TruyenHHH.com

Onzeus Guria Chodeft Sai Lam

Không nói không rằng Moon Hyeonjun túm lấy tay Choi Wooje kéo ra khỏi nhà vệ sinh, đến hành lang đông người qua lại dõng dạc tuyên bố.

"Từ mai, Choi Wooje lớp 10 -1 chính là kẻ bị săn trong trường muốn làm gì cậu ta cũng được nhưng nhớ giữ cho cậu ta cái mạng nhỏ, ngoài ra tất cả các học sinh trong trường đều không được lại gần nói chuyện hay giúp đỡ Choi Wooje nếu để Moon Hyeonjun này phát hiện thì hậu quả chính là chịu trận cùng Choi Wooje."

Trò chơi kẻ bị săn chính là do Lee Sanghuyk trước kia lập ra nhưng vì đã qua độ tuổi thiếu niên thích thể hiện bản lĩnh nên Lee Sanghuyk cũng chẳng còn mặn mà đối với những trò bắt nạt như vậy. Cứ tưởng trò chơi ấy cứ vậy mà biến mất cho đến khi nhóm ba người Lee Minhyeong, Jeong Jihoon và Moon Hyeonjun đã tái lập nó một lần nữa.

Lời tuyên bố của gã như án tử đối với cậu, Choi Wooje chân đứng không vững, ngã khụy xuống đất muốn khóc cũng không được, mọi thứ trước mắt cậu mù mịt đi như được sương mù bao phủ. Tương lại cậu trong ngôi trường này sẽ ra sao đây, thấy vẻ thất thần của cậu Moon Hyeonjun nhẹ nhàn cuối người xuống nói nhỏ vào tai cậu.

"Cho cậu tận hưởng hết ngày hôm nay, Wooje à, hậu quả cho cái tát lúc nãy" nói rồi hắn cũng bỏ đi để lại cậu một mình ở đó cùng một đám người đang hóng chuyện, xem trò vui. Cũng đã lâu rồi không có người trở thành con mồi chung cho cả trường, vụ việc lần này khiến nhiều người cảm thấy phấn khích, hả hê ra mặt.
Gã xuyên qua biển người đang tụ tập lại không chút khó khăn, Wooje thấy Minseok, anh ấy đang nhìn em đầy bất lực, em muốn gọi tên anh nhưng thấy Lee Minhyeong ở phía sau, cậu biết rằng Minseok còn không tự giúp bản thân của mình được thì bằng cách nào giúp được cậu đây.

"Tên nhóc kia đang nhìn cậu thì phải, cậu quen?"

"Không quen, chúng ta đi thôi Minhyeong"

Ryu Minseok quay người đi bỏ lại em một mình, cậu biết nếu bây giờ cậu chạy lại với nhóc con ấy, thì không chỉ có Moon Hyeonjun gây khó dễ cho em đâu mà còn thêm một Lee Minhyeong nữa, giả vờ không quen là cách tốt nhất mặc dù có chút hèn nhát.

Thời gian trôi đi ngày một nhanh từ lúc Choi Wooje bị tuyên bố trở thành con mồi trước toàn trường, thì bây giờ cũng đến giờ ra về, cậu ão não xách balo đứng dậy ra khỏi lớp học. Lee Seungmin thấy bạn mình Choi Wooje bước ra khỏi phòng học nó cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Sự việc giờ giải lao nó cũng đã nghe bạn cùng lớp nói lại, muốn chạy nhanh đến an ủi đứa bạn cùng xóm với mình.

"Choi Wooje chờ.. chờ tớ với"

"Seungmin à, từ từ thôi không cần phải đuổi theo tớ nhanh như vậy đâu"

"Cậu còn dám nói hả bé Choi cậu làm gì mà đi nhanh như vậy, hại tớ đuổi theo muốn hết hơi"

"Không được gọi bé Choi" Choi Wooje quay sang lườm thằng bạn của mình, tại anh Hyeonjun cả suốt ngay gọi bé Choi làm gì không biết, đến cả Seungmin cũng chọc cậu, nhưng cũng nhờ vậy mà cậu cảm thấy đỡ buồn phiền về việc đó hơn một chút.

"Được được được, không gọi thì không gọi, nhưng mà Wooje này cậu ổn không vậy sao lại đắc tội với những tên đó"

"Không biết nữa, tớ cũng không cố ý chỉ là hôm qua tự nhiên ma xui quỷ khiến làm sao tớ lại đi lên sân thượng có Moon Hyeonjun. Hazz cứ kệ đi tới đâu thì tính tới đó nhưng cậu không được nói chuyện cho anh tớ nghe, có được không."

"Được rồi nhưng nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì cậu không được dấu anh Hyeonjun, phải nói cho anh ấy biết, được không."

"Được, được. Còn một chuyện nữa, lúc ở trường cho dù có chuyện gì xảy ra với tớ cậu cũng phải mặc kệ tớ đừng lại gần hay giúp đỡ tớ, tớ không muốn liên lụy cậu đâu Seungmin, nghéo tay nhé" Choi Wooje chìa đôi tay nhỏ muốn ngóc nghéo tay với bạn mình

"Tớ..tớ" Lee Seungmin cảm thấy hơi do dự về lời đề nghị này

"Đừng lo chỉ ở trong trường thôi, ra khỏi trường chúng ta lại nói chuyện bình thường với nhau là được mà, nào nghéo tay nào"

Cuối cùng vẫn là bị Choi Wooje thuyết phục, ai kêu cậu ta cứ dùng đôi mắt lấp lánh đó nhìn nó chứ, gì chứ Seungmin rất dễ bị mềm lòng bởi những thứ đáng yêu nha, Choi Wooje cũng cái đồ đáng yêu.

Nghéo tay, thành giao nhé. Sau khi đã thống nhất với nhau thì cả hai cùng tung tăng đi về nhà của mình như chưa có chuyện gì. Wooje trở về ngôi nhà của mình với nụ cười trên môi chào anh trai của nhóc.

"Anh về sớm vậy." Mở cửa ra Choi Wooje đã thấy  Hyeonjun đang ngồi đọc sách, cả Hyeonjun và Wooje đều rất thích học nhưng vì hoàn cảnh nên Hyeonjun đành nghỉ học mà đi làm kiếm tiền nuôi Wooje nhưng nếu có thời gian rảnh anh sẽ đọc sách để bổ sung kiến thức cho mình.

"Bé Choi về rồi à, mau thay đồ đi."

"Wooje khi nào em thi vậy"

"Tuần sau em thi có việc gì không anh"

"Không có gì, anh chỉ tiện hỏi mà thôi"

"Ồ"

Buổi sáng bắt đầu một ngày mới, cũng là bắt đầu chuỗi ngày địa ngục của Choi Wooje tại LCK

Ào - mộ xô nước từ trên cửa lớp dội xuống cậu, cũng may Choi Wooje phản xạ nhanh nên cậu cũng không bị ướt quá nhiều những vần cần đổi áo khoác bên ngoài.

"Né hay nhỉ"

"Dám đến trường luôn cơ à"

"Sao nào Choi Wooje, mày có thích món quà mà tụi này làm cho mày không, không cần cảm ơn bọn tao vì đã trang trí bàn học lại giúp cho mày đâu ha ha, ngồi học vui vẻ nhé"

Đám người đó cười một cách vui vẻ sau khi đã hoàn thành công việc của mình với, lướt qua người Choi Wooje nhìn cậu với anh mắt đầy sự xem thường cùng vui sướng khi bị bọn họ chơi đùa, sẵn tiện chúng còn dẫm lên chân cậu làm bẩn đi đôi giày mà anh Hyeonjun tặng cậu. Một tên trong đám chẳng ngần ngại mà nói lớn như muốn làm bẽ mặt cậu

"Được học trường cùng bọn tao đã là phước của mày rồi, vậy mà mày còn không biết điều lại chọc đến anh Moon bị như vậy đáng đời mày lắm Choi Wooje"

"Đừng gọi tên của thứ thấp kém đó chứ, kẻo mày cũng như nó bây giờ ha ha ha"

Tiếng cười nói nhỏ dần đi, cho đến khi lũ người kia khuất dạng, Choi Wooje nắm chặt tay thành nắm đấm, cậu hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh cho bản thân, đi đến chỗ ngồi của mình, mọi người trong lớp đều cảm thấy thương xót cho cậu nhưng không một ai dám giúp đỡ cậu cả bởi họ sợ bị liên lụy, thật may mắn khi bản thân không phải là người bị bắt nạt nên bọn họ cũng không ngốc đến nổi tự chuốc họa cho bản thân đâu.

Nhìn vị trí học của mình làm phá đến như vậy, trên bàn thì đầy từ câu từ chửi rủa cậu, trong học bàn thì chỉ toàn là rác đến cả sách vở của cậu để lại cũng bị xé nát, còn nữa ghế của cậu cũng bị họ đụng tay, trên mặt ghế thì đổ keo lên nữa chứ. Choi Wooje thở dài một hơi kéo chia ghế hư kia đi cậu, cậu định đến phòng kho xem còn cái ghế nào có thể ngồi được không để đổi với ghế này, sẵn tiện cũng nơi đi thay áo, may mà cậu lường trước mang theo tận hai áo khoác ngoài.

"Wooje à"

Seungmin gọi cậu, nó muốn đến gần giúp Wooje nhưng bị cậu nháy mắt ra hiệu, muốn nói Seungmin đừng đến gần Choi Wooje, mỉm cười nhẹ nhàn an ủi bạn mình.

"Tớ ổn không sao cả, đừng giúp tớ nếu không tớ sẽ liên lụy cậu mất cứ làm việc của mình đi, không phải đã thống nhất từ hôm qua rồi sau, ra về chúng ta nói chuyện sau" Choi Wooje kéo chiếc ghế đã bị đám người xấu đụng tay đi ngang qua người Seungmin cậu nán lại vài câu rồi đi mất.

"Sao nào, chỉ mới là mở màn thôi, phía sau còn nhiều trò dành cho cậu lắm cứ từ từ mà thưởng thức nhé"

"Vậy sao, cảm ơn tiền bối Moon nhắc nhở còn giờ thì tránh ra anh đang cảng đường của tôi"

"Bị như vậy mà vẫn tỏ ra cao ngạo, đáng khen"

"..."

"Chậc.. chậc.. cậu lại quên nữa rồi, thành ra như vậy đều là do cậu tụ chuốc lấy" Nói xong Moon Hyeonjun thong dong bước đi, bởi hắn không cần phải đụng tay vào những chuyện như vậy, cứ để đám người trong trường làm là được đụng tay vào chỉ thêm bẩn.

"Choi Wooje đi ăn trưa nào đừng có ngồi lì trong lớp như vậy chứ"

"Tôi không quen các người, các người muốn ăn thì tự đi mà ăn với nhau. Tôi không đi"

"Sao lại có loại người như mày vậy, nhẹ nhàn không muốn lại thích nặng tay à, bọn bây làm đi"

"Làm cái gì vậy hả bỏ tôi "

Choi Wooje bị đám người kia kéo đi, đến một khu vắng vẻ, mọi người trong lớp chỉ ngồi im đưa mắt nhìn Choi Wooje bị đám người kéo ra khỏi lớp. Đến nơi bọn chúng đẩy ngã Choi Wooje xuống đất, với tư thế nữa ngồi nữa quì ngước nhìn bọn chúng, những kẻ cậy thế hiếp yếu. Mặc dù như vậy nhưng Choi Wooje chẳng biểu hiện sự sợ hãi nào trên khuôn mặt cả.

"Một mình bị đưa đến đây mà chẳng lấy một tia sợ hãi, đáng khen thật đó" Moon Hyeonjun lên tiếng gã bước ra từ một góc khuất, cao cao tại thường mà nhìn xuống cậu đầy khinh bỉ, bỏ lại câu nói với đám người kia

"Cảm ơn vì lời khen" Cậu vẫn thái độ đó mà đáp trả.

Moon Hyeonjun cười thích thú, đúng là một tên nhóc con không sợ chết, lần đâu gã gặp phải một kẻ liều như Choi Wooje không những không sợ hắn mà còn đối đáp trả treo.

"Nhớ làm gì cũng chừa khuôn mặt này ra, đừng để có vết thương trên mặt cậu ta nếu không tự biết hậu quả" nếu như là bình thường gã sẽ mặc kệ tuỳ đám người của mình ra tay, nhưng lần này Moon Hyeonjun lại không muốn thấy trên mặt người kia có vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com