Onran Mui Huong Cam Ky
---Đêm nay, ánh trăng đỏ phủ lên Học viện Sanguis một màu huyết dụ ma mị. Trong khuôn viên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào và những chiếc lá khô xào xạc dưới chân kẻ đi đêm.Doran trằn trọc trên giường, không thể xua đi hình ảnh của Oner. Đôi mắt đỏ rực ấy, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực ấy… Cậu cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà cậu không thể kiểm soát.Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác nghẹt thở, cậu quyết định ra ngoài hít thở không khí. Khoác vội chiếc áo mỏng, Doran bước ra khỏi phòng, hướng về phía khu vườn sau trường – nơi mà Gumayusi từng bảo là yên tĩnh nhất.---Oner đứng trên mái tòa tháp cao nhất của học viện, ánh mắt sắc như dao nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé đang bước đi dưới ánh trăng.“Cậu không biết sợ, hay chỉ quá ngây thơ?” Anh lẩm bẩm, nhưng đôi chân không tự chủ được mà bước xuống.Khi Doran đang lững thững bước qua những khóm hoa dại, một tiếng động nhẹ phía sau khiến cậu quay lại.“Cậu lại là ai nữa đây?” Cậu hỏi, nhưng câu trả lời không đến từ lời nói.Oner bước ra từ bóng tối, mái tóc đen ánh lên một màu bạc mờ dưới ánh trăng. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt ánh lên một sự phức tạp mà Doran không thể đọc được.“Sao cậu cứ xuất hiện mỗi khi tôi muốn yên tĩnh thế?” Doran thở dài, nhưng giọng nói không giấu được chút giận dỗi.Oner nhíu mày. “Cậu không nên ở đây vào giờ này. Nơi này không an toàn.”Doran mím môi, tay siết chặt vạt áo. “Tôi không cần cậu phải bảo vệ. Nếu cậu thực sự nghĩ tôi nguy hiểm, tại sao không để tôi yên?”Oner tiến lại gần, ánh mắt anh khóa chặt vào Doran. “Tôi muốn để cậu yên, nhưng tôi không thể.”Câu nói đó khiến Doran sững người. Cậu lùi lại một bước, nhưng Oner đã vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu, giữ cậu lại.“Cậu có hiểu cảm giác bị giằng xé giữa việc muốn bảo vệ ai đó và việc muốn… hủy diệt họ không?” Giọng Oner khàn đặc, đôi mắt anh ánh lên sự đau khổ và đấu tranh.Doran nhìn anh, trái tim đập loạn nhịp. “Tôi không phải là quái vật. Tôi không phải là thứ mà cậu cần phải đấu tranh như thế.”Oner cười nhạt, nhưng nụ cười ấy mang đầy sự mỉa mai dành cho chính bản thân mình. “Cậu không phải quái vật, nhưng cậu đang khiến tôi trở thành một kẻ như thế.”---Ở một nơi khác, trong thư viện cổ, Faker ngồi trước một chiếc bàn lớn, trước mặt anh là hàng loạt những cuốn sách và bản thảo cổ. Gumayusi và Keria đứng hai bên, im lặng chờ đợi.“Cậu đã tìm ra gì chưa?” Gumayusi hỏi, phá tan sự im lặng.Faker không ngẩng đầu lên, chỉ đẩy một cuốn sách về phía họ. “Đây là thứ chúng ta cần. Giao ước máu chỉ có thể bị phá vỡ nếu người mang dấu ấn tự nguyện hiến dâng mạng sống của mình.”Keria cau mày. “Ý anh là, Doran phải chết?”“Không hẳn.” Faker ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Keria. “Có một cách khác, nhưng nó đòi hỏi một sự hy sinh tương đương. Và nếu chúng ta không hành động sớm, học viện này sẽ không còn bình yên.”Gumayusi thở dài, tay vò rối mái tóc. “Oner không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Anh ấy đang mất kiểm soát, và tôi nghĩ… anh ấy đã dính phải thứ còn nguy hiểm hơn cả giao ước máu.”Faker gật đầu, ánh mắt anh thoáng chút trầm tư. “Thứ đó gọi là tình cảm. Và trong thế giới này, tình cảm là thứ đáng sợ nhất.”---Ở khu vườn, Oner buông tay Doran, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cậu.“Đi vào đi, trước khi tôi đổi ý.” Anh nói, giọng đã dịu hơn nhưng vẫn mang theo sự cứng rắn.Doran đứng im, đôi mắt cậu không che giấu được nỗi bối rối.“Tại sao cậu cứ… lo lắng cho tôi như vậy?” Cậu hỏi, giọng nói nhỏ dần trong không gian.Oner không trả lời ngay. Anh quay lưng bước đi, chỉ để lại một câu nói đầy mơ hồ:“Có những thứ, tôi không thể để mất… kể cả khi chúng không thuộc về tôi.”Doran đứng đó, nhìn theo bóng dáng Oner khuất dần trong bóng tối. Lồng ngực cậu thắt lại, không rõ là vì lời nói của anh, hay vì cảm giác kỳ lạ đang dâng tràn trong lòng mình.---Doran thức dậy với một cảm giác kỳ lạ. Căn phòng vẫn tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn nhỏ bên cạnh giường. Đầu cậu như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, những hình ảnh từ cuộc trò chuyện tối qua với Oner cứ chập chờn trong tâm trí.Cậu không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào thế giới này. Học viện Sanguis – nơi mọi quy luật đều xoay quanh quyền lực và bí mật – dường như có một sức hút mãnh liệt, khiến cậu không thể thoát ra.Doran đưa tay lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn nhịp. “Tại sao mình lại để ý đến cậu ấy nhiều như vậy chứ?”---Tại khu vực hội đồng, Lee Sang-hyeok lặng lẽ quan sát bản đồ lớn trên tường. Đôi mắt sắc lạnh của anh lướt qua những ký hiệu cổ được khắc trên bề mặt, như thể đang đọc một ngôn ngữ đã bị lãng quên.“Cậu định làm gì tiếp theo?” Gumayusi hỏi, dựa người vào bàn.“Chúng ta không còn nhiều thời gian.” Sang-hyeok quay lại, giọng nói của anh trầm ổn nhưng đầy nguy hiểm. “Doran không phải người bình thường. Cậu ấy mang trong mình thứ mà ngay cả vampire cổ xưa cũng phải dè chừng.”“Vậy cậu muốn để Oner tự mình giải quyết sao?” Keria chen vào, ánh mắt lo lắng.Faker cười nhạt. “Cậu nghĩ Oner có thể kiểm soát bản năng của mình mãi sao? Mùi máu của Doran không chỉ là cám dỗ. Đó là chìa khóa để đánh thức giao ước cổ đại.”Gumayusi cau mày. “Vậy chúng ta làm gì?”“Bảo vệ cậu ấy.” Faker dừng lại, ánh mắt anh sắc như dao. “Bằng mọi giá.”---Tại một hành lang vắng vẻ, Doran đang bước đi thì bất ngờ bị kéo vào một góc tối. Trước khi cậu kịp hét lên, một bàn tay đã bịt chặt miệng cậu.“Là tôi.” Giọng nói quen thuộc của Oner khiến Doran ngừng vùng vẫy.Cậu đẩy tay Oner ra, ánh mắt đầy giận dữ. “Cậu làm cái gì vậy?!”“Im lặng.” Oner ra lệnh, ánh mắt anh lướt nhanh qua hành lang trước khi kéo Doran sát vào tường.“Có chuyện gì?” Doran hỏi, giọng nói nhỏ lại khi nhận ra vẻ căng thẳng trên mặt Oner.“Cậu đang bị theo dõi.” Oner thì thầm, ánh mắt anh sắc lạnh. “Có người đang tìm cách tiếp cận cậu. Họ không có ý tốt.”Doran cảm thấy tim mình chùng xuống. “Tại sao? Tôi chỉ là một học sinh bình thường…”“Không, cậu không phải.” Oner cắt ngang, giọng nói của anh cứng rắn. “Cậu mang trong mình thứ mà bất cứ sinh vật bóng tối nào cũng muốn sở hữu.”“Thứ gì cơ?” Doran hỏi, ánh mắt cậu đầy hoang mang.Oner nhìn cậu chằm chằm, như thể đang đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, anh khẽ lắc đầu. “Cậu không cần biết. Chỉ cần làm theo lời tôi. Ở bên tôi, và đừng rời xa.”Doran mở miệng định phản đối, nhưng ánh mắt của Oner – vừa sắc lạnh, vừa như đang cầu xin – khiến cậu không nói nên lời.“Được rồi.” Cậu thì thầm, giọng nói nhỏ dần.---Khi cả hai bước ra khỏi góc tối, một bóng người lặng lẽ quan sát từ xa. Đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng đêm, mang theo sự đe dọa không thể nhầm lẫn.Faker đứng đó, bàn tay anh nắm chặt một chiếc vòng cổ bạc với viên ngọc màu máu nằm giữa.“Thời gian của chúng ta sắp hết,” anh thì thầm. “Oner, hy vọng cậu sẽ không phạm sai lầm.”---(To be continued...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com