TruyenHHH.com

(ORTRAY) Xin em hãy ích kỉ hơn vì tôi

16

meowalberty

"....Tình huống của cậu và Auther được ghi lại trong phiên toà đã được gửi đến các thánh nhân khác rồi nên không cần quá bận tâm. Cuối cùng là từ hôm nay, cậu sẽ làm việc ở đây với tôi. Đã hiểu hết chưa?"

Rayne gật đầu biểu thị đã hiểu. Xét theo những điều mà cậu đã vi phạm thì hình phạt này khá nhẹ nhàng và không gây ra quá nhiều bất lợi cho cậu. Thứ khó khăn duy nhất mà Rayne phải đau đầu có lẽ là việc cậu không còn đủ quyền hạn để điều tra vụ án của Auther nữa mà thôi. Tuy nhiên điều đó có thể để sau này rồi tính.

Cậu kí tên vào tờ giấy xác nhận chịu phạt và đưa nó lại cho Orter, thuận tiện hỏi một câu mà mình đã biết đáp án.

"Em sẽ làm việc ở đâu?"

"Ở đây."

Orter chỉ vào một chiếc bàn làm việc trong góc phòng mà đến bây giờ Rayne mới để ý. Cậu nhíu mày khó hiểu.

"Em tưởng mỗi trợ lý đều có phòng riêng?"

Theo cấu trúc của mỗi văn phòng Cục, Rayne lẽ ra phải được bố trí ở căn phòng bên cạnh phòng của Orter. Tuy nhiên, người kia chỉ sửa kính, quay người đi về phía bàn làm việc của mình và ném cho cậu một lý do qua loa.

"Phòng đang sửa chữa."

Hả?

Rayne chớp mắt vài lần. Cậu nhớ hôm qua khi ở đây có nghe thông báo sửa chữa gì đâu? Vả lại, nếu có thì hôm nay chắc cũng phải xong rồi chứ? Tốc độ làm việc của nhân viên Cục đâu phải dạng tầm thường.

Nhưng câu trả lời có lệ của Orter cho thấy anh ta không muốn cậu hỏi thêm về vấn đề này nên Rayne đành im lặng.

Cậu bước đến bàn làm việc trong góc và ngồi xuống. Vị trí này có thể bao quát cả căn phòng, hướng chéo với chỗ Orter ngồi nên cũng tiện để quan sát anh làm việc. Phía sau là một kệ sách nhỏ cùng ô cửa sổ cao hơn nửa đầu, tạo điều kiện cho ánh sáng tự nhiên chiếu vào.

Rayne nhận ra trên bàn đã có sẵn vài tập tài liệu, có lẽ là công việc hôm nay của cậu.

Bầu không khí trong phòng làm việc của Orter chìm trong sự yên lặng đến lạ kỳ.

Rayne cặm cụi ghi chép vào tập tài liệu, nét chữ nắn nót, thanh mảnh trên trang giấy trắng. Cậu thỉnh thoảng nhíu mày suy tư, nheo mắt nhìn xa để sắp xếp suy nghĩ trước khi tiếp tục viết. Đôi lúc, cậu khẽ cau mày vì gặp phải một vài chỗ khó hiểu, hay lẩm bẩm một câu gì đó mà chỉ bản thân mới nghe rõ.

Cậu đã cởi chiếc áo choàng đồng phục ra từ khi bước vào phòng, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, để lộ bờ vai mảnh khảnh khi cúi người chăm chú ghi chép. Ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc hai màu đặc trưng của cậu, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy sức sống.

Đôi khi vào những lúc lơ đễnh, cậu lại ngước nhìn Orter. Từ vị trí của mình, Rayne có thể thấy được gương mặt nghiêm túc khi anh làm việc, mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng, tôn lên khuôn mặt góc cạnh với đường nét cương nghị. Chiếc sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu hút hồn và bờ môi mỏng khiến anh thật sự thu hút. Khi nhìn nghiêng, mắt sâu như được tôn lên, giúp ánh nhìn thêm sắc sảo qua chiếc kính tinh xảo. 

Vì Rayne ngồi hướng hơi xéo với bàn làm việc của anh nên cậu có thể thấy khuôn mặt Orter nghiêng một góc độ hoàn hảo, lộ rõ đường quai hàm sắc nét. Ánh sáng trong căn phòng như dát mật lên từng đường nét trên khuôn mặt anh, tạo nên một hiệu ứng thị giác vô cùng thu hút.

Đẹp.

Rayne hạ mắt xuống và tiếp tục làm việc. 

Cả hai đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tiếng viết sột soạt trên giấy là bản giao hưởng duy nhất vang vọng trong căn phòng. Bầu không khí yên tĩnh ấy mang theo một sự thoải mái và dễ chịu lạ thường.

Khi Rayne vừa xử lý xong công việc cuối cùng và đặt bút xuống thì một xấp giấy khác lại được đặt lên bàn làm việc của cậu. Cậu nhíu mày và ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, chỉ thấy anh đang nhấm nháp một tách cà phê nóng và nhìn chằm chằm vào cậu. 

Mình quên mất anh ta là một người chèn ép cấp dưới như thế nào.

Rayne im lặng liếc nhìn chồng tài liệu và phát hiện nó được dán nhãn của trường Easton, cậu tò mò lật ra thử vài trang và không khỏi ngạc nhiên khi thấy đó là tóm tắt của vụ việc buổi tối ở kí túc xá của Finn đã được Kaldo ghi chép.

"Cái này..?"

Đối mặt với sự ngạc nhiên của cậu, Orter chỉ đẩy kính và nói

"Không phải cậu muốn biết à? Lúc nãy chúng ta đi không kịp ghé qua chỗ Kaldo nên tôi nhờ cậu ta chuyển đến đây luôn."

"Cảm ơn anh."

Rayne lật qua một trang khác và lướt qua từng con chữ. Sau khi nhìn thấy dòng 'một linh hồn không rõ' thì trong lòng cậu khẽ dao động. 

Author từng đã tìm được dấu vết tri kỉ của hắn ta ở kí túc xá nhưng vì hệ thống bảo vệ nên hắn không vào được. Người tri kỉ này của hắn là một cô gái, không rõ còn sống hay đã chết nhưng nếu đã qua mặt được vòng phòng vệ của trường Easton thì có hai khả năng xảy ra: thứ nhất, phép thuật của người này vô cùng cao và đặc biệt có nhiều kinh nghiệm trong việc lẩn trốn; thứ hai, người này vốn đã không còn tồn tại. 

Trước đây, Rayne nghĩ khả năng thứ nhất sẽ cao hơn và cậu hơi nghiêng về nó. Khả năng người này không tồn tại quá khó xảy ra. Tồn tại ở đây có thể hiểu là việc không có bất kì sự kết nối nào với thế giới. Tất cả mọi sinh vật, dù là linh hồn hay quái vật đều được biết đến sự hiện diện của chúng dù là trong quá khứ hay tương lai cũng đều có ghi chép và lưu lại tại thư viện của Cục giám sát. 

Dù người tri kỉ kia của Auther có đến từ thế giới khác như hắn thì chắc chắn cũng phải có ghi chép lại ở Cục quản lý không gian do thầy Wahlberg đứng đầu. Ngay cả Auther, người không thuộc về thế giới này, cũng có ghi chép về sự tồn tại của hắn. Bằng chứng là bản lệnh truy nã xuyên thế giới được gửi khẩn cấp đến hiệu trưởng khi lỗ hổng không gian vừa xuất hiện.

Thế nhưng sau khi đọc bản ghi chép này, Rayne lại không chắc chắn lắm về suy đoán của mình. 

Tri kỉ của Auther đã không còn tồn tại, một sinh linh không còn kết nối với thế giới, không lưu lại dấu vết trong dòng chảy thời gian hay chỉ là ảo ảnh lẩn quẩn trong ký ức Auther?

'Một linh hồn rất yếu. Yếu đến mức mà hệ thống cũng không thể phát hiện ra ngay lập tức.' 

Điều mà Auther đang tìm kiếm rốt cuộc là thứ gì?

Rayne cảm giác mình đã bị lừa kí vào một thứ gì đó rất khó nhằn.

Bỗng nhiên, một cảm giác mềm mại chạm lên trán Rayne, kéo anh trở lại từ dòng suy nghĩ miên man. Chớp mắt vài cái, Rayne nhận ra Orter đang dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đi nếp nhăn trên trán mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, tạo nên khoảnh khắc bối rối. Rayne tưởng chừng như thấy khóe miệng Orter khẽ nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng.

"Như thế này đẹp hơn rồi."

Câu nói bất ngờ của Orter khiến Rayne mở to mắt, không tin vào tai mình. Cậu vội vàng ngả người tựa lưng ghế, né tránh sự tiếp xúc của đầu ngón tay Orter. Trái tim Rayne đập rộn ràng, không rõ vì sao lại có cảm giác bối rối khó tả.

Orter dường như không hề nhận ra sự bối rối của Rayne và thản nhiên thu tay về liếc nhìn xấp tài liệu mà Rayne đã hoàn thành khi nãy.

"Có câu hỏi nào về công việc không?"

Rayne bùnh tâm lại và nhìn xấp giấy, hơi do dự. Các tài liệu hôm nay đều khá mới mẻ, hơn một nửa là công việc mới mà cậu chưa xử lý bao giờ nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây thì cậu cũng hiểu được kha khá để giải quyết nó. Tuy nhiên, nếu nói về độ đúng thì cậu không chắc hoàn thiện được tất cả. 

"Em đã đánh dấu trong đó."

Orter gật đầu, Rayne tưởng anh đã xong việc ở đây nhưng anh ấy lại không rời đi.

"Còn việc gì nữa không anh Orter?"

Chỉ thấy Orter đưa tay sửa kính sau đó đi vòng qua bàn làm việc của cậu rồi kéo chiếc ghế của Rayne đang ngồi xoay lại đối diện mình. Hai người đối mặt nhau, Rayne vẫn chưa hiểu kịp chuyện gì đang xảy ra, trong đầu cậu lúc này đang lặp lại khung cảnh kì lạ của cả hai khi ở văn phòng Orter trong nhà anh như một thước phim bị hỏng. 

Một bàn tay vươn đến phía trên đầu cậu và Rayne vô thức nhắm mắt lại, tưởng rằng anh muốn xoa tóc mình. Thế nhưng một dòng ma thuật đột nhiên nhẹ nhàng quét qua người cậu khiến Rayne sững sờ. 

"Quả nhiên là vậy."

Cậu nghe thấy giọng nói trầm ổn của người kia. Rayne mở mắt ra sau khi ma thuật của Orter biến mất và nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của anh.

"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"

Rayne khó hiểu trước câu hỏi của anh ta. 

"...không?"

Một cái nhướn mày xuất hiện trên gương mặt đối phương. Câu trả lời sai.

"Không? Thật sự?"

"Em không biết."

Rayne lặng lẽ thú nhận khi nhìn vào đôi mắt của đối phương. Hai người cứ thế mà nhìn chằm chằm vào nhau, đến khi cậu đang muốn dời tầm mắt qua nơi khác thì anh mới mở miệng giải thích

"Năng lượng ma thuật của cậu không ổn định."

"Từ lúc ở trường tôi đã cảm thấy nó rồi. Thế nhưng tôi nghĩ đó là do nhóm bạn của Lance và cuộc trò chuyện với em trai đã làm cậu buông thả bản thân và không kiểm soát nó hoặc bị ma thuật của họ tác động quá nhiều."

"Nhưng khi bắt đầu làm việc, căn phòng này chỉ có hai chúng ta. Tôi thậm chí còn không để ma thuật của mình tràn ra ngoài, vậy mà năng lượng ma thuật của cậu vẫn luôn trong tình trạng dao động và bất ổn."

"Ngay cả việc tôi đã đến gần như vậy, cậu cũng không hề phát hiện ra."

"Rốt cuộc là vì sao?"

Thấy Rayne đang định trả lời thì Orter đã lắc đầu ra hiệu cậu im lặng và tiếp tục nói.

"Lúc nãy không biết nhưng bây giờ thì tôi hiểu rõ rồi."

Đôi mắt như thiêu đốt của anh đi chuyển từ gương mặt cậu xuống cổ và dừng lại ở giữa ngực.

"Cái gì đang ở trong người của cậu vậy?"

Trong lồng ngực, con bướm khẽ vỗ cánh.

=========

T đã quay trở lại sau nghỉ lễ và đang chạy dl bù chap cho mn đây! Tối nay có chap mới nhen! Cảm mơn vì đã chờ t, iu mấy ní (⁠。⁠・⁠ω⁠・⁠。⁠)⁠ノ⁠♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com