TruyenHHH.com

Oregairu Yahari Ore No Seishun Love Come Wa Machigatteiru Vol12

Thức dậy và cảm nhận khí trời se lạnh.

Giương mình nhìn ra phía ngoài cửa sổ với đôi mắt mơ ngủ. Những tia nắng sáng mờ nhạt chiếu vào phòng tôi. Mọi nơi trên tất cả các mái nhà lân cận đều phất lên cùng một ánh nắng sớm.

Những đám mây trôi lững lờ và mơ hồ như đầu tôi lúc này vậy.

Tôi quay đầu lại nhìn vào đồng hồ. Thường thì, vào giờ này, tôi sẽ hoảng loạn và nhảy nhanh hết mức ra khỏi giường. May thay,  là kỳ thi tuyển sinh trung học, hôm nay là ngày nghỉ. Đầu tôi vẫn còn choáng váng, và mi mắt tôi nặng trĩu, một lần nữa tôi thả lỏng cơ thể và ngã xuống chiếc giường êm ấm.

Chờ chút đã, trong phút chốc những gì vừa thoáng qua trong đầu tôi xuất hiện trở lại hiện một lần nữa.

Kỳ thi tuyển sinh trung học! Đúng vậy, ngày thi thứ hai của Komachi! Bố mẹ tôi hiện tại có lẽ đã rời khỏi nhà rồi, vì vậy ít nhất tôi nên ra tiễn em ấy!

Bật dậy khỏi giường. Một cách nhanh chóng, tràn trề năng lượng và tỉnh táo! (Câu nói hay bài hát gì đấy của Yumekawa Yui đến từ idol pripara. Nguyên văn: やる気元気寝起き!) Cứ như thế tôi lao ra khỏi phòng và chạy xuống cầu thang với tiếng bước chân khá to. Đi đến phòng khách trong khi cố kìm hãm cơ buồn ngáp của mình, tôi nhìn thấy Komachi trông khá đáng yêu và năng động đang chuẩn bị rời đi.

Em gái yêu quý của tôi, vẫn cài lên chiềc kẹp tóc yêu thích của mình thường ngày, mang đồng phục chỉnh tề, vẫy tay lên như thể "chào" khi nhìn thấy tôi.

"Ồ, chào buổi sáng."

"Yo."

Tôi tiến đến chiếc bàn sưởi trong khi đáp lại lời chào của Komachi. Có vài thứ trên bàn dường như là bữa sáng của tôi được bọc lại cùng một tách cà phê.

Sau khi gửi lời chào một cách vội vàng, Komachi với lấy chiếc cặp của mình, hi vọng là em ấy đã kiểm tra kĩ càng nó trước khi rời đi. Có vẻ như em ấy sẽ chỉ mang theo bút viết và giấy dự thi. Sau khi chuẩn bị xong, Komachi đập nhẹ vào chiếc cặp để làm nó phẳng lại.

Cách mà em ấy quàng chiếc cặp lên vang trông có hơi buồn bã. À cũng bởi vì cảm giác trống vắng khi phần lớn bài kiểm tra đầu vào cũng sắp kết thúc.

Phần thi viết đã xong vào hôm qua. Vậy hôm nay chắc là sẽ là phần phỏng vấn. Thế nên, chẳng phải mang theo sách tham khảo hay những thứ tương tự làm gì cả.

Buổi phỏng vấn không phải là vấn đề quá lớn. Quan trọng là để vào được trường trung học công lập ở Chiba thì phải dựa vào khả năng học tập của mỗi người.

Vậy nên, có thể nói thứ quyết định là kết quả của ngày thi đầu tiên.

Komachi ắt hẳn cũng đã mang về nhà những đề thi đầy ắp câu trả lời để dò kết quả bài thi của mình, giống như cách những người dự thi khác vẫn hay làm. Tất nhiên là sẽ bớt lo  hơn nếu đã có kết quả bài thi, nhưng, nếu xảy ra trường hợp Komachi không thể tập trung cho cuộc phỏng vấn vì cứ mãi để tâm đến những sai sót của mình trong các bài thi, thì có thể buổi phỏng vấn sẽ không được thuận lợi cho lắm.

Lo lắng về những thứ như thế sẽ đến với Komachi. Tôi quyết định hỏi em ấy một cách gián tiếp.

 "Thế nào rồi?"

Với lấy tách cà phê trên bàn. Uống một ngụm, chắn chắc là tôi đã hỏi một cách rất là lãnh đạm, và nhẹ nhàng, và thong thả nhất có thể, tuy có hơi mơ hồ.

Komachi quay lại nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng. Sau đó nhỏ đưa tay lên cằm và nghiêm đầu suy nghĩ.

"Hmmm... Cũng, không tệ. Ngay cả khi em  thấy mình phải cố gắng phấn đấu vào lúc này, thì cũng chẳng làm thay đổi được gì."

 

Giọng điệu của nhỏ, và không nụ cười trên khóe môi, trông em ấy thật điềm tĩnh.

Nhỏ ung dung thật. Dù có là tận thế thì cũng chẳng thể nào làm lung lay nhỏ. Tĩnh  như một con búp bê bằng sáp luôn ấy. Bộ em ấy là Seikima-II à.Trong bất cứ trường hợp nào, Komachi vẫn luôn luôn bình tĩnh, vì vậy tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.

(Tham chiếu từ bài hát Seikima-II " Rou Ningyou Yakata.")

Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là em ấy thật sự bình tĩnh, bằng cách nào đó thì đó cũng là một biểu hiện tốt.

"Mà thực ra thì nó đã được quyết định hết vào này hôm qua rồi "

Sau đó, em ấy nở một nụ cười gượng gạo, thoáng chút bất an. Có lẽ, vấn đề lúc này chỉ là thời gian, rồi cũng sẽ đến lúc em ấy tươi tắn trở lại. Hiện giờ, Komachi cứ như một mặt hồ tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm nó gợn sóng.

Đó là lý do tại sao tôi nên hỏi thứ gì đó ngoài lề một chút, ngay cả khi nó chẳng liên quan gì đến thực tại cả. Bởi vì tôi biết việc xát muối vào vết thương của người khác bằng những lý lẽ thuyết thực là không nên.

"Phỏng vấn xong rồi muốn đi ăn gì đó cùng nhau không?"

"Hở, nghe thích đó"

" Chứ sao?"

 Komachi vỗ tay tuyên dương sau nụ cười đắc ý của tôi. Đưa một tay lên má một cách tinh nghịch rồi nói như thể muốn trêu tôi vậy.

"Được anh hai thưởng cho thì chắc Komachi sẽ cố gắng hết sức đó! Ngại ngại. Cú vừa rồi chắc đạt nhiều điểm lắm nhỉ? Ngại ngại."

"Anh không có khao em đâu nên không có điểm nhé."

Tôi đã tiêu gần hết tiền vào hôm qua rồi... Nhưng, dù có là thật hay không thì em ấy đã nói là sẽ cố gắng hết sức, vậy nên ít nhất có cháy túi, tôi cũng phải làm gì đó.

"Mà nếu xem đó là cuộc hẹn hò với em gái thì anh sẽ tính tới vụ đãi ăn cho."

Trêu em ấy tí. Khi tôi chuẩn bị phô trương sự hào phóng và giàu có của mình , Komachi đột nhiên quay ngắt đi 160°.

"Ấy, bảo là hẹn hò thì tự nhiên em hết muốn đi rồi. Thôi để em cắn răng tự trả."

"Dừng lại đi, dừng lại đi, đừng có làm mặt nghiêm trọng vậy. 'cắn răng' là thế nào? Đau lòng quá đó. Tại là Komachi nên anh mới nói vậy thôi. Bộ không được à?"

"Vậy nên mới tởm đó."

Komachi giáng một đòn chí mạng vào tôi, người đang khóc ròng vì đau khổ, với giọng nói có vẻ cực kỳ khó chịu. Đau lòng quá đi... Ý tôi là, trước khi nhận ra, tôi không những sẽ phải trả tiền cho bữa ăn, mà còn cả phí ship nữa... Tại sao lại nói những lời cay đắng đó.

Là thời kỳ đó? Độ tuổi mà bạn mà bạn làm như mình trưởng thành? Ôi không, Komachi đang dần đến thời kỳ ngỗ nghịch rồi.

Khi tôi nhìn lại, chỉ thấy Komachi cười khúc khích. Đeo lại Balo lên vai, đung đưa vai khi rời khỏi phòng khách.

"Được rồi, em sẽ gọi anh khi buổi phỏng vấn kết thúc."

"À, trong lúc đợi đến lượt mình, thì nhớ tranh thủ, nghĩ về món mà em muốn anh dẫn đi ăn nhé."

Thầm động viên em ấy, đừng cố quá để rồi quá cố , chỉ làm trong tầm với là được rồi. Trong khi theo tiễn em ấy ra tận cửa.

Xỏ giày vào chân, và gõ nhẹ mũi giày xuống sàn để thêm phần chắc chắn. Sau đó nhỏ quay người lại.

"... Rõ rồi, em sẽ nghĩ đến nó."

Nhỏ cẩn thận và nở nụ cười có phần già dặn trên khuôn mặt. Tôi hiểu điều đó mặc dù chẳng ai nói ra cả, nói thì có hơi tự mãn nhưng Komachi là người duy nhất tôi có thể hiểu chỉ qua cái nhìn.

Gạt đi nụ cười mỉm trên môi, Komachi hít sâu vào và phấn khởi chào tôi một cách vui vẻ.

" Vậy, em đi nhé."

"Ừm, đi cẩn thận."

Nhìn Komachi quay gót rời đi.

Đã đến lúc, tôi phải ra ngoài vì vô tình phải làm tageblog.

(Tageblog: trang review các nhà hàng, quán ăn lớn nhỏ ít được biết đến của Nhật.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com