"

Bà Min Suh tặc lưỡi khi con quái vật cuối cùng cũng ngã gục xuống. Bà lão nhanh quá chỗ của Byeon Hwa và Lee Huyn Sung.

"Hai đứa! Không sao chứ?!"

Lee Huyn Sung đang cuối xuống bên cạnh Byeon Hwa. Cô đã tắt kĩ năng 'Tái Hiện' kịp thời trước khi bản thân ngất xỉu.

"Cháu không sao. Byeon Hwa, cô ho nhiều máu quá. Là vì kĩ năng của cô sao?"

"Cũng dạng như vậy. Nhưng tôi kịp tắt nó rồi, sẽ không sao đâu"

Lee Huyn Sung đỡ cô quay trở lại trung tâm ga tàu. Bảng thông báo màu xanh hiện ra trước mặt họ.

[Ƙịc⒣ Ảbn ¶hụ - ĐánĤ bại ¶ᴂ⸮►⸮⸮Ø◛?Ñ◍╔╚Ø]

[H0àÑ tĤànĤ]

[gA Geum⒣Ø, ⸮eou1]

Và cùng với đó, Bihuyng cũng đưa ra thông báo về phần thưởng của nhiệm vụ lần này.

"Ta không biết phải nói các ngươi xui xẻo hay may mắn trong trường hợp lần này. Nhưng như một sự đền bù cho 'Lỗi kĩ thuật' lần này, khoản phí sinh tồn cho kịch bản 2 sẽ bị xoá bỏ"

"Ta nhận được thông báo rằng có một hang động bên dưới nhà ga, chúng ta sẽ lấy những thứ dưới đó làm phần thưởng cho các người. Ngoài vàng thì còn vài món vũ khí và công cụ bổ trợ nữa, các người có thể lựa chọn dựa trên cống hiến của bản thân trong sự kiện này."

Một bảng thông báo hiện ra trước mắt Byeon Hwa, cô lướt xuống để tìm một thanh kiếm phù hợp với mình. Kim Dokja đã có Vẹn tín nên dường như anh ta đang tìm mấy món đồ để tăng cường chỉ số.

"Sao rồi, cô ổn chứ?"

Jung Hee Won huých vào vai cô, Byeon Hwa rên rỉ một tiếng làm Hee Won vội rụt tay về.

"Tôi xin lỗi! Đụng vào vết thương của cô rồi sao?"

"Không sao cả, cô định lấy thứ gì vậy?"

"Hả? À..." Jung Hee Won gãi đầu "Tôi có thứ này rồi."

Cô giơ thanh kiếm bằng xương của mình lên

"Tuy nó không được tốt như mấy thứ kia nhưng ít ra cũng là vũ khí, kết hợp với kĩ năng của tôi thì cũng xoay xở được."

Jung Hee Won nhìn vào bảng thông báo, cô lẩm bẩm vài thứ như muốn tìm cái gì đó giúp tăng khả năng phòng ngự.

"Còn bà thì sao, bà Min Suh. Bà có cần cháu giúp gì không."

Bà Min Suh giờ đã trở về với dáng vẻ già nua lúc trước. Bà xoa cằm, chỉ vào bảng xanh trước mặt.

"Ta không hiểu lắm thứ này. Vậy ta nên đổi một món vũ khí mới à?"

Byeon Hwa mỉm cười, bà Min Suh cũng có một thanh đao ngắn từ xương trong tay.

"Xem nào, cháu nghĩ kĩ năng 'Hồi xuân' của bà có giới hạn thời gian. Nếu chúng ta có thể tìm cho bà thêm một vài kĩ năng tấn công hoặc phòng ngự khác thì sẽ tốt hơn là chiến đấu bằng vũ khí."

"Nhưng cháu nghĩ tạm thời vẫn nên lấy vũ khí. Bà có khả năng sử dụng thứ gì tốt hơn kiếm không?"

Bà Min Suh chỉ hừm một tiếng rồi lại nhìn vào bảng thông báo.

"Ta nghĩ mình có khả năng ngắm bắn tốt. Có thứ gì giống súng không?"

"Súng? Bà biết dùng chúng sao?"

"Không nhất thiết phải là súng" Bà Min Suh nhún vai "Cháu biết đấy, chiến tranh dạy con người ta nhiều thứ"

Byeon Hwa nghiêng đầu, cô lướt xuống và tìm thấy một thứ.

Một chiếc nhẫn

[Nhẫn '.']

[Có khả năng bắn ra đạn phép với sát thương nhẹ.]

[Thời gian hồi: 10 giây]

[Số lượt bắn mỗi ngày: 10 lần]

"Cháu nghĩ cái này có vẻ ổn. Bà thấy sao?"

Bà Min Suh đọc dòng mô tả, bà gật đầu và nhấn chọn chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn hiện ra trong tay của bà. Bà Min Suh đeo nó vào tay rồi gật gù.

"Được, được. Nhẹ hơn cái thanh kiếm kia nhiều"

Ngay sau khi giúp đỡ bà Min Suh, Byeon Hwa tìm đến Lee Huyn Sung. Cô muốn cảm ơn anh và khích lệ anh thêm, bởi thuộc tính của Lee Huyn Sung đã tiến hóa đáng kể, kĩ năng 'Dời non lấp bể' bằng một cách nào đó vẫn chưa xuất hiện. 

"Lee Huyn Sung, cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi."

"Không có gì đâu, tôi rất vui vì cô không bị sao cả." Anh gãi đầu "Tôi... tôi lúc đó có hét lên mấy thứ, giờ nghĩ lại tự nhiên thấy ngại quá"

Byeon Hwa bật cười "Ngại gì chứ?"

Tai Lee Huyn Sung càng đỏ lên hơn, Byeon Hwa không trêu anh nữa, cô chỉ nhìn Lee Huyn Sung với ánh mắt cảm kích.

"Anh là một người tốt, Huyn Sung-ssi. Cho dù có ai nói gì đi chăng nữa, anh đã muốn bảo vệ một ai đó và đã làm được điều đó"

"Như vậy thì sao mà gọi là 'Đạo đức giả' được được chứ" cô mỉm cười.

"Cảm ơn cô" 

Sau khi Lee Huyn Sung cảm ơn lời động viên của Byeon Hwa, ở phía bên kia, Kim Dokja đã tập hợp bọn họ lại để di chuyển đến nơi tiếp theo.

"Mọi người không đi cùng sao"

Jung Hee Won nhìn về những con người trên đường ray. Vì thứ quái thai kia đột ngột xuất hiện nên một vài trong số họ đã bỏ mạng, nhưng nhờ có nó, phí sinh tồn đã bị hủy bỏ. Số lượng sống sót đã nhiều hơn con số 5 của nguyên tác 'Độc giả toàn trí'.

"Không, chúng tôi cũng có dự định khác của mình."

Một người phụ nữ nói trong khi lén nhìn thoáng qua Byeon Hwa

"Chúng tôi vẫn còn vàng, chúng tôi sẽ ổn thôi"

Jung Hee Won gật đầu

"Vậy chúng ta đi thôi"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com