Onran Da Tung Yeu Trong Im Lang
---
Sáng hôm sau,Oner bước ra khỏi phòng luyện tập, không phải vì cậu mệt mỏi hay chán nản, mà vì cậu cần thời gian để lắng nghe chính mình. Mọi thứ trong đội vẫn như vậy: sự vui vẻ, tiếng cười, những lời trêu đùa của Keria và Gumayusi. Nhưng Oner lại cảm thấy mình như bị tách biệt, đứng ngoài cuộc vui đó.Doran đã nói những lời ấy, bảo rằng muốn hiểu nhau hơn. Nhưng sao trong lòng Oner lại cảm thấy bối rối đến vậy? Lý trí cậu mách bảo rằng đó chỉ là một lời nói chân thành của một người bạn, nhưng trái tim cậu lại không thể thừa nhận điều đó. Cảm xúc ấy… rối bời.Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Oner bay bay. Trong khoảnh khắc đó, cậu lại nhìn về phía Doran. Anh đang đứng cùng Faker và Keria, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng cười đùa. Nhưng không giống như những lần trước, hôm nay Oner cảm thấy có gì đó khác biệt.Ánh mắt Doran hướng về Faker, ánh lên sự kính trọng và ngưỡng mộ, một sự chú ý hoàn toàn dành cho Faker. Cậu cảm thấy một chút chạnh lòng. Doran luôn là người hòa đồng, dễ gần, nhưng sao Oner lại thấy sự khác biệt này? Cậu không hiểu tại sao trái tim lại đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Doran cười, và cảm giác ấy lại càng rõ rệt khi Doran nhìn Faker.Lý trí bảo Oner phải chấp nhận rằng Doran chỉ là một người bạn, nhưng có một phần trong cậu lại không thể dừng lại ở đó. Cảm giác ấy… mãi không rời đi.Giữa những suy nghĩ ấy, Oner bất giác quay lại và nhìn thấy Gumayusi đang đứng bên cạnh. Cậu ấy mỉm cười tinh quái.“Cậu có thấy không?” Gumayusi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự trêu chọc. “Hyeonie hyung nhìn anh Faker kiểu đó suốt đấy. Anh ấy chắc hẳn rất ngưỡng mộ anh Faker, hơn cả chúng ta đấy.”Câu nói của Gumayusi như một cú đánh mạnh vào tâm trí Oner. Cậu cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cảm giác ấy cứ như thể có một thứ gì đó đang nhen nhóm trong cậu, một cảm giác không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể lý giải. Ghen tuông? Có lẽ là thế.Cậu không trả lời, chỉ im lặng nhìn ra ngoài. Những lời của Gumayusi như một lời nhắc nhở về sự khác biệt giữa mình và Doran. Cậu không thể phủ nhận rằng Doran thực sự thân với Faker hơn là với cậu. Nhưng có phải vì thế mà cậu cảm thấy không thoải mái?---Sau buổi tập, đội viên tản ra để nghỉ ngơi. Oner quay trở lại phòng mình, nhưng khi bước qua hành lang, cậu lại cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ. Đến phòng Doran, hay chỉ là đi qua thôi? Tâm trí cậu xung đột dữ dội, cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã rẽ, không biết lựa chọn nào là đúng.Cuối cùng, Oner quyết định bước vào phòng Doran. Cửa phòng mở, Doran ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi cười nhẹ.“Hyeonjun? Có chuyện gì sao?” Doran hỏi, giọng anh không hề có vẻ gì căng thẳng, mà trái lại, rất dịu dàng.Oner đứng lặng, không biết phải nói gì. Cậu chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bản thân. Nhưng ngay lúc đó, Oner lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, giống như là muốn giãi bày điều gì đó trong lòng.“Hyung.....,” Oner nói, giọng cậu có chút bối rối, nhưng quyết tâm. “Em nghĩ… chúng ta nên hiểu nhau nhiều hơn.”Doran mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên một cách chân thành. “Anh cũng nghĩ vậy. Em muốn chúng ta bắt đầu luôn từ hôm nay hả?”Oner cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn một chút. Câu nói của Doran, nhẹ nhàng mà lại có sức mạnh kỳ lạ, như một lời động viên ấm áp. Nhưng cậu vẫn chưa thể vượt qua những cảm giác hỗn loạn trong lòng mình.Doran bước đến gần, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Oner. “Hyeonjun à, chúng ta sẽ tìm cách để hiểu nhau mà. Dần dần thôi, anh tin vậy.”Những lời này của Doran như một tia sáng xua tan những đám mây mờ trong tâm trí Oner. Cậu không biết lý do, nhưng đột nhiên, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình muốn tin tưởng vào Doran, muốn tin vào chính cảm xúc của mình.---Cảm giác rung động này, liệu Oner có đủ dũng cảm để đối mặt với nó? Hay cậu sẽ tiếp tục giữ khoảng cách, như cách mà cậu luôn làm? Chỉ có thời gian mới trả lời được. Nhưng có lẽ, mỗi nhịp đập trái tim đều đang dẫn cậu đến một con đường khác.---
End chap 4
Sáng hôm sau,Oner bước ra khỏi phòng luyện tập, không phải vì cậu mệt mỏi hay chán nản, mà vì cậu cần thời gian để lắng nghe chính mình. Mọi thứ trong đội vẫn như vậy: sự vui vẻ, tiếng cười, những lời trêu đùa của Keria và Gumayusi. Nhưng Oner lại cảm thấy mình như bị tách biệt, đứng ngoài cuộc vui đó.Doran đã nói những lời ấy, bảo rằng muốn hiểu nhau hơn. Nhưng sao trong lòng Oner lại cảm thấy bối rối đến vậy? Lý trí cậu mách bảo rằng đó chỉ là một lời nói chân thành của một người bạn, nhưng trái tim cậu lại không thể thừa nhận điều đó. Cảm xúc ấy… rối bời.Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Oner bay bay. Trong khoảnh khắc đó, cậu lại nhìn về phía Doran. Anh đang đứng cùng Faker và Keria, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng cười đùa. Nhưng không giống như những lần trước, hôm nay Oner cảm thấy có gì đó khác biệt.Ánh mắt Doran hướng về Faker, ánh lên sự kính trọng và ngưỡng mộ, một sự chú ý hoàn toàn dành cho Faker. Cậu cảm thấy một chút chạnh lòng. Doran luôn là người hòa đồng, dễ gần, nhưng sao Oner lại thấy sự khác biệt này? Cậu không hiểu tại sao trái tim lại đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Doran cười, và cảm giác ấy lại càng rõ rệt khi Doran nhìn Faker.Lý trí bảo Oner phải chấp nhận rằng Doran chỉ là một người bạn, nhưng có một phần trong cậu lại không thể dừng lại ở đó. Cảm giác ấy… mãi không rời đi.Giữa những suy nghĩ ấy, Oner bất giác quay lại và nhìn thấy Gumayusi đang đứng bên cạnh. Cậu ấy mỉm cười tinh quái.“Cậu có thấy không?” Gumayusi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự trêu chọc. “Hyeonie hyung nhìn anh Faker kiểu đó suốt đấy. Anh ấy chắc hẳn rất ngưỡng mộ anh Faker, hơn cả chúng ta đấy.”Câu nói của Gumayusi như một cú đánh mạnh vào tâm trí Oner. Cậu cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cảm giác ấy cứ như thể có một thứ gì đó đang nhen nhóm trong cậu, một cảm giác không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể lý giải. Ghen tuông? Có lẽ là thế.Cậu không trả lời, chỉ im lặng nhìn ra ngoài. Những lời của Gumayusi như một lời nhắc nhở về sự khác biệt giữa mình và Doran. Cậu không thể phủ nhận rằng Doran thực sự thân với Faker hơn là với cậu. Nhưng có phải vì thế mà cậu cảm thấy không thoải mái?---Sau buổi tập, đội viên tản ra để nghỉ ngơi. Oner quay trở lại phòng mình, nhưng khi bước qua hành lang, cậu lại cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ. Đến phòng Doran, hay chỉ là đi qua thôi? Tâm trí cậu xung đột dữ dội, cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã rẽ, không biết lựa chọn nào là đúng.Cuối cùng, Oner quyết định bước vào phòng Doran. Cửa phòng mở, Doran ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi cười nhẹ.“Hyeonjun? Có chuyện gì sao?” Doran hỏi, giọng anh không hề có vẻ gì căng thẳng, mà trái lại, rất dịu dàng.Oner đứng lặng, không biết phải nói gì. Cậu chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bản thân. Nhưng ngay lúc đó, Oner lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, giống như là muốn giãi bày điều gì đó trong lòng.“Hyung.....,” Oner nói, giọng cậu có chút bối rối, nhưng quyết tâm. “Em nghĩ… chúng ta nên hiểu nhau nhiều hơn.”Doran mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên một cách chân thành. “Anh cũng nghĩ vậy. Em muốn chúng ta bắt đầu luôn từ hôm nay hả?”Oner cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn một chút. Câu nói của Doran, nhẹ nhàng mà lại có sức mạnh kỳ lạ, như một lời động viên ấm áp. Nhưng cậu vẫn chưa thể vượt qua những cảm giác hỗn loạn trong lòng mình.Doran bước đến gần, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Oner. “Hyeonjun à, chúng ta sẽ tìm cách để hiểu nhau mà. Dần dần thôi, anh tin vậy.”Những lời này của Doran như một tia sáng xua tan những đám mây mờ trong tâm trí Oner. Cậu không biết lý do, nhưng đột nhiên, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình muốn tin tưởng vào Doran, muốn tin vào chính cảm xúc của mình.---Cảm giác rung động này, liệu Oner có đủ dũng cảm để đối mặt với nó? Hay cậu sẽ tiếp tục giữ khoảng cách, như cách mà cậu luôn làm? Chỉ có thời gian mới trả lời được. Nhưng có lẽ, mỗi nhịp đập trái tim đều đang dẫn cậu đến một con đường khác.---
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com